Chương 133
Sài Kê Đản
17/07/2018
Thành Thành một mình ở trong bếp, đầu vẫn cứ ngó nghiêng ra bên ngoài thăm dò, cảm thấy nhìn kiểu đó mỏi cổ quá nên nó kiễng mũi chân lên trông ra phía ngoài. Trình Hàn Lang đang nói chuyện với đám bạn học của nó, bộ dáng nhìn qua còn có vẻ rất hưng phấn. Thành Thành một mình ở trong bếp lo lắng không thôi, thật không biết bọn họ sẽ nói gì nữa, lỡ như lại có đứa ăn nói lung tung như Bùi Thiên Vũ thì nó thật sự sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người nhón chân đi tới, Thành Thành ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lâm An An. Lâm An An đi qua đi lại bên cạnh nó, Thành Thành trở nên có chút ngượng ngùng, không biết bản thân nên làm cái gì. Lâm An An thấy bộ dạng lúng túng của nó thì vội vàng nói: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, mình chỉ đứng đây xem thôi."
Có Lâm An An đứng bên cạnh, Thành Thành không thể duỗi cổ nhìn ra ngoài nữa, cũng chỉ đành thành thành thật thật đứng đó làm cơm, thỉnh thoảng nhìn sang Lâm An An cứ đang lắc lư ở bên cạnh, mỉm cười với cô bé một cái. Lâm An An vén tay áo lên, cứ muốn giúp một tay, lại không biết nên bắt tay làm từ đâu, mọi thứ đều được Thành Thành làm đâu ra đó cả rồi.
Trình Hàn Lang ngồi ở bên ngoài, một đám nữ sinh vây quanh bên người hắn, luyên thuyên hỏi hết cái này đến cái kia, còn có một bạn nữ gan lớn hỏi Trình Hàn Lang có phẫu thuật thẩm mỹ không, còn nói là bây giờ con trai cũng rất thích phẫu thuật thẩm mỹ. Trình Hàn Lang vốn cũng không phải là một người đặc biệt thích nói chuyện, nếu không nể bọn nó là bạn học của Thành Thành, chắc là hắn căn bản sẽ không liếc mắt tới cũng nên.
Bùi Thiên Vũ ngồi trên ghế sô pha nhà Thành Thành, sô pha lập tức lõm xuống một cái hố to. Cô bé cũng không thấy xấu hổ gì, hăng hái bừng bừng hỏi, "Đúng rồi, anh ơi, Thành Thành mà yêu đương anh sẽ không để ý chứ ạ?"
Trình Hàn Lang nhất thời sửng sốt một chút, nhiệt độ trên mặt giảm xuống mấy phần, hắn nhướng mày hỏi: "Lời này của em ý là Thành Thành yêu đương ở trường rồi sao?"
Bùi Thiên Vũ cười hề hề vài tiếng nói rằng: "Không có ạ, em chỉ hỏi giúp người ta một chút, sợ đến lúc đó có trở ngại thôi đó mà!"
Trình Hàn Lang vừa muốn nói không có cửa đâu, đúng lúc đó Thành Thành lại bưng đồ ăn đi ngang qua. Lời thoại của Trình Hàn Lang đổi nhanh như gió, lập tức nói: "Nó muốn yêu thì yêu, đó là tự do của nó, anh không bao giờ để ý cả."
Lời này của Trình Hàn Lang vừa nói ra, cả phòng lại liên tục làm ầm lên, Lâm An An đứng trốn ở cửa nhà bếp không dám ra. Trong đám người sôi nổi ở đây, chỉ có một mình Thành Thành bưng đồ ăn cô đơn đứng ở đó, bàn tay có chút run rẩy mà đặt đồ ăn lên bàn, không có ngẩng đầu nhìn về phía này, một mình quay về nhà bếp.
Sau đó, Thành Thành một mình buồn bực không lên tiếng đứng đó làm cơm, làm đến là nghiêm túc, giống như đang làm bài kiểm tra vậy. Lâm An An ở bên cạnh hỏi rất nhiều thứ, nhưng Thành Thành vẫn không để ý, Lâm An An đại khái cảm thấy không thú vị gì, nói với Thành Thành một tiếng rồi ra khỏi nhà bếp, đến nói chuyện phiếm cùng mọi người.
Một đám người trò chuyện về Thành Thành, chỉ có Lâm An An nói ít nhất, thế nhưng chỉ cần cô bé nói ra vài câu thì đều tỏ ra mình có một sự hiểu biết cực kỳ thấu đáo về Thành Thành. Trình Hàn Lang cảm thấy mình có chút xem thường cô bé này rồi, cô bé bề ngoài thoạt nhìn mong manh yếu đuối, nhưng khả năng quan sát cũng rất là sắc bén, trong tất cả những người ở đây, chỉ có một mình Trình Hàn Lang biết rõ kỳ thực chỉ có Lâm An An thật sự hiểu Thành Thành, xem ra cô bé thật đúng là phí không ít tâm tư lên người Thành Thành.
Món ăn vẫn chưa lên hết, một đám người đã xúm nhau tới bên cạnh bàn, ngồi thành một vòng tròn lớn. Bình thường Trình Hàn Lang và Thành Thành không ngồi cái bàn này, hai người thích dùng cái bàn nhỏ hơn, khiến bữa ăn càng ấm áp thêm một chút.
Một đám người đứng lên chạm cốc, Trình Hàn Lang cũng không có ngồi trên bàn cùng ăn với mọi người, tìm một cái cớ, nói là sợ hắn tham dự lại khiến bạn học của Thành Thành câu nệ. Cứ như vậy, Trình Hàn Lang một mình ngồi trong phòng riêng nhàn nhã mà đối diện với máy vi tính, bên ngoài truyền đến từng đợt từng đợt reo hò, Trình Hàn Lang cũng không muốn để ý tới bọn nó, ở trong mắt hắn, bọn nó đều giống như Thành Thành, chỉ là một đám con nít, có làm ầm làm ĩ cũng không gây ra chuyện gì được.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Trình Hàn Lang nghiêng đầu qua chỗ khác, Thành Thành bưng một mâm cơm tiến đến, trên đó có đồ ăn cũng có cơm, Thành Thành không quấy rầy Trình Hàn Lang, chỉ nhìn hắn mấy lần, lại không nói tiếng nào rồi đi ra ngoài. Trình Hàn Lang xoay đầu thoáng nhìn qua cơm nước, màu sắc nhìn thật sự rất là ngon miệng, thế nhưng Trình Hàn Lang chẳng có chút khẩu vị nào.
Cuộc nói chuyện với bạn học của Thành Thành không chỉ không khiến tâm tình của Trình Hàn Lang tốt lên, trái lại còn khiến tâm tình hắn kém hơn, hình tượng của Thành Thành trong mắt các bạn học kia là điều Trình Hàn Lang chưa từng thấy qua, không biết người nào mới là Thành Thành thật sự. Nói chung để bạn học của Thành Thành gặp được một Thành Thành không giống thường ngày trên lớp thế này, trong lòng của Trình Hàn Lang lại phiền muộn, giống như một vài đặc quyền riêng của mình bị tước đoạt vậy.
"Hát đi! Hát đi! Hát đi! . . ." Một đám người mang vẻ mặt mong đợi nhìn Thành Thành, Thành Thành bị một bạn đẩy đứng lên, mặt nghẹn đến đỏ bừng, từ trước đến giờ chưa từng hát trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nó rất muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ phá huỷ bầu không khí của mọi người.
Thành Thành suy nghĩ một chút, bình thường nó rất ít nghe nhạc, bài hát duy nhất có thể hát trọn bài vẫn là bài hát ngày trước Trình Hàn Lang dạy nó, bài hát dành cho người mình yêu nhất. Thành Thành nhìn sang cửa phòng của Trình Hàn Lang, cửa đóng rất chặt, nó có chút hưng phấn lại có chút mất mát. Trong lòng thầm nghĩ để hắn nghe được rồi lại sợ hắn nghe được, bởi vì thực sự không biết giọng hát của mình rốt cuộc là như thế nào.
Thành Thành hát lên, lúc nó đang hát đến là xúc động, trong giây lát nó phát hiện trên mặt các bạn học xung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Có phải mình hát rất ngố không? Thành Thành vừa hát vừa thầm nghĩ trong lòng. Nghĩ như vậy, âm thanh của Thành Thành chậm rãi nhỏ đi, tựa như đang thăm dò, cứ hát một câu lại liếc mắt nhìn mọi người. Thật vất vả hát xong rồi, lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi, nhanh chóng ngồi xuống. May là, không có nghe thấy ai cười ầm lên.
"Wow... Thành Thành cậu hát thật là dễ nghe, trước đây sao lại không nghe cậu hát vậy? Bày đặt khiêm tốn nữa hả?" Một bạn nam đứng lên trêu chọc, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khen ngợi nhìn về phía Thành Thành, còn vỗ tay nữa. Thành Thành có chút ngượng ngùng, vội vàng xua xua tay bảo mọi người thôi.
Đúng lúc đó, Lâm An An bỗng nhiên đứng lên, nói với mọi người: "Mình có thể hát hay hơn cậu ấy nữa."
Một đám người đầu tiên là giật mình, sau đó một bạn vỗ tay dẫn đầu, một đám người lập tức ồn ào hùa theo. Thành Thành cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm An An, Lâm An An uống một ít bia, trên mặt cũng có chút phiếm hồng rồi, tâm tình cũng có chút kích động. Cô bé mang vẻ mặt tươi cười nói với mọi người: "Mình muốn tặng bài hát này cho người mình thích nhất, là người ấy, khiến mình lần đầu tiên học được cách đan khăn choàng cổ; cũng là người ấy, khiến mình lần đầu tiên hiểu được..."
"Đừng lằng nhằng nữa, mau hát đi bà!" Một cậu bé cười ha hả một tiếng, Lâm An An lập tức trừng mắt liếc cậu bé kia, đúng là một tên quê mùa, chỉ toàn ở đó phá hư không khí.
Lâm An An tràn đầy thâm tình mà hát lên, tuy rằng hát rất nhập tâm, tình cảm đặt vào cũng rất đúng chỗ, nhưng giọng hát và nhịp điệu cũng không phải là tốt, cho nên vẫn kém hơn Thành Thành một chút. Thế nhưng mọi người chơi đùa cũng chỉ cần náo nhiệt, lúc hát đến phần cuối, một đám người liền bắt đầu nhốn nháo lên. Lúc đầu nói loạn cả lên, rồi sau đó liên tục hô lên cực kỳ đồng đều.
"Tỏ tinh! Tỏ tình! Tỏ tình!..."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh rõ ràng. Trình Hàn Lang ở trong phòng vẫn là nhíu mày một cái, ồn ào hơi quá rồi đó! Cho dù là như vậy, Trình Hàn Lang cũng không tiện nổi nóng ở trước mặt mọi người. Dù sao thì những người bạn học kia của Thành Thành đều còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hơn nữa hắn vẫn muốn giữ mặt mũi cho Thành Thành. Về phần sau đó hai người họ muốn giải quyết như thế nào, thì đó là chuyện của hai người họ khi không có ai, nghĩ như vậy, Trình Hàn Lang lại chuyển tầm mắt đến trên màn hình máy tính.
Mặt của Lâm An An đã đỏ hồng, Thành Thành còn không biết chuyện gì, mang vẻ mặt mong đợi như mọi người bên cạnh mà nhìn Lâm An An. Lâm An An thấy cái vẻ mặt kia của Thành Thành, trong lòng vô cùng hưng phấn. Có thể Thành Thành chỉ là không đoán ra được, nhưng vẫn thoả mãn được tâm hư vinh nho nhỏ của Lâm An An, dù sao Thành Thành cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt quá sợ hãi hay bài xích trước mặt mọi người. Như vậy trong mắt người ngoài, có vẻ cũng xem như là một loại kết quả không tệ rồi.
Một bữa cơm mọi người ăn đều thấy mỹ mãn, trước khi đi, còn có vài bạn học đóng gói một chút thức ăn mang về, thật sự cảm thấy là rất hiếm khi ăn được đồ ăn ngon như thế, cứ ném đi như vậy thì thật lãng phí. Đợi đến khi tất cả bạn học đều ra về, Lâm An An vẫn ở lại, phụ giúp Thành Thành thu dọn đồ đạc. Nhìn cả bàn bừa bãi, Thành Thành thở dài một hơi, nói với Lâm An An: "Cậu qua bên kia uống chút gì đi! Mình dọn một mình là được rồi."
"Uống nữa hả? Uống nữa thì dạ dày không chứa nổi đâu." Lâm An An vừa nói, vừa chạy tới chạy lui ở bên cạnh, động tác thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, nhưng lại chỉ khiến mọi thứ có chút mất trật tự mà thôi. Cô bé tìm một thời cơ vừa vặn mặt đối mặt với Thành Thành nhỏ giọng nói: "Thành Thành, cậu biết vừa rồi mọi người bảo tỏ tình là bảo ai không..."
"Thành Thành!" Trình Hàn Lang ở cửa vừa gọi một tiếng, Thành Thành giống như là nghe thấy thần linh triệu hồi, hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang không nhanh không chậm nói: "Buổi chiều anh nghỉ, lát nữa cùng anh đến công ty."
Thành Thành có chút không dám tin mà hỏi: "Thật ạ? Em có thể đến công ty cùng anh sao?"
Trình Hàn Lang gật đầu, nhất thời Thành Thành cả người tràn đầy năng lượng, ngay cả động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lâm An An thấy mình bị bỏ qua một bên, nhanh chóng bắt đầu chen vào nói, "Thành Thành, nếu vậy, một lát mình đi trước, khi nào rảnh rỗi lại tìm cậu chơi nha."
"Ừ! Ừ!..." Thành Thành hăng hái gật đầu, hưng phấn đầy năng lượng thế kia khiến Lâm An An nhìn thấy mà trong lòng ai oán không thôi, ngay cả chút ý tứ giữ lại cũng không có, ít nhất cũng nên biểu hiện là hoan nghênh lần sau tới chứ!
Cứ như vậy, Lâm An An rất chán nản mà rời khỏi nhà Thành Thành. Cô bé vừa đi, Thành Thành liền nhanh chóng chạy vào trong phòng Trình Hàn Lang, kéo tay hắn hỏi: "Anh, khi nào mình đi?"
"Đi đâu?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu chi hết.
"Đi công ty anh đó!" Thành Thành có chút lo lắng, sợ Trình Hàn Lang đổi ý.
Quả nhiên, Trình Hàn Lang quay mặt tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, lạnh nhạt nói: "Anh vừa rồi chỉ muốn đuổi con nhóc ốm yếu kia đi thôi."
"Tại sao?"
"Anh nhìn nó không vừa mắt!" Trình Hàn Lang trả lời rất dứt khoát.
Thành Thành gật đầu, không nói nữa, yên lặng rời khỏi phòng Trình Hàn Lang, nó vừa dấy lên một ngọn lửa hy vọng, trong khoảng khắc đã bị dập tắt. Thành Thành đột nhiên thấy mũi ê ẩm, nhưng lại không thể khóc được, ngày nào cũng khóc lóc sướt mướt , Trình Hàn Lang không chán ghét, thì nó cũng sẽ chán ghét chính mình. Thành Thành lẩm bẩm với cái cây lớn ngoài cửa sổ phòng ngủ: "Sao anh ấy cứ chán ghét mình như vậy chứ? Có phải mình thực sự khiến người ta không thích nổi không..."
Buổi tối Thành Thành nhận được điện thoại của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang bảo Thành Thành buổi tối không cần chờ hắn, phải đến khuya hắn mới có thể về. Thành Thành vốn đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn sàng, chờ Trình Hàn Lang về thì nấu ngay, kết quả Trình Hàn Lang lại nói không về, Thành Thành chẳng còn chút hứng thú làm cơm nào nữa, nó cũng không có đói bụng. Nó ngơ ngác nhìn nồi to nồi nhỏ, lò nướng, lò vi sóng, rồi dùng sức mà thở dài.
Nên làm gì đây? Nên làm gì đây? Thành Thành bước qua bước lại trong phòng, cả người như con cừu non lạc đường. Nó đột nhiên phát hiện hình như bình thường nó cũng không có cuộc sống riêng của bản thân, sở thích, hay thậm chí cả một bí mật nhỏ cho riêng mình cũng không có, toàn bộ mọi thứ đều trần trụi trước mặt Trình Hàn Lang, giống như sống chỉ vì hắn thôi. Bình thường lúc này Trình Hàn Lang đã về nhà, nó sẽ nấu cơm nấu nước cho hắn, ở xa xa nhìn xem hắn cần gì rồi thật vui vẻ mà đem qua, giống như một cái máy chăm nom cho cuộc sống của hắn vậy, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều vì Trình Hàn Lang mà tồn tại.
Có phải như vậy khiến cho anh ấy chán ghét không? Thành Thành lại nhớ tới những lời Đỗ Công đã từng nói với nó một lần, chung sống với nhau không thể cứ luôn duy trì một hình thức, muốn người kia hạnh phúc thì đồng thời cũng phải cho người kia một chút đau khổ. Có lẽ Đỗ Công nói đúng, chỉ là bản thân Thành Thành căn bản không vận dụng được cái cách đó, nó tình nguyện tốt với Trình Hàn Lang từng li từng tí, cho dù có một ngày Trình Hàn Lang sẽ chán ghét nó.
Sau khi cảm khái một phen, tinh thần của Thành Thành trong giây lát đã tỉnh táo lại. Đúng rồi, có thể đi đưa cơm tối cho anh ấy mà, như vậy hẳn là rất tốt nhỉ? Anh ấy ở công ty nhất định sẽ chỉ đơn giản đi ra ngoài ăn uống một chút, mình tới thì còn có thể cho anh ấy ăn ngon một chút. Nói là làm, Thành Thành lại bắt đầu hăng hái hoạt bát lên, chạy đến nhà bếp vội qua vội lại, trong chốt lát, đã làm xong mấy món ăn.
Thành Thành trút mỗi loại thức ăn ra một chút bỏ vào trong nồi cơm mini đã chuẩn bị xong trước đó. Lại nghĩ đến Đỗ Công không chừng cũng ở công ty tăng ca, nó lại chuẩn bị nhiều hơn một chút, nhìn nồi cơm nhỏ được chất đầy ắp, Thành Thành rất có cảm giác thành tựu mà ôm nồi ra khỏi nhà. Thật muốn nhìn thấy bộ dáng lúc làm việc của Trình Hàn Lang một chút, Thành Thành vừa đi dưới khuôn viên khu nhà vừa mơ màng nghĩ. Anh ấy chắc sẽ mặc âu phục ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc. Thật không biết cái cảnh mấy anh chị nhân viên bị mắng sẽ như thế nào, Trình Hàn Lang nghiêm túc lên rất là đáng sợ đó.
"Tiểu Khê, cô sắp xếp lại các số liệu này xong thì có thể vào nhà, ngày hôm nay cực khổ rồi." Trình Hàn Lang ngẩng đầu nói với Tiểu Khê.
Tiểu Khê nở nụ cười một chút, dùng tay nhẹ nhàng gõ lên bàn hai cái rồi nói: "Ngài cũng vậy, đã bận rộn nhiều ngày như vậy rồi, cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi hai ngày để điều hoà lại đi."
Trình Hàn Lang lắc đầu nói: "Tôi không có vấn đề gì, quen rồi, vừa về tới nhà là điều hoà được ngay."
Tiểu Khê suy nghĩ một chút, thử thăm dò mà hỏi: "Trình tổng ở một mình sao?"
"Không phải, còn có em trai tôi nữa." Trình Hàn Lang vừa nghĩ tới Thành Thành, đầu óc lại rối loạn một chút, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một lần nữa.
"Vậy sao, tôi còn tưởng rằng ngài ở một mình đó chứ! Kỳ thực hai anh em ở cùng nhau cũng rất tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ là tôi nghĩ người như ngài chắc cũng không thích bị người khác quấy rầy, em trai ngài tuổi cũng không lớn phải không? Bình thường ở nhà có nghịch không?"
"Hừ!" Trình Hàn Lang hừ một tiếng khiến Tiểu Khê không biết nói gì, cho tời giờ chưa từng thấy qua cái vẻ mặt này của Trình Hàn Lang. "Nó chẳng nghịch chút nào cả, tôi còn mong nó nghịch kìa, cả ngày tự mình im ỉm nghĩ chuyện của mình, có chuyện gì cũng không nói với tôi..."
Trình Hàn Lang đang nói, ngẩng đầu thì đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng, hắn nhìn thấy ở cửa có một người lén la lén lút đứng đó, còn cho là mình trốn kỹ lắm cơ, lại không biết cái kính đối diện có thể phản xạ ra hình ảnh của mình, Trình Hàn Lang rất hứng thú mà nhìn bộ dáng đứng ở cửa cố gắng muốn thăm dò rồi lại run sợ trong lòng của Thành Thành, đến cả câu hỏi của Tiểu Khê hắn cũng không có nghe được.
"Trình tổng!" Tiểu Khê lên giọng, Trình Hàn Lang mới phản ứng được mà nhìn về phía cô, Tiểu Khê cười hỏi: "Trình tổng nghĩ gì thế? Nghĩ đến gì mà vui vẻ như vậy."
Tôi rất vui vẻ sao? Vẻ mặt Trình Hàn Lang đen thui, hắn đột nhiên đổi lời ngay, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Khê, cô có bạn trai chưa?"
Tiểu Khê sửng sốt, Thành Thành trốn ở bên ngoài cũng ngây ngẩn cả người. Tiểu Khê có chút ngượng ngùng nhìn Trình Hàn Lang, vậy mà lại đối diện với một vẻ mặt tươi cười. Cô nhất thời kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, bị vẻ tươi cười chưa từng có của Trình Hàn Lang làm cho chấn động đến mức bối rối.
Thành Thành ở bên ngoài thò đầu ra, vừa vặn thấy Trình Hàn Lang vẻ mặt tươi cười nói chuyện với một nữ nhân viên, không hề có chút trầm lắng như khi ở nhà gần đây. Thành Thành hít sâu một hơi, trong lòng ẩn ẩn đau. Bỗng nhiên, nó lại thoáng thấy Trình Hàn Lang vẫy tay một cái, Tiểu Khê Tiểu Khê lại gần, Trình Hàn Lang đưa miệng đến bên tai Tiểu Khê nói gì đó. Nhìn thấy một màn này, Thành Thành triệt để đau lòng, hoàn toàn mặc kệ mình dùng phương thức gì để ra sân khấu, cả người đã bại lộ ở cửa vào, tay cầm nồi cơm mini khẽ run lên.
"Ô, bé tìm ai đây?" Tiểu Khê quay đầu theo đường nhìn của Trình Hàn Lang, thấy một cậu bé thanh tú đáng yêu đứng ở cửa, cặp mắt to tròn dường như sắp rớt nước mắt đến nơi, khuôn mặt đầy phẫn nộ và tủi thân.
Thành Thành không trả lời cô, đi thẳng vào trong phòng, đem nồi cơm mini nhét vào lòng Trình Hàn Lang rồi thẳng lưng đứng đó, không nói một câu.
Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn cái nồi cơm mini một chút, lại ngẩng đầu nhìn Thành Thành, biết rõ rồi còn hỏi. "Em tới làm gì?"
"Em... em sợ buổi tối anh ăn không ngon, đến đưa cơm cho anh..." Vừa đối diện với ánh mắt của Trình Hàn Lang, dũng khí mới nhấc lên được của Thành Thành lại rớt xuống, dường như, luôn thấy mình lo lắng không đủ, dường như lúc nào cũng ôm một loại cảm giác thiếu sót ở trong lòng. Cho dù trong lòng có oán giận, cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Trình Hàn Lang gật đầu, cười nói với Tiểu Khê: "Tôi không đói bụng, cô ăn không? Cô chưa ăn mà cô cứ ăn một chút trước đi."
Tiểu Khê cười rồi tiếp nhận nồi cơm mini trong tay Trình Hàn Lang, vừa mở ra, một mùi thơm lập tức xông lên mũi, nếu không thấy ánh mắt của Trình Hàn Lang, Tiểu Khê chắc sẽ thực sự đồng ý rồi cứ như vậy mà ăn hết. Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ đưa đũa vào bên trong nồi cơm mini.
Thành Thành nhìn thấy hai người vẫn cứ nói chuyện với nhau như cũ, cảm thấy mình cực kỳ dư thừa, nó không chào hỏi gì cả, lặng lẽ đi ra ngoài.
Đợi đến khi Thành Thành vừa đi khỏi, sắc mặt của Trình Hàn Lang lại lập tức thay đổi. Tiểu Khê rất thức thời mà để đũa xuống, tuy rằng không hiểu quan hệ của Trình Hàn Lang và em trai hắn lắm, thế nhưng cũng có thể thấy Trình Hàn Lang rất xem trọng người em trai này.
Trình Hàn Lang nhìn cơm nước màu sắc bắt mắt, nấu khéo léo vô cùng, vừa nhìn là biết dụng tâm mà làm. Hắn mới ăn một miếng, cũng không chịu được nữa, ngẩng đầu nói với Tiểu Khê: "Cô làm xong thì cứ về đi, tôi ra ngoài một chút, cơm này không ai được động vào, nhất là Đỗ Công."
Tiểu Khê gật đầu, Trình Hàn Lang nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy ra phía ngoài.
Chú thích:
Nồi cơm mini, cắm điện vào có thể dùng ngăn lớn ở dưới nấu cơm tiện thể nấu đồ ăn ở ngăn trên luôn, cũng có thể hâm cơm và đồ ăn lại.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người nhón chân đi tới, Thành Thành ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lâm An An. Lâm An An đi qua đi lại bên cạnh nó, Thành Thành trở nên có chút ngượng ngùng, không biết bản thân nên làm cái gì. Lâm An An thấy bộ dạng lúng túng của nó thì vội vàng nói: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, mình chỉ đứng đây xem thôi."
Có Lâm An An đứng bên cạnh, Thành Thành không thể duỗi cổ nhìn ra ngoài nữa, cũng chỉ đành thành thành thật thật đứng đó làm cơm, thỉnh thoảng nhìn sang Lâm An An cứ đang lắc lư ở bên cạnh, mỉm cười với cô bé một cái. Lâm An An vén tay áo lên, cứ muốn giúp một tay, lại không biết nên bắt tay làm từ đâu, mọi thứ đều được Thành Thành làm đâu ra đó cả rồi.
Trình Hàn Lang ngồi ở bên ngoài, một đám nữ sinh vây quanh bên người hắn, luyên thuyên hỏi hết cái này đến cái kia, còn có một bạn nữ gan lớn hỏi Trình Hàn Lang có phẫu thuật thẩm mỹ không, còn nói là bây giờ con trai cũng rất thích phẫu thuật thẩm mỹ. Trình Hàn Lang vốn cũng không phải là một người đặc biệt thích nói chuyện, nếu không nể bọn nó là bạn học của Thành Thành, chắc là hắn căn bản sẽ không liếc mắt tới cũng nên.
Bùi Thiên Vũ ngồi trên ghế sô pha nhà Thành Thành, sô pha lập tức lõm xuống một cái hố to. Cô bé cũng không thấy xấu hổ gì, hăng hái bừng bừng hỏi, "Đúng rồi, anh ơi, Thành Thành mà yêu đương anh sẽ không để ý chứ ạ?"
Trình Hàn Lang nhất thời sửng sốt một chút, nhiệt độ trên mặt giảm xuống mấy phần, hắn nhướng mày hỏi: "Lời này của em ý là Thành Thành yêu đương ở trường rồi sao?"
Bùi Thiên Vũ cười hề hề vài tiếng nói rằng: "Không có ạ, em chỉ hỏi giúp người ta một chút, sợ đến lúc đó có trở ngại thôi đó mà!"
Trình Hàn Lang vừa muốn nói không có cửa đâu, đúng lúc đó Thành Thành lại bưng đồ ăn đi ngang qua. Lời thoại của Trình Hàn Lang đổi nhanh như gió, lập tức nói: "Nó muốn yêu thì yêu, đó là tự do của nó, anh không bao giờ để ý cả."
Lời này của Trình Hàn Lang vừa nói ra, cả phòng lại liên tục làm ầm lên, Lâm An An đứng trốn ở cửa nhà bếp không dám ra. Trong đám người sôi nổi ở đây, chỉ có một mình Thành Thành bưng đồ ăn cô đơn đứng ở đó, bàn tay có chút run rẩy mà đặt đồ ăn lên bàn, không có ngẩng đầu nhìn về phía này, một mình quay về nhà bếp.
Sau đó, Thành Thành một mình buồn bực không lên tiếng đứng đó làm cơm, làm đến là nghiêm túc, giống như đang làm bài kiểm tra vậy. Lâm An An ở bên cạnh hỏi rất nhiều thứ, nhưng Thành Thành vẫn không để ý, Lâm An An đại khái cảm thấy không thú vị gì, nói với Thành Thành một tiếng rồi ra khỏi nhà bếp, đến nói chuyện phiếm cùng mọi người.
Một đám người trò chuyện về Thành Thành, chỉ có Lâm An An nói ít nhất, thế nhưng chỉ cần cô bé nói ra vài câu thì đều tỏ ra mình có một sự hiểu biết cực kỳ thấu đáo về Thành Thành. Trình Hàn Lang cảm thấy mình có chút xem thường cô bé này rồi, cô bé bề ngoài thoạt nhìn mong manh yếu đuối, nhưng khả năng quan sát cũng rất là sắc bén, trong tất cả những người ở đây, chỉ có một mình Trình Hàn Lang biết rõ kỳ thực chỉ có Lâm An An thật sự hiểu Thành Thành, xem ra cô bé thật đúng là phí không ít tâm tư lên người Thành Thành.
Món ăn vẫn chưa lên hết, một đám người đã xúm nhau tới bên cạnh bàn, ngồi thành một vòng tròn lớn. Bình thường Trình Hàn Lang và Thành Thành không ngồi cái bàn này, hai người thích dùng cái bàn nhỏ hơn, khiến bữa ăn càng ấm áp thêm một chút.
Một đám người đứng lên chạm cốc, Trình Hàn Lang cũng không có ngồi trên bàn cùng ăn với mọi người, tìm một cái cớ, nói là sợ hắn tham dự lại khiến bạn học của Thành Thành câu nệ. Cứ như vậy, Trình Hàn Lang một mình ngồi trong phòng riêng nhàn nhã mà đối diện với máy vi tính, bên ngoài truyền đến từng đợt từng đợt reo hò, Trình Hàn Lang cũng không muốn để ý tới bọn nó, ở trong mắt hắn, bọn nó đều giống như Thành Thành, chỉ là một đám con nít, có làm ầm làm ĩ cũng không gây ra chuyện gì được.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Trình Hàn Lang nghiêng đầu qua chỗ khác, Thành Thành bưng một mâm cơm tiến đến, trên đó có đồ ăn cũng có cơm, Thành Thành không quấy rầy Trình Hàn Lang, chỉ nhìn hắn mấy lần, lại không nói tiếng nào rồi đi ra ngoài. Trình Hàn Lang xoay đầu thoáng nhìn qua cơm nước, màu sắc nhìn thật sự rất là ngon miệng, thế nhưng Trình Hàn Lang chẳng có chút khẩu vị nào.
Cuộc nói chuyện với bạn học của Thành Thành không chỉ không khiến tâm tình của Trình Hàn Lang tốt lên, trái lại còn khiến tâm tình hắn kém hơn, hình tượng của Thành Thành trong mắt các bạn học kia là điều Trình Hàn Lang chưa từng thấy qua, không biết người nào mới là Thành Thành thật sự. Nói chung để bạn học của Thành Thành gặp được một Thành Thành không giống thường ngày trên lớp thế này, trong lòng của Trình Hàn Lang lại phiền muộn, giống như một vài đặc quyền riêng của mình bị tước đoạt vậy.
"Hát đi! Hát đi! Hát đi! . . ." Một đám người mang vẻ mặt mong đợi nhìn Thành Thành, Thành Thành bị một bạn đẩy đứng lên, mặt nghẹn đến đỏ bừng, từ trước đến giờ chưa từng hát trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nó rất muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ phá huỷ bầu không khí của mọi người.
Thành Thành suy nghĩ một chút, bình thường nó rất ít nghe nhạc, bài hát duy nhất có thể hát trọn bài vẫn là bài hát ngày trước Trình Hàn Lang dạy nó, bài hát dành cho người mình yêu nhất. Thành Thành nhìn sang cửa phòng của Trình Hàn Lang, cửa đóng rất chặt, nó có chút hưng phấn lại có chút mất mát. Trong lòng thầm nghĩ để hắn nghe được rồi lại sợ hắn nghe được, bởi vì thực sự không biết giọng hát của mình rốt cuộc là như thế nào.
Thành Thành hát lên, lúc nó đang hát đến là xúc động, trong giây lát nó phát hiện trên mặt các bạn học xung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Có phải mình hát rất ngố không? Thành Thành vừa hát vừa thầm nghĩ trong lòng. Nghĩ như vậy, âm thanh của Thành Thành chậm rãi nhỏ đi, tựa như đang thăm dò, cứ hát một câu lại liếc mắt nhìn mọi người. Thật vất vả hát xong rồi, lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi, nhanh chóng ngồi xuống. May là, không có nghe thấy ai cười ầm lên.
"Wow... Thành Thành cậu hát thật là dễ nghe, trước đây sao lại không nghe cậu hát vậy? Bày đặt khiêm tốn nữa hả?" Một bạn nam đứng lên trêu chọc, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khen ngợi nhìn về phía Thành Thành, còn vỗ tay nữa. Thành Thành có chút ngượng ngùng, vội vàng xua xua tay bảo mọi người thôi.
Đúng lúc đó, Lâm An An bỗng nhiên đứng lên, nói với mọi người: "Mình có thể hát hay hơn cậu ấy nữa."
Một đám người đầu tiên là giật mình, sau đó một bạn vỗ tay dẫn đầu, một đám người lập tức ồn ào hùa theo. Thành Thành cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm An An, Lâm An An uống một ít bia, trên mặt cũng có chút phiếm hồng rồi, tâm tình cũng có chút kích động. Cô bé mang vẻ mặt tươi cười nói với mọi người: "Mình muốn tặng bài hát này cho người mình thích nhất, là người ấy, khiến mình lần đầu tiên học được cách đan khăn choàng cổ; cũng là người ấy, khiến mình lần đầu tiên hiểu được..."
"Đừng lằng nhằng nữa, mau hát đi bà!" Một cậu bé cười ha hả một tiếng, Lâm An An lập tức trừng mắt liếc cậu bé kia, đúng là một tên quê mùa, chỉ toàn ở đó phá hư không khí.
Lâm An An tràn đầy thâm tình mà hát lên, tuy rằng hát rất nhập tâm, tình cảm đặt vào cũng rất đúng chỗ, nhưng giọng hát và nhịp điệu cũng không phải là tốt, cho nên vẫn kém hơn Thành Thành một chút. Thế nhưng mọi người chơi đùa cũng chỉ cần náo nhiệt, lúc hát đến phần cuối, một đám người liền bắt đầu nhốn nháo lên. Lúc đầu nói loạn cả lên, rồi sau đó liên tục hô lên cực kỳ đồng đều.
"Tỏ tinh! Tỏ tình! Tỏ tình!..."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh rõ ràng. Trình Hàn Lang ở trong phòng vẫn là nhíu mày một cái, ồn ào hơi quá rồi đó! Cho dù là như vậy, Trình Hàn Lang cũng không tiện nổi nóng ở trước mặt mọi người. Dù sao thì những người bạn học kia của Thành Thành đều còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hơn nữa hắn vẫn muốn giữ mặt mũi cho Thành Thành. Về phần sau đó hai người họ muốn giải quyết như thế nào, thì đó là chuyện của hai người họ khi không có ai, nghĩ như vậy, Trình Hàn Lang lại chuyển tầm mắt đến trên màn hình máy tính.
Mặt của Lâm An An đã đỏ hồng, Thành Thành còn không biết chuyện gì, mang vẻ mặt mong đợi như mọi người bên cạnh mà nhìn Lâm An An. Lâm An An thấy cái vẻ mặt kia của Thành Thành, trong lòng vô cùng hưng phấn. Có thể Thành Thành chỉ là không đoán ra được, nhưng vẫn thoả mãn được tâm hư vinh nho nhỏ của Lâm An An, dù sao Thành Thành cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt quá sợ hãi hay bài xích trước mặt mọi người. Như vậy trong mắt người ngoài, có vẻ cũng xem như là một loại kết quả không tệ rồi.
Một bữa cơm mọi người ăn đều thấy mỹ mãn, trước khi đi, còn có vài bạn học đóng gói một chút thức ăn mang về, thật sự cảm thấy là rất hiếm khi ăn được đồ ăn ngon như thế, cứ ném đi như vậy thì thật lãng phí. Đợi đến khi tất cả bạn học đều ra về, Lâm An An vẫn ở lại, phụ giúp Thành Thành thu dọn đồ đạc. Nhìn cả bàn bừa bãi, Thành Thành thở dài một hơi, nói với Lâm An An: "Cậu qua bên kia uống chút gì đi! Mình dọn một mình là được rồi."
"Uống nữa hả? Uống nữa thì dạ dày không chứa nổi đâu." Lâm An An vừa nói, vừa chạy tới chạy lui ở bên cạnh, động tác thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, nhưng lại chỉ khiến mọi thứ có chút mất trật tự mà thôi. Cô bé tìm một thời cơ vừa vặn mặt đối mặt với Thành Thành nhỏ giọng nói: "Thành Thành, cậu biết vừa rồi mọi người bảo tỏ tình là bảo ai không..."
"Thành Thành!" Trình Hàn Lang ở cửa vừa gọi một tiếng, Thành Thành giống như là nghe thấy thần linh triệu hồi, hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang không nhanh không chậm nói: "Buổi chiều anh nghỉ, lát nữa cùng anh đến công ty."
Thành Thành có chút không dám tin mà hỏi: "Thật ạ? Em có thể đến công ty cùng anh sao?"
Trình Hàn Lang gật đầu, nhất thời Thành Thành cả người tràn đầy năng lượng, ngay cả động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lâm An An thấy mình bị bỏ qua một bên, nhanh chóng bắt đầu chen vào nói, "Thành Thành, nếu vậy, một lát mình đi trước, khi nào rảnh rỗi lại tìm cậu chơi nha."
"Ừ! Ừ!..." Thành Thành hăng hái gật đầu, hưng phấn đầy năng lượng thế kia khiến Lâm An An nhìn thấy mà trong lòng ai oán không thôi, ngay cả chút ý tứ giữ lại cũng không có, ít nhất cũng nên biểu hiện là hoan nghênh lần sau tới chứ!
Cứ như vậy, Lâm An An rất chán nản mà rời khỏi nhà Thành Thành. Cô bé vừa đi, Thành Thành liền nhanh chóng chạy vào trong phòng Trình Hàn Lang, kéo tay hắn hỏi: "Anh, khi nào mình đi?"
"Đi đâu?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu chi hết.
"Đi công ty anh đó!" Thành Thành có chút lo lắng, sợ Trình Hàn Lang đổi ý.
Quả nhiên, Trình Hàn Lang quay mặt tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, lạnh nhạt nói: "Anh vừa rồi chỉ muốn đuổi con nhóc ốm yếu kia đi thôi."
"Tại sao?"
"Anh nhìn nó không vừa mắt!" Trình Hàn Lang trả lời rất dứt khoát.
Thành Thành gật đầu, không nói nữa, yên lặng rời khỏi phòng Trình Hàn Lang, nó vừa dấy lên một ngọn lửa hy vọng, trong khoảng khắc đã bị dập tắt. Thành Thành đột nhiên thấy mũi ê ẩm, nhưng lại không thể khóc được, ngày nào cũng khóc lóc sướt mướt , Trình Hàn Lang không chán ghét, thì nó cũng sẽ chán ghét chính mình. Thành Thành lẩm bẩm với cái cây lớn ngoài cửa sổ phòng ngủ: "Sao anh ấy cứ chán ghét mình như vậy chứ? Có phải mình thực sự khiến người ta không thích nổi không..."
Buổi tối Thành Thành nhận được điện thoại của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang bảo Thành Thành buổi tối không cần chờ hắn, phải đến khuya hắn mới có thể về. Thành Thành vốn đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn sàng, chờ Trình Hàn Lang về thì nấu ngay, kết quả Trình Hàn Lang lại nói không về, Thành Thành chẳng còn chút hứng thú làm cơm nào nữa, nó cũng không có đói bụng. Nó ngơ ngác nhìn nồi to nồi nhỏ, lò nướng, lò vi sóng, rồi dùng sức mà thở dài.
Nên làm gì đây? Nên làm gì đây? Thành Thành bước qua bước lại trong phòng, cả người như con cừu non lạc đường. Nó đột nhiên phát hiện hình như bình thường nó cũng không có cuộc sống riêng của bản thân, sở thích, hay thậm chí cả một bí mật nhỏ cho riêng mình cũng không có, toàn bộ mọi thứ đều trần trụi trước mặt Trình Hàn Lang, giống như sống chỉ vì hắn thôi. Bình thường lúc này Trình Hàn Lang đã về nhà, nó sẽ nấu cơm nấu nước cho hắn, ở xa xa nhìn xem hắn cần gì rồi thật vui vẻ mà đem qua, giống như một cái máy chăm nom cho cuộc sống của hắn vậy, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều vì Trình Hàn Lang mà tồn tại.
Có phải như vậy khiến cho anh ấy chán ghét không? Thành Thành lại nhớ tới những lời Đỗ Công đã từng nói với nó một lần, chung sống với nhau không thể cứ luôn duy trì một hình thức, muốn người kia hạnh phúc thì đồng thời cũng phải cho người kia một chút đau khổ. Có lẽ Đỗ Công nói đúng, chỉ là bản thân Thành Thành căn bản không vận dụng được cái cách đó, nó tình nguyện tốt với Trình Hàn Lang từng li từng tí, cho dù có một ngày Trình Hàn Lang sẽ chán ghét nó.
Sau khi cảm khái một phen, tinh thần của Thành Thành trong giây lát đã tỉnh táo lại. Đúng rồi, có thể đi đưa cơm tối cho anh ấy mà, như vậy hẳn là rất tốt nhỉ? Anh ấy ở công ty nhất định sẽ chỉ đơn giản đi ra ngoài ăn uống một chút, mình tới thì còn có thể cho anh ấy ăn ngon một chút. Nói là làm, Thành Thành lại bắt đầu hăng hái hoạt bát lên, chạy đến nhà bếp vội qua vội lại, trong chốt lát, đã làm xong mấy món ăn.
Thành Thành trút mỗi loại thức ăn ra một chút bỏ vào trong nồi cơm mini đã chuẩn bị xong trước đó. Lại nghĩ đến Đỗ Công không chừng cũng ở công ty tăng ca, nó lại chuẩn bị nhiều hơn một chút, nhìn nồi cơm nhỏ được chất đầy ắp, Thành Thành rất có cảm giác thành tựu mà ôm nồi ra khỏi nhà. Thật muốn nhìn thấy bộ dáng lúc làm việc của Trình Hàn Lang một chút, Thành Thành vừa đi dưới khuôn viên khu nhà vừa mơ màng nghĩ. Anh ấy chắc sẽ mặc âu phục ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc. Thật không biết cái cảnh mấy anh chị nhân viên bị mắng sẽ như thế nào, Trình Hàn Lang nghiêm túc lên rất là đáng sợ đó.
"Tiểu Khê, cô sắp xếp lại các số liệu này xong thì có thể vào nhà, ngày hôm nay cực khổ rồi." Trình Hàn Lang ngẩng đầu nói với Tiểu Khê.
Tiểu Khê nở nụ cười một chút, dùng tay nhẹ nhàng gõ lên bàn hai cái rồi nói: "Ngài cũng vậy, đã bận rộn nhiều ngày như vậy rồi, cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi hai ngày để điều hoà lại đi."
Trình Hàn Lang lắc đầu nói: "Tôi không có vấn đề gì, quen rồi, vừa về tới nhà là điều hoà được ngay."
Tiểu Khê suy nghĩ một chút, thử thăm dò mà hỏi: "Trình tổng ở một mình sao?"
"Không phải, còn có em trai tôi nữa." Trình Hàn Lang vừa nghĩ tới Thành Thành, đầu óc lại rối loạn một chút, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một lần nữa.
"Vậy sao, tôi còn tưởng rằng ngài ở một mình đó chứ! Kỳ thực hai anh em ở cùng nhau cũng rất tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ là tôi nghĩ người như ngài chắc cũng không thích bị người khác quấy rầy, em trai ngài tuổi cũng không lớn phải không? Bình thường ở nhà có nghịch không?"
"Hừ!" Trình Hàn Lang hừ một tiếng khiến Tiểu Khê không biết nói gì, cho tời giờ chưa từng thấy qua cái vẻ mặt này của Trình Hàn Lang. "Nó chẳng nghịch chút nào cả, tôi còn mong nó nghịch kìa, cả ngày tự mình im ỉm nghĩ chuyện của mình, có chuyện gì cũng không nói với tôi..."
Trình Hàn Lang đang nói, ngẩng đầu thì đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng, hắn nhìn thấy ở cửa có một người lén la lén lút đứng đó, còn cho là mình trốn kỹ lắm cơ, lại không biết cái kính đối diện có thể phản xạ ra hình ảnh của mình, Trình Hàn Lang rất hứng thú mà nhìn bộ dáng đứng ở cửa cố gắng muốn thăm dò rồi lại run sợ trong lòng của Thành Thành, đến cả câu hỏi của Tiểu Khê hắn cũng không có nghe được.
"Trình tổng!" Tiểu Khê lên giọng, Trình Hàn Lang mới phản ứng được mà nhìn về phía cô, Tiểu Khê cười hỏi: "Trình tổng nghĩ gì thế? Nghĩ đến gì mà vui vẻ như vậy."
Tôi rất vui vẻ sao? Vẻ mặt Trình Hàn Lang đen thui, hắn đột nhiên đổi lời ngay, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Khê, cô có bạn trai chưa?"
Tiểu Khê sửng sốt, Thành Thành trốn ở bên ngoài cũng ngây ngẩn cả người. Tiểu Khê có chút ngượng ngùng nhìn Trình Hàn Lang, vậy mà lại đối diện với một vẻ mặt tươi cười. Cô nhất thời kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, bị vẻ tươi cười chưa từng có của Trình Hàn Lang làm cho chấn động đến mức bối rối.
Thành Thành ở bên ngoài thò đầu ra, vừa vặn thấy Trình Hàn Lang vẻ mặt tươi cười nói chuyện với một nữ nhân viên, không hề có chút trầm lắng như khi ở nhà gần đây. Thành Thành hít sâu một hơi, trong lòng ẩn ẩn đau. Bỗng nhiên, nó lại thoáng thấy Trình Hàn Lang vẫy tay một cái, Tiểu Khê Tiểu Khê lại gần, Trình Hàn Lang đưa miệng đến bên tai Tiểu Khê nói gì đó. Nhìn thấy một màn này, Thành Thành triệt để đau lòng, hoàn toàn mặc kệ mình dùng phương thức gì để ra sân khấu, cả người đã bại lộ ở cửa vào, tay cầm nồi cơm mini khẽ run lên.
"Ô, bé tìm ai đây?" Tiểu Khê quay đầu theo đường nhìn của Trình Hàn Lang, thấy một cậu bé thanh tú đáng yêu đứng ở cửa, cặp mắt to tròn dường như sắp rớt nước mắt đến nơi, khuôn mặt đầy phẫn nộ và tủi thân.
Thành Thành không trả lời cô, đi thẳng vào trong phòng, đem nồi cơm mini nhét vào lòng Trình Hàn Lang rồi thẳng lưng đứng đó, không nói một câu.
Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn cái nồi cơm mini một chút, lại ngẩng đầu nhìn Thành Thành, biết rõ rồi còn hỏi. "Em tới làm gì?"
"Em... em sợ buổi tối anh ăn không ngon, đến đưa cơm cho anh..." Vừa đối diện với ánh mắt của Trình Hàn Lang, dũng khí mới nhấc lên được của Thành Thành lại rớt xuống, dường như, luôn thấy mình lo lắng không đủ, dường như lúc nào cũng ôm một loại cảm giác thiếu sót ở trong lòng. Cho dù trong lòng có oán giận, cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Trình Hàn Lang gật đầu, cười nói với Tiểu Khê: "Tôi không đói bụng, cô ăn không? Cô chưa ăn mà cô cứ ăn một chút trước đi."
Tiểu Khê cười rồi tiếp nhận nồi cơm mini trong tay Trình Hàn Lang, vừa mở ra, một mùi thơm lập tức xông lên mũi, nếu không thấy ánh mắt của Trình Hàn Lang, Tiểu Khê chắc sẽ thực sự đồng ý rồi cứ như vậy mà ăn hết. Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ đưa đũa vào bên trong nồi cơm mini.
Thành Thành nhìn thấy hai người vẫn cứ nói chuyện với nhau như cũ, cảm thấy mình cực kỳ dư thừa, nó không chào hỏi gì cả, lặng lẽ đi ra ngoài.
Đợi đến khi Thành Thành vừa đi khỏi, sắc mặt của Trình Hàn Lang lại lập tức thay đổi. Tiểu Khê rất thức thời mà để đũa xuống, tuy rằng không hiểu quan hệ của Trình Hàn Lang và em trai hắn lắm, thế nhưng cũng có thể thấy Trình Hàn Lang rất xem trọng người em trai này.
Trình Hàn Lang nhìn cơm nước màu sắc bắt mắt, nấu khéo léo vô cùng, vừa nhìn là biết dụng tâm mà làm. Hắn mới ăn một miếng, cũng không chịu được nữa, ngẩng đầu nói với Tiểu Khê: "Cô làm xong thì cứ về đi, tôi ra ngoài một chút, cơm này không ai được động vào, nhất là Đỗ Công."
Tiểu Khê gật đầu, Trình Hàn Lang nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy ra phía ngoài.
Chú thích:
Nồi cơm mini, cắm điện vào có thể dùng ngăn lớn ở dưới nấu cơm tiện thể nấu đồ ăn ở ngăn trên luôn, cũng có thể hâm cơm và đồ ăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.