Chương 27: Oa oa
Mao Cầu Cầu
19/01/2023
Dịch: Mạc Nguyệt
Dãy đèn của trung tâm thương mại sau lưng lần lượt tối om. Giang Thừa Nguyệt đưa bánh bao xong liền hối hận. Cậu nhớ ra buổi sáng thứ hai sau khi ở chung với Lộ Hứa, cậu đã tốt bụng mời anh ăn bánh bao. Lúc đó anh phản ứng rất gay gắt, dường như cảm thấy không tài nào hiểu được cậu. Suốt một thời gian dài sau đấy, cậu vẫn luôn cho rằng anh Lộ là nhà thiết kế lớn không nhiễm khói bụi trần gian.
Cậu vỗ lên mu bàn tay anh ra vẻ thấu hiểu, rồi chìa tay ra, ý bảo anh trả bánh bao cho mình.
Lộ Hứa nhướng mày: “Làm gì có chuyện đã cho rồi còn đòi lại? Sao cậu mâu thuẫn thế?”
“Thế anh có ăn không? Anh thì chắc là ăn không quen đâu.”
Vẻ mặt lúc đòi lại đồ ăn của cậu quá nghiêm túc, chút xao xuyến vừa gợn lên trong lòng Lộ Hứa lập tức tản đi hết, “Không ngon cậu còn mời anh ăn làm gì.”
Giang Thừa Nguyệt nghĩ lại thấy cũng có lý. Một nhà thiết kế thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế như Lộ Hứa làm sao có thể cùng cậu ngồi ở bồn hoa ven đường gặm bánh bao được, tin này mà lan ra thì mất hết cả hình tượng.
“Em cũng muốn mời cái khác lắm. Nhưng em nghèo quá mà.” Cậu gãi đầu gãi tai, trông hơi tủi thân.
Hôm nay anh giúp cậu lên đồ, giám sát cả quá trình chụp ảnh bìa, bận rộn hơn nửa ngày trời. Cậu vốn chẳng cho rằng mấy bức ảnh đó có thể kiếm ra tiền, nên thực ra… cậu rất muốn mời anh ăn cái khác thay lời cảm ơn.
Bóng đèn trên đầu cậu bật sáng.
Lộ Hứa đang chờ phản ứng của cậu. Gần đây có một nhà hàng 3 sao Michelin, xa hơn chút nữa có đến mấy gian bếp phục vụ riêng cho các nhà thiết kế. Chỉ cần cậu ngỏ ý, anh có thể gọi tài xế đưa họ qua đó ngay lập tức.
Cuối cùng Giang Thừa Nguyệt cũng lên tiếng: “Anh Lộ, anh có thể…”
Lộ Hứa nhướng mày, chờ câu sau. Anh đang rất thích thú chờ xem cậu ỷ lại mình.
Giang Thừa Nguyệt mở to đôi mắt sáng long lanh: “Anh có thể cho em mượn 20 tệ không?”
“Chỉ 20 thôi?” Cái này không giống dự đoán của anh lắm.
Trên người anh chỉ có thẻ tín dụng, không có tiền mặt. Để làm cậu hài lòng, anh đưa thẻ rồi nói luôn mật khẩu, đi cùng cậu ra ATM gần đó rút một tờ 100 tệ, rồi lại nhìn cậu vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh đổi tiền thành năm tờ 20 tệ.
Thường ngày Lộ Hứa làm việc ở văn phòng của Nancy & Deer, có đi xã giao cũng toàn là các show thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng. Hôm nay, một buổi tối giữa hè, lần đầu tiên trong đời anh đi cùng Giang Thừa Nguyệt len lỏi giữa các con ngõ nhỏ ở khu phố cổ.
Tiếng lá reo xào xạc xung quanh, đằng sau có người đi xe đạp bấm chuông ring ring.
Anh còn đang nghĩ đây là cái gì thì cậu bỗng nắm tay, kéo anh sang bên đường, tránh hai chiếc xe đẹp kiểu cũ.
“Cậu nhóc này ăn mặc tử tế, mặt mũi sáng sủa mà sao cứ đi ra giữa đường thế hả?!” Bác gái đi xe đạp quay đầu lại trách Lộ Hứa.
“Cháu xin lỗi ạ!” Giang Thừa Nguyệt cười hì hì đáp lại. Cậu chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay Lộ Hứa, vội vàng buông ra. “Ấy, trước khi kéo anh, em quên lau tay rồi.”
Cậu lo anh không vui, nhưng vừa mới buông tay, anh đã nắm chặt lấy ngón tay cậu, không cho cậu bỏ ra.
Cậu thử nhúc nhích ngón tay, muốn rút lại. Nhưng anh ấn rất chặt, thậm chí còn kéo mạnh làm cậu lảo đảo.
Đầu ngón tay cậu cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Anh Lộ… làm sao thế?
Giang Thừa Nguyệt suy đi nghĩ lại, cảm thấy chắc là trước lúc “hạ phàm”, anh chưa nhìn thấy mấy con phố đông đúc, chật chội thế này bao giờ nên không quen, nhưng không nói gì. Thế là cậu xung phong làm người dẫn đường, mặc cho anh nắm tay mình, còn lắc qua lắc lại tỏ ý anh cứ yên tâm.
Lộ Hứa chủ động nắm tay tự dưng được đáp lại, bên tai như có chú chim nhỏ Nancy hí hửng vỗ cánh, mang theo lông vũ mềm mại và ánh dương ấm áp xông thẳng vào lòng anh.
Anh nghĩ kĩ rồi, không cần biết cậu lấy 20 tệ đó để mời anh ăn gì, anh đều sẽ khen hai câu.
Đột nhiên anh không còn ghét quán vỉa hè hay phố ăn vặt ở chợ đêm gần sông nữa.
Giang Thừa Nguyệt nói liến thoắng, kể cho anh nghe lịch sử của con phố này.
Hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng chân trước cửa một quán mạt chược Tứ Xuyên.
Lộ Hứa: “???”
“Anh đứng yên ở đây nhé, đừng đi lung tung. Em biểu diễn cho anh xem.” Giang Thừa Nguyệt nói rồi dành năm mươi phút để ngồi ở bàn mạt chược, biến 20 tệ thành 200 tệ.
Lộ Hứa cầm cốc cà phê đen và cốc nước có ga do trợ lý phòng kinh doanh đưa tới, chau mày bước vào quán mạt chược, vừa khéo thấy Giang Thừa Nguyệt lật một hàng con bài trắng xanh lục, chỉ vào người đối diện, nói: “Háp pì! (tiếng Tứ Xuyên, nghĩa là ngốc) Bài tốt mà chơi nát quá. Đưa tiền đây!”
“Happy?” Lộ Hứa nghe mà nhíu mày.
Vui thế cơ à?
Cậu bỏ anh ở ngoài, không cho anh vào, còn cậu thì chơi vui thế này sao?
“A, anh Lộ!” Giang Thừa Nguyệt trông thấy anh vào lập tức đứng dậy xua tay, “Tôi không chơi nữa.”
Mấy người ở bàn mạt chược đang định khuyên cậu lần sau lại tới, sợ cậu thắng to rồi lủi mất, vừa ngẩng lên đã trống thấy Lộ Hứa đứng cạnh cửa. Anh được thừa hưởng chiều cao từ ông bố người Đức, bảo vệ quán mạt chược còn thấp hơn anh gần một cái đầu. Anh sải bước tiến vào, hơi cúi đầu nhìn xung quanh, trông có vẻ không vui, toàn thân như tỏa ra hơi lạnh, hệt một cột băng giữa ngày hè nắng gắt. Dù là mái tóc nâu sẫm hay đôi mắt xanh thì đều lạc quẻ với bầu không khí của quán mạt chược trong con ngõ nhỏ này, nhìn là biết người ở đẳng cấp khác.
“Oa oa là người Tứ Xuyên hả? Lần sau lại tới chơi mạt chược nhé!” Có người hô.
“Không tới đâu.” Giang Thừa Nguyệt cười từ chối, đẩy Lộ Hứa ra ngoài, “Mình đi thôi anh.”
“Cậu đến đây chỉ để biến 20 tệ thành 200 tệ?” Lộ Hứa không cười, đôi mắt lam sâu thẳm như biển băng xa xôi, ẩn chứa những suy tư trầm lắng.
Giang Thừa Nguyệt không nhận ra anh đang không vui. Má cậu ửng hồng vì phấn khích và căng thẳng. Nghe anh hỏi vậy, cậu hơi kiễng chân, đặt ngón trỏ lên môi anh: “Suỵt! Anh đừng nói với mẹ em là em chơi mạt chược nhé, cũng không được nói với cô Lộ Niệm.”
Mùi băng lạnh quanh người Lộ Hứa lập tức tản đi, trở thành mùi nước hoa nam nhàn nhạt, hương cuối thoáng mùi phật thủ dịu nhẹ.
Anh cười nhẹ tỏ vẻ không bận tâm lắm. “Tại sao?”
“Ừm…”
Giang Thừa Nguyệt ngập ngừng. Hồi cấp hai cậu nghịch hơn bây giờ, Khúc Tịnh quanh năm ở nước ngoài, nhà chả có ai quản, nên cậu theo chân học sinh cấp ba đến quán mạt chược mấy ngày, vốn chỉ định làm quần chúng cổ vũ, ai ngờ cậu được trời phú cho đầu óc nhanh nhạy với các trò chơi tính toán, suýt nữa thì thành thần bài đất Thành Đô.
Giữa năm ấy, Khúc Tịnh theo đội y tế về nước, cầm theo món đồ chơi nhỏ ở châu Phi về nhà lại thấy nhà cửa vắng tanh, sau đấy tóm được Giang Thừa Nguyệt đang vừa cắn ống hút uống nước hoa quả vừa chơi bài, xách về nhà, đánh cho một trận nhừ đòn như thịt kho măng trúc, khiến hồn thần bài chui lại vào nôi.
Mỗi lần nhớ đến chuyện này, cậu lại thấy ấm ức. Nhưng Lộ Hứa muốn nghe, nên cậu đành đỏ mặt ấp úng kể lại toàn bộ quá trình, thi thoảng còn nhận lại nụ cười giễu chẳng rõ ý tứ.
“Thế mà còn dám chơi? Ngứa đòn hả?” Lộ Hứa hỏi, nửa cười nửa không.
“Vì anh chứ sao!” Giang Thừa Nguyệt phe phẩy hai tờ tiền hồng phấn mới toanh trước mặt anh, ra vẻ đắc ý lắm, rồi đẩy tay anh ra, nghênh ngang đi về phía trước: “Mình đi thôi anh, em dẫn anh đến chỗ này thú vị lắm.”
Vì tôi? Lộ Hứa bước chậm lại nửa nhịp, hỏi: “Chưa từng làm thế vì ai khác?”
“Chưa. Một là để mình vui, hai là vì anh Lộ Hứa, em chưa đánh mạt chược vì người khác bao giờ, sau này cũng không chơi nữa. Anh không được kể tội em đâu đấy!”
Đèn đường kéo bóng cậu ra thật dài. Cậu đeo balo, dắt dùi trống bên eo. Bóng vài chiếc lá khô đong đưa trên mái tóc màu sợi đay.
Trước đây, Lộ Hứa cảm thấy cậu ăn mặc kiểu này trống rất quê. Bây giờ anh lại chỉ thấy thích mắt.
“Oa oa.” Anh đột nhiên gọi.
“Hm?” Giang Thừa Nguyệt dừng bước khi nghe thấy cách gọi xa lạ này thốt ra từ miệng Lộ Hứa. “Gì cơ?”
“Không có gì. Ban nãy ở trong căn phòng kia, anh nghe thấy mấy người gọi cậu như vậy, nên học theo.”
Ban nãy anh chỉ nghe bập bõm được vài câu, có đoạn “happy” với “oa oa” làm anh hơi để ý.
Giang Thừa Nguyệt nghĩ một lúc cũng nhớ ra rồi, “À, đấy là tiếng Tứ Xuyên, ‘oa oa’ nghĩa là trẻ con đó.”
Đám người đó xì xà xì xồ tiếng Tứ Xuyên, Lộ Hứa lại học cách phát âm của tiếng phổ thông. Những tiếng nói đó lọt vào tai cậu lại mang một lớp nghĩa khác, hơn cả sự cách biệt của tiếng địa phương.
Cậu lặp lại hai lần theo cách phát âm tiếng Tứ Xuyên cho anh nghe.
Chẳng biết anh hiểu được bao nhiêu mà lúc mở miệng vẫn phát âm theo tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Oa oa.”
* “Oa oa” (nguyên văn 娃娃) trong tiếng phổ thông chỉ búp bê.
Nghe anh gọi thế, cậu thấy hơi ngại, cứ có cảm giác mình bị coi nhẹ, giống như một đứa trẻ không lớn được.
Cậu chỉ đến thành phố này sớm hơn anh một tuần, nhưng đã thuộc hết đường lớn ngõ nhỏ ở khu phố cổ. Cậu cầm theo 200, dẫn anh vào một quán bar nhỏ.
Cậu gọi hai ly rượu nhẹ, đưa ly rượu giá 120 cho anh, mình thì lấy ly giá 60, rồi gấp tờ hai mươi tệ còn lại thành hình vuông, nhét vào túi áo anh, vỗ nhẹ lên đó: “Trả tiền rồi nhé.”
Ca sĩ ở quán rượu này có quen biết với Giang Thừa Nguyệt, họ là bạn từ hồi cậu còn ở quê. Cậu vừa bước vào, anh bạn ca sĩ kia đã vẫy tay.
Hôm nay anh chàng toàn chọn nhạc rock, khá là ồn ào.
“Em qua chào bạn nhé.” Một ca khúc vừa kết thúc, Giang Thừa Nguyệt chợt nhớ ra Lộ Hứa không thích những nơi quá ồn.
Lộ Hứa dùng ngón trỏ gạt những giọt nước đọng trên thành ly rượu lạnh, nhấc mí mắt lên, “Đi đi.”
Cậu đi về phía anh bạn ca sĩ nọ, “Hi, anh Tiêu. Hôm nay chú Phó không đến chơi bass với làm DJ cho anh à?”
“Nhà có việc, con chú Phó mới 2 tuổi, hôm qua tự dưng sốt cao, phải đưa vào viện truyền nước ngay trong đêm. Thế nên hai hôm nay không tới được.”
“Thế thì vất vả thật đấy.”
Mọi người chơi nhạc vì sở thích, nhưng ngoài cái đó ra, ai mà chẳng ước có ngày công thành danh toại. Chỉ tiếc ai rồi cũng bị thời gian và cuộc sống bào mòn, những ban nhạc còn duy trì được đến nay ngày càng ít ỏi.
“Đến chơi với bạn à? Người nước ngoài hả? Đẹp trai đấy.” Anh ca sĩ cười trêu.
“Em mời khách đó. Anh ấy không quen nghe nhạc rock, cảm thấy ồn quá. Hay anh hát một bài đồng quê gì đấy đi.”
“Ok, nghe theo cậu, anh đổi bài đây.”
Lộ Hứa chằm chằm nhìn giờ trên màn hình di động. Giang Thừa Nguyệt đã nói chuyện với người đó ba phút rồi.
Cậu là người dễ ưa, đi đâu cũng có bạn bè, ban nãy vào quán mạt chược chơi có một lúc mà đã có người gọi là em trai.
“Anh Lộ, rượu này thế nào?” Một cái đầu nho nhỏ tì lên vai anh.
Anh hừ một tiếng, “Chẳng thế nào cả.”
Trước đây, loại rượu rẻ nhất anh uống cũng không dưới mười ngàn, còn lâu mới động vào đồ uống ở mấy quán bar nhỏ thế này.
Giai điệu với tiết tấu nhanh vang khắp quán bar đột nhiên thay đổi. Ca sĩ chuyển sang một bài nhạc đồng quê, vừa đàn vừa hát.
Anh đứng ở đường Nhị Hoàn nhớ về em
Em đang ở ngọn núi xa xăm, nơi ngập tràn sắc xuân[1]
“Để em thử xem nào.” Giang Thừa Nguyệt nằm nhoài trên vai anh, cầm ly rượu hoa quả để trước mặt anh lên nhấp một ngụm, “Em thấy được mà. Hay anh thử lại xem?”
Hôm nay gió thổi về phía em mang theo cơn mưa
Tôi nói rằng mọi loại rượu đều chẳng bằng em
Mùi rượu hoa quả nhàn nhạt tản mác trong không khí, viên đá trong suốt va vào ly thủy tinh, phát ra tiếng lách cách lanh lảnh bên tai Lộ Hứa.
Đột nhiên anh cảm thấy những loại rượu mình từng uống đều thật nhạt nhẽo.
Anh nhận lấy ly rượu cậu đưa qua, uống đúng vị trí cậu vừa kề môi, nhấp một ngụm nhỏ, nói với giọng đều đều: “Được đấy.”
Dãy đèn của trung tâm thương mại sau lưng lần lượt tối om. Giang Thừa Nguyệt đưa bánh bao xong liền hối hận. Cậu nhớ ra buổi sáng thứ hai sau khi ở chung với Lộ Hứa, cậu đã tốt bụng mời anh ăn bánh bao. Lúc đó anh phản ứng rất gay gắt, dường như cảm thấy không tài nào hiểu được cậu. Suốt một thời gian dài sau đấy, cậu vẫn luôn cho rằng anh Lộ là nhà thiết kế lớn không nhiễm khói bụi trần gian.
Cậu vỗ lên mu bàn tay anh ra vẻ thấu hiểu, rồi chìa tay ra, ý bảo anh trả bánh bao cho mình.
Lộ Hứa nhướng mày: “Làm gì có chuyện đã cho rồi còn đòi lại? Sao cậu mâu thuẫn thế?”
“Thế anh có ăn không? Anh thì chắc là ăn không quen đâu.”
Vẻ mặt lúc đòi lại đồ ăn của cậu quá nghiêm túc, chút xao xuyến vừa gợn lên trong lòng Lộ Hứa lập tức tản đi hết, “Không ngon cậu còn mời anh ăn làm gì.”
Giang Thừa Nguyệt nghĩ lại thấy cũng có lý. Một nhà thiết kế thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế như Lộ Hứa làm sao có thể cùng cậu ngồi ở bồn hoa ven đường gặm bánh bao được, tin này mà lan ra thì mất hết cả hình tượng.
“Em cũng muốn mời cái khác lắm. Nhưng em nghèo quá mà.” Cậu gãi đầu gãi tai, trông hơi tủi thân.
Hôm nay anh giúp cậu lên đồ, giám sát cả quá trình chụp ảnh bìa, bận rộn hơn nửa ngày trời. Cậu vốn chẳng cho rằng mấy bức ảnh đó có thể kiếm ra tiền, nên thực ra… cậu rất muốn mời anh ăn cái khác thay lời cảm ơn.
Bóng đèn trên đầu cậu bật sáng.
Lộ Hứa đang chờ phản ứng của cậu. Gần đây có một nhà hàng 3 sao Michelin, xa hơn chút nữa có đến mấy gian bếp phục vụ riêng cho các nhà thiết kế. Chỉ cần cậu ngỏ ý, anh có thể gọi tài xế đưa họ qua đó ngay lập tức.
Cuối cùng Giang Thừa Nguyệt cũng lên tiếng: “Anh Lộ, anh có thể…”
Lộ Hứa nhướng mày, chờ câu sau. Anh đang rất thích thú chờ xem cậu ỷ lại mình.
Giang Thừa Nguyệt mở to đôi mắt sáng long lanh: “Anh có thể cho em mượn 20 tệ không?”
“Chỉ 20 thôi?” Cái này không giống dự đoán của anh lắm.
Trên người anh chỉ có thẻ tín dụng, không có tiền mặt. Để làm cậu hài lòng, anh đưa thẻ rồi nói luôn mật khẩu, đi cùng cậu ra ATM gần đó rút một tờ 100 tệ, rồi lại nhìn cậu vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh đổi tiền thành năm tờ 20 tệ.
Thường ngày Lộ Hứa làm việc ở văn phòng của Nancy & Deer, có đi xã giao cũng toàn là các show thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng. Hôm nay, một buổi tối giữa hè, lần đầu tiên trong đời anh đi cùng Giang Thừa Nguyệt len lỏi giữa các con ngõ nhỏ ở khu phố cổ.
Tiếng lá reo xào xạc xung quanh, đằng sau có người đi xe đạp bấm chuông ring ring.
Anh còn đang nghĩ đây là cái gì thì cậu bỗng nắm tay, kéo anh sang bên đường, tránh hai chiếc xe đẹp kiểu cũ.
“Cậu nhóc này ăn mặc tử tế, mặt mũi sáng sủa mà sao cứ đi ra giữa đường thế hả?!” Bác gái đi xe đạp quay đầu lại trách Lộ Hứa.
“Cháu xin lỗi ạ!” Giang Thừa Nguyệt cười hì hì đáp lại. Cậu chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay Lộ Hứa, vội vàng buông ra. “Ấy, trước khi kéo anh, em quên lau tay rồi.”
Cậu lo anh không vui, nhưng vừa mới buông tay, anh đã nắm chặt lấy ngón tay cậu, không cho cậu bỏ ra.
Cậu thử nhúc nhích ngón tay, muốn rút lại. Nhưng anh ấn rất chặt, thậm chí còn kéo mạnh làm cậu lảo đảo.
Đầu ngón tay cậu cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Anh Lộ… làm sao thế?
Giang Thừa Nguyệt suy đi nghĩ lại, cảm thấy chắc là trước lúc “hạ phàm”, anh chưa nhìn thấy mấy con phố đông đúc, chật chội thế này bao giờ nên không quen, nhưng không nói gì. Thế là cậu xung phong làm người dẫn đường, mặc cho anh nắm tay mình, còn lắc qua lắc lại tỏ ý anh cứ yên tâm.
Lộ Hứa chủ động nắm tay tự dưng được đáp lại, bên tai như có chú chim nhỏ Nancy hí hửng vỗ cánh, mang theo lông vũ mềm mại và ánh dương ấm áp xông thẳng vào lòng anh.
Anh nghĩ kĩ rồi, không cần biết cậu lấy 20 tệ đó để mời anh ăn gì, anh đều sẽ khen hai câu.
Đột nhiên anh không còn ghét quán vỉa hè hay phố ăn vặt ở chợ đêm gần sông nữa.
Giang Thừa Nguyệt nói liến thoắng, kể cho anh nghe lịch sử của con phố này.
Hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng chân trước cửa một quán mạt chược Tứ Xuyên.
Lộ Hứa: “???”
“Anh đứng yên ở đây nhé, đừng đi lung tung. Em biểu diễn cho anh xem.” Giang Thừa Nguyệt nói rồi dành năm mươi phút để ngồi ở bàn mạt chược, biến 20 tệ thành 200 tệ.
Lộ Hứa cầm cốc cà phê đen và cốc nước có ga do trợ lý phòng kinh doanh đưa tới, chau mày bước vào quán mạt chược, vừa khéo thấy Giang Thừa Nguyệt lật một hàng con bài trắng xanh lục, chỉ vào người đối diện, nói: “Háp pì! (tiếng Tứ Xuyên, nghĩa là ngốc) Bài tốt mà chơi nát quá. Đưa tiền đây!”
“Happy?” Lộ Hứa nghe mà nhíu mày.
Vui thế cơ à?
Cậu bỏ anh ở ngoài, không cho anh vào, còn cậu thì chơi vui thế này sao?
“A, anh Lộ!” Giang Thừa Nguyệt trông thấy anh vào lập tức đứng dậy xua tay, “Tôi không chơi nữa.”
Mấy người ở bàn mạt chược đang định khuyên cậu lần sau lại tới, sợ cậu thắng to rồi lủi mất, vừa ngẩng lên đã trống thấy Lộ Hứa đứng cạnh cửa. Anh được thừa hưởng chiều cao từ ông bố người Đức, bảo vệ quán mạt chược còn thấp hơn anh gần một cái đầu. Anh sải bước tiến vào, hơi cúi đầu nhìn xung quanh, trông có vẻ không vui, toàn thân như tỏa ra hơi lạnh, hệt một cột băng giữa ngày hè nắng gắt. Dù là mái tóc nâu sẫm hay đôi mắt xanh thì đều lạc quẻ với bầu không khí của quán mạt chược trong con ngõ nhỏ này, nhìn là biết người ở đẳng cấp khác.
“Oa oa là người Tứ Xuyên hả? Lần sau lại tới chơi mạt chược nhé!” Có người hô.
“Không tới đâu.” Giang Thừa Nguyệt cười từ chối, đẩy Lộ Hứa ra ngoài, “Mình đi thôi anh.”
“Cậu đến đây chỉ để biến 20 tệ thành 200 tệ?” Lộ Hứa không cười, đôi mắt lam sâu thẳm như biển băng xa xôi, ẩn chứa những suy tư trầm lắng.
Giang Thừa Nguyệt không nhận ra anh đang không vui. Má cậu ửng hồng vì phấn khích và căng thẳng. Nghe anh hỏi vậy, cậu hơi kiễng chân, đặt ngón trỏ lên môi anh: “Suỵt! Anh đừng nói với mẹ em là em chơi mạt chược nhé, cũng không được nói với cô Lộ Niệm.”
Mùi băng lạnh quanh người Lộ Hứa lập tức tản đi, trở thành mùi nước hoa nam nhàn nhạt, hương cuối thoáng mùi phật thủ dịu nhẹ.
Anh cười nhẹ tỏ vẻ không bận tâm lắm. “Tại sao?”
“Ừm…”
Giang Thừa Nguyệt ngập ngừng. Hồi cấp hai cậu nghịch hơn bây giờ, Khúc Tịnh quanh năm ở nước ngoài, nhà chả có ai quản, nên cậu theo chân học sinh cấp ba đến quán mạt chược mấy ngày, vốn chỉ định làm quần chúng cổ vũ, ai ngờ cậu được trời phú cho đầu óc nhanh nhạy với các trò chơi tính toán, suýt nữa thì thành thần bài đất Thành Đô.
Giữa năm ấy, Khúc Tịnh theo đội y tế về nước, cầm theo món đồ chơi nhỏ ở châu Phi về nhà lại thấy nhà cửa vắng tanh, sau đấy tóm được Giang Thừa Nguyệt đang vừa cắn ống hút uống nước hoa quả vừa chơi bài, xách về nhà, đánh cho một trận nhừ đòn như thịt kho măng trúc, khiến hồn thần bài chui lại vào nôi.
Mỗi lần nhớ đến chuyện này, cậu lại thấy ấm ức. Nhưng Lộ Hứa muốn nghe, nên cậu đành đỏ mặt ấp úng kể lại toàn bộ quá trình, thi thoảng còn nhận lại nụ cười giễu chẳng rõ ý tứ.
“Thế mà còn dám chơi? Ngứa đòn hả?” Lộ Hứa hỏi, nửa cười nửa không.
“Vì anh chứ sao!” Giang Thừa Nguyệt phe phẩy hai tờ tiền hồng phấn mới toanh trước mặt anh, ra vẻ đắc ý lắm, rồi đẩy tay anh ra, nghênh ngang đi về phía trước: “Mình đi thôi anh, em dẫn anh đến chỗ này thú vị lắm.”
Vì tôi? Lộ Hứa bước chậm lại nửa nhịp, hỏi: “Chưa từng làm thế vì ai khác?”
“Chưa. Một là để mình vui, hai là vì anh Lộ Hứa, em chưa đánh mạt chược vì người khác bao giờ, sau này cũng không chơi nữa. Anh không được kể tội em đâu đấy!”
Đèn đường kéo bóng cậu ra thật dài. Cậu đeo balo, dắt dùi trống bên eo. Bóng vài chiếc lá khô đong đưa trên mái tóc màu sợi đay.
Trước đây, Lộ Hứa cảm thấy cậu ăn mặc kiểu này trống rất quê. Bây giờ anh lại chỉ thấy thích mắt.
“Oa oa.” Anh đột nhiên gọi.
“Hm?” Giang Thừa Nguyệt dừng bước khi nghe thấy cách gọi xa lạ này thốt ra từ miệng Lộ Hứa. “Gì cơ?”
“Không có gì. Ban nãy ở trong căn phòng kia, anh nghe thấy mấy người gọi cậu như vậy, nên học theo.”
Ban nãy anh chỉ nghe bập bõm được vài câu, có đoạn “happy” với “oa oa” làm anh hơi để ý.
Giang Thừa Nguyệt nghĩ một lúc cũng nhớ ra rồi, “À, đấy là tiếng Tứ Xuyên, ‘oa oa’ nghĩa là trẻ con đó.”
Đám người đó xì xà xì xồ tiếng Tứ Xuyên, Lộ Hứa lại học cách phát âm của tiếng phổ thông. Những tiếng nói đó lọt vào tai cậu lại mang một lớp nghĩa khác, hơn cả sự cách biệt của tiếng địa phương.
Cậu lặp lại hai lần theo cách phát âm tiếng Tứ Xuyên cho anh nghe.
Chẳng biết anh hiểu được bao nhiêu mà lúc mở miệng vẫn phát âm theo tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Oa oa.”
* “Oa oa” (nguyên văn 娃娃) trong tiếng phổ thông chỉ búp bê.
Nghe anh gọi thế, cậu thấy hơi ngại, cứ có cảm giác mình bị coi nhẹ, giống như một đứa trẻ không lớn được.
Cậu chỉ đến thành phố này sớm hơn anh một tuần, nhưng đã thuộc hết đường lớn ngõ nhỏ ở khu phố cổ. Cậu cầm theo 200, dẫn anh vào một quán bar nhỏ.
Cậu gọi hai ly rượu nhẹ, đưa ly rượu giá 120 cho anh, mình thì lấy ly giá 60, rồi gấp tờ hai mươi tệ còn lại thành hình vuông, nhét vào túi áo anh, vỗ nhẹ lên đó: “Trả tiền rồi nhé.”
Ca sĩ ở quán rượu này có quen biết với Giang Thừa Nguyệt, họ là bạn từ hồi cậu còn ở quê. Cậu vừa bước vào, anh bạn ca sĩ kia đã vẫy tay.
Hôm nay anh chàng toàn chọn nhạc rock, khá là ồn ào.
“Em qua chào bạn nhé.” Một ca khúc vừa kết thúc, Giang Thừa Nguyệt chợt nhớ ra Lộ Hứa không thích những nơi quá ồn.
Lộ Hứa dùng ngón trỏ gạt những giọt nước đọng trên thành ly rượu lạnh, nhấc mí mắt lên, “Đi đi.”
Cậu đi về phía anh bạn ca sĩ nọ, “Hi, anh Tiêu. Hôm nay chú Phó không đến chơi bass với làm DJ cho anh à?”
“Nhà có việc, con chú Phó mới 2 tuổi, hôm qua tự dưng sốt cao, phải đưa vào viện truyền nước ngay trong đêm. Thế nên hai hôm nay không tới được.”
“Thế thì vất vả thật đấy.”
Mọi người chơi nhạc vì sở thích, nhưng ngoài cái đó ra, ai mà chẳng ước có ngày công thành danh toại. Chỉ tiếc ai rồi cũng bị thời gian và cuộc sống bào mòn, những ban nhạc còn duy trì được đến nay ngày càng ít ỏi.
“Đến chơi với bạn à? Người nước ngoài hả? Đẹp trai đấy.” Anh ca sĩ cười trêu.
“Em mời khách đó. Anh ấy không quen nghe nhạc rock, cảm thấy ồn quá. Hay anh hát một bài đồng quê gì đấy đi.”
“Ok, nghe theo cậu, anh đổi bài đây.”
Lộ Hứa chằm chằm nhìn giờ trên màn hình di động. Giang Thừa Nguyệt đã nói chuyện với người đó ba phút rồi.
Cậu là người dễ ưa, đi đâu cũng có bạn bè, ban nãy vào quán mạt chược chơi có một lúc mà đã có người gọi là em trai.
“Anh Lộ, rượu này thế nào?” Một cái đầu nho nhỏ tì lên vai anh.
Anh hừ một tiếng, “Chẳng thế nào cả.”
Trước đây, loại rượu rẻ nhất anh uống cũng không dưới mười ngàn, còn lâu mới động vào đồ uống ở mấy quán bar nhỏ thế này.
Giai điệu với tiết tấu nhanh vang khắp quán bar đột nhiên thay đổi. Ca sĩ chuyển sang một bài nhạc đồng quê, vừa đàn vừa hát.
Anh đứng ở đường Nhị Hoàn nhớ về em
Em đang ở ngọn núi xa xăm, nơi ngập tràn sắc xuân[1]
“Để em thử xem nào.” Giang Thừa Nguyệt nằm nhoài trên vai anh, cầm ly rượu hoa quả để trước mặt anh lên nhấp một ngụm, “Em thấy được mà. Hay anh thử lại xem?”
Hôm nay gió thổi về phía em mang theo cơn mưa
Tôi nói rằng mọi loại rượu đều chẳng bằng em
Mùi rượu hoa quả nhàn nhạt tản mác trong không khí, viên đá trong suốt va vào ly thủy tinh, phát ra tiếng lách cách lanh lảnh bên tai Lộ Hứa.
Đột nhiên anh cảm thấy những loại rượu mình từng uống đều thật nhạt nhẽo.
Anh nhận lấy ly rượu cậu đưa qua, uống đúng vị trí cậu vừa kề môi, nhấp một ngụm nhỏ, nói với giọng đều đều: “Được đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.