Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)
Chương 9: Thách thức.
Lily
03/03/2016
Angel Wing
Từ khi gia nhập W mỗi buổi chiều được nghỉ Băng Băng đều phải đến công ty làm việc… và hôm nay cũng không ngoại lệ
Vừa bước vào Băng Băng đã thấy Duy đứng bên bàn làm việc của Wing với thái độ bất mãn còn Wing vẫn không quan tâm những ngón tay lượt phím đều đều. Băng Băng nín cười, đi và bên trong.
-Wing! Cậu làm ơn nghỉ một lúc và mau ăn trưa đi. Cậu biết cậu như vậy thì tôi rất khó sử với mẹ cậu mà sao cứ tàn nhẫn với tôi thế, thấy cậu như vậy thể nào bác ấy cũng làm ầm lên.
Duy bất mãn tột độ hét lên mà không biết Băng Băng đang đi vào.
-Bác ấy sẽ làm gì?
Băng Băng nhìn Wing rồi hỏi Duy.
Cả hai cùng ngước nhìn Băng Băng. Duy thì hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của người thứ ba trong căn phòng còn Wing là do muốn tìm hiểu ý nghĩa câu hỏi của Băng Băng, việc Băng Băng ở trong này đã biết từ lâu nên đương nhiên là Wing không hề ngạc nhiên.
-Bác ấy mà thấy con trai bỏ bữa là lại khóc ầm lên, đau đầu lắm! Những lúc như thế thì anh muốn tự tử cho xong…Em cũng biết phong cách khóc của giới nữ bọn em như thế nào rồi đấy, bác ấy cũng không hề ngoại lệ đâu mặc dù đã có ở tuổi trung liên.
Lấy lại được bình tĩnh một phát là ngay lặp tức Duy kể trong bộ mặt khổ sở cầu mong sự đồng cảm từ Băng Băng.
Nhưng cầu mong sự đồng cảm của Băng Băng mà Duy lại vô tình chê giới nữ có cách khóc (theo ngữ điệu nói) có vẻ không được tốt, động vào điểm nhạy cảm dễ khiến Băng Băng bất bình nhất, cô nàng liền quay sang chọc Duy cho hả giận:
-Vậy bác ấy có hay khóc không anh?
-Một tuần bác ấy tới thăm con trai 3 lần.
Duy nhìn Wing.
- Em thử tính xem.
-Hơn mấy chục lần anh định tự tử mà vẫn không thành sao?
Băng Băng mỉa mai trả thù vụ Duy dám ‘dìm’ giới nữ.
Tiếng gõ phím chật một nhịp, môi Wing hơi nhếch lên thành nụ cười nhưng những người hiện thời có mặt không kịp chứng kiến nụ cười hiếm hoi ấy đã tắt.
Còn Duy đã sẵn bực mình mà còn bị Băng Băng chọc nên hết sức giận dữ nhìn Băng Băng nhưng không giám làm gì cả vì sợ người “bảo kê” âm thầm của cô nàng hành hạ. Duy bực bội đi ra ngoài.
Căn phòng lại chỉ còn Băng Băng và Wing…Băng Băng ngước nhìn đồng hồ 2:00 chiều “Vậy mà anh ấy vẫn chưa ăn trưa” ý nghĩ chợt xuất hiện. Nở nụ cười mang tính sát thương lớn nhất, Băng Băng nói:
-Anh ăn trưa đi. Em sẽ ra ngoài một chút.
Không kịp nhận ra ánh mắt khác hẳn với mọi ngày của Wing thì Băng Băng đã theo gió vù ra ngoài.
Ánh mắt Wing hiện lên tia cười, rất muốn gọi Băng Băng lại nhưng nghĩ về ‘âm mưu’ của mình thì Wing lại đi ra phía cái bàn đang để sẵn đồ ăn Duy vừa mang đến ban nãy.
Đi vòng quanh công ty một hồi Băng Băng trở lại tầng 6 nhưng sợ Wing chưa kết thúc bữa trưa nên Băng Băng không muốn vào phòng lúc ngay mà ghé tạm phòng của người vừa bị “chọc tức” tạm trú.
-Sao em lại vào đây? Định giở trò gì nữa hả?
Duy vẫn còn bực bội.
-Anh Wing đang ăn trưa nên em ra ngoài chút.
Băng Băng cười thật tươi.
Duy nhìn Băng Băng với lí do muốn xác nhận lời mình vừa được nghe (sợ vì tức giận quá mà đầu óc sinh ra ảo tưởng).Ánh mặt không hề nao núng của Băng Băng đã chứng minh đó là sự thật. Nhưng Duy vẫn muốn khiêu kích:
-Cùng lắm cậu ta cầm được cái đũa rồi bỏ xuống và quay lại với cái bút or cái lap thôi.
Cái vẻ dửng dưng coi thường của Duy khích thích tính háu thắng của Băng Băng. Vẻ mặt đầy quyết tâm, cô nàng táo tợn tuyên bố mà không hề nghĩ đến kết cục:
-Ngày mai em sẽ cho anh thấy. Chắc chắn anh Wing sẽ ăn hết mà không bỏ sót một thứ gì.
Thầm mừng trong lòng vì đã lừa được Băng Băng, Duy tỏ ra dè chừng nhắc nhở:
-Đừng tuyên bố hùng hồn như thế, Băng Băng. Em có biết Wing không hề thích đồ ăn sẵn không? Nhìn cậu ta vậy thôi, thực ra “kén chọn” lắm đấy!…
Băng Băng nhìn vẻ mặt thách thức khi nói của Duy càng bực hơn, lòng quyết tâm sẽ hạ gục Duy cũng vì thế mà lớn dần. Băng Băng vẫn mang ngữ điệu hùng hồn nói:
-Anh Duy hạ thấp khả năng của em quá! Khi em làm được thì phải trả giá đấy…
Hết chương 9.
Từ khi gia nhập W mỗi buổi chiều được nghỉ Băng Băng đều phải đến công ty làm việc… và hôm nay cũng không ngoại lệ
Vừa bước vào Băng Băng đã thấy Duy đứng bên bàn làm việc của Wing với thái độ bất mãn còn Wing vẫn không quan tâm những ngón tay lượt phím đều đều. Băng Băng nín cười, đi và bên trong.
-Wing! Cậu làm ơn nghỉ một lúc và mau ăn trưa đi. Cậu biết cậu như vậy thì tôi rất khó sử với mẹ cậu mà sao cứ tàn nhẫn với tôi thế, thấy cậu như vậy thể nào bác ấy cũng làm ầm lên.
Duy bất mãn tột độ hét lên mà không biết Băng Băng đang đi vào.
-Bác ấy sẽ làm gì?
Băng Băng nhìn Wing rồi hỏi Duy.
Cả hai cùng ngước nhìn Băng Băng. Duy thì hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của người thứ ba trong căn phòng còn Wing là do muốn tìm hiểu ý nghĩa câu hỏi của Băng Băng, việc Băng Băng ở trong này đã biết từ lâu nên đương nhiên là Wing không hề ngạc nhiên.
-Bác ấy mà thấy con trai bỏ bữa là lại khóc ầm lên, đau đầu lắm! Những lúc như thế thì anh muốn tự tử cho xong…Em cũng biết phong cách khóc của giới nữ bọn em như thế nào rồi đấy, bác ấy cũng không hề ngoại lệ đâu mặc dù đã có ở tuổi trung liên.
Lấy lại được bình tĩnh một phát là ngay lặp tức Duy kể trong bộ mặt khổ sở cầu mong sự đồng cảm từ Băng Băng.
Nhưng cầu mong sự đồng cảm của Băng Băng mà Duy lại vô tình chê giới nữ có cách khóc (theo ngữ điệu nói) có vẻ không được tốt, động vào điểm nhạy cảm dễ khiến Băng Băng bất bình nhất, cô nàng liền quay sang chọc Duy cho hả giận:
-Vậy bác ấy có hay khóc không anh?
-Một tuần bác ấy tới thăm con trai 3 lần.
Duy nhìn Wing.
- Em thử tính xem.
-Hơn mấy chục lần anh định tự tử mà vẫn không thành sao?
Băng Băng mỉa mai trả thù vụ Duy dám ‘dìm’ giới nữ.
Tiếng gõ phím chật một nhịp, môi Wing hơi nhếch lên thành nụ cười nhưng những người hiện thời có mặt không kịp chứng kiến nụ cười hiếm hoi ấy đã tắt.
Còn Duy đã sẵn bực mình mà còn bị Băng Băng chọc nên hết sức giận dữ nhìn Băng Băng nhưng không giám làm gì cả vì sợ người “bảo kê” âm thầm của cô nàng hành hạ. Duy bực bội đi ra ngoài.
Căn phòng lại chỉ còn Băng Băng và Wing…Băng Băng ngước nhìn đồng hồ 2:00 chiều “Vậy mà anh ấy vẫn chưa ăn trưa” ý nghĩ chợt xuất hiện. Nở nụ cười mang tính sát thương lớn nhất, Băng Băng nói:
-Anh ăn trưa đi. Em sẽ ra ngoài một chút.
Không kịp nhận ra ánh mắt khác hẳn với mọi ngày của Wing thì Băng Băng đã theo gió vù ra ngoài.
Ánh mắt Wing hiện lên tia cười, rất muốn gọi Băng Băng lại nhưng nghĩ về ‘âm mưu’ của mình thì Wing lại đi ra phía cái bàn đang để sẵn đồ ăn Duy vừa mang đến ban nãy.
Đi vòng quanh công ty một hồi Băng Băng trở lại tầng 6 nhưng sợ Wing chưa kết thúc bữa trưa nên Băng Băng không muốn vào phòng lúc ngay mà ghé tạm phòng của người vừa bị “chọc tức” tạm trú.
-Sao em lại vào đây? Định giở trò gì nữa hả?
Duy vẫn còn bực bội.
-Anh Wing đang ăn trưa nên em ra ngoài chút.
Băng Băng cười thật tươi.
Duy nhìn Băng Băng với lí do muốn xác nhận lời mình vừa được nghe (sợ vì tức giận quá mà đầu óc sinh ra ảo tưởng).Ánh mặt không hề nao núng của Băng Băng đã chứng minh đó là sự thật. Nhưng Duy vẫn muốn khiêu kích:
-Cùng lắm cậu ta cầm được cái đũa rồi bỏ xuống và quay lại với cái bút or cái lap thôi.
Cái vẻ dửng dưng coi thường của Duy khích thích tính háu thắng của Băng Băng. Vẻ mặt đầy quyết tâm, cô nàng táo tợn tuyên bố mà không hề nghĩ đến kết cục:
-Ngày mai em sẽ cho anh thấy. Chắc chắn anh Wing sẽ ăn hết mà không bỏ sót một thứ gì.
Thầm mừng trong lòng vì đã lừa được Băng Băng, Duy tỏ ra dè chừng nhắc nhở:
-Đừng tuyên bố hùng hồn như thế, Băng Băng. Em có biết Wing không hề thích đồ ăn sẵn không? Nhìn cậu ta vậy thôi, thực ra “kén chọn” lắm đấy!…
Băng Băng nhìn vẻ mặt thách thức khi nói của Duy càng bực hơn, lòng quyết tâm sẽ hạ gục Duy cũng vì thế mà lớn dần. Băng Băng vẫn mang ngữ điệu hùng hồn nói:
-Anh Duy hạ thấp khả năng của em quá! Khi em làm được thì phải trả giá đấy…
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.