Ân Tứ

Chương 117: Chương 117

Sài Kê Đản

09/09/2017

Lúc Thành Thành đi tắm thì phát hiện ra vết thương trên mông mình, sờ một cái thì thấy đau nhói, có thể là bị góc cạnh của thước quẹt vào rồi. Thành Thành dè dặt quỳ trong bồn tắm, nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong cả ngày hôm nay. Từ khi nó biết chuyện xảy ra với Vu Tiểu Đồng thì lo lắng, đến khi Đỗ Công nói với nó về phương pháp yêu đương thì hưng phấn, rồi đến khi Trình Hàn Lang giận nó thì đau lòng, chuyện xảy ra ngày hôm nay nhiều lắm, Thành Thành suy đi nghĩ lại, cũng cảm thấy thật mệt mỏi.

Bài tập hôm nay còn chưa làm, xem ra chỉ có thể làm đến khuya. Bởi vì chuyện này mà không ít lần Trình Hàn Lang khuyên bảo nó, lần nào nó cũng nói Trình Hàn Lang đi ngủ trước, Trình Hàn Lang thì lại nói là mình không buồn ngủ, thức cùng nó. Kỳ thực Thành Thành biết, nếu bản thân nó đi ngủ sớm, Trình Hàn Lang cũng có thể đã ngủ từ lâu rồi.

Cửa bị đẩy ra, Thành Thành đột nhiên quay đầu lại, Trình Hàn Lang đi đến, nó vội vàng ngồi xuống bồn tắm, cũng không nghĩ tới nước là trong suốt, căn bản không che được nó. Trình Hàn Lang không có nhìn nó, chỉ bỏ một cái khăn lông lên giá treo, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thành Thành đi ra khỏi bồn tắm, cầm cái khăn lông lên, là một cái mới, đã ngâm qua nước xả vải, mềm ơi là mềm. Thành Thành hiểu ý của Trình Hàn Lang, chắc là anh ấy đau lòng vết thương của mình nè! Nghĩ tới đây, trong lòng Thành Thành lại dâng lên một tia ngọt ngào, nhìn vào gương cười đến nỗi mắt biến thành hình trăng khuyết.

Thành Thành mặc một cái áo choàng tắm, thắt nút thật chắc, dây áo buộc quanh vòng eo thon. Nó chỉnh lại mái tóc mềm mại một chút, bôi rất nhiều sữa dưỡng thể lên mặt và lên người, ngày nào cũng vậy, Trình Hàn Lang nói trên người mịn màng, thơm ngát hắn mới chịu ôm. (má :v)

Trở về phòng, Trình Hàn Lang nghiêng đầu nhìn nó một cái, Thành Thành cười khúc khích với hắn, Trình Hàn Lang hừ một tiếng, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng. Nụ cười trên mặt Thành Thành cứng đờ, vì sao mỗi lần dịu dàng thì toàn là chuyện trong nháy mắt chứ, không thể cho nhiều thêm chút xíu sao?

Thành Thành đi tới bên bàn học nhỏ của mình, định ngồi xuống làm bài tập, kết quả dùng quá nhiều sức để ngồi, dập đau cả mông, Thành Thành nhe răng một cái, Trình Hàn Lang ở bên cạnh tim thắt lại. Trình Hàn Lang đi tới, kéo nó lên, kéo quần xuống muốn xem.

"Anh làm gì vậy?" Thành Thành lui về phía sau, âm mưu chạy trốn.

"Đừng làm bài tập nữa, hôm nay nghỉ một ngày đi, nằm sấp lên giường cho anh xem xem có đánh bị thương không."

"Đừng xem, anh, không có chuyện gì đâu mà." Thành Thành lui về phía sau, kết quả hết đường vừa vặn ngã sấp xuống giường, lộ ra hơn phân nửa cẳng chân trắng nõn.

Trình Hàn Lang đột nhiên cảm thấy yếu hầu căng lên, đã lâu không chạm vào nó, cũng có chút mùi vị dục vọng bị kiềm nén. Lúc này Thành Thành đang ra sức xoay mình, áo ngủ rộng thùng thình, cảnh tượng bên trong lộ ra hết không sót gì. Trình Hàn Lang nhìn một chút rồi đi tới, đè nó xuống tại chỗ.

You'll also like Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài By BellaCullen002 1.2K 48 Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại : Ngôn tình, Đam Mỹ, Số chương: 10 TSCLTT By bau_thienbinh93 2.5K 31 TRỌNG SINH CHI LANG TẾ TỬ ( HOÀN ) Tác giả : Kê Áp Nhục Ngưu Edit : Ly bt ( bản dịch không mang mục đích thương mại . nội dung đảm bảo 50 đến 70 % ) Trọng sinh , ngụy phụ tử văn , thụ phá hoại - công trăng hoa [ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 1 By red_duck 34K 1.5K Tên gốc: Nghịch tập (tạm dịch: phản công) Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính giễu cợt của bộ phận thanh niên trẻ TQ), cao phú soái ca công, hài hước, Kinh vị (hương vị Bắc Kinh, ý nói văn phong đậm chất Bắc Kinh) Ân tứ - Sài kê đản By kashin 12.2K 48 Một cái giảng thuật huynh đệ đích cuộc sống chuyện xưa. . . . . . Luôn luôn một loại gặp nhau nhất định hội cả đời lưu luyến. Kia một năm hắn năm tuổi, mới gặp thiếu niên trình hàn lang, từ nay về sau hắn có tên, có sinh nhật, Cũng từ nay về sau, trình hàn lang trạm thành hắn sinh mệnh đích một chỗ nước từ trên núi chảy xuống, Hắn ở nước từ trên núi chảy xuống mê ly gian rơi vào tiệm thâm. . . . . . Tổng hội có người phai nhạt trình hàn lang đích mĩ, Phong Thần tuấn tú, quân tử như ngọc, Đơn giản là hắn sau lưng đích cái kia thiếu niên, tinh nguyệt bình thường quá mức sáng ngời chói mắt. Như vậy một hồi thấp đến bụi bậm lý đích tình yêu, như vậy đích thật cẩn thận, không thể nói phá. . . . . . Tự bẻ cong để yêu em By btsforeverlove03 56.8K 1.1K Tên gốc:拐个弯儿来爱你 Tác giả: Miêu Dã Edit: btsforeverlove03 Tình trạng bản gốc: Đã hoàn Số chương: 100 Tình trạng bản dịch: Đang tiến hành Nhân vật chính: Trì Lạc x Lục Tỉ [Đam Mỹ] Sự trả thù công bằng - Diệp Chi Lin... By cindywilliam96 42K 365 [Hoàn Chính Văn - Drop Phiên Ngoại] Ân Tứ... By pretty_bigbang 48.9K 1.1K Văn án (Nguồn: https://duonggiatrang21615.wordpress.com/de-con/an-tu-%E6%81%A9%E8%B5%90-ban-on/) Một câu chuyện kể về cuộc sống của hai người anh em... Luôn có một loại gặp gỡ đã định trước sẽ khiến ta suốt đời lưu luyến. Năm nó năm tuổi kia, lần đầu gặp gỡ thiếu niên Trình Hàn Lang, từ nay về sau nó có tên, có sinh nhật. Cũng từ nay về sau, Trình Hàn Lang trở thành thác nước vững vàng trong sinh mệnh của nó. Trong lúc nó mơ màng ở giữa thác nước đã dần dần bị chìm vào trong sâu thẳm... Sẽ luôn có người quên đi một Trình Hàn Lang đẹp đẽ, phong độ tuấn tú, ôn nhu lịch lãm. Chỉ vì người thiếu niên sau lưng hắn kia, quá mức sáng rực chói mắt như trăng sao. Một đoạn tình yêu thầm kín như hạt bụi, dè dặt cẩn thận như vậy, không thể nói ra chân tướng... "Đừng làm bài tập nữa, tối nay ngủ cho ngoan với anh." Trình Hàn Lang nói nhỏ bên tai Thành Thành, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Thành Thành nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói chuyện cũng không từ chối, tim đập thình thịch loạn xạ. Trình Hàn Lang cười xấu xa một chút, thì ra nhóc con này cũng muốn kia đấy.

Thành Thành đang khẩn trương, Trình Hàn Lang bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, trái tim ngập tràn mong đợi của Thành Thành thoáng cái đã rơi vào hư không. Có phải là không muốn làm không? Thành Thành nghĩ, có phải là chán ghét mình, không có hứng thú không?

Trình Hàn Lang đi lấy cao giảm đau trong phòng, rồi tiến tới trước mặt Thành Thành nhẹ nhàng kéo nó qua nằm úp sấp trên đùi hắn. Lúc này Thành Thành mới ý thức được là chuyện gì, nó nhanh chóng níu lại cái áo choàng tắm của mình, không muốn để hắn thấy bộ dạng te tua như thế .

Trình Hàn Lang không để ý đến nó, trực tiếp dùng một tay đè hai cái tay nó xuống, tay kia vén áo choàng tắm lên, nhẹ nhàng cởi quần lót ra. Trên hai gò thịt trắng nõn đã có vài đường vết thương rõ ràng, Trình Hàn Lang hít một hơi, quệt một chút cao ra thoa lên chỗ vết thương của nó, theo động tác xoa bóp nhẹ nhàng, Thành Thành cảm thấy vừa có chút đau vừa có chút tê, cảm giác rất thoải mái, không khỏi rên rỉ ra một chút. Dưới sự kích thích này Trình Hàn Lang cảm thấy có một luồng lửa dục mãnh liệt vọt lên bụng dưới, hơi thở của hắn có chút dồn dập.

"Ngủ đi!" Trình Hàn Lang đưa lưng về phía Thành Thành, nói ra một câu như vậy.

Thành Thành à một tiếng, trong lòng như có con kiến nhỏ đang bò, khó chịu vô cùng. Nó biết nó đang xảy ra chuyện gì, Thành Thành dịch dịch qua chỗ Trình Hàn Lang một chút, cuối cùng thấy hắn vẫn không phản ứng, nó nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh không thích em phải không?"



Trình Hàn Lang đưa lưng về phía nó nhịn cười mà nói: "Đừng nghĩ lung tung, mau tắt đèn đi ngủ đi."

"Nhưng mà. . . lâu rồi anh không có chạm vào em."

"Không phải hôm nay anh mới đánh em sao? Em còn muốn anh chạm vào nữa hả?"

"Em không phải nói chạm như vậy. . ." Thành Thành bĩu môi, cũng không quan tâm cái gì nữa, thoắt cái đã chui vào trong chăn của Trình Hàn Lang mà ôm lấy hắn, hương thơm như thấm vào tim khiến Trình Hàn Lang mạnh mẽ xoay người đặt nó ở phía dưới mình. Âm mưu của Trình Hàn Lang rốt cuộc đã thành công, con mồi nhỏ đã tự mắc câu.

Trình Hàn Lang hôn lên miệng của nó một cái, giọng khàn khàn nói : "Thành Thành, anh muốn em, hoàn toàn."

Thành Thành run lên một cái, nhìn ánh mắt bốc lửa của Trình Hàn Lang, có chút khẩn trương nói, "Anh, em sợ, không phải anh nói đợi thi đại học xong sao?"

Trình Hàn Lang không nói gì, bàn tay bá đạo dạo chơi trên người Thành Thành, Thành Thành khẽ run lên. Ngày hôm nay Trình Hàn Lang cảm thấy bản thân hắn rất muốn chiếm giữ thân thể này, muốn nó hoàn toàn thuộc về mình, muốn cảm nhận hương vị gắn kết vào một chỗ cùng với nó.

Trình Hàn Lang hôn lên miệng Thành Thành, Thành Thành nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị đầu lưỡi của Trình Hàn Lang đang qua lại trong miệng nó. Trình Hàn Lang trượt từ miệng rồi đến cổ Thành Thành, trong thoáng chốc hôn lên, tư vị mê say khiến Trình Hàn Lang nhịn không được mà sa vào trong đó.

Trình Hàn Lang hôn lên cổ Trình Hàn Lang, đầu lưỡi quét qua xương quai xanh, Thành Thành rên lên khe khẽ, ôm chặt thân thể của Trình Hàn Lang hơn chút nữa. Khó chịu lắm, muốn nhiều hơn, Thành Thành khó chịu mà đung đưa thắt lưng, Trình Hàn Lang thuận thế ngậm lấy điểm nổi trước ngực nó.

"Ưm... A.. Đừng." Thành Thành rên rỉ, cầu khẩn theo động tác liếm láp khi nặng khi nhẹ của Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang cảm thấy phía dưới của mình đã cứng rắn, hắn dán chặt vào cơ thể của Thành Thành, cùng xoa ép cọ xát với phía dưới của nó, Thành Thành siết lấy cánh tay Trình Hàn Lang rồi lớn tiếng kêu lên, biểu hiện trên mặt gợi cảm đến khó tả, Trình Hàn Lang cảm thấy mình đã căng đến cực hạn rồi.

Hắn vén chăn lên, tiến tới phía dưới của Thành Thành rồi ngậm lấy nơi đang giương cao của nó, nuốt nhả, liếm láp. Thành Thành đã đến tình trạng cực hạn, hoàn toàn bất chấp mình đang nói cái gì. Trình Hàn Lang đột nhiên bôi thứ gì đó lên phía sau nó, Thành Thành cảm thấy lành lạnh, giữa lúc nó đang hưởng thụ, lại cảm thấy một loại đau đớn kéo tới não bộ.

"A! Đừng mà..." Thành Thành chợt bắt lấy vai Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cẩn thận chà xoa, chậm rãi đưa một ngón tay vào, vẫn khiến Thành Thành cảm thấy đau đớn mãnh liệt. Thành Thành muốn nắm lấy tay Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang lại lấy tay nó để lên cái đó của hắn, mặt của Thành Thành lập tức nóng đỏ lên, căng lớn quá, hô hấp của nó có chút bất ổn mà nhìn Trình Hàn Lang.

"Anh, anh bên em... thật sự chưa từng thỏa mãn sao?"

Trình Hàn Lang không nói gì, dục vọng trong mắt đã trực tiếp trả lời vấn đề của Thành Thành. Thành Thành hôn lên miệng Trình Hàn Lang rồi nói: "Anh, anh làm đi! Em muốn để anh thỏa mãn."

Trình Hàn Lang nghe nói vậy cứ như là nghe được một lệnh đặc xá, cũng không do dự nữa, hắn nhẹ nhàng xoa bóp phía sau Thành Thành, từ từ cắm một ngón tay vào. Thành Thành khẽ run lên, Trình Hàn Lang vỗ vỗ mông nó một chút, muốn nó thả lỏng, Thành Thành cảm thấy cũng không khó khăn như ban đầu nữa, từ từ cũng an tĩnh lại.

Tiếp tục đến ngón tay thứ hai, Thành Thành thoáng cái đã kêu lên. Không được rồi, thực sự đau quá, không cách nào mở rộng được. Trình Hàn Lang nhanh chóng nắm lấy phía trước của Thành Thành mà trêu đùa, khiến Thành Thành tạm thời bị dục vọng mê hoặc, nhân cơ hội này để thả lỏng. Trình Hàn Lang đẩy ngón tay thứ hai vào, kết quả lúc kéo ra vẫn nghe thấy Thành Thành kêu thảm thiết. Trán Trình Hàn Lang cũng đổ cả mồ hôi, chưa từng nghĩ đến thể chất của Thành Thành khó thừa nhận như vậy.

"Anh, anh trực tiếp tới đi! Cứ như vậy em khó chịu..." Thành Thành đè thấp giọng nói, đau đớn không chịu nổi mà nhìn Trình Hàn Lang.



Trình Hàn Lang do dự một chút, vẫn là đè chân Thành Thành lên trước ngực, tư thế khó xử khiến mặt Thành Thành đỏ tới mang tai, Trình Hàn Lang quan sát một chút, dùng cái đó nhẹ vuốt ở lối vào của Thành Thành, Thành Thành rên ra một tiếng. Trình Hàn Lang ưỡn thẳng người một cái, mặt mũi Thành Thành lập tức trắng bệnh, mắt mở thật to, ngay cả kêu cũng không kêu, mồ hôi trên trán thoáng cái đã chảy xuống. Trình Hàn Lang chỉ mới tiến vào nửa đoạn thì cảm thấy nơi kết hợp ẩm ướt, cúi đầu nhìn xuống một cái, phía dưới của Thành Thành đã đổ máu.

Trình Hàn Lang nhanh chóng rút ra, Thành Thành thét một tiếng chói tai, cả người xụi lơ. Lúc này lửa dục của Trình Hàn Lang cũng đã bị dập tắt rất nhiều, chỉ còn lại thương tiếc, hắn vội vàng ôm Thành Thành vào trong lòng, Thành Thành dường như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, có chút muốn giãy giụa ra khỏi Trình Hàn Lang.

"Đừng!" Trình Hàn Lang ôm nó nói: "Xin lỗi, Thành Thành, anh chỉ để ý đến hưởng thụ của bản thân, làm đau em rồi, sau này không làm nữa được không?"

Thành Thành không trả lời, trong lòng cực kỳ khó chịu, nếu vẫn tiếp tục như vậy, sẽ không thể cho Trình Hàn Lang một lần quan hệ hoàn chỉnh, liệu có một ngày nào đó hắn sẽ thực sự không muốn gặp mặt nó nữa hay không. Vì sao thân thể nó lại vô dụng như vậy, lâu dài về sau Trình Hàn Lang không nói thì bản thân nó cũng sẽ có ý kiến.

Trình Hàn Lang lại lấy cái thuốc kia tới một lần nữa, lần này nói cái gì Thành Thành cũng không chịu cho Trình Hàn Lang chạm vào, nó sợ lúc Trình Hàn Lang thấy sẽ lại thất vọng một lần nữa. Nó bướng bỉnh giành lấy thuốc, mò mẫm mà bôi lên chỗ nhỏ phía sau, Trình Hàn Lang ở bên cạnh muốn hỗ trợ mà cũng không dám miễn cưỡng nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Hồi lâu sau, hai người đều yên lặng, cũng không ai nói thêm gì nữa. Thành Thành nhọc nhằn đi tắt đèn, rồi tự mình cuộn tròn trong chăn, muốn để bản thân ở trong bóng tối như vậy mà quên đi đau đớn và khó chịu vừa nãy. Trình Hàn Lang nằm bên cạnh mở to mắt nhìn nó, nhìn cái đứa từ nhỏ đến giờ cứ mỗi lần đau lòng là sẽ cuộn mình vào trong chăn, tim hắn lại bắt đầu có chút đau xót.

Tại sao cứ nhất định phải ích kỷ muốn thỏa mãn dục vọng bản thân như thế? Đã biết rất rõ ràng đồng tính khi quan hệ sẽ rất khó khăn và bất tiện, mà lại cứ muốn cố chấp đi nếm thử để rồi tổn thương. Thành Thành còn nhỏ, còn đang lớn, mỗi ngày còn phải làm nhiều bài tập như vậy vì sao mình lại không thể thông cảm cho thằng bé một chút chứ? Kỳ thực bước cuối cùng cũng chỉ là một cái bằng chứng, một cách xoa dịu tâm lý mà thôi, tại sao cứ nhất định phải khăng khăng muốn chiếm giữ cơ chứ?

Trình Hàn Lang thở dài một hơi, nhẹ nhàng xốc chăn của Thành Thành lên, ôm nó vào trong lòng. Quả nhiên, trên mặt của Thành Thành đã ẩm ướt, Trình Hàn Lang bỗng chốc trở nên luống cuống, nâng mặt nó lên hỏi: "Có phải còn đau không? Sau này không làm nữa, có được không?"

"Không phải..." Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn Trình Hàn Lang nói: "Anh, em thực sự quá vô dụng mà! Vẫn là con gái thì tốt hơn, con gái không cần phiền toái như vậy, muốn thế nào..."

"Em nói cái gì vậy..." Trình Hàn Lang rống lên với Thành Thành, "Em dám lặp lại lần nữa thử xem?"

Thành Thành khóc òa lên, đẩy Trình Hàn Lang ra rồi lăn đến mép giường, vừa đánh vào giường vừa khóc nói: "Em cứ cảm thấy em đã hủy hoại anh, anh, anh vốn là phải có niềm hạnh phúc tốt hơn... Hức hức... Anh có mắng em thì đó cũng là sự thật."

Trình Hàn Lang ở phía sau đau lòng mà kêu: "Thành Thành!"

Thành Thành vẫn không quay đầu lại, Trình Hàn Lang lại nói một câu: "Nếu như không có em, anh còn cần hạnh phúc làm gì?"

Thành Thành cố gắng xoay người lại, Trình Hàn Lang vươn tay, Thành Thành cũng chậm rãi để tay vào trong tay hắn, Trình Hàn Lang vững vàng nắm lấy, như là cổ vũ nó, cũng như là cổ vũ bản thân mình. Thành Thành hít vào một hơi nỗ lực giữ bình tình mà nói: "Anh, sau này em sẽ cố gắng rèn luyện cơ thể, cơ thể của em sẽ trở nên tốt hơn, lần này là do em chưa chuẩn bị tốt thôi..."

Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, bóp bóp gương mặt của nó nói: "Không sao cả, anh không gấp, cho dù là em vĩnh viễn không muốn làm, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em."

"Em nhất định có thể!"

"Được được được, em nói có thể là có thể, ngoan, ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Tứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook