Chương 18
Dạ Miên
03/07/2014
Bà giám đốc của viện vừa trông thấy Kỳ Cương đã lộ vẻ mừng rỡ :
- Ồ ! Cháu về thật đúng lúc đấy, Kỳ Cương.
- Sao ạ ? - Kỳ Cương ngơ ngác.
- Vào đây nói chuyện.
Bà lôi Kỳ Cương vào văn phòng . Không đợi Kỳ Cương ngồi, bà đã nói :
- Cháu còn nhớ người đàn bà có lần cháu đưa đến đây chứ ?
- Dạ nhớ . Đó là bà Uyển Phấn - Kỳ Cương xác nhận.
- Bà ta đã quay trở lại cùng một người đàn ông nữa và hỏi về cháu rất nhiều.
- Vậy à ?
Kỳ Cương ngớ ra . Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Họ cần tìm hiểu gì ở anh chứ ?
- Thưa bà, họ đến đây khi nào ?
- Hình như là ba... không, bốn ngày... Phải rồi, cách đây bốn ngày - Bà giám đốc quả quyết.
- Thế họ hỏi gì về cháu ạ ?
Bà có vẻ trầm ngâm
- Hỏi nhiều lắm . Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến sợi dây chuyền cháu đeo . Họ cứ hỏi đi hỏi lại . Có phải cháu đeo nó từ nhỏ, hay là của một người nào khác cho cháu ?
Kỳ Cương kéo sợi dây chuyền đeo ở cổ ra nhìn . Anh được cho biết, đây là kỷ vật của mẹ . Chẳng lẽ bà Uyển Phấn là mẹ anh ?
- Khi ta nói đó là của cháu và cháu đã đeo nó từ nhỏ thì họ nhìn nhau rất kỳ lạ.
Kỳ Cương thấy chóng mặt . Vậy ra anh không phải là đứa trẻ mồ côi . Anh có cha mẹ . Nhưng họ đã không nhìn nhận.
Kỳ Cương thấy căm phẫn . Anh muốn biết người đàn ông đó là ai.
- Bà có thể tả sơ người đàn ông đó cho cháu nghe không ạ ?
- Bà giám đốc nói ngay :
- Ông ta cao lớn, đẹp và sang trọng . Hình như ta nghe bà ấy gọi là Khiết Minh.
Trời đất tối sầm trước mặt Kỳ Cương.
Vậy là chàng đã hiểu . Cái lý do họ từ bỏ chàng thật đơn giản . Họ thà không có chàng hơn là phá vỡ những gì họ đang có . Sao họ vô trách nhiệm vậy chứ ?
Nhưng ông trời có mắt . Chàng đã vô tình xuất hiện trước mặt họ, khiến họ không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải bù đắp cho anh để lương tâm khỏi cắn rứt.
Ôi ! Cuộc đời ! - Kỳ Cương nghiến răng - Nếu vậy, các người sẽ phải trả giá . Một cái giá thật đắt đấy.
- Chắc cháu cũng đoán đấy là cha mẹ của cháu phải không ?
Kỳ Cương gật nhẹ . Bà giám đốc như đoán hiểu tâm trạng anh . Bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ :
- Ta biết cháu rất đau khổ . Nhưng chắc cũng có gì gút mắc uẩn khúc, họ mới phải chọn cách đó . Bằng chứng là bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn đều đặn đến đây ủng hộ tiền bạc.
- Không đâu - Kỳ Cương trào nước mắt - Tại sao bà ấy không một lần nhìn xem con của bà ta mặt mũi thế nào ? Nó giống cha hay giống mẹ ? Nó đẹp đẽ hay xấu xí ? Mà chỉ có tiền . Đồng tiền ủng hộ chung chung... Ai hưởng thì hưởng . Chẳng qua là bà ta muốn bớt tội với Trời Đất mà thôi.
- Kỳ Cương ! - Bà giám đốc thấy cũng động lòng - Cháu khoan vội xét đoán . Ta thấy họ thật sự mừng rỡ khi biết cháu là con của họ . Không đến nỗi như cháu nghĩ đâu.
- Cháu không khoan dung độ lượng được như bà đâu . Cháu thì sẽ cho họ biết thế nào tàn nhẫn.
Kỳ Cương lao ra ngoài . Thà là họ cứ chết như đã chết trong tâm trí anh từ hồi nào tới giờ đi . Sao họ lại xuất hiện, gây đau khổ cho anh như vậy ?
Nhã Ân giật mình khi trông thây Kỳ Cương . Anh đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
- Em còn yêu anh chứ, Nhã Ân ?
- Em...
Nhã Ân chưa kịp nói thì Kỳ Cương lại hỏi :
- Và em còn gặp người đàn ông đó chứ ?
- Không . - Nhã Ân kêu lên - Ngay giây phút đó, em đã hủy bỏ công việc .
- Ồ ! Cháu về thật đúng lúc đấy, Kỳ Cương.
- Sao ạ ? - Kỳ Cương ngơ ngác.
- Vào đây nói chuyện.
Bà lôi Kỳ Cương vào văn phòng . Không đợi Kỳ Cương ngồi, bà đã nói :
- Cháu còn nhớ người đàn bà có lần cháu đưa đến đây chứ ?
- Dạ nhớ . Đó là bà Uyển Phấn - Kỳ Cương xác nhận.
- Bà ta đã quay trở lại cùng một người đàn ông nữa và hỏi về cháu rất nhiều.
- Vậy à ?
Kỳ Cương ngớ ra . Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Họ cần tìm hiểu gì ở anh chứ ?
- Thưa bà, họ đến đây khi nào ?
- Hình như là ba... không, bốn ngày... Phải rồi, cách đây bốn ngày - Bà giám đốc quả quyết.
- Thế họ hỏi gì về cháu ạ ?
Bà có vẻ trầm ngâm
- Hỏi nhiều lắm . Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến sợi dây chuyền cháu đeo . Họ cứ hỏi đi hỏi lại . Có phải cháu đeo nó từ nhỏ, hay là của một người nào khác cho cháu ?
Kỳ Cương kéo sợi dây chuyền đeo ở cổ ra nhìn . Anh được cho biết, đây là kỷ vật của mẹ . Chẳng lẽ bà Uyển Phấn là mẹ anh ?
- Khi ta nói đó là của cháu và cháu đã đeo nó từ nhỏ thì họ nhìn nhau rất kỳ lạ.
Kỳ Cương thấy chóng mặt . Vậy ra anh không phải là đứa trẻ mồ côi . Anh có cha mẹ . Nhưng họ đã không nhìn nhận.
Kỳ Cương thấy căm phẫn . Anh muốn biết người đàn ông đó là ai.
- Bà có thể tả sơ người đàn ông đó cho cháu nghe không ạ ?
- Bà giám đốc nói ngay :
- Ông ta cao lớn, đẹp và sang trọng . Hình như ta nghe bà ấy gọi là Khiết Minh.
Trời đất tối sầm trước mặt Kỳ Cương.
Vậy là chàng đã hiểu . Cái lý do họ từ bỏ chàng thật đơn giản . Họ thà không có chàng hơn là phá vỡ những gì họ đang có . Sao họ vô trách nhiệm vậy chứ ?
Nhưng ông trời có mắt . Chàng đã vô tình xuất hiện trước mặt họ, khiến họ không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải bù đắp cho anh để lương tâm khỏi cắn rứt.
Ôi ! Cuộc đời ! - Kỳ Cương nghiến răng - Nếu vậy, các người sẽ phải trả giá . Một cái giá thật đắt đấy.
- Chắc cháu cũng đoán đấy là cha mẹ của cháu phải không ?
Kỳ Cương gật nhẹ . Bà giám đốc như đoán hiểu tâm trạng anh . Bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ :
- Ta biết cháu rất đau khổ . Nhưng chắc cũng có gì gút mắc uẩn khúc, họ mới phải chọn cách đó . Bằng chứng là bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn đều đặn đến đây ủng hộ tiền bạc.
- Không đâu - Kỳ Cương trào nước mắt - Tại sao bà ấy không một lần nhìn xem con của bà ta mặt mũi thế nào ? Nó giống cha hay giống mẹ ? Nó đẹp đẽ hay xấu xí ? Mà chỉ có tiền . Đồng tiền ủng hộ chung chung... Ai hưởng thì hưởng . Chẳng qua là bà ta muốn bớt tội với Trời Đất mà thôi.
- Kỳ Cương ! - Bà giám đốc thấy cũng động lòng - Cháu khoan vội xét đoán . Ta thấy họ thật sự mừng rỡ khi biết cháu là con của họ . Không đến nỗi như cháu nghĩ đâu.
- Cháu không khoan dung độ lượng được như bà đâu . Cháu thì sẽ cho họ biết thế nào tàn nhẫn.
Kỳ Cương lao ra ngoài . Thà là họ cứ chết như đã chết trong tâm trí anh từ hồi nào tới giờ đi . Sao họ lại xuất hiện, gây đau khổ cho anh như vậy ?
Nhã Ân giật mình khi trông thây Kỳ Cương . Anh đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
- Em còn yêu anh chứ, Nhã Ân ?
- Em...
Nhã Ân chưa kịp nói thì Kỳ Cương lại hỏi :
- Và em còn gặp người đàn ông đó chứ ?
- Không . - Nhã Ân kêu lên - Ngay giây phút đó, em đã hủy bỏ công việc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.