Chương 29
Dạ Miên
03/07/2014
Cho dầu trong lòng rất hận Kỳ Cương, nhưng khi thấy vẻ mừng rỡ trên mặt anh cùng ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Nhã Ân cũng không tránh khỏi xúc động. Cố gắng lấy vẻ bình thản, cô ngồi xuống chiếc ghế đá.
- Anh có chuyện gì muốn nói?
Đáp lại câu hỏi nghiêm nghị của Nhã Ân là cái kéo vai thật bất ngờ khiến cô ngã chúi vào lòng anh.
- Anh nhớ em - Kỳ Cương thì thầm.
Nhã Ân nghe tim mình run rẩy. Cô trân mình cảm nhật cái vuốt ve dịu dàng từ tay anh. Nhưng những gì anh đối với cô, gây ra cho cô vẫn còn mới quá. Cô đẩy anh ra.
- Nếu chỉ có vậy thì em về.
Cô đứng lên. Kỳ Cương vẫn nắm tay cô giữ lại.
- Đừng hấp tấp như vậy. Nghe anh nói đã.
Nhã Ân rút tay về và miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng không nhìn Kỳ Cương.
- Anh biết em giận anh - Kỳ Cương lên tiếng - Nhưng cũng như em lúc trước, anh vì tương lai của chúng ta mà phải làm như vậy.
- Em không biết đó là chuyện gì, nhưng những gì em làm hoàn toàn khác với anh - Nhã Ân cay đắng nói - Em vì anh nên chấp nhận bán rẻ mình cũng không cảm thấy đau. Còn anh lấy danh nghĩa vì chúng ta mà bán rẻ em như vậy nói thật hèn hạ lắm.
Kỳ Cương nghẹn cứng. Rõ ràng là Nhã Ân nói đúng. Hành động của cô vẫn cao thượng và có nghĩa hơn việc làm của anh.
Bất ngờ, Kỳ Cương quỳ xuống trước mặt Nhã Ân:
- Anh thủ đoạn, anh hèn hạ. Nhưng anh yêu em. Anh không muốn mất em. Hãy bỏ qua cho anh đi, Nhã Ân.
Nhã Ân hết sức bối rối. Cô kéo anh dậy.
- Anh làm như thế để làm gì? Em đâu có đáng được như vậy.
Kỳ Cương ngồi xuống bên cộ Anh móc túi lấy ra một chiếc hộp màu đỏ.
- Em xem nè.
Nhã Ân đón lấy với vẻ ngại ngần. Cô mở nắp. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh cho Nhã Ân hiểu điều Kỳ Cương muốn. Cô khẽ khàng đậy nắp lại và trao cho anh.
- Chiếc nhẫn đẹp lắm. Nhưng... xin lỗi.
Kỳ Cương thấy hụt hẫng. Anh nóng nảy hỏi cô:
- Tại sao?
Nhã Ân cười buồn:
- Anh đập vỡ một cái ly rồi anh ghép nó lại được sao? Tình yêu của chúng ta cũng vậy. Vỡ tan rồi.
- Không phải. - Kỳ Cương uất ức hét lên. - Cô thì biết cái gì. Trong mắt cô bây giờ đâu còn có tôi, một đứa con lạc loài không ai muốn nhìn nhận. Những người có quan hệ máu thịt với tôi thì sung sướng dường ấy, danh tiếng dường ấy. Còn tôi, nghèo hèn khổ sở như thế đây. Tôi là con ruột mà không bằng con rể của họ nữa.
- Anh... anh là con ruột của Kiết Minh ự - Nhã Ân lắp bắp hỏi.
- Phải. Nhưng là một đứa con ngoài giá thú nên mới như thế đấy.
- Vậy mẹ anh là ai? Bà còn sống chứ? Sao anh nhận ra họ vậy?
- Tôi làm sao biết được họ. Họ nhận ra tôi nhờ sợ dây chuyền này. Nhưng điều tôi đau đớn là ngay khi biết sự thật, họ vần không muốn nhìn nhận tôi. Cho nên tôi hận họ.
Nhã Ân kinh sợ:
- Đừng như vậy, Kỳ Cương. Hận thù không phải là cách giải quyết. Em không tin họ không muốn nhìn nhận anh. Có lẽ họ có vấn đề gì còn gút mắc. Anh nên bình tâm chờ đợi. Rồi anh sẽ toại nguyện mà.
Mắt Kỳ Cương long lên:
- Cô có biết là cái gì mới làm cho tôi toại nguyện không? Là nhìn họ thống khổ như tôi đã từng thống khổ.
Nhã Ân lắc đầu sợ hãi:
- Anh không còn là anh nữa rồi. Nếu anh cứ như thế, anh sẽ chẳng còn gì nữa đấy.
- Thì sao? Ngay cả cô cũng quay lưng với tôi. Tôi còn gì để mất nữa.
Nhã Ân ôm chầm lấy Kỳ Cương:
- Em không biết em lại quan trọng với anh như vậy. Em xin lỗi. Chỉ vì em còn giận anh thôi mà.
Kỳ Cương vùng ra:
- Cô đừng an ủi tôi. Vẻ ngập ngừng ban này của cô đủ nói cho tôi hiểu rồi. Kỳ Cương này không cần cách ban ơn như vậy đâu. Cô đi đi.
Nhã Ân thấy mũi lòng. Suốt một quãng đời cơ cực vừa qua, cô và Kỳ Cương luôn bên nhau. Chỉ vì một suy nghĩ sai lệch mà cả hai ra nông nỗi. Bây giờ Kỳ Cương có thay đổi như vậy cũng là lỗi của cộ Cô không thể thờ ơ hay bỏ mặc anh được. Nhã Ân lại khẽ nắm tay anh, vỗ về.
- Sao anh lại nói là mang ơn? Chúng ta đâu phải là hai kẻ mới quen nhau. Cả một quá khứ tốt đẹp đã gắn bó chúng tạ Thôi thì cả hai chúng ta đều đã sai. Chỉ xin anh đừng tiếp tục hại ai nữa. Được không anh?
Kỳ Cương bất ngờ hỏi một câu:
- Vậy bây giờ trong lòng em, anh là Kỳ Cương ở viện cô nhi hay là Kỳ Cương con trai của ông Kiết Minh hả Nhã Ân?
Nhã Ân cứng miệng, không nói nổi một lời.
Kỳ Cương thật sự không còn là Kỳ Cương nữa. Hận thù, mặc cảm đã khiến anh nhìn mọi người bằng con mắt méo mó, sai lệch.
Nhã Ân nhè nhẹ lắc đầu. Cô nói như hụt hơi:
- Nếu anh nghĩ em như vậy thì... Vĩnh biệt.
Kỳ Cương trừng mắt nhìn người con gái anh yêu xa dần rồi mất hút. Tại sao? Kỳ Cương ôm đầu, ngửa cổ hét tọ Tại sao anh lại nói ra những lời anh không muốn chứ? Thật như vậy mà.
- Anh có chuyện gì muốn nói?
Đáp lại câu hỏi nghiêm nghị của Nhã Ân là cái kéo vai thật bất ngờ khiến cô ngã chúi vào lòng anh.
- Anh nhớ em - Kỳ Cương thì thầm.
Nhã Ân nghe tim mình run rẩy. Cô trân mình cảm nhật cái vuốt ve dịu dàng từ tay anh. Nhưng những gì anh đối với cô, gây ra cho cô vẫn còn mới quá. Cô đẩy anh ra.
- Nếu chỉ có vậy thì em về.
Cô đứng lên. Kỳ Cương vẫn nắm tay cô giữ lại.
- Đừng hấp tấp như vậy. Nghe anh nói đã.
Nhã Ân rút tay về và miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng không nhìn Kỳ Cương.
- Anh biết em giận anh - Kỳ Cương lên tiếng - Nhưng cũng như em lúc trước, anh vì tương lai của chúng ta mà phải làm như vậy.
- Em không biết đó là chuyện gì, nhưng những gì em làm hoàn toàn khác với anh - Nhã Ân cay đắng nói - Em vì anh nên chấp nhận bán rẻ mình cũng không cảm thấy đau. Còn anh lấy danh nghĩa vì chúng ta mà bán rẻ em như vậy nói thật hèn hạ lắm.
Kỳ Cương nghẹn cứng. Rõ ràng là Nhã Ân nói đúng. Hành động của cô vẫn cao thượng và có nghĩa hơn việc làm của anh.
Bất ngờ, Kỳ Cương quỳ xuống trước mặt Nhã Ân:
- Anh thủ đoạn, anh hèn hạ. Nhưng anh yêu em. Anh không muốn mất em. Hãy bỏ qua cho anh đi, Nhã Ân.
Nhã Ân hết sức bối rối. Cô kéo anh dậy.
- Anh làm như thế để làm gì? Em đâu có đáng được như vậy.
Kỳ Cương ngồi xuống bên cộ Anh móc túi lấy ra một chiếc hộp màu đỏ.
- Em xem nè.
Nhã Ân đón lấy với vẻ ngại ngần. Cô mở nắp. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh cho Nhã Ân hiểu điều Kỳ Cương muốn. Cô khẽ khàng đậy nắp lại và trao cho anh.
- Chiếc nhẫn đẹp lắm. Nhưng... xin lỗi.
Kỳ Cương thấy hụt hẫng. Anh nóng nảy hỏi cô:
- Tại sao?
Nhã Ân cười buồn:
- Anh đập vỡ một cái ly rồi anh ghép nó lại được sao? Tình yêu của chúng ta cũng vậy. Vỡ tan rồi.
- Không phải. - Kỳ Cương uất ức hét lên. - Cô thì biết cái gì. Trong mắt cô bây giờ đâu còn có tôi, một đứa con lạc loài không ai muốn nhìn nhận. Những người có quan hệ máu thịt với tôi thì sung sướng dường ấy, danh tiếng dường ấy. Còn tôi, nghèo hèn khổ sở như thế đây. Tôi là con ruột mà không bằng con rể của họ nữa.
- Anh... anh là con ruột của Kiết Minh ự - Nhã Ân lắp bắp hỏi.
- Phải. Nhưng là một đứa con ngoài giá thú nên mới như thế đấy.
- Vậy mẹ anh là ai? Bà còn sống chứ? Sao anh nhận ra họ vậy?
- Tôi làm sao biết được họ. Họ nhận ra tôi nhờ sợ dây chuyền này. Nhưng điều tôi đau đớn là ngay khi biết sự thật, họ vần không muốn nhìn nhận tôi. Cho nên tôi hận họ.
Nhã Ân kinh sợ:
- Đừng như vậy, Kỳ Cương. Hận thù không phải là cách giải quyết. Em không tin họ không muốn nhìn nhận anh. Có lẽ họ có vấn đề gì còn gút mắc. Anh nên bình tâm chờ đợi. Rồi anh sẽ toại nguyện mà.
Mắt Kỳ Cương long lên:
- Cô có biết là cái gì mới làm cho tôi toại nguyện không? Là nhìn họ thống khổ như tôi đã từng thống khổ.
Nhã Ân lắc đầu sợ hãi:
- Anh không còn là anh nữa rồi. Nếu anh cứ như thế, anh sẽ chẳng còn gì nữa đấy.
- Thì sao? Ngay cả cô cũng quay lưng với tôi. Tôi còn gì để mất nữa.
Nhã Ân ôm chầm lấy Kỳ Cương:
- Em không biết em lại quan trọng với anh như vậy. Em xin lỗi. Chỉ vì em còn giận anh thôi mà.
Kỳ Cương vùng ra:
- Cô đừng an ủi tôi. Vẻ ngập ngừng ban này của cô đủ nói cho tôi hiểu rồi. Kỳ Cương này không cần cách ban ơn như vậy đâu. Cô đi đi.
Nhã Ân thấy mũi lòng. Suốt một quãng đời cơ cực vừa qua, cô và Kỳ Cương luôn bên nhau. Chỉ vì một suy nghĩ sai lệch mà cả hai ra nông nỗi. Bây giờ Kỳ Cương có thay đổi như vậy cũng là lỗi của cộ Cô không thể thờ ơ hay bỏ mặc anh được. Nhã Ân lại khẽ nắm tay anh, vỗ về.
- Sao anh lại nói là mang ơn? Chúng ta đâu phải là hai kẻ mới quen nhau. Cả một quá khứ tốt đẹp đã gắn bó chúng tạ Thôi thì cả hai chúng ta đều đã sai. Chỉ xin anh đừng tiếp tục hại ai nữa. Được không anh?
Kỳ Cương bất ngờ hỏi một câu:
- Vậy bây giờ trong lòng em, anh là Kỳ Cương ở viện cô nhi hay là Kỳ Cương con trai của ông Kiết Minh hả Nhã Ân?
Nhã Ân cứng miệng, không nói nổi một lời.
Kỳ Cương thật sự không còn là Kỳ Cương nữa. Hận thù, mặc cảm đã khiến anh nhìn mọi người bằng con mắt méo mó, sai lệch.
Nhã Ân nhè nhẹ lắc đầu. Cô nói như hụt hơi:
- Nếu anh nghĩ em như vậy thì... Vĩnh biệt.
Kỳ Cương trừng mắt nhìn người con gái anh yêu xa dần rồi mất hút. Tại sao? Kỳ Cương ôm đầu, ngửa cổ hét tọ Tại sao anh lại nói ra những lời anh không muốn chứ? Thật như vậy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.