Chương 10
Tiểu Ngôn
28/06/2013
Ba phút sau, quả nhiên Tôn Phật Nhi quay trở lại, rất đúng giờ.
Quan Sơn nguyệt vui vẻ nắm lấy tay cô nói: “Tốt, rất đúng giờ”.
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng kì thực là đang nhìn chằm chằm căm phẫn vào chiếc đồng hồ trên tay anh, cô tức đến nỗi không nói nên lời. Không biết rốt cuộc anh ta trưởng thành trong hoàn cảnh nào mà có thể kiêu ngạo như thế, ngang ngược như thế, luôn tự cho mình là đúng!
Anh dẫn cô đi qua một hành lang dài, qua một chiếc cầu cong cong duyên dáng nhưng cô thậm chí còn chưa kịp ngắm những đóa sen thanh khiết trong ao phía bên dưới cây cầu nhỏ và cả những chú cá đang tung tăng bơi lội thì đã bị anh đẩy vào trong một căn gác nhỏ yên tĩnh trang nhã nằm ở giữa hồ.
Đẩy mạnh cô vào căn gác, Quan Sơn Nguyệt liền ngồi xếp bằng xuống chỗ chiếc bàn gỗ lim. Anh giống như đứa trẻ hào hứng chỉ vào cảnh vật xung quanh được phủ trên mình màu sắc cổ kính, nói: “Thế nào? Không tồi đúng không?”
Tôn Phật Nhi từ sớm đã bị cảnh trí cổ điển trang nhã trong căn gác hấp dẫn, hớn hở chạy tới chạy lui, tay cầm những đồ vật trên chiếc bàn bằng gỗ lim lên, vuốt ve, thích thú, nhưng cảm giác lành lạnh khi sờ vào chúng khiến cho cô dường như trấn tĩnh lại.
Vừa rồi cô cùng bạn ngồi uống trà tại sương phòng (theo lối kiến trúc xây dựng nhà tứ hợp viện của Trung Quốc, thì sương phòng là dãy nhà ngang nằm ở hướng tây vì thế còn có tên gọi là Tây sương), họ đã rất ngạc nhiên vì cảnh trí nơi đây rồi, không ngờ căn gác nằm giữa hồ này lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa trước vẻ đẹp diễm lệ của nó. Nhưng nhìn ánh mắt đắc ý của anh, cô lại không nhịn được mà nổi giận với anh.
“Không tồi là như thế nào? Ở đây đẹp thì liên quan gì tới anh, anh vui mừng cái gì chứ?” Liếc mắt nhìn anh một cái, Tôn Phật Nhi thoải mái ngồi xếp bằng trên chiếc nệm tơ tằm được may thêu rất tinh xảo.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mặc trang phục thời Đường bưng khay trà đi vào, trên đó có một ấm trà, vài món điểm tâm và khăn ăn. Quan Sơn Nguyệt cười bí ẩn, không nói lời nào.
Dáng vẻ của anh khiến cô cảm thấy rất khả nghi, chờ người phục vụ lui ra, cô không nhịn được bò qua bên kia bàn đến bên cạnh anh, “Ê, vì sao anh lại cười cái kiểu quái dị thế?” (BB: tưởng tượng cảnh chị bò….tự nhiên thấy yêu ghê….)
Anh chau mày, “Tên tôi không phải là Ê!”, anh giở khăn ra lau tay, đồng thời cũng nắm lấy tay cô lau giúp cô. (BB: *mơ tưởng* dịu dàng quá…. ^^)
Tôn Phật Nhi sửng sốt khi nghe anh nói thế, quỳ trên tấm nệm gượng cười: “Không gọi anh là Ê, vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây, thưa ngài?”
Quan Sơn Nguyệt đang rót trà bỗng sững người lại, nghĩ cũng buồn cười, tới giờ anh mới phát hiện ra là họ nói chuyện với nhau lâu như vậy, mà cũng không biết tên của nhau. Anh chìa tay ra trước mặt cô, “Tôi họ Quan, Quan Sơn Nguyệt”, sau đó dường như anh nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn chằm chằm vào cô, “Ngay cả tôi là ai mà em cũng không biết, thế mà em dám đồng ý đi ăn cơm với tôi sao?”
Anh nghĩ rằng tôi yêu anh sao? Cô trợn mắt, cố nén giận, liếc mắt nhìn anh nói theo kiểu khoa trương, móc máy: “Lẽ nào Quan tiên sinh không biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, khiến cho người ta không dám cự tuyệt sao?” Anh ta chẳng phải vừa ăn cướp vừa là làng sao? Cô chìa tay ra bắt lấy tay anh: “Tên tôi là Tôn Phật Nhi”.
À… Quan Sơn Nguyệt chột dạ nhớ tới hành động cưỡng ép vừa rồi của mình, khuôn mặt tuấn tú thoáng ửng đỏ, đôi mắt lơ đãng nhìn vào tay hai người đang bắt, khẽ kéo một cái.
“Á!” Cô mất đà ngã nhào vào lòng anh. (BB: ý ý ý….lợi dụng kìa….sắc lang kìa…)
Anh ôm lấy thân hình mềm mại ngát hương thơm của cô, cười ranh mãnh: “Sức hấp dẫn của tôi lại có thể khiến cho tiểu thư Tôn Phật Nhi xinh đẹp theo đuổi, chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?” Hai cánh tay anh ôm chặt ngăn không cho cô vùng vẫy, lại còn không ngừng trêu chọc cô: “Đừng khách sáo, dù sao hôm nay tiểu thư Phật Nhi đã nằm gọn trong ngực tôi rồi, em hãy tận hưởng đi, không sao đâu, tôi sẽ không để ý đâu” (BB: BT quá…BT quá…. >”<)
“Thôi đi!” Tôn Phật Nhi đang nằm trong vồng ngực rắn chắc của anh ra sức vùng vẫy, khuôn mặt đỏ hết lên, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn làm tôi chết vì nghẹt thở thì nói một tiếng, ai theo đuổi anh chứ?” Thật đúng là ngựa thì không biết mặt mình dài. Cô quay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa. (BB: câu đó ý chỉ anh ứ biết xấu hổ, mặt dày á…=]]]]])
“Là do tôi có lòng tốt mà!” Anh thả một tay ra, đưa tay quay khuôn mặt mềm mại của cô lại, “Em thật sự tức giận sao?"
“Hứ!” Cô không cách nào tránh được, bèn nhắm chặt mắt lại cái gì cũng không thèm nhìn, tỏ vẻ phản đối đến cùng.
Anh trừng mắt bối rối không biết làm thế nào, anh chưa từng gặp cô gái nào có thể tức giận với những lời trêu ghẹo của anh, cô chính là người đầu tiên! Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.
Cả người cô run lên, lập tức mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, trong mắt cô lộ rõ vẻ hoài nghi và kinh hoàng, anh ta… không…không thể nào?
Anh cười ranh mãnh, lại lần nữa cướp lấy đôi môi mềm mại của cô. Lần này dường như anh không phải là cố ý muốn trêu ghẹo cô mà dường như là thật sự muốn hôn cô. Đôi tay anh khẽ vuốt ve khiến cho cô mở to đôi mắt, anh chậm rãi ấn môi mình vào đôi môi của cô
Anh ban đầu vốn là cố ý trêu chọc cô, nào ngờ đôi môi như cánh hoa của cô lại mềm mại mịn màng đến vậy, hương vị của ngọt ngào của nó lại say đắm lòng người đến thế…hấp dẫn anh khiến anh quên mất mục đích ban đầu của mình. Một lát sau, anh mới luyến tiếc buông cô ra, để hai người có thể bổ “sung dưỡng khí”.
“Anh… anh hôn tôi?” Cô dường như hét lên. Làm sao anh ta lại có thể? Lập tức mắt cô đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo.
“Không được khóc!” Anh tức thì phát ra âm thanh uy hiếp: “Em mà dám khóc, tôi lập tức sẽ hôn em cho đến khi em không thể thở được mới thôi. Em có tin không?” (BB: bá đạo quá đi a…. >”<)
Tôn Phật Nhi nghe thấy thế liền liền dùng tay che miệng mình lại, kinh hoàng nhìn anh, nước mắt không biết đã biến đi đằng nào rồi. Dáng vẻ kinh hoàng sợ hãi của cô giống như là cô đang nhìn thấy rắn độc hay ác thú gì đó, khiến cho anh không biết mình nên tức giận hay nên buồn cười vì điệu bộ thật thà, ngốc nghếch của cô nữa.
“Nếu tôi nói muốn thật sự hôn em thì em nghĩ đôi tay nhỏ bé của mình có thể ngăn cản được tôi sao?” Bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, một lúc lâu sau, anh mới nói với vẻ không vui: “Kỹ thuật hôn của tôi tệ đến vậy sao?” (BB: há há há….anh đang tự ti về kĩ thuật của mình… =]]]]])
“A…” Cô do dự rồi buông bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, len lén lùi xa khỏi người anh. Nhìn thấy anh trừng mắt lên nhìn mình nhưng lại không có hành động gì, cô liền lui ra thêm một chút nữa, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm. “Tôi chưa từng hôn người khác, làm sao biết được kỹ thuật hôn của anh có tệ hay không?”
“Vậy thì em sợ cái gì?” Anh lại trừng mắt lên nhìn cô.
Quan Sơn nguyệt vui vẻ nắm lấy tay cô nói: “Tốt, rất đúng giờ”.
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng kì thực là đang nhìn chằm chằm căm phẫn vào chiếc đồng hồ trên tay anh, cô tức đến nỗi không nói nên lời. Không biết rốt cuộc anh ta trưởng thành trong hoàn cảnh nào mà có thể kiêu ngạo như thế, ngang ngược như thế, luôn tự cho mình là đúng!
Anh dẫn cô đi qua một hành lang dài, qua một chiếc cầu cong cong duyên dáng nhưng cô thậm chí còn chưa kịp ngắm những đóa sen thanh khiết trong ao phía bên dưới cây cầu nhỏ và cả những chú cá đang tung tăng bơi lội thì đã bị anh đẩy vào trong một căn gác nhỏ yên tĩnh trang nhã nằm ở giữa hồ.
Đẩy mạnh cô vào căn gác, Quan Sơn Nguyệt liền ngồi xếp bằng xuống chỗ chiếc bàn gỗ lim. Anh giống như đứa trẻ hào hứng chỉ vào cảnh vật xung quanh được phủ trên mình màu sắc cổ kính, nói: “Thế nào? Không tồi đúng không?”
Tôn Phật Nhi từ sớm đã bị cảnh trí cổ điển trang nhã trong căn gác hấp dẫn, hớn hở chạy tới chạy lui, tay cầm những đồ vật trên chiếc bàn bằng gỗ lim lên, vuốt ve, thích thú, nhưng cảm giác lành lạnh khi sờ vào chúng khiến cho cô dường như trấn tĩnh lại.
Vừa rồi cô cùng bạn ngồi uống trà tại sương phòng (theo lối kiến trúc xây dựng nhà tứ hợp viện của Trung Quốc, thì sương phòng là dãy nhà ngang nằm ở hướng tây vì thế còn có tên gọi là Tây sương), họ đã rất ngạc nhiên vì cảnh trí nơi đây rồi, không ngờ căn gác nằm giữa hồ này lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa trước vẻ đẹp diễm lệ của nó. Nhưng nhìn ánh mắt đắc ý của anh, cô lại không nhịn được mà nổi giận với anh.
“Không tồi là như thế nào? Ở đây đẹp thì liên quan gì tới anh, anh vui mừng cái gì chứ?” Liếc mắt nhìn anh một cái, Tôn Phật Nhi thoải mái ngồi xếp bằng trên chiếc nệm tơ tằm được may thêu rất tinh xảo.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mặc trang phục thời Đường bưng khay trà đi vào, trên đó có một ấm trà, vài món điểm tâm và khăn ăn. Quan Sơn Nguyệt cười bí ẩn, không nói lời nào.
Dáng vẻ của anh khiến cô cảm thấy rất khả nghi, chờ người phục vụ lui ra, cô không nhịn được bò qua bên kia bàn đến bên cạnh anh, “Ê, vì sao anh lại cười cái kiểu quái dị thế?” (BB: tưởng tượng cảnh chị bò….tự nhiên thấy yêu ghê….)
Anh chau mày, “Tên tôi không phải là Ê!”, anh giở khăn ra lau tay, đồng thời cũng nắm lấy tay cô lau giúp cô. (BB: *mơ tưởng* dịu dàng quá…. ^^)
Tôn Phật Nhi sửng sốt khi nghe anh nói thế, quỳ trên tấm nệm gượng cười: “Không gọi anh là Ê, vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây, thưa ngài?”
Quan Sơn Nguyệt đang rót trà bỗng sững người lại, nghĩ cũng buồn cười, tới giờ anh mới phát hiện ra là họ nói chuyện với nhau lâu như vậy, mà cũng không biết tên của nhau. Anh chìa tay ra trước mặt cô, “Tôi họ Quan, Quan Sơn Nguyệt”, sau đó dường như anh nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn chằm chằm vào cô, “Ngay cả tôi là ai mà em cũng không biết, thế mà em dám đồng ý đi ăn cơm với tôi sao?”
Anh nghĩ rằng tôi yêu anh sao? Cô trợn mắt, cố nén giận, liếc mắt nhìn anh nói theo kiểu khoa trương, móc máy: “Lẽ nào Quan tiên sinh không biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, khiến cho người ta không dám cự tuyệt sao?” Anh ta chẳng phải vừa ăn cướp vừa là làng sao? Cô chìa tay ra bắt lấy tay anh: “Tên tôi là Tôn Phật Nhi”.
À… Quan Sơn Nguyệt chột dạ nhớ tới hành động cưỡng ép vừa rồi của mình, khuôn mặt tuấn tú thoáng ửng đỏ, đôi mắt lơ đãng nhìn vào tay hai người đang bắt, khẽ kéo một cái.
“Á!” Cô mất đà ngã nhào vào lòng anh. (BB: ý ý ý….lợi dụng kìa….sắc lang kìa…)
Anh ôm lấy thân hình mềm mại ngát hương thơm của cô, cười ranh mãnh: “Sức hấp dẫn của tôi lại có thể khiến cho tiểu thư Tôn Phật Nhi xinh đẹp theo đuổi, chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?” Hai cánh tay anh ôm chặt ngăn không cho cô vùng vẫy, lại còn không ngừng trêu chọc cô: “Đừng khách sáo, dù sao hôm nay tiểu thư Phật Nhi đã nằm gọn trong ngực tôi rồi, em hãy tận hưởng đi, không sao đâu, tôi sẽ không để ý đâu” (BB: BT quá…BT quá…. >”<)
“Thôi đi!” Tôn Phật Nhi đang nằm trong vồng ngực rắn chắc của anh ra sức vùng vẫy, khuôn mặt đỏ hết lên, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn làm tôi chết vì nghẹt thở thì nói một tiếng, ai theo đuổi anh chứ?” Thật đúng là ngựa thì không biết mặt mình dài. Cô quay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa. (BB: câu đó ý chỉ anh ứ biết xấu hổ, mặt dày á…=]]]]])
“Là do tôi có lòng tốt mà!” Anh thả một tay ra, đưa tay quay khuôn mặt mềm mại của cô lại, “Em thật sự tức giận sao?"
“Hứ!” Cô không cách nào tránh được, bèn nhắm chặt mắt lại cái gì cũng không thèm nhìn, tỏ vẻ phản đối đến cùng.
Anh trừng mắt bối rối không biết làm thế nào, anh chưa từng gặp cô gái nào có thể tức giận với những lời trêu ghẹo của anh, cô chính là người đầu tiên! Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.
Cả người cô run lên, lập tức mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, trong mắt cô lộ rõ vẻ hoài nghi và kinh hoàng, anh ta… không…không thể nào?
Anh cười ranh mãnh, lại lần nữa cướp lấy đôi môi mềm mại của cô. Lần này dường như anh không phải là cố ý muốn trêu ghẹo cô mà dường như là thật sự muốn hôn cô. Đôi tay anh khẽ vuốt ve khiến cho cô mở to đôi mắt, anh chậm rãi ấn môi mình vào đôi môi của cô
Anh ban đầu vốn là cố ý trêu chọc cô, nào ngờ đôi môi như cánh hoa của cô lại mềm mại mịn màng đến vậy, hương vị của ngọt ngào của nó lại say đắm lòng người đến thế…hấp dẫn anh khiến anh quên mất mục đích ban đầu của mình. Một lát sau, anh mới luyến tiếc buông cô ra, để hai người có thể bổ “sung dưỡng khí”.
“Anh… anh hôn tôi?” Cô dường như hét lên. Làm sao anh ta lại có thể? Lập tức mắt cô đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo.
“Không được khóc!” Anh tức thì phát ra âm thanh uy hiếp: “Em mà dám khóc, tôi lập tức sẽ hôn em cho đến khi em không thể thở được mới thôi. Em có tin không?” (BB: bá đạo quá đi a…. >”<)
Tôn Phật Nhi nghe thấy thế liền liền dùng tay che miệng mình lại, kinh hoàng nhìn anh, nước mắt không biết đã biến đi đằng nào rồi. Dáng vẻ kinh hoàng sợ hãi của cô giống như là cô đang nhìn thấy rắn độc hay ác thú gì đó, khiến cho anh không biết mình nên tức giận hay nên buồn cười vì điệu bộ thật thà, ngốc nghếch của cô nữa.
“Nếu tôi nói muốn thật sự hôn em thì em nghĩ đôi tay nhỏ bé của mình có thể ngăn cản được tôi sao?” Bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, một lúc lâu sau, anh mới nói với vẻ không vui: “Kỹ thuật hôn của tôi tệ đến vậy sao?” (BB: há há há….anh đang tự ti về kĩ thuật của mình… =]]]]])
“A…” Cô do dự rồi buông bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, len lén lùi xa khỏi người anh. Nhìn thấy anh trừng mắt lên nhìn mình nhưng lại không có hành động gì, cô liền lui ra thêm một chút nữa, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm. “Tôi chưa từng hôn người khác, làm sao biết được kỹ thuật hôn của anh có tệ hay không?”
“Vậy thì em sợ cái gì?” Anh lại trừng mắt lên nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.