Chương 29
Chang
25/07/2023
Hắc Thần đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn, bây giờ đã là 21h30' rồi, anh không nghĩ cuộc họp đó lại có thể kéo dài tới mức này. Nhưng mối quan tâm hàng đầu bây giờ phải là người con gái đang đứng trước cửa phòng mới đúng. Hắc Thần sải chân đi nhanh tới đó
"Anh nhớ là cho nhân viên về lúc 19h sao giờ em còn ở đây"
"Thế giờ nào anh mới về"
Hắc Thần ban đầu không thể nghĩ được rằng người đứng trước cửa phòng lại chính là Tống Huyền Chang. Cô đứng ở đây mà không phải là bên trong chắc là do quản lý của anh, bởi vì nếu như quá 8h tối mà nhân viên chưa ngừng công việc lại thì quản lý có nhiệm vụ nhắc họ trở về, thường thì quản lý không gặp vấn đề này nhưng hôm nay anh ta bắt gặp Tống Huyền Chang vẫn đang ở trong phòng nên đã nhắc nhở cô, nhắc nhở không được thì cứ trực tiếp ép cô ra khỏi phòng
Tống Huyền Chang hôm nay không về nhà sớm là vì cô từ trưa đến nay cô không gặp được Hắc Thần liền biết ngay rằng anh lại tiếp tục cúi mặt vào đống công việc
Cô lại như thế, lại bất lực nhìn anh làm việc không thể làm gì.
Hắc Thần giật mình rồi đưa tay lên mặt cô "Có người vừa mới bắt nạt em??"
Tống Huyền Chang không hề nhận ra bản thân mình đang khóc cũng chẳng biết anh đưa tay lên khóe mắt mình làm gì và càng không biết câu nói của anh mang ẩn ý gì??
"Em bị làm sao" Hắc Thần càng ngày càng không hiểu được cảm xúc của Tống Huyền Chang nữa rồi
"Không có gì" Tống Huyền Chang lấy hai tay đẩy người anh ra và muốn về nhà
Tống Huyền Chang lướt qua người anh, tại sao Hắc Thần lại cứ đứng một chỗ như vậy. Không đúng, đây không phải cách đúng. Hàng loạt suy nghĩ xuất hiện thì anh mới thấy rằng mình không được đứng yên như vậy
Hắc Thần quay đầu rồi kéo tay cô một lực tương đối lớn, lực kéo đó đã khiến cho cô quay đầu lại. Hắc Thần trước tiên phải thở hơi thật dài mới được, đối phương là con gái nên không được phép nổi nóng
"Nói cho anh biết em bị cái gì"
"Buông tôi ra"
Hắc Thần không nghe nhầm đấy chứ, hôm nay Tống Huyền Chang lại dám xưng tôi với anh, rõ ràng cái kiểu xưng hô này khiến cho anh không thể chấp nhận được...
Bây giờ Hắc Thần phải tự nói với bản thân rằng: Cài gì cũng sẽ có cách giải quyết
"Được, em cho anh một lời giải thích anh chắc chắn sẽ cho em về"
"Hả, anh đi tìm công việc mà nghe giải thích không thì đi mà tìm người anh thích mà nói chuyện, mau biến khỏi mắt tôi ngay"
"Cái gì..." Tống Huyền Chang không hề biết giọng của Hắc Thần đã bắt đầu chìm xuống đến cái độ ngang ngửa của Hoắc Cảnh Thâm rồi.
Nửa người của Tống Huyền Chang bị đập thẳng xuống bàn thư ký gần đó và bị Hắc Thần khống chế không thể nhúc nhích được
"Tôi cho em nói thêm một câu nữa, em vừa mới đuổi thằng này đúng không"
"Biến đi biến đ....."
Tống Huyền Chang nhắm chặt mắt buông ra những lời đáng nhẽ không nên nói, Thứ Hắc Thần ghét nhất chính là từ "biến" mà còn được phát ra từ chính miệng của người con gái anh yêu thì có như nào anh cũng không kiềm chế được
Miệng Tống Huyền Chang không thể nói thành lời thì bởi vì miệng của anh đã bị Hắc Thần chặn lại bằng một nụ hôn rồi, nụ hôn đó khác với nụ hôn trước đây nhiều, cô không biết rằng bản thân vừa đã động vào phần sói của anh
Sói là gì? Rất đơn giản thôi, sói là loài thú rất nguy hiểm chỉ cần dám khiêu khích nó thì một sợi tóc cũng không còn. Định nghĩa về sói khá nguy hiểm nhưng Hắc Thần không tới mức đó đâu....
Tại vì sao Tống Huyền Chang hôm nay lại ngông cuồng nói với anh những câu như thế, chắc chắn là có lý do???
Vừa rồi lúc Tống Huyền Chang chuẩn bị đi về thì bỗng nhận được điện thoại của Hắc Tiểu Đồng một người bạn thân thiết của cô
"Alo Tống Huyền Chang xin nghe"
"Hắc Tiểu Đồng đây"
"À cậu có chuyện gì không"
"Anh tớ có đó không"
"Không có, cậu muốn gặp anh ấy à"
Tống Huyền Chang thấy Hắc Tiểu Đồng im lặng một lúc mới lên tiếng "Không, cậu có thể giúp tớ một chuyện không"
"Nếu trong tầm tay của mình"
"Vậy, cậu chọc tức anh trai tớ được không"
Tống Huyền Chang rõ ràng thấy cái yêu cầu này quá phi lý, căn bản cô không muốn làm và cũng không dám làm nữa
"Có lý do gì không"
"Chuyện này thì....."
"Nếu khó nói thì cậu cho tớ một lợi ích đi, chọc tức anh ấy nguy cơ tớ bị đuổi việc rất cao đấy"
"Nếu được thì tớ bao cậu một buổi đi bar, sẽ tri trả hết"
Đi bar không phải trả tiền đúng là lời nhưng đi chọc tức Hắc Thần thì còn khổ hơn nhiều. Vậy mà đến cuối cùng cô vẫn đồng ý với Hắc Tiểu Đồng, và còn biết thứ Hắc Thần ghét là chữ "biến" nữa
Tống Huyền Chang bị Hắc Thần hôn mạnh bạo mới hối hận, nhưng phóng lao thì phải theo leo thôi
*****
"Cậu ấy nói sẽ làm, chị muốn làm cái gì"
"Mẹ của em yêu cầu chị không biết"
"Hai chị em không lo cho cô gái đó à, Hắc Thần một khi tức giận không biết kiểm soát bản thân đâu. Cẩn thận Tiểu Đồng mai không nhìn thấy bạn đấy"
"Anh đừng nói những điều đáng sợ như thế"
Hoắc Cảnh Thâm bình thường đã rất đáng sợ mà còn nói những câu ch.ết chóc thì lại càng đáng sợ hơn. Hoắc Cảnh Thâm ở cạnh Hắc Thần nhiều năm làm sao mà không rõ tính tình của anh, và cũng đã trải qua cái tức giận khó khống chế của anh rồi
Khả năng đấm đá của Hắc Thần đã rất cao lần đó Hoắc Cảnh Thâm phải cố lắm mới đánh thắng Hắc Thần. Còn Hắc Tiểu Đồng cũng đã chứng kiến anh nổi giận khi Hắc Thành ép một số chuyện vượt qua suy nghĩ của con người, vì anh không muốn gia đình tệ dần đi đã không làm gì thế nên lần đó anh bị Hắc Thành "đánh không ra gì"
Tóm lại là Hắc Thần nổi điên sẽ rất đáng sợ, Hoắc Cảnh Thâm còn phải công nhận điều này
"Chuẩn bị tiền đi thăm bệnh đi"
"Anh nói vớ vẩn quá đấy"
"Hắc Thần không nghe máy của anh là đủ biết"
Tuyết Mễ muốn thử sức Tống Huyền Chang một chút xem sao, khi chứng kiến cơn giận của Hắc Thần thì sẽ giải quyết như nào
*****
Xem như lần này Hắc Thần đã làm cho Hoắc Cảnh Thâm thất vọng rồi, anh không tức giận với Tống Huyền Chang được, nói vậy thôi chứ thực ra anh cũng "điên" lắm rồi
"Anh lúc nào cũng công việc không phải sao"
"Tôi như vậy là vì ai" Giọng nói của Hắc Thần càng này cành đi xuống, rõ ràng Tống Huyền Chang đã rất sợ vậy mà nhưng vẫn muốn làm tới cùng
"Vì ai làm sao mà em biết được"
Hắc Thần đỡ eo Tống Huyền Chang kéo đứng dậy rồi thẳng tay đập người cô vào tường, Hắc Thần chống tay lên tường mà dí sát vào mặt cô
"Anh đi tìm công việc với người mà anh thích ấy, đừng tôi cho kỳ vọng hết lần này đến lần khác nư-.."
"Tôi yêu em, người tôi thích cũng là em"
"Tôi làm việc ngày đêm cũng vì em, tôi không muốn em sau này phải có cuộc sống khổ cực"
"Nhưng....nhưng em không xứng đáng..."
"Chuyện này có liên quan xứng đáng hay không à, tôi yêu em mới làm thế."
"Nói mau, là ai dám kêu em chọc tức anh. Bình thường em không dám làm mấy cái trò này đâu nhỉ"
"Hả, ý anh là gì, anh nghĩ em không thể chọc tức anh??" Tống Huyền Chang bĩu môi tức giận nhìn Hắc Thần, điệu bộ lúc này với vừa nãy hoàn toàn khác nhau. Khiến cho anh càng khẳng định chắc chắn là có người nhờ cô làm cái này
"Trông em như này đáng yêu hơn nhiều"
Hắc Thần giờ mới để ý điện thoại của bản thân cứ kêu thì phải, anh miễn cưỡng nhấc máy
"Chuyện gì"
"Nhóc có giọng giống anh rồi đấy, Hắc Thần"
"Bây giờ anh có chuyện gì"
"Tống Huyền Chang có ở đó không"
Tiếng nói vọng qua điện thoại là một giọng nói hoàn toàn khác, anh đương nhiên là có thể nhận ra, người này chắc chắn là Hắc Tiểu Đồng rồi. Anh chuyển máy đưa cho cô
"Có người gặp em đấy"
Hắc Tiểu Đồng ở nhà Hoắc Cảnh Thâm sao!? Vậy thì anh đoán được khá nhiều chuyện rồi, nhưng Hắc Tiểu Đồng nhờ cô ư, không lẽ lại còn thêm yêu cầu của người khác
"Cậu không sao chứ A Tống"
"Không sao cái gì, tớ sợ ch.ết khiếp rồi đây này. Cậu đừng bao giờ nhờ tớ làm mấy trò nguy hiểm này nữa"
"Không sao là ổn rồi, tớ sợ anh hai làm gì cậu"
"Thôi dù gì cũng cảm ơn cậu, nhờ cậu tớ đã nghe thấy điều muốn nghe rồi"
Hắc Tiểu Đồng liền trở nên tò mò hơn "Hả chuyện gì thế"
"Còn lâu mới cho cậu biết"
Tống Huyền Chang trả điện thoại lại cho Hắc Thần cũng là lúc Hắc Tiểu Đồng trả điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm
"Xem ra nhóc không nổi giận như anh tưởng, cuối cùng cũng biết yêu rồi nhỉ"
"Sớm hơn anh thì có coi là thành công lớn không"
"Để xem nhóc kết hôn bao giờ"
"Được, mong gia đình chuẩn bị tiền nhiều một chút"
Hắc Thần cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tống Huyền Chang với cặp mặt không bình thường, cô tưởng mọi thứ xong rồi chứ? Cô cúi người xuống để rời khỏi vòng tay của anh
Tống Huyền Chang ngay lập tức bị Hắc Thần bế lên
"Buông em xuống, em muốn về nhà"
"Sau những lời cay đắng vừa rồi mà em lại dửng dưng như không có chuyện gì sao?"
"Đâu phải tại em đâu"
"Vậy, bây giờ em muốn như nào"
"Về nhà"
Cô chỉ nhìn thấy Hắc Thần cười một cái, nó cũng giống như nụ cười thường ngày nên cô cũng không rùng mình cho lắm. Tống Huyền Chang thích Hắc Thần như này hơn nhiều, điệu bộ vừa rồi cô không dám nhìn
Hắc Tiểu Đồng rõ ràng đã hại cô nhưng nhờ vậy mà nghe được câu "Tôi yêu em" của Hắc Thần, chỉ khi nghe được câu đó Tống Huyền Chang mới có thể tiếp tục thích anh. Đối với Hắc Thần bản thân mình yêu ai thì cứ nói nên chẳng có gì phải giấu cả
Bước cuối cùng của bản hợp đồng tìn.h nhân coi như sắp được rồi, đó chính là ước nguyện duy nhất của Hắc Thần
Tống Huyền Chang ngồi trên xe ô tô của Hắc Thần và được đưa về nhà
"Anh yêu em"
"Dạ" Tống Huyền Chang quay sang ngơ ngác nhìn anh còn anh thì chỉ nhìn đường đi trước mặt
"Anh sẽ luôn yêu em, sau này anh cũng mong em sẽ nói câu đấy cho anh nghe"
"Anh không biết em đã rung động chưa nhưng sau này anh sẽ khiến em..."
"Một ngày nào đó em sẽ nói cho anh nghe"
Hắc Thần nở một nụ cười vui vẻ đối với góc độ này Tống Huyền Chang chỉ có thể nhìn được nửa nụ cười hài lòng của anh
"Đừng để anh đợi lâu quá đấy"
"Ừm, bữa tiệc tối ngày mai em có thể đi cùng anh không"
"Đương nhiên rồi"
Tống Huyền Chang có một lựa chọn rất đúng, cô thích bộ dạng này của anh hơn và không hề thích sự tức giận vừa rồi. Tống Huyền Chang đã chứng kiến cơn giận của anh nhưng không phải ở cuộc sống hàng ngày mà là ở trên giường. Ở trên giường, đối với cô Hắc Thần rất nguy hiểm vac mạnh bạo
"Anh nhớ là cho nhân viên về lúc 19h sao giờ em còn ở đây"
"Thế giờ nào anh mới về"
Hắc Thần ban đầu không thể nghĩ được rằng người đứng trước cửa phòng lại chính là Tống Huyền Chang. Cô đứng ở đây mà không phải là bên trong chắc là do quản lý của anh, bởi vì nếu như quá 8h tối mà nhân viên chưa ngừng công việc lại thì quản lý có nhiệm vụ nhắc họ trở về, thường thì quản lý không gặp vấn đề này nhưng hôm nay anh ta bắt gặp Tống Huyền Chang vẫn đang ở trong phòng nên đã nhắc nhở cô, nhắc nhở không được thì cứ trực tiếp ép cô ra khỏi phòng
Tống Huyền Chang hôm nay không về nhà sớm là vì cô từ trưa đến nay cô không gặp được Hắc Thần liền biết ngay rằng anh lại tiếp tục cúi mặt vào đống công việc
Cô lại như thế, lại bất lực nhìn anh làm việc không thể làm gì.
Hắc Thần giật mình rồi đưa tay lên mặt cô "Có người vừa mới bắt nạt em??"
Tống Huyền Chang không hề nhận ra bản thân mình đang khóc cũng chẳng biết anh đưa tay lên khóe mắt mình làm gì và càng không biết câu nói của anh mang ẩn ý gì??
"Em bị làm sao" Hắc Thần càng ngày càng không hiểu được cảm xúc của Tống Huyền Chang nữa rồi
"Không có gì" Tống Huyền Chang lấy hai tay đẩy người anh ra và muốn về nhà
Tống Huyền Chang lướt qua người anh, tại sao Hắc Thần lại cứ đứng một chỗ như vậy. Không đúng, đây không phải cách đúng. Hàng loạt suy nghĩ xuất hiện thì anh mới thấy rằng mình không được đứng yên như vậy
Hắc Thần quay đầu rồi kéo tay cô một lực tương đối lớn, lực kéo đó đã khiến cho cô quay đầu lại. Hắc Thần trước tiên phải thở hơi thật dài mới được, đối phương là con gái nên không được phép nổi nóng
"Nói cho anh biết em bị cái gì"
"Buông tôi ra"
Hắc Thần không nghe nhầm đấy chứ, hôm nay Tống Huyền Chang lại dám xưng tôi với anh, rõ ràng cái kiểu xưng hô này khiến cho anh không thể chấp nhận được...
Bây giờ Hắc Thần phải tự nói với bản thân rằng: Cài gì cũng sẽ có cách giải quyết
"Được, em cho anh một lời giải thích anh chắc chắn sẽ cho em về"
"Hả, anh đi tìm công việc mà nghe giải thích không thì đi mà tìm người anh thích mà nói chuyện, mau biến khỏi mắt tôi ngay"
"Cái gì..." Tống Huyền Chang không hề biết giọng của Hắc Thần đã bắt đầu chìm xuống đến cái độ ngang ngửa của Hoắc Cảnh Thâm rồi.
Nửa người của Tống Huyền Chang bị đập thẳng xuống bàn thư ký gần đó và bị Hắc Thần khống chế không thể nhúc nhích được
"Tôi cho em nói thêm một câu nữa, em vừa mới đuổi thằng này đúng không"
"Biến đi biến đ....."
Tống Huyền Chang nhắm chặt mắt buông ra những lời đáng nhẽ không nên nói, Thứ Hắc Thần ghét nhất chính là từ "biến" mà còn được phát ra từ chính miệng của người con gái anh yêu thì có như nào anh cũng không kiềm chế được
Miệng Tống Huyền Chang không thể nói thành lời thì bởi vì miệng của anh đã bị Hắc Thần chặn lại bằng một nụ hôn rồi, nụ hôn đó khác với nụ hôn trước đây nhiều, cô không biết rằng bản thân vừa đã động vào phần sói của anh
Sói là gì? Rất đơn giản thôi, sói là loài thú rất nguy hiểm chỉ cần dám khiêu khích nó thì một sợi tóc cũng không còn. Định nghĩa về sói khá nguy hiểm nhưng Hắc Thần không tới mức đó đâu....
Tại vì sao Tống Huyền Chang hôm nay lại ngông cuồng nói với anh những câu như thế, chắc chắn là có lý do???
Vừa rồi lúc Tống Huyền Chang chuẩn bị đi về thì bỗng nhận được điện thoại của Hắc Tiểu Đồng một người bạn thân thiết của cô
"Alo Tống Huyền Chang xin nghe"
"Hắc Tiểu Đồng đây"
"À cậu có chuyện gì không"
"Anh tớ có đó không"
"Không có, cậu muốn gặp anh ấy à"
Tống Huyền Chang thấy Hắc Tiểu Đồng im lặng một lúc mới lên tiếng "Không, cậu có thể giúp tớ một chuyện không"
"Nếu trong tầm tay của mình"
"Vậy, cậu chọc tức anh trai tớ được không"
Tống Huyền Chang rõ ràng thấy cái yêu cầu này quá phi lý, căn bản cô không muốn làm và cũng không dám làm nữa
"Có lý do gì không"
"Chuyện này thì....."
"Nếu khó nói thì cậu cho tớ một lợi ích đi, chọc tức anh ấy nguy cơ tớ bị đuổi việc rất cao đấy"
"Nếu được thì tớ bao cậu một buổi đi bar, sẽ tri trả hết"
Đi bar không phải trả tiền đúng là lời nhưng đi chọc tức Hắc Thần thì còn khổ hơn nhiều. Vậy mà đến cuối cùng cô vẫn đồng ý với Hắc Tiểu Đồng, và còn biết thứ Hắc Thần ghét là chữ "biến" nữa
Tống Huyền Chang bị Hắc Thần hôn mạnh bạo mới hối hận, nhưng phóng lao thì phải theo leo thôi
*****
"Cậu ấy nói sẽ làm, chị muốn làm cái gì"
"Mẹ của em yêu cầu chị không biết"
"Hai chị em không lo cho cô gái đó à, Hắc Thần một khi tức giận không biết kiểm soát bản thân đâu. Cẩn thận Tiểu Đồng mai không nhìn thấy bạn đấy"
"Anh đừng nói những điều đáng sợ như thế"
Hoắc Cảnh Thâm bình thường đã rất đáng sợ mà còn nói những câu ch.ết chóc thì lại càng đáng sợ hơn. Hoắc Cảnh Thâm ở cạnh Hắc Thần nhiều năm làm sao mà không rõ tính tình của anh, và cũng đã trải qua cái tức giận khó khống chế của anh rồi
Khả năng đấm đá của Hắc Thần đã rất cao lần đó Hoắc Cảnh Thâm phải cố lắm mới đánh thắng Hắc Thần. Còn Hắc Tiểu Đồng cũng đã chứng kiến anh nổi giận khi Hắc Thành ép một số chuyện vượt qua suy nghĩ của con người, vì anh không muốn gia đình tệ dần đi đã không làm gì thế nên lần đó anh bị Hắc Thành "đánh không ra gì"
Tóm lại là Hắc Thần nổi điên sẽ rất đáng sợ, Hoắc Cảnh Thâm còn phải công nhận điều này
"Chuẩn bị tiền đi thăm bệnh đi"
"Anh nói vớ vẩn quá đấy"
"Hắc Thần không nghe máy của anh là đủ biết"
Tuyết Mễ muốn thử sức Tống Huyền Chang một chút xem sao, khi chứng kiến cơn giận của Hắc Thần thì sẽ giải quyết như nào
*****
Xem như lần này Hắc Thần đã làm cho Hoắc Cảnh Thâm thất vọng rồi, anh không tức giận với Tống Huyền Chang được, nói vậy thôi chứ thực ra anh cũng "điên" lắm rồi
"Anh lúc nào cũng công việc không phải sao"
"Tôi như vậy là vì ai" Giọng nói của Hắc Thần càng này cành đi xuống, rõ ràng Tống Huyền Chang đã rất sợ vậy mà nhưng vẫn muốn làm tới cùng
"Vì ai làm sao mà em biết được"
Hắc Thần đỡ eo Tống Huyền Chang kéo đứng dậy rồi thẳng tay đập người cô vào tường, Hắc Thần chống tay lên tường mà dí sát vào mặt cô
"Anh đi tìm công việc với người mà anh thích ấy, đừng tôi cho kỳ vọng hết lần này đến lần khác nư-.."
"Tôi yêu em, người tôi thích cũng là em"
"Tôi làm việc ngày đêm cũng vì em, tôi không muốn em sau này phải có cuộc sống khổ cực"
"Nhưng....nhưng em không xứng đáng..."
"Chuyện này có liên quan xứng đáng hay không à, tôi yêu em mới làm thế."
"Nói mau, là ai dám kêu em chọc tức anh. Bình thường em không dám làm mấy cái trò này đâu nhỉ"
"Hả, ý anh là gì, anh nghĩ em không thể chọc tức anh??" Tống Huyền Chang bĩu môi tức giận nhìn Hắc Thần, điệu bộ lúc này với vừa nãy hoàn toàn khác nhau. Khiến cho anh càng khẳng định chắc chắn là có người nhờ cô làm cái này
"Trông em như này đáng yêu hơn nhiều"
Hắc Thần giờ mới để ý điện thoại của bản thân cứ kêu thì phải, anh miễn cưỡng nhấc máy
"Chuyện gì"
"Nhóc có giọng giống anh rồi đấy, Hắc Thần"
"Bây giờ anh có chuyện gì"
"Tống Huyền Chang có ở đó không"
Tiếng nói vọng qua điện thoại là một giọng nói hoàn toàn khác, anh đương nhiên là có thể nhận ra, người này chắc chắn là Hắc Tiểu Đồng rồi. Anh chuyển máy đưa cho cô
"Có người gặp em đấy"
Hắc Tiểu Đồng ở nhà Hoắc Cảnh Thâm sao!? Vậy thì anh đoán được khá nhiều chuyện rồi, nhưng Hắc Tiểu Đồng nhờ cô ư, không lẽ lại còn thêm yêu cầu của người khác
"Cậu không sao chứ A Tống"
"Không sao cái gì, tớ sợ ch.ết khiếp rồi đây này. Cậu đừng bao giờ nhờ tớ làm mấy trò nguy hiểm này nữa"
"Không sao là ổn rồi, tớ sợ anh hai làm gì cậu"
"Thôi dù gì cũng cảm ơn cậu, nhờ cậu tớ đã nghe thấy điều muốn nghe rồi"
Hắc Tiểu Đồng liền trở nên tò mò hơn "Hả chuyện gì thế"
"Còn lâu mới cho cậu biết"
Tống Huyền Chang trả điện thoại lại cho Hắc Thần cũng là lúc Hắc Tiểu Đồng trả điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm
"Xem ra nhóc không nổi giận như anh tưởng, cuối cùng cũng biết yêu rồi nhỉ"
"Sớm hơn anh thì có coi là thành công lớn không"
"Để xem nhóc kết hôn bao giờ"
"Được, mong gia đình chuẩn bị tiền nhiều một chút"
Hắc Thần cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tống Huyền Chang với cặp mặt không bình thường, cô tưởng mọi thứ xong rồi chứ? Cô cúi người xuống để rời khỏi vòng tay của anh
Tống Huyền Chang ngay lập tức bị Hắc Thần bế lên
"Buông em xuống, em muốn về nhà"
"Sau những lời cay đắng vừa rồi mà em lại dửng dưng như không có chuyện gì sao?"
"Đâu phải tại em đâu"
"Vậy, bây giờ em muốn như nào"
"Về nhà"
Cô chỉ nhìn thấy Hắc Thần cười một cái, nó cũng giống như nụ cười thường ngày nên cô cũng không rùng mình cho lắm. Tống Huyền Chang thích Hắc Thần như này hơn nhiều, điệu bộ vừa rồi cô không dám nhìn
Hắc Tiểu Đồng rõ ràng đã hại cô nhưng nhờ vậy mà nghe được câu "Tôi yêu em" của Hắc Thần, chỉ khi nghe được câu đó Tống Huyền Chang mới có thể tiếp tục thích anh. Đối với Hắc Thần bản thân mình yêu ai thì cứ nói nên chẳng có gì phải giấu cả
Bước cuối cùng của bản hợp đồng tìn.h nhân coi như sắp được rồi, đó chính là ước nguyện duy nhất của Hắc Thần
Tống Huyền Chang ngồi trên xe ô tô của Hắc Thần và được đưa về nhà
"Anh yêu em"
"Dạ" Tống Huyền Chang quay sang ngơ ngác nhìn anh còn anh thì chỉ nhìn đường đi trước mặt
"Anh sẽ luôn yêu em, sau này anh cũng mong em sẽ nói câu đấy cho anh nghe"
"Anh không biết em đã rung động chưa nhưng sau này anh sẽ khiến em..."
"Một ngày nào đó em sẽ nói cho anh nghe"
Hắc Thần nở một nụ cười vui vẻ đối với góc độ này Tống Huyền Chang chỉ có thể nhìn được nửa nụ cười hài lòng của anh
"Đừng để anh đợi lâu quá đấy"
"Ừm, bữa tiệc tối ngày mai em có thể đi cùng anh không"
"Đương nhiên rồi"
Tống Huyền Chang có một lựa chọn rất đúng, cô thích bộ dạng này của anh hơn và không hề thích sự tức giận vừa rồi. Tống Huyền Chang đã chứng kiến cơn giận của anh nhưng không phải ở cuộc sống hàng ngày mà là ở trên giường. Ở trên giường, đối với cô Hắc Thần rất nguy hiểm vac mạnh bạo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.