Chương 139
Sài Kê Đản
14/10/2018
Tên của tôi là Trình Hàn Lang, là do ba tôi đặt, hàn nhược thuỷ sương, chỉ là ông không thích chữ "Sương" này nên đổi thành "Lang", vì vậy trong cuộc đời đi học hơn mười năm trời của tôi, thầy cô vẫn đọc chữ Lang này thành "Long". (Lang này phiên âm là "lóng", đồng âm với chữ long, long này là rồng á. Hàn nhược thuỷ sương nghĩa là nước nếu đủ lạnh thì sẽ hoá sương, mà chắc sương nghe bánh bèo quá nên đổi thàng Lang là nước chảy xiết)
Tên là ba tôi đặt, thế nhưng số lần nó phát ra từ miệng ông thì ít lại càng ít. Trong trí nhớ khi còn bé của tôi không có ba, mỗi lần ông về nhà tôi đều phải hỏi mẹ người này là ai, bởi vì khoảng cách mỗi lần ông trở về so với lần trước đó quá dài. Có một lần là cách hẳn hai năm, giữa khoảng thời gian đó ông có gửi về cho tôi một ít đồ chơi mới lạ, chờ tôi chơi chán, mấy thứ này liền chạy đến tay người khác.
Lúc nhỏ tôi rất phản nghịch, tôi còn nhớ trong thời kỳ tôi chưa hiểu chuyện, sẽ thường khiến mẹ tức giận đến phát khóc. Khi đó tôi không hiểu được hàm nghĩa của nước mắt, mẹ nói tôi sinh ra tính cách đã cứng rắn, ngoại trừ lúc ra đời rơi vài giọt, trong quá trình trưởng thành nước mắt liền chẳng mấy khi rơi. Chờ tôi hiểu chuyện rồi, mới biết được nước mắt của một người mẹ có bao nhiêu xót xa đau đớn, cũng không phải người mẹ nào ở nhà cũng phải rơi nước mắt.
Có thể vì mẹ nuôi tôi lớn, từ nhỏ tôi đã không hiểu thế nào là khiêm nhường, thế nào là bao dung, cũng không hiểu thế nào là chia sẻ. Trong thế giới của tôi chỉ có mẹ, lúc đầu khi đến trường tôi thậm chí không có cả một người bạn quen biết, trong thế giới của tôi, thêm một người là thêm một phần ầm ĩ, tôi chẳng hiểu biết nhiều về mùi vị của cô đơn, chỉ cảm thấy một mình mẹ đã có thể thoả mãn toàn bộ nhu cầu của tôi.
Kiêu ngạo và cường ngạnh thuở bé vừa vặn khúc xạ ra một nhược điểm trong tính cách của tôi, khi đó tôi luôn luôn coi nhẹ ánh mắt hâm mộ của kẻ khác, kỳ thực trong lòng tôi càng khát vọng cuộc sống của bọn họ. Xung quanh bọn hò đều là tình yêu, bọn họ lại đi ước ao căn phòng lớn nhất tôi ở, quần áo tôi mặc và đồ chơi tôi có. Tôi lại càng khát vọng cuộc sống của bọn họ, trong cuộc sống của họ có ba, có mẹ, thậm chí còn có ông bà hiền lành, người một nhà vui vẻ ấm áp, chẳng bao giờ hết thứ để trò chuyện.
Sau này khi chậm rãi dung nhập vào tập thể, tôi bắt đầu có người bạn đầu tiên của mình, Ngô Chấn, Đại Dũng cùng một vài đứa nhỏ gần nhà. Bình thường chúng tôi ở chung cũng giới hạn ở việc chơi banh chơi bóng, đua xe này nọ, hoặc là khi dễ mấy đứa nhóc nhỏ hơn chúng tôi mà thôi. Cho dù có bạn bè, tôi vẫn không thích mở lòng hoà nhập, thậm chí ngay cả mấy lời cảm ơn, xin lỗi, ngại quá này kia tôi cũng không nói nên lời. Trong ý thức của tôi, nếu đã chơi, tôi nhất định phải là kẻ thống lĩnh, bất kể là ai ở cùng tôi đều phải nghe lời tôi.
Ngô Chấn coi như là người bạn thân với tôi nhất, đi cùng tôi rất nhiều năm. Trong nhà cậu ấy có một cô em gái, cho nên cậu ấy không phải con một. Tương đối mà nói tính cách cậu ấy tốt hơn tôi. Chúng tôi ở gần nhau, vẫn luôn là Ngô Chấn bao dung nhường nhịn tôi, trong ấn tượng của tôi, mặc kệ tôi cáu kỉnh thế nào, cậu ấy vĩnh viễn đều nở nụ cười với tôi.
Năm ấy 12 tuổi, bởi vì một sơ xuất, tôi đụng phải một đứa nhỏ ăn xin ở ven đường, số phận thật sự là một thứ rất kỳ quá, có đôi khi chỉ là một cái va chạm như vậy, lại thay đổi cả một đời người.
Lúc đầu mẹ tôi vì thương hại đứa nhỏ này nên nhận nó vào nhà, gọi là Thành Thành.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không sao tiếp thu được việc tôi phải trở thành anh em với một người ăn xin, cũng không cách nào tiếp thu được việc có người muốn chia sẻ cái nhà này, chia sẻ mẹ với tôi. Tôi bắt đầu xa lánh, bắt nạt thằng bé, thậm chí trước mặt người bên ngoài cũng lười nhắc đến tên của nó. Lúc đầu trong ý thức của tôi cho rằng nếu thằng bé ở đây, cũng chỉ là một người để tôi ức hiếp, là công cụ của tôi, không có tình thân gì đáng nói.
Đối với những việc tôi làm, Thành Thành luôn yên lặng tiếp thu, trên mặt thằng bé vĩnh viễn đều lộ ra vẻ nhát gan. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt này lại càng xuất hiện trong mắt tôi nhiều hơn, cũng không khiến tôi quen mắt, mà trái lại khiến trong lòng tôi có chướng ngại mỗi khi bắt nạt nó.Tôi bắt đầu có chút không nhìn được vẻ mặt này, thậm chí cuối cùng sau khi bắt nạt nó xong trong lòng còn có thể cảm thấy không thoải mái, khi đó tôi không biết như vậy gọi là đau lòng, tôi vẫn cho là mình chỉ vừa tìm thấy lương tâm mà thôi.
Lúc tôi đi ra ngoài thằng bé sẽ đứng ở cửa, mở to mắt nhìn tôi, muốn hỏi tôi có thể dẫn theo nó ra ngoài chơi không nhưng lại không dám hỏi. Đối với sự cầu xin rõ ràng này của nó, tôi vẫn luôn áp dụng vẻ mặt không để ý, tôi vẫn cho rằng nếu đáp ứng sẽ đồng nghĩa là mình thoả hiệp, vì vậy cuối cùng thằng bé đành lắc lư thân thể bé nhỏ trở lại tiếp tục chơi trò giáo viên của nó.
Tôi chỉ từng dẫn nó ra ngoài chơi vài lần, những người bạn học của tôi luôn lấy chuyện khi dễ thằng bé làm niềm vui, có lẽ thái độ lúc ban đầu của tôi đối với Thành Thành đã đâm rễ trong lòng bọn họ, nên họ luôn thay đổi cách thức để ức hiếp nó, cho rằng như vậy sẽ lấy lòng được tôi. Lúc Thành Thành bị trêu chọc luôn gào thét gọi "lão đại", giọng nói non nớt mềm mại khiến tôi nghe thấy mà vô cùng lo lắng, tôi muốn ngăn mấy người kia, nhưng lại sợ bọn họ sẽ vì vậy mà coi thường tôi. Từ đó về sau, tôi không bao giờ mang theo Thành Thành ra ngoài chơi nữa.
Thành Thành lại cố tình là một đứa nhỏ cực kỳ cố chấp, mặc kệ cơ hội đạt được là bao nhiêu, nó đều vẫn canh chừng, cho nên mỗi lần tôi đi ra ngoài, nó vẫn đứng ở cửa mở to mắt nhìn tôi, cuối cùng tôi thoả hiệp, thỉnh thoảng đi một mình sẽ dẫn nó ra ngoài chơi một chút. Chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi quá lớn. Khi đó tôi cứ thầm nghĩ, có phải đứa bé nào lúc nhỏ cũng đều ngây thơ, dễ thoả mãn như vậy không, lúc tôi còn nhỏ có phải cũng lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch như vậy không.
Sau đó mẹ tôi rời đi, điều đó đối với tôi mà nói coi như là đả kích đầu đời. Nhìn mẹ tôi cười cười nói nói cùng một vài người xa lạ trên bàn rượu, lần đầu tiên tôi cảm thấy trước mặt bà tôi như một kẻ dư thừa. Tôi là một người cực đoan, tôi không thích đem tình cảm dồn vào quá nhiều người khác, thế nhưng một khi tôi tin cậy người nào đó thì sẽ cho người đó tất cả tình cảm, phần còn lại cho những người khác đã ít lại càng ít. Mẹ chính là người đầu tiên tôi ký thác tình cảm, mẹ vừa đi, thế giới tình cảm của tôi liền bắt đầu có chỗ trống.
Về đến nhà, đối mặt với căn nhà lớn này, tôi lại có loại tâm lý sợ sệt. Tôi phải sống một mình ở đây cả đời sao? Tôi thật sự có thể sống được sao? Tôi hận sự nhu nhược này của mình, trong ý thức của tôi, nhu nhược là điều không thể tha thứ nhất. Cho nên cho dù đứng lên không nổi, tôi cũng phải đứng lên, cho dù chỉ có một mình tôi trông ngóng vào bản thân mình.
Quay về phòng ngủ, thấy Thành Thành nằm ngủ yên tĩnh trên giường, lần đầu tiên tôi có một loại xung động muốn hôn nó, có lẽ sự yếu đuối khiến ta bắt đầu coi trọng người ở bên cạnh. Tôi nhẹ nhàng để lại một cái hôn lên gương mặt trắng nõn của nó, lẳng lặng nhìn đứa bé trước mắt này, có lẽ, đến cuối cùng, thật sự sống cùng tôi cả đời, chính là người này.
Trong khoảng thời gian cùng nhau sinh hoạt đó, khó khăn tầng tầng, đôi khi tính tình của tôi trở nên rất nóng nảy. Bởi vì tôi một người 14 tuổi phải cân nhắc rất nhiều thứ về sinh hoạt trong nhà, phải lo lắng tiền bạc, lo lắng cuộc sống của chúng tôi. Có đôi khi tôi cảm thấy trong lòng mệt mỏi rã rời, cũng may, ở phía sau có Thành Thành. Mặc dù tôi không muốn khen nó ngay trước mặt, thế nhưng tôi không thể không thừa nhận thằng bé là điều khiến tôi cố gắng vượt qua những ngày tháng đó.
Ở sâu trong lòng tôi luôn luôn cất giữ một ấn tượng về Thành Thành, đó chính là thiên sứ, một đứa nhỏ đáng yêu như thiên sứ. Nó dường như vĩnh viễn không trưởng thành, lúc nó có thể làm được một bàn đầy đồ ăn thì chỉ vẻn vẹn cao hơn cái bàn một chút mà thôi. Cái đầu nho nhỏ có thể suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, lắc lư thân mình be bé có thể làm tốt toàn bộ việc nhà.
Thằng bé không bao giờ đứng trước mặt kéo tay áo tôi làm nũng nói mình muốn đồ chơi gì, cũng không khóc lóc hô to muốn báo thù lúc chúng tôi gây gổ. Lúc tôi không có mặt, nó cũng không chạy lung tung, chỉ ở nhà ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn đọc sách thiếu nhi. Một khi tôi trở về, nó luôn có thể xuất hiện đúng lúc bên khung cửa sổ trên ban công, một năm rồi lại một năm, ở nơi đó có thể xuất hiện một đôi mắt rồi dần dà có thể lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Những lời nói dễ nghe này tôi chưa bao giờ nói trước mặt thằng bé, cho dù trong đầu nghĩ là thiên sứ thì cuối cùng có thể thốt ra cũng chỉ là bà chủ nhỏ của gia đình. Cho nên từ đầu đến cuối, thằng bé dường như vẫn luôn cho rằng đối với tôi mà nói nó có cũng được không có cũng không sao, kỳ thực bắt đầu từ khi đó, thằng bé đã là phần không thể thiếu nhất trong cuộc sống của tôi. Tôi đã quen có nó ở nhà lầu bầu lẩm bẩm, giảng một vài bài toán cho bé tế công của nó; cũng quen với việc nó mở to mắt nhìn tôi hỏi món này ăn có ngon không, dù cho mỗi lần tôi đều trả lời là "bình thường"; thậm chí tôi còn hy vọng nó vĩnh viễn đừng trưởng thành, chúng tôi sẽ cứ hi hi ha ha như vậy mà qua một đời.
Lần đầu tiên tôi ở lại trường, trải qua cuộc sống khi rời xa thằng bé. Tôi nằm trên giường của ký túc xá mà trằn trọc, không cách nào tiếp thu rằng bản thân vậy mà hoài niệm những lúc tôi ôm thằng bé ngủ, nó thì nằm sấp trên người tôi bóp tới nắn lui. Tôi không thường xuyên mang theo di động, tôi luôn ném vào một chỗ nào đó, đến khi mở ra phát hiện từng dòng chữ nói nhớ tôi ùn ùn hiện lên trong hàng loạt tin nhắn mà thằng bé gửi tới, mới phát hiện đã là một tuần qua đi, thế nhưng trong lòng lại ấm áp, đây là cảm giác chỉ có người nhà mới có thể mang đến.
Tôi nhớ tết nguyên đán năm nhất đại học, bạn học trong lớp tổ chức tiệc liên hoan bên ngoài, cả lớp đều uống say khướt. Giữa trưa ngày hôm sau tôi mới tỉnh lại, phát hiện trong di động có một tin nhắn được gửi tới, "Anh ơi, em tới đưa sủi cảo cho anh nè, ở dưới lầu chờ anh, anh đứng ở cửa sổ nhìn xuống là có thể thấy em nha!" (cho bạn nào ko biết thì phong tục TQ thường ăn sủi cảo vào năm mới)
Tôi nhìn thời gian, gửi đến từ 8 giờ sáng, lúc đó đã là 11 giờ rưỡi. Nhưng tôi vẫn chạy đến bên cửa sổ, vì tôi sợ đứa nhỏ ngốc kia vẫn còn chờ. Bên ngoài một mảnh trắng xoá, là trận tuyết đầu mùa của Bắc Kinh, Thành Thành một mình lẻ loi đứng trong tuyết, đã thành một người tuyết. Nó ngẩng đầu cười với tôi, vẫy tay với tôi, tôi suýt chút nữa đã rớt nước mắt. Tôi gạt thằng bé là trường học có hoạt động không cho về nhà, kỳ thực chẳng qua là tôi cảm thấy đi đi về về phiền phức mà thôi, thế nhưng thằng bé lại đứng trong tuyết hơn ba tiếng đồng hồ.
Bát sủi cảo kia vẫn còn nóng, tay Thành Thành lại lạnh như băng, ngày hôm đó ngay cả câu nói "Sao lại ngốc như vậy" tôi cũng không nói nên lời. Ngày hôm đó lần đầu tiên tôi ôm thằng bé vào trong phòng, khi đó nó học cấp hai, lại chỉ cao tới ngực tôi như vậy, mùa đông năm đó, tay của Thành Thành xuất hiện đầy vết nứt nẻ, sưng đỏ biến dạng.
Sau đó tôi lại tiếp tục quay về nhà ở, Thành Thành chậm rãi trưởng thành, từ một đứa bé bắt đầu trở nên có góc cạnh hơn. Thằng bé bắt đầu thay quần áo ở nơi tôi không nhìn thấy, bắt đầu tự mình tắm rửa, bắt đầu không còn nằm sấp trên người tôi mà cười ha ha nữa, thậm chí ngay cả bị tôi chạm vào nó cũng nhanh chóng né tránh như bị điện giật. Đoạn thời gian đó tôi cảm nhận được sự mất mát trước nay chưa từng có, tôi không cách nào chấp nhận được rằng thằng bé đã trưởng thành, lại muốn xa lánh tôi. Trong mắt tôi thằng bé vĩnh viễn đều là trẻ con, vĩnh viễn đều sẽ vây quanh tôi, cho dù một ngày nào đó nó có thể sẽ cao lớn hơn cả tôi, thì nó vĩnh viễn vẫn là em trai của tôi.
Khi đó tôi đã quen biết Đỗ Công, người bạn đúng nghĩa thứ hai của tôi. Sự yêu thích quá mức của Đỗ Công với Thành Thành khiến tôi lần đầu tiên khiến tôi cảm nhận được mùi vị chua xót khổ sở. Đoạn thời gian đó Thành Thành cũng không có xa lánh Đỗ Công, đãi ngộ khác biệt này luôn khiến tôi nổi giận vô duyên vô cớ. Đôi khi là giận cho Thành Thành xem, đôi khi là giận bản thân sao lại nhỏ mọn như vậy.
Thành Thành vẫn sẽ cẩn thận chăm sóc tôi, vẫn sẽ xem tôi như tất cả mọi thứ của nó như lúc còn nhỏ, nhưng trong ánh mắt của thằng bé lại bắt đầu có những thứ tôi nhìn không thấu. Nó vẫn sẽ một mình ngồi trên ghế sô pha đọc sách, nhưng trong mắt lại luôn mang theo vẻ cô đơn, có một đoạn thời gian sự xa cách trong tâm tưởng này khiến tôi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không biết tên, tôi sợ có một ngày Thành Thành cũng sẽ dùng bộ dáng này rời khỏi tôi như mẹ đã từng, tôi sợ chính mình sẽ lại một lần nữa hai bàn tay trắng.
Người bạn gái đầu tiên thuần tuý là kết quả của loại tâm tình này. Mối tình đầu của tôi tới chậm hơn so với những người xung quanh, ảnh hưởng của ba mẹ đối với tôi quá lớn, cho nên tôi không dễ dàng nói yêu thương ai, tôi không muốn tổn thương những người phụ nữ giống như mẹ tôi. Cho nên tôi một mực chờ, chờ một người con gái có thể khiến cho tôi yêu cả đời, nhưng tôi vẫn luôn không đợi được. Lần đầu yêu thử tôi tìm một người bạn gái ngoại quốc, tư tưởng của cô ấy và tôi có chênh lệch rất lớn, như vậy sẽ không lún quá sâu vào một đoạn tình cảm, còn có thể giảm bớt sự chú trọng quá mức của tôi với Thành Thành. Chính vì vậy tôi không có bao nhiêu áp lực tâm lý đã tiến tới với cô ấy.
Như tôi dự liệu, đoạn tình cảm đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, khi tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự nảy mầm và vui thích của mối tình đầu, nó đã lặng lẽ trôi qua. Mặc dù tôi không bỏ ra bao nhiêu sinh lực, thế nhưng mất mát và buồn khổ trong lòng vẫn ảnh hưởng tới tôi một đoạn thời gian. Sau đó, tôi lại khôi phục về cuộc sống bình yên, vô cùng đơn giản cùng Thành Thành sống chung một nhà.
Sau khi ra trường, tôi bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Ở đó tôi gặp lại Ngô Ngọc, tuy rằng lúc nhỏ tôi không có nhiều ấn tượng với cô ấy, thế nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của Ngô Chấn, chúng tôi cũng coi như là gặp lại sau nhiều năm. Lúc gặp lại cô ấy tôi vẫn không hề có nhiều cảm giác, bởi vì cô ấy thường xuyên ở gần nên tôi mới dần dần chú ý tới cô ấy.
Ấn tượng của tôi đối với cô ấy lúc ban đầu chính là giống như Thành Thành, như một đứa trẻ, cũng có thể bởi vì nguyên nhân này, tôi mới thích ở cùng một chỗ với cô ấy. Cô ấy ngây thơ hồn nhiên, thích cười, cũng thích quấn quýt lấy tôi, giống như Thành Thành khi còn bé, cô ấy đã bù đắp rất nhiều cho cảm giác trống trải vì quá hoài niệm về Thành Thành thời thơ ấu trong tôi.
Đoạn thời gian đó Thành Thành rất không bình thường, luôn rất rõ ràng tỏ ra tác hợp tôi và Ngô Ngọc ở cùng một chỗ, tôi không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào, cứ như bị người khác cường ngạnh đẩy ra ngoài, trong lòng đắng chát lại trống rỗng. Cũng vào lúc đó tôi lại thấy ba tôi cùng một người đàn ông triền miên, là một người minh mẫn thì đều hiểu như vậy đại biểu cho điều gì. Khi đó trong lòng tôi rất loạn, rất muốn tìm một nơi nào đó tĩnh lặng để sắp xếp lại suy nghĩ của mình cho ổn định, cũng là dưới trạng thái tâm lý như vậy, tôi và Ngô Ngọc đến với nhau, chân chính nói chuyện yêu đương đúng nghĩa.
Đối với phần tình cảm này tôi ôm một thái độ rất nghiêm túc, tôi từng nghĩ cứ như vậy cùng một người sống qua cả đời đi, không đụng chạm đến những góc khuất khác nữa. Tôi cũng không phải là người sống quá cảm xúc, trong chuyện tình cảm chung quy tôi vẫn luôn ôm một phần lý trí, tôi chỉ không muốn để người phụ nữ bên cạnh tôi lặp lại bi kịch của mẹ tôi mà thôi. Về phần ngọt ngào thế nào, lãng mạn ra sao, tôi cũng không cố gắng tạo ra, cứ thuận theo tự nhiên, đơn giản đến tối giản, tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc quá nhiều.
Cuộc tình này không xuất phát từ trái tim, mà là kết quả sau khi tôi đã suy đi tính lại. Ngô Ngọc, vì lúc ban đầu cô ấy hợp với tôi, chúng tôi ở chung rất vui vẻ, tôi cũng thích con người cô ấy, nên tôi tiến tới với cô ấy.
Khi chân chính xác định quan hệ tôi mới nhận ra, Ngô Ngọc không giống cô bạn gái ngoại quốc kia, cố ấy có cảm giác ỷ lại rất rõ ràng của con gái Trung Quốc. Lúc ban đầu tôi luôn nhân nhượng cô ấy. Phần lớn thời gian nghỉ ngơi đều dùng để đi theo cô ấy, sau đó tôi dần dần bắt đầu mệt mỏi, yêu cầu của cô ấy rất nhiều, tôi bắt đầu không theo được. Cô ấy sẽ vì một câu nói của tôi mà nói bóng nói gió không vui, sẽ vì tôi chưa trả lời một cái tin nhắn mà không để ý tới tôi vài ngày, cô ấy bắt đầu đòi hoa, đòi quà, bắt đầu khuếch trương bản chất nguyên thuỷ nhất trong bản thân người phụ nữ.
Tên là ba tôi đặt, thế nhưng số lần nó phát ra từ miệng ông thì ít lại càng ít. Trong trí nhớ khi còn bé của tôi không có ba, mỗi lần ông về nhà tôi đều phải hỏi mẹ người này là ai, bởi vì khoảng cách mỗi lần ông trở về so với lần trước đó quá dài. Có một lần là cách hẳn hai năm, giữa khoảng thời gian đó ông có gửi về cho tôi một ít đồ chơi mới lạ, chờ tôi chơi chán, mấy thứ này liền chạy đến tay người khác.
Lúc nhỏ tôi rất phản nghịch, tôi còn nhớ trong thời kỳ tôi chưa hiểu chuyện, sẽ thường khiến mẹ tức giận đến phát khóc. Khi đó tôi không hiểu được hàm nghĩa của nước mắt, mẹ nói tôi sinh ra tính cách đã cứng rắn, ngoại trừ lúc ra đời rơi vài giọt, trong quá trình trưởng thành nước mắt liền chẳng mấy khi rơi. Chờ tôi hiểu chuyện rồi, mới biết được nước mắt của một người mẹ có bao nhiêu xót xa đau đớn, cũng không phải người mẹ nào ở nhà cũng phải rơi nước mắt.
Có thể vì mẹ nuôi tôi lớn, từ nhỏ tôi đã không hiểu thế nào là khiêm nhường, thế nào là bao dung, cũng không hiểu thế nào là chia sẻ. Trong thế giới của tôi chỉ có mẹ, lúc đầu khi đến trường tôi thậm chí không có cả một người bạn quen biết, trong thế giới của tôi, thêm một người là thêm một phần ầm ĩ, tôi chẳng hiểu biết nhiều về mùi vị của cô đơn, chỉ cảm thấy một mình mẹ đã có thể thoả mãn toàn bộ nhu cầu của tôi.
Kiêu ngạo và cường ngạnh thuở bé vừa vặn khúc xạ ra một nhược điểm trong tính cách của tôi, khi đó tôi luôn luôn coi nhẹ ánh mắt hâm mộ của kẻ khác, kỳ thực trong lòng tôi càng khát vọng cuộc sống của bọn họ. Xung quanh bọn hò đều là tình yêu, bọn họ lại đi ước ao căn phòng lớn nhất tôi ở, quần áo tôi mặc và đồ chơi tôi có. Tôi lại càng khát vọng cuộc sống của bọn họ, trong cuộc sống của họ có ba, có mẹ, thậm chí còn có ông bà hiền lành, người một nhà vui vẻ ấm áp, chẳng bao giờ hết thứ để trò chuyện.
Sau này khi chậm rãi dung nhập vào tập thể, tôi bắt đầu có người bạn đầu tiên của mình, Ngô Chấn, Đại Dũng cùng một vài đứa nhỏ gần nhà. Bình thường chúng tôi ở chung cũng giới hạn ở việc chơi banh chơi bóng, đua xe này nọ, hoặc là khi dễ mấy đứa nhóc nhỏ hơn chúng tôi mà thôi. Cho dù có bạn bè, tôi vẫn không thích mở lòng hoà nhập, thậm chí ngay cả mấy lời cảm ơn, xin lỗi, ngại quá này kia tôi cũng không nói nên lời. Trong ý thức của tôi, nếu đã chơi, tôi nhất định phải là kẻ thống lĩnh, bất kể là ai ở cùng tôi đều phải nghe lời tôi.
Ngô Chấn coi như là người bạn thân với tôi nhất, đi cùng tôi rất nhiều năm. Trong nhà cậu ấy có một cô em gái, cho nên cậu ấy không phải con một. Tương đối mà nói tính cách cậu ấy tốt hơn tôi. Chúng tôi ở gần nhau, vẫn luôn là Ngô Chấn bao dung nhường nhịn tôi, trong ấn tượng của tôi, mặc kệ tôi cáu kỉnh thế nào, cậu ấy vĩnh viễn đều nở nụ cười với tôi.
Năm ấy 12 tuổi, bởi vì một sơ xuất, tôi đụng phải một đứa nhỏ ăn xin ở ven đường, số phận thật sự là một thứ rất kỳ quá, có đôi khi chỉ là một cái va chạm như vậy, lại thay đổi cả một đời người.
Lúc đầu mẹ tôi vì thương hại đứa nhỏ này nên nhận nó vào nhà, gọi là Thành Thành.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không sao tiếp thu được việc tôi phải trở thành anh em với một người ăn xin, cũng không cách nào tiếp thu được việc có người muốn chia sẻ cái nhà này, chia sẻ mẹ với tôi. Tôi bắt đầu xa lánh, bắt nạt thằng bé, thậm chí trước mặt người bên ngoài cũng lười nhắc đến tên của nó. Lúc đầu trong ý thức của tôi cho rằng nếu thằng bé ở đây, cũng chỉ là một người để tôi ức hiếp, là công cụ của tôi, không có tình thân gì đáng nói.
Đối với những việc tôi làm, Thành Thành luôn yên lặng tiếp thu, trên mặt thằng bé vĩnh viễn đều lộ ra vẻ nhát gan. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt này lại càng xuất hiện trong mắt tôi nhiều hơn, cũng không khiến tôi quen mắt, mà trái lại khiến trong lòng tôi có chướng ngại mỗi khi bắt nạt nó.Tôi bắt đầu có chút không nhìn được vẻ mặt này, thậm chí cuối cùng sau khi bắt nạt nó xong trong lòng còn có thể cảm thấy không thoải mái, khi đó tôi không biết như vậy gọi là đau lòng, tôi vẫn cho là mình chỉ vừa tìm thấy lương tâm mà thôi.
Lúc tôi đi ra ngoài thằng bé sẽ đứng ở cửa, mở to mắt nhìn tôi, muốn hỏi tôi có thể dẫn theo nó ra ngoài chơi không nhưng lại không dám hỏi. Đối với sự cầu xin rõ ràng này của nó, tôi vẫn luôn áp dụng vẻ mặt không để ý, tôi vẫn cho rằng nếu đáp ứng sẽ đồng nghĩa là mình thoả hiệp, vì vậy cuối cùng thằng bé đành lắc lư thân thể bé nhỏ trở lại tiếp tục chơi trò giáo viên của nó.
Tôi chỉ từng dẫn nó ra ngoài chơi vài lần, những người bạn học của tôi luôn lấy chuyện khi dễ thằng bé làm niềm vui, có lẽ thái độ lúc ban đầu của tôi đối với Thành Thành đã đâm rễ trong lòng bọn họ, nên họ luôn thay đổi cách thức để ức hiếp nó, cho rằng như vậy sẽ lấy lòng được tôi. Lúc Thành Thành bị trêu chọc luôn gào thét gọi "lão đại", giọng nói non nớt mềm mại khiến tôi nghe thấy mà vô cùng lo lắng, tôi muốn ngăn mấy người kia, nhưng lại sợ bọn họ sẽ vì vậy mà coi thường tôi. Từ đó về sau, tôi không bao giờ mang theo Thành Thành ra ngoài chơi nữa.
Thành Thành lại cố tình là một đứa nhỏ cực kỳ cố chấp, mặc kệ cơ hội đạt được là bao nhiêu, nó đều vẫn canh chừng, cho nên mỗi lần tôi đi ra ngoài, nó vẫn đứng ở cửa mở to mắt nhìn tôi, cuối cùng tôi thoả hiệp, thỉnh thoảng đi một mình sẽ dẫn nó ra ngoài chơi một chút. Chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi quá lớn. Khi đó tôi cứ thầm nghĩ, có phải đứa bé nào lúc nhỏ cũng đều ngây thơ, dễ thoả mãn như vậy không, lúc tôi còn nhỏ có phải cũng lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch như vậy không.
Sau đó mẹ tôi rời đi, điều đó đối với tôi mà nói coi như là đả kích đầu đời. Nhìn mẹ tôi cười cười nói nói cùng một vài người xa lạ trên bàn rượu, lần đầu tiên tôi cảm thấy trước mặt bà tôi như một kẻ dư thừa. Tôi là một người cực đoan, tôi không thích đem tình cảm dồn vào quá nhiều người khác, thế nhưng một khi tôi tin cậy người nào đó thì sẽ cho người đó tất cả tình cảm, phần còn lại cho những người khác đã ít lại càng ít. Mẹ chính là người đầu tiên tôi ký thác tình cảm, mẹ vừa đi, thế giới tình cảm của tôi liền bắt đầu có chỗ trống.
Về đến nhà, đối mặt với căn nhà lớn này, tôi lại có loại tâm lý sợ sệt. Tôi phải sống một mình ở đây cả đời sao? Tôi thật sự có thể sống được sao? Tôi hận sự nhu nhược này của mình, trong ý thức của tôi, nhu nhược là điều không thể tha thứ nhất. Cho nên cho dù đứng lên không nổi, tôi cũng phải đứng lên, cho dù chỉ có một mình tôi trông ngóng vào bản thân mình.
Quay về phòng ngủ, thấy Thành Thành nằm ngủ yên tĩnh trên giường, lần đầu tiên tôi có một loại xung động muốn hôn nó, có lẽ sự yếu đuối khiến ta bắt đầu coi trọng người ở bên cạnh. Tôi nhẹ nhàng để lại một cái hôn lên gương mặt trắng nõn của nó, lẳng lặng nhìn đứa bé trước mắt này, có lẽ, đến cuối cùng, thật sự sống cùng tôi cả đời, chính là người này.
Trong khoảng thời gian cùng nhau sinh hoạt đó, khó khăn tầng tầng, đôi khi tính tình của tôi trở nên rất nóng nảy. Bởi vì tôi một người 14 tuổi phải cân nhắc rất nhiều thứ về sinh hoạt trong nhà, phải lo lắng tiền bạc, lo lắng cuộc sống của chúng tôi. Có đôi khi tôi cảm thấy trong lòng mệt mỏi rã rời, cũng may, ở phía sau có Thành Thành. Mặc dù tôi không muốn khen nó ngay trước mặt, thế nhưng tôi không thể không thừa nhận thằng bé là điều khiến tôi cố gắng vượt qua những ngày tháng đó.
Ở sâu trong lòng tôi luôn luôn cất giữ một ấn tượng về Thành Thành, đó chính là thiên sứ, một đứa nhỏ đáng yêu như thiên sứ. Nó dường như vĩnh viễn không trưởng thành, lúc nó có thể làm được một bàn đầy đồ ăn thì chỉ vẻn vẹn cao hơn cái bàn một chút mà thôi. Cái đầu nho nhỏ có thể suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, lắc lư thân mình be bé có thể làm tốt toàn bộ việc nhà.
Thằng bé không bao giờ đứng trước mặt kéo tay áo tôi làm nũng nói mình muốn đồ chơi gì, cũng không khóc lóc hô to muốn báo thù lúc chúng tôi gây gổ. Lúc tôi không có mặt, nó cũng không chạy lung tung, chỉ ở nhà ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn đọc sách thiếu nhi. Một khi tôi trở về, nó luôn có thể xuất hiện đúng lúc bên khung cửa sổ trên ban công, một năm rồi lại một năm, ở nơi đó có thể xuất hiện một đôi mắt rồi dần dà có thể lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Những lời nói dễ nghe này tôi chưa bao giờ nói trước mặt thằng bé, cho dù trong đầu nghĩ là thiên sứ thì cuối cùng có thể thốt ra cũng chỉ là bà chủ nhỏ của gia đình. Cho nên từ đầu đến cuối, thằng bé dường như vẫn luôn cho rằng đối với tôi mà nói nó có cũng được không có cũng không sao, kỳ thực bắt đầu từ khi đó, thằng bé đã là phần không thể thiếu nhất trong cuộc sống của tôi. Tôi đã quen có nó ở nhà lầu bầu lẩm bẩm, giảng một vài bài toán cho bé tế công của nó; cũng quen với việc nó mở to mắt nhìn tôi hỏi món này ăn có ngon không, dù cho mỗi lần tôi đều trả lời là "bình thường"; thậm chí tôi còn hy vọng nó vĩnh viễn đừng trưởng thành, chúng tôi sẽ cứ hi hi ha ha như vậy mà qua một đời.
Lần đầu tiên tôi ở lại trường, trải qua cuộc sống khi rời xa thằng bé. Tôi nằm trên giường của ký túc xá mà trằn trọc, không cách nào tiếp thu rằng bản thân vậy mà hoài niệm những lúc tôi ôm thằng bé ngủ, nó thì nằm sấp trên người tôi bóp tới nắn lui. Tôi không thường xuyên mang theo di động, tôi luôn ném vào một chỗ nào đó, đến khi mở ra phát hiện từng dòng chữ nói nhớ tôi ùn ùn hiện lên trong hàng loạt tin nhắn mà thằng bé gửi tới, mới phát hiện đã là một tuần qua đi, thế nhưng trong lòng lại ấm áp, đây là cảm giác chỉ có người nhà mới có thể mang đến.
Tôi nhớ tết nguyên đán năm nhất đại học, bạn học trong lớp tổ chức tiệc liên hoan bên ngoài, cả lớp đều uống say khướt. Giữa trưa ngày hôm sau tôi mới tỉnh lại, phát hiện trong di động có một tin nhắn được gửi tới, "Anh ơi, em tới đưa sủi cảo cho anh nè, ở dưới lầu chờ anh, anh đứng ở cửa sổ nhìn xuống là có thể thấy em nha!" (cho bạn nào ko biết thì phong tục TQ thường ăn sủi cảo vào năm mới)
Tôi nhìn thời gian, gửi đến từ 8 giờ sáng, lúc đó đã là 11 giờ rưỡi. Nhưng tôi vẫn chạy đến bên cửa sổ, vì tôi sợ đứa nhỏ ngốc kia vẫn còn chờ. Bên ngoài một mảnh trắng xoá, là trận tuyết đầu mùa của Bắc Kinh, Thành Thành một mình lẻ loi đứng trong tuyết, đã thành một người tuyết. Nó ngẩng đầu cười với tôi, vẫy tay với tôi, tôi suýt chút nữa đã rớt nước mắt. Tôi gạt thằng bé là trường học có hoạt động không cho về nhà, kỳ thực chẳng qua là tôi cảm thấy đi đi về về phiền phức mà thôi, thế nhưng thằng bé lại đứng trong tuyết hơn ba tiếng đồng hồ.
Bát sủi cảo kia vẫn còn nóng, tay Thành Thành lại lạnh như băng, ngày hôm đó ngay cả câu nói "Sao lại ngốc như vậy" tôi cũng không nói nên lời. Ngày hôm đó lần đầu tiên tôi ôm thằng bé vào trong phòng, khi đó nó học cấp hai, lại chỉ cao tới ngực tôi như vậy, mùa đông năm đó, tay của Thành Thành xuất hiện đầy vết nứt nẻ, sưng đỏ biến dạng.
Sau đó tôi lại tiếp tục quay về nhà ở, Thành Thành chậm rãi trưởng thành, từ một đứa bé bắt đầu trở nên có góc cạnh hơn. Thằng bé bắt đầu thay quần áo ở nơi tôi không nhìn thấy, bắt đầu tự mình tắm rửa, bắt đầu không còn nằm sấp trên người tôi mà cười ha ha nữa, thậm chí ngay cả bị tôi chạm vào nó cũng nhanh chóng né tránh như bị điện giật. Đoạn thời gian đó tôi cảm nhận được sự mất mát trước nay chưa từng có, tôi không cách nào chấp nhận được rằng thằng bé đã trưởng thành, lại muốn xa lánh tôi. Trong mắt tôi thằng bé vĩnh viễn đều là trẻ con, vĩnh viễn đều sẽ vây quanh tôi, cho dù một ngày nào đó nó có thể sẽ cao lớn hơn cả tôi, thì nó vĩnh viễn vẫn là em trai của tôi.
Khi đó tôi đã quen biết Đỗ Công, người bạn đúng nghĩa thứ hai của tôi. Sự yêu thích quá mức của Đỗ Công với Thành Thành khiến tôi lần đầu tiên khiến tôi cảm nhận được mùi vị chua xót khổ sở. Đoạn thời gian đó Thành Thành cũng không có xa lánh Đỗ Công, đãi ngộ khác biệt này luôn khiến tôi nổi giận vô duyên vô cớ. Đôi khi là giận cho Thành Thành xem, đôi khi là giận bản thân sao lại nhỏ mọn như vậy.
Thành Thành vẫn sẽ cẩn thận chăm sóc tôi, vẫn sẽ xem tôi như tất cả mọi thứ của nó như lúc còn nhỏ, nhưng trong ánh mắt của thằng bé lại bắt đầu có những thứ tôi nhìn không thấu. Nó vẫn sẽ một mình ngồi trên ghế sô pha đọc sách, nhưng trong mắt lại luôn mang theo vẻ cô đơn, có một đoạn thời gian sự xa cách trong tâm tưởng này khiến tôi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không biết tên, tôi sợ có một ngày Thành Thành cũng sẽ dùng bộ dáng này rời khỏi tôi như mẹ đã từng, tôi sợ chính mình sẽ lại một lần nữa hai bàn tay trắng.
Người bạn gái đầu tiên thuần tuý là kết quả của loại tâm tình này. Mối tình đầu của tôi tới chậm hơn so với những người xung quanh, ảnh hưởng của ba mẹ đối với tôi quá lớn, cho nên tôi không dễ dàng nói yêu thương ai, tôi không muốn tổn thương những người phụ nữ giống như mẹ tôi. Cho nên tôi một mực chờ, chờ một người con gái có thể khiến cho tôi yêu cả đời, nhưng tôi vẫn luôn không đợi được. Lần đầu yêu thử tôi tìm một người bạn gái ngoại quốc, tư tưởng của cô ấy và tôi có chênh lệch rất lớn, như vậy sẽ không lún quá sâu vào một đoạn tình cảm, còn có thể giảm bớt sự chú trọng quá mức của tôi với Thành Thành. Chính vì vậy tôi không có bao nhiêu áp lực tâm lý đã tiến tới với cô ấy.
Như tôi dự liệu, đoạn tình cảm đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, khi tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự nảy mầm và vui thích của mối tình đầu, nó đã lặng lẽ trôi qua. Mặc dù tôi không bỏ ra bao nhiêu sinh lực, thế nhưng mất mát và buồn khổ trong lòng vẫn ảnh hưởng tới tôi một đoạn thời gian. Sau đó, tôi lại khôi phục về cuộc sống bình yên, vô cùng đơn giản cùng Thành Thành sống chung một nhà.
Sau khi ra trường, tôi bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Ở đó tôi gặp lại Ngô Ngọc, tuy rằng lúc nhỏ tôi không có nhiều ấn tượng với cô ấy, thế nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của Ngô Chấn, chúng tôi cũng coi như là gặp lại sau nhiều năm. Lúc gặp lại cô ấy tôi vẫn không hề có nhiều cảm giác, bởi vì cô ấy thường xuyên ở gần nên tôi mới dần dần chú ý tới cô ấy.
Ấn tượng của tôi đối với cô ấy lúc ban đầu chính là giống như Thành Thành, như một đứa trẻ, cũng có thể bởi vì nguyên nhân này, tôi mới thích ở cùng một chỗ với cô ấy. Cô ấy ngây thơ hồn nhiên, thích cười, cũng thích quấn quýt lấy tôi, giống như Thành Thành khi còn bé, cô ấy đã bù đắp rất nhiều cho cảm giác trống trải vì quá hoài niệm về Thành Thành thời thơ ấu trong tôi.
Đoạn thời gian đó Thành Thành rất không bình thường, luôn rất rõ ràng tỏ ra tác hợp tôi và Ngô Ngọc ở cùng một chỗ, tôi không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào, cứ như bị người khác cường ngạnh đẩy ra ngoài, trong lòng đắng chát lại trống rỗng. Cũng vào lúc đó tôi lại thấy ba tôi cùng một người đàn ông triền miên, là một người minh mẫn thì đều hiểu như vậy đại biểu cho điều gì. Khi đó trong lòng tôi rất loạn, rất muốn tìm một nơi nào đó tĩnh lặng để sắp xếp lại suy nghĩ của mình cho ổn định, cũng là dưới trạng thái tâm lý như vậy, tôi và Ngô Ngọc đến với nhau, chân chính nói chuyện yêu đương đúng nghĩa.
Đối với phần tình cảm này tôi ôm một thái độ rất nghiêm túc, tôi từng nghĩ cứ như vậy cùng một người sống qua cả đời đi, không đụng chạm đến những góc khuất khác nữa. Tôi cũng không phải là người sống quá cảm xúc, trong chuyện tình cảm chung quy tôi vẫn luôn ôm một phần lý trí, tôi chỉ không muốn để người phụ nữ bên cạnh tôi lặp lại bi kịch của mẹ tôi mà thôi. Về phần ngọt ngào thế nào, lãng mạn ra sao, tôi cũng không cố gắng tạo ra, cứ thuận theo tự nhiên, đơn giản đến tối giản, tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc quá nhiều.
Cuộc tình này không xuất phát từ trái tim, mà là kết quả sau khi tôi đã suy đi tính lại. Ngô Ngọc, vì lúc ban đầu cô ấy hợp với tôi, chúng tôi ở chung rất vui vẻ, tôi cũng thích con người cô ấy, nên tôi tiến tới với cô ấy.
Khi chân chính xác định quan hệ tôi mới nhận ra, Ngô Ngọc không giống cô bạn gái ngoại quốc kia, cố ấy có cảm giác ỷ lại rất rõ ràng của con gái Trung Quốc. Lúc ban đầu tôi luôn nhân nhượng cô ấy. Phần lớn thời gian nghỉ ngơi đều dùng để đi theo cô ấy, sau đó tôi dần dần bắt đầu mệt mỏi, yêu cầu của cô ấy rất nhiều, tôi bắt đầu không theo được. Cô ấy sẽ vì một câu nói của tôi mà nói bóng nói gió không vui, sẽ vì tôi chưa trả lời một cái tin nhắn mà không để ý tới tôi vài ngày, cô ấy bắt đầu đòi hoa, đòi quà, bắt đầu khuếch trương bản chất nguyên thuỷ nhất trong bản thân người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.