Chương 30: Tung tích về phụ thân
Yên Nhi 304
05/10/2024
Hôm sau Diệp Quân Thanh cùng Mạn Ngọc xuất phát. Không biết Cao Uyển Như đã dùng cách gì lại xin đi cùng được. Mạn Ngọc cũng không để tâm lắm. Hiền phi và Diệp Tử Minh ra tiễn họ.
Diệp Quân Thanh dặn dò Tử Minh:" Tử Minh đệ ở nhà."
Hắn chưa nói hết câu Diệp Tử Minh đã lên tiếng:" Đệ biết rồi nhị ca. Ta sẽ cố gắng luyện tập và học chăm chỉ. Sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt. Ca và nhị tẩu cứ yên tâm làm nhiệm vụ đi."
"Nhị tẩu?" Diệp Quân Thanh nhướn mày hỏi hắn cách xưng hô từ khi nào lại trở nên thân thiết đến vậy. Bình thường hắn vốn không thích Cao Uyển Như lắm mà.
"Nhị ca biết ta nói đến ai mà."
Diệp Quân Thanh cau mày:" Đệ nhớ cho rõ chỉ có một người nhị tẩu đệ là Uyển Như mà thôi"
Diệp Tử Minh đáp:" Ta không biết. Ta chỉ công nhận một nhị tẩu là Mạn Ngọc tỷ mà thôi."
Diệp Quân Thanh không nói gì thêm chỉ dặn dò hắn:" Chăm sóc tốt cho mình và mẫu phi.
"Được huynh yên tâm.
Cao Uyển Như cùng Diệp Quân Thanh đến Tô Châu giải quyết nạn đói. Còn Miêu Thành Vũ và Mạn Ngọc đến Dụ Châu giải quyết dịch bệnh.
Đến nơi Mạn Ngọc nhìn cảnh dân dịch bệnh nằm la liệt. Mạn Ngọc cùng Miêu Thành Vũ bắt đầu xem xét bệnh tình cho mọi người. Xem ra dịch bệnh cũng khá nặng. Hai người bắt tay nghiên cứu thuốc. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm giảm triệu chứng chứ không hết hắn dịch bệnh. Thuốc và lương thực triều đình phát thực không đủ dùng. Nàng nói Diệp Quân Thanh xun thêm nhưng không có động tĩnh gì.
Bên phía Tô Châu vì nạn đói nên người chết cũng khá nhiều. Lại bắt đầu xuất hiện một vài người có biểu hiện mắc dịch bệnh. Diệp Quân Thanh phong tỏa gọi Miêu Thành Vũ qua bên này để chữa bớt cho những người đó để tránh lây lan trên diện rộng.
Mạn Ngọc ở lại Dụ Châu vì thiếu thuốc với lương thực. Nàng quyết định đi tới Thanh Quốc mua cũng tới đảo Nam Tiên mua dược liệu.
Mạn Ngọc nói với Nhược Ly :" Lần này ta đi mua lương thực và dược liệu. Em ở nhà thay ta chăm sóc mọi người. Cứ nói ta đi hái thuốc với chuyên tâm nghiên cứu thuốc. "
Nhược Ly nói:" Hay tiểu thư cứ để em cùng người Minh Ngọc Hiên đi đi."
"Không được đây là lô hàng quan trọng với mọi người nếu gặp phải Hắc phong sát e em sẽ không phải đối thủ của hắn. Một phần khác em cũng biết ta đi đảo Nam Tiên là vì muốn tìm Kim Ô Đầu mà"
Nhược Ly vui mừng:" Nếu thực sự lấy được Kim Ô Đầu vậy hàn độc trong người tiểu thư sẽ giải được rồi. Người sẽ không còn phải chịu sự dày vò của hàn độc nữa. Hay tiểu thư để em đi cùng người."
'Không được em ở lại để tránh người khác nghi ngờ thân phận của ta. Ta đi
khoảng bốn ngày sẽ về. Nếu em đi theo ta một mình Thanh Nhi ở lại sẽ không ứng phó được."
"Được rồi tiểu thư em sẽ ở lại người đi phải bảo trọng và bình an trở về."
"Ta biết rồi."
Mạn Ngọc chuẩn bị đồ thay y phục cải trang đeo mặt nạ thành Vô Song công tử đi đến bờ sông Thanh Giang lên thuyền để đi đảo Nam Tiên. Nàng thấy người của Minh Nguyệt Hiên đã tập hợp chờ ở đó. Đến gần hơn Mạn Ngọc thấy Lâm Vũ công tử cũng đến đây.
Thấy Dịch Vũ một thân cận khác trong Minh Nguyệt Hiên chỉ đứng sau Nhược Ly. Mạn Ngọc hỏi hắn:" Sao Lâm Vũ công tử cũng ở đây?"
Dịch Vũ đáp:" Công tử. Lâm Vũ công tử nhhe nói người định mua lương thực cùng dược liệu ở Thanh giúp người dân. Nên muốn đi cùng người giúp người một tay. Nếu gặp phải Hắc phong sát cũng sẽ góp thêm phần sức lực chống lại hắn."
Mạn Ngọc không nói gì bước đến chỗ Lâm Vũ nói:" Không ngờ Lâm Vũ huynh cũng đến đây. Chuyến đi này nhiều nguy hiểm ta không dám làm phiền đến huynh đi cùng được. Vả lại huynh còn có việc phải làm ta không muốn cản trở huynh."
Lâm Vũ nói:" Không sao, ta ở lại cũng thấy buồn chán. Dù gì đi Thanh Quốc cũng là đất nước của ta. Ta giúp đệ một chút cũng coi như đi thưởng thức và học hỏi thêm cũng được."
Mạn Ngọc bắt đắc dĩ đành để hắn đi cùng.
Chuyến đi xuất phát hết hơn một ngày mới tới nơi. Nàng phân bố người vào đất liền Thanh Quốc mua lương thực và nhờ sự giúp đỡ của Lâm Vũ. Còn nàng đến Nam Tiên mua dược liệu kèm tìm Kim Ô Đầu.
Theo như tin tức điều tra được Kim Ô Đầu là một dược liệu quý hiếm trong nhân gian chỉ có duy nhất hai cây. Một cây không biết rõ tung tích thuộc về ai. Còn một cây nằm trong tay của một hải tặc vương tên Tiêu Liễm.
Mạn Ngọc theo tin tức thuộc hạ đi dò la tìm được đến chỗ ông ta. Ông ta không giao Kim Ô đầu cho Mạn Ngọc hết lần này đến lần khác nàng đến ngõ ý với ông ta. Nhưng ông ta từ chối. Tuy nói ông ta là Hải tặc trên đảo nhưng theo như người ở đây nói ông ta không hề xấu xa mà ngược lại bảo hộ mọi người trên đảo sống rất tốt. Tuy nói ông ta là cướp biển nhưng ông chỉ cướp của những người giàu mà mười phần ông chỉ lấy hai phần. Rồi bảo hộ cho thuyền của họ qua khỏi lãnh hải của họ một cách an toàn. Tránh cho những tên cướp biển dã man kia cướp hàng giết người. Chỉ cần khi thuyền đi qua nộp cho ông một ít thuế và nếu hàng nhiều cứ chiếu lệ 10 phần lấy hai phần là được.
Sau bao lần Mạn Ngọc tới lui. Cuối cùng ông ta nói nếu nàng quyết đấu thắng được ông ấy thì ông ta sẽ đưa Kim Ô Đầu cho nàng. Mạn Ngọc đồng ý.
Tiêu Liễm không hổ danh hải tặc vương. Đường đao xuống mạnh mẽ dứt khoát. Mạn Ngọc phòng thủ đỡ hết mấy chiêu, rồi xoay người hướng kiếm tấn công về phía ông ta. Tiêu Liễm nhanh chóng né được vung đao cản đường kiếm của Mạn Ngọc. Ông ta quay lại tấn công nàng. Sức lực ông ta khá mạnh khiến nàng phải lui vài bước. Mạn Ngọc tiếp tục tấn công. Hai bên không bên nào nhượng bộ bên nào. Nhân lúc nàng không chú ý ông ta đánh nàng một chưởng Mạn Ngọc lảo đảo khụy xuống.
Chiếc sáo ngọc trong người nàng rơi ra. Tiêu Liễm bất chợt để ý đến sợi dây có miếng ngọc treo trên cây sáo. Tạ Liễm ngưng lại hỏi Mạn Ngọc:" Tại sao cô có cây sáo đó và miếng ngọc bội trên cây sáo đó?"
Mạn Ngọc vội nhặt nó rồi khó hiểu nhìn ông ta nói:" Đây là vật mà người thân để lại cho ta. Ông hỏi chuyện này làm gì."
Ông ta hỏi chỉ đủ cho hai người nghe được. Vì Mạn Ngọc đang cải nam trang thành Vô Song công tử. Nhưng lúc giao đấu ông ta vẫn biết nàng là con gái. Mạn Ngọc rất ngạc nhiên khi ông ta biết mình là con gái. Nhưng cũng may ông không vạch trần mà chỉ nói đủ hai người nghe được.
Thực ra miếng ngọc bội đó do chính tay ông ta lúc khi còn trẻ ông ta làm trong tiệm ngọc khắc ra. Ông ta đã tặng cho ân nhân từng cứu mạng mình. Dù sao cũng có ơn nhưng về sau không gặp. Bây giờ lại xuất hiện trong tay cô gái trẻ này khiến ông tò mò không biết có quan hệ gì với ân nhân của ông mà cầm miếng ngọc bội đó. Theo như cô ta nói thì người thân để lại vậy không lẽ là con của ân nhân. Vậy ân nhân đã mất rồi sao.
Ông không nói gì chỉ sai thuộc hạ đi lấy Kim Ô đầu. Thuộc hạ của ông ngạc nhiên hỏi:" Đây là dược liệu quý hiếm người sao lại muốn đưa cho vị công tử kia."
Tạ Liễm nói:" Bảo ngươi đi lấy thì cứ lấy đi nhiều lời làm gì"
Thuộc hạ ông ta lấy ra đưa cho ông ta. Tạ Liễm đưa cho Mạn Ngọc:" Cầm lấy đi."
Mạn Ngọc ngạc nhiên cầm lấy mở ra thấy là cây thảo dược nàng quỳ xuống cảm tạ ông ấy:" Đa tạ Tạ Vương. Nếu sau này người cần gì giúp đỡ. Cứ tìm đến Minh Nguyệt Hiên. Nếu trong khả năng ta sẽ giúp đỡ người hết sức có thể." Nàng dập đầu hai cái với ông ấy.
Tạ Liễm thấy Mạn Ngọc như vậy thì nói:" Được rồi ngươi mau đứng lên đi."
Mạn Ngọc đứng lên hỏi Tạ Liễm:" Tạ Vương, ta có thể nói chuyện riêng với ông được không."
Lần này đến lượt Tạ Liễm nhìn Mạn Ngọc bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đồng ý:"Được."
Nói rồi ông đi vào phòng khách Mạn Ngọc cũng vào theo. Tạ Liễm hỏi:" Cô có gì muốn hỏi sao"
Mạn Ngọc không vòng vo hỏi thẳng:" Lúc người nhìn thấy cây sáo của ta. Ta thấy người phản ứng thất thần. Có phải người biết cây sáo này hay không?"
Tạ Liễm nhíu mày hỏi:" Tại sao cô lại hỏi vậy?"
Mạn Ngọc mới đáp lại hắn:" Vì đây là cây sáo mà mẫu thân ta để lại cho ta. Cây sáo này là vật để ta tìm phụ thân ta. Nên ta thấy ông biết về nó nên muốn hỏi ông xem ông có biết gì về nó không.
Tạ Liễm nghe vậy ngạc nhiên kể lại chuyện năm đó cho Mạn Ngọc nghe:" Năm đó ta áp tiêu một chuyến hàng toàn ngọc phỉ thúy thượng hạng. Giữa đường gặp cướp. Chúng giết sạch những người áp tiêu ngay cả ta cũng bị trọng thương. Lúc đó may gặp Lâm huynh đi ngang giúp đỡ cứu ta một mạng. Lại giúp ta áp tải chuyến tiêu đó thành công. Khi về lại tiệm ta ngõ ý muốn tạ ơn Lâm huynh. Nhưng huynh ấy không nhận. Cho nên ta và huynh ấy kết nghĩa huynh đệ. Ta đã đem miếng ngọc bội ta khắc này cho huynh ấy. Mấy ngày sau không biết có việc gì quan trọng mà huynh ấy rời đi không một lời từ biệt. Bao nhiêu năm rồi ta tìm huynh ấy để trả ơn nhưng không tìm được"
Mạn Ngọc nghe vậy liền nghi ngờ người mà Tạ Liễm gọi là Lâm huynh rất có thể là phụ thân của nàng:" Vậy ông có biết thông tin gì về ông ấy không"
" Ta cũng muốn biết về huynh ấy nhưng huynh ấy không nói Ta biết gì cả. Ta chỉ biết huynh ấy người Thanh Quốc. Họ Lâm. Nên ta hay gọi huynh ấy là Lâm huynh. Ta hỏi sau này muốn báo đáp thì gặp huynh ấy ở đâu nhưng huynh ấy nói không cần báo đáp. Nên ta mới tặng miếng ngọc bội và cây sáo đó cho huynh ấy thiết kế cây sáo đó độc nhất vô nhị không có cây thứ hai. Vì ở góc đuôi sáo có một lỗ nhỏ để bỏ một chiếc chốt khoá nên không nhầm lẫn với cây sáo khác và nó gắn liền cùng sợi dây treo miếng ngọc trên cây sáo. Cho nên lúc bị rơi ra ta mới biết nó."
'Vậy dù sao con cũng cảm ơn người vì đã cho con Kim Ô Đầu. Nếu hai người đã kết nghĩa huynh đệ vậy con gọi người là thúc thúc được không ạ."
"Được. Mà ta hỏi con, con cần dùng Kim Ô Đầu làm gì thế."
Dạ không giấu gì người, con mắc phải hàn độc nên cần có Kim Ô Đầu để giải độc ạ."
" Vậy được rồi con mau chóng cầm Kim Ô Đầu về giải độc đi"
Mạn Ngọc quỳ xuống nói:" Thúc đa tạ người đã cứu mạng con mà giao ra Kim Ô Đầu. Sau này người có việc gì cứ tìm đến con. Con chắc chắn sẽ không khước từ." Nàng dập đầu bái lạy ông ba cái.
Tạ Liễm vội tới đỡ Mạn Ngọc:" Con làm gì vậy mau đứng lên đi. Năm xưa cha con có ơn với ta dù sao ta cũng nên báo đáp. Bây giờ gặp con cô như ta đã giúp được lại rồi"
"Thúc thúc vì con đi mua dược liệu và lương thực cứu giúp người dân Nam Quốc đang bị dịch bệnh và nạn đói nên không thể ở lại lâu. Sau này nếu có cơ hội con sẽ đến thăm người."
Mạn Ngọc gọi Diệp Vũ đem vào một rương vàng bạc nhỏ nói với Tạ Liễm:" Thúc thúc đây xem như phần hậu lễ nhỏ con gửi người. Mong người nhận cho."
"Không cần đâu con đem về đi. Con dang cứu dân đói và dịch bệnh sẽ cần đến."
Mạn Ngọc tiếp tục nói:" Nếu người không nhận sẽ khiến Mạn Ngọc áy náy sẽ không dám nhận Kim Ô Đầu của người mất. Nếu người không nhận con sẽ không lấy Kim Ô Đầu về."
Tạ Liễm bất đắc dĩ nói:" Được rồi để ta nhận. Nếu sau này con tìm được cha con. Hai người có thể tới thăm ta được không hoặc báo tin cho ta biết để vào gặp hai người cũng được."
Mạn Ngọc cười nói:" người yên tâm nếu con tìm được phụ thân sẽ đến gặp người. Bây giờ con phải đi. Người phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi đây.
Ông ấy tiễn nàng một đoạn ra biến nàng lên thuyền mới chịu về. Nếu đã có được Kim Ô Đầu lại còn biết được thêm thông tin về phụ thân có lẽ sau này nàng phải đến Thanh Quốc điều tra một chuyến. Và tiện điều tra thêm về mẫu thân nàng. Nhưng hiện tại phải giải quyết dịch bệnh vì nhận được tin báo của Nhược Ly tình hình dịch bệnh đang rất nghiêm trọng phải nhanh chóng trở về. Trong mấy ngày đi đường nàng đã nghiên cứu ra được phương thuốc mới. Nhưng cần phải về phối thuốc thử nghiệm mới biết được.
Tàu của Nàng gắn kí hiệu Minh Nguyệt Hiên đang tăng tốc đi về. Không ngờ giữa đường về tổ chức Hắc phong sát lại đến. Đúng như nàng dự đoán hắn sẽ đến cướp hàng.
Diệp Quân Thanh dặn dò Tử Minh:" Tử Minh đệ ở nhà."
Hắn chưa nói hết câu Diệp Tử Minh đã lên tiếng:" Đệ biết rồi nhị ca. Ta sẽ cố gắng luyện tập và học chăm chỉ. Sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt. Ca và nhị tẩu cứ yên tâm làm nhiệm vụ đi."
"Nhị tẩu?" Diệp Quân Thanh nhướn mày hỏi hắn cách xưng hô từ khi nào lại trở nên thân thiết đến vậy. Bình thường hắn vốn không thích Cao Uyển Như lắm mà.
"Nhị ca biết ta nói đến ai mà."
Diệp Quân Thanh cau mày:" Đệ nhớ cho rõ chỉ có một người nhị tẩu đệ là Uyển Như mà thôi"
Diệp Tử Minh đáp:" Ta không biết. Ta chỉ công nhận một nhị tẩu là Mạn Ngọc tỷ mà thôi."
Diệp Quân Thanh không nói gì thêm chỉ dặn dò hắn:" Chăm sóc tốt cho mình và mẫu phi.
"Được huynh yên tâm.
Cao Uyển Như cùng Diệp Quân Thanh đến Tô Châu giải quyết nạn đói. Còn Miêu Thành Vũ và Mạn Ngọc đến Dụ Châu giải quyết dịch bệnh.
Đến nơi Mạn Ngọc nhìn cảnh dân dịch bệnh nằm la liệt. Mạn Ngọc cùng Miêu Thành Vũ bắt đầu xem xét bệnh tình cho mọi người. Xem ra dịch bệnh cũng khá nặng. Hai người bắt tay nghiên cứu thuốc. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm giảm triệu chứng chứ không hết hắn dịch bệnh. Thuốc và lương thực triều đình phát thực không đủ dùng. Nàng nói Diệp Quân Thanh xun thêm nhưng không có động tĩnh gì.
Bên phía Tô Châu vì nạn đói nên người chết cũng khá nhiều. Lại bắt đầu xuất hiện một vài người có biểu hiện mắc dịch bệnh. Diệp Quân Thanh phong tỏa gọi Miêu Thành Vũ qua bên này để chữa bớt cho những người đó để tránh lây lan trên diện rộng.
Mạn Ngọc ở lại Dụ Châu vì thiếu thuốc với lương thực. Nàng quyết định đi tới Thanh Quốc mua cũng tới đảo Nam Tiên mua dược liệu.
Mạn Ngọc nói với Nhược Ly :" Lần này ta đi mua lương thực và dược liệu. Em ở nhà thay ta chăm sóc mọi người. Cứ nói ta đi hái thuốc với chuyên tâm nghiên cứu thuốc. "
Nhược Ly nói:" Hay tiểu thư cứ để em cùng người Minh Ngọc Hiên đi đi."
"Không được đây là lô hàng quan trọng với mọi người nếu gặp phải Hắc phong sát e em sẽ không phải đối thủ của hắn. Một phần khác em cũng biết ta đi đảo Nam Tiên là vì muốn tìm Kim Ô Đầu mà"
Nhược Ly vui mừng:" Nếu thực sự lấy được Kim Ô Đầu vậy hàn độc trong người tiểu thư sẽ giải được rồi. Người sẽ không còn phải chịu sự dày vò của hàn độc nữa. Hay tiểu thư để em đi cùng người."
'Không được em ở lại để tránh người khác nghi ngờ thân phận của ta. Ta đi
khoảng bốn ngày sẽ về. Nếu em đi theo ta một mình Thanh Nhi ở lại sẽ không ứng phó được."
"Được rồi tiểu thư em sẽ ở lại người đi phải bảo trọng và bình an trở về."
"Ta biết rồi."
Mạn Ngọc chuẩn bị đồ thay y phục cải trang đeo mặt nạ thành Vô Song công tử đi đến bờ sông Thanh Giang lên thuyền để đi đảo Nam Tiên. Nàng thấy người của Minh Nguyệt Hiên đã tập hợp chờ ở đó. Đến gần hơn Mạn Ngọc thấy Lâm Vũ công tử cũng đến đây.
Thấy Dịch Vũ một thân cận khác trong Minh Nguyệt Hiên chỉ đứng sau Nhược Ly. Mạn Ngọc hỏi hắn:" Sao Lâm Vũ công tử cũng ở đây?"
Dịch Vũ đáp:" Công tử. Lâm Vũ công tử nhhe nói người định mua lương thực cùng dược liệu ở Thanh giúp người dân. Nên muốn đi cùng người giúp người một tay. Nếu gặp phải Hắc phong sát cũng sẽ góp thêm phần sức lực chống lại hắn."
Mạn Ngọc không nói gì bước đến chỗ Lâm Vũ nói:" Không ngờ Lâm Vũ huynh cũng đến đây. Chuyến đi này nhiều nguy hiểm ta không dám làm phiền đến huynh đi cùng được. Vả lại huynh còn có việc phải làm ta không muốn cản trở huynh."
Lâm Vũ nói:" Không sao, ta ở lại cũng thấy buồn chán. Dù gì đi Thanh Quốc cũng là đất nước của ta. Ta giúp đệ một chút cũng coi như đi thưởng thức và học hỏi thêm cũng được."
Mạn Ngọc bắt đắc dĩ đành để hắn đi cùng.
Chuyến đi xuất phát hết hơn một ngày mới tới nơi. Nàng phân bố người vào đất liền Thanh Quốc mua lương thực và nhờ sự giúp đỡ của Lâm Vũ. Còn nàng đến Nam Tiên mua dược liệu kèm tìm Kim Ô Đầu.
Theo như tin tức điều tra được Kim Ô Đầu là một dược liệu quý hiếm trong nhân gian chỉ có duy nhất hai cây. Một cây không biết rõ tung tích thuộc về ai. Còn một cây nằm trong tay của một hải tặc vương tên Tiêu Liễm.
Mạn Ngọc theo tin tức thuộc hạ đi dò la tìm được đến chỗ ông ta. Ông ta không giao Kim Ô đầu cho Mạn Ngọc hết lần này đến lần khác nàng đến ngõ ý với ông ta. Nhưng ông ta từ chối. Tuy nói ông ta là Hải tặc trên đảo nhưng theo như người ở đây nói ông ta không hề xấu xa mà ngược lại bảo hộ mọi người trên đảo sống rất tốt. Tuy nói ông ta là cướp biển nhưng ông chỉ cướp của những người giàu mà mười phần ông chỉ lấy hai phần. Rồi bảo hộ cho thuyền của họ qua khỏi lãnh hải của họ một cách an toàn. Tránh cho những tên cướp biển dã man kia cướp hàng giết người. Chỉ cần khi thuyền đi qua nộp cho ông một ít thuế và nếu hàng nhiều cứ chiếu lệ 10 phần lấy hai phần là được.
Sau bao lần Mạn Ngọc tới lui. Cuối cùng ông ta nói nếu nàng quyết đấu thắng được ông ấy thì ông ta sẽ đưa Kim Ô Đầu cho nàng. Mạn Ngọc đồng ý.
Tiêu Liễm không hổ danh hải tặc vương. Đường đao xuống mạnh mẽ dứt khoát. Mạn Ngọc phòng thủ đỡ hết mấy chiêu, rồi xoay người hướng kiếm tấn công về phía ông ta. Tiêu Liễm nhanh chóng né được vung đao cản đường kiếm của Mạn Ngọc. Ông ta quay lại tấn công nàng. Sức lực ông ta khá mạnh khiến nàng phải lui vài bước. Mạn Ngọc tiếp tục tấn công. Hai bên không bên nào nhượng bộ bên nào. Nhân lúc nàng không chú ý ông ta đánh nàng một chưởng Mạn Ngọc lảo đảo khụy xuống.
Chiếc sáo ngọc trong người nàng rơi ra. Tiêu Liễm bất chợt để ý đến sợi dây có miếng ngọc treo trên cây sáo. Tạ Liễm ngưng lại hỏi Mạn Ngọc:" Tại sao cô có cây sáo đó và miếng ngọc bội trên cây sáo đó?"
Mạn Ngọc vội nhặt nó rồi khó hiểu nhìn ông ta nói:" Đây là vật mà người thân để lại cho ta. Ông hỏi chuyện này làm gì."
Ông ta hỏi chỉ đủ cho hai người nghe được. Vì Mạn Ngọc đang cải nam trang thành Vô Song công tử. Nhưng lúc giao đấu ông ta vẫn biết nàng là con gái. Mạn Ngọc rất ngạc nhiên khi ông ta biết mình là con gái. Nhưng cũng may ông không vạch trần mà chỉ nói đủ hai người nghe được.
Thực ra miếng ngọc bội đó do chính tay ông ta lúc khi còn trẻ ông ta làm trong tiệm ngọc khắc ra. Ông ta đã tặng cho ân nhân từng cứu mạng mình. Dù sao cũng có ơn nhưng về sau không gặp. Bây giờ lại xuất hiện trong tay cô gái trẻ này khiến ông tò mò không biết có quan hệ gì với ân nhân của ông mà cầm miếng ngọc bội đó. Theo như cô ta nói thì người thân để lại vậy không lẽ là con của ân nhân. Vậy ân nhân đã mất rồi sao.
Ông không nói gì chỉ sai thuộc hạ đi lấy Kim Ô đầu. Thuộc hạ của ông ngạc nhiên hỏi:" Đây là dược liệu quý hiếm người sao lại muốn đưa cho vị công tử kia."
Tạ Liễm nói:" Bảo ngươi đi lấy thì cứ lấy đi nhiều lời làm gì"
Thuộc hạ ông ta lấy ra đưa cho ông ta. Tạ Liễm đưa cho Mạn Ngọc:" Cầm lấy đi."
Mạn Ngọc ngạc nhiên cầm lấy mở ra thấy là cây thảo dược nàng quỳ xuống cảm tạ ông ấy:" Đa tạ Tạ Vương. Nếu sau này người cần gì giúp đỡ. Cứ tìm đến Minh Nguyệt Hiên. Nếu trong khả năng ta sẽ giúp đỡ người hết sức có thể." Nàng dập đầu hai cái với ông ấy.
Tạ Liễm thấy Mạn Ngọc như vậy thì nói:" Được rồi ngươi mau đứng lên đi."
Mạn Ngọc đứng lên hỏi Tạ Liễm:" Tạ Vương, ta có thể nói chuyện riêng với ông được không."
Lần này đến lượt Tạ Liễm nhìn Mạn Ngọc bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đồng ý:"Được."
Nói rồi ông đi vào phòng khách Mạn Ngọc cũng vào theo. Tạ Liễm hỏi:" Cô có gì muốn hỏi sao"
Mạn Ngọc không vòng vo hỏi thẳng:" Lúc người nhìn thấy cây sáo của ta. Ta thấy người phản ứng thất thần. Có phải người biết cây sáo này hay không?"
Tạ Liễm nhíu mày hỏi:" Tại sao cô lại hỏi vậy?"
Mạn Ngọc mới đáp lại hắn:" Vì đây là cây sáo mà mẫu thân ta để lại cho ta. Cây sáo này là vật để ta tìm phụ thân ta. Nên ta thấy ông biết về nó nên muốn hỏi ông xem ông có biết gì về nó không.
Tạ Liễm nghe vậy ngạc nhiên kể lại chuyện năm đó cho Mạn Ngọc nghe:" Năm đó ta áp tiêu một chuyến hàng toàn ngọc phỉ thúy thượng hạng. Giữa đường gặp cướp. Chúng giết sạch những người áp tiêu ngay cả ta cũng bị trọng thương. Lúc đó may gặp Lâm huynh đi ngang giúp đỡ cứu ta một mạng. Lại giúp ta áp tải chuyến tiêu đó thành công. Khi về lại tiệm ta ngõ ý muốn tạ ơn Lâm huynh. Nhưng huynh ấy không nhận. Cho nên ta và huynh ấy kết nghĩa huynh đệ. Ta đã đem miếng ngọc bội ta khắc này cho huynh ấy. Mấy ngày sau không biết có việc gì quan trọng mà huynh ấy rời đi không một lời từ biệt. Bao nhiêu năm rồi ta tìm huynh ấy để trả ơn nhưng không tìm được"
Mạn Ngọc nghe vậy liền nghi ngờ người mà Tạ Liễm gọi là Lâm huynh rất có thể là phụ thân của nàng:" Vậy ông có biết thông tin gì về ông ấy không"
" Ta cũng muốn biết về huynh ấy nhưng huynh ấy không nói Ta biết gì cả. Ta chỉ biết huynh ấy người Thanh Quốc. Họ Lâm. Nên ta hay gọi huynh ấy là Lâm huynh. Ta hỏi sau này muốn báo đáp thì gặp huynh ấy ở đâu nhưng huynh ấy nói không cần báo đáp. Nên ta mới tặng miếng ngọc bội và cây sáo đó cho huynh ấy thiết kế cây sáo đó độc nhất vô nhị không có cây thứ hai. Vì ở góc đuôi sáo có một lỗ nhỏ để bỏ một chiếc chốt khoá nên không nhầm lẫn với cây sáo khác và nó gắn liền cùng sợi dây treo miếng ngọc trên cây sáo. Cho nên lúc bị rơi ra ta mới biết nó."
'Vậy dù sao con cũng cảm ơn người vì đã cho con Kim Ô Đầu. Nếu hai người đã kết nghĩa huynh đệ vậy con gọi người là thúc thúc được không ạ."
"Được. Mà ta hỏi con, con cần dùng Kim Ô Đầu làm gì thế."
Dạ không giấu gì người, con mắc phải hàn độc nên cần có Kim Ô Đầu để giải độc ạ."
" Vậy được rồi con mau chóng cầm Kim Ô Đầu về giải độc đi"
Mạn Ngọc quỳ xuống nói:" Thúc đa tạ người đã cứu mạng con mà giao ra Kim Ô Đầu. Sau này người có việc gì cứ tìm đến con. Con chắc chắn sẽ không khước từ." Nàng dập đầu bái lạy ông ba cái.
Tạ Liễm vội tới đỡ Mạn Ngọc:" Con làm gì vậy mau đứng lên đi. Năm xưa cha con có ơn với ta dù sao ta cũng nên báo đáp. Bây giờ gặp con cô như ta đã giúp được lại rồi"
"Thúc thúc vì con đi mua dược liệu và lương thực cứu giúp người dân Nam Quốc đang bị dịch bệnh và nạn đói nên không thể ở lại lâu. Sau này nếu có cơ hội con sẽ đến thăm người."
Mạn Ngọc gọi Diệp Vũ đem vào một rương vàng bạc nhỏ nói với Tạ Liễm:" Thúc thúc đây xem như phần hậu lễ nhỏ con gửi người. Mong người nhận cho."
"Không cần đâu con đem về đi. Con dang cứu dân đói và dịch bệnh sẽ cần đến."
Mạn Ngọc tiếp tục nói:" Nếu người không nhận sẽ khiến Mạn Ngọc áy náy sẽ không dám nhận Kim Ô Đầu của người mất. Nếu người không nhận con sẽ không lấy Kim Ô Đầu về."
Tạ Liễm bất đắc dĩ nói:" Được rồi để ta nhận. Nếu sau này con tìm được cha con. Hai người có thể tới thăm ta được không hoặc báo tin cho ta biết để vào gặp hai người cũng được."
Mạn Ngọc cười nói:" người yên tâm nếu con tìm được phụ thân sẽ đến gặp người. Bây giờ con phải đi. Người phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi đây.
Ông ấy tiễn nàng một đoạn ra biến nàng lên thuyền mới chịu về. Nếu đã có được Kim Ô Đầu lại còn biết được thêm thông tin về phụ thân có lẽ sau này nàng phải đến Thanh Quốc điều tra một chuyến. Và tiện điều tra thêm về mẫu thân nàng. Nhưng hiện tại phải giải quyết dịch bệnh vì nhận được tin báo của Nhược Ly tình hình dịch bệnh đang rất nghiêm trọng phải nhanh chóng trở về. Trong mấy ngày đi đường nàng đã nghiên cứu ra được phương thuốc mới. Nhưng cần phải về phối thuốc thử nghiệm mới biết được.
Tàu của Nàng gắn kí hiệu Minh Nguyệt Hiên đang tăng tốc đi về. Không ngờ giữa đường về tổ chức Hắc phong sát lại đến. Đúng như nàng dự đoán hắn sẽ đến cướp hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.