Chương 43: Tuyệt vọng
Yên Nhi 304
05/11/2024
Nhược Ly nghe tin Mạn Ngọc bị bắt đi liền đến từ biệt gia đình Trần Phong để đi tìm Mạn Ngọc. Trần Phong cũng được báo tin đến nên quyết định đi cùng Nhược Ly.
Trước khi đi Trương phu nhân đưa tệp bằng chứng cho Trần Phong nói:" Con cầm lấy cái này. Nếu gặp được nhị hoàng tử hãy đưa cho ngài ấy nói rõ mọi chuyện cho ngài ấy nghe. Để ngài ấy không hiểu lầm Mạn Ngọc nữa. Con bé đã khổ lắm rồi. Các con đi đường phải cẩn trọng. Đừng để bản thân gặp nguy hiểm biết không"
Trần Phong đáp:" Người yên tâm con sẽ thường xuyên báo tin tức về cho hai người. Phụ thân và mẫu thân ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ giữ gìn sức khỏe. Chờ con trở về "
Trương phu nhân mắt đỏ hoe:" Được ta chờ các con trở về."
Nhược Ly cáo từ bà:" Trương thẩm con xin phép cáo từ. Cảm ơn người thời gian qua giúp đỡ cho con. Đợi sau khi tiểu thư bình an. Chúng con sẽ trở lại thăm người."
Bà cười gật đầu nắm tay Nhược Ly:"Được. Các con mau đi đi."
Trần Phong cùng Nhược Ly ôm bà một cái rồi rời đi. Trương phu nhân đứng nhìn theo họ đi. Trong lòng bà thật sự rất mong họ ở lại. Nhưng không thể bởi họ còn việc mình làm bà không thể cản trở. Chỉ là thời gian ở cạnh nhau chưa được nhiều đã lại phải cách biệt khiến bà rất nhớ con.
Tại Thanh Quốc
Ở Phong Vân điện, Hoàng thượng Lâm Minh Triết cùng con trai Lâm Vũ Phong cũng chính là Lâm Vũ công tử nổi tiếng giang hồ đang đánh cờ cùng nhau. Hai người vừa trò chuyện vừa đánh cờ.
Hoàng thượng hỏi Lâm Vũ Phong:" Phong Nhi việc tìm kiếm muội muội con có tin tức gì chưa"
Lâm Vũ Phong trả lời ông:" Dạ chưa có tin tức gì hết ạ."
Hai người đang nói thì Giang Triệt cận vệ của Lâm Vũ Phong bước vào.
Giang Triệt quỳ xuống:" Tham kiến hoàng thượng, thái tử điện hạ."
Lâm Vũ Phong nói:" Được rồi đứng lên đi. Sao ta kêu ngươi ở Nam Quốc tìm muội muội ta và bảo vệ cho Vô Song đệ sao ngươi lại trở về mà không báo cáo."
Giang Triệt quỳ xuống nói:" Điện hạ thứ lỗi cho thần trở về không kịp báo cáo trước với người. Thần vội vàng trở về muốn đem vật này về cho người."
Hắn nói rồi cầm cây sáo ngọc có đeo miếng ngọc bội ra đưa cho Lâm Vũ Phong xem.
Lâm Vũ Phong chưa kịp cầm. Lâm Vương đã kích động đi đến cầm lấy cây sáo ngọc.
Ông kích động hỏi Giang Triệt:" Ngươi tìm thấy cây sáo này ở đâu? Hiện giờ con bé thế nào rồi. Sao ngươi không đưa người trở về."
Lâm Vũ Phong nghe vậy cũng kích động:" Ngươi mau nói đi ngươi tìm thấy nó ở đâu"
Giang Triệt trả lời:" Thuộc hạ tìm thấy nó ở Minh Nguyệt Hiên, trong phòng của Vô Song công tử. Lần trước khi nghe tin Minh Nguyệt Hiên bị bao vây. Sau khi xảy ra chuyện thuộc hạ sợ binh lính sẽ đến điều tra Minh Nguyệt Hiên. Cho nên lẻn vào xem còn sót thứ gì của chúng ta để mang đi. Tiện thể thuộc hạ có vào phòng Vô Song công tử tìm một vài sổ sách quan trọng đem đi. Tránh cho Vô Song công tử gặp thêm chuyện phiền phức. Cho nên khi tìm vô tình thấy được cây sáo này thuộc hạ liền lập tức lên đường trở về."
Lâm Vũ Phong thắc mắc:" Vậy muội muội ta có liên quan gì với Vô Song đệ chứ. Sao cây sáo này lại ở chỗ đệ ấy."
Giang Triệt nói:" Vô Song công tử chính là muội muội của người."
Lâm Vũ Phong ngạc nhiên:" Ngươi nói vậy là sao?"
Giang Triệt kể lại mọi chuyện của Mạn Ngọc mà hắn điều tra được cho Lâm Vũ Phong cùng Lâm Vương nghe.
Nghe xong Lâm Vũ Phong không đứng vững nổi. Là muội sao Mạn Ngọc. Thì ra bấy lâu nay muội luôn ở gần ta như vậy mà ta lại không hề hay biết.
Lâm Vương như không tin vào tai mình :" Sao hắn có thể đối xử với con bé như vậy."
Giang Triệt nói thêm:" Vì để chắc chắn thuộc hạ có đến Khương gia điều tra. Quả thực Mạn Ngọc cô nương có một cái bớt hoa Mai màu đỏ ở vai trái.
Lâm Vương xúc động cầm cây sáo nói:" Là con bé không sai chắc chắn là con bé. Nó hiện giờ đang ở đâu."
"Bẩm hoàng thượng sau khi công chúa đến Lĩnh Sơn Trấn. Cùng Trần tướng quân chống Bắc Quốc. Cuối cùng bị Bắc Quốc bắt đi. Sau đó thuộc hạ không còn tin tức nữa ạ."
Lâm Vương cau mày:" Bắc Quốc dám bắt nó sao. Vũ Phong con dẫn người đến Bắc Quốc đưa bằng được con bé về cho ta"
Lâm Vũ Phong hành lễ với ông:" Phụ hoàng yên tâm con nhất định sẽ đưa muội muội trở về."
Hắn vừa nói xong thì có người chạy vào báo tin. Là tin tức từ Bắc Quốc. Lâm Vũ Phong xem phong thư.
Lâm Vương hỏi hắn:"Có chuyện gì sao?"
Lâm Vũ Phong trả lời ông:" Phụ hoàng Cửu hoàng tử Bắc Quốc đã thả đưa Mạn Ngọc trở về Nam Quốc. Trên đường về đã bị Hắc phong sát bắt đi. Hiện Hắc phong sát ở đâu vẫn chưa rõ"
Lâm Vương nghiêm túc hỏi:" Hắc phong sát là ai."
"Là một tổ chức mới nổi trên giang hồ. Người đứng đầu chính là hắc phong sát. Con đã điều tra nhưng vẫn không có thông tin cụ thể về người này. Hành động rất bí ẩn."
"Mau lập tức cho người đi điều tra xem hắn nhốt Tuyết nhi ở đâu bằng mọi giá phải đưa con bé về an toàn."
" Phụ hoàng yên tâm con sẽ lập tức đi tìm ngay."
Diệp Quân Thanh đang cùng Lâm Xuyên và Lâm Vũ ở trong khách điểm nghỉ ngơi. Sau mấy ngày rong ruổi đi tìm khắp mọi nơi mà không có tin tức gì.
Đang bàn luận tiếp theo nên làm thế nào thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng
động. Lâm Vũ vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Ngó nghiêng xung quanh lại không thấy ai. Nhìn lên phía cửa thấy có con dao găm và một mảnh giấy găm trên đó. Lâm Vũ vội vàng rút con dao và mảnh giấy xuống. Đem vào đưa cho Diệp Quân Thanh.
Diệp Quân Thanh cầm tờ giấy mở ra đọc. Nội dung trên bức thư chỉ vỏn vẹn một câu:" Muốn cứu người đến núi Du Sơn.
Lâm Vũ và Lâm Xuyên nhìn hắn nói:" Điện hạ."
Diệp Quân Thanh biết bọn hắn đang thắc mắc:" Là của hắc phong sát gửi. Nói chúng ta muốn cứu người thì đến núi Du Sơn."
Lâm Xuyên hỏi:" Điện hạ có khi nào là cái bẫy không"
Diệp Quân Thanh lắc đầu:" Đã là hắc phong sát lên tiếng thì chắc chắn người đã nằm trong tay hắn rồi. Có bẫy hay không chúng ta cũng phải đi."
Lâm Vũ nói:" Điện hạ núi Du Sơn này bốn bề hiểm trở. Lại có một mặt phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Nếu rơi xuống đó chỉ có mất mạng"
Diệp Quân Thanh đáp:" Chúng ta cẩn thận tùy theo ứng biến. Tùy theo tình hình mà đưa ra phán đoán. Ngươi đi tập hợp mọi người ngày mai lên đường đi núi Du Sơn."
Lâm Vũ tuân lệnh:" Thuộc hạ đi ngay.
Diệp Quân Thanh vò nát tờ giấy trong tay. Đăm chiêu nhìn.
Sau bốn ngày đi đường hắn cũng tới được núi Du Sơn. Hắn cho quân lính đóng trại trên núi rồi đi thám thính tình hình. Khoảng một ngày sau hắc phong sát lại hẹn tới vách núi đá phía Đông núi.
Diệp Quân Thanh nhíu mày đó chẳng phải phía vực thẳm đó sao. Hắn muốn làm gì. Diệp Quân Thanh cho binh lính thu dọn lên đường đến đó. Lúc đến nơi hắn thấy cả Cao Uyển Như cùng Mạn Ngọc được treo lơ lửng trên cành cây ở bên vách đá. Phía dưới họ chính là vực thẳm kia. Cành cây khá nhỏ. Nếu không nhanh đưa bọn họ xuống cành cây sẽ không chịu nổi mà gãy xuống.
Diệp Quân Thanh ngã nhiên sao Mạn Ngọc cũng ở đây cơ chứ.
Hắc phong sát lên tiếng:" Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi."
Diệp Quân Thanh tức giận quát:" Ngươi mau thả người xuống."
Hắc phong sát cười nói:" Ngươi vội làm gì trò chơi vẫn chưa bắt đầu mà."
Diệp Quân Thanh nói:" Cuối cùng là ngươi muốn làm gì mới chịu thả người."
Hắc phong sát nói:" Đơn giản thôi, một trong hai người này ngươi chỉ được chọn cứu một người mà thôi. Người còn lại chắc ngươi hiểu rồi nhỉ."
Diệp Quân Thanh hừ lạnh:" Nếu ta không chọn mà muốn cứu cả hai. Nếu bọn họ có chuyện gì ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan"
Hắc phong sát cười lớn:" Ngươi mạnh miệng quá nhỉ. Nhưng ngươi không có quyền lựa chọn đâu. Nếu không đến lúc không cứu được người nào cả hai cùng rơi xuống thì đừng trách ta ác."
Hắn nói rồi cho người giương cung hai mũi tên hướng về phía hai sợi dây treo Mạn Ngọc và Cao Uyển Như.
Hắc phong sát cầm một mũi tên bắn về phía Diệp Quân Thanh nói:" Ngươi hãy dùng mũi tên này bắn về phía người ngươi không chọn. Bắn xong ta sẽ lập tức thả người còn lại ra"
Diệp Quân Thanh khó chịu cầm mũi tên lên. Hắn do dự mãi mà không giương cung. Hắc phong sát tháo bỏ bịt miệng của hai người xuống.
Cao Uyển Như liền hốt hoảng kêu lên:" Điện hạ cứu ta"
Còn Mạn Ngọc nàng không hề kêu réo ầm ĩ. Chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng dã không còn hi vọng hắn sẽ cứu nàng nữa. Trong lòng nàng đau. Nàng biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào. Đối với hắn Mạn Ngọc là con của kẻ thù của hắn. Hắn lại yêu thương Cao Uyển Như. Không mong đợi cũng sẽ không hi vọng gì ở hắn. Mũi tên kia có độc. Chỉ là tội cho đứa nhỏ trong bụng chưa kịp chào đời đã phải đi cùng nàng.
Mạn Ngọc thầm nhủ. Mẹ xin lỗi con. Kiếp sau con hãy tìm nhà nào tốt hơn mẹ nhé. Dù nàng có nói ra hắn cũng sẽ không tin. Cao Uyển Như cũng đang mang thai hắn cũng không lựa chọn mẹ con nàng.
Hắc phong sát nói:" Ngươi quyết định nhanh lên đi ta không có kiên nhẫn chờ ngươi đâu."
Hắn nói rồi đưa dao nhắm vào hai sợi dây. Chỉ cần hắn lia dao hai người sẽ trực tiếp rơi xuống. Diệp Quân Thanh kìm nén cảm xúc trong lòng giương cung hướng về phía Mạn Ngọc. Hắn cũng đấu tranh trong lòng rất lâu. Cao Uyển Như có ơn cứu mạng hắn, lại đang mang thai con của hắn. Hắn không thể không cứu nàng.
Hắn mấp máy môi:"Mạn Ngọc xin lỗi."
Mạn Ngọc nhìn thấy lời xin lỗi từ miệng hắn. Ánh mắt nàng đau đớn. Miệng nở ra nụ cười chua xót đến từ tận đáy lòng. Hắn nhìn thấy ánh mắt đau đớn của nàng. Nhưng hắn vẫn thả mũi tên. Mũi tên lao vun vút hướng về phía Mạn Ngọc. Nàng nhắm mắt lại chờ đợi. Mũi tên ghim thẳng vào ngực nàng.
Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần khiến Mạn Ngọc hoàn toàn chết tâm rồi.
Hắc phong sát tặc lưỡi lắc đầu hướng về phía Mạn Ngọc nói:" Thật đáng tiếc đến cuối cùng hắn vẫn không chọn cô. Cũng tại nơi này năm xưa. Cô có hối hận vì lúc đó làm như vậy hay không.
Mạn Ngọc thều thào:" Ngươi làm sao biết được."
"Vì lúc đó ta cũng ở đó."
Diệp Quân Thanh bây người lên dùng khinh công muốn cứu cả hai người. Nhưng Hắc phong sát đã lia dao nhanh trước một bước. Khiến hai người cùng rơi xuống. Hắn chỉ có thể cứu một người. Cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Cao Uyển Như. Ôm nàng ta đưa vào an toàn. Còn Mạn Ngọc rơi xuống vực.
Lúc Mạn Ngọc vừa rơi xuống Nhược Ly, Trần Phong cùng Đông thúc cũng vừa đến nơi. Nhược Ly hét lên:" Tiểu thư."
Nhược Ly chạy đến mép vực muốn nhảy xuống với Mạn Ngọc. Trần Phong cũng đau đớn nhưng phải ôm
Nhược Ly ngăn cản nàng nhảy xuống theo.
Trước khi đi Trương phu nhân đưa tệp bằng chứng cho Trần Phong nói:" Con cầm lấy cái này. Nếu gặp được nhị hoàng tử hãy đưa cho ngài ấy nói rõ mọi chuyện cho ngài ấy nghe. Để ngài ấy không hiểu lầm Mạn Ngọc nữa. Con bé đã khổ lắm rồi. Các con đi đường phải cẩn trọng. Đừng để bản thân gặp nguy hiểm biết không"
Trần Phong đáp:" Người yên tâm con sẽ thường xuyên báo tin tức về cho hai người. Phụ thân và mẫu thân ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ giữ gìn sức khỏe. Chờ con trở về "
Trương phu nhân mắt đỏ hoe:" Được ta chờ các con trở về."
Nhược Ly cáo từ bà:" Trương thẩm con xin phép cáo từ. Cảm ơn người thời gian qua giúp đỡ cho con. Đợi sau khi tiểu thư bình an. Chúng con sẽ trở lại thăm người."
Bà cười gật đầu nắm tay Nhược Ly:"Được. Các con mau đi đi."
Trần Phong cùng Nhược Ly ôm bà một cái rồi rời đi. Trương phu nhân đứng nhìn theo họ đi. Trong lòng bà thật sự rất mong họ ở lại. Nhưng không thể bởi họ còn việc mình làm bà không thể cản trở. Chỉ là thời gian ở cạnh nhau chưa được nhiều đã lại phải cách biệt khiến bà rất nhớ con.
Tại Thanh Quốc
Ở Phong Vân điện, Hoàng thượng Lâm Minh Triết cùng con trai Lâm Vũ Phong cũng chính là Lâm Vũ công tử nổi tiếng giang hồ đang đánh cờ cùng nhau. Hai người vừa trò chuyện vừa đánh cờ.
Hoàng thượng hỏi Lâm Vũ Phong:" Phong Nhi việc tìm kiếm muội muội con có tin tức gì chưa"
Lâm Vũ Phong trả lời ông:" Dạ chưa có tin tức gì hết ạ."
Hai người đang nói thì Giang Triệt cận vệ của Lâm Vũ Phong bước vào.
Giang Triệt quỳ xuống:" Tham kiến hoàng thượng, thái tử điện hạ."
Lâm Vũ Phong nói:" Được rồi đứng lên đi. Sao ta kêu ngươi ở Nam Quốc tìm muội muội ta và bảo vệ cho Vô Song đệ sao ngươi lại trở về mà không báo cáo."
Giang Triệt quỳ xuống nói:" Điện hạ thứ lỗi cho thần trở về không kịp báo cáo trước với người. Thần vội vàng trở về muốn đem vật này về cho người."
Hắn nói rồi cầm cây sáo ngọc có đeo miếng ngọc bội ra đưa cho Lâm Vũ Phong xem.
Lâm Vũ Phong chưa kịp cầm. Lâm Vương đã kích động đi đến cầm lấy cây sáo ngọc.
Ông kích động hỏi Giang Triệt:" Ngươi tìm thấy cây sáo này ở đâu? Hiện giờ con bé thế nào rồi. Sao ngươi không đưa người trở về."
Lâm Vũ Phong nghe vậy cũng kích động:" Ngươi mau nói đi ngươi tìm thấy nó ở đâu"
Giang Triệt trả lời:" Thuộc hạ tìm thấy nó ở Minh Nguyệt Hiên, trong phòng của Vô Song công tử. Lần trước khi nghe tin Minh Nguyệt Hiên bị bao vây. Sau khi xảy ra chuyện thuộc hạ sợ binh lính sẽ đến điều tra Minh Nguyệt Hiên. Cho nên lẻn vào xem còn sót thứ gì của chúng ta để mang đi. Tiện thể thuộc hạ có vào phòng Vô Song công tử tìm một vài sổ sách quan trọng đem đi. Tránh cho Vô Song công tử gặp thêm chuyện phiền phức. Cho nên khi tìm vô tình thấy được cây sáo này thuộc hạ liền lập tức lên đường trở về."
Lâm Vũ Phong thắc mắc:" Vậy muội muội ta có liên quan gì với Vô Song đệ chứ. Sao cây sáo này lại ở chỗ đệ ấy."
Giang Triệt nói:" Vô Song công tử chính là muội muội của người."
Lâm Vũ Phong ngạc nhiên:" Ngươi nói vậy là sao?"
Giang Triệt kể lại mọi chuyện của Mạn Ngọc mà hắn điều tra được cho Lâm Vũ Phong cùng Lâm Vương nghe.
Nghe xong Lâm Vũ Phong không đứng vững nổi. Là muội sao Mạn Ngọc. Thì ra bấy lâu nay muội luôn ở gần ta như vậy mà ta lại không hề hay biết.
Lâm Vương như không tin vào tai mình :" Sao hắn có thể đối xử với con bé như vậy."
Giang Triệt nói thêm:" Vì để chắc chắn thuộc hạ có đến Khương gia điều tra. Quả thực Mạn Ngọc cô nương có một cái bớt hoa Mai màu đỏ ở vai trái.
Lâm Vương xúc động cầm cây sáo nói:" Là con bé không sai chắc chắn là con bé. Nó hiện giờ đang ở đâu."
"Bẩm hoàng thượng sau khi công chúa đến Lĩnh Sơn Trấn. Cùng Trần tướng quân chống Bắc Quốc. Cuối cùng bị Bắc Quốc bắt đi. Sau đó thuộc hạ không còn tin tức nữa ạ."
Lâm Vương cau mày:" Bắc Quốc dám bắt nó sao. Vũ Phong con dẫn người đến Bắc Quốc đưa bằng được con bé về cho ta"
Lâm Vũ Phong hành lễ với ông:" Phụ hoàng yên tâm con nhất định sẽ đưa muội muội trở về."
Hắn vừa nói xong thì có người chạy vào báo tin. Là tin tức từ Bắc Quốc. Lâm Vũ Phong xem phong thư.
Lâm Vương hỏi hắn:"Có chuyện gì sao?"
Lâm Vũ Phong trả lời ông:" Phụ hoàng Cửu hoàng tử Bắc Quốc đã thả đưa Mạn Ngọc trở về Nam Quốc. Trên đường về đã bị Hắc phong sát bắt đi. Hiện Hắc phong sát ở đâu vẫn chưa rõ"
Lâm Vương nghiêm túc hỏi:" Hắc phong sát là ai."
"Là một tổ chức mới nổi trên giang hồ. Người đứng đầu chính là hắc phong sát. Con đã điều tra nhưng vẫn không có thông tin cụ thể về người này. Hành động rất bí ẩn."
"Mau lập tức cho người đi điều tra xem hắn nhốt Tuyết nhi ở đâu bằng mọi giá phải đưa con bé về an toàn."
" Phụ hoàng yên tâm con sẽ lập tức đi tìm ngay."
Diệp Quân Thanh đang cùng Lâm Xuyên và Lâm Vũ ở trong khách điểm nghỉ ngơi. Sau mấy ngày rong ruổi đi tìm khắp mọi nơi mà không có tin tức gì.
Đang bàn luận tiếp theo nên làm thế nào thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng
động. Lâm Vũ vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Ngó nghiêng xung quanh lại không thấy ai. Nhìn lên phía cửa thấy có con dao găm và một mảnh giấy găm trên đó. Lâm Vũ vội vàng rút con dao và mảnh giấy xuống. Đem vào đưa cho Diệp Quân Thanh.
Diệp Quân Thanh cầm tờ giấy mở ra đọc. Nội dung trên bức thư chỉ vỏn vẹn một câu:" Muốn cứu người đến núi Du Sơn.
Lâm Vũ và Lâm Xuyên nhìn hắn nói:" Điện hạ."
Diệp Quân Thanh biết bọn hắn đang thắc mắc:" Là của hắc phong sát gửi. Nói chúng ta muốn cứu người thì đến núi Du Sơn."
Lâm Xuyên hỏi:" Điện hạ có khi nào là cái bẫy không"
Diệp Quân Thanh lắc đầu:" Đã là hắc phong sát lên tiếng thì chắc chắn người đã nằm trong tay hắn rồi. Có bẫy hay không chúng ta cũng phải đi."
Lâm Vũ nói:" Điện hạ núi Du Sơn này bốn bề hiểm trở. Lại có một mặt phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Nếu rơi xuống đó chỉ có mất mạng"
Diệp Quân Thanh đáp:" Chúng ta cẩn thận tùy theo ứng biến. Tùy theo tình hình mà đưa ra phán đoán. Ngươi đi tập hợp mọi người ngày mai lên đường đi núi Du Sơn."
Lâm Vũ tuân lệnh:" Thuộc hạ đi ngay.
Diệp Quân Thanh vò nát tờ giấy trong tay. Đăm chiêu nhìn.
Sau bốn ngày đi đường hắn cũng tới được núi Du Sơn. Hắn cho quân lính đóng trại trên núi rồi đi thám thính tình hình. Khoảng một ngày sau hắc phong sát lại hẹn tới vách núi đá phía Đông núi.
Diệp Quân Thanh nhíu mày đó chẳng phải phía vực thẳm đó sao. Hắn muốn làm gì. Diệp Quân Thanh cho binh lính thu dọn lên đường đến đó. Lúc đến nơi hắn thấy cả Cao Uyển Như cùng Mạn Ngọc được treo lơ lửng trên cành cây ở bên vách đá. Phía dưới họ chính là vực thẳm kia. Cành cây khá nhỏ. Nếu không nhanh đưa bọn họ xuống cành cây sẽ không chịu nổi mà gãy xuống.
Diệp Quân Thanh ngã nhiên sao Mạn Ngọc cũng ở đây cơ chứ.
Hắc phong sát lên tiếng:" Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi."
Diệp Quân Thanh tức giận quát:" Ngươi mau thả người xuống."
Hắc phong sát cười nói:" Ngươi vội làm gì trò chơi vẫn chưa bắt đầu mà."
Diệp Quân Thanh nói:" Cuối cùng là ngươi muốn làm gì mới chịu thả người."
Hắc phong sát nói:" Đơn giản thôi, một trong hai người này ngươi chỉ được chọn cứu một người mà thôi. Người còn lại chắc ngươi hiểu rồi nhỉ."
Diệp Quân Thanh hừ lạnh:" Nếu ta không chọn mà muốn cứu cả hai. Nếu bọn họ có chuyện gì ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan"
Hắc phong sát cười lớn:" Ngươi mạnh miệng quá nhỉ. Nhưng ngươi không có quyền lựa chọn đâu. Nếu không đến lúc không cứu được người nào cả hai cùng rơi xuống thì đừng trách ta ác."
Hắn nói rồi cho người giương cung hai mũi tên hướng về phía hai sợi dây treo Mạn Ngọc và Cao Uyển Như.
Hắc phong sát cầm một mũi tên bắn về phía Diệp Quân Thanh nói:" Ngươi hãy dùng mũi tên này bắn về phía người ngươi không chọn. Bắn xong ta sẽ lập tức thả người còn lại ra"
Diệp Quân Thanh khó chịu cầm mũi tên lên. Hắn do dự mãi mà không giương cung. Hắc phong sát tháo bỏ bịt miệng của hai người xuống.
Cao Uyển Như liền hốt hoảng kêu lên:" Điện hạ cứu ta"
Còn Mạn Ngọc nàng không hề kêu réo ầm ĩ. Chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng dã không còn hi vọng hắn sẽ cứu nàng nữa. Trong lòng nàng đau. Nàng biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào. Đối với hắn Mạn Ngọc là con của kẻ thù của hắn. Hắn lại yêu thương Cao Uyển Như. Không mong đợi cũng sẽ không hi vọng gì ở hắn. Mũi tên kia có độc. Chỉ là tội cho đứa nhỏ trong bụng chưa kịp chào đời đã phải đi cùng nàng.
Mạn Ngọc thầm nhủ. Mẹ xin lỗi con. Kiếp sau con hãy tìm nhà nào tốt hơn mẹ nhé. Dù nàng có nói ra hắn cũng sẽ không tin. Cao Uyển Như cũng đang mang thai hắn cũng không lựa chọn mẹ con nàng.
Hắc phong sát nói:" Ngươi quyết định nhanh lên đi ta không có kiên nhẫn chờ ngươi đâu."
Hắn nói rồi đưa dao nhắm vào hai sợi dây. Chỉ cần hắn lia dao hai người sẽ trực tiếp rơi xuống. Diệp Quân Thanh kìm nén cảm xúc trong lòng giương cung hướng về phía Mạn Ngọc. Hắn cũng đấu tranh trong lòng rất lâu. Cao Uyển Như có ơn cứu mạng hắn, lại đang mang thai con của hắn. Hắn không thể không cứu nàng.
Hắn mấp máy môi:"Mạn Ngọc xin lỗi."
Mạn Ngọc nhìn thấy lời xin lỗi từ miệng hắn. Ánh mắt nàng đau đớn. Miệng nở ra nụ cười chua xót đến từ tận đáy lòng. Hắn nhìn thấy ánh mắt đau đớn của nàng. Nhưng hắn vẫn thả mũi tên. Mũi tên lao vun vút hướng về phía Mạn Ngọc. Nàng nhắm mắt lại chờ đợi. Mũi tên ghim thẳng vào ngực nàng.
Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần khiến Mạn Ngọc hoàn toàn chết tâm rồi.
Hắc phong sát tặc lưỡi lắc đầu hướng về phía Mạn Ngọc nói:" Thật đáng tiếc đến cuối cùng hắn vẫn không chọn cô. Cũng tại nơi này năm xưa. Cô có hối hận vì lúc đó làm như vậy hay không.
Mạn Ngọc thều thào:" Ngươi làm sao biết được."
"Vì lúc đó ta cũng ở đó."
Diệp Quân Thanh bây người lên dùng khinh công muốn cứu cả hai người. Nhưng Hắc phong sát đã lia dao nhanh trước một bước. Khiến hai người cùng rơi xuống. Hắn chỉ có thể cứu một người. Cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Cao Uyển Như. Ôm nàng ta đưa vào an toàn. Còn Mạn Ngọc rơi xuống vực.
Lúc Mạn Ngọc vừa rơi xuống Nhược Ly, Trần Phong cùng Đông thúc cũng vừa đến nơi. Nhược Ly hét lên:" Tiểu thư."
Nhược Ly chạy đến mép vực muốn nhảy xuống với Mạn Ngọc. Trần Phong cũng đau đớn nhưng phải ôm
Nhược Ly ngăn cản nàng nhảy xuống theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.