Chương 48
Sài Kê Đản
03/07/2018
Sau giờ học thể dục, Vu Tiểu Đồng và Thành Thành ngồi trên khán đài ở
bãi tập nghỉ ngơi. Vu Tiểu Đồng bỗng nhiên quay đầu về phía Thành Thành
nói: "Thành Thành, mình nghĩ cậu không giống với nam sinh khác."
"Có phải mình có vẻ rất mềm yếu, rất không giống đàn ông không?" Thành Thành ngượng ngùng hỏi.
"Không phải, chỉ là vẻ ngoài của cậu cho người ta cảm giác như một người cần được người khác bảo vệ, thế nhưng cậu cứng cỏi hơn so với rất nhiều nam sinh trong lớp chúng ta. Là bọn họ? Nhìn mấy đám nhân mô cẩu dạng kìa, kỳ thực đều là miệng cọp gan thỏ." Vu Tiểu Đồng vô cùng nghiêm túc nói. (nhân mô cẩu dạng: hình người dạng chó, kiểu như mặt người dạ thú ý, nhưng mức độ nhẹ hơn và có ý mỉa nhiều hơn là mắng chửi, chủ yếu để nói người hình thức đàng hoàng nhưng bên trong ko đc tốt đẹp như vậy)
"Cũng chỉ có cậu mới đánh giá cao mình như vậy, mình đâu có... Vậy cậu nói xem rốt cuộc là không giống chỗ nào a?" Thành Thành tò mò hỏi.
Vu Tiểu Đồng đứng lên hoạt động một chút, vừa vươn dài cánh tay vừa nói: "Mình nghĩ cậu đặc biệt u buồn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Phần lớn mọi người còn cho rằng cậu như một đứa bé, nhưng mình lại nghĩ cậu không giống đám nam sinh cả ngày làm càn trong trường chúng ta, cậu luôn luôn một mình tự ưu thương..."
Đang nói, Vu Tiểu Đồng bỗng nhiên hưng phấn: "Đoạn thoại vừa rồi mình nói có phải đặc biệt có ý thơ không? Mình con mẹ nó chưa từng xúc động như vậy bao giờ, mình nói đúng chưa?"
"Ừ! Thật đúng, người khác mình không biết thế nào, nhưng bản thân mình... cũng chỉ có cậu có thể nhìn thấu được." Thành Thành cười khổ một cái.
"Thành Thành, cậu gặp phải chuyện gì đúng không? Có chuyện gì cậu cũng nói cho mình biết đi, trời có sập xuống, mình chống cho cậu. Chỉ cần cậu đừng có giấu trong lòng, mình thấy cậu khó chịu mình cũng uất ức." Vu Tiểu Đồng nói những lời này vô cùng chân thành, khiến cho Thành Thành cảm động không biết phải biểu đạt thế nào cho tốt.
Vu Tiểu Đồng thấy Thành Thành ném qua ánh mắt cảm động không gì sánh được, cố ý run lên vài cái, sau đó rất dũng cảm mà nói: "Cậu đừng có thích mình nhá! Bằng không đám con gái lớp mình dù dùng ánh mắt cũng phải giết chết mình đó. Hơn nữa mình không có hứng thú với con trai!"
Thành Thành liền vội vàng lắc đầu, "Không có đâu, làm gì có nữ sinh nào dám cùng cậu phân cao thấp chứ?"
Vu Tiểu Đồng giơ nắm tay lên, rất tự hào nói: "Đừng nói nữ, nam cũng không phải là đối thủ của mình!"
Thành Thành ở bên cạnh nhìn cô bé cười, thoáng cái thấy thật hâm mộ Vu Tiểu Đồng, có thể sống phóng khoáng như thế, cái gì cũng không sợ, mình là một nam sinh lại rụt rụt rè rè cả ngày.
"Thành Thành, cậu có chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết, cho dù cả thế giới không có người nghe cậu nói, mình vẫn sẽ nghe cậu nói." Vu Tiểu Đồng vỗ bộp bộp lên vai Thành Thành mấy cái.
Thành Thành gật đầu, trả lời cô bé: "Cậu yên tâm đi! Mình không sao, ngày nào đó mình thực sự luẩn quẩn trong lòng nhất định sẽ nói cho cậu biết, bắt cậu phải giải quyết tốt hậu quả cho mình!"
Thành Thành nói xong, hai người thật vui vẻ đi về lớp.
Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc bên nhau ba tháng, ngoại trừ hôn môi, nắm tay ra, Trình Hàn Lang cũng không có tiến thêm một bước nào. Điều này làm cho Ngô Ngọc cũng thấy có chút bận tâm, cô thường bảo Ngô Chấn đi chơi cùng Trình Hàn Lang khi Trình Hàn Lang đi ra ngoài. Ngoài mặt là để cho bọn họ liên hệ cảm tình, hơn thế nữa là phát huy tác dụng giám thị.
Bình thường Trình Hàn Lang và Đỗ Công ra ngoài uống rượu, đi KTV Ngô Chấn cũng đều đi cùng, ba người ngoài mặt như kiềng ba chân, kỳ thực Ngô Chấn và Đỗ Công cũng không phải hợp nhau lắm. Ngô Chấn nghĩ Đỗ Công có đôi khi quá thô tục. Mà Đỗ Công cũng hiểu được tác phong của Ngô Chấn quá quý tộc, giữa những câu nói luôn luôn hiện ra cái loại cảm giác cao cao tại thượng kia. Nếu như không phải vì Trình Hàn Lang, Đỗ Công sẽ không chọn tiếp xúc với người như vậy. (KTV: phòng hát karaoke - cao cao tại thượng: kiểu hơi hách dịch, kiêu ngạo, cho mình có vị trí cao hơn người)
Trình Hàn Lang nghĩ gần đây Thành Thành có một chút thay đổi, nó trước đây ngày nghỉ cơ bản là không ra ngoài, đều là ở nhà đọc sách, thu dọn nhà cửa này nọ, hiện tại hầu như mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi. Hơn nữa ở nhà điện thoại không ngừng reo, bị Trình Hàn Lang bắt máy vài lần đều là giọng con gái, hơn nữa mỗi lần đều là người khác nhau.
Mỗi lần hỏi Thành Thành, nó hầu như đều là trả lời qua loa. Điều này làm cho Trình Hàn Lang rất nén giận, nghĩ thầm chính mình khi đó cũng rất phản nghịch, hơi chút không để ý thì sẽ lạc lối. Bình thường hắn và Ngô Ngọc ở cùng một chỗ, quan tâm đối với Thành Thành ngược lại liền giảm thiểu một chút, nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, Trình Hàn Lang quyết định tìm một cơ hội hỏi nó nghiêm túc một chút.
Kỳ thực lo lắng của Trình Hàn Lang hoàn toàn là dư thừa, mỗi lần Thành Thành ra ngoài hầu như đều là đi chạy bộ hay bơi lội vân vân, hơn nữa đều là tự mình đi một mình, có đôi khi Vu Tiểu Đồng cũng sẽ đi cùng. Nó làm những việc này hoàn toàn là để giảm bớt áp lực, cũng chính là để giết thời gian. Nó không muốn ngồi ở trước bàn miên man suy nghĩ nữa, nó muốn đem tất cả thời gian của nó sắp xếp kín hết, như vậy nó cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi đi nghĩ việc khác. Vận động mỗi ngày có thể khiến cho nó mệt chết đi được, về đến nhà có thể trực tiếp ngã đầu ngủ say. Về phần điện thoại của những bạn nữ kia, đều là các cô tự gọi tới, cũng toàn là nói về việc học tập. Thành Thành cũng không có để ý gì hết.
Một buổi tối, Trình Hàn Lang cố ý từ chối đi ra ngoài cùng Ngô Ngọc, mà về nhà chờ từ sớm. Kết quả hắn đợi mấy tiếng cũng không thấy cái bóng của Thành Thành, cho đến khi sắp đến giờ mà bình thường Trình Hàn Lang về đến nhà, Thành Thành mới mệt mỏi bụi bặm mà trở về. Trình Hàn Lang ở trên lầu thấy bóng dáng Thành Thành chạy chậm trên đường, đột nhiên muốn thử nó một lần, vì vậy hắn liền trốn trong nhà vệ sinh.
Thành Thành về đến nhà đầu tiên là đến phòng ngủ, khóa cửa chắc chắn từ bên trong, sau đó thay quần áo ra. Trình Hàn Lang nghe tiếng động vọng lại từ bên ngoài, tìm một cơ hội đi xuống lầu, ở dưới lầu đợi một hồi lại đi lên lần nữa. Thành Thành nghe tiến mở cửa, thấy Trình Hàn Lang đi vào, có chút buồn bực nói: "Hôm nay sao anh không cầm túi theo a?"
Trình Hàn Lang không trả lời vấn đề của nó, mà cố ý hỏi nó: "Tối em về lúc mấy giờ?"
Thành Thành suy nghĩ một hồi, nói: "Tan học em đã về rồi."
"Cũng được hơn 3 tiếng rồi?" Ánh mắt của Trình Hàn Lang có chút nguy hiểm, Thành Thành có chút lo lắng bất an mà dạ một tiếng. Trình Hàn Lang nhìn nó không có chút biểu tình có lỗi nào, hơn nữa liên tục nói dối cũng không phải không được tự nhiên như trước, lửa giận dồn nén liền bạo phát ngay lúc này.
Trình Hàn Lang khẽ nghiến răng nói: "Được, em không phải đã về từ sớm rồi sao? Anh đây liền nhìn xem em về sớm tới đâu?" Thành Thành thấy Trình Hàn Lang đi gần về phía mình, cả người hận không thể co lại thành một cái bánh pút-đing nhỏ. Mắt thấy tay của Trình Hàn Lang sắp giơ lên rồi, Thành Thành tung chân liền chạy vào phòng, sau đó đem cửa khóa lại từ bên trong. Trình Hàn Lang căn bản không ngờ rằng nó sẽ chạy, nó bình thường giả bộ ngoan ngoãn này nọ, bây giờ lại dám chạy, xem ra vấn đề thực sự rất nghiêm trọng.
Trình Hàn Lang đi đến đẩy cửa ra, cửa đương nhiên bị khóa trái. Trình Hàn Lang gõ cửa, Thành Thành không ra, Trình Hàn Lang nói vào phía bên trong cửa: "Trình Thành, em mở cửa ra, anh không đánh em, anh chỉ nói với em mấy câu."
Thành Thành cũng không biết vừa rồi sao mình lại nghĩ đến việc trốn đi, trái lại nó không phải là bởi vì quá sợ Trình Hàn Lang đánh nó, chỉ là sợ nhìn thấy biểu tình của Trình Hàn Lang. Nó không nghĩ tới ngày hôm nay chuyện này sẽ bị phát hiện, cho nên chuyện nó nghĩ tới đầu tiên chính là trốn tránh.
Trình Hàn Lang vẫn đang gõ cửa, Thành Thành không có đi ra mở, chỉ chốc lát sau, kiên trì của Trình Hàn Lang đã tiêu hao hết, cuối cùng hướng bên trong nói một câu:
"Trình Thành, nếu như anh đếm tới ba em không mở cửa anh liền đi, em không phải là không muốn nhìn thấy anh sao? Anh đây sẽ không trở lại nữa. Một... hai..."
Thành Thành nghe một câu như vậy liền lập tức choáng váng, nhanh chóng chạy ra cửa. Chỉ là đi tới nửa đường đột nhiên bước thế nào cũng không đi được, chân nặng như đổ chì, cả người toàn thân mệt lả. Nó muốn đến cửa trước khi đến ba, thế nhưng thân thể không nghe nó điều khiển, mồ hôi trên trán theo gò má chảy xuống, Thành Thành cảm thấy có thứ gì đó trong nháy mắt đã sụp đổ rồi, "Anh, đừng đếm..."
Trình Hàn Lang tức giận đếm tới ba, thấy Thành Thành không có phản ứng, cầm lấy áo khoác đi ra cửa. Thành Thành trong mông lung nghe tiếng cửa nhà mở, nhưng nó lại không mở mắt ra nổi.
Lúc Trình Hàn Lang ra cửa liền gọi điện thoại cho Ngô Ngọc, nói buổi tối muốn đi ra ngoài chơi một đêm, Ngô Ngọc cao hứng vô cùng, ở nhà ăn mặc trang điểm một phen liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Lúc nhìn thấy Trình Hàn Lang, Ngô Ngọc còn kỳ quái hỏi: "Không phải hôm nay anh nói phải về nhà sớm sao? Tại sao lại ra ngoài rồi?"
Trình Hàn Lang ôm eo của cô, vừa đi về phía trước vừa nói: "Đừng hỏi, tối hôm nay anh sẽ đi với em, em thích chơi cái gì thì chơi cái đó."
"Thực sự?" Ngô Ngọc mở to hai mắt hỏi.
"Còn lừa em sao, cũng không thực sự đâu!" Ngô Ngọc nghe xong thì vui vẻ vô cùng, lập tức nói muốn đi chỗ nào, Trình Hàn Lang không hề có một tí phản đối, nhất nhất đáp ứng.
Cuối cùng lúc hai người ăn cơm trong nhà hàng xong, Trình Hàn Lang nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, ra ngoài đã 3 tiếng, vẫn là có chút không yên lòng. Hắn quay đầu nói với Ngô Ngọc: "Như vậy đi! Anh vẫn là đưa em trở về đi, ngày mai em còn phải đến trường đó, sau này có cơ hội lại ra ngoài."
Ngô Ngọc vừa nghe vậy nước mắt liền ngấn đọng, cô quay đầu sang chỗ khác tức giận nói: "Không phải anh nói hôm nay theo em cả đêm sao? Vì sao lại nuốt lời? Anh cứ luôn như vậy, tại sao anh cứ không chịu theo em nhiều hơn một chút?"
Ngô Ngọc càng nói càng thấy ủy khuất, cuối cùng liền khóc lên. "Mỗi lần như vậy em đều đau khổ chờ đợi, thật vất vả chờ được đến khi anh đổi ý, anh có biết tâm tình em như thế nào không? Mỗi lần như vậy em đều vô cùng khó chịu, nhưng em lại không thể nói cho anh biết, em biết anh không thích người hay oán trách."
Trình Hàn Lang nhìn thấy cô rơi nước mắt, trong lòng cũng không nỡ, lập tức lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, tốt tính nói: "Là anh không chú ý tới em, ngày hôm nay nói ở cùng em một đêm thì một đêm, em cũng đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi!"
Ngô Ngọc nép vào lòng Trình Hàn Lang lập tức ngừng khóc, thật vui vẻ mà cũng Trình Hàn Lang đi về phía trước. Trình Hàn Lang vừa đi vừa xoa dịu bản thân, hôm nay là Thành Thành tự làm tự chịu, nó thật sự hơi quá đáng, cho nó chút nghiêm phạt cũng tốt.
"Có phải mình có vẻ rất mềm yếu, rất không giống đàn ông không?" Thành Thành ngượng ngùng hỏi.
"Không phải, chỉ là vẻ ngoài của cậu cho người ta cảm giác như một người cần được người khác bảo vệ, thế nhưng cậu cứng cỏi hơn so với rất nhiều nam sinh trong lớp chúng ta. Là bọn họ? Nhìn mấy đám nhân mô cẩu dạng kìa, kỳ thực đều là miệng cọp gan thỏ." Vu Tiểu Đồng vô cùng nghiêm túc nói. (nhân mô cẩu dạng: hình người dạng chó, kiểu như mặt người dạ thú ý, nhưng mức độ nhẹ hơn và có ý mỉa nhiều hơn là mắng chửi, chủ yếu để nói người hình thức đàng hoàng nhưng bên trong ko đc tốt đẹp như vậy)
"Cũng chỉ có cậu mới đánh giá cao mình như vậy, mình đâu có... Vậy cậu nói xem rốt cuộc là không giống chỗ nào a?" Thành Thành tò mò hỏi.
Vu Tiểu Đồng đứng lên hoạt động một chút, vừa vươn dài cánh tay vừa nói: "Mình nghĩ cậu đặc biệt u buồn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Phần lớn mọi người còn cho rằng cậu như một đứa bé, nhưng mình lại nghĩ cậu không giống đám nam sinh cả ngày làm càn trong trường chúng ta, cậu luôn luôn một mình tự ưu thương..."
Đang nói, Vu Tiểu Đồng bỗng nhiên hưng phấn: "Đoạn thoại vừa rồi mình nói có phải đặc biệt có ý thơ không? Mình con mẹ nó chưa từng xúc động như vậy bao giờ, mình nói đúng chưa?"
"Ừ! Thật đúng, người khác mình không biết thế nào, nhưng bản thân mình... cũng chỉ có cậu có thể nhìn thấu được." Thành Thành cười khổ một cái.
"Thành Thành, cậu gặp phải chuyện gì đúng không? Có chuyện gì cậu cũng nói cho mình biết đi, trời có sập xuống, mình chống cho cậu. Chỉ cần cậu đừng có giấu trong lòng, mình thấy cậu khó chịu mình cũng uất ức." Vu Tiểu Đồng nói những lời này vô cùng chân thành, khiến cho Thành Thành cảm động không biết phải biểu đạt thế nào cho tốt.
Vu Tiểu Đồng thấy Thành Thành ném qua ánh mắt cảm động không gì sánh được, cố ý run lên vài cái, sau đó rất dũng cảm mà nói: "Cậu đừng có thích mình nhá! Bằng không đám con gái lớp mình dù dùng ánh mắt cũng phải giết chết mình đó. Hơn nữa mình không có hứng thú với con trai!"
Thành Thành liền vội vàng lắc đầu, "Không có đâu, làm gì có nữ sinh nào dám cùng cậu phân cao thấp chứ?"
Vu Tiểu Đồng giơ nắm tay lên, rất tự hào nói: "Đừng nói nữ, nam cũng không phải là đối thủ của mình!"
Thành Thành ở bên cạnh nhìn cô bé cười, thoáng cái thấy thật hâm mộ Vu Tiểu Đồng, có thể sống phóng khoáng như thế, cái gì cũng không sợ, mình là một nam sinh lại rụt rụt rè rè cả ngày.
"Thành Thành, cậu có chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết, cho dù cả thế giới không có người nghe cậu nói, mình vẫn sẽ nghe cậu nói." Vu Tiểu Đồng vỗ bộp bộp lên vai Thành Thành mấy cái.
Thành Thành gật đầu, trả lời cô bé: "Cậu yên tâm đi! Mình không sao, ngày nào đó mình thực sự luẩn quẩn trong lòng nhất định sẽ nói cho cậu biết, bắt cậu phải giải quyết tốt hậu quả cho mình!"
Thành Thành nói xong, hai người thật vui vẻ đi về lớp.
Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc bên nhau ba tháng, ngoại trừ hôn môi, nắm tay ra, Trình Hàn Lang cũng không có tiến thêm một bước nào. Điều này làm cho Ngô Ngọc cũng thấy có chút bận tâm, cô thường bảo Ngô Chấn đi chơi cùng Trình Hàn Lang khi Trình Hàn Lang đi ra ngoài. Ngoài mặt là để cho bọn họ liên hệ cảm tình, hơn thế nữa là phát huy tác dụng giám thị.
Bình thường Trình Hàn Lang và Đỗ Công ra ngoài uống rượu, đi KTV Ngô Chấn cũng đều đi cùng, ba người ngoài mặt như kiềng ba chân, kỳ thực Ngô Chấn và Đỗ Công cũng không phải hợp nhau lắm. Ngô Chấn nghĩ Đỗ Công có đôi khi quá thô tục. Mà Đỗ Công cũng hiểu được tác phong của Ngô Chấn quá quý tộc, giữa những câu nói luôn luôn hiện ra cái loại cảm giác cao cao tại thượng kia. Nếu như không phải vì Trình Hàn Lang, Đỗ Công sẽ không chọn tiếp xúc với người như vậy. (KTV: phòng hát karaoke - cao cao tại thượng: kiểu hơi hách dịch, kiêu ngạo, cho mình có vị trí cao hơn người)
Trình Hàn Lang nghĩ gần đây Thành Thành có một chút thay đổi, nó trước đây ngày nghỉ cơ bản là không ra ngoài, đều là ở nhà đọc sách, thu dọn nhà cửa này nọ, hiện tại hầu như mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi. Hơn nữa ở nhà điện thoại không ngừng reo, bị Trình Hàn Lang bắt máy vài lần đều là giọng con gái, hơn nữa mỗi lần đều là người khác nhau.
Mỗi lần hỏi Thành Thành, nó hầu như đều là trả lời qua loa. Điều này làm cho Trình Hàn Lang rất nén giận, nghĩ thầm chính mình khi đó cũng rất phản nghịch, hơi chút không để ý thì sẽ lạc lối. Bình thường hắn và Ngô Ngọc ở cùng một chỗ, quan tâm đối với Thành Thành ngược lại liền giảm thiểu một chút, nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, Trình Hàn Lang quyết định tìm một cơ hội hỏi nó nghiêm túc một chút.
Kỳ thực lo lắng của Trình Hàn Lang hoàn toàn là dư thừa, mỗi lần Thành Thành ra ngoài hầu như đều là đi chạy bộ hay bơi lội vân vân, hơn nữa đều là tự mình đi một mình, có đôi khi Vu Tiểu Đồng cũng sẽ đi cùng. Nó làm những việc này hoàn toàn là để giảm bớt áp lực, cũng chính là để giết thời gian. Nó không muốn ngồi ở trước bàn miên man suy nghĩ nữa, nó muốn đem tất cả thời gian của nó sắp xếp kín hết, như vậy nó cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi đi nghĩ việc khác. Vận động mỗi ngày có thể khiến cho nó mệt chết đi được, về đến nhà có thể trực tiếp ngã đầu ngủ say. Về phần điện thoại của những bạn nữ kia, đều là các cô tự gọi tới, cũng toàn là nói về việc học tập. Thành Thành cũng không có để ý gì hết.
Một buổi tối, Trình Hàn Lang cố ý từ chối đi ra ngoài cùng Ngô Ngọc, mà về nhà chờ từ sớm. Kết quả hắn đợi mấy tiếng cũng không thấy cái bóng của Thành Thành, cho đến khi sắp đến giờ mà bình thường Trình Hàn Lang về đến nhà, Thành Thành mới mệt mỏi bụi bặm mà trở về. Trình Hàn Lang ở trên lầu thấy bóng dáng Thành Thành chạy chậm trên đường, đột nhiên muốn thử nó một lần, vì vậy hắn liền trốn trong nhà vệ sinh.
Thành Thành về đến nhà đầu tiên là đến phòng ngủ, khóa cửa chắc chắn từ bên trong, sau đó thay quần áo ra. Trình Hàn Lang nghe tiếng động vọng lại từ bên ngoài, tìm một cơ hội đi xuống lầu, ở dưới lầu đợi một hồi lại đi lên lần nữa. Thành Thành nghe tiến mở cửa, thấy Trình Hàn Lang đi vào, có chút buồn bực nói: "Hôm nay sao anh không cầm túi theo a?"
Trình Hàn Lang không trả lời vấn đề của nó, mà cố ý hỏi nó: "Tối em về lúc mấy giờ?"
Thành Thành suy nghĩ một hồi, nói: "Tan học em đã về rồi."
"Cũng được hơn 3 tiếng rồi?" Ánh mắt của Trình Hàn Lang có chút nguy hiểm, Thành Thành có chút lo lắng bất an mà dạ một tiếng. Trình Hàn Lang nhìn nó không có chút biểu tình có lỗi nào, hơn nữa liên tục nói dối cũng không phải không được tự nhiên như trước, lửa giận dồn nén liền bạo phát ngay lúc này.
Trình Hàn Lang khẽ nghiến răng nói: "Được, em không phải đã về từ sớm rồi sao? Anh đây liền nhìn xem em về sớm tới đâu?" Thành Thành thấy Trình Hàn Lang đi gần về phía mình, cả người hận không thể co lại thành một cái bánh pút-đing nhỏ. Mắt thấy tay của Trình Hàn Lang sắp giơ lên rồi, Thành Thành tung chân liền chạy vào phòng, sau đó đem cửa khóa lại từ bên trong. Trình Hàn Lang căn bản không ngờ rằng nó sẽ chạy, nó bình thường giả bộ ngoan ngoãn này nọ, bây giờ lại dám chạy, xem ra vấn đề thực sự rất nghiêm trọng.
Trình Hàn Lang đi đến đẩy cửa ra, cửa đương nhiên bị khóa trái. Trình Hàn Lang gõ cửa, Thành Thành không ra, Trình Hàn Lang nói vào phía bên trong cửa: "Trình Thành, em mở cửa ra, anh không đánh em, anh chỉ nói với em mấy câu."
Thành Thành cũng không biết vừa rồi sao mình lại nghĩ đến việc trốn đi, trái lại nó không phải là bởi vì quá sợ Trình Hàn Lang đánh nó, chỉ là sợ nhìn thấy biểu tình của Trình Hàn Lang. Nó không nghĩ tới ngày hôm nay chuyện này sẽ bị phát hiện, cho nên chuyện nó nghĩ tới đầu tiên chính là trốn tránh.
Trình Hàn Lang vẫn đang gõ cửa, Thành Thành không có đi ra mở, chỉ chốc lát sau, kiên trì của Trình Hàn Lang đã tiêu hao hết, cuối cùng hướng bên trong nói một câu:
"Trình Thành, nếu như anh đếm tới ba em không mở cửa anh liền đi, em không phải là không muốn nhìn thấy anh sao? Anh đây sẽ không trở lại nữa. Một... hai..."
Thành Thành nghe một câu như vậy liền lập tức choáng váng, nhanh chóng chạy ra cửa. Chỉ là đi tới nửa đường đột nhiên bước thế nào cũng không đi được, chân nặng như đổ chì, cả người toàn thân mệt lả. Nó muốn đến cửa trước khi đến ba, thế nhưng thân thể không nghe nó điều khiển, mồ hôi trên trán theo gò má chảy xuống, Thành Thành cảm thấy có thứ gì đó trong nháy mắt đã sụp đổ rồi, "Anh, đừng đếm..."
Trình Hàn Lang tức giận đếm tới ba, thấy Thành Thành không có phản ứng, cầm lấy áo khoác đi ra cửa. Thành Thành trong mông lung nghe tiếng cửa nhà mở, nhưng nó lại không mở mắt ra nổi.
Lúc Trình Hàn Lang ra cửa liền gọi điện thoại cho Ngô Ngọc, nói buổi tối muốn đi ra ngoài chơi một đêm, Ngô Ngọc cao hứng vô cùng, ở nhà ăn mặc trang điểm một phen liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Lúc nhìn thấy Trình Hàn Lang, Ngô Ngọc còn kỳ quái hỏi: "Không phải hôm nay anh nói phải về nhà sớm sao? Tại sao lại ra ngoài rồi?"
Trình Hàn Lang ôm eo của cô, vừa đi về phía trước vừa nói: "Đừng hỏi, tối hôm nay anh sẽ đi với em, em thích chơi cái gì thì chơi cái đó."
"Thực sự?" Ngô Ngọc mở to hai mắt hỏi.
"Còn lừa em sao, cũng không thực sự đâu!" Ngô Ngọc nghe xong thì vui vẻ vô cùng, lập tức nói muốn đi chỗ nào, Trình Hàn Lang không hề có một tí phản đối, nhất nhất đáp ứng.
Cuối cùng lúc hai người ăn cơm trong nhà hàng xong, Trình Hàn Lang nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, ra ngoài đã 3 tiếng, vẫn là có chút không yên lòng. Hắn quay đầu nói với Ngô Ngọc: "Như vậy đi! Anh vẫn là đưa em trở về đi, ngày mai em còn phải đến trường đó, sau này có cơ hội lại ra ngoài."
Ngô Ngọc vừa nghe vậy nước mắt liền ngấn đọng, cô quay đầu sang chỗ khác tức giận nói: "Không phải anh nói hôm nay theo em cả đêm sao? Vì sao lại nuốt lời? Anh cứ luôn như vậy, tại sao anh cứ không chịu theo em nhiều hơn một chút?"
Ngô Ngọc càng nói càng thấy ủy khuất, cuối cùng liền khóc lên. "Mỗi lần như vậy em đều đau khổ chờ đợi, thật vất vả chờ được đến khi anh đổi ý, anh có biết tâm tình em như thế nào không? Mỗi lần như vậy em đều vô cùng khó chịu, nhưng em lại không thể nói cho anh biết, em biết anh không thích người hay oán trách."
Trình Hàn Lang nhìn thấy cô rơi nước mắt, trong lòng cũng không nỡ, lập tức lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, tốt tính nói: "Là anh không chú ý tới em, ngày hôm nay nói ở cùng em một đêm thì một đêm, em cũng đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi!"
Ngô Ngọc nép vào lòng Trình Hàn Lang lập tức ngừng khóc, thật vui vẻ mà cũng Trình Hàn Lang đi về phía trước. Trình Hàn Lang vừa đi vừa xoa dịu bản thân, hôm nay là Thành Thành tự làm tự chịu, nó thật sự hơi quá đáng, cho nó chút nghiêm phạt cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.