Anh À! Em Sai Rồi!

Chương 12

CheeryChip

05/07/2013

Tối hôm đó, anh Đ cũng bất ngờ ra HN để ăn mừng sinh nhật của a D, vậy là mọi người lại chuyển địa điểm vui chơi đến một nhà hàng karaoke sang trọng.

Đến nơi, anh liền tự hào giới thiệu về nó với tất thảy mọi người rằng nó là”phu nhân”của anh mà không hề để tâm đến việc hôm nay nó không trang điểm hay ăn mặc đơn sơ giản dị đến mức nào. Ngày hôm đó anh cũng phải tiếp rượu bạn bè khá nhiều. Cứ năm phút lại thấy anh phải”Zô!”một lần. Nhìn vào cốc rượu màu vàng đồng sóng sánh của anh... nó cũng tò mò muốn uống thử.

Thế là chờ lúc anh đặt cốc rượu xuống và mải mê nói chuyện với bạn bè, nó liền nhanh tay cầm cốc rượu lên, thử nhấp lên miệng một chút...

“Sặc!!!”– Nồng độ mạnh của rượu khiến nó nhăn mặt chun mũi vì suýt sặc! Thấy nó như thế, anh bất ngờ quay sang nhìn rồi bật cười sằng sặc. Xong lại pha thêm một ít coca vào rượu, hỏi nó muốn uống nữa thật à?

Nhìn vẻ mặt thèm muốn ngây thơ của con bé, có vẻ thực sự rất thích thú, anh liền đưa cho nó, hai vợ chồng uống rượu kiểu”giao bôi”...

Ngày hôm đó anh và nó cũng đã hát rất nhiều, hát những bài mà cả hai người cùng thích:x... Quen anh bao lâu mà cho đến lúc này nó mới biết là anh cũng có một chất giọng rất ấm và êm... hơi trầm khàn kiểu đàn ông chững chạc:x... Thật sự nghe rất tuyệt! Chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu thích những người con trai có giọng hát hay.

............

Có lẽ mọi việc sẽ cứ diễn ra yên bình như thế, nếu như không vì một cú điện thoại từ đâu gọi đến máy anh Đ. Ngay khi bắt máy, vẻ mặt đang bình thường của anh bỗng nhiên trở nên cứng ngắc khiến cho bầu không khí nhộn nhịp xung quanh cũng đột ngột trở nên căng thẳng. Cúp máy. Cũng chỉ nghe thấy anh nói 1 câu:”Ờ! Anh biết rồi!”. Rồi đánh mắt cho mấy người đàn em thân tín cùng theo anh ra ngoài – trong đó có L.

Anh buông tay rời khỏi con bé, trước khi đi vẫn còn để lại ánh mắt trìu mến với lời căn dặn gửi đến chị G:”G ơi! Tí nữa nếu anh không về kịp được thì em đưa M về hộ anh nhé!”.

Nhìn vào ánh mắt của anh, giọng chị G cũng có vẻ đanh lại:”Vâng! Em biết rồi! Anh cứ yên tâm!”. Rồi lại quay sang dặn dò anh K:”Chồng đi cẩn thận đấy nhé!”

.............

Họ đi cả rồi! Đi rất nhanh! Căn phòng đang nhộn nhịp bỗng trở nên yên ắng và vắng lặng. Không gian chợt trở nên cô quạnh và trùng xuống.

Nó vẫn ngồi đó cùng chị G và một số chị nữa. Vẫn chưa định thần được rút cục thì có chuyện gì vừa xảy ra... khuôn mặt dần tái lại...

Thấy chị G lững thững bước ra ngoài tiền sảnh, nó cũng vội vàng xách túi rồi lóc cóc chạy theo. Ra đến bên ngoài, cố gắng hít lấy chút không khí trong lành cho tâm trạng thêm yên tĩnh. Nó quay sang hỏi chị.

“Chồng em và anh K đi đâu thế hả chị?”

“Đi xử lí công chuyện!”– Vừa nói, chị vừa đưa cốc nước lạnh đặt lên tay nó.

Cầm lấy chiếc cốc, nó xoay xoay vẻ mặt lo lắng...”Công chuyện á! Có vẻ cũng hơi hơi hiểu rồi”

“Mấy người họ có hay đi đột ngột như thế này không chị?”

“Thường xuyên! Em cứ quen dần đi ^^!”

“Híc...”– Con bé cúi mặt xuống, khẽ thở dài.

“Này! Rút cục thì em có biết rõ L làm về cái gì không đấy?”

Nghe chị hỏi, mặt nó khẽ nghệt ra một lúc, rồi mỉm cười trả lời.

“Thật ra, em cũng chưa bao giờ hỏi kỹ anh ý về vấn đề này. Chỉ biết... anh ý làm những công việc của mặt trái xã hội... Nhưng em đã biết, và chấp nhận điều này ngay từ đầu rồi chị ạ”

Nghe nó trả lời chắc chắn như thế, chị G cũng khẽ nhếch môi cười nhạt một cái, rồi lại đằng hắng.

“Vậy thì được rồi! Thôi không sao đâu! Em đừng lo quá! Mấy chuyện này xảy ra như cơm bữa ý mà!”

“Vâng...”– Giọng nó mỗi lúc một nhỏ lại.



....................

Đi từ 9h tối mà mãi đến hơn 11h khuya vẫn chưa thấy anh trở về, đang lo lắng định gọi thì tự dưng lại thấy anh điện thoại cho nó, hỏi nó đã về đến nhà chưa? Nó vẫn cứng đầu nói rằng muốn ở lại đợi anh, nhưng anh lại bảo anh đang trên đường đến Hải Phòng mất rồi... Sock... Con bé nghẹn ngào rơi nước mắt... Muốn gào lên trong điện thoại trách anh sao không cho nó gặp mặt anh lần cuối... nhưng lại không thể!

Phải giữ thể diện cho anh trước mặt bạn bè của anh chứ.

Cố gắng nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.

Sụt sịt!

Nó khẽ nhếch mép mỉm cười rồi mở lời nhờ chị G đưa về nhà trước.

Về đến nhà, nó lại lập tức gọi cho anh.

“Chồng đang ở đâu đấy?"

“Chồng đang ở trên xe với các anh này! Vợ đã về đến nhà chưa?

“Dạ rồi! Nhưng mà... vợ ghét chồng lắm:(“– Nó nói dỗi, giọng rưng rưng rõ ràng sắp khóc.

“Ấy... giọng vợ làm sao thế... vợ đang khóc đấy à? Đừng khóc mà >""
“Hức... không... vợ có khóc đâu... hức hức... nhưng mà chồng xấu lắm... không cho vợ gặp chồng lần cuối gì cả... ghét chồng... hức hức... huhuhu...”– Không nhịn được nữa, nó đành khóc òa lên mất rồi! Cố nín, cố nhịn, cố mím môi không để mình lạc giọng đi, cũng không hiểu sao lại trẻ con ngốc nghếch như thế này nữa. Thật xấu hổ quá!

Thấy nó khóc nghẹn như một đứa trẻ con, anh lại bật cười xoa dịu con bé.

“Thôi vợ đừng khóc nữa mà! Chồng đi rồi lại sớm về với vợ thôi:x~! Nín đi! Có muốn nghe c` hát ru cho không nào?”

“Dạ có ạ!”– Nó ngoan ngoãn trả lời.

“Thế vợ muốn nghe bài gì?"

“Một con vịt!”– Nó nhanh nhảu đáp.

“Cái gì cơ? Một con vịt á? V. đùa chồng à? Đang có cả các anh ở đây đấy! Xấu hổ lắm)”

“Thế chồng có hát không?”

“Dạ vâng... chồng biết rồi ạ >"
Thế là anh liền ngoan ngoãn thực thi mệnh lệnh của nó, mặc dù trong lúc anh hát, nó nghe thấy rõ tiếng khúc khích của những người xung quanh đang ngồi gần cạnh anh.

.....................

Đêm hôm đó, vì không dằn được lòng mà nó đã vô tình hỏi anh một chuyện, và câu trả lời đó đã đi sâu vào trí nhớ của nó... Vậy nên cho đến bây giờ... nó vẫn không tài nào quên được.

Nó còn nhớ, lúc đó nó đã hỏi anh rằng...

“Chồng à! Nếu vợ mà ngoại tình thì chồng sẽ làm như thế nào?”



Anh lạnh lùng đáp trong điện thoại...

“Chồng sẽ giết thằng đó!”

"... eo ôi sợ thế:|”

“Sau đó giết cả vợ”– Giọng anh chắc chắn như vậy đấy! Làm nó sợ vỡ mật! Suốt cả đêm trằn trọc mãi không ngủ được. Rồi con mơ nó và L bị anh đem ra ngoài biển bắn cho tung xác rồi vứt xuống đại dương cho cá rỉa nữa chứ... Dã man tàn bạo!

Chap 13:

Vậy nên cho đến 3h sáng, như thường ngày, L lại nhắn tin cho nó, hỏi nó đã ngủ chưa, đang làm gì đấy, tự nhiên thấy nhớ nó quá... Đọc được tin nhắn mà con bé giật mình tỉnh cả ngủ, bật ngay dậy để reply.

“L ơi tôi bảo này!”

“Sao?"

“Mình chính thức trả tự do cho nhau nhé!”– Có lẽ là do dư âm của cơn mơ khủng khiếp kia mà con bé đã đi đến quyết định vô cùng dứt khoát này. Không thể lừa dối anh thêm được nữa. Nó sợ bị”bắn”lắm =)). Chảy muốt cả mồ hôi, hồi hộp chờ tin nhắn lại của L... Chẳng hiểu hắn làm cái trò gì mà trả lời lâu thế >"
Phải mãi đến 20' sau, khi nó đợi đâu quá không chịu được đành một tay nắm chặt lấy cái điện thoại, tay kia thì đã úp lên bụng lăn quay ra ngủ rồi... L mới nhắn lại.

“Ừ!”

Chỉ một tin nhắn”Ừ!”. Nó cảm thấy hơi hẫng...

Không có chút níu kéo nào sao?

Nhưng suy cho cùng thì chúng cũng có là cái gì của nhau đâu?

Chỉ là 2 người”qua lại nẻo đường cũ”thôi mà...

Cũng tốt, nó vui vẻ nhắn lại.

“Cảm ơn anh!”

“Ngày mai gặp nhau lần cuối nhé!"

“Cái gì cơ?”

“Ngày mai nhóm tôi đi chụp ảnh đấy! Cần 1 mẫu nữ, cô đi nhé!”

Cắn răng suy nghĩ, bặm môi một hồi, nó mới ngập ngừng trả lời lời đề nghị của L.

“Mấy giờ?”

“2h chiều! Tôi qua đón! Ok!"

“Ok..."

Nhắn xong, nó lại nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, cũng chẳng chờ đợi tin nhắn phản hồi của L nữa. Lúc này thì nó cảm thấy không cần. Mọi cảm xúc bồng bềnh trôi nổi cuối cùng cũng đã qua. Sau tất cả những gì đã xảy ra, nó cảm thấy nó chỉ nên dành hết mọi sự quan tâm đến cho một người là đủ rồi. Không nên nhập nhằng thêm nữa, tránh những hậu quả về sau.

Thở phào nhẹ nhõm sau khi đã dứt khoát được với L, mối tình đã dằn vặt co bóp trái tim nó suốt 2 năm trời, con bé mỉm cười hài lòng đưa mình vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh À! Em Sai Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook