Chương 9: So Tài
Yên Nhi 304
24/09/2024
Hôm sau chính thức ngày thọ yến của thái hoàng thái hậu tất cả mọi người tập trung trước đại điện dự lễ và chúc mừng thái hậu.
Các nghi lễ xong đến phần yến tiệc khoản đãi các xứ thần và quan lại. Lúc này đji hoàng tử A Khắc Bốt liền đứng dậy nói với hoàng thượng:" Bệ hạ ta nghe nói nam nữ tử quý quốc văn thao vo lược cầm kì thi hoạ rất giỏi không biết chúng ta có thể giao lưu với quý quốc được không."
Hoàng thượng thấy đại hoàng tử Bắc Quốc đã mở lời như vậy cũng đành phải đồng ý. Vì nếu không thì sẽ như thừa nhận nước mình yếu thế hơn. Thân là vua một nước ông không thể để nước khác coi thường nước mình được. Ông lên tiếng: " Được, không biết quý quốc muốn thi đấu như thế nào?"
A Khắc Bốt liền đáp:" Bẩm bệ hạ hai bên sẽ cử người thứ nhất thi văn sẽ thi đối thơ, thứ hai thi toán sẽ có đề toán được đưa ra cho hai bên cùng tính, phần thi thứ ba sẽ là thi múa và vẽ tranh, phần thứ tư đánh cờ và tấu đàn. Thứ năm sẽ thi bắn cung. Không biết bên quý quốc ngài có thể hay không?"
Hoàng thượng đáp lời:" Được." Rồi quay qua nói với công công bên cạnh giao cho lễ bộ sắp xếp đăng kí người thi đấu. Các phần thi lần lượt diễn ra. Phần thi võ do Tạ Vân Lâm thi đấu đã giành chiến thắng. Nhưng phần thi Toán Nam Quốc vì kết quả ra chậm hơn một chút nên Bắc Quốc thắng. Đến lượt tiết mục múa Cao Uyển Như đã đem về chiến thắng sau bài múa uyển chuyển. Về phần các phần thi vẽ tranh, đánh cờ Bắc Quốc giành chiến thắng. Phần thi bắn cung Nam Quốc dành chiến thắng tỉ lệ hai bên 3:3.
Còn một phần thi đánh đàn sẽ quyết định bên nào giành chiến thắng. Cổ cầm có một loại đàn là Ma cầm. Loại cầm quý hiếm này chỉ có một cặp duy nhất và hiện tại chỉ có ở Bắc Quốc. Loại cầm này sở dĩ rất khó đánh được. Không phải ai cũng có thể có cơ duyên đánh được cặp đàn này. Vì thế mới có tên Ma cầm. Và đòi hỏi hai người phải tâm ý tương thông mới có thể đánh được cặp cổ cầm này. Rõ ràng hôm nay Bắc Quốc đang muốn làm khó Nam Quốc. Bắc Quốc thi trước. Hai người mỗi người ngồi vào một cổ cầm và bắt đầu lướt những nốt nhạc đầu tiên. Hai người đánh này hẳn cầm nghệ rất giỏi. Khúc nhạc hay còn thêm được đánh ra từ cặp ma cầm khiến mọi người bay bổng theo điệu nhạc. Sau khi kết thúc mọi người không ngừng khen ngợi.
Tiếp đến là Nam Quốc phải thi, vì nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh là người thông thạo âm luật đặc biệt là giỏi cổ càm nên được chọn làm người thi đấu. Người còn lại thì chỉ có thể là Cao Uyển Như. Vì ai cũng biết hắn yêu thương Cao Uyển Như. Mà nàng ta còn là người cầm kì thi hoạ tốt nhất kinh thành Hai người là tâm đầu ý hợp nên ai cũng không cần phải lo thua trước Bắc Quốc. Nhưng không ai biết khi thực sự ngồi vào để thử đàn nàng ta thực không biết đánh sao cho phù hợp để có thể kết hợp với Diệp Quân Thanh. Thử vài lần vẫn không phát được âm thanh nào. Lúc này một người chơi Ma cầm lúc nãy của Bắc Quốc mới lên tiếng:" Xem ra vị cô nương kia không có duyên với Ma cầm rồi. Không biết quý quốc có còn ai thử được hay không nếu không có trực tiếp nhận thua cũng không có gì là quá mất mặt đau vì loại ma cầm này hiếm ai có thể sử dụng được lắm. Thái hoàng thái hậu thấy vậy nghĩ tới hôm qua lúc Mạn Ngọc đánh đàn chắc hẳn không tồi liền cho người truyền Mạn Ngọc tới nói muốn để Mạn Ngọc thi đấu cùng với nhị hoàng tử. Mặc dù Mạn Ngọc không muốn thể hiện làm gây sự chú ý của mọi người đặc biệt cùng với nhị hoàng tử biết bao người ngưỡng mộ này. Nhưng nếu không đánh đàn thì sẽ khiến Nam Quốc mất mặt trước Bắc Quốc bọn họ.
Cuối cùng nàng vẫn quyết định thử sức một lần nhưng đây là loại đàn nàng chỉ được nghe chứ chưa từng học bao giờ. Mạn Ngọc cũng không dám tự tin có thể chơi đàn được không. Khi nàng ngồi xuống Diệp Quân Thanh cũng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi quay trở lại bắt đầu thử vài âm thanh đầu tiên. Mạn Ngọc cũng khẽ đưa tay lướt nhẹ một cái rồi bắt đầu. Nàng bắt đầu đánh theo bản năng những âm thanh uyển chuyển được phát ra khiến ai cũng kinh ngạc. Hai người kết hợp tấu một khúc. Diệp Quân Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Mạn Ngọc không ngờ nàng ta âm luật tốt như vậy lại còn có thể chơi được Ma cầm nổi tiếng trong thiên hạ. Khúc nhạc kết hợp trôi chảy lúc trầm lúc bổng khiến mọi người như thả hồn theo khúc nhạc mà thưởng thức. Diệp Quân Thanh vô thức nhìn nàng chợt hắn thấy tay nàng được quấn băng. Hắn nghĩ tay nàng ta bị thương sao. Hắn chợt nhớ tới trận túc cầu hôm qua lúc Tạ Vân Anh bất chấp nguy hiểm truyền trái bóng cuối cho hắn ghi điểm quyết định thì bị đối thủ cản lúc vung gậy trúng vào tay Tạ Vân Anh cũng ở vị trí này. Hắn thực sự cảm thấy mơ hồ rồi đột nhiên sững lại mở to mắt nhìn nàng:" không lẽ..". Hắn cố gắng nhìn xem nàng có điểm bất thường hay không nhưng càng nhìn hắn chỉ thấy nàng bình tĩnh chuyên tâm đánh đàn không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt nàng ta.
Đến khi kết thúc khúc nhạc hắn mới thôi không nhìn Mạn Ngọc nữa. Mọi người ngay cả thái hoàng thái hậu và hoàng thượng cùng tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Khúc nhạc kết thúc mọi người vẫn còn ngẩn người một lúc sau mới hoàn hồn trở về vỗ tay khen ngợi không dứt lời. Quả thật rất hay. Còn có một người cũng ngạc nhiên hết sức đó là người đã chơi cổ cầm lúc nãy của Bắc Quốc hắn biết trước nay loại cầm này chỉ có mình hắn và sư muội hắn đánh được mà phải tập luyện rất lâu mới có thể đánh được để hợp tấu với hắn. Hắn nhớ đến một người biết chơi ma cầm từng dạy hắn, nhưng không biết sao nhìn nữ tử này hắn lại thấy rất giống người nắm đó đã từng dạy hắn. Lúc thấy Mạn Ngọc cùng Diệp Quân Thanh cúi người hành lễ với Thái hoàng thái hậu cùng hoàng thượng xong hắn liền cất tiếng hỏi: " Không biết quý cô nương đây có thể cho tại hạ biết khuê danh của cô nương là gì không?"
Mạn Ngọc hơi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn . Hắn đeo mặt nạ nên nàng không thể nhìn ra được hắn là ai. Nàng đáp lại hắn:" Tiểu nữ họ Khương tên Mạn Ngọc."
Hắn lại nói:" Hôm nay tại hạ được biết qua cầm nghệ của Mạn Ngọc tiểu thư thực sự có chút ngưỡng mộ không biết sau này có thể gặp cô nương trao đổi về âm luật không."
Mạn Ngọc không thích xã giao người lạ cho lắm vì nàng còn chuyện phải làm nhưng từ chối cũng không tiện bèn nói:" Nếu có duyên sau này ắt sẽ gặp."
Người kia cũng vui vẻ đáp lại nàng:" Được. Sau này nhất định sẽ gặp lại."
Diệp Quân Thanh thấy trong lòng có chút hơi khó chịu khi thấy hai người họ nói chuyện. Nhưng rất nhanh hắn đè nén cảm giác đó xuống.
Lễ bộ giám sat cuộc thi báo cáo lại với hoàng thượng và tuyên bố Nam Quốc dành chiến thắng. Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu lập tức ban thưởng cho mọi người.. Lúc đến lượt Diệp Quân Thanh vs Mạn Ngọc thì thái hậu bỗng nhiên lên tiếng:" Hôm nay nhân dịp có đông đủ mọi người ở đây ta muốn công bố một chuyện."
Các nghi lễ xong đến phần yến tiệc khoản đãi các xứ thần và quan lại. Lúc này đji hoàng tử A Khắc Bốt liền đứng dậy nói với hoàng thượng:" Bệ hạ ta nghe nói nam nữ tử quý quốc văn thao vo lược cầm kì thi hoạ rất giỏi không biết chúng ta có thể giao lưu với quý quốc được không."
Hoàng thượng thấy đại hoàng tử Bắc Quốc đã mở lời như vậy cũng đành phải đồng ý. Vì nếu không thì sẽ như thừa nhận nước mình yếu thế hơn. Thân là vua một nước ông không thể để nước khác coi thường nước mình được. Ông lên tiếng: " Được, không biết quý quốc muốn thi đấu như thế nào?"
A Khắc Bốt liền đáp:" Bẩm bệ hạ hai bên sẽ cử người thứ nhất thi văn sẽ thi đối thơ, thứ hai thi toán sẽ có đề toán được đưa ra cho hai bên cùng tính, phần thi thứ ba sẽ là thi múa và vẽ tranh, phần thứ tư đánh cờ và tấu đàn. Thứ năm sẽ thi bắn cung. Không biết bên quý quốc ngài có thể hay không?"
Hoàng thượng đáp lời:" Được." Rồi quay qua nói với công công bên cạnh giao cho lễ bộ sắp xếp đăng kí người thi đấu. Các phần thi lần lượt diễn ra. Phần thi võ do Tạ Vân Lâm thi đấu đã giành chiến thắng. Nhưng phần thi Toán Nam Quốc vì kết quả ra chậm hơn một chút nên Bắc Quốc thắng. Đến lượt tiết mục múa Cao Uyển Như đã đem về chiến thắng sau bài múa uyển chuyển. Về phần các phần thi vẽ tranh, đánh cờ Bắc Quốc giành chiến thắng. Phần thi bắn cung Nam Quốc dành chiến thắng tỉ lệ hai bên 3:3.
Còn một phần thi đánh đàn sẽ quyết định bên nào giành chiến thắng. Cổ cầm có một loại đàn là Ma cầm. Loại cầm quý hiếm này chỉ có một cặp duy nhất và hiện tại chỉ có ở Bắc Quốc. Loại cầm này sở dĩ rất khó đánh được. Không phải ai cũng có thể có cơ duyên đánh được cặp đàn này. Vì thế mới có tên Ma cầm. Và đòi hỏi hai người phải tâm ý tương thông mới có thể đánh được cặp cổ cầm này. Rõ ràng hôm nay Bắc Quốc đang muốn làm khó Nam Quốc. Bắc Quốc thi trước. Hai người mỗi người ngồi vào một cổ cầm và bắt đầu lướt những nốt nhạc đầu tiên. Hai người đánh này hẳn cầm nghệ rất giỏi. Khúc nhạc hay còn thêm được đánh ra từ cặp ma cầm khiến mọi người bay bổng theo điệu nhạc. Sau khi kết thúc mọi người không ngừng khen ngợi.
Tiếp đến là Nam Quốc phải thi, vì nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh là người thông thạo âm luật đặc biệt là giỏi cổ càm nên được chọn làm người thi đấu. Người còn lại thì chỉ có thể là Cao Uyển Như. Vì ai cũng biết hắn yêu thương Cao Uyển Như. Mà nàng ta còn là người cầm kì thi hoạ tốt nhất kinh thành Hai người là tâm đầu ý hợp nên ai cũng không cần phải lo thua trước Bắc Quốc. Nhưng không ai biết khi thực sự ngồi vào để thử đàn nàng ta thực không biết đánh sao cho phù hợp để có thể kết hợp với Diệp Quân Thanh. Thử vài lần vẫn không phát được âm thanh nào. Lúc này một người chơi Ma cầm lúc nãy của Bắc Quốc mới lên tiếng:" Xem ra vị cô nương kia không có duyên với Ma cầm rồi. Không biết quý quốc có còn ai thử được hay không nếu không có trực tiếp nhận thua cũng không có gì là quá mất mặt đau vì loại ma cầm này hiếm ai có thể sử dụng được lắm. Thái hoàng thái hậu thấy vậy nghĩ tới hôm qua lúc Mạn Ngọc đánh đàn chắc hẳn không tồi liền cho người truyền Mạn Ngọc tới nói muốn để Mạn Ngọc thi đấu cùng với nhị hoàng tử. Mặc dù Mạn Ngọc không muốn thể hiện làm gây sự chú ý của mọi người đặc biệt cùng với nhị hoàng tử biết bao người ngưỡng mộ này. Nhưng nếu không đánh đàn thì sẽ khiến Nam Quốc mất mặt trước Bắc Quốc bọn họ.
Cuối cùng nàng vẫn quyết định thử sức một lần nhưng đây là loại đàn nàng chỉ được nghe chứ chưa từng học bao giờ. Mạn Ngọc cũng không dám tự tin có thể chơi đàn được không. Khi nàng ngồi xuống Diệp Quân Thanh cũng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi quay trở lại bắt đầu thử vài âm thanh đầu tiên. Mạn Ngọc cũng khẽ đưa tay lướt nhẹ một cái rồi bắt đầu. Nàng bắt đầu đánh theo bản năng những âm thanh uyển chuyển được phát ra khiến ai cũng kinh ngạc. Hai người kết hợp tấu một khúc. Diệp Quân Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Mạn Ngọc không ngờ nàng ta âm luật tốt như vậy lại còn có thể chơi được Ma cầm nổi tiếng trong thiên hạ. Khúc nhạc kết hợp trôi chảy lúc trầm lúc bổng khiến mọi người như thả hồn theo khúc nhạc mà thưởng thức. Diệp Quân Thanh vô thức nhìn nàng chợt hắn thấy tay nàng được quấn băng. Hắn nghĩ tay nàng ta bị thương sao. Hắn chợt nhớ tới trận túc cầu hôm qua lúc Tạ Vân Anh bất chấp nguy hiểm truyền trái bóng cuối cho hắn ghi điểm quyết định thì bị đối thủ cản lúc vung gậy trúng vào tay Tạ Vân Anh cũng ở vị trí này. Hắn thực sự cảm thấy mơ hồ rồi đột nhiên sững lại mở to mắt nhìn nàng:" không lẽ..". Hắn cố gắng nhìn xem nàng có điểm bất thường hay không nhưng càng nhìn hắn chỉ thấy nàng bình tĩnh chuyên tâm đánh đàn không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt nàng ta.
Đến khi kết thúc khúc nhạc hắn mới thôi không nhìn Mạn Ngọc nữa. Mọi người ngay cả thái hoàng thái hậu và hoàng thượng cùng tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Khúc nhạc kết thúc mọi người vẫn còn ngẩn người một lúc sau mới hoàn hồn trở về vỗ tay khen ngợi không dứt lời. Quả thật rất hay. Còn có một người cũng ngạc nhiên hết sức đó là người đã chơi cổ cầm lúc nãy của Bắc Quốc hắn biết trước nay loại cầm này chỉ có mình hắn và sư muội hắn đánh được mà phải tập luyện rất lâu mới có thể đánh được để hợp tấu với hắn. Hắn nhớ đến một người biết chơi ma cầm từng dạy hắn, nhưng không biết sao nhìn nữ tử này hắn lại thấy rất giống người nắm đó đã từng dạy hắn. Lúc thấy Mạn Ngọc cùng Diệp Quân Thanh cúi người hành lễ với Thái hoàng thái hậu cùng hoàng thượng xong hắn liền cất tiếng hỏi: " Không biết quý cô nương đây có thể cho tại hạ biết khuê danh của cô nương là gì không?"
Mạn Ngọc hơi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn . Hắn đeo mặt nạ nên nàng không thể nhìn ra được hắn là ai. Nàng đáp lại hắn:" Tiểu nữ họ Khương tên Mạn Ngọc."
Hắn lại nói:" Hôm nay tại hạ được biết qua cầm nghệ của Mạn Ngọc tiểu thư thực sự có chút ngưỡng mộ không biết sau này có thể gặp cô nương trao đổi về âm luật không."
Mạn Ngọc không thích xã giao người lạ cho lắm vì nàng còn chuyện phải làm nhưng từ chối cũng không tiện bèn nói:" Nếu có duyên sau này ắt sẽ gặp."
Người kia cũng vui vẻ đáp lại nàng:" Được. Sau này nhất định sẽ gặp lại."
Diệp Quân Thanh thấy trong lòng có chút hơi khó chịu khi thấy hai người họ nói chuyện. Nhưng rất nhanh hắn đè nén cảm giác đó xuống.
Lễ bộ giám sat cuộc thi báo cáo lại với hoàng thượng và tuyên bố Nam Quốc dành chiến thắng. Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu lập tức ban thưởng cho mọi người.. Lúc đến lượt Diệp Quân Thanh vs Mạn Ngọc thì thái hậu bỗng nhiên lên tiếng:" Hôm nay nhân dịp có đông đủ mọi người ở đây ta muốn công bố một chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.