Chương 120: Chương 120
Sài Kê Đản
09/09/2017
"Em còn nhớ trước đó em và anh đã nói gì không?" Trình Hàn Lang
đứng ở cửa, nhắm mắt cố gắng làm dịu thái độ của mình
xuống.
"Dạ nhớ." Thành Thành cúi đầu, tay cầm một quyển sách, không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Hàn Lang gật gật đầu, dùng sức nắm lấy cằm của nó, bắt Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn chính mình. Bất lực trong mắt Thành Thành làm hắn đau nhói, Trình Hàn Lang chỉ nói ra một câu: "Em còn nhớ rõ anh đã nói nếu như đêm nay em không ngủ đàng hoàng, thì không cần ngủ chung một phòng với anh không?"
Thành Thành gật đầu, nắm tay siết thật chặt, trong lòng hối hận không thôi, "Anh, em sai rồi, chỉ lần này nữa thôi, sau này em sẽ tranh thủ thời gian được không?"
"Bây giờ em đặt anh ở vị trí nào? Em còn để lời nói của anh trong lòng không?" Trình Hàn Lang cười khổ một cái, buông tay ra, không nhìn Thành Thành nữa.
"Anh, anh không hiểu, em và anh không giống nhau, em nhất định phải nỗ lực gấp đôi so với người khác mới có hiệu quả, em thật sự không phải là loại người có năng suất, em chỉ có thể dựa vào thời gian để mày mò. Em không phải là không để ý lời của anh, chỉ là em nghĩ anh thực sự không hiểu em thôi."
Trình Hàn Lang đứng cách Thành Thành không xa, trái tim bị đả kích đến tan tác, từ khi nào, anh cũng biến thành không hiểu rõ em, hay là em căn bản không cho anh cơ hội để hiểu em. Hai tháng qua, em sống dưới loại áp lực này, cho tới bây giờ không hề kể khổ với anh, em xem anh là cái gì? Là một tên vô dụng để cho em chăm sóc sao?
"Em không cần nói nữa, anh đi ra ngoài ngủ, để không gian tự do cho riêng em." Trình Hàn Lang đi về hướng phòng ngủ khác.
"Anh, anh thực sự không muốn ở cùng em nữa sao?
"Anh không muốn gặp lại em nữa." Trình Hàn Lang nhàn nhạt nói.
"Đây là... thật sao?"
Trình Hàn Lang không nói gì, hắn nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của Thành Thành. Tuy rằng do dự một chút, nhưng hắn vẫn kiên trì đi đến một phòng ngủ khác.
Anh không muốn gặp lại em nữa, mỗi lần nhìn là mỗi lần xót, còn nói không được mắng không xong, sợ em mệt lại sợ em chịu đả kích. Vẫn là cho em không gian để tự mình suy nghĩ, có lẽ chỉ khi một mình em mới có thể nghĩ thoáng hơn. Anh của ngày hôm nay, đối với em mà nói, vẫn còn là người anh chỉ đòi hỏi em phải cố gắng kia thôi.
Thành Thành đứng tại chỗ rất lâu, chiếc đồng hồ hiện đại hoa lệ trong nhà đã chỉ ba giờ sáng. Đến lúc nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ thấp, Thành Thành mới cảm thấy tay chân đã chết lặng của mình trở về. Trong phòng cái gì cũng không thiếu, chỉ là Trình Hàn Lang đã không còn ở đây. Chưa từng nghĩ đến bây giờ lại có một ngày hai người còn có thể chia phòng ra ngủ, Thành Thành nhìn đến chiếc chăn còn có chút xốc xếch, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.
Trình Hàn Lang ngủ ở một căn phòng khác trong nhà, đến cả chăn cũng là mới lấy ra, đắp rất khó chịu. Nửa đêm tạm thời đổi phòng, khiến trong lòng hắn rất áp lực. Kỳ thực ngẫm lại chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, còn ầm ĩ đến nông nỗi không thể thu xếp thế này, Trình Hàn Lang thở dài, nhìn trần nhà cũng không có chút buồn ngủ nào.
You'll also like 30 Nights (Featured Story) By MelissaElborn 45.3K 2.3K Underneath London's biggest cemetery, lies a secret only the dead can keep. Because London's oldest clan of vampires has been playing a secret game underneath the crypts for centuries. Each game lasts as long as one moon cycle, and only the brightest and best humans can compete. It's rare that any human survives the games, but the winner will get what every mortal desires - to live forever. For the losers, the price of entering is always their lives. By sheer bad luck, sixteen-year-old Lily has stumbled into this game. She has 30 nights to prove she has what it takes to be an immortal - but up against talented people who have been training for this contest for years, what chance does she have? Her only hope is convincing the enigmatic vampire gamemaster, Edric, to break the rules and spare her life. But falling in love has never been so dangerous... **There is a separate Uncut version of this story which contains mature scenes. This is a private book and you have to be following me in order to read it and aged over 17. This isn't a tactic to gain followers, this is to meet Wattpad's content guidelines and feel free to unfollow me as soon as you've read it** **Updated every Sunday night UK time** Coming Out- LGBT Current Topics/Issues/Events By Miss_Lady_Rain 156K 9.1K A story about coming out, my experiences, and tips for doing so. Commentary and a conversation. Suggestions are always welcome. [Highest ranking] 1- in nonfiction- 9/4/17 FEATURED- 8/24/17 Letters To No One ➳ [Poetry] By SissyStuff 2.1M 163K ❝I've delicately chosen letters to form words and words to form sentences, each sentence a colorful paint stroke on the canvas of my mind.❞ [ #1 in poetry on 27/08/16 ] [ A wattpad featured story ] [ Cover by @BrainNemesis ] Insecure By Kiki_21 46.3K 2.9K Kia Washington learns how to love her insecurities and lives the life she always dreamed about until someone tries to mess it up Nightmares By MissOfRoses 134K 10.7K [A Wattpad featured story] " Don't check under my bed, Check inside my head. " ●but why does reality feel like a birdcage?● #3 in poetry on 17.6.16 Cover made using canva.com Hunting Love By BlaiseWeaver 368K 16.2K Sabrina Jade lived during a time where vampires were the dominant species on Earth. The royal family controlled everything within the area and no one was brave or strong enough to go against their laws. Sabrina broke one of the laws the second she was born. She knew that it was illegal for her to be alive, so she keeps to herself most of the time. Despite her efforts to avoid the outside world as much as possible, she gets taken away and forced to become a slave to the oldest son of the royal family. In the middle of trying to survive, she finds out that her soulmate, someone that she needs to live, is someone who despises her kind with every nerve. There's nothing worse than loving someone you can't have. The Dragon Chase By Arveliot 24.1K 1.8K There is no night in the Everburning City. There can never be. For four hundred years, the City has been besieged by an enemy that has swallowed the entire world. The land that the City now sits upon has been claimed from the Gloam; a grey mass of smoke-like mist that kills everything within it. Only fire, pumped endlessly from beneath the world, holds the Gloam at bay. But things move beneath the shrouding mists of the Gloam, and they march for the City. Against them lie only the resolve of its soldiers, and the audacity of Crafter Tabitha a'Loria, and her apprentice Gerald Raeth, defying the powers of the City to build the first hope humanity has known since the Everburning City's founding. Notes: Currently embarking on an edit, polishing it up to get it ready for the Wattys. Cửa vang lên một tiếng "két", Trình Hàn Lang ngẩng đầu, thấy Thành Thành ôm một cuộn chăn lớn đi đến, che mất cả người nó. Nó để chăn bên cạnh một cái tủ lớn rồi vội vàng rời đi, dường như sợ bị Trình Hàn Lang nhìn thấy mình.
Trình Hàn Lang thấy Thành Thành đi ra ngoài rồi thì đứng lên, đến chỗ cái tủ ôm lấy chăn, trên chăn còn có độ ấm, không biết là của hắn hay của Thành Thành. Trình Hàn Lang đặt chăn lên giường, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, để ở đâu cũng cảm thấy không hợp. Hắn nằm trên giường dán mặt vào gối, thuận thế dùng tay sờ sờ hai bên trái phải, lần này phát hiện Thành Thành đã không còn ở bên người nữa, Trình Hàn Lang có chút bực mình, chỉ là nửa đêm mà thôi, tại sao lại bắt đầu nhớ cái vật nhỏ không nghe lời kia rồi.
Trình Hàn Lang đi rồi, không ai coi chừng nó nữa, Thành Thành lại không học được một chữ nào. Nó lấy một quyển nhật ký mới ra xem, viết nhật ký vẫn là thói quen của nó cho tới nay, thay đổi một quyển, cuộc sống cũng thay đổi. Lật xem vài tờ phía trước, đều là một vài mẩu chuyện về cuộc sống hạnh phúc và cảm nhận của nó. Mấy thứ này dần dần khiến mắt Thành Thành cay cay, thì ra thời gian dài như thế cho tới nay Trình Hàn Lang đã tốt với nó như vậy.
Ngày 6 tháng 5 năm 2009, thứ ba, trời trong.
Ngày hôm nay, mình đã cãi nhau với Trình Hàn Lang, đây là lần đầu tiên bọn mình gây gổ từ sau khi ở bên nhau, bỏi vì mình chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của anh ấy, thế nhưng lần này mình đã cãi. Từ ngày bọn mình ở bên nhau, mình đã không còn gọi anh ấy là anh trai trong nhật ký nữa, bởi vì mình đã xem anh ấy là người mình yêu, mình nghĩ bọn mình là bình đẳng, không có chênh lệch tuổi tác lớn nhỏ, cho nên mình rất muốn gọi anh ấy là Trình Hàn Lang.
Thế nhưng trong cuộc sống thực tế mình lại mãi không gọi ra miệng được, có lẽ trong lòng mình còn mang theo một loại sợ hãi, luôn luôn nghĩ anh ấy chính là anh trai, mọi lời anh ấy nói, mọi việc anh ấy làm đều đúng. Có lẽ chính loại tâm lý này của mình khiến mình lúc nào cũng cảm thấy giữa mình và anh ấy có một khoảng cách không thể vượt qua.
Mình khát vọng được yêu thương, được chăm sóc. Thế nhưng mình càng muốn chăm sóc cho anh trai của mình, bởi vì mình nghĩ một chuyện hạnh phúc như vậy thì cần phải làm cho anh ấy, bởi vì mình yêu anh ấy, mình tình nguyện để cho anh ấy hạnh phúc hơn một chút. Có lẽ mình quá lơ là và bỏ mặc bản thân, nên anh ấy giận thật.
Ngày hôm nay anh ấy nói với mình: "Anh không muốn gặp lại em nữa."
Lúc mình nghe câu này, mình cảm thấy giống như mình bị đánh vào địa ngục. Mình đã cho rằng mình chỉ là học không giỏi, tư duy không tốt, nhưng hiện tại mình lại phát hiện mình không làm được cái gì cả. Giống như là một tên ngốc vô tích sự, mỗi ngày đi học toàn đưa ra đáp án buồn cười, về nhà toàn làm chuyện đáng giận.
Nếu như anh ấy nói anh ấy cũng không muốn gặp lại mình nữa, vậy thì đến cả mình cũng không muốn gặp bản thân nữa...
"Dạ nhớ." Thành Thành cúi đầu, tay cầm một quyển sách, không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Hàn Lang gật gật đầu, dùng sức nắm lấy cằm của nó, bắt Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn chính mình. Bất lực trong mắt Thành Thành làm hắn đau nhói, Trình Hàn Lang chỉ nói ra một câu: "Em còn nhớ rõ anh đã nói nếu như đêm nay em không ngủ đàng hoàng, thì không cần ngủ chung một phòng với anh không?"
Thành Thành gật đầu, nắm tay siết thật chặt, trong lòng hối hận không thôi, "Anh, em sai rồi, chỉ lần này nữa thôi, sau này em sẽ tranh thủ thời gian được không?"
"Bây giờ em đặt anh ở vị trí nào? Em còn để lời nói của anh trong lòng không?" Trình Hàn Lang cười khổ một cái, buông tay ra, không nhìn Thành Thành nữa.
"Anh, anh không hiểu, em và anh không giống nhau, em nhất định phải nỗ lực gấp đôi so với người khác mới có hiệu quả, em thật sự không phải là loại người có năng suất, em chỉ có thể dựa vào thời gian để mày mò. Em không phải là không để ý lời của anh, chỉ là em nghĩ anh thực sự không hiểu em thôi."
Trình Hàn Lang đứng cách Thành Thành không xa, trái tim bị đả kích đến tan tác, từ khi nào, anh cũng biến thành không hiểu rõ em, hay là em căn bản không cho anh cơ hội để hiểu em. Hai tháng qua, em sống dưới loại áp lực này, cho tới bây giờ không hề kể khổ với anh, em xem anh là cái gì? Là một tên vô dụng để cho em chăm sóc sao?
"Em không cần nói nữa, anh đi ra ngoài ngủ, để không gian tự do cho riêng em." Trình Hàn Lang đi về hướng phòng ngủ khác.
"Anh, anh thực sự không muốn ở cùng em nữa sao?
"Anh không muốn gặp lại em nữa." Trình Hàn Lang nhàn nhạt nói.
"Đây là... thật sao?"
Trình Hàn Lang không nói gì, hắn nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của Thành Thành. Tuy rằng do dự một chút, nhưng hắn vẫn kiên trì đi đến một phòng ngủ khác.
Anh không muốn gặp lại em nữa, mỗi lần nhìn là mỗi lần xót, còn nói không được mắng không xong, sợ em mệt lại sợ em chịu đả kích. Vẫn là cho em không gian để tự mình suy nghĩ, có lẽ chỉ khi một mình em mới có thể nghĩ thoáng hơn. Anh của ngày hôm nay, đối với em mà nói, vẫn còn là người anh chỉ đòi hỏi em phải cố gắng kia thôi.
Thành Thành đứng tại chỗ rất lâu, chiếc đồng hồ hiện đại hoa lệ trong nhà đã chỉ ba giờ sáng. Đến lúc nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ thấp, Thành Thành mới cảm thấy tay chân đã chết lặng của mình trở về. Trong phòng cái gì cũng không thiếu, chỉ là Trình Hàn Lang đã không còn ở đây. Chưa từng nghĩ đến bây giờ lại có một ngày hai người còn có thể chia phòng ra ngủ, Thành Thành nhìn đến chiếc chăn còn có chút xốc xếch, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.
Trình Hàn Lang ngủ ở một căn phòng khác trong nhà, đến cả chăn cũng là mới lấy ra, đắp rất khó chịu. Nửa đêm tạm thời đổi phòng, khiến trong lòng hắn rất áp lực. Kỳ thực ngẫm lại chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, còn ầm ĩ đến nông nỗi không thể thu xếp thế này, Trình Hàn Lang thở dài, nhìn trần nhà cũng không có chút buồn ngủ nào.
You'll also like 30 Nights (Featured Story) By MelissaElborn 45.3K 2.3K Underneath London's biggest cemetery, lies a secret only the dead can keep. Because London's oldest clan of vampires has been playing a secret game underneath the crypts for centuries. Each game lasts as long as one moon cycle, and only the brightest and best humans can compete. It's rare that any human survives the games, but the winner will get what every mortal desires - to live forever. For the losers, the price of entering is always their lives. By sheer bad luck, sixteen-year-old Lily has stumbled into this game. She has 30 nights to prove she has what it takes to be an immortal - but up against talented people who have been training for this contest for years, what chance does she have? Her only hope is convincing the enigmatic vampire gamemaster, Edric, to break the rules and spare her life. But falling in love has never been so dangerous... **There is a separate Uncut version of this story which contains mature scenes. This is a private book and you have to be following me in order to read it and aged over 17. This isn't a tactic to gain followers, this is to meet Wattpad's content guidelines and feel free to unfollow me as soon as you've read it** **Updated every Sunday night UK time** Coming Out- LGBT Current Topics/Issues/Events By Miss_Lady_Rain 156K 9.1K A story about coming out, my experiences, and tips for doing so. Commentary and a conversation. Suggestions are always welcome. [Highest ranking] 1- in nonfiction- 9/4/17 FEATURED- 8/24/17 Letters To No One ➳ [Poetry] By SissyStuff 2.1M 163K ❝I've delicately chosen letters to form words and words to form sentences, each sentence a colorful paint stroke on the canvas of my mind.❞ [ #1 in poetry on 27/08/16 ] [ A wattpad featured story ] [ Cover by @BrainNemesis ] Insecure By Kiki_21 46.3K 2.9K Kia Washington learns how to love her insecurities and lives the life she always dreamed about until someone tries to mess it up Nightmares By MissOfRoses 134K 10.7K [A Wattpad featured story] " Don't check under my bed, Check inside my head. " ●but why does reality feel like a birdcage?● #3 in poetry on 17.6.16 Cover made using canva.com Hunting Love By BlaiseWeaver 368K 16.2K Sabrina Jade lived during a time where vampires were the dominant species on Earth. The royal family controlled everything within the area and no one was brave or strong enough to go against their laws. Sabrina broke one of the laws the second she was born. She knew that it was illegal for her to be alive, so she keeps to herself most of the time. Despite her efforts to avoid the outside world as much as possible, she gets taken away and forced to become a slave to the oldest son of the royal family. In the middle of trying to survive, she finds out that her soulmate, someone that she needs to live, is someone who despises her kind with every nerve. There's nothing worse than loving someone you can't have. The Dragon Chase By Arveliot 24.1K 1.8K There is no night in the Everburning City. There can never be. For four hundred years, the City has been besieged by an enemy that has swallowed the entire world. The land that the City now sits upon has been claimed from the Gloam; a grey mass of smoke-like mist that kills everything within it. Only fire, pumped endlessly from beneath the world, holds the Gloam at bay. But things move beneath the shrouding mists of the Gloam, and they march for the City. Against them lie only the resolve of its soldiers, and the audacity of Crafter Tabitha a'Loria, and her apprentice Gerald Raeth, defying the powers of the City to build the first hope humanity has known since the Everburning City's founding. Notes: Currently embarking on an edit, polishing it up to get it ready for the Wattys. Cửa vang lên một tiếng "két", Trình Hàn Lang ngẩng đầu, thấy Thành Thành ôm một cuộn chăn lớn đi đến, che mất cả người nó. Nó để chăn bên cạnh một cái tủ lớn rồi vội vàng rời đi, dường như sợ bị Trình Hàn Lang nhìn thấy mình.
Trình Hàn Lang thấy Thành Thành đi ra ngoài rồi thì đứng lên, đến chỗ cái tủ ôm lấy chăn, trên chăn còn có độ ấm, không biết là của hắn hay của Thành Thành. Trình Hàn Lang đặt chăn lên giường, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, để ở đâu cũng cảm thấy không hợp. Hắn nằm trên giường dán mặt vào gối, thuận thế dùng tay sờ sờ hai bên trái phải, lần này phát hiện Thành Thành đã không còn ở bên người nữa, Trình Hàn Lang có chút bực mình, chỉ là nửa đêm mà thôi, tại sao lại bắt đầu nhớ cái vật nhỏ không nghe lời kia rồi.
Trình Hàn Lang đi rồi, không ai coi chừng nó nữa, Thành Thành lại không học được một chữ nào. Nó lấy một quyển nhật ký mới ra xem, viết nhật ký vẫn là thói quen của nó cho tới nay, thay đổi một quyển, cuộc sống cũng thay đổi. Lật xem vài tờ phía trước, đều là một vài mẩu chuyện về cuộc sống hạnh phúc và cảm nhận của nó. Mấy thứ này dần dần khiến mắt Thành Thành cay cay, thì ra thời gian dài như thế cho tới nay Trình Hàn Lang đã tốt với nó như vậy.
Ngày 6 tháng 5 năm 2009, thứ ba, trời trong.
Ngày hôm nay, mình đã cãi nhau với Trình Hàn Lang, đây là lần đầu tiên bọn mình gây gổ từ sau khi ở bên nhau, bỏi vì mình chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của anh ấy, thế nhưng lần này mình đã cãi. Từ ngày bọn mình ở bên nhau, mình đã không còn gọi anh ấy là anh trai trong nhật ký nữa, bởi vì mình đã xem anh ấy là người mình yêu, mình nghĩ bọn mình là bình đẳng, không có chênh lệch tuổi tác lớn nhỏ, cho nên mình rất muốn gọi anh ấy là Trình Hàn Lang.
Thế nhưng trong cuộc sống thực tế mình lại mãi không gọi ra miệng được, có lẽ trong lòng mình còn mang theo một loại sợ hãi, luôn luôn nghĩ anh ấy chính là anh trai, mọi lời anh ấy nói, mọi việc anh ấy làm đều đúng. Có lẽ chính loại tâm lý này của mình khiến mình lúc nào cũng cảm thấy giữa mình và anh ấy có một khoảng cách không thể vượt qua.
Mình khát vọng được yêu thương, được chăm sóc. Thế nhưng mình càng muốn chăm sóc cho anh trai của mình, bởi vì mình nghĩ một chuyện hạnh phúc như vậy thì cần phải làm cho anh ấy, bởi vì mình yêu anh ấy, mình tình nguyện để cho anh ấy hạnh phúc hơn một chút. Có lẽ mình quá lơ là và bỏ mặc bản thân, nên anh ấy giận thật.
Ngày hôm nay anh ấy nói với mình: "Anh không muốn gặp lại em nữa."
Lúc mình nghe câu này, mình cảm thấy giống như mình bị đánh vào địa ngục. Mình đã cho rằng mình chỉ là học không giỏi, tư duy không tốt, nhưng hiện tại mình lại phát hiện mình không làm được cái gì cả. Giống như là một tên ngốc vô tích sự, mỗi ngày đi học toàn đưa ra đáp án buồn cười, về nhà toàn làm chuyện đáng giận.
Nếu như anh ấy nói anh ấy cũng không muốn gặp lại mình nữa, vậy thì đến cả mình cũng không muốn gặp bản thân nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.