Chương 12
Chiết Nguyệt
09/09/2024
Ta bắt đầu thấy hứng thú, tiện tay cầm bình rượu bên cạnh lên, rót vào ly và nếm thử, là Hoa Lê Bạch: “Có thể kể cho ta nghe được không?”
Tống Hành Vân phát ra một tiếng cười khẽ từ trong ngực: "Vẫn là để một mình ta gặm nhấm đi."
Ta không thèm để ý: “Vậy ngươi nghe chuyện vui của ta để giải tỏa nỗi sầu nhé.”
Hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, ta bắt đầu lải nhải liên miên chuyện vui gần đây của ta cho Tống Hành Vân nghe, chẳng hạn như ta có mẫu thân nuôi, người thân nhiều hơn trước, An Ninh gần đây được tiên sinh ở học đường khen ngợi...
Trước khi kịp nhận ra, ta đã uống hết hai bình Hoa Lê Bạch.
Tống Hành Vân lặng lẽ lắng nghe, thậm chí còn mỉm cười trong lúc ta nói chuyện vui vẻ.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, đẹp đến nỗi ta say trong ánh trăng mờ ảo.
"Ngươi biết không, hôm nay ta lén nhìn tân nương của Thôi Giang ca, dung mạo của nàng ấy rất xinh đẹp...mặc váy cưới màu đỏ, cười cực kỳ bẽn lẽn..."
"Ngươi cũng rất xinh đẹp." -Tống Hành Vân đột nhiên bổ sung.
Ta đột nhiên ngơ ngác một chút, sau đó cười ha hả: “Đó là điều đương nhiên, cô bé kia không dễ nhìn đâu.”
Lại một trận cười vang lên từ trong sân hàng xóm, Tống Hành Vân lại hỏi: "Vậy ngươi có muốn làm tân nương không?"
Giọng nói của Tống Hành Vân từ từ rót vào đầu ta như nước chảy, ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tất nhiên là muốn.
Ví dụ lúc mười mấy tuổi, ta bị mê hoặc bởi những nhân vật tình nhân trong những cuốn truyện đó, tự nhiên ta cũng tưởng tượng mình sẽ như thế nào nếu sau này có phu quân.
Ta nhìn khuôn mặt sững sờ của Tống Hành Vân, hắn là một quân tử ở độ tuổi thiếu niên, hắn có vẻ ngoài đẹp trai và phong thái nho nhã. Chỉ cần mặc bộ đồ trắng là có thể trở thành người tình trong mơ của nhiều nữ tử trong phủ.
Khi đi theo bên cạnh Tống phu nhân, hiển nhiên sẽ được tiếp xúc với hắn nhiều hơn và cũng có những giấc mơ viển vông. Nhưng ta tiếp xúc càng nhiều, đương nhiên cũng biết rằng giữa ta và hắn cách nhau một trời một vực.
Hắn là tiên trên trời, tự có những bông hoa cao quý và xinh đẹp đến sánh cùng hắn, đó là điều mà ta, một bông hoa dại nhỏ bé cắm rễ trong bùn không thể chạm tới.
Thế nên ta đã cất giấu tấm chân tình này và chôn sâu vào lòng đất.
“Làm tân nương à, khi ta còn nhỏ cũng đã từng ta nghĩ đến. Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhìn An Ninh lớn lên thật tốt, đợi Tống lão gia và Tống phu nhân trở về, ta sẽ toàn tâm chăm lo cho cửa tiệm của ta..."
Ta phối hợp nói, không hề nhìn thấy ánh mắt của Tống Hành Vân đang dần ảm đạm.
Men say dâng lên, tầm nhìn của ta trở nên m.ô.n.g lung.
Cuối cùng chỉ nghe thấy bên tai có người nói: "Nhưng ta muốn..."
Muốn cái gì?
Tống Hành Vân cụp mi, lặng lẽ nhìn cô nương mình yêu đang say khướt nằm trên bàn đá:
"Ta muốn An Ý làm tân nương của ta."
15.
Sáng sớm, tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức ta dậy.
Ta xoa xoa cái đầu choáng váng vì men rượu của mình, chợt phát hiện mình đang nằm trên giường.
Ta trở về bằng cách nào?
Người bên cạnh trên giường duỗi lưng một cái, ưm mấy tiếng: “Tỷ tỷ, sao tỷ dậy sớm thế?”
Ta càng không hiểu tại sao An Ninh lại nằm trên giường của ta.
“Hôm nay muội không luyện công buổi sáng sao?”
"Ca ca bảo hôm nay cho muội nghỉ một buổi sáng, để muội có thể ngủ nướng."
An Ninh dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái.
"Vậy tại sao muội lại lên giường của ta? Tối qua ta về bằng cách nào?"
“Đương nhiên là ca ca bế tỷ về rồi.” - An Ninh cười ôm lấy eo ta: “Tối qua ca ca còn cố đuổi ta đi nhưng không thành công…Người tỷ tỷ thật là thơm…”
Tống Hành Vân phát ra một tiếng cười khẽ từ trong ngực: "Vẫn là để một mình ta gặm nhấm đi."
Ta không thèm để ý: “Vậy ngươi nghe chuyện vui của ta để giải tỏa nỗi sầu nhé.”
Hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, ta bắt đầu lải nhải liên miên chuyện vui gần đây của ta cho Tống Hành Vân nghe, chẳng hạn như ta có mẫu thân nuôi, người thân nhiều hơn trước, An Ninh gần đây được tiên sinh ở học đường khen ngợi...
Trước khi kịp nhận ra, ta đã uống hết hai bình Hoa Lê Bạch.
Tống Hành Vân lặng lẽ lắng nghe, thậm chí còn mỉm cười trong lúc ta nói chuyện vui vẻ.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, đẹp đến nỗi ta say trong ánh trăng mờ ảo.
"Ngươi biết không, hôm nay ta lén nhìn tân nương của Thôi Giang ca, dung mạo của nàng ấy rất xinh đẹp...mặc váy cưới màu đỏ, cười cực kỳ bẽn lẽn..."
"Ngươi cũng rất xinh đẹp." -Tống Hành Vân đột nhiên bổ sung.
Ta đột nhiên ngơ ngác một chút, sau đó cười ha hả: “Đó là điều đương nhiên, cô bé kia không dễ nhìn đâu.”
Lại một trận cười vang lên từ trong sân hàng xóm, Tống Hành Vân lại hỏi: "Vậy ngươi có muốn làm tân nương không?"
Giọng nói của Tống Hành Vân từ từ rót vào đầu ta như nước chảy, ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tất nhiên là muốn.
Ví dụ lúc mười mấy tuổi, ta bị mê hoặc bởi những nhân vật tình nhân trong những cuốn truyện đó, tự nhiên ta cũng tưởng tượng mình sẽ như thế nào nếu sau này có phu quân.
Ta nhìn khuôn mặt sững sờ của Tống Hành Vân, hắn là một quân tử ở độ tuổi thiếu niên, hắn có vẻ ngoài đẹp trai và phong thái nho nhã. Chỉ cần mặc bộ đồ trắng là có thể trở thành người tình trong mơ của nhiều nữ tử trong phủ.
Khi đi theo bên cạnh Tống phu nhân, hiển nhiên sẽ được tiếp xúc với hắn nhiều hơn và cũng có những giấc mơ viển vông. Nhưng ta tiếp xúc càng nhiều, đương nhiên cũng biết rằng giữa ta và hắn cách nhau một trời một vực.
Hắn là tiên trên trời, tự có những bông hoa cao quý và xinh đẹp đến sánh cùng hắn, đó là điều mà ta, một bông hoa dại nhỏ bé cắm rễ trong bùn không thể chạm tới.
Thế nên ta đã cất giấu tấm chân tình này và chôn sâu vào lòng đất.
“Làm tân nương à, khi ta còn nhỏ cũng đã từng ta nghĩ đến. Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhìn An Ninh lớn lên thật tốt, đợi Tống lão gia và Tống phu nhân trở về, ta sẽ toàn tâm chăm lo cho cửa tiệm của ta..."
Ta phối hợp nói, không hề nhìn thấy ánh mắt của Tống Hành Vân đang dần ảm đạm.
Men say dâng lên, tầm nhìn của ta trở nên m.ô.n.g lung.
Cuối cùng chỉ nghe thấy bên tai có người nói: "Nhưng ta muốn..."
Muốn cái gì?
Tống Hành Vân cụp mi, lặng lẽ nhìn cô nương mình yêu đang say khướt nằm trên bàn đá:
"Ta muốn An Ý làm tân nương của ta."
15.
Sáng sớm, tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức ta dậy.
Ta xoa xoa cái đầu choáng váng vì men rượu của mình, chợt phát hiện mình đang nằm trên giường.
Ta trở về bằng cách nào?
Người bên cạnh trên giường duỗi lưng một cái, ưm mấy tiếng: “Tỷ tỷ, sao tỷ dậy sớm thế?”
Ta càng không hiểu tại sao An Ninh lại nằm trên giường của ta.
“Hôm nay muội không luyện công buổi sáng sao?”
"Ca ca bảo hôm nay cho muội nghỉ một buổi sáng, để muội có thể ngủ nướng."
An Ninh dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái.
"Vậy tại sao muội lại lên giường của ta? Tối qua ta về bằng cách nào?"
“Đương nhiên là ca ca bế tỷ về rồi.” - An Ninh cười ôm lấy eo ta: “Tối qua ca ca còn cố đuổi ta đi nhưng không thành công…Người tỷ tỷ thật là thơm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.