Chương 17: Bạch vân phi dương
Trần Thanh Vân
07/05/2013
Tiếng kèn inh ỏi đưa đoàn kiệu hoa của Hoàng Quốc Túy đến ngay cửa phủ Huyện lệnh Giang Tô, hộ tống cho đoàn kiệu hoa của Hoàng Quốc Túy là những nha sai dưới sự thống lãnh của của bộ đầu Dương Triều Mục. Ai nấy cũng đều vận võ phục chỉnh tề, đai đeo bên hông, chẳng khác nào đoàn quân sắp xung trận.
Hoàng Quốc Túy sửa lại bộ lễ phục tân lang mà đúng ra đó chỉ là những động tác thừa để làm ra vẻ.
Y khệnh khạng bước vào đại sảnh đường huyện phủ.
Tân nương Chu Uyển Thanh đã chờ sẵn bên án thờ thiên địa. Nàng vận trang phục tân nương và đôi khăn lụa phủ xuống che khuất dung diện. Hoàng Quốc Túy bước đến trước mặt Huyện lệnh Chu Tần và phu nhân Tra Thùy Tình. Y ôm quyền giả lả nói :
- Hôm nay ngày lành tháng tốt, hiền tế Hoàng Quốc Túy xin được đón tân nương về tư dinh. Mong nhạc phụ và nhạc mẫu chuẩn y cho hiền tế.
Huyện lệnh Chu Tần vuốt râu gật đầu :
- Tất cả đều đã chuẩn bị cả rồi, chỉ chờ hiền tế thôi. Uyển Thanh sau này sẽ do hiền tế chăm sóc. Nhạc phụ hy vọng Uyển Thanh sẽ được hạnh phúc, nhạc phụ cũng mong hiền tế nói với Tuần phủ đại nhân một lời.
Hoàng Quốc Túy khoát tay :
- Hây... lão nhân gia không phải lo... Hoàng Quốc Túy đã nói với lão nhân gia rồi. Nhạc phụ cứ yên tâm... lão nhân gia thế nào cũng để mắt đến nhạc phụ và cân nhắc nhạc phụ sớm thăng quan tiến chức để còn môn đăng hộ đối với Hoàng gia chứ.
Huyện lệnh Chu Tần giả lả cười. Lão vừa cười vừa vuốt râu ra vẻ rất tâm đắc với lời nói của Hoàng Quốc Túy.
- Nhạc gia vô cùng cảm kích hiền tế. Nếu như nhạc phụ được thăng quan tiến chức sẽ không bao giờ quên Hoàng hiền tế đâu.
Lão vuốt râu chỉ tân nương :
- Đã đến giờ lành rồi... mời hiền tế đưa tân nương về tư dinh. Hiền tế nhớ cho điều này, Uyển Thanh vẫn còn rụt rè e lệ, nhưng rồi cũng sớm quen với cuộc sống mới thôi. Con gái đã lớn thì phải lấy chồng.
Hoàng Quốc Túy vuốt cằm, giả lả nói :
- Xin nhạc phụ cứ yên tâm... hiền tế biết rành lắm. Dù sao hiền tế đã từng kinh hết bao nhiêu nữ nhân rồi. Nhất định hiền tế không để cho tân nương phải thất vọng đâu.
Đôi chân mày của Huyện lệnh Chu Tần nhíu lại. Lão không thể nào tin được một hiền tế như Hoàng Quốc Túy lại thốt ra những lời nói này ngay trong thời khắc hoàng đạo rước tân nương.
Mặc dù vậy, Huyện lệnh Chu Tần vẫn giả lả như không nghe lời nói đó. Lão ôn nhu nói :
- Tới thời khắc rồi... mời hiền tế.
- Được, được... đa tạ nhạc gia và nhạc mẫu.
Hoàng Quốc Túy bước đến bên Chu Uyển Thanh. Y nhìn nàng nói :
- Tân nương... chúng ta về tư dinh động phòng thôi.
Y nói rồi nắm tay Chu Uyển Thanh dẫn ra cửa với dáng vội vã như sợ Chu Tần đổi ý hay Uyển Thanh bất ngờ thay đổi ý định mà không muốn theo. Nàng theo chân Hoàng Quốc Túy mà tuyệt nhiên không có phản ứng gì.
Thấy Chu Uyển Thanh răm rắp bước theo mình, Hoàng Quốc Túy như mở cờ trong bụng, y nhủ thầm: “Đúng là nhi nữ thường tình, mới hôm nào còn làm bộ làm tịch, nay thì bị ta dẫn về nhà làm phận chức sinh con đẻ cái, nâng khăn sửa túi cho Hoàng thiếu gia”.
Đoàn kiệu hoa rước được tân nương hối hả quay trở về tư dinh của Hoàng gia. Hai người đến trước bàn thờ thiên địa.
Bà mai trịnh trọng nói :
- Nhất bái thiên địa.
Hoàng Quốc Túy ôm quyền toan hành bái nhưng nhìn sang thấy Uyển Thanh cứ đứng trơ ra như trời trồng. Y chau mày miễn cưỡng nói :
- Tân nương.
Chu Uyển Thanh lắc đầu nhưng không nói gì.
Hoàng Quốc Túy giả lả cười rồi nói :
- Cũng được... cho qua tiểu tiết này đi.
Bà mai lại xướng lên :
- Nhị bái cao đường.
Tân nương lại đứng phỗng ra, Hoàng Quốc Túy nhướng mày nhìn nàng. Hoàng Nghiêm tuần phủ nhìn tân nương. Lão có vẻ bất nhẫn trước thái độ của Chu Uyển Thanh.
Hoàng Quốc Túy nhận ra vẻ mặt cau có của Tuần phủ Giang Nam.
Hoàng Nghiêm liền vồn vã nói :
- Lão gia... Uyển Thanh không có ý gì đâu. Chẳng qua nàng bị đau xương sống không thể hành đại lễ được đó mà.
Hoàng Nghiêm tuần phủ đứng lên. Lão nhìn Hoàng Quốc Túy.
- Ngươi sau này ráng chạy chữa cột sống cho nương tử ngươi.
Nói dứt lời, Hoàng Nghiêm tuần phủ bỏ thẳng đi vào trong hậu đường.
Hoàng Quốc Túy nhìn bà mai :
- Cho qua nốt phu thê giao bái. Mai mốt đây nương tử sẽ hành bái thiếu gia cũng được mà. Mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt đó không cần thiết.
Y lại nhìn tân nương.
- Ta tính như vậy được chứ?
Tân nương gật đầu.
Hoàng Quốc Túy vuốt cằm, cười hớn hở rồi nói :
- Xem như nghi thức đã xong rồi, ta với nàng vào động phòng sớm đi.
Hoàng Quốc Túy ngờ đâu lời nói của gã sẽ bị tân nương từ chối, nhưng thật bất ngờ nàng lại gật đầu chìu theo ý gã.
Hoàng Quốc Túy nhìn tân nương: “Thì ra nàng ta còn nôn nóng hơn cả mình”.
Y vừa nghĩ vừa toan tính nắm tay tân nương, nhưng nàng lại không cho y nắm tay.
Hoàng Quốc Túy nói :
- Thôi được... ta đi trước, nàng đi sau.
Tân nương lại đồng ý gật đầu. Hoàng Quốc Túy tủm tỉm cười rồi bỏ đi trước, tân nương lẽo đẽo theo sau. Mọi người có mặt tại đại đường Hoàng gia đều trơ mặt nhìn tân lang và tân nương. Ai nấy đều khoát vẻ mặt ngơ ngác nhưng không dám hỏi gì bởi đây là ngày song hỉ của thiếu gia Hoàng Quốc Túy.
Tân nương vừa bước vào gian biệt phòng hoa chúc được trang hoàng lộng lẫy thì Hoàng Quốc Túy đóng ngay cửa lại, nàng bước đến ngồi xuống mộc sàn trải thảm nhung.
Hoàng Quốc Túy xoa tay nhìn tân nương nói :
- Uyển Thanh... ta đã chờ khắc này lâu lắm rồi. Cuối cùng thì nàng cũng thuộc về ta. Một khi bổn thiếu gia đã muốn thì chẳng khác nào trời muốn. Không có ai có thể cản được Hoàng Quốc Túy cả.
Y vừa nói vừa cởi ngay bộ lễ phục tân lang một cách vội vã, chỉ còn vận lại bộ nội y. Cởi bỏ trang phụ tân lang, Hoàng Quốc Túy vừa xoa tay nhìn tân nương vừa nói :
- Uyển Thanh... ta từng mơ đến thời khắc này rồi. Ta sẽ đưa nàng vào cõi vu sơn hoan lạc. Nàng mãi mãi là của Hoàng Quốc Túy. Nàng sẽ mãi mãi là của ta.
Miệng y xuýt xoa, bước đến trước mặt tân nương.
Giọng nói của Hoàng Quốc Túy lạc hẳn đi bởi những xúc cảm đang dâng trào trong nội thể gã.
- Ta sẽ... ta sẽ... ơ... ta lột vuông lụa để nhìn mặt nàng nhé?
Tân nương gật đầu nhưng không đáp lời gã.
Tay Hoàng Quốc Túy run bắn lên khi chạm vào vuông lụa. Y như muốn nín thở và từ từ gỡ bỏ vuông lụa đỏ trùm trên mặt tân nương.
Khi vuông lụa lột bỏ ra khỏi đầu tân nương, Hoàng Quốc Túy đứng sững ra như bị trời trồng, hai mắt gã dựng đứng những tưởng hai con ngươi sẽ rớt hẳn ra ngoài, miệng thì há hốc như thể đang bị mắc cạn.
Hoàng Quốc Túy rơi vào tình trạng thất thần, thất vía bởi vì những gì đập vào mắt gã không phải là dung diện khả ái mỹ miều của Chu Uyển Thanh, mà thay vào đó là bộ mặt vàng rực. Đúng hơn là một chiếc mặt nạ dát vàng, óng ánh phản chiếu ánh sáng từ bốn ngọn chân đèn nếu chỉ có chiếc mặt nạ dát vàng đó thôi cũng chưa đến nỗi khiến Hoàng Quốc Túy hồn siêu phách lạc, mà chính đôi con ngươi rừng rực toát ra từ kim diện mới khiến gã thất thần, thất vía.
Hoàng Quốc Túy muốn thét lên nhưng chẳng thể nào thét được. Cứ như khí quản của y bị khối than hồng chẹn ngang không lấy được dưỡng khí chứ đừng nói là thét ra lời.
Kim diện nhân lấy ra một hoàn dược bỏ vào miệng Hoàng Quốc Túy, như thể cho cá đói ăn mồi.
Y vỗ nhẹ một cái, hoàn dược trôi tuột xuống bụng Hoàng Quốc Túy, đến lúc này y mới hoàn hồn.
Kim diện nhân cất tiếng the thé :
- Đưa ta quay về Huyện phủ, đừng bao giờ gây thêm chuyện rắc rối nữa. Nếu cãi lời ta... ngươi sẽ chết không sống được đâu. Ngươi sẽ bị chết thảm bởi Đoạn Trường đơn.
- Ơ... Đoạn Trường đơn là gì?
- Đoạn Trường đơn là độc thảo trong đại nội dùng cho các Giám quan. Ai đã uống Đoạn Trường đơn nếu quan hệ với nữ nhân sẽ chết thảm vô cùng.
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt, y bật khóc thành tiếng rồi nói :
- Vậy tại hạ... vậy Hoàng Quốc Túy không có dương tử được nữa sao?
- Ngươi ngoan ngoãn ta sẽ giải độc cho ngươi.
Y gật đầu.
- Quốc Túy sẽ ngoan ngoãn mà... sẽ thật ngoan ngoãn... nhưng ngươi là ai?
- Tử nhân kim diện... công tử biết bao nhiêu đó đủ rồi. Biết quá nhiều không tốt cho công tử đâu. Công tử còn phúc phận khi chạm mặt ta mà giữ được mạng của mình đó.
Sát nhân kim diện nói rồi đứng lên. Y lấy chiếc khăn lụa chụp lên đầu.
- Chúng ta đi...
Hoàng Quốc Túy răm rắp vận lại trang phục tân lang. Lần này tân nương đi trước còn tân lang đi sau. Y bước theo Sát nhân kim diện mà cứ cúi gập đầu nhìn xuống đất. Mọi người tại tư dinh Hoàng gia càng ngơ ngác, ngơ ngẩn hơn khi Hoàng Quốc Túy đưa tân nương ra kiệu quay lại huyện phủ Giang Tô.
Đoàn kiệu quay lại phủ Huyện lệnh. Tân nương dẫn tân lang vào đại đường trước sự ngỡ ngàng của Chu Huyện lệnh.
Huyện lệnh đại nhân nhìn tân lang và tân nương.
- Thế này là thế nào?
Hoàng Quốc Túy chưa kịp nói thì tân nương nắm tay y kéo đi thẳng một mạch đến biệt thất của Uyển Thanh.
Sát nhân kim diện nói :
- Công tử có thể về được rồi.
Hoàng Quốc Túy gật đầu... y miễn cưỡng nói lại :
- Vậy chừng nào Hoàng Quốc Túy có thuốc giải?
- Khi nào ta cảm thấy công tử đáng được hưởng giải dược. Đi đi.
Hoàng Quốc Túy thối bộ rồi quay bước. Y bỏ đi một mạch và chạm mặt với Huyện lệnh Chu Tần.
Chu Tần cản y lại.
- Hiền tế... chuyện này là thế nào?
Hoàng Quốc Túy nhăn nhó, rồi ngập ngừng nói :
- Huyện lệnh đại nhân đi mà hỏi tân nương... ta không biết gì đâu.
Nói rồi y vụt bỏ chạy ra ngoài cửa huyện phủ như thể có ma đuổi sau lưng.
Chu Tần ngơ ngác không hiểu gì, lão lắc đầu bước về phía biệt thất.
Lão gõ cửa, vừa gõ cửa Chu Huyện lệnh vừa nói :
- Uyển Thanh... con phải nói cho cha biết, chuyện này là thế nào?
Tiếng Uyển Thanh cất lên :
- Cha đi mà hỏi Hoàng thiếu gia, Hoàng thiếu gia không phải là nam nhân. Nếu cha không tin thì cứ thẩm chứng Hoàng Quốc Túy công tử.
Chân diện của Chu Tần nhăn nhúm hẳn lại.
- Y không phải là nam nhân... có chuyện đó sao?
- Thật mà.
Chu Tần Huyện lệnh buông một tiếng thở dài, lắc đầu, lão miễn cưỡng bỏ đi mà cứ ưng ức nghĩ về những lời của Uyển Thanh.
* * * * *
Chu Uyển Thanh nhìn Sát nhân kim diện. Nàng nhỏ giọng từ tốn hỏi :
- Chu Uyển Thanh đa tạ cô nương đã giúp Chu Uyển Thanh. Cô nương có thể cho Chu Uyển Thanh biết chân diện mục, sau này sẽ báo đáp.
- Chu tiểu thư không cần biết chân diện mục của ta là ai. Ta giúp tiểu thư không phải thất thân với tên tiểu nhân Hoàng Quốc Túy kia là vì Đường Thẩm.
- Đường Thẩm huynh đang ở đâu?
- Ta không biết.
Sát nhân kim diện lấy một cành hoa đào đỏ thẫm ghim lên chiếc lục bình.
- Tiểu thư bảo trọng.
Sát nhân kim diện toan bỏ đi thì Chu Uyển Thanh gọi lại :
- Cô nương... có thể cho Chu Uyển Thanh được biết tục danh của cô nương được không?
Nhìn lại Chu Uyển Thanh, Sát nhân kim diện từ tốn nói :
- Kim Diện Tử Nhân là ta.
- Không... Chu Uyển Thanh muốn biết tục danh của cô nương.
Sát nhân kim diện lắc đầu.
- Tiểu thư biết như thế đủ rồi, biết nhiều sẽ không tốt cho tiểu thư đâu.
Sát nhân kim diện buông tiếng thở dài :
- Nếu tiểu thư gặp lại Đường Thẩm thì nhờ tiểu thư nói với huynh ấy rằng ta cũng ái mộ huynh ấy, bảo trọng.
Nói dứt lời, Sát nhân kim diện bước ra cửa biệt thất. Y thi triển khinh công băng mình đi chẳng mấy chốc đã mất hút chẳng để dấu tích gì. Chu Uyển Thanh bước ra cửa nhìn theo Sát nhân kim diện vừa mất dạng.
Nàng nhủ thầm: “Vị cô nương này là ai, sao lại giúp mình. Hành tung của nàng ta thật là bí ẩn, dù gì đi nữa thì mình cũng đã thọ ơn nàng ta”.
* * * * *
Trở lại Sát nhân kim diện, sau khi rời khỏi phủ huyện với khí thuật siêu phàm, y đi một mạch đến mộ địa Giang Tô. Sát nhân kim diện tiến thẳng vào nhà mồ, rồi đứng ngay ra giữa nhà mồ như một pho tượng.
Sát nhân kim diện đứng một lúc rồi từ từ quay mặt nhìn ra cửa nhà mồ, cất giọng the thé :
- Tôn giá đã theo bổn sứ? Còn đứng ngoài đó làm gì nữa?
Từ ngoài cửa nhà mồ, một người vận trường y bào, chân diện cũng đeo một mặt nạ dát vàng bước vào.
Sát nhân kim diện trố mắt nhìn người đó.
- Hóa ra lại là Đổng Kiều Thiếu bang chủ.
Cẩm y kim diện nhân lắc đầu từ tốn nói :
- Bổn sứ không phải là Đổng Kiều Thiếu bang chủ.
- Vậy tôn giá là ai?
- Cô nương muốn biết mặt ta, ta cũng muốn biết chân diện mục của cô nương.
- Nếu tôn giá có bản lĩnh thì mới biết được chân diện mục của bổn cô nương.
- Cô nương không muốn cho ta biết mặt cô nương cũng được. Cô nương có thể cho ta được đến gặp Phùng Tử Hầu được chứ?
Sát nhân kim diện lắc đầu.
- Bổn cô nương chẳng biết Phùng Tử Hầu nào cả.
- Cô nương đừng nói vậy, cô nương biết Phùng Tử Hầu.
- Bổn cô nương cần gì phải ngoa ngôn với tôn giá. Cho dù ta có biết cũng không nói với tôn giá. Còn điều bổn cô nương muốn làm bây giờ là lấy mạng tôn giá.
- Cô nương muốn lấy mạng ta?
Cười khẩy một tiếng nghe thật cay độc, Sát nhân kim diện gằn giọng nói :
- Bất cứ Sát nhân kim diện nào cũng phải chết bởi Tử nhân kim diện.
Kim diện cẩm y nhân trừng mắt nhìn Tử nhân kim diện.
- Cô nương có mục đích đó à?
- Không sai. Đó là mục đích của ta, không chỉ là mục đích còn là lời thề của ta.
- Lời thề của cô nương. Vậy ta hỏi cô nương, Lục Y Phụng nha đầu đâu phải là Tử nhân kim diện sứ giả, thế mà cô nương lại định giết ả chứ?
Ánh mắt Kim diện tử nhân có vẻ sững sờ trước câu hỏi của Kim diện cẩm y nhân. Tử nhân kim diện buột miệng hỏi :
- Ngươi là ai, tại sao lại biết chuyện đó?
- Hãy cho ta gặp Phùng Tử Hầu, cô nương sẽ biết ta là ai?
- Hừ... ngươi đâu có thể khiến được Tử nhân kim diện.
Cùng với lời nói đó, Tử nhân kim diện lắc vai phát tác ngay một đạo chỉ kiếm công thẳng đến Cẩm y kim diện nhân. Cẩm y kim diện nhân không hề né tránh chỉ kiếm của Tử nhân kim diện, mà y cũng phát động chỉ kiếm đón thẳng đỡ thẳng.
“Chát...”
Hai đạo chỉ kiếm chạm thẳng vào nhau, phát ra âm thanh khô khốc nghe buốt cả cột sống, đạo chỉ kiếm của Tử nhân kim diện như thể bị gãy vụn ra sau âm thanh khô khốc đó.
Tử nhân kim diện thối liền ba bộ, ánh mắt thất thần, bàng hoàng, trong khi Cẩm y kim diện vẫn đứng một chỗ bình chân như vại.
Cẩm y kim diện nhân trang trọng nói :
- Cô nương chưa phải là đối thủ của lão phu.
Lời còn đọng trên miệng Cẩm y kim diện nhân thì Tử nhân kim diện quẳng xuống sàn nhà mồ một chiếc hỏa pháo.
“Ầm...”
(Mất hai trang)
ại lộ ra nét tàn nhẫn cùng cực. Nàng như hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình rồi lắc đầu.
- Lão không cần tìm Thiên Thiên, mà chính Thiên Thiên sẽ tìm lão. Không một gã kim diện nhân nào thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Thiên.
Hoàng Quốc Túy sửa lại bộ lễ phục tân lang mà đúng ra đó chỉ là những động tác thừa để làm ra vẻ.
Y khệnh khạng bước vào đại sảnh đường huyện phủ.
Tân nương Chu Uyển Thanh đã chờ sẵn bên án thờ thiên địa. Nàng vận trang phục tân nương và đôi khăn lụa phủ xuống che khuất dung diện. Hoàng Quốc Túy bước đến trước mặt Huyện lệnh Chu Tần và phu nhân Tra Thùy Tình. Y ôm quyền giả lả nói :
- Hôm nay ngày lành tháng tốt, hiền tế Hoàng Quốc Túy xin được đón tân nương về tư dinh. Mong nhạc phụ và nhạc mẫu chuẩn y cho hiền tế.
Huyện lệnh Chu Tần vuốt râu gật đầu :
- Tất cả đều đã chuẩn bị cả rồi, chỉ chờ hiền tế thôi. Uyển Thanh sau này sẽ do hiền tế chăm sóc. Nhạc phụ hy vọng Uyển Thanh sẽ được hạnh phúc, nhạc phụ cũng mong hiền tế nói với Tuần phủ đại nhân một lời.
Hoàng Quốc Túy khoát tay :
- Hây... lão nhân gia không phải lo... Hoàng Quốc Túy đã nói với lão nhân gia rồi. Nhạc phụ cứ yên tâm... lão nhân gia thế nào cũng để mắt đến nhạc phụ và cân nhắc nhạc phụ sớm thăng quan tiến chức để còn môn đăng hộ đối với Hoàng gia chứ.
Huyện lệnh Chu Tần giả lả cười. Lão vừa cười vừa vuốt râu ra vẻ rất tâm đắc với lời nói của Hoàng Quốc Túy.
- Nhạc gia vô cùng cảm kích hiền tế. Nếu như nhạc phụ được thăng quan tiến chức sẽ không bao giờ quên Hoàng hiền tế đâu.
Lão vuốt râu chỉ tân nương :
- Đã đến giờ lành rồi... mời hiền tế đưa tân nương về tư dinh. Hiền tế nhớ cho điều này, Uyển Thanh vẫn còn rụt rè e lệ, nhưng rồi cũng sớm quen với cuộc sống mới thôi. Con gái đã lớn thì phải lấy chồng.
Hoàng Quốc Túy vuốt cằm, giả lả nói :
- Xin nhạc phụ cứ yên tâm... hiền tế biết rành lắm. Dù sao hiền tế đã từng kinh hết bao nhiêu nữ nhân rồi. Nhất định hiền tế không để cho tân nương phải thất vọng đâu.
Đôi chân mày của Huyện lệnh Chu Tần nhíu lại. Lão không thể nào tin được một hiền tế như Hoàng Quốc Túy lại thốt ra những lời nói này ngay trong thời khắc hoàng đạo rước tân nương.
Mặc dù vậy, Huyện lệnh Chu Tần vẫn giả lả như không nghe lời nói đó. Lão ôn nhu nói :
- Tới thời khắc rồi... mời hiền tế.
- Được, được... đa tạ nhạc gia và nhạc mẫu.
Hoàng Quốc Túy bước đến bên Chu Uyển Thanh. Y nhìn nàng nói :
- Tân nương... chúng ta về tư dinh động phòng thôi.
Y nói rồi nắm tay Chu Uyển Thanh dẫn ra cửa với dáng vội vã như sợ Chu Tần đổi ý hay Uyển Thanh bất ngờ thay đổi ý định mà không muốn theo. Nàng theo chân Hoàng Quốc Túy mà tuyệt nhiên không có phản ứng gì.
Thấy Chu Uyển Thanh răm rắp bước theo mình, Hoàng Quốc Túy như mở cờ trong bụng, y nhủ thầm: “Đúng là nhi nữ thường tình, mới hôm nào còn làm bộ làm tịch, nay thì bị ta dẫn về nhà làm phận chức sinh con đẻ cái, nâng khăn sửa túi cho Hoàng thiếu gia”.
Đoàn kiệu hoa rước được tân nương hối hả quay trở về tư dinh của Hoàng gia. Hai người đến trước bàn thờ thiên địa.
Bà mai trịnh trọng nói :
- Nhất bái thiên địa.
Hoàng Quốc Túy ôm quyền toan hành bái nhưng nhìn sang thấy Uyển Thanh cứ đứng trơ ra như trời trồng. Y chau mày miễn cưỡng nói :
- Tân nương.
Chu Uyển Thanh lắc đầu nhưng không nói gì.
Hoàng Quốc Túy giả lả cười rồi nói :
- Cũng được... cho qua tiểu tiết này đi.
Bà mai lại xướng lên :
- Nhị bái cao đường.
Tân nương lại đứng phỗng ra, Hoàng Quốc Túy nhướng mày nhìn nàng. Hoàng Nghiêm tuần phủ nhìn tân nương. Lão có vẻ bất nhẫn trước thái độ của Chu Uyển Thanh.
Hoàng Quốc Túy nhận ra vẻ mặt cau có của Tuần phủ Giang Nam.
Hoàng Nghiêm liền vồn vã nói :
- Lão gia... Uyển Thanh không có ý gì đâu. Chẳng qua nàng bị đau xương sống không thể hành đại lễ được đó mà.
Hoàng Nghiêm tuần phủ đứng lên. Lão nhìn Hoàng Quốc Túy.
- Ngươi sau này ráng chạy chữa cột sống cho nương tử ngươi.
Nói dứt lời, Hoàng Nghiêm tuần phủ bỏ thẳng đi vào trong hậu đường.
Hoàng Quốc Túy nhìn bà mai :
- Cho qua nốt phu thê giao bái. Mai mốt đây nương tử sẽ hành bái thiếu gia cũng được mà. Mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt đó không cần thiết.
Y lại nhìn tân nương.
- Ta tính như vậy được chứ?
Tân nương gật đầu.
Hoàng Quốc Túy vuốt cằm, cười hớn hở rồi nói :
- Xem như nghi thức đã xong rồi, ta với nàng vào động phòng sớm đi.
Hoàng Quốc Túy ngờ đâu lời nói của gã sẽ bị tân nương từ chối, nhưng thật bất ngờ nàng lại gật đầu chìu theo ý gã.
Hoàng Quốc Túy nhìn tân nương: “Thì ra nàng ta còn nôn nóng hơn cả mình”.
Y vừa nghĩ vừa toan tính nắm tay tân nương, nhưng nàng lại không cho y nắm tay.
Hoàng Quốc Túy nói :
- Thôi được... ta đi trước, nàng đi sau.
Tân nương lại đồng ý gật đầu. Hoàng Quốc Túy tủm tỉm cười rồi bỏ đi trước, tân nương lẽo đẽo theo sau. Mọi người có mặt tại đại đường Hoàng gia đều trơ mặt nhìn tân lang và tân nương. Ai nấy đều khoát vẻ mặt ngơ ngác nhưng không dám hỏi gì bởi đây là ngày song hỉ của thiếu gia Hoàng Quốc Túy.
Tân nương vừa bước vào gian biệt phòng hoa chúc được trang hoàng lộng lẫy thì Hoàng Quốc Túy đóng ngay cửa lại, nàng bước đến ngồi xuống mộc sàn trải thảm nhung.
Hoàng Quốc Túy xoa tay nhìn tân nương nói :
- Uyển Thanh... ta đã chờ khắc này lâu lắm rồi. Cuối cùng thì nàng cũng thuộc về ta. Một khi bổn thiếu gia đã muốn thì chẳng khác nào trời muốn. Không có ai có thể cản được Hoàng Quốc Túy cả.
Y vừa nói vừa cởi ngay bộ lễ phục tân lang một cách vội vã, chỉ còn vận lại bộ nội y. Cởi bỏ trang phụ tân lang, Hoàng Quốc Túy vừa xoa tay nhìn tân nương vừa nói :
- Uyển Thanh... ta từng mơ đến thời khắc này rồi. Ta sẽ đưa nàng vào cõi vu sơn hoan lạc. Nàng mãi mãi là của Hoàng Quốc Túy. Nàng sẽ mãi mãi là của ta.
Miệng y xuýt xoa, bước đến trước mặt tân nương.
Giọng nói của Hoàng Quốc Túy lạc hẳn đi bởi những xúc cảm đang dâng trào trong nội thể gã.
- Ta sẽ... ta sẽ... ơ... ta lột vuông lụa để nhìn mặt nàng nhé?
Tân nương gật đầu nhưng không đáp lời gã.
Tay Hoàng Quốc Túy run bắn lên khi chạm vào vuông lụa. Y như muốn nín thở và từ từ gỡ bỏ vuông lụa đỏ trùm trên mặt tân nương.
Khi vuông lụa lột bỏ ra khỏi đầu tân nương, Hoàng Quốc Túy đứng sững ra như bị trời trồng, hai mắt gã dựng đứng những tưởng hai con ngươi sẽ rớt hẳn ra ngoài, miệng thì há hốc như thể đang bị mắc cạn.
Hoàng Quốc Túy rơi vào tình trạng thất thần, thất vía bởi vì những gì đập vào mắt gã không phải là dung diện khả ái mỹ miều của Chu Uyển Thanh, mà thay vào đó là bộ mặt vàng rực. Đúng hơn là một chiếc mặt nạ dát vàng, óng ánh phản chiếu ánh sáng từ bốn ngọn chân đèn nếu chỉ có chiếc mặt nạ dát vàng đó thôi cũng chưa đến nỗi khiến Hoàng Quốc Túy hồn siêu phách lạc, mà chính đôi con ngươi rừng rực toát ra từ kim diện mới khiến gã thất thần, thất vía.
Hoàng Quốc Túy muốn thét lên nhưng chẳng thể nào thét được. Cứ như khí quản của y bị khối than hồng chẹn ngang không lấy được dưỡng khí chứ đừng nói là thét ra lời.
Kim diện nhân lấy ra một hoàn dược bỏ vào miệng Hoàng Quốc Túy, như thể cho cá đói ăn mồi.
Y vỗ nhẹ một cái, hoàn dược trôi tuột xuống bụng Hoàng Quốc Túy, đến lúc này y mới hoàn hồn.
Kim diện nhân cất tiếng the thé :
- Đưa ta quay về Huyện phủ, đừng bao giờ gây thêm chuyện rắc rối nữa. Nếu cãi lời ta... ngươi sẽ chết không sống được đâu. Ngươi sẽ bị chết thảm bởi Đoạn Trường đơn.
- Ơ... Đoạn Trường đơn là gì?
- Đoạn Trường đơn là độc thảo trong đại nội dùng cho các Giám quan. Ai đã uống Đoạn Trường đơn nếu quan hệ với nữ nhân sẽ chết thảm vô cùng.
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt, y bật khóc thành tiếng rồi nói :
- Vậy tại hạ... vậy Hoàng Quốc Túy không có dương tử được nữa sao?
- Ngươi ngoan ngoãn ta sẽ giải độc cho ngươi.
Y gật đầu.
- Quốc Túy sẽ ngoan ngoãn mà... sẽ thật ngoan ngoãn... nhưng ngươi là ai?
- Tử nhân kim diện... công tử biết bao nhiêu đó đủ rồi. Biết quá nhiều không tốt cho công tử đâu. Công tử còn phúc phận khi chạm mặt ta mà giữ được mạng của mình đó.
Sát nhân kim diện nói rồi đứng lên. Y lấy chiếc khăn lụa chụp lên đầu.
- Chúng ta đi...
Hoàng Quốc Túy răm rắp vận lại trang phục tân lang. Lần này tân nương đi trước còn tân lang đi sau. Y bước theo Sát nhân kim diện mà cứ cúi gập đầu nhìn xuống đất. Mọi người tại tư dinh Hoàng gia càng ngơ ngác, ngơ ngẩn hơn khi Hoàng Quốc Túy đưa tân nương ra kiệu quay lại huyện phủ Giang Tô.
Đoàn kiệu quay lại phủ Huyện lệnh. Tân nương dẫn tân lang vào đại đường trước sự ngỡ ngàng của Chu Huyện lệnh.
Huyện lệnh đại nhân nhìn tân lang và tân nương.
- Thế này là thế nào?
Hoàng Quốc Túy chưa kịp nói thì tân nương nắm tay y kéo đi thẳng một mạch đến biệt thất của Uyển Thanh.
Sát nhân kim diện nói :
- Công tử có thể về được rồi.
Hoàng Quốc Túy gật đầu... y miễn cưỡng nói lại :
- Vậy chừng nào Hoàng Quốc Túy có thuốc giải?
- Khi nào ta cảm thấy công tử đáng được hưởng giải dược. Đi đi.
Hoàng Quốc Túy thối bộ rồi quay bước. Y bỏ đi một mạch và chạm mặt với Huyện lệnh Chu Tần.
Chu Tần cản y lại.
- Hiền tế... chuyện này là thế nào?
Hoàng Quốc Túy nhăn nhó, rồi ngập ngừng nói :
- Huyện lệnh đại nhân đi mà hỏi tân nương... ta không biết gì đâu.
Nói rồi y vụt bỏ chạy ra ngoài cửa huyện phủ như thể có ma đuổi sau lưng.
Chu Tần ngơ ngác không hiểu gì, lão lắc đầu bước về phía biệt thất.
Lão gõ cửa, vừa gõ cửa Chu Huyện lệnh vừa nói :
- Uyển Thanh... con phải nói cho cha biết, chuyện này là thế nào?
Tiếng Uyển Thanh cất lên :
- Cha đi mà hỏi Hoàng thiếu gia, Hoàng thiếu gia không phải là nam nhân. Nếu cha không tin thì cứ thẩm chứng Hoàng Quốc Túy công tử.
Chân diện của Chu Tần nhăn nhúm hẳn lại.
- Y không phải là nam nhân... có chuyện đó sao?
- Thật mà.
Chu Tần Huyện lệnh buông một tiếng thở dài, lắc đầu, lão miễn cưỡng bỏ đi mà cứ ưng ức nghĩ về những lời của Uyển Thanh.
* * * * *
Chu Uyển Thanh nhìn Sát nhân kim diện. Nàng nhỏ giọng từ tốn hỏi :
- Chu Uyển Thanh đa tạ cô nương đã giúp Chu Uyển Thanh. Cô nương có thể cho Chu Uyển Thanh biết chân diện mục, sau này sẽ báo đáp.
- Chu tiểu thư không cần biết chân diện mục của ta là ai. Ta giúp tiểu thư không phải thất thân với tên tiểu nhân Hoàng Quốc Túy kia là vì Đường Thẩm.
- Đường Thẩm huynh đang ở đâu?
- Ta không biết.
Sát nhân kim diện lấy một cành hoa đào đỏ thẫm ghim lên chiếc lục bình.
- Tiểu thư bảo trọng.
Sát nhân kim diện toan bỏ đi thì Chu Uyển Thanh gọi lại :
- Cô nương... có thể cho Chu Uyển Thanh được biết tục danh của cô nương được không?
Nhìn lại Chu Uyển Thanh, Sát nhân kim diện từ tốn nói :
- Kim Diện Tử Nhân là ta.
- Không... Chu Uyển Thanh muốn biết tục danh của cô nương.
Sát nhân kim diện lắc đầu.
- Tiểu thư biết như thế đủ rồi, biết nhiều sẽ không tốt cho tiểu thư đâu.
Sát nhân kim diện buông tiếng thở dài :
- Nếu tiểu thư gặp lại Đường Thẩm thì nhờ tiểu thư nói với huynh ấy rằng ta cũng ái mộ huynh ấy, bảo trọng.
Nói dứt lời, Sát nhân kim diện bước ra cửa biệt thất. Y thi triển khinh công băng mình đi chẳng mấy chốc đã mất hút chẳng để dấu tích gì. Chu Uyển Thanh bước ra cửa nhìn theo Sát nhân kim diện vừa mất dạng.
Nàng nhủ thầm: “Vị cô nương này là ai, sao lại giúp mình. Hành tung của nàng ta thật là bí ẩn, dù gì đi nữa thì mình cũng đã thọ ơn nàng ta”.
* * * * *
Trở lại Sát nhân kim diện, sau khi rời khỏi phủ huyện với khí thuật siêu phàm, y đi một mạch đến mộ địa Giang Tô. Sát nhân kim diện tiến thẳng vào nhà mồ, rồi đứng ngay ra giữa nhà mồ như một pho tượng.
Sát nhân kim diện đứng một lúc rồi từ từ quay mặt nhìn ra cửa nhà mồ, cất giọng the thé :
- Tôn giá đã theo bổn sứ? Còn đứng ngoài đó làm gì nữa?
Từ ngoài cửa nhà mồ, một người vận trường y bào, chân diện cũng đeo một mặt nạ dát vàng bước vào.
Sát nhân kim diện trố mắt nhìn người đó.
- Hóa ra lại là Đổng Kiều Thiếu bang chủ.
Cẩm y kim diện nhân lắc đầu từ tốn nói :
- Bổn sứ không phải là Đổng Kiều Thiếu bang chủ.
- Vậy tôn giá là ai?
- Cô nương muốn biết mặt ta, ta cũng muốn biết chân diện mục của cô nương.
- Nếu tôn giá có bản lĩnh thì mới biết được chân diện mục của bổn cô nương.
- Cô nương không muốn cho ta biết mặt cô nương cũng được. Cô nương có thể cho ta được đến gặp Phùng Tử Hầu được chứ?
Sát nhân kim diện lắc đầu.
- Bổn cô nương chẳng biết Phùng Tử Hầu nào cả.
- Cô nương đừng nói vậy, cô nương biết Phùng Tử Hầu.
- Bổn cô nương cần gì phải ngoa ngôn với tôn giá. Cho dù ta có biết cũng không nói với tôn giá. Còn điều bổn cô nương muốn làm bây giờ là lấy mạng tôn giá.
- Cô nương muốn lấy mạng ta?
Cười khẩy một tiếng nghe thật cay độc, Sát nhân kim diện gằn giọng nói :
- Bất cứ Sát nhân kim diện nào cũng phải chết bởi Tử nhân kim diện.
Kim diện cẩm y nhân trừng mắt nhìn Tử nhân kim diện.
- Cô nương có mục đích đó à?
- Không sai. Đó là mục đích của ta, không chỉ là mục đích còn là lời thề của ta.
- Lời thề của cô nương. Vậy ta hỏi cô nương, Lục Y Phụng nha đầu đâu phải là Tử nhân kim diện sứ giả, thế mà cô nương lại định giết ả chứ?
Ánh mắt Kim diện tử nhân có vẻ sững sờ trước câu hỏi của Kim diện cẩm y nhân. Tử nhân kim diện buột miệng hỏi :
- Ngươi là ai, tại sao lại biết chuyện đó?
- Hãy cho ta gặp Phùng Tử Hầu, cô nương sẽ biết ta là ai?
- Hừ... ngươi đâu có thể khiến được Tử nhân kim diện.
Cùng với lời nói đó, Tử nhân kim diện lắc vai phát tác ngay một đạo chỉ kiếm công thẳng đến Cẩm y kim diện nhân. Cẩm y kim diện nhân không hề né tránh chỉ kiếm của Tử nhân kim diện, mà y cũng phát động chỉ kiếm đón thẳng đỡ thẳng.
“Chát...”
Hai đạo chỉ kiếm chạm thẳng vào nhau, phát ra âm thanh khô khốc nghe buốt cả cột sống, đạo chỉ kiếm của Tử nhân kim diện như thể bị gãy vụn ra sau âm thanh khô khốc đó.
Tử nhân kim diện thối liền ba bộ, ánh mắt thất thần, bàng hoàng, trong khi Cẩm y kim diện vẫn đứng một chỗ bình chân như vại.
Cẩm y kim diện nhân trang trọng nói :
- Cô nương chưa phải là đối thủ của lão phu.
Lời còn đọng trên miệng Cẩm y kim diện nhân thì Tử nhân kim diện quẳng xuống sàn nhà mồ một chiếc hỏa pháo.
“Ầm...”
(Mất hai trang)
ại lộ ra nét tàn nhẫn cùng cực. Nàng như hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình rồi lắc đầu.
- Lão không cần tìm Thiên Thiên, mà chính Thiên Thiên sẽ tìm lão. Không một gã kim diện nhân nào thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.