Chương 264: Vung quyền
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Lửa vẫn cháy hừng hực trong mấy chiếc bồn sắt, phía ngoài nhà xưởng là thị trấn nhỏ tuyết trắng phủ đầy, giữa sân nhỏ hình chữ nhật này, hai thanh niên da đen đang đấu tay đối với nhau. Đánh nhau với trình độ thế này không có giá trị quan sát với Gia Minh, lúc này hắn và Nhã Hàm đang đứng dựa vào tường. Nhã Hàm đang liên tục đấm hắn, thỉnh thoảng lại ôm bụng khom lưng cười đến không thở nổi.
“Này, này... Vui lắm hả...”
Gia Minh liếc nàng, cũng không nhịn được nở nụ cười theo.
“Cả nửa tiếng rồi mà chị vẫn như vậy, có người điểm huyệt cười của chị sao? Không đi xem Mike đánh nhau với tên kia sao... Cho dù như thế, chị cười thì cười, tại sao lại còn đánh em...”
“Chính là... Chính là em điểm huyệt cười chị, ha ha đau bụng quá.”
Nhã Hàm gập người xuống, cười đến vô cùng rực rỡ. Chẳng qua, cho dù là mỹ nữ nhưng nếu cười liên tục hơn nửa giờ cũng thực sự hơi khoa trương, mấy người đứng gần đó đều nhìn nàng với ánh mắt kính nể.
“Chị... Chị vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của em thì đã biết em muốn làm việc quái dị... Nhưng không ngờ em lại vô sỉ như vậy, ha ha... Chị nhớ lại trận luận võ giữa em và Hàn Cương Thành...”
“Hàn Cương Thành? Là ai vậy?”
“Không phải chứ, em quên rồi?”
Nhã Hàm nhịn cười, nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
“Lần đó bọn họ đá bóng vào đầu Linh Tĩnh, em lên võ đài nhổ nước miếng vào mặt người ta, đá một cú khiến nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng còn lấy bình xịt phòng biến thái ra phun người ta để quảng cáo đó.”
“Ồ, lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được nữa... Lần đó xem như hắn may mắn, nếu em thật sự đánh thì một quyền là hắn xong rồi...”
“Ha hả, ấn tượng của chị về lần đó rất khắc sâu. Vừa lúc thầy Trần Cô Hạ mới đến trường học, chị dẫn theo ông ấy đi xem, em hết trốn lại tránh, chị còn phải cố gắng nói tốt cho em trước mặt ông ấy, nói em phẩm đức tốt, không thích đánh nhau, vì vậy mỗi lần đánh nhau cũng chỉ biết trốn, thầy Trần còn tin là thật. Lúc ấy ông ấy nói, không thích đánh nhau là đức tính tốt, còn khích lệ tư chất và căn cơ của em không tệ, kết quả là không bao lâu sau em đã nhổ nước miếng vào mặt người ta rồi... Hừ hừ, tên lừa gạt em...”
“Chuyện này em cũng không lừa chị!”
“Nhưng có một số việc khác em lừa chị, hơn nữa... Linh Tĩnh và Sa Sa cũng quen biết em rất lâu thì mới biết em biết võ, ban đầu hai đứa nó đều rất che chở em. Như lần đấu với Hàn Cương Thành đó, bọn nó còn tưởng rằng em sẽ bị đánh, đều lo lắng vô cùng đó.”
“Nhưng em không hề có ác ý...”
“Tóm lại... Là em sai...”
Sau khi tổng kết lại, Nhã Hàm lại không chút kiêng kị đánh lên lưng Gia Minh. Dưới tình huống như vậy, giảng đạo lý với phụ nữ là không hề có hiệu quả, chẳng qua lực lượng của nàng không lớn, có đánh thì cũng chỉ như đấm lưng. Hai người cãi nhau ầm ĩ, người bên ngoài chỉ thấy giống như hai chị em tình cảm rất tốt. Mặt khác, lúc này Mike đã bị đối thủ đánh ngã, sau đó lại quật cường bò dậy.
“Này, có vẻ Mike không đánh lại Jia Moer, chúng ta có cần giúp gì không? Nếu không em sang chỉ hắn một chút.”
Dù sao cũng cảm kích với sự trợ giúp của Mike, Nhã Hàm đề nghị.
Gia Minh cười lắc đầu:
“Đây là tục lệ của bọn họ, sau khi đánh một trận, bất luận thắng hay thua thì mọi người cũng quên đi những mâu thuẫn trước đây. Em thấy nên chờ bọn họ đấu xong rồi em đến xử lý vết thương giúp hắn, phương diện này em rất thành thạo.”
“Ừ.”
Nhã Hàm gật đầu, sau đó lại cười hỏi.
“Em thực sự muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa sao?”
“Cũng không nhất định, chẳng qua bây giờ ngẫm lại, em thấy mình thực sự có khả năng trên phương diện này. Bác gái Diệp... Ồ, bà ấy cũng thấy rằng em rất khá. Chuyện gì vậy? Làm bác sĩ không tốt sao? Hiện giờ mọi người đều mong con mình tương lai sẽ trở thành bác sĩ, luật sư mà.”
“Không có gì, chỉ là...”
Nàng liếc mắt.
“Rất khó tưởng tượng ra bộ dạng nghiêm trang khi làm bác sĩ của em.”
“Thực ra em vốn rất nghiêm trang được không.”
“Không cảm thấy lời này rất không có sức thuyết phục sao?”
Đôi tình nhân quan hệ vừa mới bước qua một giai đoạn khác nói những chuyện vụn vặt, nhớ lại những chuyện đã qua, hi vọng về tương lai, nhàm chán gây chuyện với nhau... Tóm lại, mặc dù với tâm lý thành thục của Gia Minh nhưng lúc này cũng không tránh khỏi liếc mắt đưa tình với Nhã Hàm. Chẳng qua trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên vẫn còn một số chuyện khác có thể nói, nhìn chăm chăm vào trận đấu, thỉnh thoảng xuất hiện một vài chiêu lợi hại. Nhã Hàm vốn rất hứng thú với luyện võ liền hỏi Gia Minh phương pháp đối phó thích hợp.
“Ồ, chiêu này em dùng chiêu thức trong Vịnh Xuân quyền là có thể phá giải, chẳng qua nhất định phải tốn nhiều sức lực... Ừ, là như thế này...”
“Có vẻ tứ lạng bạt thiên cân trong Thái Cực quyền cùng rất phù hợp, nên làm thế nào...”
“Xoay người lại, đá sang bên cạnh... Nên đá thẳng hay là đá chặn lại thì tốt hơn.”
Vừa nói chuyện, Nhã Hàm vừa diễn luyện thử với bao cát treo ở bên cạnh. Võ thuật phòng thân của Nhã Hàm vốn không tệ, mặc dù bề ngoài nhu nhược nhưng trên thực tế, quật ngã ba bốn người đàn ông khỏe mạnh cũng không thành vấn đề, chẳng qua võ thuật nàng biết chủ yếu là Judo, Karatedo cùng với một phần nhỏ chiêu thức của công phu Trung Quốc được dung nhập vào. Là con gái trong một gia tộc lớn, từ nhỏ nàng luyện tập đương nhiên là những loại võ thuật có hiệu quả tương đối thực tế, về công phu Trung Quốc dễ học khó giỏi, lúc này đã rơi xuống tình trạng đa phần chỉ có tính xem xét, nàng dĩ nhiên đã học qua, nhưng những gì biểu diễn ra cũng chỉ là vài động tác võ thuật đẹp mắt có tác dụng rèn luyện thân thể. Gia Minh cũng đành phải mỉm cười giải thích nguyên lý của những thứ đó cho nàng.
“Chị nói chỉ là những chiêu thức đẹp mất trong Vịnh Xuân quyền thôi, nếu thực sự dùng trong những trường hợp quyết đấu thế này, thực ra công phu Trung Quốc rất ác độc, phần lớn chiêu thức đều bị cấm sử dụng khi thi đấu, mà đối với phụ nữ, đá vào hạ bộ của người ta tuyệt đối là chiêu có hiệu quả nhất. Chẳng hạn như vừa rồi, có thể vừa lui vừa tiến, hung hăng đá ra một cú. Ha hả, đừng đánh em, em nói thật, đảm bảo một chiêu là xong đời, chị không có nhiều cơ hội đánh nhau nhưng nếu quả thực có người động thủ với chị thì nhất định không cần khách khí, cứ sử dụng chiêu đó.”
“Thái Cực mềm mại là một loại cảnh giới, chiêu thức đánh ra không chỉ xinh đẹp mà nó còn bao gồm sự nắm bắt toàn diện đối với bản thân mình, đối với địch nhân, điều này chị chỉ cần biết đại khái là được, đến khi đến cảnh giới tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy nghìn cân) thì tùy tiện đánh ra nhưng lực cũng có thể vượt qua ngàn cân, ô, chị cũng đừng nghĩ nữa... Thái Cực quyền thực sự để chiến đấu rất mạnh, thậm chí có thể nói là loại quyền pháp mạnh nhất. Thái Cực ở đây là dạy cho người ta làm thế nào dùng nhu lực để phát lực, đơn giản mà nói cũng giống như ném Lưu Tinh chùy ra ngoài. Chị xem này...”
Nếu Nhã Hàm thấy hứng thú thì hắn cũng không giấu diếm gì, dù sao Nhã Hàm cũng sẽ không thực sự khổ luyện vỗ công mà chỉ muôn tiêu khiển mà thôi. Vừa nói vừa khoa tay múa chân loạn xạ, đương nhiên hắn cũng không thực sự ra tay với bao cát đó, song khi nắm tay vung một đường vòng cung rồi mềm nhũn đụng vào, thỉnh thoảng biểu diễn mấy chiêu đã xoáy cổ quái. Shirley đang đứng xem trận đấu ở bên cạnh liền cười nhích lại gần. Vừa rồi nàng bị Gia Minh gõ đầu, sau đó mọi người cười ầm lên một trận, nhưng không ai bởi vì chuyện vui đùa đó mà tức giận cả, trái lại nàng còn che trán cười một lúc lâu.
“Đang luyện quyền sao? Có hứng thú? Vừa rồi cậu không đánh như thế này...”
Sau khi bị Gia Minh trêu đùa một lần, mọi người trái lại lại có nhiều hảo cảm hơn với đôi du khách ngoại quốc này. Có vẻ sau khi bị gõ đầu một cú, Shirley nhìn Gia Minh càng thuận mắt hơn, lập tức dạy hai người cách thức luyện quyền căn bản.
“Thân phải đứng vững, không cần phải nắm tay quá chặt, cong xuống một chút... Những tư thế này các bạn có thể đã thấy trên TV rồi, quan trọng nhất là phải thật chăm chú, trong khoảnh khắc này, trong mắt các bạn chỉ có kẻ địch, lực lượng toàn thân phải tập trung vào một điểm, đánh ra trong chớp mắt... A!”
Cùng với tiếng hét lớn này, Shirley vung quyền mạnh mẽ, bịch một tiếng, bao cát nặng nề kia bị đánh bay ra ngoài. Lực lượng của một quyền này đã vượt xa những người bình thường, có vẻ nàng cũng rất hài lòng, quay sang gật đầu đắc ý với Gia Minh. Sau đó nàng giữ bao cát lại, biểu diễn một cú đá xoáy hoàn mỹ cho hai người xem. Gia Minh mở trừng mắt nhìn bao cát lúc ẩn lúc hiện trước mặt với vẻ vô cùng sùng bái.
Ánh mắt như vậy khiến Shirley có cảm giác rất hưởng thụ, vô cùng đắc ý.
“Phụ nữ bị hạn chế về lực lượng, lực lượng của tôi không lớn lắm, chỉ vì có người dạy tôi phương pháp ra quyền chính xác mà thôi. Trước đây chú Hans có tham gia Hải quân lục chiến, phải biết rằng đây chính là kỹ xảo trong quân đội, nhìn qua thì đơn giản nhưng phải khổ luyện thì mới có hiệu quả được... Hiện giờ người xuất sắc nhất đương nhiên là Jia Moer, mọi người xem trận đấu thì biết... Chẳng qua không cần lo lắng, tôi biết hai người là bạn của Mike, thực ra Moer chưa dùng toàn lực, hắn biết chừng mực, sẽ không quá nặng tay...”
Người dân trong thị trấn vạm vỡ, có thể thấy Mike cùng là người tập luyện trong thời gian dài, hơn nữa còn có không ít kinh nghiệm đánh nhau, nhưng nếu nói về thực lực thì vẫn kém Jia Moer khá xa, lúc này hắn đang bị đánh đến liên tục lùi về phía sau. Trong nhà xưởng không có phạm vi hạn chế cụ thể, hai người đánh đến đâu cũng được, những người xung quanh chỉ cần tránh ra là xong. Không có chút phòng bị với Gia Minh có bề ngoài hoàn toàn vô hại, Shirley cao hứng thao thao bất tuyệt về bạn trai của mình.
“Cậu biết không? Jia Moer muốn trở thành quyền thủ, nhưng không phải là quyền thủ chính quy, nước Mỹ có một số cuộc thi đấu bí mật, những người ở đó mới là cao thủ chân chính. Jia Moer muốn tham gia thi đấu như vậy. Chẳng qua bây giờ lực lượng của hắn còn chưa đủ, quyền thủ lợi hại chân chính một quyền có thể đánh gãy thân cây, đánh thủng bao cát thế này chỉ là chuyện đơn giản, nắm đấm của bọn họ thực sự có thể so với sắt thép, thật khó tưởng tượng nổi... A...”
Nói đến đây liền dừng, Shirley hoảng sợ nhìn phía trước, Nhã Hàm cũng giật mình đến nín thở.
Chỉ là chuyện trong chớp mắt, Mike bị trúng một cú đá xoáy mạnh mẽ của Jia Moer, mặc dù hắn phòng ngự rất tiêu chuẩn nhưng khi một cước này chạm vào đôi tay giao nhau chắn trước mặt hắn, lực lượng khổng lồ cũng khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
Lúc này vị trí bọn họ đang đánh nhau chỉ cách mấy người Gia Minh có vài mét, mà phía sau Mike chính là một cái hòm lớn cao chừng một mét rưỡi, trong chiếc hòm được hàn đầy những tấm thép thủ công, phía dưới dùng để cất đồ, bên trên là chiếc máy phát nhạc. Không biết là ai có tính hài hước hoặc là nghệ thuật, tại góc chiếc hòm được hàn đầy những thanh thép tựa như hàng rào của một trang viên, một cánh cửa sắt vẫn đang mở ra. Nhìn qua dĩ nhiên là đẹp, nhưng khi thân thể Mike bị đá bay ra ngoài hơn hai thước, những thanh thép kia chắc chắn sẽ đâm thẳng vào đầu hắn.
Gần như chỉ trong nháy mắt khi Mike bị đánh bay ra ngoài liền có người lộ ra vẻ mặt kinh khủng, phần lớn mọi người đều đã trải qua rèn luyện, có phản ứng nhanh chóng, song bởi vì mọi người đều vô thức tránh xa khỏi phạm vi hai người đánh, nhau nên trong chốc lát cũng không ai có thể trợ giúp được gì. Mà Jia Moer nhất thời còn chưa nhận ra nguy cơ này, vẫn duy trì tư thế xông lên sau cú đá xoáy. Shirley lập tức lao về phía Mike nhưng rõ ràng là đã không còn cơ hội để cứu giúp.
Sau một khắc, một tiếng rầm trầm muộn vang lên trong nhà xưởng, sau đó là một vật thể bay ầm ầm ra ngoài. Shirley đang lao lên đụng mạnh vào lưng Gia Minh.
Mike rơi ầm xuống đất.
Những người phía trước dường như cũng bị cảnh tượng vừa xuất hiện làm kinh ngạc đến ngây người, Jia Moer không thể tung ra cú đá liên hoàn thứ hai, mất trọng tâm khiến hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Ngay chỗ Mike vừa rơi xuống, mặt đất nơi chiếc hòm sắt khổng lồ vốn đang nằm ở đó hơi ẩm ướt, lúc này Gia Minh đang đứng bên cạnh hắn. Bóng dáng này xuất hiện quá đột ngột, bởi vì trước đó một giây hắn vẫn đang đứng cạnh bao cát cách đó năm, sáu mét. Shirley vừa mãnh liệt lao đến muốn đỡ lấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện này nhưng lại bị trượt chân, kéo góc áo hắn ngã nửa quỳ trên mặt đất.
Thậm chí không ai thấy được tại sao Gia Minh có thể đột nhiên vượt qua khoảng cách mấy thước như vậy, song cùng với sự xuất hiện của hắn, sau một tiếng trầm muộn, chiếc hòm hoàn toàn được làm bằng sắt bị đánh bay ra ngoài tựa như một trái bóng cao su, đụng phải một đầu máy Harley màu xanh ngọc ở các đó chừng ba mét rồi rơi ầm xuống đất, về phần chiếc máy phát nhạc ở bên trên còn bị bay ra xa hơn, chia năm xẻ bảy cùng với một đống tạp vật, rất nhiều tạp vật khác văng ra khỏi chiếc hòm.
Bầu không khí yên tĩnh, yên tĩnh tựa như phòng học trống không vào ngày nghi lễ, có lẽ bọn họ không thấy Gia Minh chạy tới như thế nào nhưng bởi vì ánh mắt mọi người đều chú ý đến nơi đó, hầu như tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chính là thiếu niên nhìn như bình thường này, mới vừa rồi còn khiến mọi người cười vui vẻ, vung một quyền đơn giản đánh vào chiếc hòm thép khổng lồ kia.
Lúc này ở gần đó, trên mặt bị đánh trúng của chiếc hòm đã lõm xuống một lỗ rõ ràng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.