Chương 363: Vụng về
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Sắc trời dần tối, gió lạnh thổi qua hành lang bên ngoài biệt thự, tiếng TV vang lên trong sảnh, mấy người ngồi xem trên ghế salon.
"Này, nghe nói đại tiểu thư mới mười bảy tuổi?"Ngồi xem TV một lát, một thanh niên có vẻ thấp thỏm hỏi.
"Tháng mười năm ngoái đã đủ mười tám rồi."Người ngồi cạnh hắn thuận miệng đáp.
"Ồ."Người nọ gật đầu, không lâu sau lại hỏi:"Nghe nói đại tiểu thư rất xinh đẹp phải không?"
"Đúng là rất đẹp... Này, A Tường, mày không có ý đồ gì đấy chứ? Sa Sa tiểu thư đã có bạn trai rồi, mày đừng tưởng bở..."
"Cái gì chứ! Chỉ hỏi một chút mà thôi."A Tưởng bật cười,"Đúng rồi, tính tình đại tiểu thư thế nào?"
"Ách, hỏi cái này để làm gì? Ha hả, lần đầu tiên ra mắt đại tiểu thư, hồi hộp phải không?"
"Cũng có một chút. Nghe người bên ngoài nói đại tiểu thư làm chuyện gì cũng đều... ách, rất lợi hại. Lần đầu tiên gặp nha, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng tốt."
Nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, mấy người ngồi xung quanh liếc nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười:"Không cần như vậy, ha ha, vẫn nói A Tường mày ở bên ngoài không sợ trời không sợ đất, ai cũng không nể mặt, bây giờ lại sợ một cô bé."
"Đại tiểu thư mà, tại sao lại nói là sợ, là kính trọng. Trước đây khi Chính ca còn sống đã trả nợ thua bạc cho tôi mấy lần, tôi vẫn nhớ."Thanh niên tên A Tường tỏ ra tùy ý,"Này, không cần phải cười như vậy chứ."
"Ha hả, yên tâm, yên tâm, mặc dù tính tình Sa Sa tiểu thư thẳng thắn nhưng cũng không nổi giận với người mình. Mày cứ tự do phát huy, chuyện hôm qua cứ nói thật hết là được rồi. Thành thật mà nói, bang phái nhỏ như Hà Văn Xã mà cũng dám lên tiếng, theo như tính tình đại tiểu thư, lần này chắc chắn lại đánh rồi."
A Tường ngồi thẳng dậy:"Vậy thì tốt. Nói đến đánh nhau, A Tường tôi đã sợ ai bao giờ. Con bà nó, tôi đã sớm nhìn thằng Đại Đầu Văn kia không vừa mắt rồi, chỉ cần đại tiểu thư lên tiếng tôi sẽ lập tức tìm cơ hội giết nó."
Mấy người xung quanh cười phụ họa. Một lát sau, một người trong số đó cảm thán:"Nói thật ra, mấy tháng trước mọi người đều cho rằng Sa Sa tiểu thư sẽ vấp ngã, có ai nghĩ Sa Trúc bang chúng ta lại thực sự cấm được ma túy. Mọi người nói xem, đây có phải kế hoạch giúp Sa Trúc bang chúng ta tẩy trắng không?"
"Tất nhiên. Gần như thoát hoàn toàn khỏi buôn bán ma túy rồi, cứ theo đà này, sau này chúng ta trở thành một công ty kinh doanh cũng rất có thể."
"Nghe nói Sa Sa tiểu thư có quan hệ với phía chính phủ?"
"Chắc là quan hệ được thành lập bởi lão đại trước đây."
"Nhưng nếu cứ đánh tiếp thế này sẽ tổn thương hòa khí rất lớn... Nghe nói Tân Ninh bang đã thuê sát thủ mấy lần."
"Nói thì nói vậy, nhưng kết quả thế nào? Không phải nói đám sát thủ kia đều thất bại sao. Rốt cuộc có thật sự xảy ra chuyện như vậy hay không tôi cũng không rõ lắm, mọi người biết không?"
"Có nghe nói qua, nhưng mà hình như chưa xảy ra lần nào..."
"Chưa biết chừng thật sự có chuyện như vậy."Đám người kia túm tụm bàn tán, A Tường nói chen vào:"Bên chỗ Hà Đông chúng tôi có đao thủ Trần, mọi người biết không?"
"Là thằng đánh nhau rất liều mạng đó? Nghe nói mới chết do hỏa hoạn trong nhà?"
"Cái gì mà nhà bị hỏa hoạn, là bị người ta đốt."A Tường hạ giọng nói,"Bên chỗ tôi có lời đồn, hắn tiếp nhận việc ám sát đại tiểu thư, ngày hôm đó liền chuẩn bị đi Thánh Tâm chờ đợi. Người đi rồi, tin tức giết người còn chưa thấy thì đêm đó nhà hắn đã cháy. Sau đó khám nghiệm hiện trường, hắn, chị gái hắn và bạn trai đều chết trên ghế salon, cả nhà đều bị giết."
"Gần đây luôn cùng Mạnh ca ứng phó đám Tân Ninh bang nên không nghe nói chuyện này..."
"Nhưng tôi thấy rất có khả năng. Theo lý thuyết, mọi người khai chiến lâu như vậy, không thể một lần ám sát cũng không có, nhưng từ đầu đến giờ đều chưa xảy ra lần nào..."
"Lẽ nào tất cả sát thủ đều bị giết... Nói không chừng cả nhà lớn nhỏ đều bị bí mật giết hết..."
"Đúng rồi, không phải bên phía Tân Ninh bang cũng xảy ra vài chuyện khác thường sao. Sử Minh đang lái xe thì bị xe tải cán thành thịt nát, Hoắc Gia An chuyên điều động bang chúng đi chém người cũng bị ngộ độc thức ăn một cách khó hiểu, vào bệnh viện không cứu được, biến thành người thực vật, sau đó cũng không điều tra ra được..."
"Suỵt. Mạnh ca nói không nên nhắc đến chuyện này, dù sao không liên quan đến chúng ta là được rồi. Xem như nó chưa từng xảy ra..."
"Đúng vậy, đúng vậy."Mọi người gật đầu phụ họa, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác phức tạp khó tả. Dường như phía sau Sa Trúc bang có một bóng dáng cực kỳ mạnh mẽ nhưng thân là bang chúng, hết lần này tới lần khác bọn họ lại hoàn toàn không biết rõ lai lịch của bóng dáng này, vì vậy không biết nên kinh hãi hay tự hào. Cũng vào lúc này, có người đi vào:"Tường ca phải không? Tiểu thư mời anh sang bên kia."
"Tốt."Đợi nửa giờ rồi, A Tường thở phào đi theo người nọ vào phía trong, chưa đến căn phòng ở cuối lối đi thì đã nghe thấy một giọng nữ mang theo vẻ giận giữ:"Nói đùa gì vậy, số hàng trị giá hai trăm vạn xảy ra chuyện, muốn chúng ta cho một câu trả lời? Ừm, hắn buôn lậu ma túy, tất nhiên phải có nguy hiểm rồi. Muốn đàm phán thì đàm phán. Sắp đến tết rồi mà còn muốn làm cho mọi người bất an, chúng ta chơi cùng hắn..."
Đẩy cửa đi vào, hắn thấy được một thiếu nữ đang tức giận.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mái tóc đuôi ngựa, cao chừng 1m7, dù mặc áo lông rất dày nhưng vẫn có thể nhận ra vóc người thon thả và cân đối của thiếu nữ, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ hoạt bát và tràn đầy sức sống của một thiếu nữ mười tám tuổi, bên trong bộ đồng phục học sinh sọc xanh trắng có thể thấy cổ áo len màu hồng. Lúc này thiếu nữ đang đút tay vào túi áo, vừa cau mày vừa đi tới đi lui bên cửa sổ.
Mặc dù mang theo một chút vẻ phản nghịch nhưng nếu muốn liên hệ cô gái xinh đẹp này với một vị lão đại xã hội đen quản lý hơn vạn người thì thực sự là một nan đề đối với đại đa số người. Hắn lập tức thấy khó mở miệng chào hỏi. Mà Tiểu Mạnh đang ngồi bên cạnh cửa lúc này liền quay sang gật đầu với hắn:"A Tường tới rồi, ngồi đi."
"Vâng, Mạnh ca... Lão đại..."
Được gọi là lão đại, thiếu nữ bên cửa sổ chợt giật mình, sau đó nở nụ cười:"Tường ca phải không, gọi là Sa Sa là được rồi. Bọn họ nói anh đợi bên ngoài đã lâu rồi, thật có lỗi. Ừm, vốn nghĩ rằng anh phải xử lý chuyện bên kia nên không đến sớm được. Ngồi đi, đừng khách khí."
"Nhận được điện thoại liền lập tức chạy đến, mới đến thôi."
Thấy hắn vẫn lễ phép đứng đó, Tiểu Mạnh vỗ xuống ghế salon bên cạnh mình, nói:"Ngồi đi ngồi đi. Nghe nói bên chỗ mày xảy ra chuyện, Đại Đầu Văn kia lên tiếng. Nói đi, thực ra hiện giờ chúng ta ở đâu cũng bất ổn cả, không cần để ý đến một bang phái nhỏ."
"Ồ, là thế này."A Tường gật đầu,"Hôm qua Đại Đầu Văn đến nói chuyện về định mức ma túy. Nếu chúng ta không làm thì cũng không thể để đám con nghiện kia phải nhịn thuốc. Hắn nói hắn và một số lão đại khác đã bàn bạc rồi, nếu chúng ta còn như vậy, vậy thì..."
Vấn đề trước mắt Sa Trúc bang phải đối mặt căn bản đều là sự bất mãn xuất phát từ các đồng đạo, mỗi lần căn bản đều giống nhau. A Tường kia vừa nói đưa một nửa thì tên bang chúng lúc trước dẫn hắn vào đi đến thì thầm gì đó bên tai Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh mỉm cười đi đến thuật lại cho Sa Sa. Trong nháy mắt, thiếu nữ vừa rồi còn rầm rĩ muốn khai chiến với một đám bang hội xã hội đen cùng hung cực ác lập tức biến sắc, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:"Vậy còn không mau cản hắn lại!"Sau đó nghiêng đầu sang:"A Tường ca, chuyện này anh nói với Tiểu Mạnh ca là được rồi, bây giờ tôi còn có việc phải đi trước..."
Nàng nói xong liền xoay người lấy cặp sách trên ghế salon rồi lén lút chạy ra ngoài qua cửa khác. Qua cửa kính có thể thấy rõ ràng nàng đang chạy như điên ra cửa sau biệt thự.
Tiểu Mạnh nhún vai bất đắc dĩ, quay sang gật đầu với A Tường rồi lắc đầu đi ra ngoài. Một lát sau, hắn dẫn theo một thiếu niên cũng đeo cặp sách đi về phía bên này:"Thấy chưa, cô ấy đã chạy rồi..."
"Cứ thế này thì không được."Thiếu niên thoạt nhìn không có gì đặc biệt kia nhíu mày lại,"Hôm nay lại bỏ hai tiết học, Linh Tĩnh sắp nổi điên rồi. Cô ấy mà nổi điên thì em và lão đại của các anh đều dữ nhiều lành ít... Đi bao lâu rồi?"
"Vừa mới đi."
"Thôi được, em đi tìm cô ấy..."Thiếu niên giơ tay lên xem giờ, gật đầu với A Tường rồi đi ra cửa sau. Tiểu Mạnh đi vào phòng, cười nói:"Tao biết rồi, ngày mai sẽ có người đàm phán với Đại Đầu Văn. Hắn thức thời thì tốt, nếu như đàm phán không thành công, sợ rằng A Tường mày phải chuẩn bị đánh rồi, không có vấn đề gì chứ?"
"Chuyên môn của tôi."
"Ồ, vậy thì tốt."
Bàn bạc xong mọi chuyện liền rời khỏi biệt thự, lúc đến gần trạm xe bus, A Tường lại thấy thiếu niên đeo cặp sách lúc trước đang đứng đợi xe bus, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Đây là bạn trai của Sa Sa tiểu thư? Nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là đặc biệt cả.
Hắn còn chưa đến gần thì một chiếc xe máy đã chạy như bay từ một khúc quanh gần đó tới, phanh két lại trước trạm xe bus. Người ngồi trên xe gạt chân chống, tháo mũ bảo hiểm ra, chính là Sa Sa với vẻ mặt tươi cười:"Uây, chàng đẹp trai, đi nhờ xe không?"
Mặc dù lúc này nàng mặc đồng phục học sinh nhưng dưới sắc trời hoàng hôn, cảnh tượng thiếu nữ cưỡi mô tô vẫn toát ra một loại mỹ cảm oai hùng mà mê người. Thiếu niên kia uể oải đi qua, vỗ lên gáy nàng làm nàng rụt cổ lại. "Vứt bỏ hắn." A Tường thầm nhủ.
Có điều, trong mắt hắn, thiếu nữ của xã hội đen có chỗ dựa vững chắc trong mắt người khác kia chỉ biết phùng má, tỏ vẻ đặc biệt nhẫn nhục chịu đựng. Thiếu niên kia nói:"Không cho cậu lái xe, ngồi phía sau!"
"Làm ơn đi mà, để mình lái một lần cho đỡ ghiền đi!"
"Mình trưởng thành rồi... chỉ nửa đường thôi."
"Được rồi được rồi, sợ cậu rồi..."
Nàng thất vọng xuống xe, thiếu niên kia ngồi trước, sau đó thiếu nữ ngồi lên, ôm thật chặt đối phương. Nhìn bộ dạng thân mật đó, sợ rằng quan hệ đã vượt qua điểm mấu chốt từ lâu rồi. Sau đó, xe máy lao đi dưới sắc trời tối tăm chạng vạng, biến mất phía cuối con đường...
_______o0o_______
Trở về căn nhà thuê, Linh Tĩnh nổi giận.
Hồi tháng chín quyết định để Sa Sa tiếp xúc với xã hội đen, rất lâu sau nhớ lại, Gia Minh cảm thấy mình giống như bị ma quỷ ám. Nói thế nào thì hắn cũng không phải người bình thường, cách nhìn nhận các vấn đề như xã hội đen thực ra cũng không đến mức bài xích như những người bình thường. Suy nghĩ ban đầu của hắn là nếu Sa Sa muốn chơi thì để nàng chơi thỏa thích một lần. Dù sao thì Liễu Chính đã chết, thiếu nữ có quan hệ thân mật với mình này ngoài mình và Linh Tĩnh ra thì đã không còn người thân nào nữa, cho dù yêu cầu như vậy có chút bốc đồng nhưng nếu mình miễn cường làm được, hắn liền đáp ứng một cách gần như cưng chiều.
Hắn sửa sang lại tình báo cụ thể về Bùi La gia đến thời điểm hiện tại rồi giao cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh để đổi lấy quyền lợi muốn làm gì thì làm ở Giang Hải, vì vậy với nguồn tài nguyên không lồ cùng với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp do Viêm Hoàng Giác Tỉnh cung cấp, cộng thêm sự phối hợp từ phía chính phủ, còn chuyện gì mà không giải quyết được? Thời gian này, hắn mong đợi đến một ngày Sa Trúc bang rốt cuộc tẩy trắng, Sa Sa cũng thỏa mãn lòng nhiệt huyết và lý tưởng của nàng, sau đó mới phát hiện sự thật rằng trước mắt căn bản không thể nào cấm tiệt được ma túy - Sa Sa cũng không phải một cô gái không hiểu chuyện, ngày nào đó nàng thoát khỏi ám ảnh và bi thương vì cha mình chết đi, tất nhiên sẽ tiếp thu chuyện này. Nhưng lúc này lại xảy ra rất nhiều chuyện nhỏ nhặt làm hắn khá bất ngờ.
Linh Tĩnh không thích dính líu đến xã hội đen, nàng cũng lo lắng cho sự an toàn của Sa Sa, vì vậy đối với chuyện này, từ đầu nàng vẫn duy trì thái độ quan sát. Có Gia Minh bảo vệ, nàng có thể bớt lo đi phần nào, nhưng cùng với đó, Sa Sa lại khá nhiệt tình với chuyện này, thường xuyên dành thời gian đến kiểm tra sự vụ của Sa Trúc bang, học tập cách xử lý, vì vậy lơ là bài vở. Lần này Linh Tĩnh đã thực sự tức giận.
Lại nói về tính tình hai cô bé, Sa Sa chua ngoa nhưng mềm lòng, Linh Tĩnh trước giờ đều dịu dàng đáng yêu, nhưng việc gì cần chăm chỉ thì nàng sẽ thực sự nghiêm túc. Nàng không mắng chửi mà chỉ nghiêm túc nói chuyện, mà thường vừa nói vừa khóc - nàng thực sự lo lắng cho Sa Sa. Sa Sa cũng không dám mạnh miệng, không dám nói đùa, ôm nàng uyển chuyển nói xin lỗi. Lần này cũng vậy, khi hai người về đến nhà thì Linh Tĩnh đã nấu cơm xong, nàng không hỏi gì mà chỉ bảo hai người ăn cơm, vừa ăn vừa khóc, nước mắt từ gương mặt chảy xuống bát cơm.
"Xin lỗi..."Nghẹn ngào nói một câu, Linh Tĩnh đứng dậy lau nước mắt rồi vào phòng. Sa Sa vội vàng chạy theo ôm chặt lấy nàng, thủ thỉ:"Xin lỗi, mình sai rồi..."
"Dù sao thì cậu cũng không nghe mình..."Nàng vẫn khóc.
"Mình sai rồi..."Sa Sa chỉ biết nhận sai.
"Mình không nói cậu không cho bọn họ buôn ma túy là không tốt, nhưng cậu không thể trể nải học tập. Sắp đến cuối kỳ rồi mà cậu vẫn cứ trốn học..."
"Mình hứa sẽ thi tốt..."
"Dù sao đến lúc đó cậu thi không tốt mình cũng không làm gì được..."
"Từ hôm nay mỗi tối mình đều học bài, ai nói dối là con heo..."
Không thể không nói, loại bộc phát lặng lẽ này của Linh Tĩnh thực sự làm Sa Sa không biết phải làm gì. Hai người vào phòng, một người khóc, một người an ủi, nhận sai. Gia Minh ngồi bên ngoài ăn cớm, một lát sau hắn đưa tay lên day trán.
Không biết tại sao, từ sau sự kiện về Bá Tước, cơn đau đầu vốn đã thuyên giảm nhiều tháng, trong vòng nửa tháng trở lại đây, đột nhiên tái phát liên tục tựa như núi lửa phun trào. Đoạn thời gian khi Kelly tới đây, hắn đã chuẩn bị đi kiểm tra rồi, nhưng sau sự kiện Bá Tước tần số đau đầu bỗng giảm mạnh, hắn ngại phiền toái nên thôi. Không thể không nói, từ góc độ người bình thường mà nói, hắn cũng có tật xấu giấu bệnh sợ thầy. Nhưng bây giờ nhìn lại, đi bệnh viện kiểm tra một lần có vẻ là chuyện chắc chắn phải làm...
Sau mỗi lần cãi nhau như vậy, hai cô bé lại trở nên đặc biệt thân mật, nhất là trong tiết trời lạnh thế này, ba người lột sạch quần áo cuộn trong chăn lại càng thêm hấp dẫn, có điều bời vì lười xuống giường vệ sinh sau khi hành sự nên ba người lại ít phát sinh quan hệ xác thịt hơn. Đêm đó hai cô bé nằm úp sấp trong lòng Gia Minh nói chuyện mấy giờ đồng hồ, đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Khoảng hai giờ sáng, Gia Minh rời giường mặc quần áo, ra ngoài qua cửa sổ, đi về phía một bệnh viện ít người nhất ở gần đó.
Gió lạnh đột nhiên tràn về, đêm khuya thế này, trong bệnh viện không có nhiều người lắm. Gia Minh đến khoa chụp X quang, một bác sĩ trực duy nhất đang cuộn chăn ngủ khò khó, hắn cắm tiêm thuốc mê vào cổ người bác sĩ rồi đóng cửa lại, ngồi xuống bên máy tính điều khiển thiết bị...
Đèn đường thắp sáng cả thành phố, thời gian chầm chậm trôi quá. Bốn giờ sáng, cầm một túi giấy, Gia Minh ra khỏi bệnh viện, đứng bên đường nhìn xe chạy xuôi ngược. Đây không phải trục đường chính của Giang Hải, thỉnh thoảng mới có xe cộ chạy vụt qua. Hắn ngồi xuống bồn hoa ở ven đường, gió lạnh thổi qua, vẻ mặt hắn hơi mờ mịt, có lẽ đay là đêm đầu tiên trong vòng hai năm qua, sau khi hoàn thành công việc hắn không muốn về nhà.
Ngồi đó một lát, hắn nhìn đèn đường sáng trưng, lấy tấm phim X quang từ trong túi giấy ra nhìn chằm chằm vào, một lát sau hắn hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại.
"Tại sao... lại như vậy chứ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.