Chương 48
Dạ Miên
03/07/2014
Biệt thự của vợ chồng Nguyên Tân ngày hôm nay tưng bừng, lộng lẫy và trang trọng cho bữa tiệc mừng đầy năm bé trai Nguyên Vũ.
Từ ngày hôm qua, cả gia đình họ đều rất bận rộn.
Nguyên Tân suốt ngày tính đi tính lại số khách mời đã đủ những người quen thuộc chưa. Và cách đãi như vậy có thiếu sót không?
Ái Vân chỉ chăm chú xem con có bị trầy sước hay muỗi cắn gì không, để mặt mũi ngày mai chụp hình cho đẹp. Rồi cô hết thử bộ đồ này đến bộ đồ khác, để lựa ra bộ đồ ưng ý nhất cho bé.
Bà Ngọc Chi và bà Uyển Phấn thì loay hoay với một lò bánh trái đến nỗi Ái Vân phải kêu lên hai bà mới chịu thôi.
Nhã Ân lo đảm nhận việc trang hoàng nhà cửa. Hoa được cắm rực rỡ từ ngoài vào trong khiến Ái Vân cứ tặc lưỡi. Chắc là phải hết cả một tiệm hoa của Nhã Ân chứ chẳng chơi.
Tùng Nam cũng lăng xăng phụ người này một chút, người kia một chút. Rồi anh vỗ vai Nguyên Tân.
- Tôi đến phát ghen lên với anh đó. Điệu này, ngay ngày mai, tôi cũng phải xúc tiến cho chuyện hôn nhân của mình mới được.
Nguyên Tân cười hà hà.
- Thì anh tranh thủ đi. Sang năm, chúng ta cho hai bà sản xuất một lượt. Anh nghĩ sao.
- Tùng Nam búng tay.
- Ý kiến haỵ Mẹ duyệt chứ?
Bà Uyển Phấn hừ nhẹ:
- Có mới nói đó nhé.
Nhã Ân vọt miệng:
- Mẹ Ơi! Con thấy anh Nam chở một cô rất đẹp ngang qua tiệm hoa hoài. Con nghĩ mẹ không phải chờ lâu đâu.
- Thì cũng mong thế. - Bà Uyển Phấn chép miệng. - Để rồi còn lo cho con và Kỳ Cương nữa. Hơn một năm nữa là nó về rồi.
Tùng Nam lên tiếng.
- Ái chà! Nếu vậy, thím Nhã Ân đây rất mong tôi có vợ phải không? Để tôi tính xem... Năm năm nữa, thím nhé.
Nhã Ân ném một cuống hoa về phía anh.
- Thì anh cứ thử. Anh mà để chúng tôi chờ lâu quá thì cũng không yên với chúng tôi đâu.
- Trời ơi! Mẹ! Mẹ có thấy con dâu tương lai của mẹ "nai" ghê không? Điệu này Kỳ Cương nhà tôi... - Tùng Nam lên giọng than van.
Nhã Ân đến sát bên anh, ngọt ngào.
- Kỳ Cương nhà anh thì sao?
Tùng Nam gãi đầu:
- Thì... thì... phải đội vợ lên đầu chứ sao.
Tùng Nam chạy đi thật nhanh. Cả nhà cười nghiêng ngả. Nhã Ân nói với theo.
- Không biết ảnh hay là anh đó.
Rồi cô cũng cười theo hạnh phúc.
Được Nhã Ân báo tin cho biết, Kỳ Cương âm thầm trở về chia vui cùng gia đình.
Suốt trong chuyến bay, anh cứ mỉm cười một mình khi nghĩ đến sự sửng sốt của mọi người. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy.
Phi cơ hạ cánh. Anh bước ra cái không khí oi nóng quen thuộc của xứ sở mà nghe lòng bồi hồi. Cho dù là buổi tối, không khí mát dịu đi nhiều, nhưng sự khác biệt giữa hai đất nước vẫn không thể nhầm lẫn được.
Kỳ Cương hít một hơi thật dài, anh thong thả bước xuống cầu thang máy bay.
Khi đã ngồi yên trong xe taxi, Kỳ Cương chợt nhớ đến những gì xả ra cách đây hơn một năm, và xa hơn nữa...
Sự xúc động dâng trào trong anh. May là mình đã gặp được những con người độ lượng như thế. Kỳ Cương thầm nghĩ. Nếu không, chẳng biết bây giờ mình ra sao nữa.
Xe ngừng. Kỳ Cương trả tiền rồi đứng lặng nhìn vào ngôi biệt thự đang ồn ào. Trong đấy, anh sẽ gặp lại mẹ, Nhã Ân, Tùng Nam, Ái Vân... Sao mà bỗng dưng anh run thế.
Đột nhiên, anh không muốn mọi người vì mình mà sơ sót trong tiếp đãi, nên lặng lẽ xách chiếc vali đến một chỗ không xa cổng lắm và ngồi im đấy chờ đợi.
Khi người khách cuối cùng rời khỏi biệt thự, Kỳ Cương lừng lững xách vali vào.
Người đầu tiên trông thấy anh là Nguyên Tân. Anh vừa tiễn khách về và chưa kịp vào nhà.
- Úi trời! Sao cậu về mà không báo vậy!
Nguyên Tân trợn cả mắt. Kỳ Cương đưa tay lên môi ra dấu im lặng rồi anh theo sau lưng Nguyên Tân đi vào nhà.
Trong nhà, mọi người đều đã mệt nhoài. Ai nấy ngồi dựa lưng vào ghế salon rồi lim dim hai mắt như nghỉ mệt. Chợt Nhã Ân lên tiếng.
- Thôi, để con dọn dẹp hộ chị Vân một tí. Nếu không, ngày mai là chỉ...
Nhã Ân tròn mắt rồi im bặt.
- Kỳ Cương! - Cô hét lên và nhảy tới, đu cổ anh.
Sau tiếng la đó, những người còn lại đều mở choàng mắt. Bà Uyển Phấn sau giây phút sững người cũng lao tới bên con, mừng rỡ.
Kỳ Cương muốn nghẹt thở trong vòng ôm của mẹ và Nhã Ân, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Rồi sau đó là phút giây hàn huyên, thăm hỏi tưởng chừng như bất tận.
- Thôi, ta về chứ. Để Nguyên Tân và Ái Vân nghỉ ngơi nữa.
Tùng Nam lên tiếng:
- Hay là... - Ái Vân đề nghị - Ngủ hết ở đây đi.
- Không được - Bà Ngọc Chi phản đối - Nhà bên ấy không có ai cả. Chúng ta về thôi.
Bà đứng lên. Thế là mọi người lục đục kéo nhau ra về.
Căn nhà im ắng trở lại.
Nguyên Tân nắm tay vợ, kéo về phòng ngủ.
- Vào đây, anh có chuyện muốn hỏi em.
Vẻ mặt Nguyên Tân nghiêm nghị làm Ái Vân lo lắng.
- Có chuyện gì vậy?
Nguyên Tân ấn vợ ngồi xuống giường.
- Em phải nói thật mới được đó.
Ái Vân bồn chồn.
- Thì anh nói ra đi, rào đón hoài sốt ruột quá.
Nguyên Tân:
- Chắc em còn nhớ chuyện em ra phi trường ngay ngày chúng ta ly hôn chứ?
Ái Vân ngẩn ra.
- Thì sao?
- Có thật là em định xa anh không?
Ái Vân ngập ngừng một chút rồi rắn giọng.
- Sao lại không?
- Nghĩa là em không cần anh nữa?
- Thì lúc đó người ta đang giận. Mà sao tự nhiên nhắc chuyện cũ như vậy?
Nguyên Tân giận dỗi.
- Thì tức.
Ái Vân ngạc nhiên.
- Tức cái gì chứ?
- Mắc bẫy người ta.
Ái Vân chột dạ.
- Bẫy gì nữa?
Nguyên Tân móc túi, lấy ra hai mảnh giấy.
- Cái vé này mà đi Pháp hả?
Ái Vân giật mình, chộp lấy thật nhanh.
- Anh vẫn còn giữ sao?
- Tất nhiên.
Ái Vân bối rối xoắn hai tay vào nhau.
- Em xin lỗi. Đấy là ý của mẹ. Mẹ bảo phải để anh trước một mất mát thật sự, thì anh mới tỉnh ngộ.
Nguyên Tân cười xòa.
- Anh có nói gì đâu. Nhờ mẹ mà chúng ta mới có được ngày hôm nay đấy.
Ái Vân thở ra:
- Vậy mà anh làm em hết hồn. Sợ lại có chuyện giận hờn...
Nguyên Tân ghé sát mặt cô.
- Rồi anh lại đi mất phải không?
Ái Vân bĩu môi.
- Xí! Làm như quý lắm.
- Cỡ nào thì không biết, nhưng cũng có người lo quýnh cả lên đến phải chui vào phòng mẹ một đêm để tìm kế.
Nguyên Tân nói tỉnh bợ Ái Vân quơ một cái gối ném vào anh.
- Mẹ kể cho anh nghe hết rồi phải không? Bây giờ làm mặt vênh vang tự đắc để chọc người ta.
- Không phải. - Nguyên Tân chụp tay cô khi cô chuẩn bị lấy cái gối thứ hai - Là vì anh muốn cho em biết anh rất hạnh phúc, khi thấy em yêu anh như vậy.
- Còn anh thì sao chứ? - Ái Vân nũng nịu.
- Còn phải hỏi nữa à? - Nguyên Tân vờn môi cô - Anh "ghét" em nhất trên đời này đấy.
Anh cắn nhẹ vào môi cộ Ái Vân vòng tay ôm lấy cổ chồng. Hạnh phúc nào có xa xôi gì. Nhưng nếu không khéo, nó sẽ như quả bóng tuột khỏi tay và bay mãi vào bầu trời cao rộng.
Từ ngày hôm qua, cả gia đình họ đều rất bận rộn.
Nguyên Tân suốt ngày tính đi tính lại số khách mời đã đủ những người quen thuộc chưa. Và cách đãi như vậy có thiếu sót không?
Ái Vân chỉ chăm chú xem con có bị trầy sước hay muỗi cắn gì không, để mặt mũi ngày mai chụp hình cho đẹp. Rồi cô hết thử bộ đồ này đến bộ đồ khác, để lựa ra bộ đồ ưng ý nhất cho bé.
Bà Ngọc Chi và bà Uyển Phấn thì loay hoay với một lò bánh trái đến nỗi Ái Vân phải kêu lên hai bà mới chịu thôi.
Nhã Ân lo đảm nhận việc trang hoàng nhà cửa. Hoa được cắm rực rỡ từ ngoài vào trong khiến Ái Vân cứ tặc lưỡi. Chắc là phải hết cả một tiệm hoa của Nhã Ân chứ chẳng chơi.
Tùng Nam cũng lăng xăng phụ người này một chút, người kia một chút. Rồi anh vỗ vai Nguyên Tân.
- Tôi đến phát ghen lên với anh đó. Điệu này, ngay ngày mai, tôi cũng phải xúc tiến cho chuyện hôn nhân của mình mới được.
Nguyên Tân cười hà hà.
- Thì anh tranh thủ đi. Sang năm, chúng ta cho hai bà sản xuất một lượt. Anh nghĩ sao.
- Tùng Nam búng tay.
- Ý kiến haỵ Mẹ duyệt chứ?
Bà Uyển Phấn hừ nhẹ:
- Có mới nói đó nhé.
Nhã Ân vọt miệng:
- Mẹ Ơi! Con thấy anh Nam chở một cô rất đẹp ngang qua tiệm hoa hoài. Con nghĩ mẹ không phải chờ lâu đâu.
- Thì cũng mong thế. - Bà Uyển Phấn chép miệng. - Để rồi còn lo cho con và Kỳ Cương nữa. Hơn một năm nữa là nó về rồi.
Tùng Nam lên tiếng.
- Ái chà! Nếu vậy, thím Nhã Ân đây rất mong tôi có vợ phải không? Để tôi tính xem... Năm năm nữa, thím nhé.
Nhã Ân ném một cuống hoa về phía anh.
- Thì anh cứ thử. Anh mà để chúng tôi chờ lâu quá thì cũng không yên với chúng tôi đâu.
- Trời ơi! Mẹ! Mẹ có thấy con dâu tương lai của mẹ "nai" ghê không? Điệu này Kỳ Cương nhà tôi... - Tùng Nam lên giọng than van.
Nhã Ân đến sát bên anh, ngọt ngào.
- Kỳ Cương nhà anh thì sao?
Tùng Nam gãi đầu:
- Thì... thì... phải đội vợ lên đầu chứ sao.
Tùng Nam chạy đi thật nhanh. Cả nhà cười nghiêng ngả. Nhã Ân nói với theo.
- Không biết ảnh hay là anh đó.
Rồi cô cũng cười theo hạnh phúc.
Được Nhã Ân báo tin cho biết, Kỳ Cương âm thầm trở về chia vui cùng gia đình.
Suốt trong chuyến bay, anh cứ mỉm cười một mình khi nghĩ đến sự sửng sốt của mọi người. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy.
Phi cơ hạ cánh. Anh bước ra cái không khí oi nóng quen thuộc của xứ sở mà nghe lòng bồi hồi. Cho dù là buổi tối, không khí mát dịu đi nhiều, nhưng sự khác biệt giữa hai đất nước vẫn không thể nhầm lẫn được.
Kỳ Cương hít một hơi thật dài, anh thong thả bước xuống cầu thang máy bay.
Khi đã ngồi yên trong xe taxi, Kỳ Cương chợt nhớ đến những gì xả ra cách đây hơn một năm, và xa hơn nữa...
Sự xúc động dâng trào trong anh. May là mình đã gặp được những con người độ lượng như thế. Kỳ Cương thầm nghĩ. Nếu không, chẳng biết bây giờ mình ra sao nữa.
Xe ngừng. Kỳ Cương trả tiền rồi đứng lặng nhìn vào ngôi biệt thự đang ồn ào. Trong đấy, anh sẽ gặp lại mẹ, Nhã Ân, Tùng Nam, Ái Vân... Sao mà bỗng dưng anh run thế.
Đột nhiên, anh không muốn mọi người vì mình mà sơ sót trong tiếp đãi, nên lặng lẽ xách chiếc vali đến một chỗ không xa cổng lắm và ngồi im đấy chờ đợi.
Khi người khách cuối cùng rời khỏi biệt thự, Kỳ Cương lừng lững xách vali vào.
Người đầu tiên trông thấy anh là Nguyên Tân. Anh vừa tiễn khách về và chưa kịp vào nhà.
- Úi trời! Sao cậu về mà không báo vậy!
Nguyên Tân trợn cả mắt. Kỳ Cương đưa tay lên môi ra dấu im lặng rồi anh theo sau lưng Nguyên Tân đi vào nhà.
Trong nhà, mọi người đều đã mệt nhoài. Ai nấy ngồi dựa lưng vào ghế salon rồi lim dim hai mắt như nghỉ mệt. Chợt Nhã Ân lên tiếng.
- Thôi, để con dọn dẹp hộ chị Vân một tí. Nếu không, ngày mai là chỉ...
Nhã Ân tròn mắt rồi im bặt.
- Kỳ Cương! - Cô hét lên và nhảy tới, đu cổ anh.
Sau tiếng la đó, những người còn lại đều mở choàng mắt. Bà Uyển Phấn sau giây phút sững người cũng lao tới bên con, mừng rỡ.
Kỳ Cương muốn nghẹt thở trong vòng ôm của mẹ và Nhã Ân, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Rồi sau đó là phút giây hàn huyên, thăm hỏi tưởng chừng như bất tận.
- Thôi, ta về chứ. Để Nguyên Tân và Ái Vân nghỉ ngơi nữa.
Tùng Nam lên tiếng:
- Hay là... - Ái Vân đề nghị - Ngủ hết ở đây đi.
- Không được - Bà Ngọc Chi phản đối - Nhà bên ấy không có ai cả. Chúng ta về thôi.
Bà đứng lên. Thế là mọi người lục đục kéo nhau ra về.
Căn nhà im ắng trở lại.
Nguyên Tân nắm tay vợ, kéo về phòng ngủ.
- Vào đây, anh có chuyện muốn hỏi em.
Vẻ mặt Nguyên Tân nghiêm nghị làm Ái Vân lo lắng.
- Có chuyện gì vậy?
Nguyên Tân ấn vợ ngồi xuống giường.
- Em phải nói thật mới được đó.
Ái Vân bồn chồn.
- Thì anh nói ra đi, rào đón hoài sốt ruột quá.
Nguyên Tân:
- Chắc em còn nhớ chuyện em ra phi trường ngay ngày chúng ta ly hôn chứ?
Ái Vân ngẩn ra.
- Thì sao?
- Có thật là em định xa anh không?
Ái Vân ngập ngừng một chút rồi rắn giọng.
- Sao lại không?
- Nghĩa là em không cần anh nữa?
- Thì lúc đó người ta đang giận. Mà sao tự nhiên nhắc chuyện cũ như vậy?
Nguyên Tân giận dỗi.
- Thì tức.
Ái Vân ngạc nhiên.
- Tức cái gì chứ?
- Mắc bẫy người ta.
Ái Vân chột dạ.
- Bẫy gì nữa?
Nguyên Tân móc túi, lấy ra hai mảnh giấy.
- Cái vé này mà đi Pháp hả?
Ái Vân giật mình, chộp lấy thật nhanh.
- Anh vẫn còn giữ sao?
- Tất nhiên.
Ái Vân bối rối xoắn hai tay vào nhau.
- Em xin lỗi. Đấy là ý của mẹ. Mẹ bảo phải để anh trước một mất mát thật sự, thì anh mới tỉnh ngộ.
Nguyên Tân cười xòa.
- Anh có nói gì đâu. Nhờ mẹ mà chúng ta mới có được ngày hôm nay đấy.
Ái Vân thở ra:
- Vậy mà anh làm em hết hồn. Sợ lại có chuyện giận hờn...
Nguyên Tân ghé sát mặt cô.
- Rồi anh lại đi mất phải không?
Ái Vân bĩu môi.
- Xí! Làm như quý lắm.
- Cỡ nào thì không biết, nhưng cũng có người lo quýnh cả lên đến phải chui vào phòng mẹ một đêm để tìm kế.
Nguyên Tân nói tỉnh bợ Ái Vân quơ một cái gối ném vào anh.
- Mẹ kể cho anh nghe hết rồi phải không? Bây giờ làm mặt vênh vang tự đắc để chọc người ta.
- Không phải. - Nguyên Tân chụp tay cô khi cô chuẩn bị lấy cái gối thứ hai - Là vì anh muốn cho em biết anh rất hạnh phúc, khi thấy em yêu anh như vậy.
- Còn anh thì sao chứ? - Ái Vân nũng nịu.
- Còn phải hỏi nữa à? - Nguyên Tân vờn môi cô - Anh "ghét" em nhất trên đời này đấy.
Anh cắn nhẹ vào môi cộ Ái Vân vòng tay ôm lấy cổ chồng. Hạnh phúc nào có xa xôi gì. Nhưng nếu không khéo, nó sẽ như quả bóng tuột khỏi tay và bay mãi vào bầu trời cao rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.