Ân Tình Mong Manh

Chương 10

Dạ Miên

03/07/2014

Nguyên Tân thả người xuống ghế . Cơn giận bốc lên đầu anh ngùn ngụt . Anh thề cho dù sau này trong lòng anh không có Ái Vân, thì Tùng Nam cũng đừng mơ có một mảy may cơ hội.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang, Nguyên Tân bực dọc nhấc ống nghe :

- Alô . Nguyên Tân nghe đây.

Có tiếng cười khúc khích trong máy:

- Trời ơi ! Sao hôm Nhã Âny anh nóng quá vậy ?

Nguyên Tân vẫn nặng nề:

- Có chuyện gì không ?

Nhã Ân giận dỗi :

- Đã biết em mà vẫn còn nặng lời như vậy sao ? Anh gặp chuyện gì vậy ?

Nguyên Tân dịu giọng :

- Xin lỗi.

- Phải vậy chứ - Nhã Ân cười vui - Tối Nhã Âny là sinh nhật em . Anh đến nhà hàng "Hoàng Đế" dùng cơm với em nhé.

Nguyên Tân đắn đo :

- Hôm nay anh không được vui . Anh xin lỗi.

Nhã Ân phụng phịu :

- Không được . Một ngày như vậy mà anh cũng từ chối em nữa sao ? Em không cần anh vui hay buồn, chỉ cần có anh là đủ.

Nguyên Tân thở dài :

- Thôi được . Hẹn gặp lại.

- Tạm biệt.

Nguyên Tân ngồi lặng lẽ giữa khung cảnh sang trọng và ấm cúng của nhà hàng "Hoàng Đế" . Nhã Ân vẫn chưa tới . Cô gái này thoạt đầu đối với anh như một trò đùa để giải tỏa những uẩn ức căng thẳng giữa anh và Ái Vân . Nhưng bây giờ, xem ra ngày càng rắc rối và phiền lụy . Có lẽ anh nên chấm dứt khi vẫn còn chưa muộn . Đùa với ái tình là một trò đùa nguy hiểm, không thể xem thường được.

Trong lúc Nguyên Tân đang cố sáng suốt nhìn nhận vấn đề thì Nhã Ân bất ngờ xuất hiện.

Cô rực rỡ và hấp dẫn trong chiếc đầm đen dài hở lưng là sợi dây chuyền sáng lấp lánh vòng quanh chiếc cổ cao thon trắng.

Nguyên Tân ngẩn người mất mấy giây, cho đến khi Nhã Ân tự động kéo ghế, anh mới sực tỉnh.



- Xin lỗi . Chỉ vì em...

Nhã Ân đưa tay chặn môi anh.

- Em biết rôi . Em làm thất cả cũng chỉ vì anh đó.

Nguyên Tân cầm tay Nhã Ân, hôn nhẹ :

- Em đẹp quá . Chắc anh phải dẹp bỏ ý định...

Nhã Ân tròn mắt:

- Anh có ý định chia tay em đấy ư ?

Nguyên Tân khẽ gật :

- Anh sợ... vì anh có vợ rôi . Anh không mang lại hạnh phúc cho em đâu.

Nhã Ân rưng rưng nước mắt :

- Sao anh có thể nói những lời như vậy vào ngày sinh nhật của em ? Anh có biết là em vừa nói cho cha mẹ biết về chuyện chúng mình không ?

- Cái gì ? - Nguyên Tân thiếu điều nhảy nhỏm - Em biết là anh có vợ rồi mà.

- Có vợ thì sao ? Khi anh đã ra ngoài vui vầy với một người phụ nữ khác thì có nghĩa là cuộc hôn nhân đó không còn có nghĩa gì nữa rồi.

- Nhưng chúng ta quen biết nhau đâu đã lâu . Vả lại, anh... Xin lỗi . Anh chỉ gặp em cho vui thôi.

Nhã Ân mếu máo :

- Anh thật là tàn nhẫn . Sao anh lại đối xử với em như vậy được ?

Nguyên Tân ngượng nghịu nhìn quanh :

- Thôi mà . Đừng để người ta chú ý chứ.

Nhã Ân vùng vằng :

- Em mặc kệ . Người đàn bà đó có gì hơn em mà anh không dám lựa chọn em chứ ?

Nguyên Tân lắc đầu :

- Không phải là không dám . Mà là không có cơ hội nữa . Vợ chồng là một mối quan hệ không dễ dứt bỏ . Em phải hiểu điều đó.

- Vậy sao anh còn quen với em và đối xử với em như một người tình thực thụ ?

- Anh xin lỗi . Lẽ nào em không hiểu ?



Nhã Ân lắc đâu :

- Thôi, anh đừng nói nữa . Có phải anh vì sản nghiệp của cô ta mà...

Nguyên Tân nạt ngang :

- Em không được xúc phạm anh như vậy.

Nhã Ân vẫn bướng bỉnh :

- Gia đình em cũng không thua kém gì gia đình cô ta đâu . Anh ly dị với cổ đi.

- Nhã Ân ! - Nguyên Tân trừng mắt.

Đúng lúc ấy, Nguyên Tân trông thấy Ái Vân và Tùng Nam . Cả hai đều tươi cười vui vẻ . Họ đi theo người bồi vào một phòng ăn riêng biệt.

Trái tim Nguyên Tân như vỡ ra . Anh trừng mắt nhìn mãi vào cánh cửa đóng kín.

Nhã Ân vờ ngơ ngác :

- Ai vậy ?

Rồi cô nhìn mặt anh :

- Không lẽ là vợ của nh hả, Nguyên Tân ?

Nguyên Tân nghiến răng :

- Im đi !

Nhã Ân chọc giận :

- Anh ghen hả ? Anh có thể đi với một người đàn bà khác thì cô ta cũng vậy chứ sao ?

Nguyên Tân bật dậy . Anh rất muốn xông vào căn phòng đó, vạch trần bộ mặt giả dối của họ . Nhưng anh nhìn lại Nhã Ân . Mình cũng như họ nên anh không thể làm thế . Nguyên Tân lắc đầu rồi ngồi xuống . Vả lại, anh đã thề là không để Ái Vân cho Tùng Nam cơ mà . Vậy biết mà làm gì ? Biết đâu chẳng là mưu kế của họ.

Nhã Ân không bỏ lỡ cơ hội :

- Vợ anh cũng đâu có yêu anh . Anh...

Nguyên Tân chụp tay cô :

- Em nói một tiếng nữa thì đừng trách anh đó.

Nguyên Tân hầm hầm đứng lên . Nhã Ân bối rối . Không biết Ái Vân vô tình hay cố ý vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Tình Mong Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook