Chương 34: NÓI DỐI
Katysi
13/05/2013
- Hả? Sao lại ngừng?
- Thì vô đây ăn phở
Tuấn bất ngờ trước lời đề nghị của nó:
- Mình định dẫn cậu tới nhà hàng chứ
- Nhà hàng hả? Thôi khỏi đi, mình vô đây ăn nhanh rồi về
Vậy là Tuấn đành chiều theo ý nó dắt xe vô quán phở đó
Không cần nói cũng biết mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người vừa bước vào, còn bà chủ quán thì cực kì ngạc nhiên khi thấy một người vừa bỏ đi lại quạy lại mà còn dẫn theo một người khác nữa chứ! Dĩ nhiên người lạ này cũng đẹp trai không kém người con trai mới nãy. Nhưng vừa mới đến với người con trai này lát sau lại đến với người con trai khác thì thật là quá đáng - Nó ngẫm nghĩ, biết vậy nó đã không vào đây rồi! Có lẽ bà chủ quán và mọi người xung quanh cũng nghĩ vậy nên ánh mắt nhìn nó không được tự nhiên cho lắm! Riêng Tuấn thì không nghĩ gì cả, dĩ nhiên là cậu ta có biết gì đâu mà nghĩ và cậu ta thông thả ngồi xuống bàn ăn gọi to:
- Bà chủ ơi cho hai tô phở bò
Hình như bà chủ cũng kịp nhận ra công việc của mình.
- Có liền ạ
Bà chủ liếc nhìn nó nhưng nó không dám nhìn lại vì một chữ “ngượng”. Thật sai lầm! Tại sao lúc bước vào quán nó lại không nghĩ đến chuyện này chứ
- Cậu sao vậy?- Tuấn nhìn nó lo lắng hỏi, có lẽ cậu ta nghĩ nó đang gặp chuyện gì đó khó nói lắm!
- Không có gì đâu!- Nó nói dối
- Vậy sao mặt cậu đỏ, cậu không quen bị người khác nhìn kiểu này hả?
- Thật ra thì...
- Cũng phải thôi, đi với tôi tới những chỗ này là cũng hơi bì “liều”. Vì vừa nhìn vào thôi là biết tôi không thích hợp với những chỗ này rồi, phải không?
- Ừ... ừ có lẽ vậy- Nó tiếp tục nói dối dù chẳng biết tại sao mình phải làm vậy!
Nhưng đúng là nó chưa từng gặp ai ăn nhiều bom như người này, đúng là nổ quá đáng! Đúng lúc bà chủ quán đưa hai tô phở lên. Nó định nói cảm ơn thì Nhật đã chặn ngang
- Cháu cảm ơn bác ạ!
- Ừ-Rồi bà chủ quán mỉm cười với Tuấnvà bỏ đi, không quên liếc nó một cái
- Ăn đi Nhiên- Tuấn tươi cười quay sang nó nói, không ngờ tên này có thể tự nhiên đến như vậy
Cậu ta vẫn ung dung vừa ăn vừa nói:
- Ừ, hôm nay tôi đãi coi như đền cho cậu vụ tối qua luôn ha
Nó nhìn Tuấn với ánh mắt nghi ngờ, sao cậu ta lại tốt như vậy chứ! Rồi một suy nghĩ lóe sáng trong đầu nó và nó vội từ chối!
- Đâu được, vụ tối qua để chủ nhật cậu đãi, còn bây giờ ăn đi tôi trả tiền cho
Nói xong,nó cắm cúi ăn không cần biết Tuấn có đồng ý hay không, nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật náy thích nhìn người khác ăn đến vậy sao? Nó nhìn lên liếc Tuấn một cái ra hiệu “Nếu không ăn mà còn nhìn thì đừng có trách”. Thế là Tuấn chỉ còn nước là cắm cúi ăn
Giải quyết xong vấn đề cái bụng, Tuấn chở nó về, trên đường đột nhiên cậu ta hỏi:
- Mà cậu bận chuyện gì mà biến mất vậy?
Lại nữa rồi, sao lúc nào cậu ta cũng hỏi những câu mà nó không muốn trả lời thế nhỉ? Dù nghĩ vậy, nó vẫn trả lời theo phép lịch sự:
- Tôi gặp một người bạn
Nó không muốn nói có cậu ta nghe là ai nhưng hình như cậu ta cứ được nước lấn tới:
- Bạn hả? Bạn nào mà có thể khiến cậu quên chuyện đi ăn với tôi, đến với người đó vậy?
Trời ạ! Hắn làm như nó là cái gì của hắn vậy! Quan trọng đến thế sao? Lúc nãy nó thấy có lỗi nhưng bây giờ thấy thái độ của tên này tội lỗi của nó tự nhiên bay đi đâu mất!
- Cậu nói gì kì vậy. Tại lúc đó tôi lâm vào tình huống không chạy không được chứ bộ
Không để nó yên, hắn tiếp tục tra tấn bằng những câu hỏi không muốn trả lời:
- Tình huống không chạy không được là tình huống gì?
Do phản xạ nó trả lời nhanh chưa kịp suy nghĩ:
- Thì lúc đó tụi này bị một đám người truy đuổi mà- Híc! Hình như nó đã dần tiết lộ cho tên này hết mọi chuyện rồi!
Biết tới đó thì không thể không hỏi thêm:
- Ai truy đuổi?
Thôi kệ cho hắn biết cũng không sao chỉ không nhắc đến tên của tên Tiểu Thiên là được rồi!
- Một nhóm người lạ mặt
Đúng là hắn không hỏi về Tiểu Thiên nữa, mà quay sang hỏi một câu mà ngay cả người có mặt như nó hiện giờ vẫn đang “mù tịt”
- Mà sao họ lại truy đuổi cậu?
Nếu nó biết ai thì đã cho tụi nó một trận rồi chứ đâu còn ngồi ở đây! Nhưng nó cũng trả lời lịch sự:
- Tôi không biết
Hắn tiếp tục đoán mò rồi hỏi:
- Vậy thì chắc là người đi chung với cậu rồi. Ai vậy?
- Là...- Nó định nói hai chữ “Tiểu Thiên” ra nhưng chợt ngừng lại vì đó là hai từ nó không muốn nói đến nữa! Cũng may lúc đó, chiếc xe đã chạy đến nhà nó nên nó thay cái tên đó bằng một câu nói khác- Thôi tới nhà tôi rồi tạm biệt. Mai gặp nha!
- Thì vô đây ăn phở
Tuấn bất ngờ trước lời đề nghị của nó:
- Mình định dẫn cậu tới nhà hàng chứ
- Nhà hàng hả? Thôi khỏi đi, mình vô đây ăn nhanh rồi về
Vậy là Tuấn đành chiều theo ý nó dắt xe vô quán phở đó
Không cần nói cũng biết mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người vừa bước vào, còn bà chủ quán thì cực kì ngạc nhiên khi thấy một người vừa bỏ đi lại quạy lại mà còn dẫn theo một người khác nữa chứ! Dĩ nhiên người lạ này cũng đẹp trai không kém người con trai mới nãy. Nhưng vừa mới đến với người con trai này lát sau lại đến với người con trai khác thì thật là quá đáng - Nó ngẫm nghĩ, biết vậy nó đã không vào đây rồi! Có lẽ bà chủ quán và mọi người xung quanh cũng nghĩ vậy nên ánh mắt nhìn nó không được tự nhiên cho lắm! Riêng Tuấn thì không nghĩ gì cả, dĩ nhiên là cậu ta có biết gì đâu mà nghĩ và cậu ta thông thả ngồi xuống bàn ăn gọi to:
- Bà chủ ơi cho hai tô phở bò
Hình như bà chủ cũng kịp nhận ra công việc của mình.
- Có liền ạ
Bà chủ liếc nhìn nó nhưng nó không dám nhìn lại vì một chữ “ngượng”. Thật sai lầm! Tại sao lúc bước vào quán nó lại không nghĩ đến chuyện này chứ
- Cậu sao vậy?- Tuấn nhìn nó lo lắng hỏi, có lẽ cậu ta nghĩ nó đang gặp chuyện gì đó khó nói lắm!
- Không có gì đâu!- Nó nói dối
- Vậy sao mặt cậu đỏ, cậu không quen bị người khác nhìn kiểu này hả?
- Thật ra thì...
- Cũng phải thôi, đi với tôi tới những chỗ này là cũng hơi bì “liều”. Vì vừa nhìn vào thôi là biết tôi không thích hợp với những chỗ này rồi, phải không?
- Ừ... ừ có lẽ vậy- Nó tiếp tục nói dối dù chẳng biết tại sao mình phải làm vậy!
Nhưng đúng là nó chưa từng gặp ai ăn nhiều bom như người này, đúng là nổ quá đáng! Đúng lúc bà chủ quán đưa hai tô phở lên. Nó định nói cảm ơn thì Nhật đã chặn ngang
- Cháu cảm ơn bác ạ!
- Ừ-Rồi bà chủ quán mỉm cười với Tuấnvà bỏ đi, không quên liếc nó một cái
- Ăn đi Nhiên- Tuấn tươi cười quay sang nó nói, không ngờ tên này có thể tự nhiên đến như vậy
Cậu ta vẫn ung dung vừa ăn vừa nói:
- Ừ, hôm nay tôi đãi coi như đền cho cậu vụ tối qua luôn ha
Nó nhìn Tuấn với ánh mắt nghi ngờ, sao cậu ta lại tốt như vậy chứ! Rồi một suy nghĩ lóe sáng trong đầu nó và nó vội từ chối!
- Đâu được, vụ tối qua để chủ nhật cậu đãi, còn bây giờ ăn đi tôi trả tiền cho
Nói xong,nó cắm cúi ăn không cần biết Tuấn có đồng ý hay không, nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật náy thích nhìn người khác ăn đến vậy sao? Nó nhìn lên liếc Tuấn một cái ra hiệu “Nếu không ăn mà còn nhìn thì đừng có trách”. Thế là Tuấn chỉ còn nước là cắm cúi ăn
Giải quyết xong vấn đề cái bụng, Tuấn chở nó về, trên đường đột nhiên cậu ta hỏi:
- Mà cậu bận chuyện gì mà biến mất vậy?
Lại nữa rồi, sao lúc nào cậu ta cũng hỏi những câu mà nó không muốn trả lời thế nhỉ? Dù nghĩ vậy, nó vẫn trả lời theo phép lịch sự:
- Tôi gặp một người bạn
Nó không muốn nói có cậu ta nghe là ai nhưng hình như cậu ta cứ được nước lấn tới:
- Bạn hả? Bạn nào mà có thể khiến cậu quên chuyện đi ăn với tôi, đến với người đó vậy?
Trời ạ! Hắn làm như nó là cái gì của hắn vậy! Quan trọng đến thế sao? Lúc nãy nó thấy có lỗi nhưng bây giờ thấy thái độ của tên này tội lỗi của nó tự nhiên bay đi đâu mất!
- Cậu nói gì kì vậy. Tại lúc đó tôi lâm vào tình huống không chạy không được chứ bộ
Không để nó yên, hắn tiếp tục tra tấn bằng những câu hỏi không muốn trả lời:
- Tình huống không chạy không được là tình huống gì?
Do phản xạ nó trả lời nhanh chưa kịp suy nghĩ:
- Thì lúc đó tụi này bị một đám người truy đuổi mà- Híc! Hình như nó đã dần tiết lộ cho tên này hết mọi chuyện rồi!
Biết tới đó thì không thể không hỏi thêm:
- Ai truy đuổi?
Thôi kệ cho hắn biết cũng không sao chỉ không nhắc đến tên của tên Tiểu Thiên là được rồi!
- Một nhóm người lạ mặt
Đúng là hắn không hỏi về Tiểu Thiên nữa, mà quay sang hỏi một câu mà ngay cả người có mặt như nó hiện giờ vẫn đang “mù tịt”
- Mà sao họ lại truy đuổi cậu?
Nếu nó biết ai thì đã cho tụi nó một trận rồi chứ đâu còn ngồi ở đây! Nhưng nó cũng trả lời lịch sự:
- Tôi không biết
Hắn tiếp tục đoán mò rồi hỏi:
- Vậy thì chắc là người đi chung với cậu rồi. Ai vậy?
- Là...- Nó định nói hai chữ “Tiểu Thiên” ra nhưng chợt ngừng lại vì đó là hai từ nó không muốn nói đến nữa! Cũng may lúc đó, chiếc xe đã chạy đến nhà nó nên nó thay cái tên đó bằng một câu nói khác- Thôi tới nhà tôi rồi tạm biệt. Mai gặp nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.