Chương 131
Sài Kê Đản
17/07/2018
Tỉnh dậy, trời đã sáng choang, Thành Thành theo bản năng nhìn về phía bên kia giường, trên giường chỉ có một mình nó, chẳng thấy bóng dáng Trình Hàn Lang đâu. Thành Thành có chút hoảng hốt, ngồi bật dậy, nửa người dưới truyền đến một trận đau đớn, Thành Thành kêu lên "A..." một tiếng, vẻ mặt đầy nét đau đớn.
Thành Thành nhớ lại trận vận động mây mưa đảo lộn của hai người đêm hôm qua, trên mặt liền nóng bừng lên một trận. Lại nghĩ tới gương mặt nổi giận của Trình Hàn Lang, trong lòng càng căng thẳng hơn, nó vội vàng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Trình Hàn Lang.
Đây là một góc độ rất tốt, cho dù Thành Thành đang nằm cũng có thể thấy được bóng dáng của Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang đang lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài, chỉ lộ ra một bên mặt. Trong lòng Thành Thành quýnh lên, kêu một tiếng "Anh!", Trình Hàn Lang không phản ứng lại chút nào, Thậm chí ngay cả động tác quay đầu cũng không có.
Trình Hàn Lang lúc này, đã không còn thô bạo và xúc động như tối hôm qua, trái lại dường như có một chút cô đơn, Thành Thành nhớ lại lời Trình Hàn Lang đã nói đêm qua, vỏn vẹn một ngày, Thành Thành đã từ quyết tâm hết sức kiên định chuyển thành hối hận và tự trách vô hạn.
Anh ấy hẳn là còn đang giận mình nhỉ? Trong lòng Thành Thành nghĩ, Anh ấy chắc là nghe được mình gọi, chỉ là không muốn để ý đến mình thôi! Nghĩ đến đây, Thành Thành cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng cố gắng bước xuống giường. Động tác tách hai chân ra khiến nó cảm thấy phía sau truyền đến một trận đau đớn như xé rách, thế nhưng Thành Thành không dám kêu lên, chỉ có thể đi từng bước từng bước nhỏ đến phòng khách.
Đầu óc choáng váng mờ mịt, như bị ai đánh, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào đau đớn, mỗi bước đi của Thành Thành đều rất cố sức, Trình Hàn Lang ở ngay đó không xa, nhưng lại giống như cách nhau cả vạn dặm vậy. Thành Thành mong sao Trình Hàn Lang có thể quay đầu lại nhìn nó một cái, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng có thể khiến nó an tâm, nhưng từ đầu đến cuối Trình Hàn Lang vẫn cứ thờ ơ.
Thành Thành đi tới phía sau Trình Hàn Lang, cánh tay vịn vào mép ghế sô pha. Đến bên rồi dùng hai tay áp lên mặt Trình Hàn Lang, chậm rãi đến gần.
"Anh, em sai rồi, em thực sự biết sai rồi..." Thành Thành thủ thỉ nói, tay áp lấy thật chặt, rất sợ Trình Hàn Lang cứ như vậy mà đẩy nó ra.
Thật lâu sau, tiếng nói của Trình Hàn Lang mới vang lên bên tai Thành Thành, giọng nói nguội lạnh mà cứng rắn.
"Em có lỗi gì? Em sai ở đâu?"
"Em không nên lừa anh uống rượu, em không nên gạt anh lén rời khỏi nhà, em không nên làm trái lời thề của chúng ta... Anh... Anh mắng em đi, anh đánh em đi, xin anh mà, nhìn em một cái, đừng tức giận được không?"
Trình Hàn Lang cảm thấy ở bên dưới nơi hai người tiếp xúc nhau đã nóng hổi. Hắn đứng lên, cúi xuống bế Thành Thành lên trong ánh mắt kinh ngạc của nó, trong lòng Thành Thành nổi lên một tia sợ hãi, bắt đầu hoảng hốt giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cầu xin nói: "Anh, em sai rồi, đừng ném em đi mà!". Trình Hàn Lang cúi đầu giận dữ liếc nó một cái, Thành Thành lập tức ngậm miệng.
Đợi đến khi Thành Thành được ôm đến trên giường, nó mới thở phào một hơi. Thì ra Trình Hàn Lang chỉ thả mình lại lên giường, mình nói mà anh ấy sẽ không nhẫn tâm vậy đâu, anh ấy nhất định là sợ mình bị cảm nè! Thành Thành lẩm bẩm trong miệng, một cảm giác ngọt ngào dấy lên trong lòng, nó mím môi nở nụ cười. Nó mang vẻ mặt hạnh phúc nhìn về phía Trình Hàn Lang, lại đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng băng giá, nhiệt độ trong lòng Thành Thành mười phần thoáng cái giảm hết bảy tám phần.
Trình Hàn Lang lấy một cái nhiệt kế từ bên cạnh, quăng sang cho Thành Thành, Thành Thành rất ngoan ngoãn mà đem kẹp dưới nách, nó ra vẻ tội nghiệp mà nhìn Trình Hàn Lang, cố gắng tìm lời để nói chuyện: "Thôi mà, anh, hôm trước không phải anh nói chúng ta nên nói chuyện rõ ràng sao? Bây giờ mình nói chuyện được không?"
Trình Hàn Lang liếc mắt nhìn Thành Thành, Thành Thành lập tức run lên. Trình Hàn Lang ôn hòa nói: " Anh chỉ có một lời với em, đó là hai chúng ta không có tiếng nói chung, không có cách nào nói thông được."
"Vì sao?" Thành Thành sốt ruột hỏi.
Trình Hàn Lang cũng không trả lời, hắn đứng dậy đi ra phía bên ngoài, Thành Thành gượng cười hỏi một câu: "Anh, anh có thể không đi, ở lại đây với em được không?"
Không biết là vì Thành Thành nói nhỏ nên Trình Hàn Lang không nghe được hay là vì cái gì, Trình Hàn Lang vẫn vô cảm như cũ mà đi ra bên ngoài, Thành Thành chán nản mà thả người xuống giường, vẻ mặt tuyệt vọng.
Qua khoảng năm phút sau, Trình Hàn Lang mới đi vào, trên mặt Thành Thành lập tức lại hiện lên nét vui sướng, Trình Hàn Lang vươn tay về phía Thành Thành, Thành Thành cười đưa tay mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Hàn Lang, muốn mượn lực của hắn để ngồi dậy.
"Nằm xuống cho anh!" Trình Hàn Lang rống lên một tiếng, Thành Thành bị dọa nên nhanh chóng chui vào nằm trong chăn. Trình Hàn Lang trừng mắt nhìn nó mà nói: "Ai cần em đưa tay cho anh, anh muốn xem nhiệt kế."
Lúc này Thành Thành mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, nó nhanh chóng lấy nhiệt kế ra, ngượng chín cả mặt mà đưa cho Trình Hàn Lang, cũng không dám làm thêm động tác gì nữa.
Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn, Thành Thành vẫn còn phát sốt, không Khỏe hơn đêm qua bao nhiêu. Đêm qua lúc gần đi ngủ Trình Hàn Lang đã lấy hết chất lỏng lưu lại trong thân thể của Thành Thành ra, nhưng vẫn không tránh được việc khiến cho nó phát sốt, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Thành Thành phủ một mảng ửng hồng, Trình Hàn Lang không biết nên hận hay nên thương nó.
Thành Thành chú ý tới ánh mắt của Trình Hàn Lang, nó nhanh chóng nắm bắt cơ hội hỏi: "Anh, sao anh nói chúng ta không có tiếng nói chung? Vì em không nghe lời sao? Hay anh thấy ở bên cạnh em rất vô vị?"
Thấy Trình Hàn Lang lại muốn đi, trong lòng Thành Thành nôn nóng, vội vàng bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt. "Anh, anh đừng đi mà, anh nói như vậy em sợ lắm, có phải anh chán ghét em không?"
Trình Hàn Lang muốn kéo tay Thành Thành ra thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn là mềm lòng, mặc cho Thành Thành nắm lấy.
"Không có, anh không cần thiết phải tức giận, em muốn làm cái gì là quyền tự do của em."
"Anh có giận, anh rõ ràng có giận, sao anh lại không thừa nhận?"
"Em muốn anh nói thế nào với em đây?" Trình Hàn Lang không cách nào che giấu lửa giận trong lòng, hắn lớn tiếng nói: "Muốn anh nói em đừng rời bỏ anh? Hay nói em đừng làm chuyện điên rồ? Những lời này có tác dụng sao? Em nghe thông sao? Trước đây anh nói bao nhiêu lần rồi, chẳng phải là em vẫn chỉ nghe lời người khác sao, thu thập hành lý, để lại một lá thư như vậy rồi rời đi, anh có từng nói em đừng để anh thất vọng hay chưa?"
Mỗi một câu nói của Trình Hàn Lang, đều như một cây búa, hung hăng đập vào tim Thành Thành. Thành Thành không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Em sẽ nghe lời mà, sau này không làm chuyện điên rồ nữa, đừng thất vọng về em mà..."
"Em cứ suy nghĩ thật kỹ đi! Nghiêm túc nghĩ xem rốt cuộc bản thân em nên làm thế nào, đừng tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, anh không muốn nhìn thấy sự do dự ở em."
Trình Hàn Lang nói xong câu đó, tay của Thành Thành lại buông lỏng ra, Trình Hàn Lang không nhìn nó, mang theo ánh mắt phức tạp mà đi về phía cửa phòng.
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại Thành Thành với vẻ mặt mờ mịt, cho đến bây giờ nó chưa hề nghĩ tới có một ngày còn có thể nghe được những lời này từ miệng Trình Hàn Lang. Từ lúc nó bắt đầu thích Trình Hàn Lang cho đến hiện tại, Thành Thành chưa từng hoài nghi tình cảm của nó đối với hắn, nó chỉ sợ có một ngày Trình Hàn Lang sẽ hối hận vì quyết định của bản thân, hôm nay xem ra, Trình Hàn Lang cũng có lo lắng như thế, đến cuối cùng là vì cái gì, Thành Thành vẫn không nghĩ ra.
Trình Hàn Lang gọi điện mời bác sĩ, Thành Thành lại bắt đầu truyền nước. Nhìn dung dịch trong chiếc bình treo cao nhỏ từng giọt mà chảy vào mạch máu của nó, hai người đều trầm mặc. Lần này Trình Hàn Lang không ra khỏi phòng nữa, hắn vẫn sợ Thành Thành sẽ có chuyện gì sơ xuất, tuy rằng trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận mình lo lắng. Thành Thành thì ngơ ngác nhìn về phía Trình Hàn Lang, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy dè dặt, hy vọng có thể thấy được ý nghĩ chân thật của Trình Hàn Lang.
Người đàn ông hôm qua còn nhiệt tình như lửa, sao ngày hôm sau lại lạnh lùng như băng? Đêm qua còn gắt gao quấn lấy nhau, hôm nay lại như cách nhau một con kênh không cách nào vượt qua.
Tiếng chuông cửa vang lên, Thành Thành hoảng sợ trong lòng, Trình Hàn Lang đã đứng dậy đi mở cửa. Thành Thành ở trên giường bắt đầu lo lắng, có phải mẹ Trình đã về không? Sáng sớm nay nó kích động quá, quên sạch chuyện mẹ Trình, phải ăn nói thế nào, phải đối mặt ra sao, những vấn đề khó khăn này lần lượt đặt ra trước mặt nó, Thành Thành lại bắt đầu đau đầu.
Mở cửa ra, Trình Hàn Lang liền thấy mẹ Trình và Củng Chí đứng ở cửa. Mẹ Trình nhìn thấy Trình Hàn Lang thì mấp máy miệng, không nói ra lời. Trình Hàn Lang chỉ theo thói quen chào họ một tiếng, cũng không nói chuyện gì, cứ như vậy, vợ chồng hai người mang theo sắc mặt phức tạp đi vào nhà.
Mẹ Trình đã hiểu ra hết thảy mọi chuyện, sự việc kết thúc thất bại. Hơn nữa với đầu óc của Trình Hàn Lang, hắn hẳn là có thể đoán được ai là người sắp xếp ra chuyện này. Mẹ Trình cũng không muốn giải thích điều gì, bà vẫn cho rằng bà làm ra việc như vậy không hề sai, sai chỉ là sai ở cách thức mà thôi.
Mẹ Trình về phòng mình, không hề nói lời nào. Củng Chí đưa ánh mắt áy náy sang nhìn Trình Hàn Lang, nhẹ nhàng nói: "Mẹ con chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, Hàn Lang, chú có thể tâm sự với con không?"
Trình Hàn Lang gật đầu, về phòng mình trước. Thành Thành đang ở trong đó duỗi cổ nhìn ra ngoài, thấy Trình Hàn Lang thì mắt sáng lên một cái.
Trình Hàn Lang nhìn bình dịch một chút, dung dịch bên trong còn không ít, lại đi tới sờ sờ trán Thành Thành, xem xét sắc mặt nó, thấy không có gì khác thường mới yên tâm đi ra ngoài. Thành Thành không dám tùy tiện hỏi gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn cánh cửa chậm rãi bị Trình Hàn Lang đóng lại, lẳng lặng ở trong phòng chờ Trình Hàn Lang.
Thành Thành nhớ lại trận vận động mây mưa đảo lộn của hai người đêm hôm qua, trên mặt liền nóng bừng lên một trận. Lại nghĩ tới gương mặt nổi giận của Trình Hàn Lang, trong lòng càng căng thẳng hơn, nó vội vàng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Trình Hàn Lang.
Đây là một góc độ rất tốt, cho dù Thành Thành đang nằm cũng có thể thấy được bóng dáng của Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang đang lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài, chỉ lộ ra một bên mặt. Trong lòng Thành Thành quýnh lên, kêu một tiếng "Anh!", Trình Hàn Lang không phản ứng lại chút nào, Thậm chí ngay cả động tác quay đầu cũng không có.
Trình Hàn Lang lúc này, đã không còn thô bạo và xúc động như tối hôm qua, trái lại dường như có một chút cô đơn, Thành Thành nhớ lại lời Trình Hàn Lang đã nói đêm qua, vỏn vẹn một ngày, Thành Thành đã từ quyết tâm hết sức kiên định chuyển thành hối hận và tự trách vô hạn.
Anh ấy hẳn là còn đang giận mình nhỉ? Trong lòng Thành Thành nghĩ, Anh ấy chắc là nghe được mình gọi, chỉ là không muốn để ý đến mình thôi! Nghĩ đến đây, Thành Thành cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng cố gắng bước xuống giường. Động tác tách hai chân ra khiến nó cảm thấy phía sau truyền đến một trận đau đớn như xé rách, thế nhưng Thành Thành không dám kêu lên, chỉ có thể đi từng bước từng bước nhỏ đến phòng khách.
Đầu óc choáng váng mờ mịt, như bị ai đánh, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào đau đớn, mỗi bước đi của Thành Thành đều rất cố sức, Trình Hàn Lang ở ngay đó không xa, nhưng lại giống như cách nhau cả vạn dặm vậy. Thành Thành mong sao Trình Hàn Lang có thể quay đầu lại nhìn nó một cái, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng có thể khiến nó an tâm, nhưng từ đầu đến cuối Trình Hàn Lang vẫn cứ thờ ơ.
Thành Thành đi tới phía sau Trình Hàn Lang, cánh tay vịn vào mép ghế sô pha. Đến bên rồi dùng hai tay áp lên mặt Trình Hàn Lang, chậm rãi đến gần.
"Anh, em sai rồi, em thực sự biết sai rồi..." Thành Thành thủ thỉ nói, tay áp lấy thật chặt, rất sợ Trình Hàn Lang cứ như vậy mà đẩy nó ra.
Thật lâu sau, tiếng nói của Trình Hàn Lang mới vang lên bên tai Thành Thành, giọng nói nguội lạnh mà cứng rắn.
"Em có lỗi gì? Em sai ở đâu?"
"Em không nên lừa anh uống rượu, em không nên gạt anh lén rời khỏi nhà, em không nên làm trái lời thề của chúng ta... Anh... Anh mắng em đi, anh đánh em đi, xin anh mà, nhìn em một cái, đừng tức giận được không?"
Trình Hàn Lang cảm thấy ở bên dưới nơi hai người tiếp xúc nhau đã nóng hổi. Hắn đứng lên, cúi xuống bế Thành Thành lên trong ánh mắt kinh ngạc của nó, trong lòng Thành Thành nổi lên một tia sợ hãi, bắt đầu hoảng hốt giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cầu xin nói: "Anh, em sai rồi, đừng ném em đi mà!". Trình Hàn Lang cúi đầu giận dữ liếc nó một cái, Thành Thành lập tức ngậm miệng.
Đợi đến khi Thành Thành được ôm đến trên giường, nó mới thở phào một hơi. Thì ra Trình Hàn Lang chỉ thả mình lại lên giường, mình nói mà anh ấy sẽ không nhẫn tâm vậy đâu, anh ấy nhất định là sợ mình bị cảm nè! Thành Thành lẩm bẩm trong miệng, một cảm giác ngọt ngào dấy lên trong lòng, nó mím môi nở nụ cười. Nó mang vẻ mặt hạnh phúc nhìn về phía Trình Hàn Lang, lại đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng băng giá, nhiệt độ trong lòng Thành Thành mười phần thoáng cái giảm hết bảy tám phần.
Trình Hàn Lang lấy một cái nhiệt kế từ bên cạnh, quăng sang cho Thành Thành, Thành Thành rất ngoan ngoãn mà đem kẹp dưới nách, nó ra vẻ tội nghiệp mà nhìn Trình Hàn Lang, cố gắng tìm lời để nói chuyện: "Thôi mà, anh, hôm trước không phải anh nói chúng ta nên nói chuyện rõ ràng sao? Bây giờ mình nói chuyện được không?"
Trình Hàn Lang liếc mắt nhìn Thành Thành, Thành Thành lập tức run lên. Trình Hàn Lang ôn hòa nói: " Anh chỉ có một lời với em, đó là hai chúng ta không có tiếng nói chung, không có cách nào nói thông được."
"Vì sao?" Thành Thành sốt ruột hỏi.
Trình Hàn Lang cũng không trả lời, hắn đứng dậy đi ra phía bên ngoài, Thành Thành gượng cười hỏi một câu: "Anh, anh có thể không đi, ở lại đây với em được không?"
Không biết là vì Thành Thành nói nhỏ nên Trình Hàn Lang không nghe được hay là vì cái gì, Trình Hàn Lang vẫn vô cảm như cũ mà đi ra bên ngoài, Thành Thành chán nản mà thả người xuống giường, vẻ mặt tuyệt vọng.
Qua khoảng năm phút sau, Trình Hàn Lang mới đi vào, trên mặt Thành Thành lập tức lại hiện lên nét vui sướng, Trình Hàn Lang vươn tay về phía Thành Thành, Thành Thành cười đưa tay mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Hàn Lang, muốn mượn lực của hắn để ngồi dậy.
"Nằm xuống cho anh!" Trình Hàn Lang rống lên một tiếng, Thành Thành bị dọa nên nhanh chóng chui vào nằm trong chăn. Trình Hàn Lang trừng mắt nhìn nó mà nói: "Ai cần em đưa tay cho anh, anh muốn xem nhiệt kế."
Lúc này Thành Thành mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, nó nhanh chóng lấy nhiệt kế ra, ngượng chín cả mặt mà đưa cho Trình Hàn Lang, cũng không dám làm thêm động tác gì nữa.
Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn, Thành Thành vẫn còn phát sốt, không Khỏe hơn đêm qua bao nhiêu. Đêm qua lúc gần đi ngủ Trình Hàn Lang đã lấy hết chất lỏng lưu lại trong thân thể của Thành Thành ra, nhưng vẫn không tránh được việc khiến cho nó phát sốt, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Thành Thành phủ một mảng ửng hồng, Trình Hàn Lang không biết nên hận hay nên thương nó.
Thành Thành chú ý tới ánh mắt của Trình Hàn Lang, nó nhanh chóng nắm bắt cơ hội hỏi: "Anh, sao anh nói chúng ta không có tiếng nói chung? Vì em không nghe lời sao? Hay anh thấy ở bên cạnh em rất vô vị?"
Thấy Trình Hàn Lang lại muốn đi, trong lòng Thành Thành nôn nóng, vội vàng bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt. "Anh, anh đừng đi mà, anh nói như vậy em sợ lắm, có phải anh chán ghét em không?"
Trình Hàn Lang muốn kéo tay Thành Thành ra thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn là mềm lòng, mặc cho Thành Thành nắm lấy.
"Không có, anh không cần thiết phải tức giận, em muốn làm cái gì là quyền tự do của em."
"Anh có giận, anh rõ ràng có giận, sao anh lại không thừa nhận?"
"Em muốn anh nói thế nào với em đây?" Trình Hàn Lang không cách nào che giấu lửa giận trong lòng, hắn lớn tiếng nói: "Muốn anh nói em đừng rời bỏ anh? Hay nói em đừng làm chuyện điên rồ? Những lời này có tác dụng sao? Em nghe thông sao? Trước đây anh nói bao nhiêu lần rồi, chẳng phải là em vẫn chỉ nghe lời người khác sao, thu thập hành lý, để lại một lá thư như vậy rồi rời đi, anh có từng nói em đừng để anh thất vọng hay chưa?"
Mỗi một câu nói của Trình Hàn Lang, đều như một cây búa, hung hăng đập vào tim Thành Thành. Thành Thành không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Em sẽ nghe lời mà, sau này không làm chuyện điên rồ nữa, đừng thất vọng về em mà..."
"Em cứ suy nghĩ thật kỹ đi! Nghiêm túc nghĩ xem rốt cuộc bản thân em nên làm thế nào, đừng tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, anh không muốn nhìn thấy sự do dự ở em."
Trình Hàn Lang nói xong câu đó, tay của Thành Thành lại buông lỏng ra, Trình Hàn Lang không nhìn nó, mang theo ánh mắt phức tạp mà đi về phía cửa phòng.
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại Thành Thành với vẻ mặt mờ mịt, cho đến bây giờ nó chưa hề nghĩ tới có một ngày còn có thể nghe được những lời này từ miệng Trình Hàn Lang. Từ lúc nó bắt đầu thích Trình Hàn Lang cho đến hiện tại, Thành Thành chưa từng hoài nghi tình cảm của nó đối với hắn, nó chỉ sợ có một ngày Trình Hàn Lang sẽ hối hận vì quyết định của bản thân, hôm nay xem ra, Trình Hàn Lang cũng có lo lắng như thế, đến cuối cùng là vì cái gì, Thành Thành vẫn không nghĩ ra.
Trình Hàn Lang gọi điện mời bác sĩ, Thành Thành lại bắt đầu truyền nước. Nhìn dung dịch trong chiếc bình treo cao nhỏ từng giọt mà chảy vào mạch máu của nó, hai người đều trầm mặc. Lần này Trình Hàn Lang không ra khỏi phòng nữa, hắn vẫn sợ Thành Thành sẽ có chuyện gì sơ xuất, tuy rằng trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận mình lo lắng. Thành Thành thì ngơ ngác nhìn về phía Trình Hàn Lang, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy dè dặt, hy vọng có thể thấy được ý nghĩ chân thật của Trình Hàn Lang.
Người đàn ông hôm qua còn nhiệt tình như lửa, sao ngày hôm sau lại lạnh lùng như băng? Đêm qua còn gắt gao quấn lấy nhau, hôm nay lại như cách nhau một con kênh không cách nào vượt qua.
Tiếng chuông cửa vang lên, Thành Thành hoảng sợ trong lòng, Trình Hàn Lang đã đứng dậy đi mở cửa. Thành Thành ở trên giường bắt đầu lo lắng, có phải mẹ Trình đã về không? Sáng sớm nay nó kích động quá, quên sạch chuyện mẹ Trình, phải ăn nói thế nào, phải đối mặt ra sao, những vấn đề khó khăn này lần lượt đặt ra trước mặt nó, Thành Thành lại bắt đầu đau đầu.
Mở cửa ra, Trình Hàn Lang liền thấy mẹ Trình và Củng Chí đứng ở cửa. Mẹ Trình nhìn thấy Trình Hàn Lang thì mấp máy miệng, không nói ra lời. Trình Hàn Lang chỉ theo thói quen chào họ một tiếng, cũng không nói chuyện gì, cứ như vậy, vợ chồng hai người mang theo sắc mặt phức tạp đi vào nhà.
Mẹ Trình đã hiểu ra hết thảy mọi chuyện, sự việc kết thúc thất bại. Hơn nữa với đầu óc của Trình Hàn Lang, hắn hẳn là có thể đoán được ai là người sắp xếp ra chuyện này. Mẹ Trình cũng không muốn giải thích điều gì, bà vẫn cho rằng bà làm ra việc như vậy không hề sai, sai chỉ là sai ở cách thức mà thôi.
Mẹ Trình về phòng mình, không hề nói lời nào. Củng Chí đưa ánh mắt áy náy sang nhìn Trình Hàn Lang, nhẹ nhàng nói: "Mẹ con chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, Hàn Lang, chú có thể tâm sự với con không?"
Trình Hàn Lang gật đầu, về phòng mình trước. Thành Thành đang ở trong đó duỗi cổ nhìn ra ngoài, thấy Trình Hàn Lang thì mắt sáng lên một cái.
Trình Hàn Lang nhìn bình dịch một chút, dung dịch bên trong còn không ít, lại đi tới sờ sờ trán Thành Thành, xem xét sắc mặt nó, thấy không có gì khác thường mới yên tâm đi ra ngoài. Thành Thành không dám tùy tiện hỏi gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn cánh cửa chậm rãi bị Trình Hàn Lang đóng lại, lẳng lặng ở trong phòng chờ Trình Hàn Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.