Chương 202: Thác loạn trước khi mặt trời lặn
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Bốn giờ rưỡi chiều, trên quảng trường trước học viện Thánh Tâm.
“Tiểu Dạng! Hôm nay đã nộp phí bảo hộ chưa...”
“Mạnh ca, anh cũng biết nơi này...”
“Ác, ta biết đây không phải là địa bàn của Sa Trúc Bang chúng ta, nhưng mà làm ăn thì luôn luôn phát triển mà, đến đây đi, đến đây đi, mọi người đã quen nhau như vậy rồi, mày thấy hay là nên nộp một chút...”
“Thôi xin đại ca...”
“Ha hả, nói đùa. Hôm nay mày có nhìn thấy người nào kỳ quái không, chừng khoảng 10 người, trông rất có năng lực đánh nhau, lại còn mang theo túi lớn, túi nhỏ...”
“…”
Mặt trời dần chuyển về tây, hơn 10 thành viên của Sa Trúc bang làm như vô ý tới chỗ này, sau đó phân tán ra khắp nơi trên quảng trường. Người đi đầu là một tên tiểu cái, sau đó là Tiểu Mạnh, một trong những người phụ trách có địa vị gần với Liễu Chính ở Sa Trúc bang, thoạt nhìn thì hắn cũng hào hoa phong nhã, trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lại tuyệt đối âm hiểm độc ác.
Lúc này đã là tiết cuối cùng của buổi chiều, có lẽ đây là tiết tự học cho nên ở cổng trường thỉnh thoảng có một vài học sinh đi qua.
Dạo qua phía ngoài cổng trường một vòng, sẽ thấy mục tiêu xuất hiện trong tầm mắt, đây là một quán nhỏ đối diện với quản trường, có mấy người mang theo túi du lịch đang ngồi bên trong cười đùa, mà ở xung quanh đó nếu như nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều người lạ mặt.
Những người này xem ra đều có sở trường về ngụy trang, nhưng dù sao cũng không gạt được Tiểu Mạnh, một người trong số họ hình như là cầm bức ảnh nào đó, đang đối chiếu với những học sinh đi ra khỏi cổng trường...
Nhưng mà, khi Tiểu Cái phát hiện ra bọn họ, bọn người này cũng phát hiện thấy tình hình không ổn.
“Không đúng lắm, thằng kia là ai? Công an Trung Quốc?”
“Không giống... Tựa hồ là xã hội đen ở đây, thu phí bảo hộ...”
“Cảm giác không tốt... lần này chúng ta di chuyển rất nhanh, chẳng có trở ngại gì mà vào được Trung Quốc. Viêm Hoàng Giác Tỉnh có lẽ không phát hiện được, nhưng Hoa Tulip không thể không phát hiện ra chúng ta.”
“Đương nhiên là có khả năng đó, nhưng bây giờ việc chúng ta cần làm là xác định vị trí của nhân vật trong mục tiêu. Người vừa xuất hiện là Cố Gia Minh, Trần Cô Hạ, Nguyệt Trì Huân và Diệp Linh Tĩnh còn có cô giáo Trương Nhã Hàm nữa. Bọn Độc Long vào trong đó đã 2 giờ, chỉ đơn giản là dò xét quanh quanh, không có khả năng bị phát hiện...”
“Lúc nãy chúng ta đã xác định tình hình trong trường học là bình thường, vậy mà mới chỉ hơn 10 phút sau chúng ta đã bị người khác phát hiện một cách ngoài ý muốn, bọn họ tuy không có khả phát hiện tất cả mọi chuyện để rồi hành động... nhưng mà chúng ta cũng nên gọi cho Độc Long một lần nữa để xác định lại tình hình trong trường... A, chờ một chút, ta nghĩ ta biết vì sao họ tới rồi...”
Đội hình hơn 40 người được phân phối các loại vũ khí hạng nặng, trải qua chiến trường tàn khốc của vùng đất Trung Đông. Có người thậm chí còn tham dự những trận đánh ác liệt, chỉ cần một tiếng trống thôi cũng khiến tinh thần của bọn họ trở nên sôi sục, bọn họ tuyệt không sợ hãi những cảnh sát, băng đảng xã hội đen trong cái thành phố này.
Một người trong đó phất tay, chỉ về phía trước bảo:
“Nhìn xem, người kia, ở trạm xe lửa ta đối với hắn rất có ấn tượng. Rất hiển nhiên... Hắn đã trộm túi của chúng ta.”
Người mà tên lính đánh thuê kia đang nói chính là tên tiểu thâu, bởi học viện Thánh Tâm có hiềm nghi rất lớn cho nên Liễu Chính phái đi tìm người cái tên tiểu cái này.
Vốn tên trộm kia cầm túi vũ khí đã bị dọa cho chết khiếp, lúc này lại bị ép tới đây, nhìn thấy chính chủ thì sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt. Có thể ở Trung Quốc mang một túi vũ khí lớn đi lại, vậy thì người đó chính là kẻ giết người không chớp mắt...
Đáng sợ hơn là, còn chưa kịp xoay người chạy trốn thì đối phương đã phát hiện ra hắn, lại thêm một gã đàn ông nhìn như vô tình đang đi tới chỗ của hắn.
Cái lạnh trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân, hai chân hắn run lên không biết là nên quỳ xuống xin lỗi hay là nên xoay người chạy trốn. Sau một khắc, một bàn tay đã vỗ lên vai của hắn mang theo nụ cười hữu hảo.
Tiểu Mạnh tiến lên nghênh đón nói:
“A, xin chào, xin chào, ta không có ác ý.”
Thấy người kia đi tới, hơn 10 người trên quảng trường đã phát hiện ra tình huống bên này cho nên đều tập hợp lại. Tiểu Mạnh đi tới trước mặt tên lính đánh thuê, gật đầu cười:
“Là như vậy, vị bằng hữu này của ta hôm nọ ở trên xe lửa không cẩn thận cầm nhầm đồ của các vị, cho nên chúng ta muốn tìm các người. Chúng ta có thể trả lại những thứ đó, các ngươi thấy thế nào... Xin yên tâm, ngoại trừ chúng ta ra, không có người nào khác biết chuyện này.”
Tiểu Mạnh nói rất lưu loát, nhưng này người không hiểu, hơi nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời không mở miệng. Mãnh long không đánh lại rắn ở đất nhà, lần này bọn họ tới đây tương đối vội vã, chuyện túi xách nếu có thể giải quyết thì sẽ miễn đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng mà mọi người đều là người lăn lộn cõi đời, luôn dựa vào thực lực nói chuyện, không có khả năng người bên này nói chúng ta hòa giải, người bên kia đã nói ok, không thành vấn đề, sau đó đôi bên lại đi con đường của mình.
Bọn họ có thể đem túi trả lại, khẳng định là hy vọng kết giao bằng hữu, sau đó kiếm một chút lợi ích. Nhưng mà để có được giao tình, hai bên cũng cần giải quyết không ít vấn đề.
Bên này tỏ thái độ tươi cười và khoan dung, Tiểu Mạnh tươi cười xán lạn nói lời xin tha thứ, ánh mắt đã nhìn xung quanh một lần, sau khi nhỡ kỹ hình dáng của những người này, ước định sự lợi hại của bọn họ, trong lúc vô ý, hắn nhìn thoáng qua tấm ảnh trong tay người đàn ông kia...
“... Bởi vì không biết các người ở chỗ này, cho nên túi vẫn còn đặt ở tổng bộ bang hội của chúng ta, a, quên nói cho các người biết, chúng ta thuộc Tam Thanh Bang ở thành phố Giang Hải, đại ca của chúng ta là Hoa Vi, tuyệt đối là người rất nhiệt tình, rất mến khách, rất thích nói chuyện nghĩa khí, lần sau nếu như các ngươi trở lại Giang Hải, chúng ta nhất định sẽ chém tung quả dưa hấu của các ngươi!”
Ngữ khí có dấu hiệu biến chuyển vậy mà chỉ trong một giây, Tiểu Mạnh đã đột nhiên rút khảm đao ở phía sau, chém vào đầu người đang đứng. Nhưng mà, đối phương đương nhiên cũng không phải là loại người bị ngôn ngữ có thể lừa gạt, lập tức vung tay tóm lấy tay của Tiểu Mạnh, cản cái khảm đao đang chém tới. Sau một khắc, Tiểu Mạnh lập tức thúc đầu gối, người kia cũng hung hăng đá một cái.
Trong mắt những người xung quanh, chuyện này mới chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tiểu Mạnh vung đao chém người, thúc đầu gối, sau đó thân hình hai người lập tức tách ra.
Trong lúc đám lính đánh thuê còn đang bất ngờ, thì Tiểu Mạnh đã chạy ra xa, các thành viên hắc bang lập tức từ bốn phương tám hướng kéo tới, hơn 10 thanh khảm đao sáng loáng, lấp lánh bóng trời chiều đồng loạt vung lên.
Lúc này, người trên quảng trường nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Những cửa hàng ở xung quanh còn đang mở cửa, thấy bên này có cảnh xã hội đen đánh nhau, người ở đó lập tức chạy tứ tán, có người lại đứng ở xa xa xem náo nhiệt.
Trong sự hỗn loạn có tiếng trẻ con và nữ sinh thét lên chói tai, hơn 10 người của Sa Trúc bang thân kinh bách chiến cầm đao, hung hãn xông tới, bộ dáng độc ác vô cùng.
Nhưng mà, 10 người này không phái là đối thủ của đám lính đánh thuê, mấy người ở đầu lập tức dính đòn, thỉnh thoảng còn có người phun máu, văng vào những cửa hàng bên cạnh.
Mãnh Hổ không địch nổi “bầy lang”, khảm đao chém loạn cũng khiến cho hai, ba người của đám lính đánh thuê bị chém trúng, tạo thành những vết thương máu me be bét.
Tiểu Mạnh bị một cước đá bay phun ra một ngụm máu, từ trên mặt đất bò dậy, việc đầu tiên hắn làm là ngoắc tay cho một thủ hạ bảo đi báo cảnh sát, sau đó lấy điện thoại di động, trốn trong một cái ngõ gọi cho Liễu Chính.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện... Những người này đang ở cổng trường học viện Thánh Tâm. Tuy rằng không biết bọn họ có mục đích gì, thế nhưng em trông thấy một người trong số họ cầm tấm ảnh của Sa Sa, chúng em đánh nhau với họ, do có nhiều người ở đây nên họ không dám dùng súng, nhưng họ rất lợi hại, bên mình không ăn được. Lão đại, mau nhanh phái người tới đây. A, còn nữa, em đã báo cảnh sát, tốt nhất là làm cho cảnh sát nổ súng, giết toàn bộ bọn chúng...”
Gọi điện thoại xong, hắn móc từ trong túi ra một cái băng vải, nhanh chóng cột khảm đao lại, lau máu trên miệng, hai mắt lộ hung quang.
“Mẹ nó... Lần này tao đứng sau lưng chúng mày, chém cho chúng mày cả đời gặp bạn thân... Chém...”
Hắn theo mọi người tiến lên, nhưng mới tiến được một nửa, đã thấy một tên lính đánh thuê trong cửa hàng tiến tới, trong tay cầm một cái súng lục, “Phốc” một tiếng, một người bị bắn tung ra sau, không ngờ bọn này lại dám dùng súng trước mặt công chúng.
Đối với người bình thường, đứng trước một khẩu súng, khảm đao đương nhiên là không có tác dụng, máu tươi tung tóe, lại một người nữa bật ra sau. Phía trước có người ăn đạn, Tiểu Mạnh ở phía sau đương nhiên cũng bắt đầu sợ hãi ra lệnh bỏ chạy tứ tán. Xoay người chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh. Tiểu Mạnh nghiêng đầu nhìn ra, nhưng họng súng của người kia đã nhắm ngay vào hắn, sau đó, nổ súng.
Trên vai hắn phảng phất như nhận một kích của búa tạ, cảm giác choáng váng đột nhiên kéo tới, trước mặt hắn trở nên đen kịt.
Trên quảng trường, những người xung quanh lập tức liều mạng bỏ chạy, tên thanh niên trộm túi ở trạm xe lửa chạy đầu tiên, cách nơi này thật xa hắn mới dám quay đầu lại nhìn cảnh tượng máu tươi tung tóe ở phía sau, nhưng đột nhiên một chiếc xe con ở đâu chạy tới, trực tiếp tông thẳng vào hắn.
Thân thể nặng nề đập xuống đất, xương cốt toàn thân dường như đã không còn, bên tai dần không còn nghe được âm thanh. Cảnh tượng trước mắt hắn chỉ còn lại có một màu xám, nhưng mà chiếc xe con kia cũng dừng lại trước mặt hắn, một gã nam nhân mặc áo màu vàng có hoa văn bước xuống, móc từ trong lòng ra một khẩu súng.
Có mấy người chạy tới chỗ hắn, nhưng mà một dòng máu tươi phụt ra, thân hình một người bay lên, nam tử mặc áo hoa đang tóm một gã cầm đao, hỏi cái gì đó, mãi sau, những lời đó mới hình thành được một câu hoàn chỉnh: “Các ngươi là ai, vì sao công kích chúng ta?”
Nam tử này đương nhiên là Chư Thần Vô Niệm kẹt xe nửa ngày mới tới được, tiến độ tương đối chậm hơn so với hai đội ngũ đi trước, bây giờ mới xuất hiện ở trên quảng trường trước cổng học viện Thánh Tâm.
Lý do mà các thành viên Sa Trúc bang tới đây thì rất đơn giản, nhưng mà không ai biết vì sao Tiểu Mạnh lại chém người, đây hai bên vào tình trạng ngươi sống ta chết, hỏi được vài câu. Chư Thần Vô Niệm cảm thấy lãng phí thời gian, thuận tay đem họng súng chỉ về mấy bên bảo vệ đứng trước cổng trường không xa. Một lát sau, những cánh cửa chậm rãi được đóng lại.
“Ta có chút thương cảm, có chút mệt mỏi, nhưng ta không muốn nhiều lời, vấn đề bây giờ là các ngươi thất bại, lập tức rời đi, hoặc là tiếp tục gây chuyện, khiến cho sự việc không thể cứu vãn... Các vị, chúng ta bắt đầu đi...”
Hai tiếng súng vang lên, nhân viên an ninh trong phòng bê bết máu, cánh cổng lập tức bị dừng lại, trên quảng trường tan tác, súng tự động, súng lục, lựu đạn, đủ loại vũ khí được đeo trên người, trên tay.
Trước khi cảnh sát tới, 6,7 chiếc xe hơi gào thét phóng vào học viện Thánh Tâm, sau đó cổng lớn được đóng lại, mấy chiếc rương sắt được mang ra, mấy tên đánh thuê bắt đầu bố trí một lượng bom, địa lôi lớn, xây dựng lên một phòng tuyến.
Mặt trời chiều ngã về tây, trong vườn trường vang lên tiếng cảnh báo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai sợ hãi...
Bên ngoài học viện Thánh Tâm, xe taxi đỗ xuống, Gia Minh xuất hiện.
Trong ngõ hẻm có chút tối tăm, dần dần xuất hiện một nam một nữ hai, từ khi Gia Minh bắt đầu rời khỏi trường, hai người bọn họ đã theo rất sát. Thấy hắn chỉ đi chợ mua thức ăn, nở nụ cười vô hại trả giá với đại thẩm bán thức ăn, đi dạo một vòng, sau đó xách theo mấy cái túi quay lại. Lúc này, hai người còn đang đợi lệnh, quyết định xem lúc nào triển khai hành động đối với mục tiêu.
“Thật là một cuộc sống nhàn hạ...”
Dựa vào tường, nữ tử có vóc người tuyệt đẹp, thần tình cương nghị nhìn cửa sổ ở tầng hai một ngôi nhà, vừa cười vừa nói.
“Thích không, sau khi chuyện này chấm dứt, chúng ta có thể sống một cuộc sống như vậy, ha hả...”
“Ngươi? Hay là thôi đi... Ngươi biết không? Từ khi ta sinh ra, cuộc sống đã bắt đầu bằng chiến tranh, quốc gia ta không có tiểu hài tử chơi bời nhàn hạ, tất cả mọi người đều bị cuốn vào một trường chiến tranh, rất nhiều người đã chết, sống hôm nay thì không biết mặt trời ngày mai như thế nào. Cho nên mỗi khi nhìn thấy trẻ con, ta đều muốn thế, nếu như đứa trẻ này đột nhiên có một ngày mất đi cuộc sống như vậy, nó chắc là sẽ chết, chỉ có sống con người mới biết mình phải đi trên con dường như thế nào... Ngươi nói xem, trải qua lần này đứa bé kia còn sống được hay không? Nếu như hắn mất đi một thứ gì đó, hắn có bước lên con đường báo thù không? Ngươi không cảm thấy cách nghĩ như vậy rất có ý tứ ư? Một đứa bé, nhiều đường đời...”
“Ách... Ta không biết... Tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm...”
“Không có gì... Ta chỉ là ghen tỵ mà thôi, liên hệ với bên kia xem tình hình như thế nào? Ta nghĩ bọn họ cũng đã tới rồi, Bạch Na Na tiểu thư.
Nam tử gật đầu, cầm bộ đàm nói:
“... Mục tiêu đã trở về nhà, hiện tại đang chuẩn bị cơm tối, tình hình bên các ngươi thế nào?”
“Gặp phải một chút ngoài ý muốn, nhưng mà không sao, chúng ta đã tiến vào trong rồi. Bạch Na Na tiểu thư đang tới chỗ các ngươi, tất cả nghe theo chỉ thị của nàng.”
“Được... Xem ra chúng ta còn phải đợi một chút.”
Đem bộ đàm đút vào trong túi, nam tử gật đầu cười cười, đột nhiên vào lúc này, có một thanh âm vang lên từ phía sau:
“Ác, nếu còn ở đây thì không bằng đến nhà của ta uống chén trà.” Thanh âm này chính là của nam hài kia hơi khàn khàn, hiển nhiên là bắt chước theo cách nói của những người này.
Không kịp hỏi nhiều, nam tử đột nhiên rút đao, xoay người trong chớp mắt vung đao, đá chân nhưng mà không trúng cái gì cả, đột nhiên thân hình hắn mất cân đối, ngã xuống. Nữ tử ở phía sau không phản ứng kịp, thì thân hình đồng bạn của nàng đã như trái pháp bay tới ngã xấp xuống vị trí phía sau hai thước, dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, nữ tử mới nhìn rõ bộ dáng người này.
Hai người bọn họ đi theo nam hài này nửa ngày, lúc này hắn vẫn tươi cười đứng trong bóng tối, trên người đeo tạp dề, trên tạp dề có hình phim hoạt hình, giờ này khắc này, nàng có cảm giác cảnh tượng này quỷ dị không nói nên lời.
Chậm rãi đi tới chỗ nàng, nam sinh nhìn như vô hại đã mở miệng, dùng tiếng Thái chính tông, nói:
“Này, mỹ nữ tỷ tỷ, có thấy công phu Trung Quốc chưa? Ta có mấy chiêu ngươi nhất định sẽ rất thích... Hoan nghênh tới Trung Quốc.”
Phía trên ra lệnh, nam hài này phải do Bạch Na Na bắt sống, mà là một thành viên lính đánh thuê, kỹ xảo của nàng cao hơn người khác, nàng lui lại phía sau, rút chủy thủ bên người, lập tư thế phòng ngự, nam sinh trước mặt này dừng bước, nhìn đao trong tay của nàng, thân hình trở nên buồn bã vô cớ.
“Ngươi không ngoan, lại làm khó cho ta...”
Đột nhiên, thân hình của nam hài này quỷ mị xuất hiện ở phía trước hai thước, đứng ở trước mặt nàng.
Động tác kia thật sự là quá nhanh. Sau một khắc, đao đã vung lên, đầu gối húc vào không khí, thân hình nam hài kia đã tránh được. Một tay nàng bị giữ, giằng ra không có hiệu quả, nàng lập tức xuất một loạt công kích có thể khiến người khác tử vong như: khuỷu tay, chém, liên hoàn chém, nhưng mà chỉ hai giây sau đó, thân hình nàng đã lặng im, hai tay nàng đã bị đối phương tóm được, bắt chéo sau lưng, một lực đẩy tới, đầu gối nàng không tự chủ được quỳ xuống mặt đất phía trước, đùi phải cố gắng nhấc lên, duy trì ở tư thế nửa quỳ.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt khiến cho nàng không định hình được tình hình ra sao. Một đứa bé... Không, phải nói hắn là một thiếu niên thì làm sao có lực lượng có thể đánh được mình. Còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã không lưu tình chút nào đạp một cước vào sau lưng của nàng, hậu quả của chiêu này, nàng có thể rõ ràng đoán được.
“Không...”
Sau một khắc, hai tay bắt chéo sau lưng của nàng đã rũ xuống, những thanh âm “cách cách” vang lên, sự đau đớn kịch liệt, hai cánh tay của nàng đã bị trực tiếp bẻ gãy, mất đi năng lực hoạt động. Nhưng mà tất cả vẫn còn chưa xong, nam hài cúi người, một tay nắm lấy hàm dưới của nàng vặn một cái, sau đó mới vỗ tay xong xuôi.
“Ta biết ngươi có mang bom, đây chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, tự sát là không đúng, chết cũng không được lên thiên đường. Hơn nữa ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi các ngươi, đợi lát nữa ta sẽ chỉnh lại cằm cho các ngươi, phải nhớ kỹ là không được trái lại, nếu không thì ta sẽ gõ rụng răng của các ngươi. Đương nhiên... Giả như ngươi bây giờ nguyện ý nói với ta mục đích của các ngươi tới đây thì càng tốt... Ách, ta chỉ biết ngươi sẽ không nói... Chờ một chút...”
Dường như nhận được tín hiệu gì đó, thiếu niên tên là Cố Gia Minh giật ống tay áo, sau đó cầm điện thoại nói:
“Alo, a, chú Liễu... Cháu là Gia Minh đây, cháu đã về đến nhà, đang chuẩn bị nấu cơm. Cháu mua hai con chim bìm bịp, dự định giết chúng, cháu cũng không biết sao mùa này lại có chim bìm bịp... Sa Sa? Cậu ấy còn chưa về, có chuyện gì sao... có chuyện à? Chú đừng giấu cháu, alo, chú Liễu... Alo! Alo”
Rống lên vài tiếng, dường như đối với phương đã bị trạng thái lo lắng vây quanh lên trực tiếp cúp điện thoại. Bỏ ống nghe điện thoạị Gia Minh lắc đầu, hướng về một bên nói một tiếng:
“Tiểu Mạnh ca, ra đi.”
Sau khi nghe được tiếng gọi, trong bóng tối bên cạnh. Tiểu Mạnh bịt vai khó khăn đi ra, nửa người bên trái của hắn dính đầy máu, sắc mặt có chút tái nhợt:
“... Gia Minh, chuyện này... Em thế nào...”
Nhàn nhạt cười cười, Gia Minh nhìn về phía hắn, nói:
“Anh giữ bí mật cho em, em tin tưởng anh, được không? Đừng nói cho chú Liễu.”
“Ách...”
Chần chờ một chút mà, Tiểu Mạnh gật đầu, Gia Minh nói:
“Rốt cục có chuyện gì xảy ra?”
“Ta... Ta không rõ ràng lắm, họ họ mai phục ở trước cổng học viện Thánh Tâm, ta thấy một người trong số họ cầm ảnh của Sa Sa...”
“Đi theo em, trước tiên phải lấy viên đạn ra, băng bó một chút.”
Không chần chờ quá nhiều, Gia Minh gật đầu, đưa hai tay tóm lấy chân của một nam một nữ nằm dưới đất, cứ như vậy kéo bọn họ dọc theo hẻm nhỏ đi về phía trước, nói: “Rất muốn cùng hai người các ngươi tâm sự một chút...”
Hoàng hôn, hẻm nhỏ, máu tươi, người bị thương, trên mặt đất đi động, thân hình của đôi nam nữ rên rỉ, khung cảnh băng lãnh và quỷ dị...
Màn đêm phủ xuống.
Trường học trong. Phó Nghiêm Kiệt mở mắt, rừng cây tối om, gió lạnh từ trước mặt thổi tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.