An Ý Hành Vân

Chương 16

Chiết Nguyệt

09/09/2024

Sắc phong cho An Ninh do Tống Hành Vân mang đến, sau khi đọc xong, hắn lại lấy ra một thánh chỉ khác.

 

Đây là thánh chỉ sắc phong cho ta làm Quận quân Nghi Minh.

 

Dáng người Tống Hành Vân cao lớn, cười nói: "Quận quân Nghi Minh, còn không tiếp chỉ."

 

Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ ngày xuân đó, hoa mai nở rộ, rong chơi giữa trời đất. Tống Hành Vân mỉm cười nói với ta: “An Ý, đây là nàng tự mình kiếm được, Quận quân Nghi Minh.”

 

Hôm Tống lão gia và Tống phu nhân trở về là một ngày nắng đẹp.

 

An Ninh, Tống Hành Vân và ta đứng đợi họ trở về tại một cái đình ở ngoài thành mười dặm.

 

Tống Hành Vân nhìn thẳng về con đường phía trước, An Ninh hết đứng rồi lại ngồi.

 

Khi một chấm đen xuất hiện ở nơi xa trong tầm mắt, Tống Hành Vân phủi đất đứng dậy. Điểm đen càng ngày càng gần, cỗ xe ngựa chở theo sự mong ngóng người thân suốt mười năm cuối cùng cũng từ biên cương ngàn dặm trở về kinh thành.

 

Sau khi mây bay từ biệt, nước chảy mười năm.

 

Tống phu nhân và Tống lão gia ngày càng già yếu, trên lông mày đã hiện nếp nhăn, tóc mai cũng đã nhiễm sương lạnh.

 

Tống lão gia và Tống phu nhân rưng rưng nước mắt, bốn người ôm nhau thật chặt. Sau khi buông ra, Tống phu nhân lảo đảo bước tới vẫy tay gọi ta. Bà nắm lấy tay ta, xem rồi lại nhìn, nghẹn ngào nức nở: “Đứa trẻ ngoan, cảm ơn ngươi.” - Dứt lời, bà oà khóc.

 

Tống lão gia đỡ Tống phu nhân, lau nước mắt cho bà:

 

"May mà có ngươi, cả nhà ta mới có thể đoàn tụ như bây giờ."

 

Ta cười nói: “Nếu không nhờ lúc trước Tống gia thu nhận ta, làm sao ta có được ngày hôm nay chứ, gieo nhân nào gặt quả ấy, phu nhân, chính người đã dạy ta…”



 

Xuân năm nay cỏ đã xanh, người bị chia cách, lại gặp nhau.

 

20.

Từ sau khi ta được phong làm Quận quân Nghi Minh, những người làm mai ồ ạt bước qua ngưỡng cửa.

 

Thím Thôi nhìn bà mai nối đuôi nhau mang theo quà đến cửa nhà không dứt, cả người ngu ngơ:

 

“Tổ tiên phù hộ, Thôi gia chúng ta còn có cả hoàng thân quốc thích…”

 

Ngược lại, Thôi Tiểu Hà lấy khí thế của một người chặn ngàn người, dựng một tấm biển trước cổng, trên đó viết: Xếp hàng đi vào.

 

Về sau có thêm người có mắt nhìn nhạy bén như An Ninh, cầm bút đọc kỹ thông tin của từng ứng viên, gạch bỏ những thông tin không phù hợp và giao những thông tin còn lại cho bà mai để tự mình đến gặp mặt trực tiếp.

 

Khi các ứng viên đến đông đủ, An Ninh đẩy ta ngồi xuống ghế, trong khi những nam tử đối diện ta ngồi thành hàng, trông không giống như một ra mắt mà giống một buổi phỏng vấn hơn.

 

An Ninh nghiêm túc nói: “Hạnh phúc của tỷ tỷ sẽ do muội bảo vệ!”

 

Ta dở khóc dở cười, nhưng theo nguyên tắc đều đã đến, ta vẫn quyết định nhìn xem một phen.

 

Ngay lúc ta vừa nhận danh sách thì cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

 

Tống Hành Vân khí thế sải bước xông vào, trên người còn mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm.

 

An Ninh điên cuồng vung ánh mắt hình đao về phía Thôi Tiểu Hà, Thôi Tiểu Hà nháy mắt ra hiệu, biểu thị mình vốn không cản được Tống Hành Vân.

 



Sau đó hắn ta oán hận nhìn chằm chằm Kim Ngọc đang theo sát sau lưng Tống Hành Vân: Sao người có thể mật báo cho hắn chứ!

 

Kim Ngọc ngắm trời nhìn đất, duy chỉ không nhìn An Ninh.

 

Ta nuốt khan, lùi lại hai bước, định lặng lẽ giấu danh sách trong tay áo nhưng bị Tống Hành Vân nhanh mắt nhanh tay giật đi.

 

Ta im lặng che mặt.

 

Tống Hành Vân liếc nhìn ta với ánh mắt ai oán, như thể ta là loại nữ tử cặn bã nào đó bỏ rơi chồng con, thay vì bây giờ dạy bảo ta, hắn lại dạy bảo đám yêu tinh nhỏ ở bên ngoài trước.

 

Hắn dời ghế rồi ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén quét qua: “Ta đến kiểm tra thay nàng.” - Tất cả mọi người sợ hãi như ngồi trên bàn chông.

 

Tống Hành Vân đọc từng cái tên lên, nhìn từng người một, cuối cùng bới móc, lôi ra khuyết điểm của từng người, khiến đám người kia đỏ mặt tức giận nhưng lại phải nén cơn giận xuống.

 

"Những người này đều không được." - Tống Hành Vân đưa ra kết luận cuối cùng.

 

Ta nhíu mày hỏi: “Vậy huynh cảm thấy ai có thể?”

 

Tống Hành Vân hắng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng: "Đương nhiên là...Đại công tử của Tống gia, Tống Hành Vân."

 

“An Ý cô nương có bằng lòng hay không?”

 

Mây trong veo gợn sóng, gió lặng không gợn sóng.

 

Ta nghe thấy giọng mình vang lên nhẹ nhàng dưới bầu trời xanh: “Ta bằng lòng.”

 

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện An Ý Hành Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook