Chương 21: Kết Cuộc Giải Thoát Và Hi Vọng
Xíu Mại Trứng Muối
09/10/2023
Minh Tuệ không vội mua nhà mới. Cô cảm thấy đã quen ở căn nhà tiện ích ở
chung cư. Sau sự việc ồn ào, cô cũng kể lại tất cả cho gia đình nghe.
Cha mẹ cô không trách cứ cô, chỉ bảo rằng cô hãy sống một cuộc đời mới
thật tốt. Họ đều ủng hộ mọi quyết định của cô.
Mấy ngày sau, Minh Tuệ được thông báo rằng Hữu Thịnh muốn gặp cô. Gia Hưng khi biết chuyện này thì ra sức ngăn cản:
“Đã kết thúc thì không nên gặp lại. Chúng ta phải tiến tới trước, bắt đầu với cái mới và bỏ lại cái cũ phía sau.”
Minh Tuệ nhìn anh huơ tay múa chân trong phòng làm việc thì chán nản mà rời khỏi, trước đó đã nhanh chóng để tập tài liệu xuống bàn. Cô cảm nhận được tình ý của anh và những lần anh mập mờ nhưng hiện tại chưa phải lúc để cô mở lòng. Nhưng dù nói thế nào thì cô cũng đồng ý với lời yêu cầu của Hữu Thịnh.
Hữu Thịnh từng bước đi vào trong phòng. Thông qua lớp kính, Minh Tuệ có thể thấy anh ta phờ phạc và nhiều vết thương trên người. Có lẽ cuộc sống trong tù của anh ta không hề yên ổn.
“Anh tưởng em sẽ không chịu gặp anh nữa.” Thoáng qua trong ánh mắt, anh ta có chút vui mừng.
“Có chuyện gì sao? Tôi không có nhiều thời gian.” Cô đáp, muốn biết rõ vì sao hôm nay anh ta lại gọi mình tới.
“Anh muốn nói một câu xin lỗi với em. Dù cho hình như đã quá trễ.” Anh ta cúi đầu.
Minh Tuệ im lặng. Trong thâm tâm, cô không chấp nhận lời xin lỗi này dù anh ta đang trả giá cho những gì mình làm. Nhưng nỗi đau tâm lý của cô thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Thấy cô không trả lời, anh ta gấp gáp nói: “Anh biết những lời nói lúc này đều thừa thãi. Nhưng anh mong em có thể tha lỗi cho anh vì chẳng phải hôn nhân là chuyện của hai người sao? Chúng ta đều có lỗi mà.”
Minh Tuệ càng nghe càng cảm thấy đầu óc của Hữu Thịnh có vấn đề:
“Tôi có lỗi gì? Lỗi giấu anh rằng nhà tôi khá giả sao? Lỗi vì không để anh một lúc có hai người phụ nữ? Hay lỗi vì anh là người bị vô sinh chứ không phải là tôi?”
“Anh…” Hữu Thịnh không biết phải trả lời như thế nào nhưng sự gia trưởng trong người anh ta vốn chưa hề giảm bớt.
Cô bật cười rồi tiết lộ: “Thật ra còn có một chuyện. Cha tôi không hề bị gì cả. Cha tôi chỉ vì muốn tôi và anh về nhà nên mới làm ra điệu bộ bị té thôi. Tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, bảo rằng cha tôi lập di chúc đưa toàn bộ tài sản cho tôi. Nhờ thế mới lật được bộ mặt gian ác của anh và cô ta.”
“Em… Em… Vậy từ trước đến giờ đều là kế hoạch của em…” Anh ta không thể ngờ tới người vợ luôn hiền ngoan thì ra chỉ là vỏ bọc cho tất cả sự chuẩn bị ly hôn mà không mất một xu nào. Một chiếc bẫy giăng sẵn vô cùng tinh vi.
Nếu Minh Tuệ biết anh ta nghĩ gì thì sẽ lắc đầu. Chiếc bẫy ấy không hề tinh vi và thiếu sót rất nhiều thứ nhưng là do Hữu Thịnh quá tự cao, tự đại và quá tham lam.
“Nếu như anh kịp quay đầu thì có phải chúng ta sẽ không tới bước đường này không?” Hữu Thịnh bần thần hỏi.
“Thật ra anh chưa từng hiểu tôi.” Minh Tuệ lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng tôi hiểu rất rõ về anh. Anh sẽ không quay đầu, thậm chí nếu có thể anh sẽ muốn có hai người vợ bên cạnh. Một người làm người giúp việc không lương, một người đẻ con cho anh và cho anh mặt mũi.”
Hữu Thịnh câm lặng vì lời nói của cô là sự thật. Anh ta quả thật rất tham lam, không muốn bớt, chỉ muốn thêm.
Minh Tuệ đứng lên, chẳng muốn ở cùng với chồng cũ thêm giây phút nào, nhưng vẫn để lại một câu: “Anh biết không? Tôi cũng thích ăn cay.”
Hữu Thịnh nghe xong thì lặng người. Anh ta đỏ hoe cả mắt vì cảm thấy tội lỗi và tiếc nuối.
Minh Tuệ rời đi với nụ cười đắc ý trên môi. Thật ra cô nào thích ăn cay. Cô chỉ nói thế để đánh vào tâm lý của anh ta mà thôi. Chồng cũ à, mong anh sống tốt ở trong tù!
Ngày hôm sau, Minh Tuệ gửi đơn nghỉ việc lên bàn của Gia Hưng. Nhưng anh ta lại cất nó vào tủ và chẳng mấy quan tâm.
“Chủ tịch, anh đừng như thế nữa. Tôi muốn nghỉ việc.”
Gia Hưng bí xị nét mặt, thấy không giữ được Minh Tuệ bên cạnh nên bảo: “Đồng ý cũng được nhưng nếu em chịu dẫn tôi theo.”
“Tôi đi giải toả tâm lý. Anh đi theo làm gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Tôi sợ em một đi không trở lại.” Khó khăn lắm anh mới tìm được người đúng gu của mình. Dù cô có một đời chồng thì anh cũng sẽ không từ bỏ.
Minh Tuệ thở dài, thẳng thừng từ chối: “Chủ tịch, anh cũng biết tôi chỉ vừa li dị. Hiện tại tôi sẽ không mở lòng với bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn đi du lịch để tự chữa lành bản thân. Mong anh hiểu.”
Gia Hưng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô. Thật chất đơn nghỉ việc đã được anh phê chuẩn từ lâu nhưng anh vẫn muốn bản thân có một cơ hội nhỏ nhoi nào đó với cô. Anh nói:
“Tôi hiểu em cần thời gian riêng. Nhưng tôi chỉ phê duyệt cho em nghỉ phép nửa năm để vực dậy bản thân, sau đó phải quay về nhận lấy công việc.”
Cô định phản bác nhưng anh đã chặn lời: “Có thể hiện tại tôi chỉ là một người hàng xóm, là chủ tịch, là cấp trên của em. Nhưng tôi mong trong tương lai tôi sẽ trở thành người mà em có thể dựa vào. Tôi chờ em về.”
Minh Tuệ chớp mắt, sau đó mỉm cười. Cô giật lấy giấy phê duyệt nghỉ phép trên tay Gia Hưng rồi rời đi. Vậy thì cứ để thời gian trả lời. Đợi đến khi cô mở lòng lần nữa và anh vẫn còn muốn cùng cô mở ra một trang sách mới thì cô sẽ chấp nhận.
Mấy ngày sau, Minh Tuệ được thông báo rằng Hữu Thịnh muốn gặp cô. Gia Hưng khi biết chuyện này thì ra sức ngăn cản:
“Đã kết thúc thì không nên gặp lại. Chúng ta phải tiến tới trước, bắt đầu với cái mới và bỏ lại cái cũ phía sau.”
Minh Tuệ nhìn anh huơ tay múa chân trong phòng làm việc thì chán nản mà rời khỏi, trước đó đã nhanh chóng để tập tài liệu xuống bàn. Cô cảm nhận được tình ý của anh và những lần anh mập mờ nhưng hiện tại chưa phải lúc để cô mở lòng. Nhưng dù nói thế nào thì cô cũng đồng ý với lời yêu cầu của Hữu Thịnh.
Hữu Thịnh từng bước đi vào trong phòng. Thông qua lớp kính, Minh Tuệ có thể thấy anh ta phờ phạc và nhiều vết thương trên người. Có lẽ cuộc sống trong tù của anh ta không hề yên ổn.
“Anh tưởng em sẽ không chịu gặp anh nữa.” Thoáng qua trong ánh mắt, anh ta có chút vui mừng.
“Có chuyện gì sao? Tôi không có nhiều thời gian.” Cô đáp, muốn biết rõ vì sao hôm nay anh ta lại gọi mình tới.
“Anh muốn nói một câu xin lỗi với em. Dù cho hình như đã quá trễ.” Anh ta cúi đầu.
Minh Tuệ im lặng. Trong thâm tâm, cô không chấp nhận lời xin lỗi này dù anh ta đang trả giá cho những gì mình làm. Nhưng nỗi đau tâm lý của cô thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Thấy cô không trả lời, anh ta gấp gáp nói: “Anh biết những lời nói lúc này đều thừa thãi. Nhưng anh mong em có thể tha lỗi cho anh vì chẳng phải hôn nhân là chuyện của hai người sao? Chúng ta đều có lỗi mà.”
Minh Tuệ càng nghe càng cảm thấy đầu óc của Hữu Thịnh có vấn đề:
“Tôi có lỗi gì? Lỗi giấu anh rằng nhà tôi khá giả sao? Lỗi vì không để anh một lúc có hai người phụ nữ? Hay lỗi vì anh là người bị vô sinh chứ không phải là tôi?”
“Anh…” Hữu Thịnh không biết phải trả lời như thế nào nhưng sự gia trưởng trong người anh ta vốn chưa hề giảm bớt.
Cô bật cười rồi tiết lộ: “Thật ra còn có một chuyện. Cha tôi không hề bị gì cả. Cha tôi chỉ vì muốn tôi và anh về nhà nên mới làm ra điệu bộ bị té thôi. Tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, bảo rằng cha tôi lập di chúc đưa toàn bộ tài sản cho tôi. Nhờ thế mới lật được bộ mặt gian ác của anh và cô ta.”
“Em… Em… Vậy từ trước đến giờ đều là kế hoạch của em…” Anh ta không thể ngờ tới người vợ luôn hiền ngoan thì ra chỉ là vỏ bọc cho tất cả sự chuẩn bị ly hôn mà không mất một xu nào. Một chiếc bẫy giăng sẵn vô cùng tinh vi.
Nếu Minh Tuệ biết anh ta nghĩ gì thì sẽ lắc đầu. Chiếc bẫy ấy không hề tinh vi và thiếu sót rất nhiều thứ nhưng là do Hữu Thịnh quá tự cao, tự đại và quá tham lam.
“Nếu như anh kịp quay đầu thì có phải chúng ta sẽ không tới bước đường này không?” Hữu Thịnh bần thần hỏi.
“Thật ra anh chưa từng hiểu tôi.” Minh Tuệ lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng tôi hiểu rất rõ về anh. Anh sẽ không quay đầu, thậm chí nếu có thể anh sẽ muốn có hai người vợ bên cạnh. Một người làm người giúp việc không lương, một người đẻ con cho anh và cho anh mặt mũi.”
Hữu Thịnh câm lặng vì lời nói của cô là sự thật. Anh ta quả thật rất tham lam, không muốn bớt, chỉ muốn thêm.
Minh Tuệ đứng lên, chẳng muốn ở cùng với chồng cũ thêm giây phút nào, nhưng vẫn để lại một câu: “Anh biết không? Tôi cũng thích ăn cay.”
Hữu Thịnh nghe xong thì lặng người. Anh ta đỏ hoe cả mắt vì cảm thấy tội lỗi và tiếc nuối.
Minh Tuệ rời đi với nụ cười đắc ý trên môi. Thật ra cô nào thích ăn cay. Cô chỉ nói thế để đánh vào tâm lý của anh ta mà thôi. Chồng cũ à, mong anh sống tốt ở trong tù!
Ngày hôm sau, Minh Tuệ gửi đơn nghỉ việc lên bàn của Gia Hưng. Nhưng anh ta lại cất nó vào tủ và chẳng mấy quan tâm.
“Chủ tịch, anh đừng như thế nữa. Tôi muốn nghỉ việc.”
Gia Hưng bí xị nét mặt, thấy không giữ được Minh Tuệ bên cạnh nên bảo: “Đồng ý cũng được nhưng nếu em chịu dẫn tôi theo.”
“Tôi đi giải toả tâm lý. Anh đi theo làm gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Tôi sợ em một đi không trở lại.” Khó khăn lắm anh mới tìm được người đúng gu của mình. Dù cô có một đời chồng thì anh cũng sẽ không từ bỏ.
Minh Tuệ thở dài, thẳng thừng từ chối: “Chủ tịch, anh cũng biết tôi chỉ vừa li dị. Hiện tại tôi sẽ không mở lòng với bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn đi du lịch để tự chữa lành bản thân. Mong anh hiểu.”
Gia Hưng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô. Thật chất đơn nghỉ việc đã được anh phê chuẩn từ lâu nhưng anh vẫn muốn bản thân có một cơ hội nhỏ nhoi nào đó với cô. Anh nói:
“Tôi hiểu em cần thời gian riêng. Nhưng tôi chỉ phê duyệt cho em nghỉ phép nửa năm để vực dậy bản thân, sau đó phải quay về nhận lấy công việc.”
Cô định phản bác nhưng anh đã chặn lời: “Có thể hiện tại tôi chỉ là một người hàng xóm, là chủ tịch, là cấp trên của em. Nhưng tôi mong trong tương lai tôi sẽ trở thành người mà em có thể dựa vào. Tôi chờ em về.”
Minh Tuệ chớp mắt, sau đó mỉm cười. Cô giật lấy giấy phê duyệt nghỉ phép trên tay Gia Hưng rồi rời đi. Vậy thì cứ để thời gian trả lời. Đợi đến khi cô mở lòng lần nữa và anh vẫn còn muốn cùng cô mở ra một trang sách mới thì cô sẽ chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.