Chương 152: Tức giận (1+2).
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
“Lại là Phương Vũ Tư giở trò, chuyện gì xảy ra! Từ đầu mình đã thấy chị ta có vẻ mê trai lại khá đần độn, chỉ là... Tại sao Diệp Linh Tĩnh lại chọc tới chị ta chứ, kỳ lạ... Cậu trở về hỏi cẩn thận xem...”
Lúc này là sáng sớm ngày thứ hai, trời râm mát. Bởi vì đã đồng ý hỏi anh trai mình về chuyện của Linh Tĩnh giúp Gia Minh từ thứ sáu tuần trước, vừa mới sáng sớm, Đông Phương Uyển đã khoe khoang với Gia Minh trước giờ vào học, kể lại cho hắn bí mật mà tất cả người địa cầu đều đã biết.
Uể oải ngẩng đầu lên, Gia Minh bĩu môi:
“Tình báo của cậu đến rất kịp thời, mình rất cảm động, mình sẽ về hỏi lại. Cảm ơn...”
Câu trả lời hơi máy móc, đó là vì hôm qua đi chơi cả ngày với hai mẹ con Marilyn quanh thành phố Giang Hải. Đại khái vì chuyện vào tối thứ sáu khiến Marilyn có cảm giác lo được lo mất, mà là một phụ nữ thành thục đã ba mươi tuổi nhiều năm không chung đụng với đàn ông, nàng cũng thực sự giống một oán phụ. Nhân lúc Heidy ngủ trưa, Gia Minh và nàng mây mưa hơn một giờ.
Buổi tối trở về, vừa mới tháo gỡ được một số khúc mắc, Linh Tĩnh và Sa Sa lại vô cùng thân mật quấn lấy hắn cả buổi tối, dưới thế công mạnh mẽ như vậy, ngay cả Gia Minh có cơ sở về khí công chân chính cũng không khỏi có suy nghĩ “tự làm bậy, không thể sống.”
Chẳng qua, mặc dù đã nói trước vài chuyện với Linh Tĩnh và Sa Sa nhưng Gia Minh cũng không dự định để hai mẹ con Marilyn gặp hai cô gái. Mặc dù không có tình yêu với Marilyn, Marilyn cũng rất tỉnh táo trong chuyện này, nhưng con người là một loại sinh vật luôn có ham muốn chiếm hữu khó hiểu. Chuyện khiến người ta không vui, cho dù chỉ là khả năng nhỏ bé, dù sao không xảy ra vẫn tốt hơn.
Hồi tưởng lại trận xa luân chiến ngày hôm qua, trong lòng hắn không khỏi than thở, Gia Minh à Gia Minh, mày thực sự là vô địch, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục việc mà hắn làm thường xuyên nhất khi đến trường - ngủ. Mà nhìn vẻ mặt Gia Minh, Đông Phương Uyển nhíu mày một lúc lâu:
“Không thể nào? Cậu biết rồi?”
“Mặc dù mình cũng khá cảm động với ý tốt của cậu nhưng mình vẫn không thể không nói, hiện giờ đề tài bàn tán nhiều nhất lúc rảnh rỗi của người sao Hoả chính là chuyện cũ tại sao bạn Linh Tĩnh lại bị Phương Vũ Tư chèn ép, gạt bỏ tư cách múa ... Mình hơi buồn ngủ, để mình ngủ đi, cảm ơn.”
“Ặc”
Đông Phương Uyển hơi sững sờ, một lát sau mới nói:
“Vậy.. dù sao mình đã hỏi thăm giúp cậu, cậu không được quỵt nợ biểu diễn vào ngày thành lập trường đó, đây là tiết mục do mình thúc đẩy, mình còn đặt cược mấy trăm đồng cho các cậu…”
“Bạn lớp trưởng lại tham dự cá cược ngầm?”
Hắn hứng thú nhìn Đông Phương Uyển. Mục đích lớn nhất khi học viện Thánh Tâm kỷ niệm ngày thành lập trường chính là để những học sinh đã tốt nghiệp quyên góp tiền, để buổi dạ hội càng thành công hơn, trong dạ hội cũng sẽ bỏ phiếu bình chọn những tiết mục hay nhất.
Đã có cạnh tranh, ngoài bình chọn ra, một số học sinh cũng sẽ tổ chức cá cược, đương nhiên loại đánh cược như thế cũng khá ôn hoà. Để đề cao cảm giác cạnh tranh, trường học cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện đánh cược này. Có một số thầy cô cũng sẽ đặt cược cho tiết mục mình yêu thích. Chẳng qua loại chuyện đánh bạc thế này cũng không phù hợp với phong cách của Đông Phương Uyển.
“Chuyện đó … để mọi người vui vẻ, không được sao.”
“Ừ, yên tâm đi, chúng mình sẽ lên sân khấu như đã hứa.”
“Mình thấy hát bài hát ngày đó cũng rất hay.”
“Bài nào? Đông Phong Phá?”
Liếc nhìn Đông Phương Uyển, Gia Minh thở dài:
“Only you.”
“…”
Đông Phương Uyển giật mình một cái mới cười nói:
“Cậu đừng làm loạn có được không?”
“Sựthật là... Mình vẫn chưa nghĩ ra.”
“Mình không tin, chỉ còn một tuần.”
“Không tin thì thôi vậy.”
“Cậu..”
Chỉ tay vào Gia Minh đã gục xuống bàm, sáng sớm, Đông Phương Uyển vô cùng giống một thiếu phụ đã có chồng, Gia Minh cũng chỉ quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Một lát sau, Đông Phương Uyển tức giận thu ngón tay về:
“Không nói thì thôi, Hừ..!”
******************************
Thực ra tiếp theo câu “Không nói thì thôi” chính là “Mình không tin sẽ không tìm hiểu được”. Đương nhiên không thể tuỳ tiện nói như vậy, quan trọng nhất là không thể nói trước mặt Gia Minh. Để Đông Phương Uyển cảm thấy may mắn chính là, vào giờ ra chơi của tiết thứ hai, nàng gặp Diệp Linh Tĩnh ở hành lang ký túc xá, lúc này đôi phương đang cầm mấy hộp phấn viết bảng đi cùng với bạn học.
Cũng không tinh là bạn bè rất quen thân, nhưng là bạn học, bản thân nó đã là một lý do để tiếp cận, bởi vì anh trai, lại thêm nguyên nhân của chính mình, vừa nhập học không lâu Đông Phương Uyển đã gia nhập hội học sinh, vẫn hay tiếp xúc, với Linh Tĩnh vốn thường xuyên giúp đỡ hội học sinh.
Biết Gia Minh và Đông Phương Uyển thường xuyên bất hòa, mấy lần ở lại viết báo tường, Linh Tĩnh cũng uyển chuyển xin lỗi Đông Phương Uyển. Mà khi đã biết tính tình Linh Tĩnh dịu dàng, chuyện tìm hiểu tên bài hát đương nhiên sẽ rơi xuống người nàng.
Trực tiếp tiến lại bắt chuyện, sau khi nói có chuyện muốn hỏi thăm, một bạn nữ khác liền chủ động cầm phần viết trên tay Linh Tĩnh rồi đi trước. Đến một khúc quanh ở kí túc xá. Đông Phương Uyển mới nhẹ nhàng hỏi về bài hát.
“Bài hát ư? Ừ, mình và Sa Sa sẽ tới, chẳng qua có vẻ như Gia Minh vẫn chưa quyết định sẽ hát bài nào, dù sao mỗi lần chúng mình biểu diễn đều là bài hát mới, cũng chỉ có một tuần để chuyẩn bị, hẳn là không thành vấn đề... Ồ, Gia Minh lại làm chuyện gì khiến cậu tức giận sao?”
Chỉ là cách gọi thân mật như vậy đã đủ để chứng minh Linh Tĩnh và Gia Minh không khác gì người một nhà, đương nhiên, bọn họ chưa bao giờ che giấu chuyện này ở trường học, Đông Phương Uyển tỏ ra hơi khó xử.
“Ồ, không có gì, mình hỏi cậu ấy tên bài hát cậu ấy nói vẫn chưa nghĩ ra, mình còn cho rằng cậu ẩy chì trả lời cho có lệ, vẫn là Linh Tĩnh cậu đáng tin hơn Cố Gia Minh kia... Mỗi lần thấy cậu ấy mình lại cảm thấy đau đầu.”
“Ha hả, ha hả…”
Lau phấn dính trên tay, Linh Tĩnh cười phụ hoạ:
“Thực ra Gia Minh cũng không hư hỏng như vậy, cậu ấy chỉ hơi quái gở, người khác tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ... Ừ, dù sao bọn mình đã cùng lớn lên từ nhỏ, cảm thấy cậu ấy cũng không tệ lắm.”
Giọng nói mang theo oán trách, Đông Phương Uyển nhún vai nói:
“Ừ, vậy... Mình còn có việc, chào, đúng rồi, chuyện biểu diễn các cậu nhớ cố gắng nhé, mình đã đặt cược các cậu sẽ thắng đó, những lời này nói với Cố Gia Minh không có chút tác dụng nào.”
“Ha hả, không thành vấn đề.”
Phất tay, Linh Tĩnh quẹo vào khúc quanh bên ký túc xá, mở vòi nước để rửa tay. Cũng vào lúc này, phía bên kia khúc quanh vang lên giọng nói:
“Tiểu Uyển.”
“Chào, Phương Minh.”
Mà ở bên này, một thiếu nữ mặc đồ thể thao đi tới, mái tóc đuôi ngựa dài được buộc bằng một dải lụa trắng, chính là Nguyệt Trì Huân tựa như một con búp bê. Thấy nàng tới đây, Linh Tĩnh vẫy tay, cười nói:
“Huân.”
“Linh Tĩnh.”
Nhẹ nhàng gọi tên Linh Tĩnh, Huân đừng lại bên cạnh bể nước, vặn vòi nước ra rửa bàn tay không dính chút bụi bẩn nào. Linh Tĩnh cười hỏi:
“Huân, hôm nay Gia Minh không làm chuyện gì khác thường chứ?”
“Hắn chỉ ngủ.”
“Ồ, Ha hả..”
Nhớ lại buổi tối hôm qua, Linh Tĩnh chân tay cũng đang bủn rủn, đỏ mặt. Một lát sau, tiếng nói của Đông Phương Uyển và mấy nam sinh từ bên kia truyền đến.
“Mình nghe nói câu lạc bộ của các cậu tham gia lần thi đấu võ thuật toàn thành phố Giang Hải, hôm qua có hai trận sao? Thành tích thế nào?”
“Đừng nói nữa, hôm qua Hàn Cương Thành thua thê thảm, bởi vì trận đấu ngày hôm qua, hiện giờ đội tham gia thi đấu bọn mình đều hơi thấp thỏm. Thành thật mà nói, đây là lần viện Thánh Tâm chúng ta thua thảm hại nhất từ trước đến nay, ài, dù sao từ nửa năm trước đến giờ vẫn luôn u ám.”
“Chuyện gì vậy?”
“Còn phải nói sao, bởi vìchuyện năm ngoái, trong lòng A Thành vẫn luôn bị ám ảnh, mặc dù đã khắc phục được một chút nhưng khi thi đấu đến thời khắc kịch liệt, người ta vừa nhấc chân thì hắn đã vô ý thức phòng ngự hoàn toàn không cần thiết, vốn là nắm chắc sẽ thắng…”
“Ha hả..”
“Tiểu Uyển, cậu còn cười nữa. Mấy người lợi hại nhất trong câu lạc bộ võ thuật, anh cậu bận chuyện của Hội học sinh không thể tham gia, năm ngoái Lô Kiến Xuyên bị va chạm vào cột điện như vậy, xương cốt bị gãy rất nhiều, việc tập luyện võ thuật cũng xem như chấm dứt... Mẹ nó, mỗi lần nhớ tới chuyện này mình lại muốn hung hăng chỉnh cho cái tên rắm chó Cố Gia Minh lớp cậu, nếu không phải thầy Trần đã nhiều lần cấm không cho khiêu chiến...”
“Này này này, cậu cũng không nên nói như vậy, thành thật mà nói ban đầu mấy người Lô Kiến Xuyên đá bóng trứng đầu người ta, cậu dám nói hắn không cố ý sao? Mình thấy mấy người Lô Kiến Xuyên rất đáng đời!”
“Được rồi, được rồi, Tiểu Uyển, không nói đến Lô Kiến Xuyên, nhưng chuyện của Hàn Cương Thành thì sao? Hắn khiêu chiến đường đường chính chính mà. Hành động kia của Cố Gia Minh thực sự là... Hiện giờ tất cả mọi người trong câu lạc bộ võ thuật vẫn còn tức giận, nếu không phải thầy Trần vẫn cấm... Hừ, huấn luyện của thầy Trần giống như đang dạy hoà thượng, không dạy được chiêu lợi hại nào. Dù sao gần đây trong lòng không vui… Mình biết trận tranh tài kia là do Tiểu Uyển cậu quyết định thay hắn, mình chỉ nhằm vào tên rắm chó Cố Gia Minh kia mà thôi...”
Nghe đến đây, trong mắt Linh Tĩnh xuất hiện vẻ tức giận, vặn vòi nước lại, nàng lao sang khúc quanh bên kia:
“Chỉ biết mở miệng nói bậy, tôi thấy tố chất của các cậu cũng không khá hơn chút nào! Đánh không lại người ta cũng chỉ biết mượn cớ, câu lạc bộ võ thuật không còn ai sao? Có chuyện gì cũng đổ lên người Gia Minh, còn nói là đường đường chính chính khiêu chiến, không phải lần đó các cậu chỉ muốn ép hắn đánh một trận sao? Hơn nữa quy củ do tất cả mọi người đồng ý, Hàn Cương Thành không chú ý thì chỉ có thể nói đáng đời hắn! Gia Minh căn bản là không phạm quy, muốn đánh nhau đúng không? Tôi đứng ở đây, tuỳ tiện đấu đơn với các cậu!”
Vừa mới gắn bó keo sơn với Gia Minh tối qua, bây giờ lại nghe thấy người khác nói xấu Gia Minh, đương nhiên Linh Tĩnh lại càng tức giận hơn, khuôn mặt đỏ bừng nói liên tiếp. Rõ ràng là mấy nam sinh bên cạnh Đông Phương Uyển không ngờ được có người lại đột nhiên lao ra bênh vực kẻ yếu, hơn nữa Linh Tĩnh lại là mỹ nữ, trong chốc lát cũng ngạc nhiên tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Không dám sao?”
Linh Tĩnh tiếp tục tiến lên, lớn tiếng nói. Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Phương Minh kia dẫn đầu nói:
“Đàn ông không đấu với phụ nữ... Tôi sẽ không đánh với cậu.”
Vừa nói, hắn dẫn những người khác bước qua bên cạnh Linh Tĩnh. Cuối cùng, người nọ bỗng quay đầu lại nói:
“Nếu thực sự muốn thi đấu công bằng, cậu nói Cố Gia Minh đến câu lạc bộ võ thuật khiêu chiến đi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
“Ồ.. Linh Tĩnh, cậu đừng để ý đến bọn họ, là những người này quá kém cỏi, đánh thua liền kiếm cớ mà thôi. Ừ, đi học trước đi.”
Đông Phương Uyển an ủi vài câu, sau đó lại thấy Nguyệt Trì Huân lạnh lùng nhìn về phía những người đó đi xa. Đi qua bên cạnh, nàng không khỏi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng biết Huân là bạn tốt với mấy người Linh Tĩnh, vì vậy liền xoay người rời đi.
Vô cùng tức giận, Linh Tĩnh đứng nguyên tại chỗ thở hổn hển, gần một năm kể từ lần đó, nàng nghe thấy không ít người nhắc đến Gia Minh, đem chuyện tranh tài lần đó ra để bàn tán đã không phải là lần đầu tiên, nhưng chuyện lần này khiến nàng rất tức giận. Chẳng qua, qua một lát, tâm tình nàng hơi ổn định lại, vẫn nhẹ giọng nói:
“Huân, đừng nói chuyện này với Gia Minh được không?”
Hơi nghi ngờ, Huân quay sang nhìn Linh Tĩnh.
“Cậu biết đấy, Gia Minh muốn yên ổn, có ghé vào tai hắn nói những lời này cả vạn lần thì hắn cũng không để ý, nhưng mình không làm được, mình sẽ tức giận, mình không hi vọng Gia Minh vì mình tức giận mà phải đi đánh nhau...”
********************************************
1h30 chiều, mây mù che phủ bầu trời, gió nhẹ.
Học viện Thánh Tâm luôn chú trọng việc rèn luyện ngoại khoá cho học sinh, cung cấp cho học sinh rất nhiều thiết bị, trừ có phòng sinh hoạt đặc biệt cho các câu lạc bộ, mỗi tuần cũng sẽ có ít nhất bốn tiết sinh hoạt cho các câu lạc bộ, hơn nữa trải qua xin phép, thời gian tự học mỗi ngày cũng có thể dùng để hoạt động ngoại khoá. Nhưng cho dù như vậy, đối với những người thực sự yêu thích môn ngoại khóa, chút thời gian này vẫn không đủ.
Buổi trưa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát,hơn ba mươi thành viên chủ lực trong câu lạc bộ võ thuật hi sinh thời gian ngủ trưa trước giờ học, tụ tập trong phòng để tiến hành huấn luyện, trong đó hơn mười thành viên có tư cách một chỗ để bàn bạc về kể hoạch thi đấu sắp tới.
“.. Thực ra đội ngũ ngày mai phải đối mặt cũng không khó giải quyết, trừ người dẫn đội của bọn họ hơi lợi hại một chút, những người khác đều rất dễ giải quyết, vì vậy để đảm bảo thắng lợi, tôi có hai phương án. Một là Tiểu Vũ của đội chúng ta tránh né người dẫn đội của bọn họ, hẳn là sẽ nắm chắc thắng lợi. Phương Minh đánh trận thứ hai đương nhiên là không thành vấn đề, đối với người dẫn đội của bọn họ, chúng ta có thua cũng không sao cả...”
Buổi trưa luôn khá yên lặng, trong phòng luyện võ, trừ tiếng hò hét của những người đang tập luyện, tiếng nói của trưởng câu lạc bộ có vẻ đặc biệt vang dội, có khí thế, đó là một giọng nói tràn đầy tự tin. Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, sau đó lại đóng lại, thiếu nữ vừa bước vào cầm xích sắt trong tay, trực tiếp khoá cửa lại.
Mọi người lập tức đừng mọi động tác, nhìn hành động của người này. Người bước vào là mỹ nữ.
Khuôn mặt hoàn mỹ như búp bê bằng sứ, không tỏ vẻ gì, dải lụa buộc lên mái tóc đuôi ngựa ở phía sau, quần áo thể thao cũng màu trắng có hoa văn màu lam. Thiếu nữ đứng trước cửa cởi giày ra, chân ngọc xinh đẹp đeo tất da mỏng bước lên sàn nhà bằng gỗ.
“Ngày mai không cần thi đấu nữa.”
Sau đó nàng mở miệng, có lẽ bởi vì thường ngày không nói chuyện nhiều lắm, giọng nói vẫn hơi trúc trắc:
“Tôi chơi với các người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.