Ân Tứ

Chương 42: chương 42

Sài Kê Đản

03/07/2018

"Anh em sau đó đi đâu? Anh làm thế nào cũng không liên lạc được nó?" Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc đi dưới hàng cây rợp bóng trên một con đường nhỏ.

"Ảnh xuất ngoại, lên cấp ba thì xuất ngoại, đi Pháp ở vài năm, trở về sẽ không học lại đại học nữa, ba em trực tiếp an bài công việc cho anh ấy. Được rồi, em nhớ rõ ba anh hình như đặc biệt có địa vị, có bối cảnh, sao anh không để bác giúp anh an bài công việc kha khá một chút, anh tự phấn đấu khổ cực lắm a!"

"Địa vị của ông, tiền của ông cũng đều là người khác cho. Anh không muốn lại để ông cho anh, anh không thích chơi trận thi đấu tiếp sức này. Anh và ba anh nói chuyện rồi, bản thân ông sống một chút tình cảm mãnh liệt cũng không có." Trình Hàn Lang cười cười.

Ngô Ngọc cũng không phải rất tán thành những suy nghĩ này của Trình Hàn Lang, ở trong mắt cô, thứ gì chỉ cần người khác đã cho ngươi, như vậy đó là số mệnh của ngươi, tự nhiên nên ứng theo mà nhận lấy, không cần đi cự tuyệt, cự tuyệt sự ban ơn không phải là hành vi rất ngu xuẩn sao?

Trình Hàn Lang thấy biểu tình của Ngô Ngọc, biết cô không hiểu gì hành động việc làm của mình cho lắm, liền không hề bàn về công việc nữa. "Anh em cụ thể là ngày nào trở về, anh phải gặp nó trước một chút. Thời gian lâu như vậy, thật nhớ."

"Vào thứ ba." Ngô Ngọc nói.

"Vào thứ ba? Thứ tư là sinh nhật anh, đến lúc đó mời anh em qua đây, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Ngô Ngọc vừa nghe thì cực kỳ vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn bất giác liền cười toe toét. Trình Hàn Lang thoáng cái liền nghĩ đến Thành Thành, cô gái này thật giống Thành Thành a! Nhất là thần thái, biểu tình. Hơn nữa cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt. Không giống một số cô bé ngày thường hắn tiếp xúc, trong lòng cất giấu rất nhiều chuyện. Tuổi của cô bé và Thành Thành không hơn nhiều, Thành Thành nhất định có thể cùng cô hòa hợp. Lúc này Thành Thành hẳn là cũng ăn xong cơm nước rồi đi! Ở nhà một mình sẽ còn có chút lo lắng nữa nhỉ...

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Ngô Ngọc phát hiện Trình Hàn Lang lúc liếc mắt nhìn mình xong ánh mắt liền bắt đầu dao dộng, liền vô tình nghĩ tới có phải anh ấy có thiện cảm với mình không, thông thường dưới tình huống này con trai bên cạnh Ngô Ngọc có rất ít người không thích cô. Mặt Ngô Ngọc có chút nóng lên, ngượng ngùng nhìn Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang thoáng cái lấy lại tinh thần, nên về nhà rồi. "Đã trễ thế này, anh đưa em trở về đi! Nhà em ở đâu a? Vẫn là chỗ lúc trước sao?"

"Mới 8 giờ, em bình thường trước 12 giờ cũng không ngủ được, nhà anh ở đâu a? Em đến nhà anh xem có đươc không?" Ngô Ngọc mở to đôi mắt tròn long lanh ngập nước nhìn Trình Hàn Lang, khuôn mặt chờ mong. (tui mệt =.=)

"Không được, em bây giờ phải lập tức trở về nhà, không thể chạy khắp nơi nữa, nếu em muốn thì sáng mai rồi nói."

Ngô Ngọc vừa nghe vai liền chùng xuống, bĩu môi đứng đó không nhúc nhích, em cũng không tin anh cương quyết như vậy, đối với một cô bé còn nhẫn tâm như vậy. (cái quằn =.=)

"Đừng giả bộ đáng thương, giả bộ cũng không có tác dụng, việc này anh đã quyết định rồi." Trình Hàn Lang trực tiếp kêu một chiếc xe, đem Ngô Ngọc đưa về nhà trong gương mặt bất mãn, sau đó tự mình lại đón một chiếc xe về nhà.

Về đến nhà rồi Ngô Ngọc vẫn thấy không bình tĩnh được, một hồi vui vẻ một hồi mất mát. Cô cầm điện thoại lên, gọi cho Ngô Chấn, vừa mở miệng chính là: "Anh, anh biết không..." (đi ngủ giùm con đi mẹ, tui bị truyện ngược 1 bị con mẹ này ngược 10, méo kiên nhẫn nỗi với bả =.=)



Ngô Chấn vậy mới biết Ngô Ngọc gặp được Trình Hàn Lang, thế mà lại ở chính trong công ty của ba. Ngô Chấn cảm thấy rất khó tin, bất quá hơn thế nữa chính là vui vẻ, thằng bạn tốt ngày xưa này không biết biến thành hình dáng ra sao, khiến em gái mình vừa nhìn thấy đã khen không dứt miệng như vậy.

Trình Hàn Lang khi về nhà vốn định nói cho nó biết, ngày hôm nay gặp một cô bé ngốc nga ngốc nghếch như nó. Nhưng nhìn thấy Thành Thành vẫn ngồi trong phòng học bài, trông rất nghiêm túc, liền không đành lòng quấy rối nó. Trình Hàn Lang nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thay quần áo rồi đi tắm trước. (So sánh kiểu này hoài chắc tui quăng chuột đập màn hình quớ =.=)

Thành Thành cảm thấy vừa rồi bên ngoài có tiếng động, tuy rằng nó là đang học bài, thế nhưng lỗ tai vẫn rất nhạy bén mà nắm bắt được động tĩnh bên ngoài, nó cảm thấy hình như thật sự có người đi vào. Là anh sao? Vậy tại sao không nói một tiếng ni? Thành Thành đi tới phòng khách, phát hiện không có ai, nó nghe được có tiếng nước vang lên, liền đi tới phòng tắm.

Cửa phòng tắm không có đóng, chỉ khép hờ, Thành Thành đánh bạo đi lên mở ra một cái khe nhỏ, muốn xác nhận một chút anh của nó thật sự đã trở về chưa.

"Thành Thành hả?"

Trình Hàn Lang thoáng cái liền đem cửa kéo ra, hắn còn đang tắm, cho nên toàn thân trên dưới không có mặc gì cả, bọt nước đầy người. Bên trong tràn ngập sương mù, đường cong cơ thể trên người Trình Hàn Lang rất đẹp, nhờ có hơi nước càng thêm vô cùng gợi cảm. Bây giờ thân thể đã hoàn toàn là đường nét của một người đàn ông trưởng thành.

Thành Thành đã nhiều năm không có thấy qua, càng tự cấm cản mình nhìn thì càng không nhịn được mà nhìn xuống, đúng lúc liếc qua cái vị trí kia. Thoáng cái tay chân luống cuống như là đứa rình trộm bị bắt tại trận, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.

"Em nhìn xem chút tiền đồ về điểm này của em đi. Đều là nam mà làm sao vậy?" Trình Hàn Lang nghĩ phản ứng của Thành Thành có chút chuyện bé xé ra to, xoay người tiếp tục tắm.

Thành Thành thấy hắn lại tắm tiếp, vội vàng đem cửa đóng lại, thuận thuận khí cho mình, chấn động đánh vào thị giác và tâm hồn thật lớn. Cũng may chính mình không chỉ có chút ít lực ý chí, nếu không chảy máu mũi thì thật quá mất mặt! Thành Thành cảm thấy trong lòng của mình vẫn là không an tĩnh lại được, vì vậy lại uống hai ly nước.

"Anh, em có chuyện này muốn nói với anh." Thành Thành nói với Trình Hàn Lang đang nằm bên cạnh. Trình Hàn Lang đang hút thuốc, không có nhìn Thành Thành, nhàn nhạt nói: "Nói đi!"

"Chúng ta ngủ xa nhau đi! Trong phòng khác không phải còn có một cái giường sao?" Thành Thành nói.

"Vì sao?" Trình Hàn Lang dập tắt đầu thuốc, có chút không hiểu Thành Thành vì sao đột nhiên muốn ngủ xa nhau.

"Bởi vì... anh hay hút thuốc, cũng thích đạp em... Ưm... Chúng ta cũng lớn như vậy rồi, ngủ trên một cái giường cũng rất là bất tiện. Thiếu chiều rộng cũng không đủ chiều dài..."

"Đừng có bịa nữa!" Trình Hàn Lang cắt ngang Thành Thành, mặt thoáng cái tiến đến trước mặt của Thành Thành, dùng mũi mình chỉa vào mũi nó, mắt theo dõi nó, toàn bộ hơi thở phả lên trên mặt Thành Thành, Thành Thành trong nháy mắt hóa đá.

"Em từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói dối thành công trước mặt anh đâu. Múa rìu qua mắt thợ! Nói, rốt cuộc là bởi vì cái gì?" Trình Hàn Lang rời xa gương mặt của nó, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nó, cắt đứt ảo tưởng của Thành Thành.

Em không thể nói a! Chẳng lẽ muốn em nói em ngủ cùng một chỗ với anh sẽ xấu hổ sao? Hay là nói em ngủ bên cạnh anh cảm thấy quá hạnh phúc, sợ sau này khi không thể ngủ bên cạnh anh nữa thì em sẽ chịu không nổi?



"Dù sao sau này cũng sẽ có khi anh không muốn để cho em ngủ ở bên cạnh anh nữa, khi đó anh còn ước gì em đi luôn ấy chứ!" Thành Thành có chút sầu não.

"Đến lúc đó rồi hãy nói, khi đó anh cũng không nhất định sẽ ngủ ở trong nhà ni! Có cái bóng đèn lớn như em rất không tiện." Trình Hàn Lang cố ý nhấn mạnh ba chữ "bóng đèn lớn", liếc mắt nhìn Thành Thành, vẻ mặt cười xấu xa.

Lòng của Thành Thành bị kéo về trong hiện thực trước mắt, thế nhưng vào lúc này nó nhất định không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên Thành Thành cũng hưng phấn mà trả lời Trình Hàn Lang: "Anh khi nào cho em thành bóng đèn, em thật là không đợi được nữa." Nói xong còn hướng Trình Hàn Lang thè lưỡi, làm cái mặt quỷ.

Trình Hàn Lang bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cười, sờ sờ đầu của nó nói: "Không lâu nữa, em muốn làm lúc nào anh để em làm lúc đó!"

Thành Thành rất nhanh chụp tay hắn lại, hướng phía ngoài phòng đi ra, "Anh, em đi gọt một ít hoa quả, anh ngồi trước đi!"

Trình Hàn Lang "Ừ" một tiếng, nhìn bóng lưng của nó, gảy xuống tàn thuốc.

Anh, anh không nên cười em nữa, bây giờ em nói dối anh đã không nhìn ra nữa rồi. Xin lỗi, em đã không còn là đứa nhỏ đơn thuần mà anh thích kia nữa. Anh đã nói rất nhiều lần không muốn để cho em lớn lên, em thực sự cũng không muốn, nhưng em vẫn là trưởng thành rồi. Có mấy lời sẽ không thể nói cùng anh, có một số việc cũng không thể làm vì anh nữa, anh, em rất muốn cả đời cũng không phải làm bóng đèn cho anh.

Sau khi tắt đèn rồi, Trình Hàn Lang thật lâu cũng không có ngủ, hắn nhìn gương mặt của Thành Thành trong bóng đêm, cũng mang theo một chút ưu thương. Hắn nhìn thật lâu, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của Thành Thành, đột nhiên có một loại xúc động, muốn dùng một đôi tay vuốt lên mặt người này đến khi nó đau đớn.

Trình Hàn Lang đã sớm nhìn ra hôm nay tâm tình Thành Thành cũng không phải tốt đẹp, nhưng lại một mực cực lực che giấu, thế nhưng Trình Hàn Lang lại không biết Thành Thành là vì cái gì. Có lẽ là bởi vì học tập quá áp lực đi! Mình bận công việc của mình cuối cùng quá mức lơ là đứa em trai này, mà Thành Thành cũng không còn đem những chuyện phát sinh thường ngày của bản thân nói cho hắn biết như khi còn bé, phần lớn thời gian Trình Hàn Lang cũng không biết Thành Thành đang suy nghĩ gì.

Trong nháy mắt đứa nhỏ lúc mình ngủ vẫn ôm vào trong ngực đã cao lớn như vậy rồi, có tư tưởng của nó, có cuộc sống tình cảm của nó, hơn nữa đã bắt đầu không muốn chia sẻ cùng mình. Đứa nhỏ đã từng bởi vì phải ở lại trường mà giận dỗi cả một ngày kia, hiện tại thậm chí ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ cùng một chỗ với mình nữa.

Trình Hàn Lang đột nhiên cảm thấy bi thương không gì sánh được, loại tâm tình này giống như một người phụ huynh nuôi con khôn lớn vậy. Mặc dù nhìn từ thực tế thì là Thành Thành nuôi hắn lớn, thế nhưng hắn là người làm anh, anh lớn như cha, đây là sự thực không có cách nào thay đổi được. Hơn nữa hắn biết rất rõ, hắn nợ Thành Thành, có thể cả đời này cũng không rõ ràng được.

"Dám đi? Em cứ tiếp tục làm gối ôm của anh đi! Anh kết hôn trước em cũng đừng nghĩ tới trở mình!" Trình Hàn Lang hơn nửa đêm cứ như bị thần kinh hướng về phía lỗ tai của Thành Thành nhỏ giọng nói một câu như vậy. Sau khi nói xong xốc chăn Thành Thành lên, bá đạo mà dùng tay chân ôm lấy thân thể Thành Thành, đem cả người nó lật lại, ôm dính vào người mình, sau đó hai người đắp một cái mền.

Thật lâu đã không có như vậy, hai người xem như là anh em đã trưởng thành ngủ trong một cái mền, rất không thích hợp. Xem như là sống nương tựa lẫn nhau sao? Trình Hàn Lang không biết, hắn chỉ biết là hôm nay mình bị cái gì đó kích thích rồi, cần rất gấp một chỗ an ổn để làm nơi ẩn mình.

Trình Hàn Lang cho rằng Thành Thành đang ngủ, kỳ thực Thành Thành vẫn luôn bị vây trong trạng thái mông lung, vừa rồi Trình Hàn Lang nói gì nó đều nghe thấy được, bị ôm thực sự thoải mái lắm! Trong ánh mắt có một loại cảm giác âm ẩm, là mình khóc sao? Khóc cái gì, đây không phải chuyện tốt sao? Thành Thành cực lực khống chế chính mình, làm cho hô hấp của mình tiếp tục bình ổn. Cho đến khi trên đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều của Trình Hàn Lang.

Chưa từng có được người sẽ không có nỗi đau tê tâm liệt phế, chiếm được người rồi mất đi người ít nhất cũng từng được hưởng thụ qua, không có người yêu tuy rằng không được trọn vẹn nhưng vẫn sống phóng khoáng, yêu đến yêu đi rất mệt mỏi nhưng cũng rất phong phú... Thành Thành rất ước ao được như bọn họ, nhưng mà nó, ngay cả quyền yêu cũng không có, ai sẽ cho phép phần tình yêu này đây? Ngay cả bản thân nó cũng không thể tiếp nhận chính mình mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Tứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook