Chương 4
Chiết Nguyệt
09/09/2024
Lý trí mách bảo ta rằng Tống Hành Vân nói đúng, nhưng cảm xúc của ta vẫn khiến ta ôm kỳ vọng đối với bà.
Cho nên sau khi ra khỏi Tống phủ, ta ngồi xe lừa trở về khoảng sân đổ nát trước tiên.
Nơi đó vẫn là ngôi nhà cũ, nhưng có thể thấy đã được sửa sang lại.
Một cậu bé đang chạy loạn trong sân cùng một bé gái, người đàn bà đội khăn trùm đầu đang xào rau, mỉm cười nhìn bọn trẻ, vẫn không quên dặn dò: “Chạy chậm thôi, đừng làm muội muội ngã đấy.”
Mùi đồ ăn lan tỏa khắp chốn này, giản dị nhưng ấm áp.
Ta đến rồi ra đi như người qua đường, nơi đây không có chỗ ta dung thân.
"Sư phó, quay về thôi." - Ta nở nụ cười, ngồi lên lại xe lừa.
"Được!" - Sư phó đánh xe trò chuyện với ta: "Chẳng phải cô nương đến thăm người thân sao? Mới đó đã thăm xong rồi à?"
"Thăm xong rồi, họ sống rất tốt ..."
Chiếc chuông trên cổ con lừa vang lên leng keng, dần biến mất trên lối nhỏ tại vùng nông thôn.
Gió mát cuốn lá vàng lướt qua mặt ta, bị bỏ lại xa xăm đằng sau. Nỗi chấp niệm bao năm hóa thành làn khói rồi biến mất giữa bầu trời, ngước mắt lần nữa chỉ thấy ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài vô tận.
5.
Đêm hè mưa liên miên, từng giọt mưa dọc theo mái hiên rơi tí tách trên cây sơn chi bên cửa sổ, biến thành giọt sương đầu tiên của sáng sớm.
An Ninh mở to đôi mắt như quả nho, chăm chú nhìn con chim nhỏ đang đậu trên bệ cửa sổ rỉa lông, ngập ngừng định vươn tay ra bắt.
Vồ hụt.
Nàng nhìn đôi bàn tay nhỏ rỗng tuếch của mình, miệng nhỏ mếu máo. Ta bật cười, đưa tay hái đóa sơn chi mới nở ngoài cửa sổ, khẽ vẫy một cái, giọt nước rơi xuống bàn như mưa.
Cài chiếc trâm hoa lên đầu tóc mới chải của An Ninh, đôi mắt của cô bé trong gương đồng chợt sáng lên, mặt mày rạng rỡ.
Thím Thôi sát vách đã bày xong sạp hàng.
“Thím ơi, cho ta hai bát mì hoành thánh, một lớn một nhỏ.”
"Ôi chao! Có ngay!"
Hai bát mì hoành thánh nóng hổi được đặt lên bàn, những cọng hành lá xanh mềm nổi trên mặt nước, hương thơm hòa quyện với hơi ấm thấm vào tim.
Một viên hoành thánh, một thìa canh, thơm ngon tuyệt đỉnh.
"Ngon quá! Ngon quá!" - An Ninh mới nếm thử một miếng đã lập tức vỗ tay, hai mắt sáng ngời, đưa ra kết luận như trên.
"Ha…ha…ha…" - Thím Thôi cười sảng khoái: "Miệng của trẻ con ngọt thật."
"An Ý tỷ, An Ý tỷ, nàng là ai vậy?"
Con trai út của thím Thôi chạy tới ngồi xuống cạnh bọn ta, tò mò hỏi.
“Đây là muội muội của An Ý tỷ, Tiểu An Ninh.”
“An Ý tỷ còn có muội muội à.”
Thôi Tiểu Hà tỏ ra ngạc nhiên, định truy hỏi thêm nhưng lại bị ca ca của hắn, Thôi Giang túm cổ xách đi.
Thôi Giang nhìn ta, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng xấu hổ: “Thằng nhóc hư đốn này không biết phép tắc, để xem ta dạy dỗ nó thế nào.”
Ta dịu dàng cười nói: “Không sao đâu, Tiểu Hà hoạt bát lắm.”
Ăn mì hoành thánh xong, ta định đưa tiền nhưng thím Thôi liên tục từ chối nên ta đành thôi.
Ta dắt tay An Ninh, đeo gùi lên lưng rồi bế lấy An Ninh, bỗng Thôi Giang gọi ta lại: “Đợi một chút.”
Hắn ta vội vàng chạy tới, đưa cây kẹo trong tay cho An Ninh, ngượng ngùng cười: “Cho Tiểu An Ninh này.”
Tiểu An Ninh nhìn ta, sau khi ta gật đầu, nàng mới cong môi nhận lấy, giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn ca ca.”
"Hai người định đi đâu vậy?"
“Đi Thanh Sơn ngoài thành hái mơ.”
"Ta đi cùng hai người."
“Hôm nay ngươi không phải việc làm à.” - Ta cười trêu chọc.
"Cái này..." - Thôi Giang rơi vào khó xử.
"Được rồi, bọn ta đi nhé."
"Vậy hai người nhớ chú ý an toàn đấy!" - Thôi Giang vẫy tay từ phía xa.
Cho nên sau khi ra khỏi Tống phủ, ta ngồi xe lừa trở về khoảng sân đổ nát trước tiên.
Nơi đó vẫn là ngôi nhà cũ, nhưng có thể thấy đã được sửa sang lại.
Một cậu bé đang chạy loạn trong sân cùng một bé gái, người đàn bà đội khăn trùm đầu đang xào rau, mỉm cười nhìn bọn trẻ, vẫn không quên dặn dò: “Chạy chậm thôi, đừng làm muội muội ngã đấy.”
Mùi đồ ăn lan tỏa khắp chốn này, giản dị nhưng ấm áp.
Ta đến rồi ra đi như người qua đường, nơi đây không có chỗ ta dung thân.
"Sư phó, quay về thôi." - Ta nở nụ cười, ngồi lên lại xe lừa.
"Được!" - Sư phó đánh xe trò chuyện với ta: "Chẳng phải cô nương đến thăm người thân sao? Mới đó đã thăm xong rồi à?"
"Thăm xong rồi, họ sống rất tốt ..."
Chiếc chuông trên cổ con lừa vang lên leng keng, dần biến mất trên lối nhỏ tại vùng nông thôn.
Gió mát cuốn lá vàng lướt qua mặt ta, bị bỏ lại xa xăm đằng sau. Nỗi chấp niệm bao năm hóa thành làn khói rồi biến mất giữa bầu trời, ngước mắt lần nữa chỉ thấy ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài vô tận.
5.
Đêm hè mưa liên miên, từng giọt mưa dọc theo mái hiên rơi tí tách trên cây sơn chi bên cửa sổ, biến thành giọt sương đầu tiên của sáng sớm.
An Ninh mở to đôi mắt như quả nho, chăm chú nhìn con chim nhỏ đang đậu trên bệ cửa sổ rỉa lông, ngập ngừng định vươn tay ra bắt.
Vồ hụt.
Nàng nhìn đôi bàn tay nhỏ rỗng tuếch của mình, miệng nhỏ mếu máo. Ta bật cười, đưa tay hái đóa sơn chi mới nở ngoài cửa sổ, khẽ vẫy một cái, giọt nước rơi xuống bàn như mưa.
Cài chiếc trâm hoa lên đầu tóc mới chải của An Ninh, đôi mắt của cô bé trong gương đồng chợt sáng lên, mặt mày rạng rỡ.
Thím Thôi sát vách đã bày xong sạp hàng.
“Thím ơi, cho ta hai bát mì hoành thánh, một lớn một nhỏ.”
"Ôi chao! Có ngay!"
Hai bát mì hoành thánh nóng hổi được đặt lên bàn, những cọng hành lá xanh mềm nổi trên mặt nước, hương thơm hòa quyện với hơi ấm thấm vào tim.
Một viên hoành thánh, một thìa canh, thơm ngon tuyệt đỉnh.
"Ngon quá! Ngon quá!" - An Ninh mới nếm thử một miếng đã lập tức vỗ tay, hai mắt sáng ngời, đưa ra kết luận như trên.
"Ha…ha…ha…" - Thím Thôi cười sảng khoái: "Miệng của trẻ con ngọt thật."
"An Ý tỷ, An Ý tỷ, nàng là ai vậy?"
Con trai út của thím Thôi chạy tới ngồi xuống cạnh bọn ta, tò mò hỏi.
“Đây là muội muội của An Ý tỷ, Tiểu An Ninh.”
“An Ý tỷ còn có muội muội à.”
Thôi Tiểu Hà tỏ ra ngạc nhiên, định truy hỏi thêm nhưng lại bị ca ca của hắn, Thôi Giang túm cổ xách đi.
Thôi Giang nhìn ta, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng xấu hổ: “Thằng nhóc hư đốn này không biết phép tắc, để xem ta dạy dỗ nó thế nào.”
Ta dịu dàng cười nói: “Không sao đâu, Tiểu Hà hoạt bát lắm.”
Ăn mì hoành thánh xong, ta định đưa tiền nhưng thím Thôi liên tục từ chối nên ta đành thôi.
Ta dắt tay An Ninh, đeo gùi lên lưng rồi bế lấy An Ninh, bỗng Thôi Giang gọi ta lại: “Đợi một chút.”
Hắn ta vội vàng chạy tới, đưa cây kẹo trong tay cho An Ninh, ngượng ngùng cười: “Cho Tiểu An Ninh này.”
Tiểu An Ninh nhìn ta, sau khi ta gật đầu, nàng mới cong môi nhận lấy, giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn ca ca.”
"Hai người định đi đâu vậy?"
“Đi Thanh Sơn ngoài thành hái mơ.”
"Ta đi cùng hai người."
“Hôm nay ngươi không phải việc làm à.” - Ta cười trêu chọc.
"Cái này..." - Thôi Giang rơi vào khó xử.
"Được rồi, bọn ta đi nhé."
"Vậy hai người nhớ chú ý an toàn đấy!" - Thôi Giang vẫy tay từ phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.