Chương 15: Có gì lạ lắm
Vương Khiết Băng (Yu)
21/07/2024
Nghe cô nói như vậy thì Trương
Chân Hàn đã có một nửa của sự đồng ý rồi, chuyện anh cần làm bây giờ là
lấy được tình cảm của Tiểu Tinh thôi.
Đến đây anh liền muốn nhanh chóng tiếp xúc với con gái, nên ngỏ ý muốn bế Tiểu Tinh, cơ mà Lý Huệ Du vẫn chưa tin tưởng anh lắm, dù sao anh cũng là lần đầu bế con nít nên chắc sẽ không tránh khỏi việc hậu đậu, trong khi cô đang phân vân có nên đưa con gái cho anh hay không thì Tiểu Tinh cũng đã dụi dụi mắt rồi tỉnh dậy.
Con bé vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy Trương Chân Hàn đang tươi cười với mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã nói:
- Tiểu Tinh, cho cha ôm một cái có được không?
Lý Huệ Du, Nam Đình: "..." Thay đổi cách xưng hô nhanh dữ?
Nhưng cô bé Tiểu Tinh thì không quan tâm, cô bé chỉ ôm mẹ, chui vào lòng mẹ rồi lại nhắm mắt phớt lờ anh. Chứng minh rằng... Tiểu Tinh Nhi không thích anh!
Trái tim của Trương Chân Hàn tổn tương x3.
Tuy nhiên, Trương Chân Hàn cũng không phải dạng người dễ bỏ cuộc như vậy. Nếu như con gái chưa thích thì anh sẽ làm mọi cách cho con bé thích mình, điều quan trọng đầu tiên là phải dỗ ngọt con bé bằng thứ con bé thích.
Ban đầu Trương Chân Hàn còn định sẽ đi mua bánh ngọt, vì anh có nghe qua Lý Huệ Du nói rằng Tiểu Tinh rất thích bánh ngọt. Cơ mà hiện tại con bé đang bị bệnh nên anh cũng không thể châm thêm dầu vào lửa nữa, chỉ len lén đi mua một cái bánh kem nhỏ, đợi khi nào không có Lý Huệ Du ở đây thì anh lén cho con gái anh một miếng... Chắc là không sao đâu ha?
Và buổi chiều đó Lý Huệ Du có một cuộc họp nhỏ với tổ, nên là cô đã gửi con gái nhờ Nam Đình trông giúp, Tiểu Tinh cũng rất ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc của chú Nam Đình, vừa ngồi xem phim vừa uống nước ấm.
Nhận thấy bên cạnh con gái không còn ai, Trương Chân Hàn mới đi đến, cô bé vừa thấy anh liền ngoan ngoãn khoanh tay lại, cúi đầu, nói:
- Chú Trương, cháu chào chú!
Nhưng Trương Chân Hàn lại nhìn ngó xung quanh, sau đó là đi thẳng đến chỗ con gái, lấy ra một miếng bánh kem nhỏ, anh nói:
- Cục cưng, con có muốn ăn bánh kem không?
Hai mắt chả Tiểu Tinh liền sáng lên, cái gì thì có thể cưỡng chứ bánh ngọt làm sao con bé cưỡng lại được. Nhưng mà mẹ đã dặn không được ăn đồ của người lạ đưa, nên cho dù có thèm đến đâu Tiểu Tinh cũng phải từ chối.
- Mẹ dặn không được ăn đồ của người lạ đưa. Nên chú Trương đừng có dụ cháu.
- Không phải người lạ, cha là cha ruột của con mà.
Tiểu Tinh nghe xong liền ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cái tên nói dối không chớp mắt đó liền ngồi xuống ngay bên cạnh ghế của con gái, sau đó nói:
- Cha và mẹ của con quen biết nhau rất lâu rồi, nhưng rồi sau đó cha lỡ chọc giận mẹ con, làm cho mẹ con buồn, nên mẹ mới không nói gì về cha cho con biết. Tiểu Tinh, bây giờ cha biết lỗi rồi... Con có thể tha lỗi cho cha không?
Tiểu Tinh cũng nhìn anh, thậm chí là con bé còn thẳng thắn nói:
- Chú nghĩ cháu là đứa bé ba tuổi dễ bị lừa sao? Cháu đã bảy tuổi rồi đó, không dễ bị chú lừa đâu.
Nói xong Tiểu Tinh vẫn tiếp tục xem phim hoạt mình mà mặc kệ Trương Chân Hàn ở bên cạnh, anh chỉ biết thở dài... Con nít ở thời buổi này sao mà khó dụ dỗ vậy không biết nữa!
Nhưng đột nhiên Tiểu Tinh lại nhỏ giọng nói:
- Chú Trương... Chú thích mẹ cháu đúng không?
- Đương nhiên rồi, cha đương nhiên là thích mẹ của con rồi. Bảo bối, chỉ cần con tha thứ cho cha thì gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ.
Đột nhiên Tiểu Tinh lại im lặng không đáp, trôi qua thêm vài phút, cuối cùng con bé lại nói:
- Chú có biết không... Từ năm trước cũng có nhiều người nhận là cha ruột của cháu rồi, nhưng thật ra họ chẳng thích cháu... Họ chỉ thích mẹ thôi...
Nói đến đây, giọng của Tiểu Tinh có hơi run run, nói:
- Chú cũng giống những người kia thôi đúng không? Chú chỉ thích mẹ thôi, không thích cháu... Mấy bà bà hàng xóm nói là... Nếu mẹ cháu kết hôn rồi sinh em bé với người khác, nhất định sẽ bỏ rơi cháu... Tới đó... Tới đó cháu sẽ là đứa trẻ không ai cần...
Trương Chân Hàn giật mình, anh thật sự không nghĩ đến lời nói dối mang thiện chí của mình lại khiến cho Tiểu Tinh đau lòng như vậy, anh chỉ nghĩ đơn giản là nói con bé là con gái của mình, thì nó sẽ thoải mái hơn thôi.
- Không có, Tiểu Tinh, cha cũng rất thích con... Cha hứa, chỉ cần con đồng ý thì chúng ta sẽ mãi mãi là một gia đình... Được không?
- Chú... Chú nói thật không?
- Thật... Thật mà!
- Vậy bánh kem thì sao?
- Đều cho con hết, đều cho con hết.
Cuối cùng Tiểu Tinh vui vẻ ăn bánh kem còn ngọt ngào gọi Trương Chân Hàn là cha.
Nhưng mà...
Trương Chân Hàn: "..." Hình như... Có gì đó lạ lắm thì phải?
Đến đây anh liền muốn nhanh chóng tiếp xúc với con gái, nên ngỏ ý muốn bế Tiểu Tinh, cơ mà Lý Huệ Du vẫn chưa tin tưởng anh lắm, dù sao anh cũng là lần đầu bế con nít nên chắc sẽ không tránh khỏi việc hậu đậu, trong khi cô đang phân vân có nên đưa con gái cho anh hay không thì Tiểu Tinh cũng đã dụi dụi mắt rồi tỉnh dậy.
Con bé vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy Trương Chân Hàn đang tươi cười với mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã nói:
- Tiểu Tinh, cho cha ôm một cái có được không?
Lý Huệ Du, Nam Đình: "..." Thay đổi cách xưng hô nhanh dữ?
Nhưng cô bé Tiểu Tinh thì không quan tâm, cô bé chỉ ôm mẹ, chui vào lòng mẹ rồi lại nhắm mắt phớt lờ anh. Chứng minh rằng... Tiểu Tinh Nhi không thích anh!
Trái tim của Trương Chân Hàn tổn tương x3.
Tuy nhiên, Trương Chân Hàn cũng không phải dạng người dễ bỏ cuộc như vậy. Nếu như con gái chưa thích thì anh sẽ làm mọi cách cho con bé thích mình, điều quan trọng đầu tiên là phải dỗ ngọt con bé bằng thứ con bé thích.
Ban đầu Trương Chân Hàn còn định sẽ đi mua bánh ngọt, vì anh có nghe qua Lý Huệ Du nói rằng Tiểu Tinh rất thích bánh ngọt. Cơ mà hiện tại con bé đang bị bệnh nên anh cũng không thể châm thêm dầu vào lửa nữa, chỉ len lén đi mua một cái bánh kem nhỏ, đợi khi nào không có Lý Huệ Du ở đây thì anh lén cho con gái anh một miếng... Chắc là không sao đâu ha?
Và buổi chiều đó Lý Huệ Du có một cuộc họp nhỏ với tổ, nên là cô đã gửi con gái nhờ Nam Đình trông giúp, Tiểu Tinh cũng rất ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc của chú Nam Đình, vừa ngồi xem phim vừa uống nước ấm.
Nhận thấy bên cạnh con gái không còn ai, Trương Chân Hàn mới đi đến, cô bé vừa thấy anh liền ngoan ngoãn khoanh tay lại, cúi đầu, nói:
- Chú Trương, cháu chào chú!
Nhưng Trương Chân Hàn lại nhìn ngó xung quanh, sau đó là đi thẳng đến chỗ con gái, lấy ra một miếng bánh kem nhỏ, anh nói:
- Cục cưng, con có muốn ăn bánh kem không?
Hai mắt chả Tiểu Tinh liền sáng lên, cái gì thì có thể cưỡng chứ bánh ngọt làm sao con bé cưỡng lại được. Nhưng mà mẹ đã dặn không được ăn đồ của người lạ đưa, nên cho dù có thèm đến đâu Tiểu Tinh cũng phải từ chối.
- Mẹ dặn không được ăn đồ của người lạ đưa. Nên chú Trương đừng có dụ cháu.
- Không phải người lạ, cha là cha ruột của con mà.
Tiểu Tinh nghe xong liền ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cái tên nói dối không chớp mắt đó liền ngồi xuống ngay bên cạnh ghế của con gái, sau đó nói:
- Cha và mẹ của con quen biết nhau rất lâu rồi, nhưng rồi sau đó cha lỡ chọc giận mẹ con, làm cho mẹ con buồn, nên mẹ mới không nói gì về cha cho con biết. Tiểu Tinh, bây giờ cha biết lỗi rồi... Con có thể tha lỗi cho cha không?
Tiểu Tinh cũng nhìn anh, thậm chí là con bé còn thẳng thắn nói:
- Chú nghĩ cháu là đứa bé ba tuổi dễ bị lừa sao? Cháu đã bảy tuổi rồi đó, không dễ bị chú lừa đâu.
Nói xong Tiểu Tinh vẫn tiếp tục xem phim hoạt mình mà mặc kệ Trương Chân Hàn ở bên cạnh, anh chỉ biết thở dài... Con nít ở thời buổi này sao mà khó dụ dỗ vậy không biết nữa!
Nhưng đột nhiên Tiểu Tinh lại nhỏ giọng nói:
- Chú Trương... Chú thích mẹ cháu đúng không?
- Đương nhiên rồi, cha đương nhiên là thích mẹ của con rồi. Bảo bối, chỉ cần con tha thứ cho cha thì gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ.
Đột nhiên Tiểu Tinh lại im lặng không đáp, trôi qua thêm vài phút, cuối cùng con bé lại nói:
- Chú có biết không... Từ năm trước cũng có nhiều người nhận là cha ruột của cháu rồi, nhưng thật ra họ chẳng thích cháu... Họ chỉ thích mẹ thôi...
Nói đến đây, giọng của Tiểu Tinh có hơi run run, nói:
- Chú cũng giống những người kia thôi đúng không? Chú chỉ thích mẹ thôi, không thích cháu... Mấy bà bà hàng xóm nói là... Nếu mẹ cháu kết hôn rồi sinh em bé với người khác, nhất định sẽ bỏ rơi cháu... Tới đó... Tới đó cháu sẽ là đứa trẻ không ai cần...
Trương Chân Hàn giật mình, anh thật sự không nghĩ đến lời nói dối mang thiện chí của mình lại khiến cho Tiểu Tinh đau lòng như vậy, anh chỉ nghĩ đơn giản là nói con bé là con gái của mình, thì nó sẽ thoải mái hơn thôi.
- Không có, Tiểu Tinh, cha cũng rất thích con... Cha hứa, chỉ cần con đồng ý thì chúng ta sẽ mãi mãi là một gia đình... Được không?
- Chú... Chú nói thật không?
- Thật... Thật mà!
- Vậy bánh kem thì sao?
- Đều cho con hết, đều cho con hết.
Cuối cùng Tiểu Tinh vui vẻ ăn bánh kem còn ngọt ngào gọi Trương Chân Hàn là cha.
Nhưng mà...
Trương Chân Hàn: "..." Hình như... Có gì đó lạ lắm thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.