Chương 9
Miên Hoa Đoàn Tử
20/12/2020
Lão sư dạy toán mới tới là người trung niên ít khi nói cười, tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng dạy đám thiếu niên hiệu quả cực nhỏ, cứ thế tất cả mọi người đều nhịn không được nhớ khởi Tần Duyệt ── tuy bọn họ trước kia cũng không hảo hảo nghe y dạy.
Mà hiện tại Tôn Xán Tình thành học sinh duy nhất trong lớp được Tần Duyệt dạy, hắn vì đặc quyền này mà đắc ý, tuy quan hệ hắn và Tần Duyệt không như hắn muốn, nhưng hắn biết, trải qua hơn nửa năm, Tần Duyệt đã dạy tới trăm học sinh, đối với hắn không thể nghi ngờ là đặc biệt nhất.
Tần Duyệt gần đâu phát hiện vấn đề, lần trước Tôn Xán Tình uyển chuyển thông báo với y, đứa nhỏ này khi ở chung như so trước kia càng thêm làm càn. Tuy hai người trở nên thân cận, Tôn Xán Tình ở trước mặt y vẫn luôn là bộ dáng không lớn không nhỏ, nhưng gần đây hắn đột nhiên có nhiều động tác không quy củ, tỷ như khi Tần Duyệt giảng đề đem mặt đặt trên vai y, khi lấy đồ cố ý đụng vào tay y, còn có rất nhiều lần một hai dán tai Tần Duyệt nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ngứa làm lỗ tai y hồng lên.
Tần Duyệt biết Tôn Xán Tình là cố ý, vì mỗi lần hắn thực hiện được, Tần Duyệt thậm chí nhận ra cổ đắc ý hắn che dấu không được.
Tần Duyệt cảm thấy mình không nên dung túng hắn, nhưng mỗi khi nhìn Tôn Xán Tình vì chiếm được tiểu tiện nghi mà âm thầm vui sướng, y thật sự không đành lòng trách cứ.
Hôm nay Tần Duyệt lại một lần nhìn Tôn Xán Tình vì loại này việc nhỏ mà trộm cười, y không biết như thế nào cũng theo hắn cùng nhau nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút yêu thương, thậm chí còn sinh ra cảm khái ── bị một thiếu niên chân thành si tâm ái mộ, cũng là chuyện vinh hạnh.
Nghỉ Quốc Khánh dài hạn, Tôn Xán Tình cáo biệt Tần Duyệt:
"Lão sư, tôi muốn đi lớp huấn luyện, mấy tháng này không thể tới trường đi học."
Tần Duyệt gật gật đầu, "Đi thôi, trong khoảng thời gian này dụng tâm chuẩn bị, có rảnh ôn tập môn văn một chút, đừng lơ là quá nhiều."
Tôn Xán Tình nghĩ Tần Duyệt chỉ quan tâm thành tích hắn nên có chút bất mãn:
"Tôi huấn luyện ở tỉnh, đi học bên đó cấm ra ngoài, có lẽ trước lúc kết thúc chương trình học tôi cũng không thể trở lại."
Hắn chờ mong Tần Duyệt có thể biểu đạt một chút không nỡ, chẳng sợ chỉ xuất phát từ lão sư không nỡ để học sinh sắp rời đi, hắn cũng khát vọng nghe được.
Tần Duyệt đương nhiên phát hiện tâm tư của hắn, ôn hoà nói:
"Cậu ở bên đó an tâm đi học, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng áp lực quá lớn, nếu gặp khó khăn hay việc phiền lòng có thể gọi điện thoại nói với tôi, ở bên ngoài phải hảo hảo chiếu cố bản thân, đừng gây chuyện làm người lo lắng, thời tiết sắp chuyển lạnh, chú ý thân thể, đúng rồi, hiện tại cậu không lại trộm hút thuốc đi?"
"Đã sớm đã không có, lão sư muốn tôi không hút thuốc, tôi đương nhiên sẽ không hút."
Tôn Xán Tình dừng một chút, như ngượng ngùng nhẹ giọng:
"Lão sư, mấy tháng này tôi sẽ rất nhớ lão dư."
Tần Duyệt thở dài trong lòng, cảm thấy mình hoàn toàn bị biểu hiện thiếu niên trước mắt này ngây ngô đánh bại, y cũng nhẹ giọng trả lời:
"Tôi cũng sẽ nhớ cậu."
Hoàng hôn chiếu vào văn phòng, hai người bị ánh chiều tà bao lấy, đều từ trên mặt đối phương thấy được ôn nhu ấm áp. Tôn Xán Tình cảm thấy lúc này chẳng sợ làm càn cũng sẽ không chịu trách cứ, thế là hắn lấy dũng khí tới gần Tần Duyệt, đem đầu dựa vào vai y, nhẹ nhàng ôm y.
Chiều cao hắn cùng Tần Duyệt không sai biệt lắm, thậm chí cao hơn một chút, hiện tại hắn như dựa sát vào Tần Duyệt, tham lam cảm thụ độ ấm cùng hơi thở đến từ y.
Tôn Xán Tình hỏi: "Lão sư, nếu có rảnh, sẽ đến gặp tôi sao?"
Tần Duyệt có chút biệt nữu mặc hắn ôm, y vốn định đẩy Tôn Xán Tình ra, lại không muốn tổn thương hắn, ít nhất không phân biệt như trước kia, y an ủi hắn một hắn một chút, y vỗ vỗ lưng Tôn Xán Tình, nói:
"Cậu đã lớn như thế, hơn nữa lại không phải xa nhà, như thế nào còn giống tiểu hài tử nháo muốn người lớn đến nhìn cậu."
Tôn Xán Tình thấy y không đáp ứng, lại cũng không cự tuyệt, lại nói một câu, trong giọng nói rõ ràng đã có ý vị sủng nịch, "Lão đến nhìn tôi đi."
Tần Duyệt chỉ cảm thấy mình bị hắn làm nũng đến tâm mềm xuông, nhịn không được đáp ứng: "Hảo."
Sau khi Tôn Xán Tình, Tần Duyệt lại không cần mỗi cuối tuần không cần phòng bị tùy thời bị ăn đậu hủ, chỉ là cũng không còn có người vây quanh y làm trò, không có người dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn y kêu lão sư. Tần Duyệt mỗi ngày làm làm việc, sinh hoạt, chung quanh an tĩnh, an tĩnh đến có chút không quen.
Bọn họ liên hệ cũng không thường xuyên, ngày thường là Tôn Xán Tình chủ động liên hệ Tần Duyệt, nếu Tần Duyệt vì bận rộn mà đã quên hồi âm tin nhắn Tôn Xán Tình. Tôn Xán Tình cũng không thúc giục y hoặc cáu kỉnh, cũng không nói về chuyện Tần Duyệt đi thăm hắn, Tần Duyệt cảm thấy sau khi Tôn Xán Tình đi huấn luyện sau phảng phất trở nên thành thục khắc chế rất nhiều, hoặc là nguyện vọng mà nỗ lực, tạm thời không có nhiều tinh lực truy đuổi tình yêu.
Tần Duyệt thấy có lẽ là chuyện tốt, tách ra mấy tháng, bọn họ có thể đem đoạn tình cảm này hơi gác lại một chút. Nếu chỉ là một hài tử tuổi dậy thì nhất thời sinh ra ý nghĩ, khi phân biệt rõ, tự nhiên sẽ bớt đi, thậm chí mất vô tung.
Thẳng đến có một buổi tối Tần Duyệt nhận được điện thoại Tôn Xán Tình, khi đó y đã ngủ, di động đột nhiên vang lên, y nhìn tên trên màn hình trong lòng lặng lẽ run một chút, mới dùng âm thanh bình tĩnh tiếp điện thoại, "Xán tình, còn chưa ngủ sao?"
Tôn Xán Tình thật lâu không nghe được giọng y, chỉ cảm thấy câu thăm hỏi đơn giản này trong đêm nghe phá lệ ôn nhu, hắn đáp: "Còn không có đâu, lão sư đang ngủ sao?"
"Ân, gần đây thế nào, mỗi ngày có vất vả hay không?"
"Còn tốt, vừa mới vẽ xong một bức họa."
Tần Duyệt nhìn đồng hồ đầu giường, đã sắp 11 giờ, nói: "Lần sau đừng vẽ chậm như thế, tuy lúc này nên hảo hảo nỗ lực, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi mới được."
Tôn Xán Tình vốn không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghe giọng ôn nhu khuyên giải Tần Duyệt một phen, không tự giác ủy khuất, nói:
"Kỳ thật cũng không có gì, vừa rồi là tôi lão sư, mặc kệ mỗi ngày làm việc bao nhiêu, tôi đều kiên trì vẽ một bức về lão sư. Tôi ở chỗ này không cảm thấy vất vả, nhưng mà đặc biệt nhớ lão sư, đặc biệt nhớ."
Tần Duyệt cảm thấy tâm mình bị nhéo, tiếp theo nổi chua xót, y không biết nên trả lời Tôn Xán Tình như thế nào, chỉ là nói:
"Cậu thật là......" Thật là cái gì? Thật là không ngoan, lại muốn yêu thương sao?
Tôn Xán Tình ở kia đầu lại nhẹ nhàng gọi y: "Lão sư."
Tần Duyệt cũng nhẹ nhàng đáp: "Ân."
"Lão sư, tôi muốn gặp lão sư."
Tần Duyệt tước vũ khí đầu hàng, nói: "Tôi sẽ tới tìm cậu."
Mà hiện tại Tôn Xán Tình thành học sinh duy nhất trong lớp được Tần Duyệt dạy, hắn vì đặc quyền này mà đắc ý, tuy quan hệ hắn và Tần Duyệt không như hắn muốn, nhưng hắn biết, trải qua hơn nửa năm, Tần Duyệt đã dạy tới trăm học sinh, đối với hắn không thể nghi ngờ là đặc biệt nhất.
Tần Duyệt gần đâu phát hiện vấn đề, lần trước Tôn Xán Tình uyển chuyển thông báo với y, đứa nhỏ này khi ở chung như so trước kia càng thêm làm càn. Tuy hai người trở nên thân cận, Tôn Xán Tình ở trước mặt y vẫn luôn là bộ dáng không lớn không nhỏ, nhưng gần đây hắn đột nhiên có nhiều động tác không quy củ, tỷ như khi Tần Duyệt giảng đề đem mặt đặt trên vai y, khi lấy đồ cố ý đụng vào tay y, còn có rất nhiều lần một hai dán tai Tần Duyệt nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ngứa làm lỗ tai y hồng lên.
Tần Duyệt biết Tôn Xán Tình là cố ý, vì mỗi lần hắn thực hiện được, Tần Duyệt thậm chí nhận ra cổ đắc ý hắn che dấu không được.
Tần Duyệt cảm thấy mình không nên dung túng hắn, nhưng mỗi khi nhìn Tôn Xán Tình vì chiếm được tiểu tiện nghi mà âm thầm vui sướng, y thật sự không đành lòng trách cứ.
Hôm nay Tần Duyệt lại một lần nhìn Tôn Xán Tình vì loại này việc nhỏ mà trộm cười, y không biết như thế nào cũng theo hắn cùng nhau nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút yêu thương, thậm chí còn sinh ra cảm khái ── bị một thiếu niên chân thành si tâm ái mộ, cũng là chuyện vinh hạnh.
Nghỉ Quốc Khánh dài hạn, Tôn Xán Tình cáo biệt Tần Duyệt:
"Lão sư, tôi muốn đi lớp huấn luyện, mấy tháng này không thể tới trường đi học."
Tần Duyệt gật gật đầu, "Đi thôi, trong khoảng thời gian này dụng tâm chuẩn bị, có rảnh ôn tập môn văn một chút, đừng lơ là quá nhiều."
Tôn Xán Tình nghĩ Tần Duyệt chỉ quan tâm thành tích hắn nên có chút bất mãn:
"Tôi huấn luyện ở tỉnh, đi học bên đó cấm ra ngoài, có lẽ trước lúc kết thúc chương trình học tôi cũng không thể trở lại."
Hắn chờ mong Tần Duyệt có thể biểu đạt một chút không nỡ, chẳng sợ chỉ xuất phát từ lão sư không nỡ để học sinh sắp rời đi, hắn cũng khát vọng nghe được.
Tần Duyệt đương nhiên phát hiện tâm tư của hắn, ôn hoà nói:
"Cậu ở bên đó an tâm đi học, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng áp lực quá lớn, nếu gặp khó khăn hay việc phiền lòng có thể gọi điện thoại nói với tôi, ở bên ngoài phải hảo hảo chiếu cố bản thân, đừng gây chuyện làm người lo lắng, thời tiết sắp chuyển lạnh, chú ý thân thể, đúng rồi, hiện tại cậu không lại trộm hút thuốc đi?"
"Đã sớm đã không có, lão sư muốn tôi không hút thuốc, tôi đương nhiên sẽ không hút."
Tôn Xán Tình dừng một chút, như ngượng ngùng nhẹ giọng:
"Lão sư, mấy tháng này tôi sẽ rất nhớ lão dư."
Tần Duyệt thở dài trong lòng, cảm thấy mình hoàn toàn bị biểu hiện thiếu niên trước mắt này ngây ngô đánh bại, y cũng nhẹ giọng trả lời:
"Tôi cũng sẽ nhớ cậu."
Hoàng hôn chiếu vào văn phòng, hai người bị ánh chiều tà bao lấy, đều từ trên mặt đối phương thấy được ôn nhu ấm áp. Tôn Xán Tình cảm thấy lúc này chẳng sợ làm càn cũng sẽ không chịu trách cứ, thế là hắn lấy dũng khí tới gần Tần Duyệt, đem đầu dựa vào vai y, nhẹ nhàng ôm y.
Chiều cao hắn cùng Tần Duyệt không sai biệt lắm, thậm chí cao hơn một chút, hiện tại hắn như dựa sát vào Tần Duyệt, tham lam cảm thụ độ ấm cùng hơi thở đến từ y.
Tôn Xán Tình hỏi: "Lão sư, nếu có rảnh, sẽ đến gặp tôi sao?"
Tần Duyệt có chút biệt nữu mặc hắn ôm, y vốn định đẩy Tôn Xán Tình ra, lại không muốn tổn thương hắn, ít nhất không phân biệt như trước kia, y an ủi hắn một hắn một chút, y vỗ vỗ lưng Tôn Xán Tình, nói:
"Cậu đã lớn như thế, hơn nữa lại không phải xa nhà, như thế nào còn giống tiểu hài tử nháo muốn người lớn đến nhìn cậu."
Tôn Xán Tình thấy y không đáp ứng, lại cũng không cự tuyệt, lại nói một câu, trong giọng nói rõ ràng đã có ý vị sủng nịch, "Lão đến nhìn tôi đi."
Tần Duyệt chỉ cảm thấy mình bị hắn làm nũng đến tâm mềm xuông, nhịn không được đáp ứng: "Hảo."
Sau khi Tôn Xán Tình, Tần Duyệt lại không cần mỗi cuối tuần không cần phòng bị tùy thời bị ăn đậu hủ, chỉ là cũng không còn có người vây quanh y làm trò, không có người dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn y kêu lão sư. Tần Duyệt mỗi ngày làm làm việc, sinh hoạt, chung quanh an tĩnh, an tĩnh đến có chút không quen.
Bọn họ liên hệ cũng không thường xuyên, ngày thường là Tôn Xán Tình chủ động liên hệ Tần Duyệt, nếu Tần Duyệt vì bận rộn mà đã quên hồi âm tin nhắn Tôn Xán Tình. Tôn Xán Tình cũng không thúc giục y hoặc cáu kỉnh, cũng không nói về chuyện Tần Duyệt đi thăm hắn, Tần Duyệt cảm thấy sau khi Tôn Xán Tình đi huấn luyện sau phảng phất trở nên thành thục khắc chế rất nhiều, hoặc là nguyện vọng mà nỗ lực, tạm thời không có nhiều tinh lực truy đuổi tình yêu.
Tần Duyệt thấy có lẽ là chuyện tốt, tách ra mấy tháng, bọn họ có thể đem đoạn tình cảm này hơi gác lại một chút. Nếu chỉ là một hài tử tuổi dậy thì nhất thời sinh ra ý nghĩ, khi phân biệt rõ, tự nhiên sẽ bớt đi, thậm chí mất vô tung.
Thẳng đến có một buổi tối Tần Duyệt nhận được điện thoại Tôn Xán Tình, khi đó y đã ngủ, di động đột nhiên vang lên, y nhìn tên trên màn hình trong lòng lặng lẽ run một chút, mới dùng âm thanh bình tĩnh tiếp điện thoại, "Xán tình, còn chưa ngủ sao?"
Tôn Xán Tình thật lâu không nghe được giọng y, chỉ cảm thấy câu thăm hỏi đơn giản này trong đêm nghe phá lệ ôn nhu, hắn đáp: "Còn không có đâu, lão sư đang ngủ sao?"
"Ân, gần đây thế nào, mỗi ngày có vất vả hay không?"
"Còn tốt, vừa mới vẽ xong một bức họa."
Tần Duyệt nhìn đồng hồ đầu giường, đã sắp 11 giờ, nói: "Lần sau đừng vẽ chậm như thế, tuy lúc này nên hảo hảo nỗ lực, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi mới được."
Tôn Xán Tình vốn không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghe giọng ôn nhu khuyên giải Tần Duyệt một phen, không tự giác ủy khuất, nói:
"Kỳ thật cũng không có gì, vừa rồi là tôi lão sư, mặc kệ mỗi ngày làm việc bao nhiêu, tôi đều kiên trì vẽ một bức về lão sư. Tôi ở chỗ này không cảm thấy vất vả, nhưng mà đặc biệt nhớ lão sư, đặc biệt nhớ."
Tần Duyệt cảm thấy tâm mình bị nhéo, tiếp theo nổi chua xót, y không biết nên trả lời Tôn Xán Tình như thế nào, chỉ là nói:
"Cậu thật là......" Thật là cái gì? Thật là không ngoan, lại muốn yêu thương sao?
Tôn Xán Tình ở kia đầu lại nhẹ nhàng gọi y: "Lão sư."
Tần Duyệt cũng nhẹ nhàng đáp: "Ân."
"Lão sư, tôi muốn gặp lão sư."
Tần Duyệt tước vũ khí đầu hàng, nói: "Tôi sẽ tới tìm cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.