Chương 19: Phạt quỳ dưới tuyết
Yên Nhi 304
24/09/2024
Mạn Ngọc ở lại với thái hoàng thái hậu một đêm. Sáng sớm hôm sau mới trở về Thanh phủ. Hồi phủ xong nàng phải dâng trà cho Hiền phi và vì nàng nàng là thứ phi nên phải dâng trà cho chính phi của hắn. Lúc nàng dâng trà cho Hiền phi bà tỏ ra chán ghét nàng. Đợi cả lúc lâu cũng không chịu nhận trà của nàng. Đến lúc tay nàng mỏi nhừ run cầm cập bà mới miễn cưỡng nhận lấy.
Đến lượt dâng trà cho Cao Uyển Như cô ta nhận lấy nhưng lại cố ý nhân lúc vừa cầm đến tách trà liền bị đổ vào tay. Nàng ta hét lên một tiếng. Hiền phi và Diệp Quân Thanh liền chạy tới xem thử. Hiền phi thấy Cao Uyển Như bị bỏng liền quát:" tiện tì nhà ngươi mới ngày đầu vào phủ đã muốn ám hại chính phi rồi sao."
Mạn Ngọc cau mày đáp:" Mẫu phi ta không có hại Uyển Như."
Hiền phi thấy nàng gọi bà như thế bà không thích:" Đừng gọi ta là mẫu phi. Ta không chấp nhận ngươi là con dâu ta."
Cao Uyển Như thấy vậy liền tỏ ra dịu dàng nói:" Mẫu phi người người đừng trách Ngọc muội muội. Là do con không tốt không cầm chắc chén trà nên mới làm đổ thôi."
Diệp Quân Thanh thấy vậy liền lên tiếng:" Nàng đúng là nhân hậu quá rồi. Cô ta hại nàng bỏng ra như vậy nàng còn nói thay cô ta."
Cao Uyển Như lại nũng nịu cất tiếng:" Chàng đừng nói vậy. Có lẽ do Mạn Ngọc run tay quá nên cầm không chắc thôi chàng đừng trách muội ấy."
Hiền phi lại nói:" Con đừng nhân từ quá, sau này làm sao biết được cô ta sẽ hại con ra sao. Người đâu đem cô ta ra phạt quỳ giữa sân một ngày một đem cho ta. Không xong thì không cho đứng lên nghe rõ chưa."
Trần quản gia nghe vậy liền kêu người đưa Mạn Ngọc ra ngoài sân quỳ.
Diệp Quân Thanh nhìn nàng nói:" Từ nay về sau cấm cô không được đến gần Trúc Uyển viện nữa bước cô không cần phải đến thỉnh an Uyển Như nữa để tránh cô làm hại nàng ấy."
Hắn nói xong quay qua nói với Trần quản gia:" Từ nay trở đi nàng ta sẽ đến đông thanh viện ở các ngươi thu xếp đi."
Hắn nói rồi dìu Cao Uyển Như đi. Hiền phi cũng rời về viện của mình nghỉ ngơi.
Mạn Ngọc quỳ ở đó suốt mấy canh giờ trời đang có tuyết lại không có áo choàng. Lúc đầu khi Nàng mới quỳ Nhược Ly đem áo choàng ra cho nàng nhưng hạ nhân cản không cho. Nàng chỉ cười lạnh một tiếng. Quỳ hơn một buổi hai chân nàng đã tê cứng lên rồi thêm phần thân nhiệt nàng càng ngày càng lạnh. Nàng lại nhớ tới lần cứu vị thiếu niên kia mà ngâm trong hồ nước lạnh lẽo. Nhược Ly thấy nàng như vậy chạy đi tìm Diệp Quân Thanh. Đến Bách chi viện của hắn thì bị Lâm Vũ là cánh tay phải cũng là một trong hai cận vệ đắc lực bên cạnh Diệp Quân Thanh cản lại không cho Nhược Ly đi vào. Nhược Ly nói với hắn:" Ngươi tránh ra ta cần gặp Nhị hoàng tử."
Lâm Vũ đáp:" Không được điện hạ ra lệnh không cho phép ai bước vào."
Nhược Ly vẫn kiên quyết muốn xông vào. Lâm Vũ ra sức cản nàng lại. Không vào trong được Nhược Ly đứng ngoài nói vọng vào:" Nhị điện hạ, nể tình dù gì tiểu thư nhà ta cũng là thứ phi của ngài. Ngài khoan dung tha cho tiểu thư nhà ta. Tiểu thư đã quỳ hơn nữa ngày rồi. Áo choàng cũng không được mang. Tiểu thư sẽ không thể chịu nổi. Nhị điện hạ xin hay tha cho tiểu thư nhà ta." Nhược Ly bất chấp quỳ xuống mong hắn tha cho tiểu thư nhà mình. Nàng nói với Lâm Vũ:" Lâm Cảnh vệ phiền ngươi đi nói với điện hạ nhà ngươi có được không."
Lâm Vũ khó xử đành đi vào xem sao:" Điện hạ, Nhược Ly cô nương đến xin người tha cho Khương thứ phi. Thuộc hạ cũng thấy Khương thứ phi đã quỳ hơn nữa ngày rồi dù gì cũng là nữ tử trời lại lạnh như vậy. Dù cho có là nam tử. Nếu quỳ thêm e là hai chân sẽ hỏng mất."
Diệp Quân Thanh đang xem công văn liền bỏ xuống ngước mắt nhìn thuộc hạ của mình. Bình thường Lâm Vũ rất ít nói sao nay lại nói nhiều như thế:" Ngươi đang trách ta sao hử."
Lâm Vũ thấy hắn cau mày vội đáp:" Thuộc hạ không dám."
"Ngươi không dám mà còn đứng vô đây cầu xin thay cô ta."
"Điệ... điện hạ, thuộc hạ không có ý đó." Lâm Vũ lắp bắp hoảng sợ nói.
" Không có ý đó sao còn không đi." Hắn nói không chút biến sắc.
Lâm Vũ sợ hãi lui ra. Thấy Nhược Ly vẫn quỳ đó chờ hắn áy náy lắc đầu: " Nhược Ly ngươi quay về đi đừng cầu xin nữa."
Nhược Ly dang đôi mắt căm hận nhìn về phía phòng nhị hoàng tử kia: " Các người đúng là máu lạnh vô tình mà."
Nói rồi Nhược Ly đứng dậy hai chân nàng đã tê dại đi. Nàng suýt thì đứng không vững. Lững thững rời đi. Nhược Ly biết có cầu xin thêm bao nhiêu họ cũng không tha cho tiểu thư nhà mình. Nhược Ly quay lại chỗ Mạn Ngọc lúc này Mạn Ngọc đã run cầm cập. Nhược Ly và Thanh Nhi đều xót cho tiểu thư mà không làm gì được. Nhược Ly thấy mình lúc nãy quỳ một chút như vậy đã không chịu nổi trong khi tiểu thư đã quỳ lâu như vậy sao có thể chịu nổi chứ.
Mạn Ngọc lúc này hai chân đã không còn cảm giác tuyết rơi gần phủ hai chân nàng rồi. Nàng như chỉ còn lại chút ý thức mơ mơ màng màng. Nàng cảm giác bản thân không chịu đựng được nữa. Không biết có phải nàng sắp chết rồi không. Nàng dường như chút ý thức cuối cùng cũng không còn. Mạn Ngọc gục xuống đất. Nhược Ly vội đẩy bọn thuộc hạ ra chạy tới ôm Mạn Ngọc:" Tiểu thư người tỉnh lại đi tiểu thư." Rồi đưa Mạn Ngọc trở về phòng.
Mạn Ngọc cơ hồ tỉnh lại. Nàng nhớ hôm đó bị phạt quỳ dưới trời tuyết nàng ngất đi. Không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi. Nàng cất tiếng gọi Thanh Nhi:" Thanh Nhi."
Thanh Nhi nghe tiếng nàng vội chạy lại mừng rỡ:" Mừng quá tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi. Nhược Ly tỷ tỷ tiểu thư tỉnh lại rồi."
Nhược Ly nghe thế vội vàng chạy vào vừa cười vừa rơi nước mắt:" Tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi."
Mạn Ngọc thấy hai người lo cho mình như vậy liền nói:" Vất vả cho hai người rồi."
Thanh Nhi đáp:" không nô tì không vất vả gì cả. Tiểu thư tỉnh lại là tốt rồi."
Nàng cũng xúc động ở Thanh Vương phủ này nàng cũng không có ai thân cận và yêu thương ngoại trừ hai người bọn họ. Vì bị nhiễm lạnh lâu. Lại thêm quỳ quá lâu dù mới tỉnh lại cơ thể nàng có chút mỏi mệt, đau nhức:" Ta đã hôn mê bao lâu rồi"
Nhược Ly đáp:" Người đã hôn mê ba ngày ba đem rồi."
Mạn Ngọc khẽ :"Ừ" một tiếng. Cũng may nàng có học võ nên cũng không đến nỗi nào. Rồi cho hai bọn họ lui ra nàng lại ngủ một giấc đến tối. Khi tỉnh lại nàng dùng chút cháo xong lại thấy trong người bắt đầu lạnh. Nàng kêu Nhược Ly khai thông nội lực đã thông kinh mạch cho nàng. Nhược Ly khai thông kinh mạch xong. Mạn Ngọc vận công nội lực để áp chế cơn lạnh trong người. Nhưng vẫn bất thành. Nàng bất giác phun ra ngụm máu. Người nàng run lên cơ thể đau đớn. Là hàn độc phát tác. Nàng nhớ bình thường cách một năm mới phát tác một lần. Nàng nhớ lần phát tác trước cách đây không lâu sao bây giờ lại phát tác lần nữa. Chắc có lẽ hôm trước quỳ trong tuyết nên khiến hàn độc phát tác sớm hơn rồi. Có lẽ nàng phải sớm tìm ra đệ đệ. Nếu không tới lúc hàn độc phát tác quá sẽ mất mạng. Nàng không còn nhiều thời gian nữa.
Hàn độc dày vò nàng đau đớn suốt đêm. Nhược Ly và Thanh Nhi thấy nàng đau đớn như vậy không khỏi đau lòng rơi nước mắt. Số tiểu thư sao lại khổ như vậy.
Đến lượt dâng trà cho Cao Uyển Như cô ta nhận lấy nhưng lại cố ý nhân lúc vừa cầm đến tách trà liền bị đổ vào tay. Nàng ta hét lên một tiếng. Hiền phi và Diệp Quân Thanh liền chạy tới xem thử. Hiền phi thấy Cao Uyển Như bị bỏng liền quát:" tiện tì nhà ngươi mới ngày đầu vào phủ đã muốn ám hại chính phi rồi sao."
Mạn Ngọc cau mày đáp:" Mẫu phi ta không có hại Uyển Như."
Hiền phi thấy nàng gọi bà như thế bà không thích:" Đừng gọi ta là mẫu phi. Ta không chấp nhận ngươi là con dâu ta."
Cao Uyển Như thấy vậy liền tỏ ra dịu dàng nói:" Mẫu phi người người đừng trách Ngọc muội muội. Là do con không tốt không cầm chắc chén trà nên mới làm đổ thôi."
Diệp Quân Thanh thấy vậy liền lên tiếng:" Nàng đúng là nhân hậu quá rồi. Cô ta hại nàng bỏng ra như vậy nàng còn nói thay cô ta."
Cao Uyển Như lại nũng nịu cất tiếng:" Chàng đừng nói vậy. Có lẽ do Mạn Ngọc run tay quá nên cầm không chắc thôi chàng đừng trách muội ấy."
Hiền phi lại nói:" Con đừng nhân từ quá, sau này làm sao biết được cô ta sẽ hại con ra sao. Người đâu đem cô ta ra phạt quỳ giữa sân một ngày một đem cho ta. Không xong thì không cho đứng lên nghe rõ chưa."
Trần quản gia nghe vậy liền kêu người đưa Mạn Ngọc ra ngoài sân quỳ.
Diệp Quân Thanh nhìn nàng nói:" Từ nay về sau cấm cô không được đến gần Trúc Uyển viện nữa bước cô không cần phải đến thỉnh an Uyển Như nữa để tránh cô làm hại nàng ấy."
Hắn nói xong quay qua nói với Trần quản gia:" Từ nay trở đi nàng ta sẽ đến đông thanh viện ở các ngươi thu xếp đi."
Hắn nói rồi dìu Cao Uyển Như đi. Hiền phi cũng rời về viện của mình nghỉ ngơi.
Mạn Ngọc quỳ ở đó suốt mấy canh giờ trời đang có tuyết lại không có áo choàng. Lúc đầu khi Nàng mới quỳ Nhược Ly đem áo choàng ra cho nàng nhưng hạ nhân cản không cho. Nàng chỉ cười lạnh một tiếng. Quỳ hơn một buổi hai chân nàng đã tê cứng lên rồi thêm phần thân nhiệt nàng càng ngày càng lạnh. Nàng lại nhớ tới lần cứu vị thiếu niên kia mà ngâm trong hồ nước lạnh lẽo. Nhược Ly thấy nàng như vậy chạy đi tìm Diệp Quân Thanh. Đến Bách chi viện của hắn thì bị Lâm Vũ là cánh tay phải cũng là một trong hai cận vệ đắc lực bên cạnh Diệp Quân Thanh cản lại không cho Nhược Ly đi vào. Nhược Ly nói với hắn:" Ngươi tránh ra ta cần gặp Nhị hoàng tử."
Lâm Vũ đáp:" Không được điện hạ ra lệnh không cho phép ai bước vào."
Nhược Ly vẫn kiên quyết muốn xông vào. Lâm Vũ ra sức cản nàng lại. Không vào trong được Nhược Ly đứng ngoài nói vọng vào:" Nhị điện hạ, nể tình dù gì tiểu thư nhà ta cũng là thứ phi của ngài. Ngài khoan dung tha cho tiểu thư nhà ta. Tiểu thư đã quỳ hơn nữa ngày rồi. Áo choàng cũng không được mang. Tiểu thư sẽ không thể chịu nổi. Nhị điện hạ xin hay tha cho tiểu thư nhà ta." Nhược Ly bất chấp quỳ xuống mong hắn tha cho tiểu thư nhà mình. Nàng nói với Lâm Vũ:" Lâm Cảnh vệ phiền ngươi đi nói với điện hạ nhà ngươi có được không."
Lâm Vũ khó xử đành đi vào xem sao:" Điện hạ, Nhược Ly cô nương đến xin người tha cho Khương thứ phi. Thuộc hạ cũng thấy Khương thứ phi đã quỳ hơn nữa ngày rồi dù gì cũng là nữ tử trời lại lạnh như vậy. Dù cho có là nam tử. Nếu quỳ thêm e là hai chân sẽ hỏng mất."
Diệp Quân Thanh đang xem công văn liền bỏ xuống ngước mắt nhìn thuộc hạ của mình. Bình thường Lâm Vũ rất ít nói sao nay lại nói nhiều như thế:" Ngươi đang trách ta sao hử."
Lâm Vũ thấy hắn cau mày vội đáp:" Thuộc hạ không dám."
"Ngươi không dám mà còn đứng vô đây cầu xin thay cô ta."
"Điệ... điện hạ, thuộc hạ không có ý đó." Lâm Vũ lắp bắp hoảng sợ nói.
" Không có ý đó sao còn không đi." Hắn nói không chút biến sắc.
Lâm Vũ sợ hãi lui ra. Thấy Nhược Ly vẫn quỳ đó chờ hắn áy náy lắc đầu: " Nhược Ly ngươi quay về đi đừng cầu xin nữa."
Nhược Ly dang đôi mắt căm hận nhìn về phía phòng nhị hoàng tử kia: " Các người đúng là máu lạnh vô tình mà."
Nói rồi Nhược Ly đứng dậy hai chân nàng đã tê dại đi. Nàng suýt thì đứng không vững. Lững thững rời đi. Nhược Ly biết có cầu xin thêm bao nhiêu họ cũng không tha cho tiểu thư nhà mình. Nhược Ly quay lại chỗ Mạn Ngọc lúc này Mạn Ngọc đã run cầm cập. Nhược Ly và Thanh Nhi đều xót cho tiểu thư mà không làm gì được. Nhược Ly thấy mình lúc nãy quỳ một chút như vậy đã không chịu nổi trong khi tiểu thư đã quỳ lâu như vậy sao có thể chịu nổi chứ.
Mạn Ngọc lúc này hai chân đã không còn cảm giác tuyết rơi gần phủ hai chân nàng rồi. Nàng như chỉ còn lại chút ý thức mơ mơ màng màng. Nàng cảm giác bản thân không chịu đựng được nữa. Không biết có phải nàng sắp chết rồi không. Nàng dường như chút ý thức cuối cùng cũng không còn. Mạn Ngọc gục xuống đất. Nhược Ly vội đẩy bọn thuộc hạ ra chạy tới ôm Mạn Ngọc:" Tiểu thư người tỉnh lại đi tiểu thư." Rồi đưa Mạn Ngọc trở về phòng.
Mạn Ngọc cơ hồ tỉnh lại. Nàng nhớ hôm đó bị phạt quỳ dưới trời tuyết nàng ngất đi. Không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi. Nàng cất tiếng gọi Thanh Nhi:" Thanh Nhi."
Thanh Nhi nghe tiếng nàng vội chạy lại mừng rỡ:" Mừng quá tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi. Nhược Ly tỷ tỷ tiểu thư tỉnh lại rồi."
Nhược Ly nghe thế vội vàng chạy vào vừa cười vừa rơi nước mắt:" Tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi."
Mạn Ngọc thấy hai người lo cho mình như vậy liền nói:" Vất vả cho hai người rồi."
Thanh Nhi đáp:" không nô tì không vất vả gì cả. Tiểu thư tỉnh lại là tốt rồi."
Nàng cũng xúc động ở Thanh Vương phủ này nàng cũng không có ai thân cận và yêu thương ngoại trừ hai người bọn họ. Vì bị nhiễm lạnh lâu. Lại thêm quỳ quá lâu dù mới tỉnh lại cơ thể nàng có chút mỏi mệt, đau nhức:" Ta đã hôn mê bao lâu rồi"
Nhược Ly đáp:" Người đã hôn mê ba ngày ba đem rồi."
Mạn Ngọc khẽ :"Ừ" một tiếng. Cũng may nàng có học võ nên cũng không đến nỗi nào. Rồi cho hai bọn họ lui ra nàng lại ngủ một giấc đến tối. Khi tỉnh lại nàng dùng chút cháo xong lại thấy trong người bắt đầu lạnh. Nàng kêu Nhược Ly khai thông nội lực đã thông kinh mạch cho nàng. Nhược Ly khai thông kinh mạch xong. Mạn Ngọc vận công nội lực để áp chế cơn lạnh trong người. Nhưng vẫn bất thành. Nàng bất giác phun ra ngụm máu. Người nàng run lên cơ thể đau đớn. Là hàn độc phát tác. Nàng nhớ bình thường cách một năm mới phát tác một lần. Nàng nhớ lần phát tác trước cách đây không lâu sao bây giờ lại phát tác lần nữa. Chắc có lẽ hôm trước quỳ trong tuyết nên khiến hàn độc phát tác sớm hơn rồi. Có lẽ nàng phải sớm tìm ra đệ đệ. Nếu không tới lúc hàn độc phát tác quá sẽ mất mạng. Nàng không còn nhiều thời gian nữa.
Hàn độc dày vò nàng đau đớn suốt đêm. Nhược Ly và Thanh Nhi thấy nàng đau đớn như vậy không khỏi đau lòng rơi nước mắt. Số tiểu thư sao lại khổ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.