Chương 42: Lén la lén lút giấu cái gì thế?
Mao Cầu Cầu
19/01/2023
Dịch: Mạc Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt ở trong phòng tắm thêm một lúc. Cậu ngồi trong bồn, từ từ thả lỏng đầu óc, gối đầu lên thành bồn, cứ thế nhìn trần nhà đến ngẩn ngơ.
Càng ở lâu trong căn nhà này, cậu càng phát hiện nhiều chi tiết tinh tế trong kiến trúc của nó. Không gian tuy nhỏ, nhưng dường như cậu chẳng bao giờ thấy chán khi sống ở đây.
Hồi mới dọn tới, cậu không có cảm giác này. Thế mà dạo gần đây, hầu như ngày nào cũng phát hiện được điều bất ngờ. Ví dụ như đến hôm nay cậu mới biết trần nhà phòng vệ sinh được thiết kế đặc biệt, hình như là tranh ghép của tác phẩm nổi tiếng nào đó. Những mảnh ghép bị xáo trộn, cậu quan sát rồi ghi nhớ, thử sắp xếp lại chúng trong đầu.
Cậu xếp được khuôn mặt Lộ Hứa, sau đó là bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, cánh tay chắc khỏe, những múi cơ bụng quyến rũ, cả những giọt nước nhỏ xíu trượt từ cổ xuống bụng dưới khi anh mới tắm xong.
Cậu trượt xuống đáy bồn tắm. Cách một làn nước, những mảng tranh trên trần nhà đã mờ nhòe, nhưng bóng hình Lộ Hứa trong đầu lại càng thêm sống động.
Cậu thổi ra một loạt bong bóng nước, bọt văng tứ tung.
Một đôi bàn tay ôm lấy eo cậu, nhấc cả người cậu ra khỏi bồn tắm.
Giọng Lộ Hứa vang lên bên tai, anh nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ, chỉ cảm thán anh khỏe quá, nắm chặt đến nỗi eo cậu đau âm ỉ. Đồng thời, khi được anh chạm vào, có một niềm hân hoan không thể ngó lơ nổ bùng trong tim, tựa như hoa hướng dương đón nắng trổ ra bao nhiêu hạt.
“Cậu làm gì thế?” Lộ Hứa quơ tay trước mặt cậu, đôi mắt lam lạnh lùng nhuốm vẻ lo âu thật hiếm thấy, để rồi khi phát hiện cậu không bị đuối nước, lo âu biến thành tức giận.
Anh vỗ mặt cậu, “Giang Thừa Nguyệt, cậu làm gì trong bồn tắm thế? Thả hồn đi đâu mất rồi?”
Cậu rùng mình, lùi lại nửa bước, tránh tay anh, “Không có gì… em thấy thú vị thôi.”
Ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào người cậu, khiến cậu thấy bối rối, lại lùi thêm bước nữa, mông đụng vào thành bồn tắm lành lạnh, suýt thì ngã vào bồn.
Anh nhướn mày, nhanh tay kéo cậu lại. Cậu thấy gáy mình bị anh ấn hơi đau, kêu khẽ một tiếng, chân trái giẫm lên mu bàn chân phải, cả người loạng choạng ngã vào lòng anh. Bụng dưới và đùi cậu cọ vào lớp vải hơi thô ráp, có cả vài chi tiết bằng kim loại mang cảm giác lành lạnh.
Thường ngày Lộ Hứa rất chú trọng vấn đề ăn mặc, thi thoảng còn đổi phong cách theo tâm trạng và thời tiết. Anh vừa mới tắm xong, có lẽ đang thử phối đồ theo phong cách tối giản kiểu Hàn, áo trắng đơn giản của Nancy kết hợp với áo khoác vest đen. Cảm giác ram ráp và lành lạnh mà cậu cảm nhận được đến từ chiếc vest và thắt lưng da màu đen với khóa hình chữ H màu vàng kim của anh. Khóa thắt lưng cọ vào người làm cậu rùng mình, bấy giờ mới nhận ra mình đang khỏa thân.
“Giang Thừa Nguyệt.” Lộ Hứa không vội đẩy cậu ra mà kéo nhẹ tóc gáy, nửa cười nửa không nói: “Anh vừa mới thử xong trang phục cho ngày mai mà cậu làm dính bao nhiêu nước thế này, còn mặc kiểu gì được nữa.”
Rõ ràng đang bị mắng nhưng Giang Thừa Nguyệt không phản bác nổi câu nào.
Cậu không biết mình ở trong phòng tắm bao lâu, chỉ biết hơi nước mờ ảo đã choán hết không gian nhỏ bé này. Không khí nóng ẩm tràn vào khoang mũi làm cậu cảm thấy như đang chìm trong hồ nước xanh ngọc trong khi rõ ràng đã được anh nhấc ra khỏi bồn tắm.
Hết đường cứu chữa rồi, hủy diệt đi thôi.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mặc đồ ngủ vào đi. Hay là muốn anh mặc hộ?” Lộ Hứa nhìn xoáy vào cậu rồi quay người chực đi, sau đấy lại vòng về, xả hết nước trong bồn tắm, cốc đầu cậu một cái mới ra ngoài.
Giang Thừa Nguyệt xoa chỗ đau trên đầu, lề mà lề mề mặc đồ ngủ, đi lùi đến bên tường với vẻ tiếc nuối.
*
Bộ ảnh đăng trên tạp chí Cocia của Giang Thừa Nguyệt được giới thời trang trong nước coi là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Lộ Hứa trong thời gian anh kiêm nhiệm giám sát tạo hình. Những nhà thiết kế Âu Mỹ đều khó thoát khỏi quan điểm thẩm mỹ ở nơi mình sinh sống, nên ít khi tạo ra được những concept làm hài lòng khán giả phương Đông. Lộ Hứa lại khác, anh sinh ra và lớn lên ở Đức, nhưng lại chịu ảnh hưởng bởi mẹ do cách dạy dỗ nhẹ nhàng, hàm súc của bà. Các bộ trang phục do anh phối kết hợp đều toát lên vẻ đẹp thách thức quan niệm cố hữu, rồi lại cho thấy nét dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài tưởng như xác xơ, bụi bặm.
Giới thời trang trong nước đánh giá rất cao bộ ảnh này. Địa vị trong ngành của Lộ Hứa cũng ngày một lên cao. Lời mời hợp tác gửi tới anh mỗi lúc một nhiều.
Gần đây, lịch trình làm việc của Lộ Hứa rất dày đặc. Sáng cuối tuần, mới hơn sáu giờ Giang Thừa Nguyệt đã bị đánh thức bởi tiếng động lúc anh dậy. Cậu nghiêng người nằm trên giường, hé mắt, thấy anh đang cầm một chiếc áo trắng in chìm hoa văn màu xanh lam đứng trước gương. Cậu ngáp khẽ rồi lại mơ màng ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy đã không còn thấy anh ở nhà.
Hôm nay cậu có lịch đi tập với ban nhạc. Có ekip chương trình đến mời bọn cậu diễn mở màn trong chương trình của họ. Cậu đồng ý, thế nên dạo này Mộng Độ đang chuẩn bị cho tiết mục mở màn đó.
Cậu đứng ở nơi Lộ Hứa đã đứng mấy tiếng trước, vắt óc suy nghĩ xem hôm nay nên mặc gì bằng vốn thẩm mỹ nghèo nàn của mình. Bỗng dưng, cứ như có một bóng đèn nhỏ bật sáng trong đầu, cậu mở tủ quần áo, lục ra một chiếc áo màu lam.
Lộ Hứa mặc màu gì thì cậu sẽ mặc màu đó. Thế này giống như họ đã hẹn trước sẽ mặc như vậy.
Cậu cố nhớ lại phong cách ăn mặc thường ngày của anh rồi tìm những bộ trang phục tương tự, ướm lên người mình. Cậu rầu rĩ nhìn quần áo trong tủ, lần đầu tiên cảm thấy mình có quá ít quần áo.
*
Tại phòng tập của ban nhạc, Mạnh Triết vừa nhìn thấy cậu là mắt sáng bừng lên, “Yo! Hôm nay chủ nhà chọn quần áo cho mày à?”
“Hả?” Giang Thừa Nguyệt bị hỏi vậy thì sững ra.
Không phải mà. Cậu chỉ bắt chước phong cách của Lộ Hứa một cách vụng về thôi. Trông khác lắm sao?
“Mày phải mặc thế này mới đẹp!” Mạnh Triết nói với vẻ ngưỡng mộ: “Thì ra thực sự có thể kết hợp hàng giá rẻ để tạo cảm giác như hàng cao cấp. Tất nhiên tiền đề là phải có ngoại hình đẹp.”
Tôn Mộc Dương vác cờ đội vào phòng, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của họ, liếc nhìn với đôi mắt chẳng hề hứng thú rồi lại hờ hững nhìn đi chỗ khác.
Lúc mời anh vào nhóm, Giang Thừa Nguyệt đã hỏi lý do ban nhạc lúc trước của anh tan rã. Khi đó anh nói là do xích mích nội bộ.
“Hát chính ơi, anh với cái cậu gì kia rốt cuộc là đang chia tay hay đang trên đường đến bước chia tay thế?” Giang Thừa Nguyệt hỏi với vẻ tò mò.
Mạnh Triết giẫm chân cậu.
Tôn Mộc Dương nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại bằng động tắc cứng ngắc như người máy, “Chia… chia tay.”
Giang Thừa Nguyệt “À” một tiếng.
“… kết thúc rồi.” Anh nói nốt.
Giang Thừa Nguyệt: “…”
Tôn Mộc Dương quay đi, lặng lẽ đi xa với bản mặt đời không còn gì luyến tiếc.
“Tao thật sự không hiểu! Thích là thích, không thích là không thích, có khó lắm đâu? Sao họ yêu nhau lại chọn chế độ khó thế?” Giang Thừa Nguyệt thắc mắc.
Mạnh Triết cười khẩy, “Đúng là tư duy kiểu trai thẳng. Khi nào mày yêu thì khắc biết.”
“Mà ngày nào họ cũng cãi nhau, cãi xong lại muốn làm hòa.” Cậu soi mói, “Có cần thiết phải thế không? Tao mà thích ai thì chắc chắn sẽ không cãi nhau với người đó.”
Mạnh Triết không muốn nói nữa, “Mày chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành thôi. Không nói chuyện này nữa, đổi chủ đề đi.”
“Tao là gay thật mà, mày đừng nói linh tinh.” Giang Thừa Nguyệt nói rất nghiêm túc.
“Vâng vâng, thế bắt đầu tập được chưa hả bạn Thừa Nguyệt?” Mạnh Triết dở khóc dở cười.
Giang Thừa Nguyệt tập xong thì đạp xe đến chi nhánh của Nancy & Deer chờ Lộ Hứa tan làm, đến nơi lại được báo rằng anh không có ở đó.
Trợ lý Vương Tuyết nói: “Cậu lên văn phòng của anh ấy chờ đi, chắc Mr. Lộ sắp về rồi. Dạo này có một bộ phim truyền hình về chủ đề thời trang, đạo diễn muốn làm thật nghiêm túc nên đã mời anh ấy đến làm cố vấn.”
Mấy hôm nay Vương Tuyết bị Lộ Hứa yêu sách đến nỗi sắp không chịu nổi, sửa sang dọn dẹp xong nhà mới thì anh không đến ở nữa, giờ lại phải đi tháo hết tranh ghép trên trần phòng tắm ở nhà cũ, bao nhiêu việc dồn vào làm không xuể.
“Vâng ạ.” Giang Thừa Nguyệt ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế của Lộ Hứa.
Bàn làm việc của anh rất rộng, chính giữa là bảng thiết kế, bên trái để một loạt vải đủ màu, bên phải có thước dây và rất nhiều bản thảo thiết kế, trong ngăn kéo chất đầy ảnh.
Giang Thừa Nguyệt thấy tò mò, muốn biết đấy là ảnh gì. Nhưng cậu chưa bao giờ tự tiện động vào đồ của người khác. Lộ Hứa không ở đây nên cậu lôi điện thoại ra chơi GarageBand, biểu tượng phần trăm pin lại báo điện thoại sắp hết pin.
Cậu cúi xuống cắm sạc, bả vai vô tình va phải ngăn kéo khiến chồng ảnh rơi xuống đất. Có một tấm lòi ra một góc, hình như là ảnh chụp người mẫu, mặt người bị các tấm ảnh khác che khuất. Cậu thấy chiếc quần túi hộp ở góc ảnh khá quen mắt bèn vươn tay ra định nhặt lên. Đột nhiên, một cánh tay cản trước trán, kéo cậu về chỗ cũ.
“Đừng sờ mó lung tung.” Lộ Hứa quở trách, cúi xuống dọn vội đống ảnh rơi dưới đất.
Giang Thừa Nguyệt nghe lời, ngồi yên một chỗ, mũi chân lại giậm nhẹ vài cái xuống đất có vẻ bồn chồn.
Lộ Hứa không về một mình. Có một cô gái trang điểm nhẹ nhàng tinh tế đang đứng nói chuyện với Vương Tuyết trước cửa phòng.
“Mr. Lộ.” Cô rất lịch sự gõ nhẹ lên cửa, liếc qua Giang Thừa Nguyệt, “Sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn cho nghệ sĩ của chúng tôi.”
“Ừm. Có việc gì thì liên hệ thẳng với trợ lý của tôi.” Lộ Hứa đáp.
Giang Thừa Nguyệt im lặng nghe cô gái nọ xin Lộ Hứa chỉ điểm, còn muốn thêm bạn trên Wechat với anh.
Lộ Hứa không buồn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thừa Nguyệt, nói với giọng điệu quái gở: “Hôm nay ăn mặc chải chuốt kĩ nhỉ, đi đâu gặp ai đấy?”
Bấy lâu nay gu thẩm mỹ của em tệ lắm mà, tự dưng ăn mặc đẹp đẽ cho ai ngắm hả?
Giang Thừa Nguyệt nghe anh nhắc đến chuyện quần áo mới nhớ ra, vội nhìn sang anh, lại thấy anh không mặc cái áo trắng in chìm hoa văn xanh lam lúc sáng.
Mối liên hệ mình tự móc nối bị đơn phương cắt đứt làm cậu chán nản cúi đầu, muốn đè chặt nỗi hụt hẫng dưới đáy lòng.
Tranh thủ lúc đó, Lộ Hứa len lén nhét tập ảnh đang cầm trong tay vào túi áo.
Giang Thừa Nguyệt thầm phỉ nhổ: Lén la lén lút giấu cái gì thế? Ảnh người mẫu hay nghệ sĩ nhà nào à? Lại còn không cho mình xem. Hừ!
Mạnh Triết đang ngồi chỉnh dây cho cây bass của mình thì nhận được tin nhắn của Giang Thừa Nguyệt.
[Măng]: Nghe đây, từ giờ trở đi tao là trai thẳng!!!
Giang Thừa Nguyệt ở trong phòng tắm thêm một lúc. Cậu ngồi trong bồn, từ từ thả lỏng đầu óc, gối đầu lên thành bồn, cứ thế nhìn trần nhà đến ngẩn ngơ.
Càng ở lâu trong căn nhà này, cậu càng phát hiện nhiều chi tiết tinh tế trong kiến trúc của nó. Không gian tuy nhỏ, nhưng dường như cậu chẳng bao giờ thấy chán khi sống ở đây.
Hồi mới dọn tới, cậu không có cảm giác này. Thế mà dạo gần đây, hầu như ngày nào cũng phát hiện được điều bất ngờ. Ví dụ như đến hôm nay cậu mới biết trần nhà phòng vệ sinh được thiết kế đặc biệt, hình như là tranh ghép của tác phẩm nổi tiếng nào đó. Những mảnh ghép bị xáo trộn, cậu quan sát rồi ghi nhớ, thử sắp xếp lại chúng trong đầu.
Cậu xếp được khuôn mặt Lộ Hứa, sau đó là bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, cánh tay chắc khỏe, những múi cơ bụng quyến rũ, cả những giọt nước nhỏ xíu trượt từ cổ xuống bụng dưới khi anh mới tắm xong.
Cậu trượt xuống đáy bồn tắm. Cách một làn nước, những mảng tranh trên trần nhà đã mờ nhòe, nhưng bóng hình Lộ Hứa trong đầu lại càng thêm sống động.
Cậu thổi ra một loạt bong bóng nước, bọt văng tứ tung.
Một đôi bàn tay ôm lấy eo cậu, nhấc cả người cậu ra khỏi bồn tắm.
Giọng Lộ Hứa vang lên bên tai, anh nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ, chỉ cảm thán anh khỏe quá, nắm chặt đến nỗi eo cậu đau âm ỉ. Đồng thời, khi được anh chạm vào, có một niềm hân hoan không thể ngó lơ nổ bùng trong tim, tựa như hoa hướng dương đón nắng trổ ra bao nhiêu hạt.
“Cậu làm gì thế?” Lộ Hứa quơ tay trước mặt cậu, đôi mắt lam lạnh lùng nhuốm vẻ lo âu thật hiếm thấy, để rồi khi phát hiện cậu không bị đuối nước, lo âu biến thành tức giận.
Anh vỗ mặt cậu, “Giang Thừa Nguyệt, cậu làm gì trong bồn tắm thế? Thả hồn đi đâu mất rồi?”
Cậu rùng mình, lùi lại nửa bước, tránh tay anh, “Không có gì… em thấy thú vị thôi.”
Ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào người cậu, khiến cậu thấy bối rối, lại lùi thêm bước nữa, mông đụng vào thành bồn tắm lành lạnh, suýt thì ngã vào bồn.
Anh nhướn mày, nhanh tay kéo cậu lại. Cậu thấy gáy mình bị anh ấn hơi đau, kêu khẽ một tiếng, chân trái giẫm lên mu bàn chân phải, cả người loạng choạng ngã vào lòng anh. Bụng dưới và đùi cậu cọ vào lớp vải hơi thô ráp, có cả vài chi tiết bằng kim loại mang cảm giác lành lạnh.
Thường ngày Lộ Hứa rất chú trọng vấn đề ăn mặc, thi thoảng còn đổi phong cách theo tâm trạng và thời tiết. Anh vừa mới tắm xong, có lẽ đang thử phối đồ theo phong cách tối giản kiểu Hàn, áo trắng đơn giản của Nancy kết hợp với áo khoác vest đen. Cảm giác ram ráp và lành lạnh mà cậu cảm nhận được đến từ chiếc vest và thắt lưng da màu đen với khóa hình chữ H màu vàng kim của anh. Khóa thắt lưng cọ vào người làm cậu rùng mình, bấy giờ mới nhận ra mình đang khỏa thân.
“Giang Thừa Nguyệt.” Lộ Hứa không vội đẩy cậu ra mà kéo nhẹ tóc gáy, nửa cười nửa không nói: “Anh vừa mới thử xong trang phục cho ngày mai mà cậu làm dính bao nhiêu nước thế này, còn mặc kiểu gì được nữa.”
Rõ ràng đang bị mắng nhưng Giang Thừa Nguyệt không phản bác nổi câu nào.
Cậu không biết mình ở trong phòng tắm bao lâu, chỉ biết hơi nước mờ ảo đã choán hết không gian nhỏ bé này. Không khí nóng ẩm tràn vào khoang mũi làm cậu cảm thấy như đang chìm trong hồ nước xanh ngọc trong khi rõ ràng đã được anh nhấc ra khỏi bồn tắm.
Hết đường cứu chữa rồi, hủy diệt đi thôi.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mặc đồ ngủ vào đi. Hay là muốn anh mặc hộ?” Lộ Hứa nhìn xoáy vào cậu rồi quay người chực đi, sau đấy lại vòng về, xả hết nước trong bồn tắm, cốc đầu cậu một cái mới ra ngoài.
Giang Thừa Nguyệt xoa chỗ đau trên đầu, lề mà lề mề mặc đồ ngủ, đi lùi đến bên tường với vẻ tiếc nuối.
*
Bộ ảnh đăng trên tạp chí Cocia của Giang Thừa Nguyệt được giới thời trang trong nước coi là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Lộ Hứa trong thời gian anh kiêm nhiệm giám sát tạo hình. Những nhà thiết kế Âu Mỹ đều khó thoát khỏi quan điểm thẩm mỹ ở nơi mình sinh sống, nên ít khi tạo ra được những concept làm hài lòng khán giả phương Đông. Lộ Hứa lại khác, anh sinh ra và lớn lên ở Đức, nhưng lại chịu ảnh hưởng bởi mẹ do cách dạy dỗ nhẹ nhàng, hàm súc của bà. Các bộ trang phục do anh phối kết hợp đều toát lên vẻ đẹp thách thức quan niệm cố hữu, rồi lại cho thấy nét dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài tưởng như xác xơ, bụi bặm.
Giới thời trang trong nước đánh giá rất cao bộ ảnh này. Địa vị trong ngành của Lộ Hứa cũng ngày một lên cao. Lời mời hợp tác gửi tới anh mỗi lúc một nhiều.
Gần đây, lịch trình làm việc của Lộ Hứa rất dày đặc. Sáng cuối tuần, mới hơn sáu giờ Giang Thừa Nguyệt đã bị đánh thức bởi tiếng động lúc anh dậy. Cậu nghiêng người nằm trên giường, hé mắt, thấy anh đang cầm một chiếc áo trắng in chìm hoa văn màu xanh lam đứng trước gương. Cậu ngáp khẽ rồi lại mơ màng ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy đã không còn thấy anh ở nhà.
Hôm nay cậu có lịch đi tập với ban nhạc. Có ekip chương trình đến mời bọn cậu diễn mở màn trong chương trình của họ. Cậu đồng ý, thế nên dạo này Mộng Độ đang chuẩn bị cho tiết mục mở màn đó.
Cậu đứng ở nơi Lộ Hứa đã đứng mấy tiếng trước, vắt óc suy nghĩ xem hôm nay nên mặc gì bằng vốn thẩm mỹ nghèo nàn của mình. Bỗng dưng, cứ như có một bóng đèn nhỏ bật sáng trong đầu, cậu mở tủ quần áo, lục ra một chiếc áo màu lam.
Lộ Hứa mặc màu gì thì cậu sẽ mặc màu đó. Thế này giống như họ đã hẹn trước sẽ mặc như vậy.
Cậu cố nhớ lại phong cách ăn mặc thường ngày của anh rồi tìm những bộ trang phục tương tự, ướm lên người mình. Cậu rầu rĩ nhìn quần áo trong tủ, lần đầu tiên cảm thấy mình có quá ít quần áo.
*
Tại phòng tập của ban nhạc, Mạnh Triết vừa nhìn thấy cậu là mắt sáng bừng lên, “Yo! Hôm nay chủ nhà chọn quần áo cho mày à?”
“Hả?” Giang Thừa Nguyệt bị hỏi vậy thì sững ra.
Không phải mà. Cậu chỉ bắt chước phong cách của Lộ Hứa một cách vụng về thôi. Trông khác lắm sao?
“Mày phải mặc thế này mới đẹp!” Mạnh Triết nói với vẻ ngưỡng mộ: “Thì ra thực sự có thể kết hợp hàng giá rẻ để tạo cảm giác như hàng cao cấp. Tất nhiên tiền đề là phải có ngoại hình đẹp.”
Tôn Mộc Dương vác cờ đội vào phòng, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của họ, liếc nhìn với đôi mắt chẳng hề hứng thú rồi lại hờ hững nhìn đi chỗ khác.
Lúc mời anh vào nhóm, Giang Thừa Nguyệt đã hỏi lý do ban nhạc lúc trước của anh tan rã. Khi đó anh nói là do xích mích nội bộ.
“Hát chính ơi, anh với cái cậu gì kia rốt cuộc là đang chia tay hay đang trên đường đến bước chia tay thế?” Giang Thừa Nguyệt hỏi với vẻ tò mò.
Mạnh Triết giẫm chân cậu.
Tôn Mộc Dương nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại bằng động tắc cứng ngắc như người máy, “Chia… chia tay.”
Giang Thừa Nguyệt “À” một tiếng.
“… kết thúc rồi.” Anh nói nốt.
Giang Thừa Nguyệt: “…”
Tôn Mộc Dương quay đi, lặng lẽ đi xa với bản mặt đời không còn gì luyến tiếc.
“Tao thật sự không hiểu! Thích là thích, không thích là không thích, có khó lắm đâu? Sao họ yêu nhau lại chọn chế độ khó thế?” Giang Thừa Nguyệt thắc mắc.
Mạnh Triết cười khẩy, “Đúng là tư duy kiểu trai thẳng. Khi nào mày yêu thì khắc biết.”
“Mà ngày nào họ cũng cãi nhau, cãi xong lại muốn làm hòa.” Cậu soi mói, “Có cần thiết phải thế không? Tao mà thích ai thì chắc chắn sẽ không cãi nhau với người đó.”
Mạnh Triết không muốn nói nữa, “Mày chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành thôi. Không nói chuyện này nữa, đổi chủ đề đi.”
“Tao là gay thật mà, mày đừng nói linh tinh.” Giang Thừa Nguyệt nói rất nghiêm túc.
“Vâng vâng, thế bắt đầu tập được chưa hả bạn Thừa Nguyệt?” Mạnh Triết dở khóc dở cười.
Giang Thừa Nguyệt tập xong thì đạp xe đến chi nhánh của Nancy & Deer chờ Lộ Hứa tan làm, đến nơi lại được báo rằng anh không có ở đó.
Trợ lý Vương Tuyết nói: “Cậu lên văn phòng của anh ấy chờ đi, chắc Mr. Lộ sắp về rồi. Dạo này có một bộ phim truyền hình về chủ đề thời trang, đạo diễn muốn làm thật nghiêm túc nên đã mời anh ấy đến làm cố vấn.”
Mấy hôm nay Vương Tuyết bị Lộ Hứa yêu sách đến nỗi sắp không chịu nổi, sửa sang dọn dẹp xong nhà mới thì anh không đến ở nữa, giờ lại phải đi tháo hết tranh ghép trên trần phòng tắm ở nhà cũ, bao nhiêu việc dồn vào làm không xuể.
“Vâng ạ.” Giang Thừa Nguyệt ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế của Lộ Hứa.
Bàn làm việc của anh rất rộng, chính giữa là bảng thiết kế, bên trái để một loạt vải đủ màu, bên phải có thước dây và rất nhiều bản thảo thiết kế, trong ngăn kéo chất đầy ảnh.
Giang Thừa Nguyệt thấy tò mò, muốn biết đấy là ảnh gì. Nhưng cậu chưa bao giờ tự tiện động vào đồ của người khác. Lộ Hứa không ở đây nên cậu lôi điện thoại ra chơi GarageBand, biểu tượng phần trăm pin lại báo điện thoại sắp hết pin.
Cậu cúi xuống cắm sạc, bả vai vô tình va phải ngăn kéo khiến chồng ảnh rơi xuống đất. Có một tấm lòi ra một góc, hình như là ảnh chụp người mẫu, mặt người bị các tấm ảnh khác che khuất. Cậu thấy chiếc quần túi hộp ở góc ảnh khá quen mắt bèn vươn tay ra định nhặt lên. Đột nhiên, một cánh tay cản trước trán, kéo cậu về chỗ cũ.
“Đừng sờ mó lung tung.” Lộ Hứa quở trách, cúi xuống dọn vội đống ảnh rơi dưới đất.
Giang Thừa Nguyệt nghe lời, ngồi yên một chỗ, mũi chân lại giậm nhẹ vài cái xuống đất có vẻ bồn chồn.
Lộ Hứa không về một mình. Có một cô gái trang điểm nhẹ nhàng tinh tế đang đứng nói chuyện với Vương Tuyết trước cửa phòng.
“Mr. Lộ.” Cô rất lịch sự gõ nhẹ lên cửa, liếc qua Giang Thừa Nguyệt, “Sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn cho nghệ sĩ của chúng tôi.”
“Ừm. Có việc gì thì liên hệ thẳng với trợ lý của tôi.” Lộ Hứa đáp.
Giang Thừa Nguyệt im lặng nghe cô gái nọ xin Lộ Hứa chỉ điểm, còn muốn thêm bạn trên Wechat với anh.
Lộ Hứa không buồn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thừa Nguyệt, nói với giọng điệu quái gở: “Hôm nay ăn mặc chải chuốt kĩ nhỉ, đi đâu gặp ai đấy?”
Bấy lâu nay gu thẩm mỹ của em tệ lắm mà, tự dưng ăn mặc đẹp đẽ cho ai ngắm hả?
Giang Thừa Nguyệt nghe anh nhắc đến chuyện quần áo mới nhớ ra, vội nhìn sang anh, lại thấy anh không mặc cái áo trắng in chìm hoa văn xanh lam lúc sáng.
Mối liên hệ mình tự móc nối bị đơn phương cắt đứt làm cậu chán nản cúi đầu, muốn đè chặt nỗi hụt hẫng dưới đáy lòng.
Tranh thủ lúc đó, Lộ Hứa len lén nhét tập ảnh đang cầm trong tay vào túi áo.
Giang Thừa Nguyệt thầm phỉ nhổ: Lén la lén lút giấu cái gì thế? Ảnh người mẫu hay nghệ sĩ nhà nào à? Lại còn không cho mình xem. Hừ!
Mạnh Triết đang ngồi chỉnh dây cho cây bass của mình thì nhận được tin nhắn của Giang Thừa Nguyệt.
[Măng]: Nghe đây, từ giờ trở đi tao là trai thẳng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.