Chương 119: Ác mộng
Cầm Kê
20/07/2022
Thình thịch, thình thịch.
“Tiểu Tĩnh, em nhanh tỉnh lại đi. Em đã ngủ lâu quá rồi. Nhanh tỉnh lại đi.”
An Tĩnh nằm trên chiếc giường trắng không ngừng quằn quại ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hồng hào có chút máu bây giờ đã trắng nhợt hơn tờ giấy. Bàn tay bất giác nắm chặt khiến cho tấm chăn bên dưới nhăn nhúm lại một đống, hai mắt nhắm nghiền chặt lại nhưng mà khuôn trán tinh xảo đã bịn rin hẳn mồ hôi. Miêng thều thào vang lên từng câu nói lẩm bẩm không hề nghe rõ thành tiếng nói được.
Đang trong cơn mộng mị lúc này An Tĩnh luôn nghe thấy một tiếng gọi đau khổ, bi thương đang không ngừng gọi tên mình trong vô vọng. Cảm giác bi thương này cực kỳ chân thực, tuy cô chỉ có thể thấy lờ mờ gương mặt này nhưng mà cô biết được những chất chứa trong lòng của đối phương. Khi cô cố gắng gồng hết sức để chạm vào hư ảo trước mặt mình thì đột nhiên một tiếng động cực kỳ lớn vang lên, khiến cho cô không khỏi giật thót đi mà thoát khỏi cơn mộng mị ngay lúc này.
An Tĩnh ngồi dậy thở hồn hộc, không ngừng nhìn căn phòng tối đen như mực. Ánh mắt cực kỳ ngơ ngác, không tiêu cự mà nhìn ngó xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Hình ảnh vừa rồi cực kỳ chân thực khiến cho cô có cảm giác nghèn nghẹn, nước mắt bất giác rơi xuống đồm độp ướt đi.
Cánh cửa đột ngột mở ra, ánh đén nhanh chóng được bật lên. Một thân cao lớn tiến vào bên trong thì thấy cảnh tượng này không khỏi chạnh lòng.
Bộ dạng yếu đuối lúc này của An Tĩnh cực kỳ đáng thương, đôi mi cong vút đẫm ươt hẳn đi. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, tựa như một làn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến cô sụp đổ hoàn toàn. Ánh mắt bần thần vẫn chưa hết hoảng loạn bên trong mắt, ngơ ngác không tiêu cự nhìn ngó xung quanh.
Mục Chấp đau lòng liền tiến lại gần muốn an ủi An Tĩnh gặp ác mộng thì thân thể mềm mại ôm chầm ngang lấy thắt lưng của anh, mềm yếu không ngừng run rẩy.đáy mắt bàng hoàng của Mục Chấp khẽ loé lên một tia phức tạp rồi nhanh chóng vụt tắt, bàn tay to lớn không ngừng vỗ về thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy này. Giọng nói lạnh nhạt thường ngày dần trở nên dịu dàng ấm áp hẳn đi, nhẹ nhàng ngân lên từng quãng khiến cho lòng người không khỏi say đắm vào.
“Có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng sao?”
An Tĩnh nghe vậy khẽ căng thẳng, ôm chặt lại thắt lưng của Mục Chấp. Giọng the thé vang lên, run rẩy như một con thú nhỏ cực kỳ yếu đuối mà trả lời.
“Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Câu hỏi đột ngột này của An Tĩnh khiến cho đồng tử của Mục Chấp khẽ co cứng lại, động tác vỗ về khựng lại vài nhịp rồi nhanh chóng tiếp tục. Thanh âm dịu dàng có đôi chút khàn khàn, cực kỳ dễ nghe mà quẩn quanh trong thính giác của An Tĩnh lúc này.
“Tôi nghĩ rằng có thể chúng ta trước đây từng là một đôi. Cảm giác tôi đối với em cực kỳ quen thuộc lạ thường.”
“Tôi cũng thế, không hiểu vì sao thấy anh lại quen thuộc đến kỳ lạ như vậy.”
Cả hai nhanh chóng im lặng, không nói gì mà ôm chầm lấy nhau như thế. Thắt lưng đang ôm nhoài lấy thân thể của Mục Chấp có chút mỏi, An Tĩnh lúc này mới phát hiện hành động thất thố của bản thân mà nhanh chóng buông ra.
Tuy nhiên thân thể mềm mại này nhanh chóng bị khoá chặt lại bởi một vòng tay rắn chặt đầy hữu lực lại, hơi thở bạc hà nam tính nhanh chóng xâm nhập mạnh mẽ vào đầu óc không ngừng choáng váng của An Tĩnh. Khiến cho cô lúc này có muốn kháng cự cũng vô dụng, lúc này cơ thể không có chút sức lực mà muốn tham luyến hơi thở mạnh mẽ này.
Cảm thấy thân thể mình đang ôm chặt này không có chút kháng cự nào, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống. Ngay lúc này Mục Chấp muốn thời gian lúc này ngưng đọng mãi mãi, bởi vì anh luyến tiếc. Cảm giác được An Tĩnh có chút hô hấp không thông, Mục Chấp tiếc nuối buông tay. Anh dỗ dành cho cô nằm xuống nhắm mắt lại ngủ nhưng mà cô vẫn bất an nhìn chằm chằm về phía anh.
Mục Chấp không biết An Tĩnh gặp ác mộng gì mà khiến một cô gái bướng bỉnh đầy sức sống lại trở thành một cô gái yếu đuối nhợt nhạt ngay lúc này. Biết rằng cô sẽ không chịu ngủ, Mục Chấp nhẹ nhàng đắp chăn lại cho An Tĩnh. Giọng nói du dương như đàn cello ngân lên từng quãng dài, vụng về giúp cô gái nhỏ này vào giấc ngủ.
“Em ngủ đi, tôi không đi đâu.”
Sợ rằng bản thân Mục Chấp không giữ lời, An Tĩnh dứt khoát nắm lấy bàn tay lớn của anh. Hành động trẻ con của cô lúc này khiến cho Mục Chấp không khỏi bật cười thành tiếng nhưng sau đó cảm nhận được cơn giận dữ đang loé lên của cô gái nhỏ nên anh nhẫn nhịn thu vào tầm mắt của mình.
“Được rồi, em ngủ đi. Tôi hứa không đi đâu.”
Xác thực từ lời nói của Mục Chấp, An Tĩnh chầm chậm khép đôi mắt hạnh mình lại mà chìm hẳn vào trong giấc mộng đẹp. Cảm nhận được hơi thở đều đều của cô gái nhỏ, Mục Chấp không vội rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm lấy mình vì bản thân của anh cũng luyến tiếc điều đó. Ánh mắt dịu dàng hiện lên rõ vẻ cưng chiều nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đang lim dim, lông mi cong vút vẫn còn đẫm chút sương khiến cho Mục Chấp không khỏi đau lòng.
Rướn người đứng dậy, nhẹ nhàng tiến lại gần khuôn mặt trắng nõn. Dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn lên trán nhỏ, ghé sát thều thào bên tai cô gái nhỏ đang ngủ.
“Ngủ ngon nhé, cô gái nhỏ.”
“Tiểu Tĩnh, em nhanh tỉnh lại đi. Em đã ngủ lâu quá rồi. Nhanh tỉnh lại đi.”
An Tĩnh nằm trên chiếc giường trắng không ngừng quằn quại ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hồng hào có chút máu bây giờ đã trắng nhợt hơn tờ giấy. Bàn tay bất giác nắm chặt khiến cho tấm chăn bên dưới nhăn nhúm lại một đống, hai mắt nhắm nghiền chặt lại nhưng mà khuôn trán tinh xảo đã bịn rin hẳn mồ hôi. Miêng thều thào vang lên từng câu nói lẩm bẩm không hề nghe rõ thành tiếng nói được.
Đang trong cơn mộng mị lúc này An Tĩnh luôn nghe thấy một tiếng gọi đau khổ, bi thương đang không ngừng gọi tên mình trong vô vọng. Cảm giác bi thương này cực kỳ chân thực, tuy cô chỉ có thể thấy lờ mờ gương mặt này nhưng mà cô biết được những chất chứa trong lòng của đối phương. Khi cô cố gắng gồng hết sức để chạm vào hư ảo trước mặt mình thì đột nhiên một tiếng động cực kỳ lớn vang lên, khiến cho cô không khỏi giật thót đi mà thoát khỏi cơn mộng mị ngay lúc này.
An Tĩnh ngồi dậy thở hồn hộc, không ngừng nhìn căn phòng tối đen như mực. Ánh mắt cực kỳ ngơ ngác, không tiêu cự mà nhìn ngó xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Hình ảnh vừa rồi cực kỳ chân thực khiến cho cô có cảm giác nghèn nghẹn, nước mắt bất giác rơi xuống đồm độp ướt đi.
Cánh cửa đột ngột mở ra, ánh đén nhanh chóng được bật lên. Một thân cao lớn tiến vào bên trong thì thấy cảnh tượng này không khỏi chạnh lòng.
Bộ dạng yếu đuối lúc này của An Tĩnh cực kỳ đáng thương, đôi mi cong vút đẫm ươt hẳn đi. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, tựa như một làn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến cô sụp đổ hoàn toàn. Ánh mắt bần thần vẫn chưa hết hoảng loạn bên trong mắt, ngơ ngác không tiêu cự nhìn ngó xung quanh.
Mục Chấp đau lòng liền tiến lại gần muốn an ủi An Tĩnh gặp ác mộng thì thân thể mềm mại ôm chầm ngang lấy thắt lưng của anh, mềm yếu không ngừng run rẩy.đáy mắt bàng hoàng của Mục Chấp khẽ loé lên một tia phức tạp rồi nhanh chóng vụt tắt, bàn tay to lớn không ngừng vỗ về thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy này. Giọng nói lạnh nhạt thường ngày dần trở nên dịu dàng ấm áp hẳn đi, nhẹ nhàng ngân lên từng quãng khiến cho lòng người không khỏi say đắm vào.
“Có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng sao?”
An Tĩnh nghe vậy khẽ căng thẳng, ôm chặt lại thắt lưng của Mục Chấp. Giọng the thé vang lên, run rẩy như một con thú nhỏ cực kỳ yếu đuối mà trả lời.
“Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Câu hỏi đột ngột này của An Tĩnh khiến cho đồng tử của Mục Chấp khẽ co cứng lại, động tác vỗ về khựng lại vài nhịp rồi nhanh chóng tiếp tục. Thanh âm dịu dàng có đôi chút khàn khàn, cực kỳ dễ nghe mà quẩn quanh trong thính giác của An Tĩnh lúc này.
“Tôi nghĩ rằng có thể chúng ta trước đây từng là một đôi. Cảm giác tôi đối với em cực kỳ quen thuộc lạ thường.”
“Tôi cũng thế, không hiểu vì sao thấy anh lại quen thuộc đến kỳ lạ như vậy.”
Cả hai nhanh chóng im lặng, không nói gì mà ôm chầm lấy nhau như thế. Thắt lưng đang ôm nhoài lấy thân thể của Mục Chấp có chút mỏi, An Tĩnh lúc này mới phát hiện hành động thất thố của bản thân mà nhanh chóng buông ra.
Tuy nhiên thân thể mềm mại này nhanh chóng bị khoá chặt lại bởi một vòng tay rắn chặt đầy hữu lực lại, hơi thở bạc hà nam tính nhanh chóng xâm nhập mạnh mẽ vào đầu óc không ngừng choáng váng của An Tĩnh. Khiến cho cô lúc này có muốn kháng cự cũng vô dụng, lúc này cơ thể không có chút sức lực mà muốn tham luyến hơi thở mạnh mẽ này.
Cảm thấy thân thể mình đang ôm chặt này không có chút kháng cự nào, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống. Ngay lúc này Mục Chấp muốn thời gian lúc này ngưng đọng mãi mãi, bởi vì anh luyến tiếc. Cảm giác được An Tĩnh có chút hô hấp không thông, Mục Chấp tiếc nuối buông tay. Anh dỗ dành cho cô nằm xuống nhắm mắt lại ngủ nhưng mà cô vẫn bất an nhìn chằm chằm về phía anh.
Mục Chấp không biết An Tĩnh gặp ác mộng gì mà khiến một cô gái bướng bỉnh đầy sức sống lại trở thành một cô gái yếu đuối nhợt nhạt ngay lúc này. Biết rằng cô sẽ không chịu ngủ, Mục Chấp nhẹ nhàng đắp chăn lại cho An Tĩnh. Giọng nói du dương như đàn cello ngân lên từng quãng dài, vụng về giúp cô gái nhỏ này vào giấc ngủ.
“Em ngủ đi, tôi không đi đâu.”
Sợ rằng bản thân Mục Chấp không giữ lời, An Tĩnh dứt khoát nắm lấy bàn tay lớn của anh. Hành động trẻ con của cô lúc này khiến cho Mục Chấp không khỏi bật cười thành tiếng nhưng sau đó cảm nhận được cơn giận dữ đang loé lên của cô gái nhỏ nên anh nhẫn nhịn thu vào tầm mắt của mình.
“Được rồi, em ngủ đi. Tôi hứa không đi đâu.”
Xác thực từ lời nói của Mục Chấp, An Tĩnh chầm chậm khép đôi mắt hạnh mình lại mà chìm hẳn vào trong giấc mộng đẹp. Cảm nhận được hơi thở đều đều của cô gái nhỏ, Mục Chấp không vội rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm lấy mình vì bản thân của anh cũng luyến tiếc điều đó. Ánh mắt dịu dàng hiện lên rõ vẻ cưng chiều nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đang lim dim, lông mi cong vút vẫn còn đẫm chút sương khiến cho Mục Chấp không khỏi đau lòng.
Rướn người đứng dậy, nhẹ nhàng tiến lại gần khuôn mặt trắng nõn. Dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn lên trán nhỏ, ghé sát thều thào bên tai cô gái nhỏ đang ngủ.
“Ngủ ngon nhé, cô gái nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.