Chương 23
Uyển Nguyệt
15/02/2023
Cô mơ hồ nhìn cậu, với góc nhìn của cô lúc này thì chỉ có thể thấy được một nửa gương mặt của cậu, tuy vậy thì cô vẫn thấy được sự u sầu, muộn phiền trong đôi mắt ấy, dường như cậu đang có điều gì rất khó nói thì phải.
Lời nói của cậu lập lờ nhưng cô cũng đã hiểu được phần nào, có lẽ cậu đã biết được điều gì đó và đang muốn giúp cô. Đột nhiên lúc này sống mũi cô bất giác thấy cay cay, cậu có lẽ không tồi đến mức như cô nghĩ…..
Thấy cô vẫn còn ngồi yên ở đó, cậu khẽ đung đưa ly rượu trên tay rồi nói tiếp:
_ Nếu cô không mau chóng đứng dậy thì cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt. Thời gian không còn nhiều đâu….
Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hết hàm ý trong lời nói của cậu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, vì cô tin cậu….
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy tiến về phía cầu thang, từng bước, từng bước nhẹ nhàng mà chậm rãi, đến cả thở, cô cũng không dám thở mạnh. Cô không biết ở phía dưới kia cô sẽ nhìn thấy được cái gì nhưng cô luôn trấn an mình rằng dù có nhìn thấy chuyện gì thì cô cũng không được phép kích động, cô phải luôn giữ cho mình một tâm thế bình tĩnh, thật bình tĩnh..
Lúc này cô đã đi đến đoạn giữa cầu thang, ở đoạn này cô đã có thể nhìn xuống được phía dưới nhà. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngoài sân hắt vào, cô nhìn thấy một bóng người từ bếp đi ra, trên tay bê một khay thức ăn đi về phía phòng của mình, và người đó không ai khác chính là bà Thắm.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà, lần trước cô nghĩ là bà đói bụng thật nhưng lần này thì cô đã cảm thấy bà có vấn đề rồi….
Chờ cho bà đi vào phòng thì cô mới tiếp tục đi xuống, vì cửa phòng được làm bằng gỗ nên chẳng có một kẽ hở nào cho cô nhìn vào được cả, cô chỉ có thể áp sát tai vào cánh cửa nghe ngóng.
Nhưng vài phút trôi qua, cô không thể nghe rõ được bà nói gì, cô chỉ nghe được tiếng bà lẩm bẩm, sau đó cô nghe thấy bà cười, nụ cười có vẻ rất dịu dàng nhưng cũng lại rất ma mị, mờ ám.
Sau nụ cười ấy thì căn phòng bỗng trở nên im bặt, cô không nghe thấy tiếng bà cả lẩm bẩm nữa. Nhưng cô lại cảm thấy căng thẳng và nghi ngờ sự yên tĩnh đó, cô ước có một cái lỗ nhỏ để cô có thể nhìn rõ được nội tình trong đó, chứ chỉ được nghe thế này cô thấy nóng ruột, nóng gan vô cùng.
Dù căn phòng đã trở nên yên tĩnh nhưng cô vẫn còn rất hoài nghi, cô vẫn kiên nhẫn đứng trước cửa dỏng tai nghe. Nhưng mười phút, hai mươi phút trôi qua chẳng thấy có động tĩnh gì, đến lúc cô sắp gần như bỏ cuộc thì đột nhiên tiếng chuông đồng hồ kêu lên báo 12 giờ đêm khiến cô bị giật mình, nhưng cũng đúng vào lúc này, cô lại bắt đầu nghe thấy tiếng bà cả, giọng nói rõ hơn lúc vừa nãy:
_ Ăn đi, toàn món con thích thôi đấy, con hãy ăn nhiều vào…..
…………
_ Ăn đi ăn đi, ta ăn cùng con….
Giọng nói dịu dàng như nước này rất giống với giọng điệu bà nói chuyện với cậu Khiêm. Nhưng lúc này, cậu Khiêm đang ở trên phòng, vậy thì bà đang nói chuyện với ai???
Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, đầu óc cô và cả bầu không khí lúc này như căng cứng lại. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, là bà cả đang nuôi vong sao???
Quả thật chưa bao giờ cô nghi ngờ bà cả, vì bà cũng là phu nhân của Phạm Gia, lý do gì, hà cớ gì bà lại làm như vậy. Cô không biết vong trong phòng bà có phải là Nương Thi hay không nhưng trong đầu cô cứ đinh linh là như vậy, chỉ có điều cô thắc mắc sao bà lại gọi cô ta là ” con”.
Cô vẫn nhớ trước kia, bà luôn đổ lỗi cho cô chính là con qu.ỷ hại cậu, có phải chăng bà làm vậy là để đánh lạc hướng của mọi người. Nhưng đó cũng chỉ là suy luận của cô thôi, vì cô mới chỉ nghe thấy có vậy không thể vội kết luận bà được, ở sâu bên trong chắc chắn là còn nhiều bí ẩn. Dù vậy thì ngày hôm nay cô đã có một chút manh mối, vậy thì sau này cô cũng dễ dàng theo dõi hơn.
Cô đứng thêm một lúc nữa nhưng không còn nghe thấy giọng bà nói, căn phòng trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Có lẽ câu chuyện của ngày hôm nay đến đây là kết thúc rồi, lúc này cô mới rời tai khỏi cánh cửa, đứng thẳng người lên, nhưng vì cúi lâu quá mà cả lưng và chân cô bị tê cứng.
Cô phải đứng nguyên tại chỗ vận động toàn thân một chút thì mới thấy đỡ hơn, nhưng lúc cô chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên có một làn gió lạnh lướt qua người cô khiến cô khẽ rùng mình. Ngôi nhà kín thế này, chẳng thể có cơn gió nào có thể lùa vào nhà được, theo kinh nghiệm đi làm lễ nhiều với bác Liên thì cô đoán ra được là cô đã gặp phải ma rồi…
Bình thường đi đâu cô cũng hay đem theo lá bùa trên người, nhưng lúc buổi tối cô nghĩ lên phòng cậu cũng có lá bùa rồi nên cô cũng không cần phải đem theo nữa, kết quả bây giờ là rất có thể cô sẽ phải đối diện với sự sợ hãi.
Bây giờ cô phải rời khỏi chỗ này và nhanh chóng trở về phòng mình thì mới có thể an toàn được. Nhưng khi vừa bước tới ngoài sân, đèn điện trong sân lúc sáng lúc tối, nhấp nháy không ngừng như thể bóng đèn đó sắp cháy, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm, cô hướng một đường thẳng về căn phòng của mình, chỉ có điều cô không ngờ rằng, khi cô vừa bước tới bóng đèn đó thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng nổ ” đoạc”, sau đó những mảnh thủy tinh vỡ của chiếc đèn cao áp rơi xuống, đâm vào khắp người cô. trong phút chốc mắt cô hoa lên vì đau đớn, quang cảnh trước mắt nhuộm một màu đen tối. Ý thức của cô như rời khỏi cơ thể, cô ngã nhào xuống đất, bên tai còn nghe thấy giọng nói kỳ quái:
_ Sợ không? Sợ không???
Theo sau giọng nói là một nụ cười vô cùng quỷ dị, cô nhận ra nụ cười và giọng nói ấy nhưng giờ đây cơn đau đớn đã khiến cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cả chân và tay cô đã bị thủy tinh đâm toạc, máu tươi nhỏ thành từng giọt xuống dưới đất.
Tiếng nổ của bóng đèn không quá to, vậy nên người trong nhà không ai nghe thấy được cả. Chẳng thể cầu cứu ai được, cô bất lực nằm co quắp dưới nền sân lạnh lẽo, máu vẫn không ngừng chảy ra, nếu không nhanh cầm máu thì rất có thể cô sẽ mất mạng, nhưng với tình hình hiện tại của cô, đến đứng lên còn không đứng nổi chứ đừng nói đến chuyện có thể cầm máu…
Đúng như lời bác Liên nói, cô đang đánh cược tính mạng của mình cho trò chơi này, nhưng phải bỏ mạng sớm thế này cô không cam tâm…
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thật sự cô không muốn điều đó xảy ra, cô vẫn muốn được sống, chí ít thì cô vẫn muốn mình được sống đến lúc tìm ra được sự thật.
Đang lúc cô phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết thì đột nhiên có một bàn tay ấm áp đưa tay ra cứu lấy cô. Cả người cô được một thân thể cao lớn nhấc bổng lên, mùi hương cỏ ngọt cùng hơi ấm của cơ thể ấy phát ra tạo cho cô một cảm giác vững chãi và an toàn vô cùng.
Cô được cậu đưa về phòng, đặt cô nằm trên chiếc giường, sau đó xem qua các vết thương trên người cô, cậu nói:
_ May là vùng đầu và mặt không bị làm sao, giờ cô cố chịu đựng một chút, tôi sẽ sơ cứu các vết thương cho cô.
Đến giờ cô vẫn còn thấy hoảng sợ nên nhất thời không nói được câu gì, chỉ có thể nằm im để cậu xử lý các vết thương cho cô. Đôi tay thon dài của cậu vừa nhẹ nhàng lại uyển chuyển, nếu không quen biết cậu thì chắc cô nghĩ cậu là bác sĩ cũng nên bởi nhìn những động tác băng bó vết thương của cậu rất chuyên nghiệp….
Dù đau đớn và mệt mỏi nhưng cô vẫn cố mở căng mắt nhìn về phía cậu, cô hỏi:
_ Cậu có thấy kỳ lạ không?
_ Chuyện gì?
_ Bóng đèn cao áp ấy, chọn rất đúng thời điểm để nổ. Cậu có tin vào tâm linh không?
Nghe thấy cô hỏi vậy, đôi tay đang băng bó vết thương cho cô bỗng dừng lại, nhưng chỉ vài giây sau cậu lại tiếp tục làm. Cậu im lặng không trả lời câu hỏi đó của cô, cô lại hỏi tiếp:
_ Tại sao cậu lại cho tôi biết chuyện của mẹ cậu đang làm?
Cậu nhàn nhạt trả lời:
_ Tôi nghĩ cô biết về tâm linh nên sẽ giải đáp được việc làm kỳ lạ của mẹ tôi.
_ Nếu tôi nói mẹ cậu đang nuôi qu.ỷ dữ thì cậu định tính sao?
_ Đó là mẹ của tôi, cô nói thử xem tôi nên tính sao cho phải?
_ Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ giữ kín chuyện này giúp cậu, sẽ không vạch trần và sẽ không nói cho một ai biết cả…
_ Không, cô hãy làm sáng tỏ mọi chuyện và vạch trần sự thật đi.
_ Tại sao cậu lại giúp tôi…
_ Tôi làm như vậy không phải vì giúp cô, tôi chỉ đang giúp chính bản thân tôi và Phạm Gia thôi.
Những thắc mắc trong cô đã được sáng tỏ, cậu chỉ là đang một lòng hướng về Phạm Gia mà thôi, còn cô cứ mãi hy vọng rằng cậu sẽ thích cô ư, thật là cô đã quá mơ mộng rồi…..
Lúc này cậu cũng đã băng bó vết thương cho cô xong, cậu thu lại dụng cụ y tế bỏ vào hộp rồi lẳng lặng rời khỏi phòng cô, không một lời dặn dò cũng không một lời chào. Căn phòng của cô nhỏ xíu mà bước chân của cậu lại dài, chỉ cần bước vài bước là cậu đã ra tới cửa, cô chỉ kịp nói mỗi lời ” Cảm ơn”.
Cậu Khiêm kể ra cũng thật lạ, lúc nóng, lúc lạnh, khi thì thô lỗ, cục cằn, khi lại dịu dàng, ấm áp. Cô không hiểu đâu là con người thật của cậu nữa, nhưng cô có một niềm tin rất lớn về cậu, cô tin rằng cậu là một người tốt….
Sáng hôm sau cả Phạm Gia mới biết tin cô bị bóng đèn cao áp rơi trúng người, bà nội cũng xuống hỏi han cô, dặn dò cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn bà cả chỉ đứng im lặng bên cạnh bà nội, ánh mắt nhìn cô có vẻ như đang dò xét.
Bà nội hỏi thăm cô xong thì quay lại bảo với mọi người:
_ Tất cả tản hết ra rồi đi làm việc đi, để cho con bé còn nghỉ ngơi.
Chờ mọi người tản ra hết bà mới quay lại nhìn cô cười, bà nói:
_ Chiều nay anh em nhà thằng Thành đến nhà mình dùng bữa, ta sẽ bảo nó xuống khám cho con nhé.
_ Dạ chắc không cần đâu ạ, vết thương của con đêm qua được cậu Khiêm xử lý cẩn thận nên hôm nay đỡ nhiều rồi ạ.
Bà nội thoáng ngạc nhiên:
_ Thằng Khiêm sao?
_ Dạ. Lúc con gặp nạn may mắn là cậu phát hiện ra chứ nếu không chắc giờ con phải nhập viện rồi.
_ Ừ, nhưng dù vậy thì vẫn phải để cho bác sĩ khám lại thì mới có thể yên tâm được, thôi con nghỉ ngơi đi, ta phải đến công ty đây.
_ Dạ.
Lúc này, bà nội và bà cả đã ra ngoài hết, chỉ còn chị Hương và bé Su vẫn đứng tần ngần ở đó, cô nhìn chị, có chút tò mò hỏi:
_ Chị vẫn chưa đưa bé Su đi học ạ?
_ Chị cho bé Su xuống đây thăm em, xong rồi sẽ đưa bé về ngoại, chắc đợt này bé sẽ ở lại đó lâu lâu.
_ Dạo này ở công ty bận lắm à chị?
_ Cũng không hẳn, tại chị thấy dạo này bé Su thường xuyên bị gặp ác mộng, trong lúc ngủ con bé cứ luôn miệng gọi tên ba nó suốt, chị sợ là cứ kéo dài thế này con bé sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Nghe đến đây, cô khẽ rùng mình, cô cũng đã từng nghe bé Su nhắc đến chuyện được gặp bố trong mơ, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là vì bé nhớ ba quá nên mới như vậy, còn bây giờ thì cô thấy chuyện này không còn đơn giản nữa rồi, nó phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Cô đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc bé Su, nhìn gương mặt con bé có phần nhợt nhạt mà cô thấy xót xa, cô thở dài nói với chị Hương:
_ Em nghĩ chị quyết định đưa bà Su về ngoại là đúng đấy ạ, chờ cho khi nào Phạm Gia ổn định thì chị hãng đứa bé về. Chứ ở đây không những bé Su bị tổn hại về tinh thần mà còn tổn hại về sức khỏe nữa.
Chị Hương ôm đứa con gái vào lòng mà rưng rưng nước mắt, chị bảo:
_ Phạm Gia bây giờ không còn phải là nơi an toàn nữa rồi, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chị không thể yên tâm để con bé ở lại đây nữa.
_ Dạ. À mà chị này, chuyện ở công ty dạo này thế nào rồi ạ?
Chị Hương nghiêng đầu nhìn cô rồi nở một nụ cười mờ ám, chị trêu:
_ Là em quan tâm đến công ty thật hay là đang lo cho cậu Khiêm đấy???
Đúng là cô có lo lắng cho cậu Khiêm thật, nhưng cô chỉ muốn lo lắng trong lòng thôi chứ không muốn lộ liễu để người khác đọc được suy nghĩ của cô. Chỉ có điều lần này cô mạnh dạn hỏi chị Hương là bởi cô muốn tìm ra người đang ném đá sau lưng Phạm Gia. Ban đầu cô nghĩ chỉ cần tìm được nội gián trong nhà là được nhưng suy nghĩ lại thì cô thấy cũng nên tìm cả người cầm đầu nữa, như vậy cô mới có thể nắm được tình hình.
Đối diện với câu hỏi của chị Hương cô chỉ có thể gật đầu cho xong, cô ngượng ngùng trả lời:
_ Cả hai chị ạ?
_ Biết ngay mà. Hiện giờ dưới bàn tay lèo lái của bà nội thì công ty vẫn ổn, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, còn bên trong ai cũng biết đang có đợt sóng ngầm.
_ Là sao vậy chị?
_ Là bọn họ đang đấu đá để tranh chiếc ghế chủ tịch đó, họ cho rằng cậu Khiêm còn quá trẻ để có thể lèo lái công ty.
_ Vậy ạ, chị cho em tò mò thêm một câu nữa được không?
_ Ừ. Em thắc mắc gì thì cứ hỏi.
_ Ai là người muốn được ngồi lên chiếc ghế chủ tịch đó nhất ạ?
_ Còn ai nữa, là cậu Long anh của cậu Thành. Ở công ty, các cổ đông cũng đang rất ủng hộ cậu ấy, vì cậu ấy rất có năng lực lãnh đạo, lại làm trong công ty lâu năm rồi, nếu cậu Khiêm không thay đổi, không chú tâm đến chuyện công ty thì khả năng cao chiếc ghế chủ tịch sẽ rơi vào tay cậu Long.
Hèn gì mà tối qua cô thấy trên máy tính của cậu Khiêm hiển thị hình ảnh cậu Long và cậu Thành, chứng tỏ cậu cũng đang rất quan tâm về công ty chứ không phải bỏ mặc như mọi người nghĩ.
Chị Hương nói chuyện với cô thêm vài câu nữa rồi mới đưa bé Su về ngoại. Còn cô thì lấy chiếc điện thoại gọi cho bác Liên, chuyện tối qua cô nên kể cho bác biết để còn xem ý của bác thế nào thì cô mới dám hành động tiếp.
Sau khi nghe cô nói xong, bác Liên im lặng rất lâu, cô phải gọi bác mấy câu bác mới bắt đầu chầm chậm nói:
_ Chỉ nghe như vậy thì ta cũng không thể đoán được bà ấy đang nuôi ai, bây giờ chỉ có cách con quay video xung quanh căn phòng của bà ấy để ta xem có thể nhìn thấy được điều gì ở căn phòng đó không rồi mới có thể trả lời con được.
Từ ngày cô về Phạm Gia đến nay cũng phải gần một năm rồi, nhưng rất hiếm khi cô thấy bà cả ra khỏi nhà, không những thế, phần lớn thời gian bà cũng toàn ở trong phòng, vậy nên chuyện có thể vào được phòng bà là vô cùng khó khăn.
Cả ngày hôm đó, cô nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ cách để có thể vào được phòng bà cả. Gió từ ngoài cửa sổ hiu hiu thổi vào giường khiến hai mắt cô nặng trĩu, cô mơ màng dần, mơ màng dần rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Đang say sưa giấc nồng thì bỗng nhiên có ai đó thì thầm nhỏ vào tai cô:
_ Tao rất thích đôi mắt của mày, sẽ sớm thôi đôi mắt ấy sẽ là của tao……
Lời nói của cậu lập lờ nhưng cô cũng đã hiểu được phần nào, có lẽ cậu đã biết được điều gì đó và đang muốn giúp cô. Đột nhiên lúc này sống mũi cô bất giác thấy cay cay, cậu có lẽ không tồi đến mức như cô nghĩ…..
Thấy cô vẫn còn ngồi yên ở đó, cậu khẽ đung đưa ly rượu trên tay rồi nói tiếp:
_ Nếu cô không mau chóng đứng dậy thì cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt. Thời gian không còn nhiều đâu….
Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hết hàm ý trong lời nói của cậu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, vì cô tin cậu….
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy tiến về phía cầu thang, từng bước, từng bước nhẹ nhàng mà chậm rãi, đến cả thở, cô cũng không dám thở mạnh. Cô không biết ở phía dưới kia cô sẽ nhìn thấy được cái gì nhưng cô luôn trấn an mình rằng dù có nhìn thấy chuyện gì thì cô cũng không được phép kích động, cô phải luôn giữ cho mình một tâm thế bình tĩnh, thật bình tĩnh..
Lúc này cô đã đi đến đoạn giữa cầu thang, ở đoạn này cô đã có thể nhìn xuống được phía dưới nhà. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngoài sân hắt vào, cô nhìn thấy một bóng người từ bếp đi ra, trên tay bê một khay thức ăn đi về phía phòng của mình, và người đó không ai khác chính là bà Thắm.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà, lần trước cô nghĩ là bà đói bụng thật nhưng lần này thì cô đã cảm thấy bà có vấn đề rồi….
Chờ cho bà đi vào phòng thì cô mới tiếp tục đi xuống, vì cửa phòng được làm bằng gỗ nên chẳng có một kẽ hở nào cho cô nhìn vào được cả, cô chỉ có thể áp sát tai vào cánh cửa nghe ngóng.
Nhưng vài phút trôi qua, cô không thể nghe rõ được bà nói gì, cô chỉ nghe được tiếng bà lẩm bẩm, sau đó cô nghe thấy bà cười, nụ cười có vẻ rất dịu dàng nhưng cũng lại rất ma mị, mờ ám.
Sau nụ cười ấy thì căn phòng bỗng trở nên im bặt, cô không nghe thấy tiếng bà cả lẩm bẩm nữa. Nhưng cô lại cảm thấy căng thẳng và nghi ngờ sự yên tĩnh đó, cô ước có một cái lỗ nhỏ để cô có thể nhìn rõ được nội tình trong đó, chứ chỉ được nghe thế này cô thấy nóng ruột, nóng gan vô cùng.
Dù căn phòng đã trở nên yên tĩnh nhưng cô vẫn còn rất hoài nghi, cô vẫn kiên nhẫn đứng trước cửa dỏng tai nghe. Nhưng mười phút, hai mươi phút trôi qua chẳng thấy có động tĩnh gì, đến lúc cô sắp gần như bỏ cuộc thì đột nhiên tiếng chuông đồng hồ kêu lên báo 12 giờ đêm khiến cô bị giật mình, nhưng cũng đúng vào lúc này, cô lại bắt đầu nghe thấy tiếng bà cả, giọng nói rõ hơn lúc vừa nãy:
_ Ăn đi, toàn món con thích thôi đấy, con hãy ăn nhiều vào…..
…………
_ Ăn đi ăn đi, ta ăn cùng con….
Giọng nói dịu dàng như nước này rất giống với giọng điệu bà nói chuyện với cậu Khiêm. Nhưng lúc này, cậu Khiêm đang ở trên phòng, vậy thì bà đang nói chuyện với ai???
Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, đầu óc cô và cả bầu không khí lúc này như căng cứng lại. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, là bà cả đang nuôi vong sao???
Quả thật chưa bao giờ cô nghi ngờ bà cả, vì bà cũng là phu nhân của Phạm Gia, lý do gì, hà cớ gì bà lại làm như vậy. Cô không biết vong trong phòng bà có phải là Nương Thi hay không nhưng trong đầu cô cứ đinh linh là như vậy, chỉ có điều cô thắc mắc sao bà lại gọi cô ta là ” con”.
Cô vẫn nhớ trước kia, bà luôn đổ lỗi cho cô chính là con qu.ỷ hại cậu, có phải chăng bà làm vậy là để đánh lạc hướng của mọi người. Nhưng đó cũng chỉ là suy luận của cô thôi, vì cô mới chỉ nghe thấy có vậy không thể vội kết luận bà được, ở sâu bên trong chắc chắn là còn nhiều bí ẩn. Dù vậy thì ngày hôm nay cô đã có một chút manh mối, vậy thì sau này cô cũng dễ dàng theo dõi hơn.
Cô đứng thêm một lúc nữa nhưng không còn nghe thấy giọng bà nói, căn phòng trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Có lẽ câu chuyện của ngày hôm nay đến đây là kết thúc rồi, lúc này cô mới rời tai khỏi cánh cửa, đứng thẳng người lên, nhưng vì cúi lâu quá mà cả lưng và chân cô bị tê cứng.
Cô phải đứng nguyên tại chỗ vận động toàn thân một chút thì mới thấy đỡ hơn, nhưng lúc cô chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên có một làn gió lạnh lướt qua người cô khiến cô khẽ rùng mình. Ngôi nhà kín thế này, chẳng thể có cơn gió nào có thể lùa vào nhà được, theo kinh nghiệm đi làm lễ nhiều với bác Liên thì cô đoán ra được là cô đã gặp phải ma rồi…
Bình thường đi đâu cô cũng hay đem theo lá bùa trên người, nhưng lúc buổi tối cô nghĩ lên phòng cậu cũng có lá bùa rồi nên cô cũng không cần phải đem theo nữa, kết quả bây giờ là rất có thể cô sẽ phải đối diện với sự sợ hãi.
Bây giờ cô phải rời khỏi chỗ này và nhanh chóng trở về phòng mình thì mới có thể an toàn được. Nhưng khi vừa bước tới ngoài sân, đèn điện trong sân lúc sáng lúc tối, nhấp nháy không ngừng như thể bóng đèn đó sắp cháy, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm, cô hướng một đường thẳng về căn phòng của mình, chỉ có điều cô không ngờ rằng, khi cô vừa bước tới bóng đèn đó thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng nổ ” đoạc”, sau đó những mảnh thủy tinh vỡ của chiếc đèn cao áp rơi xuống, đâm vào khắp người cô. trong phút chốc mắt cô hoa lên vì đau đớn, quang cảnh trước mắt nhuộm một màu đen tối. Ý thức của cô như rời khỏi cơ thể, cô ngã nhào xuống đất, bên tai còn nghe thấy giọng nói kỳ quái:
_ Sợ không? Sợ không???
Theo sau giọng nói là một nụ cười vô cùng quỷ dị, cô nhận ra nụ cười và giọng nói ấy nhưng giờ đây cơn đau đớn đã khiến cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cả chân và tay cô đã bị thủy tinh đâm toạc, máu tươi nhỏ thành từng giọt xuống dưới đất.
Tiếng nổ của bóng đèn không quá to, vậy nên người trong nhà không ai nghe thấy được cả. Chẳng thể cầu cứu ai được, cô bất lực nằm co quắp dưới nền sân lạnh lẽo, máu vẫn không ngừng chảy ra, nếu không nhanh cầm máu thì rất có thể cô sẽ mất mạng, nhưng với tình hình hiện tại của cô, đến đứng lên còn không đứng nổi chứ đừng nói đến chuyện có thể cầm máu…
Đúng như lời bác Liên nói, cô đang đánh cược tính mạng của mình cho trò chơi này, nhưng phải bỏ mạng sớm thế này cô không cam tâm…
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thật sự cô không muốn điều đó xảy ra, cô vẫn muốn được sống, chí ít thì cô vẫn muốn mình được sống đến lúc tìm ra được sự thật.
Đang lúc cô phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết thì đột nhiên có một bàn tay ấm áp đưa tay ra cứu lấy cô. Cả người cô được một thân thể cao lớn nhấc bổng lên, mùi hương cỏ ngọt cùng hơi ấm của cơ thể ấy phát ra tạo cho cô một cảm giác vững chãi và an toàn vô cùng.
Cô được cậu đưa về phòng, đặt cô nằm trên chiếc giường, sau đó xem qua các vết thương trên người cô, cậu nói:
_ May là vùng đầu và mặt không bị làm sao, giờ cô cố chịu đựng một chút, tôi sẽ sơ cứu các vết thương cho cô.
Đến giờ cô vẫn còn thấy hoảng sợ nên nhất thời không nói được câu gì, chỉ có thể nằm im để cậu xử lý các vết thương cho cô. Đôi tay thon dài của cậu vừa nhẹ nhàng lại uyển chuyển, nếu không quen biết cậu thì chắc cô nghĩ cậu là bác sĩ cũng nên bởi nhìn những động tác băng bó vết thương của cậu rất chuyên nghiệp….
Dù đau đớn và mệt mỏi nhưng cô vẫn cố mở căng mắt nhìn về phía cậu, cô hỏi:
_ Cậu có thấy kỳ lạ không?
_ Chuyện gì?
_ Bóng đèn cao áp ấy, chọn rất đúng thời điểm để nổ. Cậu có tin vào tâm linh không?
Nghe thấy cô hỏi vậy, đôi tay đang băng bó vết thương cho cô bỗng dừng lại, nhưng chỉ vài giây sau cậu lại tiếp tục làm. Cậu im lặng không trả lời câu hỏi đó của cô, cô lại hỏi tiếp:
_ Tại sao cậu lại cho tôi biết chuyện của mẹ cậu đang làm?
Cậu nhàn nhạt trả lời:
_ Tôi nghĩ cô biết về tâm linh nên sẽ giải đáp được việc làm kỳ lạ của mẹ tôi.
_ Nếu tôi nói mẹ cậu đang nuôi qu.ỷ dữ thì cậu định tính sao?
_ Đó là mẹ của tôi, cô nói thử xem tôi nên tính sao cho phải?
_ Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ giữ kín chuyện này giúp cậu, sẽ không vạch trần và sẽ không nói cho một ai biết cả…
_ Không, cô hãy làm sáng tỏ mọi chuyện và vạch trần sự thật đi.
_ Tại sao cậu lại giúp tôi…
_ Tôi làm như vậy không phải vì giúp cô, tôi chỉ đang giúp chính bản thân tôi và Phạm Gia thôi.
Những thắc mắc trong cô đã được sáng tỏ, cậu chỉ là đang một lòng hướng về Phạm Gia mà thôi, còn cô cứ mãi hy vọng rằng cậu sẽ thích cô ư, thật là cô đã quá mơ mộng rồi…..
Lúc này cậu cũng đã băng bó vết thương cho cô xong, cậu thu lại dụng cụ y tế bỏ vào hộp rồi lẳng lặng rời khỏi phòng cô, không một lời dặn dò cũng không một lời chào. Căn phòng của cô nhỏ xíu mà bước chân của cậu lại dài, chỉ cần bước vài bước là cậu đã ra tới cửa, cô chỉ kịp nói mỗi lời ” Cảm ơn”.
Cậu Khiêm kể ra cũng thật lạ, lúc nóng, lúc lạnh, khi thì thô lỗ, cục cằn, khi lại dịu dàng, ấm áp. Cô không hiểu đâu là con người thật của cậu nữa, nhưng cô có một niềm tin rất lớn về cậu, cô tin rằng cậu là một người tốt….
Sáng hôm sau cả Phạm Gia mới biết tin cô bị bóng đèn cao áp rơi trúng người, bà nội cũng xuống hỏi han cô, dặn dò cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn bà cả chỉ đứng im lặng bên cạnh bà nội, ánh mắt nhìn cô có vẻ như đang dò xét.
Bà nội hỏi thăm cô xong thì quay lại bảo với mọi người:
_ Tất cả tản hết ra rồi đi làm việc đi, để cho con bé còn nghỉ ngơi.
Chờ mọi người tản ra hết bà mới quay lại nhìn cô cười, bà nói:
_ Chiều nay anh em nhà thằng Thành đến nhà mình dùng bữa, ta sẽ bảo nó xuống khám cho con nhé.
_ Dạ chắc không cần đâu ạ, vết thương của con đêm qua được cậu Khiêm xử lý cẩn thận nên hôm nay đỡ nhiều rồi ạ.
Bà nội thoáng ngạc nhiên:
_ Thằng Khiêm sao?
_ Dạ. Lúc con gặp nạn may mắn là cậu phát hiện ra chứ nếu không chắc giờ con phải nhập viện rồi.
_ Ừ, nhưng dù vậy thì vẫn phải để cho bác sĩ khám lại thì mới có thể yên tâm được, thôi con nghỉ ngơi đi, ta phải đến công ty đây.
_ Dạ.
Lúc này, bà nội và bà cả đã ra ngoài hết, chỉ còn chị Hương và bé Su vẫn đứng tần ngần ở đó, cô nhìn chị, có chút tò mò hỏi:
_ Chị vẫn chưa đưa bé Su đi học ạ?
_ Chị cho bé Su xuống đây thăm em, xong rồi sẽ đưa bé về ngoại, chắc đợt này bé sẽ ở lại đó lâu lâu.
_ Dạo này ở công ty bận lắm à chị?
_ Cũng không hẳn, tại chị thấy dạo này bé Su thường xuyên bị gặp ác mộng, trong lúc ngủ con bé cứ luôn miệng gọi tên ba nó suốt, chị sợ là cứ kéo dài thế này con bé sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Nghe đến đây, cô khẽ rùng mình, cô cũng đã từng nghe bé Su nhắc đến chuyện được gặp bố trong mơ, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là vì bé nhớ ba quá nên mới như vậy, còn bây giờ thì cô thấy chuyện này không còn đơn giản nữa rồi, nó phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Cô đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc bé Su, nhìn gương mặt con bé có phần nhợt nhạt mà cô thấy xót xa, cô thở dài nói với chị Hương:
_ Em nghĩ chị quyết định đưa bà Su về ngoại là đúng đấy ạ, chờ cho khi nào Phạm Gia ổn định thì chị hãng đứa bé về. Chứ ở đây không những bé Su bị tổn hại về tinh thần mà còn tổn hại về sức khỏe nữa.
Chị Hương ôm đứa con gái vào lòng mà rưng rưng nước mắt, chị bảo:
_ Phạm Gia bây giờ không còn phải là nơi an toàn nữa rồi, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chị không thể yên tâm để con bé ở lại đây nữa.
_ Dạ. À mà chị này, chuyện ở công ty dạo này thế nào rồi ạ?
Chị Hương nghiêng đầu nhìn cô rồi nở một nụ cười mờ ám, chị trêu:
_ Là em quan tâm đến công ty thật hay là đang lo cho cậu Khiêm đấy???
Đúng là cô có lo lắng cho cậu Khiêm thật, nhưng cô chỉ muốn lo lắng trong lòng thôi chứ không muốn lộ liễu để người khác đọc được suy nghĩ của cô. Chỉ có điều lần này cô mạnh dạn hỏi chị Hương là bởi cô muốn tìm ra người đang ném đá sau lưng Phạm Gia. Ban đầu cô nghĩ chỉ cần tìm được nội gián trong nhà là được nhưng suy nghĩ lại thì cô thấy cũng nên tìm cả người cầm đầu nữa, như vậy cô mới có thể nắm được tình hình.
Đối diện với câu hỏi của chị Hương cô chỉ có thể gật đầu cho xong, cô ngượng ngùng trả lời:
_ Cả hai chị ạ?
_ Biết ngay mà. Hiện giờ dưới bàn tay lèo lái của bà nội thì công ty vẫn ổn, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, còn bên trong ai cũng biết đang có đợt sóng ngầm.
_ Là sao vậy chị?
_ Là bọn họ đang đấu đá để tranh chiếc ghế chủ tịch đó, họ cho rằng cậu Khiêm còn quá trẻ để có thể lèo lái công ty.
_ Vậy ạ, chị cho em tò mò thêm một câu nữa được không?
_ Ừ. Em thắc mắc gì thì cứ hỏi.
_ Ai là người muốn được ngồi lên chiếc ghế chủ tịch đó nhất ạ?
_ Còn ai nữa, là cậu Long anh của cậu Thành. Ở công ty, các cổ đông cũng đang rất ủng hộ cậu ấy, vì cậu ấy rất có năng lực lãnh đạo, lại làm trong công ty lâu năm rồi, nếu cậu Khiêm không thay đổi, không chú tâm đến chuyện công ty thì khả năng cao chiếc ghế chủ tịch sẽ rơi vào tay cậu Long.
Hèn gì mà tối qua cô thấy trên máy tính của cậu Khiêm hiển thị hình ảnh cậu Long và cậu Thành, chứng tỏ cậu cũng đang rất quan tâm về công ty chứ không phải bỏ mặc như mọi người nghĩ.
Chị Hương nói chuyện với cô thêm vài câu nữa rồi mới đưa bé Su về ngoại. Còn cô thì lấy chiếc điện thoại gọi cho bác Liên, chuyện tối qua cô nên kể cho bác biết để còn xem ý của bác thế nào thì cô mới dám hành động tiếp.
Sau khi nghe cô nói xong, bác Liên im lặng rất lâu, cô phải gọi bác mấy câu bác mới bắt đầu chầm chậm nói:
_ Chỉ nghe như vậy thì ta cũng không thể đoán được bà ấy đang nuôi ai, bây giờ chỉ có cách con quay video xung quanh căn phòng của bà ấy để ta xem có thể nhìn thấy được điều gì ở căn phòng đó không rồi mới có thể trả lời con được.
Từ ngày cô về Phạm Gia đến nay cũng phải gần một năm rồi, nhưng rất hiếm khi cô thấy bà cả ra khỏi nhà, không những thế, phần lớn thời gian bà cũng toàn ở trong phòng, vậy nên chuyện có thể vào được phòng bà là vô cùng khó khăn.
Cả ngày hôm đó, cô nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ cách để có thể vào được phòng bà cả. Gió từ ngoài cửa sổ hiu hiu thổi vào giường khiến hai mắt cô nặng trĩu, cô mơ màng dần, mơ màng dần rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Đang say sưa giấc nồng thì bỗng nhiên có ai đó thì thầm nhỏ vào tai cô:
_ Tao rất thích đôi mắt của mày, sẽ sớm thôi đôi mắt ấy sẽ là của tao……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.