Chương 107: Sống mái với nhau.
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
01/04/2013
Mỗi người bảo tiêu của Đông Phương gia đều là bộ đội xuất ngũ nên thân hình đều cao to dũng mãnh, khi những tên bảo tiêu đến bên cạnh Đông Phương Uyển thì mấy tên côn đồ lập tức bị dọa đến chết khiếp, tên dẫn đầu giãy dụa một lát sau đó mới nhìn về phía Đông Phương Uyển nói:
"Các người... Các người muốn làm gì!"
"Hừ."
Khi thấy bộ dáng sợ hãi của đối phương, Đông Phương Uyển vô cùng thoải mái, cô nói:
"Các người là ai, tại sao dám làm loạn bắt người? Được rồi, cô gọi là Hứa Nghị Đình đúng không?"
Muốn đánh bại kẻ địch thì trước tiên phải hiểu được kẻ địch, đối với cái CLB năm người của Gia Mình Đông Phương Uyển cũng đã từng điều tra qua nên cũng có chút ấn tượng với Hứa Nghị Đình.
Khi nghe hỏi thì Hứa Nghị Đình vội vã gật đầu sau đó chạy sang bên người Gia Mình và Đông Phương Uyển, cô nghẹn ngào nói:
"Anh họ Gia Mình... Đông Phương tiểu thư, hai người giúp em đi, bọn họ muốn bắt cha của em..."
Tuy rằng bọn họ ở chung một CLB nhưng giữa hai người lại không quá hiểu nhau, Hứa Nghị Đình làm cho người khác có cảm gìác cô là một thiếu nữ nho nhã ít nói hơn nữa còn luôn đeo kính mắt, bất cứ lúc nào cô cũng cầm theo cập sách, cô đọc từ võ hiệp sang ngôn tình rồi tới dạy nấu ăn, cô không tận lực tiếp cận một ai nên Gia Mình cũng không định thân cận hơn với cô.
Đông Phương Uyển có thể biết tên của Hứa Nghị Đình vì cô từng hỏi thăm qua, mà Hứa Nghị Đình lại biết tên cô làm cho cô nghĩ rằng danh tiếng của mình đã lan ra toàn trường?
Trong lòng tự sướng một lát sau đó cô quay đầu nhìn về phía đám du côn, nói:
"Này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Bốn tên bảo tiêu bước tới phía trước một bước, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương.
"Hừ, Hứa... Hứa Nghị Đình! Cô cho rằng tìm được người là không cần trả tiền hay sao? Cô phải hiểu rõ là cô đang thiếu nợ lão đại của chúng ta đó!"
Đông Phương Uyển nghi ngờ nói:
"Cái gì mà trả tiền? Cô ấy chỉ là một học sinh trung học thì có thể thiếu các người bao nhiêu?"
"Tổng cộng hơn mười vạn, có giấy trắng mực đen đàng hoàng, còn có cả chữ ký của cô ta nữa, thứ này còn có thể làm giả sao?"
Binh thường thì hay khi dễ người khác, hơn nữa lần này còn đang đứng bên phía có lý nên giọng nói của hắn không khỏi to lên, hắn mới tiến về phía trước một bước thì bị một gã bảo tiêu đẩy trở lại, những người này cũng không phải là thiện nam tíng nữ gì, cầm tiền lương thì bọn họ là bảo tiêu; quay người lại thì bọn họ có thể biến thành lưu manh.
Đông Phương Uyển còn chưa nói gì thì Hứa Nghị Đình đã ở một bên khóc lên:
"Tôi tôi... Là bọn hắn ép tôi ký, bọn họ nói nếu như tôi không ký, thì bọn họ...Bọn họ sề giết cha của tôi..."
Hứa Nghị Đình vừa khóc vừa nói đám lưu manh đối diện cũng thêm mắm thêm muối một phen, thỉnh thoảng bọn họ còn chỉ trích Hứa Nghị Đình nói dối, Đông Phương Uyển ngay lập tức bảo bọn họ im miệng.
Mấy phút sau, cô đại khái đã hiểu được tình huống, hóa ra những người này là thành viên của Vĩnh Thịnh bang đứng thứ ba ở thành phố Giang Hài, bọn chúng kinh doanh một vài sòng bạc ngầm lớn nhắt trong thành phố, cha của Hứa Nghị Đình có thói quen đánh bạc, hắn gần đây càng đổ càng lớn, lúc thua tiền thì lại vay nặng lãi vì vậy mới dẫn tới tình huống con trả nợ cha như bây giờ.
Vì để trả nợ cho cha mình nên Hứa Nghị Đình đã đem khoản nợ đó đổ lên đầu mình, thiếu nợ trả tiền là việc vô cùng bình thường, không có gì phải bàn cãi cả.
Đông Phương Uyển định xử lý việc này. Bản thân của cố Gia Mình còn đang làm công ở tiệm bán hoa, chắc chắn hắn không có năng lực trả tiền, đối với mình mà nói hơn mười vạn tuy không phải là con số nhỏ nhưng không phải là không thể lấy ra, vấn đề là làm thế nào để gìải quyết thích đáng vấn đề này.
Đông Phương Uyển làm việc luôn luôn muốn có một kế hoạch hoàn mỹ; xã hội đen thuộc về quy tắc ngầm, tuy rằng Đông Phương gia không cần bận tâm tới những bang phái nhỏ.
Thế nhưng từ khi ra khỏi cổng trường đại học thì cô phải từ công ty nhỏ làm lên, nếu muốn làm tốt thì cô cần phải tiếp xúc nhiều hơn, ngày thường không có cơ hội tiếp xúc những thứ này, cơ hội hôm ngy quả thật là rất khó có được, cô có thể dùng việc này để rèn luyện bản thân.
Mặc khác, làm việc này còn có thể thỏa mãn lòng trắc ẩn của cô, quan trọng hơn là, làm việc này có thể làm cho Gia Minh thiếu mình một nhân tình, miễn cho hắn sau này cứ nhìn thấy mình là làm ngơ.
Làm sao để cho Gia Mình thiếu nợ nàng, làm sao đuổi bọn xã hội đen này đi một cách thích đáng mà không đễ cho bọn họ coi thường mình, hơn nữa còn không làm cho hai bên có khúc mắc, đây chính là thứ đứng đầu trong kỹ năng cuộc sống.
Nhưng mà Đông Phương Uyển tràn đầy tự tin, nếu muốn làm được việc này thì trước hết cô phải kéo Gia Mình vào vòng- vừa rồi xuất hiện quá sớm nên làm cho hắn chưa kịp nói gì, hiện tại ngược lại việc này giống như là của mình vậy - bình tĩnh lại Đông Phương Uyển quyết định làm người hòa giải.
"Hừ, các người đừng tưởng rằng mình có gì đặc biệt hơn người, tôi còn không biết các người ư? Hãm hại, lừa gạt cái gì các người cũng làm, trong sòng bạc thì lừa gạt, cho vay nặng lãi cố tình hại người, các người..."
"Cho vay cắt cổ thì sao, bọn tao cũng không kêu chúng đi mượn, tiền lời ngay từ đầu đã nói với bọn chúng, là bọn chúng tự động đi mượn mà thôi! Còn nữa, ai nói sòng bạc của chúng ta lừa gạt, nếu lừa gạt thì không nên tới đổ, nói bọn này lừa gạt thì đưa chứng cớ ra!"
"Làm sao vậy các người muốn gây rối ư, nói cho các người biết một chút tiền này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng tôi... Gì vậy?"
Khi thấy Gia Mình bỗng nhiên vỗ vai mình Đông Phương Uyển liền mừng thầm, cô biết tính tình hắn thuộc loại thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hiện tại nếu làm lớn chuyện này thì không hay, quả nhiên là hắn đã mắc câu.
Trong lòng cho rằng là đúng thế nhưng Gia Mình đến gần lại nói vào tai cô:
"Này, bốn bảo tiêu của cô có mang theo súng hay không?"
"Súng? Hiện tại không có chiến tranh, mang súng làm gì... Tớ chỉ tùy tiện ra ngoài một chút thì bảo tiêu cần gì mang theo súng, Trung Quốc cũng không phải là nước ngoài, muốn đem theo súng rất là phiền phức, có gì không?"
"Vậy được rồi."
Gia Mình bắt đắc dĩ nhún vai, hắn nói:
"Tuy rằng lời nói có chút giống như hài kịch trên TV, thế nhưng... Quay đầu lại nhìn phía sau..."
"Cậu làm cái gì thế, tớ sẽ trả lời giống như trên TV: tôi sợ sao... Tớ xem, tớ..."
Tùy tiện nhoáng đầu lên, khuôn mặt đang tươi cười của Đông Phương Uyển trong nháy mắt đọng lại, bởi vì ở trên đường cái đối diện có hơn trăm người với ánh mắt không tốt đang đi tới đây, một gã nhuộm tóc vàng đi đầu la lớn:
"Ai, là ai dám động tới anh em của tao!"
"Kỳ thực..."
Gia Minh ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Điểm tụ hội của Vĩnh Thịnh bang là ở bên cạnh chỗ này, bọn họ dừng xe ở đây đã nói lên mục tiêu đến của họ, bạn Đông Phương, bạn dám ở chỗ này mà gây áp lực cho bọn họ, bạn quả thật là anh hùng, bạn là thần tượng của tôi, yên tâm đi, bạn sẽ được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, bọn họ nhìn thấy người đẹp luôn luôn là hiếp trước giết sau, giết xong lại hiếp..."
Thấy hơn trăm người hung ác đang đến gần, trong lòng Đông Phương Uyển cũng có chút run run, cô nói:
"Cậu... Sao cậu không nói sớm."
"Ặc, tôi thấy cậu không sợ hãi nên tưởng rằng bảo tiêu của Đông Phương gia các cậu khi ra ngoài đều đem theo súng tự động, nếu không thì cũng mang theo súng lục, ai biết cậu chỉ nóng máu làm liều thôi."
Tuy rằng cảm giác được giọng nói của hắn có chút hả hê thế nhưng lúc này không phải là thời gian để mà chú ý tới việc này, cố gắng làm cho mình đứng thẳng, cô nói:
"Vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Vậy cũng hỏi đương nhiên là bỏ chạy rồi, nếu cậu... Này, cậu kéo tay tớ làm gì, cậu không trốn thì tôi trốn, cậu tưởng rằng bảo tiêu của cậu có thể một chọi năm mươi ư..."
"Tớ, tớ không trốn..."
Đông Phương Uyển cắn răng liều chết nắm chặt lấy Gia Minh, nói:
"Cậu cũng không được trốn."
Bên cạnh, Hứa Nghị Đình do sợ hãi nên đi lại gần nắm lấy tay áo của Đông Phương Uyển. Bốn gã bảo tiêu bao vây ba người lại nhưng trong mắt của họ đã có chút ý muốn rút lui.
"Xin nhờ, cậu muốn chết thì đừng có kéo tớ theo, cho dù cậu muốn bị vậy thì tớ cũng không muốn... Này, Đông Phương Uyển, tôi không nhận ra cô..."
Gia Minh một bên cười thầm một bên giãy dụa, giữa ban ngày ban mặt mà đối mặt với đội hình hơn trăm người như thế này thì cho dù là hắn muốn ra tay thì dưới tình huống không có mang theo súng hắn cũng chỉ còn cách tạm tránh đi.
Đương nhiên, trong tình huống như thế này thì dùng mánh khóe lừa gạt thì đơn giản hơn nhiều, một khi nói ra thân phận của Đông Phương Uyển thì bọn chúng sẽ không dám làm gì.
Huống hồ đám người của Viêm Hoàng Giác Tĩnh còn đang ở bên cạnh, dựa vào quan hệ giữa Đông Phương gia và Viêm Hoàng Giác Tĩnh, hơn nữa còn có cô bé Phương Quốc Lâm trọng nghĩa kia ở gần đây thì cho dù là đứa ngốc thì cũng biết sẽ không có việc gì xảy ra.
Về phần Đông Phương Uyển, khi nghe xong lời Gia Minh nói cô liền đá cho hắn một cước:
"Cậu, cậu có phải là đàn ông hay không..."
Lúc này, gã có đầu màu lông gà đã dẫn người đi tới.
"Ê, người đẹp, là cô đến đây quậy phá phải không? Cô từ đâu tới mà kêu ngạo vậy?."
"Hừ."
Đông Phương Uyển hít sâu một hơi rồi ngẫng đầu ưỡn ngực bình tĩnh nói:
"Tôi là ai không cần anh quan tâm, anh chính là lão đại của Vĩnh Thịnh Bang sao?"
Lời này vừa nói ra liền tạo thành vô số tiềng cười vang, tên đầu màu gà nói:
"Ha ha, xin nhớ, Lê Vĩnh Thịnh là cha anh, anh là Lê Minh, người đẹp, vì sao cô tới đây? Nói thật, cô bé kia thiếu anh hơn mười vạn, thế nhưng nể tình cô xinh đẹp nên cho cô một cơ hội để giúp người khác, ngủ với anh ba tháng là được."
Vừa mở miệng ra là đã tạo thành một trận cười, Gia Mình làm ra bộ dáng "tôi không nhận ra cô ấy", Đông Phương Uyển thì bởi vì câu "ngủ cùng ba tháng" mà nghiến răng nghiến lợi, cô nói:
"Ngủ ba tháng? Tôi sợ anh không chịu nổi, nói cho anh biết, tôi là..."
Nói đến đây, mắt cô lóe lên sau đó cô nắm lấy tay Gia Minh, cô nói:
"... Người khác anh không cần để ý thế nhưng đây là bạn trai của tôi, lão đại của Sa Trúc bang là cha nuôi của hắn, chúng tôi tới là để... Đàm phán..."
Nhạc phụ đương nhiên là cha nuôi nói ra câu này kỳ thực không có vấn đề gì thế nhưng lời còn chưa nói hết thì không khí xung quanh chợt trở nên có chút quỷ dị, khi nói ra mấy chữ cuối cùng thì Đông Phương Uyển cũng có chút chột dạ.
Nhưng cô không biết vấn đề là ở chỗ nào thế nhưng Gia Minh bên cạnh thì cả người căng thẳng, Sa Trúc bang và Vĩnh Thịnh bang do việc tranh chấp địa bàn mà gần đây thường hay tranh đấu, cô gái ngu ngốc này không ngờ lại nói ra câu không nên nói như thế.
Ngay khi tất cả đang chìm trong trầm mặc thì Lê Minh bỗng nhiên vung tay lên, nói:
"Lên, tiêu diệt Sa Trúc bang! Anh em, chuẩn bị... Ngao-- "
Tiếng thét cuối cùng chói tai như vậy tất nhiên không phải là kêu gọi thuộc hạ giữa ban ngày ban mặt biến thành Lang Nhân, ngay khi một loạt tiếng rút đao vang lên thì Lê Minh lại khom người xuống dùng hai tay che lại phần hạ thân, hai mắt hắn trắng dần, cái cổ vươn dài ra, đúng là gập người nhìn trời, ngay thời khắc quan trọng Gia Minh đã ra tuyệt chiêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.