Chương 100: Chương 100
Sài Kê Đản
11/07/2017
"Ăn cơm đi! Em có bày cái bộ dáng đó ra cả ngày cậu ấy cũng không tới thăm em đâu."
Ngô Chấn đặt cơm bên giường Ngô Ngọc, ngồi ở bên cạnh nhìn cô. Từ ngày cô từ nhà Trình Hàn Lang quay về, vẫn cái bộ dạng này. Không ăn cũng không uống, tóc tai bù xù, cả người như một nữ quỷ, ánh mắt đờ đẫn, có đôi khi lại theo một luồng sát khí, Ngô Chấn thấy mà lo lắng không thôi.
"Em nói đi sao em lại đến nông nỗi này? Anh đã sớm nói rồi, em theo Trình Hàn Lang thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bây giờ sự việc thành ra thế này thì em có thể trách ai, còn không phải là em tự làm tự chịu sao."
Ngô Chấn thở dài, Ngô Ngọc vẫn không nói lời nào, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, Ngô Chấn dịu giọng.
"Đừng khóc nữa!" Ngô Chấn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Ngô Ngọc, bất đắc dĩ nói: "Em xem xem bây giờ em cũng thành cái dạng gì rồi? Em soi gương đi, còn giống một con người sao? Trước đây lúc em không có Trình Hàn Lang vẫn rất tốt mà! Cả ngày vui vẻ, có ai thấy em mà không thích đâu? Em nhìn lại em bây giờ đi, cả ngày như một oán phụ, mới 20 tuổi con đường vẫn còn dài mà! Sau này vẫn có thể có người tốt hơn, em nhìn đi người trẻ tuổi bây giờ đâu còn ai cố chấp như em thế?"
"Trình Hàn Lang!" Ngô Ngọc đột nhiên hô lên. "Trình Hàn Lang anh ta cố chấp, dựa vào cái gì chứ? Anh ta cứ mãi để ý đến Thành Thành như vậy, sao anh không hỏi xem có ai như anh ta không?"
"Sao em vẫn cứ ương ngạnh như vậy? Thế sao em không nhìn xem Thành Thành đối xử với Trình Hàn Lang như thế nào, từ cấp hai anh đã nhìn cậu ấy lớn lên từng chút một, Trình Hàn Lang là do nó chăm sóc đến bây giờ, em đã cho cậu ấy cái gì? Em cho là khóc vài tiếng, dùng vài viên thuốc ngủ chính là yêu sao? Sao em vẫn không hiểu, giữa hai người bọn họ là cảm tình, chứ không phải cảm giác, là thứ có cắt cả đời cũng cắt không đứt."
"Không... Em chính là không hiểu đấy..." Ngô Ngọc đạp chăn ra, cả người vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa khóc, Ngô Chấn lôi Ngô Ngọc lại, ôm vào trong lòng.
"Em gái, em nghe anh hai đi được không? Anh hai thực sự không còn cách nào nữa, sao em cứ để tâm những chuyện vụn vặt như vậy, em lại ốm đau như vậy nữa anh cũng chịu không nổi, em nhìn một chút đi em đã gầy thành dạng gì rồi?"
Ngô Ngọc ngưng giãy dụa, cô cảm thấy có một giọt nước chảy trên mặt cô, Ngô Chấn khẽ nức nở, từ nhỏ đến lớn, cậu đã coi trọng một đứa em gái như thế, nhìn cô lớn lên, từ tranh giành với cô lúc đầu đến sau cùng xót cô, cưng chiều cô. Ngô Chấn luôn nghĩ là mình cam tâm tình nguyện, tại sao cô lại không thể sống thật tốt? Sao lại phải ầm ĩ thành cái dạng này, bắt cậu phải tận mắt nhìn em gái của mình từng bước bị hủy diệt, bản thân lại bó tay không làm gì được.
Lẽ ra, lúc ban đầu nên ngăn cô lại, chỉ tiếc, hết thảy đều đã chậm.
Ngô Ngọc đang ngủ, có thể là đã quá mệt mỏi, Ngô Chấn nhẹ nhàng đặt cô xuống, đi đến ban công nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn nhớ lúc nhỏ nhà mình là nhà trệt, nhà nào cũng có một cái sân nhỏ, khí đó trong nhà cũng không giàu có gì, Ngô Chấn và Ngô Ngọc mỗi ngày đều chơi trong sân không đi ra ngoài. Có một hai khối bùn nhào nặn trong tay là có thể chơi cả một buổi chiều, Ngô Ngọc cầm một con búp bê vải là có thể cười cả một ngày, khi đó, mặc dù không có xe, không có nhà như hôm nay, nhưng lúc đó thực sự biết cái gì gọi là thỏa mãn.
You'll also like Elise Runs and Dorothy Falls | #Wattys2017 By MissMysteryGame 28.1K 6.6K Steal a loaf of bread. An adventure begins. On the run in a magical world, however, Elise--an ordinary girl orphaned after sky pirates kill her parents--plows into Dorothy Blainwick, a young and powerful witch with an ominous past. From the title, you can expect what happens when Elise runs. Dorothy falls. In love. Join us on an adventure across an oceanic expanse the size of which you have not conceived, between lands walled off from one another by great storm clouds... For our heroines, what awaits beyond their own land, through the storm clouds, in those places of magic and majesty that have, until now, only existed in their dreams? A Wattpad Featured Novel! ~
Ngô Chấn đặt cơm bên giường Ngô Ngọc, ngồi ở bên cạnh nhìn cô. Từ ngày cô từ nhà Trình Hàn Lang quay về, vẫn cái bộ dạng này. Không ăn cũng không uống, tóc tai bù xù, cả người như một nữ quỷ, ánh mắt đờ đẫn, có đôi khi lại theo một luồng sát khí, Ngô Chấn thấy mà lo lắng không thôi.
"Em nói đi sao em lại đến nông nỗi này? Anh đã sớm nói rồi, em theo Trình Hàn Lang thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bây giờ sự việc thành ra thế này thì em có thể trách ai, còn không phải là em tự làm tự chịu sao."
Ngô Chấn thở dài, Ngô Ngọc vẫn không nói lời nào, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, Ngô Chấn dịu giọng.
"Đừng khóc nữa!" Ngô Chấn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Ngô Ngọc, bất đắc dĩ nói: "Em xem xem bây giờ em cũng thành cái dạng gì rồi? Em soi gương đi, còn giống một con người sao? Trước đây lúc em không có Trình Hàn Lang vẫn rất tốt mà! Cả ngày vui vẻ, có ai thấy em mà không thích đâu? Em nhìn lại em bây giờ đi, cả ngày như một oán phụ, mới 20 tuổi con đường vẫn còn dài mà! Sau này vẫn có thể có người tốt hơn, em nhìn đi người trẻ tuổi bây giờ đâu còn ai cố chấp như em thế?"
"Trình Hàn Lang!" Ngô Ngọc đột nhiên hô lên. "Trình Hàn Lang anh ta cố chấp, dựa vào cái gì chứ? Anh ta cứ mãi để ý đến Thành Thành như vậy, sao anh không hỏi xem có ai như anh ta không?"
"Sao em vẫn cứ ương ngạnh như vậy? Thế sao em không nhìn xem Thành Thành đối xử với Trình Hàn Lang như thế nào, từ cấp hai anh đã nhìn cậu ấy lớn lên từng chút một, Trình Hàn Lang là do nó chăm sóc đến bây giờ, em đã cho cậu ấy cái gì? Em cho là khóc vài tiếng, dùng vài viên thuốc ngủ chính là yêu sao? Sao em vẫn không hiểu, giữa hai người bọn họ là cảm tình, chứ không phải cảm giác, là thứ có cắt cả đời cũng cắt không đứt."
"Không... Em chính là không hiểu đấy..." Ngô Ngọc đạp chăn ra, cả người vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa khóc, Ngô Chấn lôi Ngô Ngọc lại, ôm vào trong lòng.
"Em gái, em nghe anh hai đi được không? Anh hai thực sự không còn cách nào nữa, sao em cứ để tâm những chuyện vụn vặt như vậy, em lại ốm đau như vậy nữa anh cũng chịu không nổi, em nhìn một chút đi em đã gầy thành dạng gì rồi?"
Ngô Ngọc ngưng giãy dụa, cô cảm thấy có một giọt nước chảy trên mặt cô, Ngô Chấn khẽ nức nở, từ nhỏ đến lớn, cậu đã coi trọng một đứa em gái như thế, nhìn cô lớn lên, từ tranh giành với cô lúc đầu đến sau cùng xót cô, cưng chiều cô. Ngô Chấn luôn nghĩ là mình cam tâm tình nguyện, tại sao cô lại không thể sống thật tốt? Sao lại phải ầm ĩ thành cái dạng này, bắt cậu phải tận mắt nhìn em gái của mình từng bước bị hủy diệt, bản thân lại bó tay không làm gì được.
Lẽ ra, lúc ban đầu nên ngăn cô lại, chỉ tiếc, hết thảy đều đã chậm.
Ngô Ngọc đang ngủ, có thể là đã quá mệt mỏi, Ngô Chấn nhẹ nhàng đặt cô xuống, đi đến ban công nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn nhớ lúc nhỏ nhà mình là nhà trệt, nhà nào cũng có một cái sân nhỏ, khí đó trong nhà cũng không giàu có gì, Ngô Chấn và Ngô Ngọc mỗi ngày đều chơi trong sân không đi ra ngoài. Có một hai khối bùn nhào nặn trong tay là có thể chơi cả một buổi chiều, Ngô Ngọc cầm một con búp bê vải là có thể cười cả một ngày, khi đó, mặc dù không có xe, không có nhà như hôm nay, nhưng lúc đó thực sự biết cái gì gọi là thỏa mãn.
You'll also like Elise Runs and Dorothy Falls | #Wattys2017 By MissMysteryGame 28.1K 6.6K Steal a loaf of bread. An adventure begins. On the run in a magical world, however, Elise--an ordinary girl orphaned after sky pirates kill her parents--plows into Dorothy Blainwick, a young and powerful witch with an ominous past. From the title, you can expect what happens when Elise runs. Dorothy falls. In love. Join us on an adventure across an oceanic expanse the size of which you have not conceived, between lands walled off from one another by great storm clouds... For our heroines, what awaits beyond their own land, through the storm clouds, in those places of magic and majesty that have, until now, only existed in their dreams? A Wattpad Featured Novel! ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.