An Tiểu Thư, Đại Thiếu Gia Thích Em!!!
Chương 18
Ana
28/08/2015
- Quân , đứng lại cho bà , mau lên !
- Còn lâu nhá ! – Quân nói giọng khiêu khích .
Mải đấu võ “mồm” với cô bạn làm Quân không để ý cục đá phía dưới , anh có một cú vồ ếch ngoạn ngục trước mặt Hân Hân. Mặt anh chạm đất , mông chổng lên trời. Hân thấy vậy không nhịn được cười, nhanh tay rút điện thoại. *tách, tách* Hân chạy lại chỗ Quân, cúi xuống giơ tấm ảnh vừa chụp được, cười ha hả:
- Tấm này tôi lưu làm ảnh thờ nhé.
Quân bất lực nhìn tư thế của mình trong tấm hình, khó khăn đứng dậy.
- Mặt này sao cua gái đây. – Anh nhăn nhó lấy tay sờ vết xước trên mặt, ánh mắt viên đạn nhìn Hân.
- Tôi nghe nói Đà Lạt này nhiều gái đẹp lắm đấy. – Hân mặt hí hửng đáp lại ánh mắt của Quân.
- Liệu đi mua thuốc xức cho tôi … không tôi đè cậu ra đấy.
- Xì, cậu mà dám.
Dứt câu, Hân cảm thấy ở một góc độ khác, mặt Quân rất biến thái. Bỗng anh đứng phắt dậy làm cô giật mình, bất giác lùi lại vài bước, Quân xông đến với ý định “lấy thịt đè người”. Là cựu thành viên của môn điền kinh, Hân nhanh nhẹn phóng ra xa. Và màn rượt đuổi lại tiếp diễn … (nhưng lần này là trai rượt gái =))) Dù sao nhanh đến đâu thì một con chân ngắn không thể đọ lại một thằng chân dài. Quân mau chóng tóm được tay cô, kéo lại và khoá chặt cổ tay kia. Hân vùng vẫy:
- Bỏ ra tên biến tháii !
- Không bỏ đấy ! Làm gì được nhau nào. – Quân nhìn Hân với gương mặt đắc thắng. – Trừ khi cậu chịu đi mua thuốc cho tôi … hay là cậu muốn tôi cưỡng hôn cậu đây?
Hân giận đỏ chín mặt.
- Được rồi tôi sẽ mua, sẽ mua được chưa !? – Hân mếu máo, trề môi làm mặt dễ thương.
Quân nhếch miệng lên cười, dưới ánh chiều tà, nụ cười ấy có thể chết bao nhiêu phái nữ. Hân bị anh giữ chặt hai tay nên không động đậy được, bắt gặp gương mặt người con trai đối diện mình, có lẽ cô đã xiêu lòng.
- Chúng ta giỡn quên mất tên vừa bị thất tình đằng kia rồi.
Hân đảo mắt, quay sang nhìn Vũ. Cậu ta đang suy nghĩ chuyện gì đó, bước đi vô thức. Hân hét to :
- Này Vũ, Đà Lạt hướng này cơ mà cậu định đi xuống núi à !?
Vũ tỉnh người, nhìn Hân và Quân từ xa, nở nụ cười đau khổ, mặt tối sầm. Các đoàn xe của trường cũng đã tới.
- Còn lâu nhá ! – Quân nói giọng khiêu khích .
Mải đấu võ “mồm” với cô bạn làm Quân không để ý cục đá phía dưới , anh có một cú vồ ếch ngoạn ngục trước mặt Hân Hân. Mặt anh chạm đất , mông chổng lên trời. Hân thấy vậy không nhịn được cười, nhanh tay rút điện thoại. *tách, tách* Hân chạy lại chỗ Quân, cúi xuống giơ tấm ảnh vừa chụp được, cười ha hả:
- Tấm này tôi lưu làm ảnh thờ nhé.
Quân bất lực nhìn tư thế của mình trong tấm hình, khó khăn đứng dậy.
- Mặt này sao cua gái đây. – Anh nhăn nhó lấy tay sờ vết xước trên mặt, ánh mắt viên đạn nhìn Hân.
- Tôi nghe nói Đà Lạt này nhiều gái đẹp lắm đấy. – Hân mặt hí hửng đáp lại ánh mắt của Quân.
- Liệu đi mua thuốc xức cho tôi … không tôi đè cậu ra đấy.
- Xì, cậu mà dám.
Dứt câu, Hân cảm thấy ở một góc độ khác, mặt Quân rất biến thái. Bỗng anh đứng phắt dậy làm cô giật mình, bất giác lùi lại vài bước, Quân xông đến với ý định “lấy thịt đè người”. Là cựu thành viên của môn điền kinh, Hân nhanh nhẹn phóng ra xa. Và màn rượt đuổi lại tiếp diễn … (nhưng lần này là trai rượt gái =))) Dù sao nhanh đến đâu thì một con chân ngắn không thể đọ lại một thằng chân dài. Quân mau chóng tóm được tay cô, kéo lại và khoá chặt cổ tay kia. Hân vùng vẫy:
- Bỏ ra tên biến tháii !
- Không bỏ đấy ! Làm gì được nhau nào. – Quân nhìn Hân với gương mặt đắc thắng. – Trừ khi cậu chịu đi mua thuốc cho tôi … hay là cậu muốn tôi cưỡng hôn cậu đây?
Hân giận đỏ chín mặt.
- Được rồi tôi sẽ mua, sẽ mua được chưa !? – Hân mếu máo, trề môi làm mặt dễ thương.
Quân nhếch miệng lên cười, dưới ánh chiều tà, nụ cười ấy có thể chết bao nhiêu phái nữ. Hân bị anh giữ chặt hai tay nên không động đậy được, bắt gặp gương mặt người con trai đối diện mình, có lẽ cô đã xiêu lòng.
- Chúng ta giỡn quên mất tên vừa bị thất tình đằng kia rồi.
Hân đảo mắt, quay sang nhìn Vũ. Cậu ta đang suy nghĩ chuyện gì đó, bước đi vô thức. Hân hét to :
- Này Vũ, Đà Lạt hướng này cơ mà cậu định đi xuống núi à !?
Vũ tỉnh người, nhìn Hân và Quân từ xa, nở nụ cười đau khổ, mặt tối sầm. Các đoàn xe của trường cũng đã tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.