Chương 251: Tập kích lẫn nhau
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Tiếng vỡ vụn của cửa sổ, các loại dụng cụ thủy tinh liên tục vang lên, không ngừng làm chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người. Nhã Hàm tay nắm chặt khẩu súng cùng với mẹ hai trốn sau những thiết bị thí nghiệm lớn, đạn bay ngang dọc trong không khí, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, gạch, vữa vụn trên bức tường phía sau lưng thỉnh thoảng lại lả tả rơi xuống.
Trong phòng, kéo đồng hồ đo nhiệt năng. Man Đầu dùng khẩu súng lớn có chút dọa người, đang không ngừng di chuyển, lắp đạn vào rồi bóp cò, lửa bùng lên trong nháy mắt, đạn phá thủng bức tường, công kích đối thủ ở cách mấy căn phòng bên cạnh, uy lực quả thực kinh người. Bọn vệ sĩ của Robert và Nhã Hàm ở bên này không ngừng bắn trả lại kịch liệt, di chuyển giữa những cái máy thí nghiệm chật hẹp. Mặt bên hông sát hành lanh của phòng thí nghiệm là những cửa sổ rất lớn để thuận tiện cho nhân viên thí nghiệm ở bên ngoài quan sát tình tình bên trong, lúc này rất nhiều cánh cửa đã bị đạn bắn vỡ tan tành, nơi tầm mắt có thể nhìn tới, cả tầng lầu đều đã trở thành tử vực nguy hiểm nhất.
Bên ngoài tòa lầu, cùng với tiếng súng đạn chiến đấu, là tiếng còi báo động loáng thoáng của cảnh sát vọng lại, dường như có tiếng kêu gọi đầu hàng, nhưng trong tích tắc lại im bặt. Nhã Hàm lẩm bẩm:
“Nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ...”
Cầm lấy cổ tay của mẹ hai rồi cố gắng xem giờ từ chiếc đồng hồ dạ quang kiểu nữ sành điệu:
“Còn, còn mười lăm phút nữa, chỉ còn mười lăm phút nữa...”
Đó là thời gian Man Đầu dự tính, chỉ là lúc này mỗi giây phút trôi qua đều quá chậm chạp...
Nàng vươn thẳng người lên một chút rồi nhìn ra bên ngoài tòa lầu nơi mà lửa đạn vẫn đang không ngừng diễn ra, đúng lúc này, đạn của súng máy bắn ra khiến thiết bị bên cạnh tóe ra những tia lửa và âm thanh chói tai. Nhã Hàm sợ hãi đến mức liên tục lùi về phía sau, mẹ hai kéo nàng từ phía sau:
“Con cẩn thận đấy!”
“Trốn vào đi!”
Man Đầu nói nhỏ, rồi kéo theo súng cảm biến nhiệt từ chỗ cách đó khá xa bò qua thật nhanh, vùng người dậy bắn một phát, sau đó lại nằm sấp xuống. Đạn và bóng người bay qua bay lại như con thoi tạo ra nhiệt lượng, không ít ngọn lửa đang bốc cháy cũng khiến máy cảm biến bị quấy nhiễu, lúc này trên màn hình hiển thị đã bị mờ đi, hắn ta chỉ có thể dựa vào cảm giác và kinh nghiệm không ngừng bắn trả lại, độ chuẩn xác giảm đi, nhưng cây súng bắn tỉa sau khi được chế tạo lại này vẫn có thể tạo ra uy lực rất khủng khiếp. ít ra là cho đến bây giờ đám sát thủ đó vẫn chưa thế nào tiến đến đây được.
Vừa lắp một viên đạn xuyên giáp vào trong khoang súng thì trên màn hình bất ngờ hiện ra một điểm sáng rất rõ rệt. Man Đầu vô thức chỉa súng sang bên cạnh, một viên đạn rốc két vụt qua hành lang phía ngoài, sau đó ánh lửa lóe lên, một tiếng nổ kinh hoàng kèm theo sóng chấn động quét ngang mỗi góc của phòng thí nghiệm.
********************************************
Không chỉ trong tòa lầu của Sở nghiên cứu, vào giây phút này, trên con đường cái bên ngoài cảnh tượng cũng vô cùng náo nhiệt. Hoa tuyết bay đầy trời, những chiếc xe không có người tắc nghẽn hết cả con đường, vài nói có xe bị nổ đang bốc cháy hừng hực trong bão tuyết, tiếng súng nổ hỗn loạn không ngừng vang lên.
Không thể không thừa nhận rằng cảnh sát New York làm việc chưa có hiệu quả, trong năm phút xảy ra náo động, chiếc xe tuần tra đầu tiên chạy đến đầu phố, nhưng mà viên cảnh sát đầu tiên thì đang trốn sau xe hoảng hốt hét:
“Chúng tôi là... Los Angeles, không... Cảnh sát New York.”
Chiếc loa cầm trong tay ngay sau đó liền bị một viên đạn không biết từ đâu bay tới làm nổ tung, chiếc xe cảnh sát thì bị hỏa lực mãnh liệt công kích, trong ba phút đã nổ thành một khối cầu lửa. Có lẽ viên cảnh sát vừa được điều từ Los Angeles tới này lúc này đã có nhận thức hoàn toàn mới và sâu sắc về tình hình trị an ở New York.
Từ lúc đó về sau, xe chi viện của cảnh sát không ngừng đến, phong tỏa khu vực xung quanh đó, ước tính có hơn một trăm nhân viên cảnh sát núp sau xe tạo thành phòng tuyến ngoài, triển khai hỏa lực giằng co với phần tử khủng bố trong khu phố. Lúc này khoảng hai mươi tên sát thủ vẫn đang ở trong khu phố, tên nào cũng đã trải qua hàng trăm trận chiến đấu, núp sau vô số chiếc xe làm công sự che chắn bọn chúng, vừa đối phó với thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh thỉnh thoảng quấy rối, vừa phải chống cự với hỏa lực ở hai đầu phố, nhưng vẫn ngăn cản đám cảnh sát ở hai bên đường rất hiệu quả.
Mặc dù trước đó thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mai phục trong các tòa nhà ở hai bên đường thỉnh thoảng vẫn có thể công kích phá rối nhưng lúc này bọn họ đã rơi vào tình cảnh khá quẫn bách. Bùi La Gia điều động lực lượng vượt quá so với dự tính trước đó, tính cả bọn người ở dưới phố, người trong bệnh viện và những người đang truy sát bọn họ, đoán chừng phải hơn tám mươi người. Bất kể xét trên ý nghĩa thực tế hay truyền thống, sát thủ luôn đại biểu cho hành động một mình, ẩn núp và khó dò, cho dù là ám sát tổng thống của một nước thì cũng chỉ là một, hai sát thủ lành nghề hành động, điều động tới mười mấy tên sát thủ đến bắt một người, điều này đã tương đương với một cuộc chiến tranh.
Những tòa nhà tối đen ở hai bên đường, tầng dưới vốn là siêu thị và cửa hàng các loại, tầng trên là văn phòng của các công ty lớn nhỏ. Khi cúp điện, tiếng súng bất chợt vang lên, một số người hoảng loạn bỏ chạy khỏi tòa nhà, cũng có một số người bị kẹt lại trong đó, trong lúc sợ hãi đi tìm chỗ ẩn nấp, mà khi bọn sát thủ của Bùi La Gia xông vào truy tìm nhân viên tiểu đội của Viêm Hoàng Giác Tỉnh thì ở đây chỉ có mỗi tiếng súng, trong màn đêm có vẻ huyên náo mà tĩnh lặng, thỉnh thoảng loáng thoáng vang lên tiếng tiếng kêu cứu hoặc là tiếng hét của phụ nữ liền trở nên đặc biệt đáng sợ.
“***, tôi nghe nói... Sát thủ lợi hại nhất ở Mỹ Zhuang Amir là một tên rất thích binh pháp Tôn Tử...”
Vứt cây súng trong tay, trốn vào phòng tối, Kiều Quốc Duệ vừa thở gấp vừa nói với Thôi Quốc Hoa.
“Lấy mạnh đè yếu, lấy nhiều áp chế ít, như vậy mới chính là binh pháp chính đạo, tên này bình thường rất biến thái, bây giờ lại chạy đến để thỏa mãn lý tưởng quân sự của mình. Làm ơn, cứ cho là mấy lần hành động trong thời gian một ngày của Hoa Tulip xem như thay mặt toàn bộ nhân dân thế giới giáng cho bọn chúng một ái bạt tai, khiến cho Bùi La Gia ở Mỹ rất mất mặt, nhưng hắn là sát thủ...”
Lời nói tuy ấm ức nhưng cũng tỏ ra hơi chút thán phục, dẫu sao thì quá nhiều sát thủ cùng lúc ra tay như thế cũng không phải là chuyện dễ dàng gặp được.
“Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lầm hành động này rất có hiệu quả, không phải sao...”
Từ trong cửa sổ tối đen nhìn xuống con đường phía dưới, Thôi Quốc Hoa nói.
“Đột nhiên ập tới khiến cho tất cả đều không kịp trở tay, sau đó trực tiếp giải quyết việc này, tuy tất cả sát thủ đều mất đi ưu thế ẩn nấp nhưng cộng thêm sức phá hoại của những tên này cũng đủ khiến cho tất cả mọi người phải đau đầu. Nếu là một thành phố loại trung ở trong nước thì lực lượng này dường như có thể tiêu diệt bất cứ một cơ quan chính phủ nào. Chỉ là... Giản Tố Ngôn đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, không biết là cô ta đã có chuẩn bị gì.”
“Vậy thì... Man Đầu bọn họ chết chắc rồi...”
“Trừ phi Giản Tố Ngôn có thể biết trước tất cả, nhưng mà...”
Kiều Quốc Duệ lắc đầu.
“Lúc này tôi chỉ hy vọng cô ta không nên xuất hiện trong tình huống này. Kế hoạch của Zhuang Amir khẳng định là sẽ nhân cơ hội lần này ép Giản Tố Ngôn xuất hiện, sau đó giải quyết tất cả mọi việc chỉ trong một lần, đây cũng chính là binh pháp chính đạo... Bùi La Gia ở Nhật chịu thiệt quá nhiều với những chuyện của Hoa Tulip, Nguyên Lại Triêu Sang hai lần bị bức lui, Đại Nội Trưởng Đốc và Chư Thần Vô Niệm tất cả đều chết trong tay cô ta, một khi giết chết Giản Tố Ngôn, liên minh Nhật Mỹ chắc chắn sẽ tiến xa thêm một bước, đến lúc đó những phân bộ khác của Bùi La Gia sẽ tự nhiên đoàn kết lại... Mà chỉ cần Giản Tố Ngôn không xuất hiện, trước đó tôi đã ra lệnh cho Man Đầu, nếu tình hình trở nên không thể cứu vãn, cuối cùng hắn sẽ giết chết Trương Nhã Hàm...”
Không nói gì, Thôi Quốc Hoa gật đầu.
********************************************
Lửa cháy cuồn cuộn, khói bốc lên ngùn ngụt, vô số giấy, plastic thậm chí là cả sắt thép vụn bay tá lả trong không trung, sau đó ập xuống đầu mỗi người.
Do nấp ở vị trí rất tốt, hai mẹ con Nhã Hàm không bị thương gì nhiều, hai ba người bên cạnh ít nhiều cũng bị thương. Man Đầu từ dưới đất bò lên, ném cái máy cảm biến nhiệt đã bị nổ tan qua một bên, đặt khẩu súng bắn tỉa với uy lực khủng khiếp xuống rồi lấy ra một khẩu súng khác bắn dữ dội ra bên ngoài, những người còn lại cũng nổ súng ra phía ngoài cửa sổ theo bản năng. Do có quá nhiều dụng cụ thí nghiệm bị đánh phá, lại thêm vụ nổ vừa rồi, lúc này dưới đất chảy lênh láng đầy chất dịch ngâm tiêu bản.
Vừa bắn súng, Man Đầu, người bê bết máu, vừa nói nhỏ:
“Mọi người lại đây, chỗ này không thể tiếp tục nán lại được, chúng ta phải từ bên hông xông ra, nhanh...”
Tiếng súng rít rít lướt qua phòng, lửa bùng lên , đạn bắn ra tia lửa. Robert lăn lộn mấy lần trên mặt đất, nhích lại gần:
“Chúng ta không nên ra ngoài, chúng ta…”
“Chúng ta nhất định phải ra ngoài! Đương nhiên anh có thể chọn cách ở lại!”
Hiện giờ đã bị ống phóng rốc-két bắn phá, có nghĩa là đám sát thủ này có thể tùy tiện bắn phá lần nữa, Man Đầu hừ nhẹ một câu. Mấy tên vệ sĩ bảo vệ hai mẹ con Nhã Hàm đẩy họ cùng nằm sấp xuống. Robert chỉ chỉ dụng cụ thí nghiệm bên cạnh, hét:
“Cái đó... Có lẽ dùng để lọc... Mặc kệ nó là thứ máy chết tiệt gì, tôi chỉ biết thứ này thông nhau hai tầng trên dưới, có thể dùng ống dẫn của nó để đi đến tầng hai! Trước tiên chỉ cần lấy súng bắn vỡ tấm vách ngăn của nó!”
“Tôi bắt đầu thích phòng thí nghiệm này rồi...” Man Đầu hơi sững sờ. “Chúng ta trượt xuống lầu theo ống dẫn đó sao... Lầu hai, hi vọng không có quá nhiều người mai phục...”
********************************************
“Lầu hai? Hi vọng chúng ta chuẩn bị đủ nhiều người..”
Đây là một bãi đậu xe ba tầng cách chỗ đang giao chiến không xa, một chiếc xe thể thao màu bạc yên lặng nằm trong bóng tối, Zhuang Amir đang ngồi trên ghế lái. Từ vị trí này có thể thấy súng đạn giao hòa tại lầu ba của bệnh viện và tình huống chiến đấu của cảnh sát và sát thủ tại hai đầu đường.
Đúng như lời đồn mà Kiều Quốc Duệ được nghe, là sát thủ mạnh nhất của nước Mỹ, niềm đam mê lớn nhất của Zhuang Amir là kiến thức quân sự. Chúng ta không cần thiết phải đánh giá thiên phú ở phương diện này của hắn, nhưng không thể nghi ngờ, trở thành một tướng quân mới là lí tưởng lớn nhất thời niên thiếu của hắn, sau này lại thần xui quỷ khiến trở thành sát thủ nên lí tưởng đó mới chỉ có thể trở thành mơ ước.
Sát thủ là nghề nghiệp thần bí mà cô độc, xác định mục tiêu, mưu tính sách lược, một kích giết chết mục tiêu rồi nhanh chóng bỏ chạy, từ mặt quân sự mà nói, hành động như vậy có thể quy thành phương pháp dùng mưu, đánh kỳ, lấy ít thắng nhiều, song trong kiếp sống làm sát thủ, chuyện như vậy đã làm quá nhiều rồi. Hành động lấy ít thắng nhiều trong quân sự như vậy dĩ nhiên có thể khiến lòng người phấn chấn, song cũng như lời Kiều Quốc Duệ, binh pháp chân chính chính là lấy mạnh thắng yếu, lấy nhiều thắng ít mới là vương đạo, lúc này ngồi trong xe, hắn mới cảm thấy mình thực sự giống một vị tướng quân.
Đương nhiên, hắn cũng không phải kẻ không có lí trí, sở dĩ sắp xếp như vậy với hành động lần này cũng không phải chỉ để thỏa mãn niềm đam mê quân sự nho nhỏ của hắn, mà là đã trải qua một quá trình phân tích, kế hoạch như vậy có tỉ lệ thành công cao nhất. Dĩ nhiên chỉ có một điều khiến hắn bất ngờ, điều động nhiều sát thủ như vậy để giết Hoa Tulip, nguyên bản hắn dự định bắt đầu hành động khi Trương Nhã Hàm đang trên đường đi, như vậy mới là phương pháp khiến đối phương không kịp trở tay tốt nhất, không ngờ ngay trước đó lại nhận được tin tức Mafia muốn động thủ với sở nghiên cứu này, cho nên phải hành động sớm hơn.
Một khi sở nghiên cứu bị công kích, có Viêm Hoàng Giác Tỉnh bảo vệ, Trương Nhã Hàm chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đồng thời cảnh sát cũng sẽ xuất động, nếu khiến cục cảnh sát New York, thậm chí là FBI, cục An ninh quốc gia tham gia vào thì biến số sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy địa điểm công kích mới đổi lại thành nơi này, bởi vì đây là nói ở tạm thời của Trương Nhã Hàm, nói không chừng Hoa Tulip còn có chuẩn bị gì ở đó, chỉ là...
Cho dù đã có chuẩn bị nhất định thì chắc chắn sẽ không ứng phó nổi chiến thuật biển người áp đảo như vậy, khi Trương Nhã Hàm gặp nguy hiểm tính mạng, nàng cũng sẽ phải xuất hiện thôi.
“Hoa Tulip vẫn chưa xuất hiện sao?”
“Vẫn chưa, mục tiêu lúc này đang ở lầu hai, có vẻ như muốn chạy đến bãi đậu xe ở tầng hầm, Kiếm Xỉ và Đao Phong đã đi chặn bọn họ lại..
“Đã qua mười bảy phút, không cần nương tay nữa, khiến bọn họ cảm nhận được áp lực thực sự để ép Hoa Tulip xuất hiện!”
“Nếu giết chết mục tiêu thì sao?”
“Nên tỏ vẻ muốn giết chết nàng, nếu sơ ý giết chết thật thì cũng không sao cả. Ta nghĩ Hoa Tulip sẽ ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, bất kể nàng đang ở đâu!”
Hắn buông ống nói ra, nhìn về phía tầng lầu lửa, đạn chằng chịt.
“Trừ khi cô ta không có ở đây...”
Nếu như cô ta không có ở đây...
Vậy thì sẽ ở đâu chứ...
Cấp tốc tự hỏi vấn đề này, ngón tay hắn gõ gõ lên vô lăng. “Cạch, cạch...” thanh âm như có như không vang vọng trong xe. Mấy phút sau, điện thoại vang lên giải đáp nghi vấn trong lòng hắn.
“A lô... Ừ, ta ở đây... Ngươi nói gì!?”
Đột nhiên, ngón tay hắn cứng lại giữa không trung, qua một lát, người bên kia lặp lại một cách lộn xộn tin tức đó:
“Castro tiên sinh đã chết...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.