Ăn Xong Chùi Mép

Chương 12: Đau bao tử

Phi Cô Nương

05/06/2013

Bây giờ cũng trễ rồi, trời đã chập choạng tối, tôi cầm xấp tiền ông chủ Lục đưa, chạy chạy chạy chạy bán sống bán chết, cuối cùng cũng chạy tới chợ mua thức ăn trước khi người ta dọn hàng. Lúc này thì rau quả thịt thà cũng không còn tươi ngon nữa, nhưng may mắn là mua hết cái đống đồ ăn này chỉ tốn có nửa số tiền mà thôi, tôi mừng khấp khởi cuỗm luôn số tiền còn dư bỏ vào túi mình.

Lúc trở lại chung cư thì mặt trời cũng lặn mất, trời càng lúc càng tối, vào đến phòng khách trong nhà Lục Tuyển Chi thì chỉ thấy TV phát tin tức để mở đó, Lục Tuyển Chi lại không ngồi ở sofa xem TV, mà ngồi ở ghế đối diện nhà bếp, cúi đầu im lặng coi tạp chí tiếng Anh, tôi mở cửa vào nhà mà anh cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn, bộ dáng chú tâm đến nỗi không ai đành lòng quấy rầy cả. Vì vậy, tôi đi thẳng vào nhà bếp, cố hết sức nhỏ tiếng nấu ăn. Nói thật, tôi cũng đói bụng từ nãy giờ, vừa làm đồ ăn mà cái bụng cứ kêu ọt ọt mãi, vì thế để có thể mau chóng ăn cơm, tôi càng làm đồ ăn nhanh hơn, việc đốt cháy giai đoạn rút ngắn thời gian quả thật không an toàn tí nào, hoàn toàn không an toàn là đằng khác, tôi không cẩn thận làm dao cắt trúng tay, may mắn chỉ là vết thương nhỏ, cũng không sâu lắm, không muốn làm ồn người kia đang chuyên chú đọc báo ngoài phòng khách, tôi bụm miệng không dám la lên, đưa ngón tay vô miệng hút lấy máu. “Trong ngăn kéo bên trái có băng keo cá nhân.” Giọng nói vang lên làm tôi giật bắn người, lập tức ngoảnh đầu chín mươi độ nhìn ra cửa phòng bếp, vừa vặn thấy Lục Tuyển Chi đang nhướng mày… Tôi nghe theo lời mở ngăn kéo bên trái lấy ra băng keo cá nhân, vừa băng vết thương vừa thắc mắc hỏi, “Sao anh biết tôi bị đứt tay?” Anh hơi mất tự nhiên nhìn tôi lườm lườm, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí, lại chẳng thèm đoái hoài đến câu hỏi của tôi. Tôi hoang mang lấy làm lạ, chả lẽ hồi nãy anh đang chăm chú đọc tạp chí, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đúng lúc thấy tôi bị đứt tay? Không phải trùng hợp vậy chứ… Hay là anh giả bộ xem tạp chí, chứ thật ra là nãy giờ ngấm ngầm ngồi đó canh tôi nấu ăn? Nghĩ thế thôi mà tôi ớn lạnh cả người… Mất hết 40′ làm bốn món một canh như lần trước, nhìn cả bàn đủ sắc hương vị, tôi thèm nhỏ dãi. “Ừ.” Lục Tuyển Chi lên tiếng, sau đó bỏ tạp chí qua một bên đi tới bàn ăn ngồi xuống ghế đối diện tôi. Tôi đói rã rời, không nhịn được nữa liền cầm đũa đứng mũi chịu sào [1] càn quét cả bàn ăn, nhưng mà người kia chỉ ngồi nhìn mà chẳng hề động đũa. Thấy anh câu nệ, miệng tôi vừa nhóp nhép nhai đồ ăn, từ khách đảo thành chủ, khách sáo mời mọc, “Ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo.” Lục Tuyển Chi ngọ ngoạy, rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên gắp một ít khoai tây bỏ vào miệng, nếu như lần trước anh ăn tao nhã bao nhiêu thì lần này lại ăn qua loa cho xong bấy nhiêu. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Cũng là mấy món lần trước mà, anh mới ăn một lần mà đã ngán rồi hả?” Anh lắc đầu, “Không, ăn rất ngon.” Tôi ngờ vực, “Vậy sao anh không ăn thêm đi?” Vì vậy anh lại chầm chập mà ưu nhã gắp thêm một ít khoai tây bỏ vào miệng, vẻ mặt rất nhàn nhã rất tự nhiên, “Không phải tôi đang ăn hay sao?” “Ờ.” Trán tôi toát mồ hôi lạnh, đúng là không thể hiểu nổi tên quái nhân này, mặc kệ, giải quyết cái bụng trước đã. Bởi vì ông chủ Lục ăn rất ít, cho nên dù cho bụng tôi có chứa nhiều đến cỡ nào cũng không thể nhét thêm đồ ăn vào được nữa, vì thế tôi bỏ hết đồ ăn vào hộp, định bụng đem về cho con mèo nhà tôi ăn. “Tổng giám đốc, không có việc gì nữa thì tôi về đây!” Gói đồ ăn xong, tôi dọn dẹp một chút rồi mới đi. Lục Tuyển Chi ngồi ườn trên ghế sofa, bỗng nhiên dùng giọng điệu kiểu như tuyên bố lớn tiếng nói, “Tối nay cô ăn rất nhiều.” Tôi bị anh phê bình mà sượng sùng đỏ cả mặt, nói lí nhí, “Tôi biết…” Ờ mà cũng không cần cố tình nhấn mạnh như thế, là chính tại anh không ăn chứ bộ, còn ở đó mà trách ngược lại tôi ăn nhiều? Anh lại chậm rãi nói, “Sau khi ăn phải nên vận động một chút.” Anh là ông chủ, anh lớn nhất, thế nên tôi vội ton hót theo, “Tổng giám đốc nói rất đúng, rất chí lý, sau khi ăn thì phải vận động để tiêu hoá, thân thể cường tráng sống đến chín mươi tuổi !” “Đúng.” Anh hài lòng gật đầu, sau đó chỉ ra phía sau, “Thấy sàn nhà đầy bụi không?” Tôi bối rối, “Thấy.” Anh mỉm cười, “Vậy bắt đầu vận động đi.” Tôi, “…” Vì vậy, tối đó, tôi đau khổ bị ép làm osin, mua thức ăn rồi tới rửa chén thì không nói đi, giờ lại còn phải lau dọn cả phòng của Lục hồ ly nữa! Do đó, từ thực tiễn tôi lại lần nữa nghiệm ra một chân lý, tuyệt đối không thể tuỳ tiện hứa hẹn gì với Lục đại Boss cả, bởi vì anh rất nhớ dai lời hứa của người khác! Bữa đó tôi chỉ hứa đại trong điện thoại là sẽ làm hai chuyện cho anh, thế mà hôm nay anh không hề nương tay chút nào, một lần lấy lại hết, đúng là đau đớn… Hôm sau như cũ, tôi mang bánh rán hành đi làm, vì muốn lãnh trọn tiền thưởng nên tôi vẫn đi sớm như mọi ngày, đúng giờ đến công ty, lại như cũ đem bữa ăn sáng của ông chủ Lục để lên bàn làm việc, sau đó bắt đầu lau dọn văn phòng sạch sẽ. Nghĩ lại thật đúng là đáng thương đấy, tối qua sau khi tan ca phải làm bữa ăn tối cho Tổng giám đốc, rồi quét dọn luôn phòng của anh ta, sáng nay phải thức sớm để làm bữa sáng cho Tổng giám đốc, lại cũng dọn dẹp văn phòng của anh ta… Đang lấy khăn lau lau bàn làm việc, một đồng nghiệp nữ đang đi ngang qua văn phòng, dừng bước chào hỏi tôi, “Tiểu Hạ, rất cố gắng đó nha!” Tôi không biết cô ta tên gì, đành phải gật đầu thay lời chào, ngờ nghệch nhìn cô ta mà cười. Cô ta cũng không để tâm, dẻo miệng ba hoa nói, “Làm việc chăm chỉ lắm, tôi thích cô rồi đó. Cô khác với mấy thư ký trước kia, trung thực lại còn biết an phận, chả bù với mấy cô thư ký kia, cả ngày cứ xum xoe không biết xấu hổ, người thì đem bữa sáng đến công ty cho Tổng giám đốc, người thì tự tay làm đồ ăn cho Tổng giám đốc, cả đám người muốn một bước lên mây, suốt ngày cứ y như hồ ly tinh quấn quýt quanh Tổng giám đốc, ao ước có thể theo Tổng giám đốc về nhà, nhìn là phát ghét!” Cả người tôi loạng choạng, hai chân khuỵ xuống, suýt tí nữa là té nhào xuống đất, may mắn vịn được bàn làm việc nên mới có thể đứng vững được, nhưng ngực tự nhiên bồn chồn đập thùng thùng, tôi chẳng những đã đem bữa sáng cho người nào đó, còn tự tay nấu ăn cho người nào đó, và cả đến nhà của người nào đó! Mấy cô thư ký trước kia mỗi người làm mỗi chuyện mà còn khiến cô đồng nghiệp này gai mắt đến như vậy, tôi thế mà đã làm hết 3 chuyện đó! “Này…” Thấy tôi thiếu chút nữa đã ngã xuống, đồng nghiệp nữ kia hoảng sợ la lên, đi vào văn phòng đỡ tôi, “Cô bị sao vậy, không sao chứ?” “Không sao không sao, chỉ là sàn nhà trơn quá thôi, ha ha…” Tôi tiếp tục cười ngây ngô, ngẩng đầu nhìn thẻ nhân viên đeo trước ngực cô ta, vì đứng gần nên tôi có thể thấy được tên cô ta trên tấm thẻ, Lưu Mộng Hi. “Xem cô kìa, sao lại bất cẩn thế!” Cô ta cười cười, nháy mắt liền kinh ngạc chỉ vào chỗ kia, “Sao trên bàn Tổng giám đốc lại có bánh rán hành đầy dầu mỡ thế?” Tim tôi như ngừng đập, vội nguỵ biện, “Đây là bữa sáng của tôi, tôi định dọn dẹp xong thì mới ăn!” Lưu Mộng Hi bắt bẻ, “Thế sao lại để trên bàn Tổng giám đốc? Tôi khuyên cô mau chóng ăn đi, để Tổng giám đốc thấy thì không tốt lắm đâu.” Tôi lập tức gật đầu tán thành, “Được được, tôi ăn ngay đây, lập tức ăn ngay!” Lưu Mộng Hi gật đầu cười, rồi lấy ra một cái hộp hình chữ nhật từ trong túi xách đưa cho tôi, vẻ mặt thẹn thùng, “Đúng rồi Tiểu Hạ, cái này là tôi nhờ bạn ở bên Pháp đem về đó, tôi định sẽ đưa cho Tổng giám đốc, nhưng mà lại không dám đưa thẳng cho anh ấy, cô là thư ký Tổng giám đốc, hay là cô giúp tôi chuyển cho Tổng giám đốc ha?” Tôi thừ người cầm lấy, nhìn thẳng vào mắt Lưu Mộng Hi nhiệt tình đồng ý, “Được, tôi nhất định sẽ giúp cô!” Lưu Mộng Hi vui vẻ gật đầu, cảm ơn tôi xong liền hớn hở đi ra ngoài. Tôi ngớ người nhìn bóng dáng Lưu Mộng Hi, cô ta mới vừa nói mấy thư ký trước kia “xum xoe không biết xấu hổ”, vậy hành động tặng quà cho Tổng giám đốc thì sao, thì sao, thì sao hả ?!?! Lưu Mộng Hi đi chưa được bao lâu thì Lục đại Boss cũng đã tới, vẫn cách ăn mặc cao quý trong cao quý ấy, vẫn dáng vẻ cực kỳ bảnh bao khí khái bất phàm, lúc nào cũng làm người ta nghĩ đến “Kim cương Vương lão ngũ” [2]. Anh giống như rất đói bụng, liếc mắt nhìn thấy bánh rán hành để trên bàn làm việc, bước qua ngồi xuống ghế xoay, lập tức cầm lấy một cái bánh lên ăn, ăn ăn và ăn rồi bỗng nhíu mày, nhìn ngắm bánh rán hành trong tay như đang suy nghĩ gì đó, nói, “Không ngon như tuần trước.” “Không thể nào, cái này chính là cái bánh hồi tuần trước mà!” Tôi buột miệng nói. Anh, “…” Tôi bị ánh mắt u ám của anh nhìn đến phát run, tức khắc giải thích, “Lần trước túi bánh đó anh ăn còn dư, tôi thấy rất lãng phí , nên…” Còn chưa nói hết câu nhưng nhìn vẻ mặt đen sì lạnh tóc gáy ông chủ Lục, tôi thức thời ngậm miệng lại. Anh híp mắt hỏi, “Nhà cô không có tủ lạnh sao?” “Có.” Tôi dồi dào khí thể đáp lời, thấy ánh mắt nghi ngờ của anh nhìn mình, tôi đành phải thật thà nói ra, “Nhưng mà 3 tháng trước đã bị hư rồi, vẫn chưa có thời gian đem đi sửa…” Nói đúng hơn là tiếc tiền không dám sửa. Vừa dứt lời, Lục Tuyển Chi đứng phắt dậy, lao nhanh ra khỏi văn phòng, đi như bay tới toilet… Tôi đoán chắc anh ta muốn tìm chỗ nôn ra hết. Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng mà chỉ mới đầu hè thôi, hai mươi mấy độ cũng không thể tính là cao, cho dù để bánh rán hành ở ngoài nhiều ngày bị mốc meo biến vị, thì cần gì có phản ứng mạnh vậy ? Kẻ lắm tiền đúng là khó hầu hạ, tôi kìm lòng không được đành thở dài một hơi… Đang lúc tôi xếp lại đống tài liệu, có người gõ cửa phòng, tôi cũng không ngẩng đầu lên mà nói vọng ra, “Mời vào.” Một người đàn ông trung niên mập mạp bước vào phòng, tôi đã từng gặp người này vài lần ở công ty, là giám đốc tiêu thụ, tôi lịch sự hỏi, “Giám đốc Vương, có chuyện gì sao?” Ông ló đầu nhìn quanh văn phòng, sau đó nhìn tôi hỏi, “Tổng giám đốc đâu rồi, tôi mang đồ đến cho anh ta.” Tôi ngừng dọn dẹp, lễ phép mỉm cười nói, “Tổng giám đốc vừa đi toilet rồi, ông đưa tôi đi, tôi sẽ đưa cho Tổng giám đốc thay ông.” “Cũng được!” Ông gật đầu, đem một cái túi đưa cho tôi, tôi tò mò len lén nhìn, thuận miệng hỏi, “Sao toàn là thuốc đau bao tử không thế?” Giám đốc Vương thở dài, nét mặt hơi buồn bực, “Đúng vậy, tối qua bệnh đau bao tử của Tổng giám đốc tái phát, anh ta gọi cho tôi kêu tôi mua dùm thuốc, hôm nay mang đến công ty. Sáng nay thì lại gọi nói là đã đỡ bệnh rồi, kêu tôi khỏi mua nữa, ai ngờ không lâu sau lại gọi kêu tôi lập tức đi mua thuốc ngay.” Tôi giật nẩy người, “Tổng giám đốc có bệnh đau bao tử, hơn nữa tối qua còn tái phát hả?” Giám đốc Vương gật đầu, “Cô mới vào làm nên không biết đó thôi, bệnh đau bao tử của Tổng giám đốc không phải bị ngày một ngày hai, lúc thì nặng, lúc thì lại nhẹ, lúc hết bệnh, lúc thì tái phát, có khi ăn vào là cứ nôn ra hết.” Nghe thế, tôi vừa tức giận cũng vừa xấu hổ. Tức giận chính là tối qua bệnh đau bao tử của Lục hồ ly tái phát không ăn uống được gì, lại còn gạt tôi nói anh ta đói bụng, không cho tôi về nhà, ép tôi nấu cơm cho anh ta, tại sao tại sao tại sao thế hả !? Chẳng lẽ nô dịch tôi vui lắm ư? Xấu hổ là vì tối qua bệnh đau bao tử của Lục hồ ly tái phát không ăn uống được gì, sáng nay đã đỡ bệnh nên đến công ty làm, cả đêm không ăn gì do đó rất đói bụng, cầm ngay bánh rán hành lên ăn, kết quả bởi vì biết được cái bánh đó để từ tuần trước, vì vậy bệnh đau bao tử lại tái phát lần nữa? Nói tóm lại, rốt cuộc là tôi làm khổ anh ta, hay anh ta làm khổ tôi thế? [1] Đứng mũi chịu sào : nguyên văn首当其冲 (xông pha đi dầu) Ý trong tình huống này là Hạ Diệp tình nguyện tiên phong ăn trước. [2] : Độc thân kim cương : nguyên văn 钻石王老五 (Hán Việt: toản thạch Vương lão ngũ, Vietphrase: Kim cương Vương lão ngũ) Độc thân kim cương ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là độc thân kim cương ! Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có, Vương lão ngủ ý nói người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương lão ngũ ý nói người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Xong Chùi Mép

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook