Ân Tứ

Chương 46

Sài Kê Đản

03/07/2018

"Oa! Anh, đây là xe của ai? Thật là đẹp a!" Thành Thành chạy xuống dưới lầu nhìn Trình Hàn Lang lái xe trở về.

"Ba anh tặng anh, mới hồi nãy, đừng nhìn nữa, không có gì đẹp đẽ, chúng ta đi vào thôi!" Thành Thành nhìn sắc mặt của Trình Hàn Lang cũng không tốt lắm, liền không có hỏi nhiều, cùng Trình Hàn Lang lên lầu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Hàn Lang vẫn không có cách nào quên đi chuyện lúc sáng, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là ngẩng đầu lên hỏi Thành Thành: "Em có nghe qua... gay chưa?"

"Không có nghe rõ a, anh, anh lặp lại lần nữa đi." Thành Thành vừa gắp đồ ăn vừa nói.

"Chính là đồng tính luyến ái." Trình Hàn Lang hít sâu một hơi.

Tay Thành Thành run lên một cái, toàn bộ thức ăn gắp lên đều rơi xuống bàn.

"Em xem em kìa, anh nói đồng tính luyến ái em kích động cái gì dữ vậy a?" Trình Hàn Lang đưa giấy ăn qua cho Thành Thành lau bàn.

"Không phải là... Anh sao lại... đột nhiên hỏi cái này? Em vừa rồi chỉ là phản ứng không kịp một chút..." Thành Thành hoảng loạn che giấu.

"Thành Thành, em biết không? Ngay ngày hôm nay lúc anh tìm ba anh, thấy ông và một người đàn ông ôm nhau, nhìn không bình thường chút nào, anh đã cảm thấy có chút giống như vậy. Kỳ thực anh cũng không thể khẳng định được, dù sao đi nữa nghĩ đến cũng thấy khó chịu. Trong lòng cứ như có cái gì chận ngang, em nói xem nếu là em em có thể tiếp thu được không?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu nhìn Thành Thành, chờ nó cho đáp án.

"Em... không chắc nữa, nếu như là người thân của em, em nghĩ... cũng có thể hiểu được." Đầu óc Thành Thành trống rỗng, bản thân nó nói cái gì chính nó cũng không rõ lắm.

Trình Hàn Lang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không nói gì thêm, Thành Thành đột nhiên bị loại an tĩnh này khiến cho có chút hít thở không thông. Nó không nghĩ tới chuyện như vậy lại phát sinh trên người của ba Trình Hàn Lang, nhưng mà thứ nó càng lo lắng hơn chính là cái nhìn của Trình Hàn Lang đối với chuyện này.

"Anh, vậy anh chán ghét ba anh bởi vì ông là gay sao?" Thành Thành nhỏ giọng hỏi.

"Cũng không thể nói là chán ghét, cái loại cảm giác này anh nói không nên lời, dù sao cũng chính là không thoải mái gì. Nếu là người khác cũng không có gì, việc này phát sinh trên người ba thì lại cảm thấy không dễ tiếp thu là mấy."

Trên mặt Trình Hàn Lang lộ ra một chút lúng túng, Thành Thành lại nhìn thành một cách thể hiện sự phản cảm, tâm tình của nó càng nặng nề. Quả nhiên, Trình Hàn Lang cũng là không có cách nào tiếp thu cái loại tình cảm biến thái này, nếu như có một ngày chuyện của mình bị anh ấy biết, anh ấy sẽ cảm thấy mình thế nào, đến lúc đó có cảm thấy buồn nôn không?

"Em đừng có đi theo quan tâm vớ vẩn! Có lẽ là ba anh thích nháo thôi, ông cũng đã nháo nhiều năm như vậy, cái gì mới mẻ ông chơi đùa cái đó, chắc là cũng không phải nghiêm túc, có thể chuyện này ở trong mắt ông không là cái gì thôi! Chúng ta đừng nói mãi chuyện này nữa." Trình Hàn Lang bàn sang chuyện khác, nói với Thành Thành: "Ngày mai em đi đến nhà Đỗ Công một chuyến, đem cái cốc sạc này cho nó, nó cứ hỏi mượn anh mà anh quên mãi." (cho bạn nào không biết thì sợi dây sạc loại rời có hai bộ phận là sợi dây cáp với cái cục để cắm vô ổ điện á, cục đó gọi là cốc sạc)

Thành Thành gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Em ăn xong rồi! Em đem cái này bỏ vào cặp trước, để ngày mai khỏi quên." Nói xong Thành Thành lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng của mình, đóng cửa lại, cảm thấy chân có chút nhũn ra.

Nó chậm rãi đi tới bên cạnh bàn học, mở sách ra, nhìn những dòng chữ chằng chịt chi chít trên mặt sách, cầm bút lên, điên cuồng làm toán. Không cần nhớ, không cần nhớ, quên cuộc nói chuyện vừa rồi đi. Thành Thành tự nhủ nhiều lần. Liên tục qua thật lâu Thành Thành mới đi ra ngoài, thấy Trình Hàn Lang ngồi một mình trên ghế sô pha ngẩn ra, trong lòng mới tiêu tan được một chút lại đau.



Anh, anh rất khó chịu đúng không? Xem ra anh thật sự là không thể tiếp thu được, thật sự không thể... Thành Thành đứng ở cách đó không xa có một loại cảm giác tuyệt vọng.

"Sáng hôm qua sao anh không tới làm a?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu, Ngô Ngọc đang dùng đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn hắn.

"À, em trai anh có chút khó chịu, nên anh ở nhà chăm sóc nó." Trình Hàn Lang vừa nói vừa sắp xếp lại văn kiện.

"Cái gì? Thành Thành bị bệnh, vậy em phải đi xem nó một chút." Ngô Ngọc sốt ruột nói.

"Em là muốn đi đến nhà của anh đúng không?" Trình Hàn Lang nhìn cô một cái, Ngô Ngọc sau khi thoáng cái bị người khác vạch trần còn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Hàn Lang, chỉ có thể im hơi lặng tiếng.

"Muốn đi thì đi đi!" Trình Hàn Lang thở dài, "Đến nhà anh ăn đi! Thành Thành đã khỏe rồi, em còn chưa có nếm qua cơm nó làm đúng không? Đúng lúc em có thể tìm một chút thua kém."

"Cái gì chứ! Em cũng biết nấu cơm..." Ngô Ngọc không phục nhỏ giọng lẩm bẩm. Trình Hàn Lang không tiếp tục đùa cô nữa, lại hỏi một câu: "Anh em có thời gian không? Gọi cậu ấy tới luôn."

Gì chứ còn gọi anh ấy hả, một mình em không được sao? Ngô Ngọc có chút thất vọng, cô trả lời: "Buổi tối anh ấy có việc, chỉ có một mình em đi thôi!"

"Cũng được!" Trình Hàn Lang sảng khoái đáp ứng.

Buổi tối, nhà Trình Hàn Lang vô cùng náo nhiệt, Ngô Ngọc vốn cho rằng chỉ có một mình mình là người ngoài đến đây, không nghĩ tới lại có thêm một tên đàn ông thuần chủng. Đỗ Công ở nhà của Trình Hàn Lang giống như ở nhà mình, muốn làm gì thì làm, ở đây còn đặc biệt chuẩn bị dép và một ít vật dụng hàng ngày của chính y.

Lúc Đỗ Công mới vừa đi vào, phần khí thế kia dọa Ngô Ngọc nhảy dựng, trái tim của cô cũng đập nhanh vài nhịp. Hơn nữa sau đó Đỗ Công liên tục nhìn về phía cô, cô càng nhận định Đỗ Công không phải là người tốt.

Đỗ Công cảm thấy trước đây mình không có nhìn thấy qua cô bé này, liền chạy đi hỏi Thành Thành: "Đây là bạn học em hả?"

"Không phải đâu, là tới tìm anh em." Thành Thành cúi đầu tiếp tục cắt thức ăn.

"À!!!" Đỗ Công cố ý kéo dài giọng, trong mắt hiện lên nụ cười tà ác. "Anh em sao lại thích loại hình này rồi?"

"Em cũng không biết." Thành Thành một mình ở nhà bếp bận tới bận lui, căn bản không có thời gian trả lời vấn đề của Đỗ Công, Đỗ Công không thể làm gì khác hơn là chạy ra bên ngoài, tự mình tìm hiểu con nha đầu này.

"Này! Em và Trình Hàn Lang quen biết thế nào?" Đỗ Công một bên cắn hạt dưa, một bên hỏi Ngô Ngọc.



"Em và anh ấy a! Chính là hề hề..." Ngô Ngọc bắt đầu nhếch miệng cười.

"Hề hề là có ý gì?" Đỗ Công nghiền ngẫm hỏi.

"Chính là... chính là... Quên đi, nói ra thì không có ý nghĩa nữa, anh tự giác ngộ đi!" Ngô Ngọc quay đầu chạy luôn, làm Đỗ Công ù ù cạc cạc.

"Con gái bây giờ sao lại đều như vậy chứ! Cứ thích ra mấy cái gợi ý làm người khác cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không ưa nổi!" Đỗ Công lẩm bẩm một mình.

"Dọn cơm rồi! Em trai, chị tới bưng giúp em." Ngô Ngọc gọi thẳng Thành Thành là em trai, chọc cho Đỗ Công lại huýt sáo mấy tiếng.

Đỗ Công và Ngô Ngọc so đi đấu lại từng lời ở trên bàn cơm, chỉ cần vừa có cơ hội liền không buông tha. Trình Hàn Lang lười mở miệng liền không nói gì, Thành Thành biết mình căn bản là không chen nổi lời nào vào chỉ có thể ở đó trầm mặc, thỉnh thoảng gắp đồ ăn giúp bọn họ.

Trình Hàn Lang cũng gắp cho Ngô Ngọc một chút đồ ăn. Cười nói: "Nếm thử cái này đi! Anh nghĩ Thành Thành làm món này ăn ngon nhất, nếu như em thích sau này thường xuyên đến nhà anh ăn, đến lúc đó lại để cho Thành Thành làm." Ngô Ngọc sau khi nghe mặt mày rạng rỡ, cũng lập tức không nói lời nào nữa, thành thành thật thật ngồi ở đó nếm món ăn Trình Hàn Lang gắp cho cô, hạnh phúc trong mắt biểu hiện rất rõ ràng.

Đỗ Công nháy nháy mắt với Thành Thành, khiến Thành Thành chú ý tới hai người bọn họ đang mắt qua mày lại. Thành Thành đơn giản nở nụ cười một chút tỏ ý đáp lại.

Đỗ Công gõ bàn một cái, nói với Trình Hàn Lang: "Cái này mày không đúng rồi, mày đem Thành Thành trở thành người làm công theo giờ hả? Hầu hạ mày còn phải hầu hạ người khác, phải thực sự là người nhà thì còn đáng, không phải thì Thành Thành của chúng ta coi như là thua thiệt rồi. Tuổi mày cũng không còn nhỏ rồi, nhanh chóng thừa cơ hội này tìm cho Thành Thành một bà chị dâu đi! Ba mày ở tuổi mày không phải là con cái cũng đã lớn rồi sao? Mày cứ thanh tâm quả nhục như thế tao còn nghĩ tính năng của mày bị cản trở rồi." (thanh tâm quả dục: tâm thanh tịnh ít dục vọng)

Trình Hàn Lang chưa có tiến hành phản bác đối với lời nói của Đỗ Công, vào lúc này Thành Thành lại chen vào một câu.

"Đúng vậy! Anh, nếu như anh có chị dâu rồi em có thể ngủ một mình, để lại phòng kia cho hai người ngọt ngào."

Cho tới bây giờ Thành Thành chưa từng dùng cách nói đùa như vậy ở trước mặt Trình Hàn Lang, điều này làm cho Trình Hàn Lang thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Mặt của hắn hướng về phía Thành Thành, ánh mắt rất phức tạp. Cuối cùng hắn lấy đôi đũa, hướng trên đầu Thành Thành gõ một cái, giả vờ tức giận nói: "Nếu anh có bạn gái cũng không để cho em ở lại nhà này, một mình em đi ra đường ngủ đi! Em không phải là mong muốn ngủ xa anh sao?"

Ngô Ngọc nhìn động tác của Trình Hàn Lang, trong lòng thực sự rất ước ao, tuy rằng Trình Hàn Lang nhìn như là đang trách cứ Thành Thành, kỳ thực những gì từ trong ánh mắt của hắn toát ra ngoài đều là sự cưng chiều.

Lúc sau Thành Thành giống như là thay đổi thành một người khác, vô cùng nhiệt tình ở đó cùng Đỗ Công và Ngô Ngọc vui vẻ trò chuyện. Trình Hàn Lang nghĩ hôm nay Thành Thành rất kỳ quái, mặc dù nó vẫn luôn cười.

"Đi tiễn người ta về nhà đi! Cơ hội tốt biết bao nhiêu." Cơm nước xong Thành Thành chọt Trình Hàn Lang, cho hắn một ánh mắt khích lệ. Trình Hàn Lang kỳ quái liếc mắt nhìn Thành Thành một cái, cuối cùng cũng là dặn dò Thành Thành vài câu rồi ra cửa. Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Đỗ Công cũng về nhà. Một mình Thành Thành lặng lẽ ở trong nhà bếp rửa chén thu dọn, cuối cùng cũng thu dọn xong, Trình Hàn Lang còn chưa có về nhà.

Có lẽ hai người bọn họ có rất nhiều lời muốn nói đi! Vừa vặn, có thể viết nhật ký rồi, cơ hội tốt biết bao nhiêu! Thành Thành an ủi chính mình. Nó trở lại trong phòng mình, lấy quyển nhật ký ra, viết ngày và thời tiết xong, cầm bút lên gõ vài cái, ngẩn ngơ một hồi, lại không biết nên viết cái gì, lần đầu tiên cảm thấy mình cũng không còn lời nào để nói với bản thân.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thành Thành liền viết ra một câu nói, hơn nữa còn cầm bút nhẹ nhàng mà vẽ xuống, phía dưới nét vẽ hiện ra một dòng chữ rõ ràng: Anh, nếu như em cố gắng tác thành cho anh và chị Ngô Ngọc, có phải anh cũng sẽ không hoài nghi em là đồng tính luyến ái không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Tứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook