Chương 22
Dạ Miên
03/07/2014
Ái Vân đứng trước bàn trang điểm để chải lại mái tóc và sửa sơ cổ áo cho vừa ý rồi cô đến trước phòng tắm, gõ nhẹ:
- Anh xong chưa, Nguyên Tân? Đã khá trễ rồi đó.
Tiếng Nguyên Tân uể oải vọng ra:
- Được rồi. Anh ra ngay.
Ái Vân khẽ lắc đầu. Đêm qua, Tùng Nam đưa Nguyên Tân về trong trạng thái say mèm. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi hai người có chuyện gì mà lại đi chung với nhau thì Tùng Nam lắc đầu không nói, lại còn trách cô là chẳng để ý gì đến chồng. Cô ức lắm. Thế nào cũng hỏi Nguyên Tân cho ra lẽ.
Nguyên Tân bước ra khỏi phòng tắm. Anh vẫn còn đang lấy khăn lau khô tóc.
- Anh mệt quá. Hôm nay, anh chỉ muốn nghỉ ở nhà.
Anh vừa nói vừa lau. Ái Vân liếc anh:
- Ai bảo uống cho lắm. Đêm qua, anh đi đâu với Tùng Nam vậy?
Nguyên Tân ngớ ra:
- Đi với Tùng Nam? Làm gì có.
Ái Vân tròn mắt:
- Tùng Nam đưa anh về mà.
- Tùng Nam? Sao lại là Tùng Nam?
Nguyên Tân ngạc nhiên, anh căng đầu ra cố nhớ. Tối qua anh đi gặp Nhã Ân. Anh nhớ là sau cùng thì anh say lắm. Say đến nỗi Nhã Ân phải dìu anh về. Nhưng đâu có về đây, về nhà Nhã Ân thì phải. Rồi hình như ồn ào gì đó. Nhưng anh không gượng dậy nổi. Sao lại là Tùng Nam nhỉ?
Nguyên Tân vỗ vỗ trán:
- Không nhớ nổi. Để chút đến công ty, anh hỏi Tùng Nam.
Ái Vân hừ nhẹ.
- Thật sợ anh quá! Uống đến mức chẳng còn biết gì nữa. Em không thích như thế đâu. Vì rượu mà đã có lần xảy ra chuyện không hay rồi.
Nguyên Tân biết Ái Vân ám chỉ vụ sẩy thai.
Anh cười gượng:
- Anh xin lỗi. Hôm qua anh chi tay với một người bạn nên hơi quá chén. Lần sau sẽ không vậy nữa đâu.
Ái Vân tò mò:
- Bạn nào?
Nguyên Tân khỏa lấp:
- Bạn cũ ấy mà. Em không biết đâu. Thôi, mình đi.
Cả hai sánh vai nhau ra cổng. Vừa mở cổng thì thật bất ngờ có mấy người sấn tới. Họ lên tiếng hỏi Nguyên Tân:
- Xin lỗi ông Nguyên Tân. Ông có thể cho biết cô gái tối hôm qua đi với ông là ai không?
- Tại sao lại chỉ có mình ông và cô ấy ở trong phòng vậy? Hai người đã làm gì?
Ái Vân quá đổi bất ngờ. Cô chết lặng, hết nhìn Nguyên Tân rồi lại nhìn đám đông.
Cho đến khi Nguyên Tân bình tĩnh lại, kéo cô vào trong, đóng sập cổng lại.
Anh lôi cô đi như chạy. Chuyện quái quỉ gì thế này? Nguyên Tân lẩm bẩm.
Ngoài kia, tiếng đập cửa, tiếng gọi í ới tạo nên mớ âm thanh hổn độn phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Cả hai đã vào đến trong nhà. Ái Vân tức giận hỏi Nguyên Tân:
- Họ vừa nói gì thế?
Anh bối rối:
- Anh không biết.
Anh có thể nhớ là mình đã đi với Nhã Ân. Nhưng còn chuyện xảy ra sau đó thì anh chịu.
Ái Vân như không tin, cô gằng giọng:
- Họ bả đêm qua anh ở trong phòng với một cô gái. Cô ta là ai?
Nguyên Tân cắn môi:
- Anh chỉ nhớ là người bạn đó mời anh đến uống rượu để chia taỵ Vậy thôi. Còn gì gì nữa thì anh thật sự không nhớ.
Ái Vân tức giận đến nghẹt thở. Mặt cô xanh như chàm. Bây giờ, lớn hơn cái cảm giác ghen tuông là cảm giác nhục nhã. Thực hư thế nào chưa rõ. Nhưng sự Ồn ào của dư luận thì đã lên quá mức chịu đựng.
- Anh gọi Tùng Nam đến đây hộ tôi.
Ái Vân nói như hét. Nguyên Tân vô cùng bối rối. Thật sự là lớn chuyện rồi. Anh xuống giọng năn nỉ:
- Anh thề là anh chỉ uống rượu chi tay với bạn. Em hãy tin anh.
- Vậy anh nói thật đi. Bạn nam hay nữ?
- Nữ. - Nguyên Tân cụp xuống.
- Hừ. - Ái Vân cười nhạt. - Người yêu của anh phải không? Một người đàn bà khác ngoài tôi phải không?
Nguyên Tân khổ sở:
- Nhưng đã là quá khứ rồi. Anh nói thật đó.
- Người đàn bà đó là ai? Anh phải nói cho tôi nghe để tôi sắp xếp. Nếu thật sự muốn chi tay với họ thì anh đã bị gài bẫy rồi.
Nguyên Tân chới với. Chẳng lẽ Nhã Ân lại gài bẫy để làm mất uy tín của anh sao?
Ái Vân bực bội vò tóc:
- Ước gì tôi có thể biến mất được ngay tức khắc. Nhục nhã quá đi!
Có tiếng chuông điện thoại. Ái Vân nhìn Nguyên Tân, ra hiệu. Anh đưa tay nhấc ống nghe:
- Alô.
- Tôi, Tùng Nam đây. Rắc rối rồi phải không?
- Sao anh biết?
- Có nhiều người hiếu kỳ đến công ty để hỏi về chuyện của anh. Vất vả lắm, tôi mới đuổi họ về được. Hai người lựa lời mà giải thích.
- Tối hôm qua, anh đã đưa tôi về à?
- Phải.
- Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Và tại sao anh biết?
- Tôi chẳng biết gì hết. Một cú điện thoại bảo tôi đến đó đón anh về. Tôi đến đúng lúc có nhiều người đang ở trong phòng của anh. Cô gái đó là ai?
Nguyên Tân không trả lời.
- Tôi nghĩ anh đã bị gài bẫy. Một kẻ nào đó muốn anh bị mất uy tín.
Nguyên Tân nghiến răng, bất giác anh buột miệng:
- Không phải là anh chứ?
Có tiếng Tùng Nam thảng thốt:
- Nguyên Tân!
Nguyên Tân cúp máy. Nếu không phải là Nhã Ân thì chỉ có Tùng Nam. Anh có gây hiềm khích với ai đâu.
Ái Vân sốt ruột:
- Tùng Nam tóm tắt nội dung. Xong, anh ngồi thừ ra. Anh biết Ái Vân đang giận anh nhưng cảm giác bị lường gạt làm anh điên tiết. Anh phải tìm cho ra kẻ hại anh. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
- Anh xong chưa, Nguyên Tân? Đã khá trễ rồi đó.
Tiếng Nguyên Tân uể oải vọng ra:
- Được rồi. Anh ra ngay.
Ái Vân khẽ lắc đầu. Đêm qua, Tùng Nam đưa Nguyên Tân về trong trạng thái say mèm. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi hai người có chuyện gì mà lại đi chung với nhau thì Tùng Nam lắc đầu không nói, lại còn trách cô là chẳng để ý gì đến chồng. Cô ức lắm. Thế nào cũng hỏi Nguyên Tân cho ra lẽ.
Nguyên Tân bước ra khỏi phòng tắm. Anh vẫn còn đang lấy khăn lau khô tóc.
- Anh mệt quá. Hôm nay, anh chỉ muốn nghỉ ở nhà.
Anh vừa nói vừa lau. Ái Vân liếc anh:
- Ai bảo uống cho lắm. Đêm qua, anh đi đâu với Tùng Nam vậy?
Nguyên Tân ngớ ra:
- Đi với Tùng Nam? Làm gì có.
Ái Vân tròn mắt:
- Tùng Nam đưa anh về mà.
- Tùng Nam? Sao lại là Tùng Nam?
Nguyên Tân ngạc nhiên, anh căng đầu ra cố nhớ. Tối qua anh đi gặp Nhã Ân. Anh nhớ là sau cùng thì anh say lắm. Say đến nỗi Nhã Ân phải dìu anh về. Nhưng đâu có về đây, về nhà Nhã Ân thì phải. Rồi hình như ồn ào gì đó. Nhưng anh không gượng dậy nổi. Sao lại là Tùng Nam nhỉ?
Nguyên Tân vỗ vỗ trán:
- Không nhớ nổi. Để chút đến công ty, anh hỏi Tùng Nam.
Ái Vân hừ nhẹ.
- Thật sợ anh quá! Uống đến mức chẳng còn biết gì nữa. Em không thích như thế đâu. Vì rượu mà đã có lần xảy ra chuyện không hay rồi.
Nguyên Tân biết Ái Vân ám chỉ vụ sẩy thai.
Anh cười gượng:
- Anh xin lỗi. Hôm qua anh chi tay với một người bạn nên hơi quá chén. Lần sau sẽ không vậy nữa đâu.
Ái Vân tò mò:
- Bạn nào?
Nguyên Tân khỏa lấp:
- Bạn cũ ấy mà. Em không biết đâu. Thôi, mình đi.
Cả hai sánh vai nhau ra cổng. Vừa mở cổng thì thật bất ngờ có mấy người sấn tới. Họ lên tiếng hỏi Nguyên Tân:
- Xin lỗi ông Nguyên Tân. Ông có thể cho biết cô gái tối hôm qua đi với ông là ai không?
- Tại sao lại chỉ có mình ông và cô ấy ở trong phòng vậy? Hai người đã làm gì?
Ái Vân quá đổi bất ngờ. Cô chết lặng, hết nhìn Nguyên Tân rồi lại nhìn đám đông.
Cho đến khi Nguyên Tân bình tĩnh lại, kéo cô vào trong, đóng sập cổng lại.
Anh lôi cô đi như chạy. Chuyện quái quỉ gì thế này? Nguyên Tân lẩm bẩm.
Ngoài kia, tiếng đập cửa, tiếng gọi í ới tạo nên mớ âm thanh hổn độn phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Cả hai đã vào đến trong nhà. Ái Vân tức giận hỏi Nguyên Tân:
- Họ vừa nói gì thế?
Anh bối rối:
- Anh không biết.
Anh có thể nhớ là mình đã đi với Nhã Ân. Nhưng còn chuyện xảy ra sau đó thì anh chịu.
Ái Vân như không tin, cô gằng giọng:
- Họ bả đêm qua anh ở trong phòng với một cô gái. Cô ta là ai?
Nguyên Tân cắn môi:
- Anh chỉ nhớ là người bạn đó mời anh đến uống rượu để chia taỵ Vậy thôi. Còn gì gì nữa thì anh thật sự không nhớ.
Ái Vân tức giận đến nghẹt thở. Mặt cô xanh như chàm. Bây giờ, lớn hơn cái cảm giác ghen tuông là cảm giác nhục nhã. Thực hư thế nào chưa rõ. Nhưng sự Ồn ào của dư luận thì đã lên quá mức chịu đựng.
- Anh gọi Tùng Nam đến đây hộ tôi.
Ái Vân nói như hét. Nguyên Tân vô cùng bối rối. Thật sự là lớn chuyện rồi. Anh xuống giọng năn nỉ:
- Anh thề là anh chỉ uống rượu chi tay với bạn. Em hãy tin anh.
- Vậy anh nói thật đi. Bạn nam hay nữ?
- Nữ. - Nguyên Tân cụp xuống.
- Hừ. - Ái Vân cười nhạt. - Người yêu của anh phải không? Một người đàn bà khác ngoài tôi phải không?
Nguyên Tân khổ sở:
- Nhưng đã là quá khứ rồi. Anh nói thật đó.
- Người đàn bà đó là ai? Anh phải nói cho tôi nghe để tôi sắp xếp. Nếu thật sự muốn chi tay với họ thì anh đã bị gài bẫy rồi.
Nguyên Tân chới với. Chẳng lẽ Nhã Ân lại gài bẫy để làm mất uy tín của anh sao?
Ái Vân bực bội vò tóc:
- Ước gì tôi có thể biến mất được ngay tức khắc. Nhục nhã quá đi!
Có tiếng chuông điện thoại. Ái Vân nhìn Nguyên Tân, ra hiệu. Anh đưa tay nhấc ống nghe:
- Alô.
- Tôi, Tùng Nam đây. Rắc rối rồi phải không?
- Sao anh biết?
- Có nhiều người hiếu kỳ đến công ty để hỏi về chuyện của anh. Vất vả lắm, tôi mới đuổi họ về được. Hai người lựa lời mà giải thích.
- Tối hôm qua, anh đã đưa tôi về à?
- Phải.
- Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Và tại sao anh biết?
- Tôi chẳng biết gì hết. Một cú điện thoại bảo tôi đến đó đón anh về. Tôi đến đúng lúc có nhiều người đang ở trong phòng của anh. Cô gái đó là ai?
Nguyên Tân không trả lời.
- Tôi nghĩ anh đã bị gài bẫy. Một kẻ nào đó muốn anh bị mất uy tín.
Nguyên Tân nghiến răng, bất giác anh buột miệng:
- Không phải là anh chứ?
Có tiếng Tùng Nam thảng thốt:
- Nguyên Tân!
Nguyên Tân cúp máy. Nếu không phải là Nhã Ân thì chỉ có Tùng Nam. Anh có gây hiềm khích với ai đâu.
Ái Vân sốt ruột:
- Tùng Nam tóm tắt nội dung. Xong, anh ngồi thừ ra. Anh biết Ái Vân đang giận anh nhưng cảm giác bị lường gạt làm anh điên tiết. Anh phải tìm cho ra kẻ hại anh. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.