Ẩn Sát

Chương 257: Tiểu trấn

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



“Nhưng đó là con đường do chính nàng chọn, mỗi người đều có biểu hiện và chứng minh dục vọng của mình.”

Đi tới phía trước, Gia Minh cười vuốt tay:

“Nhưng mà có thể không có nguy hiểm quá lớn, tình cảnh bây giờ của Bùi La Gia cũng không tốt, châu Âu có một tổ chức tên là U Ám Thiên Cầm đã liên thủ với Trung Quốc, ở Nhật Bản họ cũng có địch nhân, hơn nữa chuyện lần này ở nước Mỹ lại không thành công, quan hệ của đôi bên chắc chắn sẽ suy giảm... A di đà phật, thật mong là thế giới này về sau sẽ hòa bình, thiện tai thiện tai.”

Gia Minh ở ven đường chắp tay thành hình chữ thập, Nhã Hàm cười đuổi theo:

“Vậy em còn ở nước Mỹ làm gì, chúng ta mau trở về thôi.”

“Còn có một số chuyện, ở nước Mỹ em có hai người bạn, gia đình của các nàng đang gặp phải chuyện phiền phức, trước tiên giúp họ một chút.”

“Chưa từng nghe nói tới em có bạn bè gì ở nước Mỹ cả...”

Nhã Hàm nhíu nhíu mày:

“Nam hay nữ?”

“Ha hả, nữ...”

“Ách...”

Nhã Hàm ngẩn người, trong lòng mẫn cảm nghĩ, không lẽ người này ở nước Mỹ lại có thêm 2 lão bà đấy chứ, mặc dù biết khả năng này không lớn, nhưng mà trong lòng vẫn nghi vấn muốn hỏi.

Còn đang suy tư, thì Gia Minh đã vươn tay, vẫy một chiếc xe đang lao tới từ trong gió tuyết, chiếc xe dừng lại.

Mở cửa sổ, một người da đen chừng trên dưới 40 tuổi, hình dạng bình thường nhô đầu ra nói:

“Hắc, có phiền phức ư?”

********************************************

Trong tuyết rơi, chiếc xe đang tiến về phía trước, Nhã Hàm cùng Gia Minh ngồi ở phía sau, hàng hai cái đầu đen chụm vào nhau nói chuyện, làm cho người nước Mỹ cách Trung Quốc nửa vòng trái đất hơi có chút ngạc nhiên.

Mặc dù mấy ngày này trải qua nhiều bão táp, cơ hồ là từ trong mưa bom bão đạn trở ra, nhưng không phải không thừa nhận, đại đa số người Mỹ vẫn giúp người xa lạ, vẫy xe, thoải mái nói chuyện vài câu, hai người được đối phương cho lên xe. Đương nhiên, có lẽ trong chuyện này cũng do dung mạo của Nhã Hàm. Gia Minh chắc chỉ là hàng được bồi thêm mà thôi.

Hai gã người da đen này là hai chú cháu, người trung niên lái xe gọi là Marcus, thanh niên bên cạnh xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, tên là Mike. Hiện giờ, hắn đang nhiệt tình nói chuyện với Nhã Hàm về tình hình xung quanh, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, người này nói Tiếng Anh lưu loát kinh người, do đã ở nước Anh một thời gian nên Nhã Hàm có khả năng nghe tốt, thỉnh thoảng còn ưu nhã cười trả lời vài câu, khiến cho có thể hiểu ý cười to.

Dù sao Nhã Hàm cũng là tiểu thư nhà giàu, ở phương điện đối nhân xử thế đã học đủ, nói chuyện có thể khiến cho người ta có cảm giác thân thiết, lại duy trì được khoảng cách đôi bên.

Từ lúc lên xe, lúc nào Nhã Hàm cũng nắm lấy tay phải của Gia Minh, thỉnh thoảng nhìn sang phía thiếu niên đang ngắm phong cảnh, nếu như không phải mị lực của nàng quá kinh người, thì có thể nam tử phía trước cũng sẽ phát hiện, mục tiêu của nàng chỉ là thiếu niên bình thường bên cạnh mà thôi.

Nhã Hàm và Gia Minh giới thiệu với hai người Mỹ da đen rằng, họ là hai chị em, tới New York nghỉ phép, nào ngờ tối hôm qua bị người dẫn đường lừa lấy tiền rồi chạy mất, ném bọn họ ở bên ngoài, không có cả chỗ gọi điện thoại...

Lời nói dối này có chút ly kỳ, nếu như cẩn thận suy nghĩ chi tiết trong đó, đương nhiên có thể phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng mà cử chỉ của Nhã Hàm thì duyên dáng, Gia Minh lại trông như một thiếu niên ngây ngô, hai người phía trước không hoài nghi nhiều, chỉ chuyên tâm mắng kẻ dẫn đường là vô lương.

Sau khi nói chuyện một hồi, Gia Minh cùng Nhã Hàm đã biết đại khái, con đường này bình thường không có xe cộ đi lại, ở gần chỉ có một cái thôn hẻo lánh mà thôi.

Sở dĩ xe cộ không nhiều, là bởi vì gần đây có... một con đường khác lớn hơn cho nên con đường này dần dần heo hút. Trong tiếng cười nói, thời gian trôi qua cũng nhanh, bọn họ đã tới được một tiểu trấn.

Con đường kéo đài thẳng tắp, những ngôi biệt thự chỉnh tề ngay ngắn sắp hai bên đường, trước biệt thự còn phát hiện ra có người đang dọn tuyết đọng. Ánh sáng của từng căn nhà chiếu ra, phối hợp với lúc trời vừa sáng, mang lại cho con người ta một cảm giác bình an, một số đứa trẻ cầm tuyết đuổi nhau y như trong phim.

“Bên này mùa đông tương đối lạnh nhưng mà cũng đã lâu không có tuyết rơi lớn như vậy, tôi nghĩ chỗ này sẽ thích hợp với hai người, tiểu trấn rất đẹp, chỗ chúng tôi còn có loại bia tốt nhất nước Mỹ.”

Khi Mike quay đầu lại nói những lời này thời, thì Gia Minh nghĩ hắn là một người lùn trong truyền thuyết, chỉ có Ải Nhân mới giới thiệu rượu với người khác. Thấy Nhã Hàm mỉm cười, hắn cũng quay đầu, đóng cửa xe, nhìn sang phía đối diện bắt chuyện tốc độ xe đi chậm dần, phía bên kia có một gã cảnh sát da trắng tầm tuổi của Mike, đang nhìn sang bên này cười bắt chuyện.



“Này, chú Marcus, Mike, khí sắc không tệ, các người... Ách, hai vị này là...”

“A, là bằng hữu của tôi...”

Vốn còn có chút bận tâm Mike đem chuyện của hai người nói ra, vậy thì sẽ khiến cho sự tình phức tạp, nào ngờ Mike chỉ đại khái giới thiệu tên của hai người một chút. Cảnh sát kia xem ra là người quen của Mike, lập tức cùng hai người chào hỏi, sau đó quay sang hàn huyên với Mike.

Sau một lúc. Mike quay sang nói:

“Vinylon chính là người bạn mà tôi chơi từ nhỏ, là người tốt. Hiện tại đang làm cảnh sát, nhưng chuyện gì cũng làm theo pháp luật, các người không có hộ chiếu, rất nhiều chuyện sẽ trở thành phiền phức... Ách, tôi là nói, nếu như các ngươi cần, chúng tôi cũng có thể đi báo án, nhưng mà vụ án kiểu thế này nước Mỹ có vô cùng nhiều, báo cũng chỉ phí sức mà thôi. Tôi nghĩ hai người đêm qua cũng chưa ngủ, một gian phòng ấm áp thích hợp hơn với hai người, các người cũng có thể gọi điện cho bạn ở New York, khách sạn ở phía trước...”

Mike nói, chỉ vào một tòa ntìà 3 tầng cũ kỹ ở phía trước.

Thoạt nhìn hắn cũng không tính là đứa ngốc, Trung Quốc hàng năm đều có rất nhiều di dân tiến nhập nước Mỹ, một khi bị cảnh sát phát hiện, hậu quả đương nhiên là trục xuất. Gia Minh thuận miệng tuy rằng không phải không hợp lý, nhưng hắn cũng đã nghĩ trước một loại khả năng, sẵn sàng trợ giúp hai người. Chỉ chốc lát sau, ô tô dừng lại ở ven đường, hai chú cháu dẫn Gia Minh và Nhã Hàm vào khách sạn.

“Giới thiệu một chút, đây là khách sạn duy nhất của bổn trấn, cũng có thể coi nó là tửu quán, quán cà phê, nơi tụ hội... Ha hả, ai quản nó làm gì, đừng tưởng nó không phải là khách sạn có sao, nhưng tôi có thể bảo đảm, nó có cảm giác như ở nhà. Ngoài trấn có một nhà máy bỏ hoang, còn có Cá Cựu cổ bảo, có từ trước chiến tranh nam bắc, có một cái hồ đẹp. Cũng bởi vì phong cảnh nơi này đẹp, cho nên thường có người New York tới đây nghỉ phép, hơn phân nửa là học sinh và người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng có người tới đây chiêu đãi khách nhân, ở đây bài trí rất tốt, đương nhiên, hiện phần lớn nó không có khách, các người có thể tùy ý lựa chọn.”

Sau khi Mike sinh động như thật giới thiệu xong, 4 người tiến vào trong khách sạn, tầng 1 được bố trí thành quầy khách sạn và quán cà phê, có những chiếc ghế ngồi sạch sẽ, quầy bar thật dài, có một chiếc TV lớn đang chiếu trận đấu bóng rổ.

Bên trong có cả một siêu thị nhỏ có đồ dùng và thức ăn, có mấy dân cư của tiểu trấn đang ngồi ở trong điếm nói chuyện phiếm, phần lớn lão đầu râu bạc.

Khi họ nghe tiếng chuông cửa vang lên, những người này quay đầu chào hỏi Marcus, hướng Mike ý bảo giới thiệu hai người mới tới. Mike thuận miệng giới thiệu thân phận hai người một chút, đến bên cạnh quầy bar thay hai người làm thủ tục.

Đại khái là bởi vì có quan hệ với Mike, nên không có chuyện kiểm tra hộ chiếu, bảo hai người tùy ý ký tên là được, một nữ nhân trông rất béo dẫn theo mấy người đi lên lầu, đồng thời tâng bốc về khách sạn của mình.

“Đây là những gian phòng tốt nhất ở Bắc Mỹ, đảm bảo ấm áp và tự nhiên, mang lại cảm giác như ở nhà, có thể so sánh với Waldorf hiện giờ các gian phòng không có mấy người, các người thật may mắn. Này, Trương tiểu thư, cô chọn phòng nào? Ha hả ha ha...”

Mặc dù không đầu không đuôi vừa nói chuyện khi thì cười to, nhưng bà chủ béo Monica cũng không làm cho kẻ khác cảm thấy phản cảm, công bình mà nói, trong khách sạn bài trí rất công phu, ánh sáng ấm áp, các loại hình trang trí đủ màu sắc như vàng nhạt sắc, phấn hồng mang lại cho người ta cảm giác như ở nhà.

Chỉ chốc lát sau, mấy người đã đi tới hai gian phòng cuối hành lang, bà chủ béo mở cửa, sau đó đưa hai chiếc chìa khóa cho Nhã Hàm.

“Đây chính là hai gian phòng tuyệt nhất, có sân thượng rất đẹp, thoải mái mà hưởng thụ.”

Bà chủ béo nói xong là xoay người rời đi, Mike cười nói:

“Muốn chọn phòng nào cũng được, bên trong có điện thoại, tôi nghĩ các người trước tiên nên tắm rửa, nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ gọi Monica chuẩn bị đồ ăn cho các người, bà chủ làm món thịt bò rất ngon, bây giờ nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều tôi sẽ sang thăm hai người.”

Hắn nói xong, vẫy tay đi xuống. Trong hành lang chỉ còn lại hai người là Nhã Hàm cùng Gia Minh, hai người bật cười, chọn một gian phòng, mặc dù không tính là lớn vô cùng, nhưng không khí bên trong đúng là mang lại cho người ta cảm giác ấm cúng, sân thượng nhìn ra ngoài đường và một rừng cây, tương đối đẹp.

Đóng cửa phòng, Nhã Hàm theo Gia Minh vào một gian phòng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn Gia Minh nói:

“Chị muốn biết tình hình của mẹ hai.”

“Được, em lập tức liên hệ.”

Từ trong phòng tắm xem xét một lần, Gia Minh nói:

“Bên trong có áo tắm rất dày, chị có thể tắm trước, tắm nhanh không lạnh.”

“Chị không muốn tắm, chị muốn biết mẹ hai hiện giờ vẫn bình an.”

Cởi áo khoác, tháo giầy, Nhã Hàm vặn mình nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào Gia Minh.

Chỉ thấy Gia Minh nhún vai, cầm lấy điện thoại bên giường, sau đó từ trên người lấy ra một bọc công cụ nhỏ, cười nói:

“Không phải là không cho chị gọi, nhưng mà điện thoại chẳng phải là thứ tốt lành gì, cần phải thay đổi một chút, đại khải mất khoảng mười mấy phút.”



“Ác, vậy thì chị đi tắm trước, khi nào liên hệ được với mẹ hai thì gọi chị.”

“Nhất định.”

Mắt thấy Gia Minh tháo tung điện thoại ra, Nhã Hàm từ trên giường bò dậy tiến vào phòng tắm, thanh âm cởi quần áo vang lên, sau hai ba phút, cửa phòng tắm lại mở ra, Nhã Hàm thò một cái đầu ra cửa, cổ tay trắng như tuyết, gõ một cái vào cửa gỗ:

“Ai, Gia Minh, cầm giùm chị đôi dép.”

“Ác.”

Lấy đôi dép của khách sạn ở gần cửa mang tới, khi Nhã Hàm đưa tay nhận, Gia Minh có thể nhìn thấy cái gáy trắng như tuyết. Nhã Hàm đứng ở cửa nhìn hắn thật lâu, hỏi:

“Gia Minh, em nói phải ở lại nước Mỹ làm chuyện kia mất bao nhiêu lâu?”

“Không xác định.”

Gia Minh lắc đầu, nói:

“Nếu như là mấy chuyện như giết người... thì khuya hôm nay em có thể trực tiếp đến New York, nhưng mà làm như vậy sẽ khiến tình hình loạn hơn, đương nhiên cũng có biện pháp giải quyết khác, nhưng mà có chuyện... A, sau này giải thích với chị sau.”

“Ác.”

Nhã Hàm cười, đóng cửa phòng tắm, chỉ chốc lát sau, nàng có thể nghe thấy thanh âm bên ngoài, Gia Minh đang đùng giọng của Giản Tố Ngôn, nói chuyện với người bên kia

“Alo... James tiên sinh...”

Nước nóng chảy trên thân hình trần truồng của nàng, nàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của người kia, đã lâu rồi cảm giác không được như thế này...

Tắm rửa hoàn tất, nàng thắt khăn tắm đi ra ngoài, đã nghe thấy Gia Minh dùng giọng thật của mình, dùng tiếng trung, nói chuyện điện thoại.

“Alo, tôi tìm Thôi Quốc Hoa... Ừ, Cố Gia Minh... Tố Ngôn tỷ vẫn theo dõi chặt hành động của Bùi La Gia, tôi và Nhã Hàm tỷ ở cùng một chỗ... Vị trí cụ thể không thể nói. Tố Ngôn tỷ đã thông báo...”

Nhìn qua cửa sổ thủy tinh ở sân thượng, có thể nhận ra tuyết bay toán loạn, trong căn phòng ấm áp. Nhã Hàm mặc áo tắm bò lên giường, dưới áo trắng để lộ hai chân dài trắng như tuyết.

“Xuy...Ngạo mạn... Không... Đánh... Thảo... Cáo... A...”

Gia Minh nói mật khẩu, sau đó hắn cầm điện thoại, lắc mình ngã xuống giường.

“Bùi La Gia ở Nước Mỹ lần này rốt bị đánh hỏng hình tượng bệ vệ, chủ yếu vẫn là Tạo Vật Kỳ Tích... Vì sao Tạo Vật Kỳ Tích tham dự? Ách, tôi không biết, còn tưởng rằng Tố Ngôn tỷ đã thương lượng xong với các người, quan hệ của nàng cùng Tạo Vật Kỳ Tích không rõ ràng lắm... Lấy tính cách của nàng, tôi nghĩ chắc nàng cũng có ám chỉ một chút... Tạo Vật Kỳ Tích làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy... Ừ, tôi muốn biết tình hình mẹ hai của Nhã Hàm, cô Trương kia... Không có chuyện gì là tốt rồi. Nhã Hàm tỷ muốn nói chuyện với cô ấy... phiền thông báo nhanh một chút, cảm tạ...”

Nói xong điều này, Gia Minh cười đem ống nghe đưa cho Nhã Hàm, đưa tay tiếp nhận, Nhã Hàm ngồi dậy, chỉ vào mũi Gia Minh nói:

“Em là tên lừa gạt!”

Trong chốc lát, trong điện thoại vang lên thanh âm của mẹ hai.

“Con rốt cục đi đâu vậy... Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng con bị bắt đi chứ... Viêm Hoàng Giác Tỉnh là ai vậy, ban đầu ta còn tưởng là đang đóng phim chứ... Dù sao ta cũng không thích nước Mỹ, con bây giờ ở nơi nào, lúc nào mới có thể trở về, chúng ta mau đi trở về nhà...”

“Mẹ yên tâm đi, mẹ hai, không có chuyện gì.”

Bị mẹ hai hỏi tới tấp nửa ngày, Nhã Hàm thật vất vả mới cướp được quyền lên tiếng:

“Con được một người rất lợi hại cứu con... Nói chung rất lợi hại, con nghĩ là so với Hắc Hiệp cũng không kém bao nhiêu đâu, mẹ đừng lo lắng... Được, con đang ở với người kia... Thật tốt? Dù sao mẹ cũng biết...”

Nói đến đây, Nhã Hàm đỏ mặt liếc mắt nhìn Gia Minh đang bận rộn ở bên cạnh, ở trước mặt của hắn nói như vậy, mình thật là không biết xấu hổ... Nhưng mà mặc kệ nó, dù sao mọi người cũng đã biết rõ ràng, không biết xấu hổ sẽ không xấu hổ...

“Không thể nói cho mẹ biết con đang ở đâu... Đúng, không thể nói... Mẹ hai đừng nhàm chán như vậy, bảo mấy người Viêm Hoàng Giác Tỉnh hộ tống mẹ về trước cũng được, con không có chuyện gì đâu... Hắn lợi hại như vậy, sao con có thể bị gì được... Nếu không thì mẹ đi Hollywood chơi, tìm thần tượng mà xin chữ ký, à, nhớ mang theo một đoàn vệ sĩ, hắn không cho chữ ký thì giết hắn sau đó đưa hắn lên giường... Con mặc kệ, dù sao bây giờ con cũng không trở về được, đại khái... con làm sao mà biết được, nhìn tình huống, nhìn tình huống, con suy đoán là chắc phải qua Lễ Nô-en...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook