Chương 3: Trình Nhạn là một kẻ ngốc
Lục Địa Hành Chu
29/01/2022
Hứa Trì bị nhốt ở ngoài cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy tiếng nước tích tắc, là Trình Nhạn mở vòi nước che giấu vẻ xấu hổ, hắn ở trong đang phát tiết dục vọng.
Quản lý thấy hai người đã lâu không quay lại, đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy Hứa Trì đứng ở bên hồ, đang xoa đầu.
“Hứa Trì, cậu ổn chưa? Trình Nhạn kêu cậu ra? Là muốn an ủi cậu sao?”
“Tớ không sao.”
“Không có gì nữa thì mau về ngủ, sáng mai còn phải lên lớp.”
“Được.”
Hứa Trì trở về giường, giả bộ chui vào chăn bông, nhưng mắt vẫn luôn mở to, bên tai vẫn luôn chú ý đến tiếng toilet.
Trình Nhạn xong hết mọi chuyện, đang trong lúc lên đỉnh, tinh dịch ở trên đầu, ngoài tiếng nước chảy, hắn hoàn toàn không để ý động tĩnh bên ngoài, cho rằng Hứa Trì vẫn đang ở bên ngoài, lớn giọng kêu, sau đó tắt vòi nước, hướng bên ngoài cửa nói chuyện.
“Cái kia, chính là, Hứa Trì, chính là.”
“Này, chính là, cậu nói cái gì?”
“Chỉ là … tôi luôn thích cậu, cho nên vừa rồi không khống chế được, đôi lúc t*ng trùng thượng não, xin lỗi! Tôi thực sự không cố ý, doạ cậu sợ, cậu đừng phải suy nghĩ nhiều. Con trai giúp nhau là chuyện bình thường! “
“Chỉ là không biết cậu có cảm giác gì với tôi không?”
Đợi một lúc cũng không có phản ứng gì, Trình Nhạn nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng che miệng vừa rồi của Hứa Trì, có lẽ là vì sợ người khác nghe thấy mà không dám đáp lại mình. Đầu óc hắn chỉ toàn là tiếng đối phương rên rỉ trong lồng ngực mình, còn có làn da mịn màng và tinh tế, nghĩ đến đấy cậu em trai lại ngẩng đầu lên.
Trình Nhạn bất lực liếc nhìn lều nhỏ phía dưới, đành phải nói với không khí bên ngoài: “Hứa Trì, về trước đi, bên ngoài lạnh lắm đừng đứng đó.”
Lúc này quản lý ký túc xá đang muốn đi toilet tình cờ nghe được câu này, trong lòng vạn lời nguyền rủa cô đọng lại thành một câu, “Mẹ mày!”
Tuy nhiên, khi những lời này đến tai Trình Nhạn, chúng trở thành “thích” hơi mang ý khẳng định của Hứa Trì. Bởi vì tâm trí hắn chỉ toàn những tiếng thở hổn hển của đối phương, liền biến tiếng của quản lý túc xá thành tiếng của Hứa Trì, nội tâm khát vọng đáp án là hai chữ thích, phát âm của từ mẹ mày cũng thành chữ thích.
Trình Nhạn không nhịn được nhếch mép đi vào nhà vệ sinh, quản lý ký túc xá bên ngoài cảm thấy cái thằng điên này không cứu nổi, gõ cửa nhà vệ sinh.
“Trình Nhạn. Mày làm đéo gì trong nhà vệ sinh?”
Lúc này hắn mới mở cửa, vênh váo đi về ký túc với túp lều tranh nhỏ, quản lý túc xá nghĩ trăm lần cũng không biết thằng điên đó làm gì, bị tình yêu chi phôi? Làm gì không quan trọng, nhưng chắc chắn Trình Nhạn là kẻ ngốc, quản lý ký túc nghĩ thầm.
Hứa Trì bắt gặp tiếng của Trình Nhạn bước vào, dường như muốn nói lời chúc ngủ ngon với hắn, nhưng đối phương lại quay lưng về phía mình, không biết tiếng ngủ ngon này có thể nghe hay không.
Bên kia, Trình Nhạn đang nằm trên giường, nghĩ đến khoảng thời gian tuyệt vời trong nhà vệ sinh vừa rồi, ôm cái chăn mà Từ Chí vừa đắp, kết quả càng nghĩ càng hưng phấn, nửa đêm còn đi vệ sinh xử lý cậu em của mình.
Cả đêm Hứa Trì không ngủ, trong đầu một đống sự tình rối loạn, lo lắng cùng lo lắng cuốn lấy cậu, vùi lấp cậu trong bầu trời phiền não, cậu cảm thấy tương lai của mình tựa như bóng tối vô định, không tìm thấy ánh sáng.
Quản lý thấy hai người đã lâu không quay lại, đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy Hứa Trì đứng ở bên hồ, đang xoa đầu.
“Hứa Trì, cậu ổn chưa? Trình Nhạn kêu cậu ra? Là muốn an ủi cậu sao?”
“Tớ không sao.”
“Không có gì nữa thì mau về ngủ, sáng mai còn phải lên lớp.”
“Được.”
Hứa Trì trở về giường, giả bộ chui vào chăn bông, nhưng mắt vẫn luôn mở to, bên tai vẫn luôn chú ý đến tiếng toilet.
Trình Nhạn xong hết mọi chuyện, đang trong lúc lên đỉnh, tinh dịch ở trên đầu, ngoài tiếng nước chảy, hắn hoàn toàn không để ý động tĩnh bên ngoài, cho rằng Hứa Trì vẫn đang ở bên ngoài, lớn giọng kêu, sau đó tắt vòi nước, hướng bên ngoài cửa nói chuyện.
“Cái kia, chính là, Hứa Trì, chính là.”
“Này, chính là, cậu nói cái gì?”
“Chỉ là … tôi luôn thích cậu, cho nên vừa rồi không khống chế được, đôi lúc t*ng trùng thượng não, xin lỗi! Tôi thực sự không cố ý, doạ cậu sợ, cậu đừng phải suy nghĩ nhiều. Con trai giúp nhau là chuyện bình thường! “
“Chỉ là không biết cậu có cảm giác gì với tôi không?”
Đợi một lúc cũng không có phản ứng gì, Trình Nhạn nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng che miệng vừa rồi của Hứa Trì, có lẽ là vì sợ người khác nghe thấy mà không dám đáp lại mình. Đầu óc hắn chỉ toàn là tiếng đối phương rên rỉ trong lồng ngực mình, còn có làn da mịn màng và tinh tế, nghĩ đến đấy cậu em trai lại ngẩng đầu lên.
Trình Nhạn bất lực liếc nhìn lều nhỏ phía dưới, đành phải nói với không khí bên ngoài: “Hứa Trì, về trước đi, bên ngoài lạnh lắm đừng đứng đó.”
Lúc này quản lý ký túc xá đang muốn đi toilet tình cờ nghe được câu này, trong lòng vạn lời nguyền rủa cô đọng lại thành một câu, “Mẹ mày!”
Tuy nhiên, khi những lời này đến tai Trình Nhạn, chúng trở thành “thích” hơi mang ý khẳng định của Hứa Trì. Bởi vì tâm trí hắn chỉ toàn những tiếng thở hổn hển của đối phương, liền biến tiếng của quản lý túc xá thành tiếng của Hứa Trì, nội tâm khát vọng đáp án là hai chữ thích, phát âm của từ mẹ mày cũng thành chữ thích.
Trình Nhạn không nhịn được nhếch mép đi vào nhà vệ sinh, quản lý ký túc xá bên ngoài cảm thấy cái thằng điên này không cứu nổi, gõ cửa nhà vệ sinh.
“Trình Nhạn. Mày làm đéo gì trong nhà vệ sinh?”
Lúc này hắn mới mở cửa, vênh váo đi về ký túc với túp lều tranh nhỏ, quản lý túc xá nghĩ trăm lần cũng không biết thằng điên đó làm gì, bị tình yêu chi phôi? Làm gì không quan trọng, nhưng chắc chắn Trình Nhạn là kẻ ngốc, quản lý ký túc nghĩ thầm.
Hứa Trì bắt gặp tiếng của Trình Nhạn bước vào, dường như muốn nói lời chúc ngủ ngon với hắn, nhưng đối phương lại quay lưng về phía mình, không biết tiếng ngủ ngon này có thể nghe hay không.
Bên kia, Trình Nhạn đang nằm trên giường, nghĩ đến khoảng thời gian tuyệt vời trong nhà vệ sinh vừa rồi, ôm cái chăn mà Từ Chí vừa đắp, kết quả càng nghĩ càng hưng phấn, nửa đêm còn đi vệ sinh xử lý cậu em của mình.
Cả đêm Hứa Trì không ngủ, trong đầu một đống sự tình rối loạn, lo lắng cùng lo lắng cuốn lấy cậu, vùi lấp cậu trong bầu trời phiền não, cậu cảm thấy tương lai của mình tựa như bóng tối vô định, không tìm thấy ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.