Chương 1: Bạn nhỏ làm chuyện xấu vô tình bị phát hiện
Lục Địa Hành Chu
29/01/2022
Đã nửa đêm, Hứa Trì rón rén bò khỏi giường, lay lay mép giường của từng người bạn cùng phòng, xác định mọi người đã ngủ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu lặng lẽ đến gần bàn của Trình Nhạn, theo trí nhớ tìm một nghìn tệ tiền mặt mà đối phương tuỳ tiện ném trên bàn, là tiền mà mẹ Trình lì xì cho hắn, để dưới gối cầu bình an. Nhưng Trình Nhạn cảm thấy cản trở giấc ngủ, thò tay xuống gối ném lên mặt bàn.
Hứa Trì nhớ thương số tiền kia cả một nửa buổi tối, rốt cuộc mất ngủ đến bốn giờ, cán cân thiện ác hoàn toàn nghiêng về phần ác. Cậu lợi dụng ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lấy đi phong bao đỏ, lại vô lực thả xuống, run rẩy cầm lấy một ngàn tệ.
Hứa Trì đứng trước bàn Trình Nhạn không dám nhúc nhích, cậu bắt đầu sợ ngày mai đối phương phát hiện thiếu tiền, ánh mắt dò hỏi sẽ nhắm vào mình, quản lý túc xá cũng sẽ tới cửa hỏi, sợ là tìm không ra, mọi người sẽ nghi ngờ. Số tiền này là mẹ Trình cho Trình Nhạn, lấy đi thật sự không có đạo đức.
Hứa Trì do dự mười phút, cho đến khi chân hơi mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ngay khi cậu muốn đặt tiền lại chỗ cũ, tất cả những gì lóe lên trong đầu là ông nội Hứa đang nằm hấp hối trên giường bệnh, Hứa Trì thực sự cần tiền, thêm một nghìn tệ nữa là đủ cho một ngày điều trị..
Hứa Trì siết chặt tiền, định lúi húi trở về giường, khi đi ngang qua mép giường Trình Nhan, một đôi tay bắt lấy cậu. Hứa Trì quay đầu lại, nhìn thấy Trình Nhạn đang mở to mắt nhìn mình, cậu sững sờ, cả người liền ngã xuống trên giường đối phương.
Thật ra Trình Nhạn chỉ muốn trêu cậu, nhưng không ngờ phản ứng của Hứa Trì lại lớn như vậy. Đêm nay hắn hơi mất ngủ, Hứa Trì bước xuống giường thì hắn đã tỉnh, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh của người kia, chờ đến lúc đầu óc ngốc ngốc, nghiêng người một phát đã bắt được Hứa Trì.
Hứa Trì cho rằng Trình Nhạn đã biết tất cả, biết mình ăn trộm phong bì đỏ của hắn, sợi dây căng thẳng trong đầu lập tức đứt đoạn, nước mắt bắt đầu rơi không tự chủ được, làm ướt cánh tay hắn. Cậu không ngừng lẩm bẩm “Tớ xin lỗi”, thấy được mặt Trình Nhạn mờ mịt, cho đến khi Hứa Trì đưa cho hắn phong bì đỏ trong tay, hắn mới không hiểu chuyện gì đó.
“Hứa Trì, đây là cậu ăn trộm sao?” Trình Nhạn đứng dậy nói nhỏ vào tai Hứa Trì. Truyện Võng Du
“Tớ không… Tớ không cố ý.” Hứa Trì khóc càng lớn, dần dần không thể nói rõ ràng.
Người bạn cùng phòng dần dần tỉnh giấc vì tiếng nói của hai người, yêu cầu họ im lặng. Trình Nhạn tuỳ tiện lấy cớ, nói Hứa Trì bị ác mộng làm cho sợ hãi, hắn đang an ủi, các bạn cùng phòng tỏ vẻ thông cảm rồi ngủ tiếp.
Trình Nhạn kéo người vào trong ổ chăn, thấp giọng nói bên tai Hứa Trì: “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi không tố giác cậu.”
Hứa Trì ở trong lòng ngực Trình Nhạn, toàn thân cứng ngắc, đầu óc tựa hồ đình trệ, chỉ có thể ngây người gật đầu.
Trình Nhạn vói tay vào trong quần áo Hứa Trì, làn da đối phương rất trơn, không thô ráp như đa số những đứa con trai khác, hắn rất muốn bật đèn lên xem, núm vú của Hứa Trì có màu gì? Liệu nó có màu hồng, dễ thương như Hứa Trì.
Tuy không nhìn thấy nhưng cũng có thể sờ được, Hứa Trì giống như cá nằm trên thớt, tuỳ ý để Trình Nhạn xâu xé. Tay hắn đảo qua đảo lại hai viên nhô lên mặt trên, cẩn thận xoa bóp, Hứa Trì phát ra tiếng khóc oa oa, ngược lại lại khơi dậy ham muốn thú tính của Trình Nhạn.
Ăn trộm tiền là việc không nên làm.
Cậu lặng lẽ đến gần bàn của Trình Nhạn, theo trí nhớ tìm một nghìn tệ tiền mặt mà đối phương tuỳ tiện ném trên bàn, là tiền mà mẹ Trình lì xì cho hắn, để dưới gối cầu bình an. Nhưng Trình Nhạn cảm thấy cản trở giấc ngủ, thò tay xuống gối ném lên mặt bàn.
Hứa Trì nhớ thương số tiền kia cả một nửa buổi tối, rốt cuộc mất ngủ đến bốn giờ, cán cân thiện ác hoàn toàn nghiêng về phần ác. Cậu lợi dụng ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lấy đi phong bao đỏ, lại vô lực thả xuống, run rẩy cầm lấy một ngàn tệ.
Hứa Trì đứng trước bàn Trình Nhạn không dám nhúc nhích, cậu bắt đầu sợ ngày mai đối phương phát hiện thiếu tiền, ánh mắt dò hỏi sẽ nhắm vào mình, quản lý túc xá cũng sẽ tới cửa hỏi, sợ là tìm không ra, mọi người sẽ nghi ngờ. Số tiền này là mẹ Trình cho Trình Nhạn, lấy đi thật sự không có đạo đức.
Hứa Trì do dự mười phút, cho đến khi chân hơi mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ngay khi cậu muốn đặt tiền lại chỗ cũ, tất cả những gì lóe lên trong đầu là ông nội Hứa đang nằm hấp hối trên giường bệnh, Hứa Trì thực sự cần tiền, thêm một nghìn tệ nữa là đủ cho một ngày điều trị..
Hứa Trì siết chặt tiền, định lúi húi trở về giường, khi đi ngang qua mép giường Trình Nhan, một đôi tay bắt lấy cậu. Hứa Trì quay đầu lại, nhìn thấy Trình Nhạn đang mở to mắt nhìn mình, cậu sững sờ, cả người liền ngã xuống trên giường đối phương.
Thật ra Trình Nhạn chỉ muốn trêu cậu, nhưng không ngờ phản ứng của Hứa Trì lại lớn như vậy. Đêm nay hắn hơi mất ngủ, Hứa Trì bước xuống giường thì hắn đã tỉnh, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh của người kia, chờ đến lúc đầu óc ngốc ngốc, nghiêng người một phát đã bắt được Hứa Trì.
Hứa Trì cho rằng Trình Nhạn đã biết tất cả, biết mình ăn trộm phong bì đỏ của hắn, sợi dây căng thẳng trong đầu lập tức đứt đoạn, nước mắt bắt đầu rơi không tự chủ được, làm ướt cánh tay hắn. Cậu không ngừng lẩm bẩm “Tớ xin lỗi”, thấy được mặt Trình Nhạn mờ mịt, cho đến khi Hứa Trì đưa cho hắn phong bì đỏ trong tay, hắn mới không hiểu chuyện gì đó.
“Hứa Trì, đây là cậu ăn trộm sao?” Trình Nhạn đứng dậy nói nhỏ vào tai Hứa Trì. Truyện Võng Du
“Tớ không… Tớ không cố ý.” Hứa Trì khóc càng lớn, dần dần không thể nói rõ ràng.
Người bạn cùng phòng dần dần tỉnh giấc vì tiếng nói của hai người, yêu cầu họ im lặng. Trình Nhạn tuỳ tiện lấy cớ, nói Hứa Trì bị ác mộng làm cho sợ hãi, hắn đang an ủi, các bạn cùng phòng tỏ vẻ thông cảm rồi ngủ tiếp.
Trình Nhạn kéo người vào trong ổ chăn, thấp giọng nói bên tai Hứa Trì: “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi không tố giác cậu.”
Hứa Trì ở trong lòng ngực Trình Nhạn, toàn thân cứng ngắc, đầu óc tựa hồ đình trệ, chỉ có thể ngây người gật đầu.
Trình Nhạn vói tay vào trong quần áo Hứa Trì, làn da đối phương rất trơn, không thô ráp như đa số những đứa con trai khác, hắn rất muốn bật đèn lên xem, núm vú của Hứa Trì có màu gì? Liệu nó có màu hồng, dễ thương như Hứa Trì.
Tuy không nhìn thấy nhưng cũng có thể sờ được, Hứa Trì giống như cá nằm trên thớt, tuỳ ý để Trình Nhạn xâu xé. Tay hắn đảo qua đảo lại hai viên nhô lên mặt trên, cẩn thận xoa bóp, Hứa Trì phát ra tiếng khóc oa oa, ngược lại lại khơi dậy ham muốn thú tính của Trình Nhạn.
Ăn trộm tiền là việc không nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.