Chương 13
Nam Lâm Đậu Đậu
26/04/2022
Editor: Bắp
Beta: Bơ Alaka
Proofreader: Từ Thanh Ninh
Đứng xong tiết còn lại của lớp tự học, đến lúc tan học, cánh tay Chu Văn Chử có chút cứng ngắc, anh nắm bả vai mình nhìn về phía trước, Lâm Nguyệt đang thu dọn sách vở, Trần Nhạc Nhạc nhét một thanh socola vào trong túi cô, hai người chụm đầu không biết đang nói gì.
Rất nhanh, Trần Nhạc Nhạc bị Tưởng Phong dẫn đi, Chu Văn Chử đợi đến khi Lâm Nguyệt muốn rời khỏi phòng học, bất thình lình lên tiếng hỏi cô:” Đi xem khỉ sao?”
Lâm Nguyệt xoay người, đụng phải tầm mắt anh.
*
Sở thú ban đêm yên tĩnh lại lạnh lẽo, căn bản là thiếu sự náo nhiệt của khách du lịch nên động vật cũng thoải mái hơn rất nhiều, từ vườn khỉ có thể thi thoảng nghe được âm thanh của nó, giống như đang nói chuyện vậy.
Lâm Nguyệt đi theo Chu Văn Chử một vòng, tay chân đều có chút lạnh lẽo, cô xoa xoa ngón tay, lúc sau trước mắt xuất hiện ly trà sữa ấm áp.
” Cảm ơn.”
Hai người một trước một sau đi trên con đường yên tĩnh, không nói câu nào. Trà sữa có hương vị bánh pudding caramel, uống vào ấm áp lại thoải mái. Đợi đến khi ly trà sữa thấy đáy, điện thoại cũ của Lâm Nguyệt cũng vang lên tiếng chuông nặng nề.
Người gọi tới là Lâm Khang Thành, ông ta ở đầu bên kia chất vấn cô, hiện giờ vẫn chưa về nhà, có phải căn bản không cần sự quan tâm lo lắng của người nhà phải không?
“Ba, ba đại diện phụ huynh cho Mạnh Hi Uyển đến trường gặp thầy, mặc kệ cô ta trong lớp nói mẹ con qua đời, còn có chuyện ba tái hôn, ba cũng không để ý đến suy nghĩ của con.”
Trải qua một lần bị mọi người bỏ mặc sống chết, hiện tại cô chỉ muốn yêu bản mình thật tốt, đêm nay đi theo Chu Văn Chử có lẽ là tùy hứng, nhưng cô cũng không hối hận, thay vì trở lại nhà đối mặt với người không muốn gặp, thật sự không bằng ở lại sở thú xem khỉ.
Lâm Khang Thành bị chuyện này tức giận không ít, ở đầu dây bên kia nói vài câu tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là Lâm Nguyệt không nhịn được cắt ngang ông ta:” Ba nói hai người kết hôn là cuộc sống bức bách, nhưng ba à, lúc mẹ con ở trên giường bệnh, ba đã cùng Mạnh Tú Văn ở cùng một chỗ, khi đó, cuộc sống cũng ép ba lên giường với Mạnh Tú Văn sao?”
Lời này do con gái nói với ba, thật sự có chút hư đốn, Lâm Khang Thành bị chọc tức điên, bỏ lại một câu:” Có bản lĩnh, con đừng về nhà nữa.” Xong liền cúp máy.
Chu Văn Chử ở bên cạnh nghe hết toàn bộ, hơi nhíu mày. Anh từng cho rằng, mẹ Lâm Nguyệt nhất định trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay xem ra, cũng không phải như thế.
Từ sở thú đi ra, Lâm Nguyệt không muốn về nhà, Chu Văn Chử sớm đã buồn ngủ, anh ngáp một cái, đưa ra đề nghị:” Đi khách sạn ngủ một đêm?”
Lâm Nguyệt nắm chặt túi sách nói được.
Chu Văn Chử bảo Đỗ Vĩnh An đặt một căn phòng lớn ở khách sạn năm sao, bên trong hai phòng ngủ, ngay cả phòng tắm cũng hai phòng. Sau khi đến khách sạn liền mỗi người một phòng riêng, yên tĩnh không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lâm Nguyệt cùng Chu văn Chử bắt xe đến trường, vì tránh hiềm nghi, cô đi xuống trước một đoạn đường. Trước giờ tự học, thầy Tần thường xuyên đi tuần tra, thấy học sinh nghiêm túc cũng không nói gì nữa.
Chỉ là đến giờ học, bắt đầu có tin tức của các lớp khác truyền đến, nói có học sinh yêu sớm bị tố cáo đến chỗ thầy chủ nhiệm Vương, đợi lát nữa thầy sẽ tìm người nói chuyện.
Trong lúc nhất thời, tất cả các chiến sĩ yêu sớm đều nơm nớp lo sợ, trường trung học Đồng Thành rất nghiêm khắc, ngoại trừ lớp học cùng một số học sinh cực kỳ đặc thù, còn lại các thầy cô giáo đối với học sinh đều nghiêm khắc, nghe nói trước kia có đôi yêu nhau bị tố cáo lên chỗ thầy Vương, cuối cùng náo loạn một trận lớn, nam nữ hai bên bỏ học, sự tình mới kết thúc.
Trần Nhạc Nhạc nghe được lời đồn này, sợ tới mức khẩn trương ôm lấy cánh tay Lâm Nguyệt hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu nói xem tên xui xẻo kia có phải là tớ không?”
Lâm Nguyệt còn chưa trả lời, thầy Vương ôm một chồng sách đi qua hành lang, lúc đi qua cửa sau của lớp 6. ông cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Lâm Nguyệt trấn an Trần Nhạc Nhạc: “Trước đừng lo lắng.”
Nhưng Trần Nhạc Nhạc vẫn khẩn trương, buổi trưa sắp tan học, cô nhắn tin cho Tưởng Phong, nói giữa trưa hai người vẫn không nên cùng nhau ăn cơm.
Thật sự lúc cầm thẻ cơm muốn đi vào căng tin, Trần Nhạc Nhạc lại hối hận, cô giữ chặt cánh tay Lâm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu đi cùng mình đến lớp 16 đi, tớ muốn gặp cậu ấy.”
*
Vốn dĩ, Tưởng Phong đã quen thói giữa trưa dẫn bạn gái đi ăn cơm, hôm nay không đi cùng nhau, anh có chút nhàm chán. Tan học đã qua mười phút, những người khác đều đã rời đi, Tưởng Phong cầm nửa chai nước khoáng, bắt chước tư thế ném rổ, ném chai vào thùng rác bên cạnh cửa.
Lưu Thành Dịch lười biếng đá ghế đằng trước xem như cổ vũ. Kỳ thi giữa kỳ của anh ta lại không phụ sự kỳ vọng của mọi người, giành được vị trí áp chót, trong nhà đã sớm quen với việc này, đã không nói gì nữa, nhưng bạn gái mới của anh ta lại bởi vì chuyện này mà đề nghị chia tay, nghe nói là không muốn bị người khác biết mình đang yêu một người thiểu năng.
Lưu Thành Dịch còn chưa từng bị người ta lăng mạ như vậy, tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn: “Các cậu nói xem, ông đây thiểu năng sao? Không phải ngay từ đâu cô ta yêu đương với tôi vì tôi không chớp mắt mua cho cô ta váy áo sao, thi thố đâu có ảnh hưởng đến việc tôi tiếp tục tiêu tiền cho cô ta, tại sao nói chia tay là chia tay.”
Hướng Tần và Trần Càn Khôn liếc nhau, không lên tiếng đả kích “Người thiểu năng” uể oải này.
Ngược lại Tưởng Phong trước nay không tim không phổi, cười mắng một câu: “Ai bảo cậu thi được hạng cuối cùng, lần thi sau cậu thử lấy một điểm xem? Tôi còn không rõ chắc, cmn cậu chính là nhắm mắt vẽ một đường trên đề thi, còn có thể kiếm một điểm sao?”
Lưu Thành Dịch không phải chưa từng cố gắng, nhưng vận khí trên phương diện này cho tới nay chưa từng sáng, một phần kia có bao nhiêu khó khăn, người chưa từng trải qua làm sao hiểu được?
Cậu ta thở dài: “Thật khó mà, ồ đúng rồi, đưa cậu tiền.”
Nói xong, cậu ta sờ vào trong bàn hơn nửa ngày, mới tìm ra một đồng xu, lấy ra nhìn, vừa vặn là một đồng tiền: “Lần trước đánh cuộc chuyện kia, cậu theo đuổi Trần Nhạc Nhạc, đây là tôi thua cậu. Tối hôm qua tôi chi 5000 tệ để xem bói trực tiếp, thầy bói nói rằng tôi nợ tiền sẽ không may mắn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng nợ cậu một chút tiền này.”
Tưởng Phong dừng một lát, anh ta đã sớm quên chuyện này, Lưu Thành Dịch ném đồng tiền tới, anh ta theo bản năng bắt lấy.
Hướng Tần suy tư một lát: “Không phải, các cậu nghĩ gì vậy, vẽ một nhát trên giấy kiểm tra đương nhiên vô dụng, phải vẽ lên phiếu trả lời mới được.”
Tưởng Phong nắm lấy đồng tiền kia, cũng phản ứng lại, lập tức cười rộ lên: “Đúng vậy!”
“Chậc chậc.” Hướng Tần cười haha, cũng ném qua một đồng tiền: “Nhưng tôi cũng phải trả lại tiền cho cậu sớm một chút miễn cho xui xẻo, Trần Càn Khôn đâu, tôi còn một đồng này, cậu đưa cho Tưởng Phong đi.”
Tưởng Phong nhận được ba đồng, trong đó có hai tờ tiền giấy, một đồng tiền, cậu ta cầm tiền trong tay chơi đùa, đang muốn trở về chỗ ngồi lấy ly nước uống thì xa xa nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc và Lâm Nguyệt đứng ở cửa sau.
Biểu tình của Trần Nhạc Nhạc không tính là đẹp mắt, mắt cô đỏ, bộ dáng muốn khóc lại không khóc được, Tưởng Phong chột dạ, trong lòng mong chờ cô cái gì cũng không nghe thấy: “Nhạc Nhạc, sao cậu lại tới đây, không phải trưa cậu nói tách ra ăn cơm sao.”
Trần Nhạc Nhạc đột nhiên cười lạnh: “Tôi không đến làm sao biết được các cậu nói xấu tôi như vậy!”
“Không phải, cậu nghe tôi….”
*
Buổi chiều chủ nhiệm Vương bắt đầu xử lý vấn đề yêu đương của các cặp đôi. Trần Nhạc Nhạc hiện tại không lo lắng một chút nào, bởi vì cô đã chia tay với Tưởng Phong, không tính là yêu sớm, cho nên vô cùng thản nhiên, chỉ là trạng thái của cô thật sự rất tệ, cả người thoạt nhìn giống như mất hồn.
Lâm Nguyệt còn chưa an ủi cô xong thì bị xách lên phòng làm việc của chủ nhiệm Vương cùng với Chu Văn Chử
Cặp” yêu sớm” bị tố cáo kia lại là hai người họ.
Bộ dạng Lâm Nguyệt hiên ngang, giọng điệu kiên định: “Thầy ơ, đây là hiểu lầm thôi ạ.”
Nhưng điểm mấu chốt chính là chứng cứ của người tố giác nặc danh này xác thực, trong tay chủ nhiệm Vương có một xấp ảnh thật dày. Nhìn ra được, người chụp ảnh từ sau khi bọn họ tan học vẫn luôn đi theo, tối hôm qua trong sở thú, trước cửa khách sạn, còn sáng nay từ trong khách sạn đi ra, những khoảnh khắc này, đều là từng ảnh từng ảnh.
Ở trước mặt “bằng chứng sắt” như thế, lời giải thích của Lâm Nguyệt dường như có vài phần không đáng tin. Nhà trường đã sớm liên lạc với phụ huynh của họ, không bao lâu sau, “cha” của Lâm Nguyệt với Chu Văn Chử đều tới.
Hôm qua Lâm Khang Thành mới vì thành tích học tập của Mạnh Hi Uyển mà tới, hôm nay lại bởi vì vấn đề yêu sớm của Lâm Nguyệt mà lại tới đây, lúc ông ta xin nghỉ, người phụ trách “tính tình cổ quái” khen ông ta dạy con gái thật tốt. Bây giờ nhìn thấy bức ảnh trong tay chủ nhiệm Vương, ông ta tức giận không ngừng hít vào: “Lâm Nguyệt con học ở đâu? Tuổi còn nhỏ theo người ta…”
Lâm Khang Thành không nghĩ tới Lâm Nguyệt trước sau như một nghe lời lại làm ra loại chuyện này, tức giận đến nỗi một từ cũng không nói được.
Đỗ Vĩnh An ở bên cạnh nhận được ánh mắt của Chu Văn Chử, tiến đến nhìn thoáng qua, nói: “Chủ nhiệm Vương, ba Lâm Nguyệt, chúng tôi nói thật một câu, từ bức ảnh này, cũng nhìn không ra làm cái gì không phải, nói không chừng hai đứa nhỏ chỉ là đến khách sạn trao đổi chuyện học hành mà thôi.”
Bầu không khí nhất thời giằng co, Đỗ vĩnh An không có biện pháp, chỉ có thể lấy ra một cái usb: “Là như thế này, tối hôm qua trong phòng Chu Văn Chử của chúng tôi có camera, cái này có thể chứng minh cậu ấy từ khi vào khách sạn đến khi rời đi, chưa từng tiếp xúc qua với Lâm Nguyệt, nếu không thấy phiền, mọi người có thể thử xem từ đầu đến cuối??”
Ánh mắt chủ nhiệm Vương sắc bén, liếc mắt một cái.
Đỗ Vĩnh An lúng túng cười: “Yên tâm, phòng khác trong khách sạn không có, con nhà chúng tôi thông minh, chỉ sợ có loại hiểu lầm này, phòng bị trước thôi.”
Lâm Khang Thành ở bên cạnh nói: “Hơn nửa đêm dẫn bạn nữ đến khách sạn thuê phòng,chuyện này náo loạn đến mức như vậy, cũng có thể gọi là thông minh?”
Tuy nhiên, bằng chứng video là chính xác, tin đồn tự nhiên bị phá vỡ.
Hơn phân nửa tiết học, Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử trở về phòng học.
Bọn họ vừa đi vào, mọi người nhìn hai người bọn họ với ánh mắt tò mò cùng đáng giá, tuy rằng camera có thể chứng minh rằng tối hôm qua bọn họ ở khách sạn không làm cái, nhưng hành vi cùng nhau đến khách sạn thuê phòng thì mập mờ đến cực điểm, đến tối tự học, các loại lời đồn về Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử đã truyền khắp nơi.
Cả hai đương sự đều bình tĩnh. Lâm Nguyệt sẽ không vì loại chuyện không cần thiết này mà đả thương tinh thần, Chu Văn Chử càng không quan tâm đến chuyện này, anh quan tâm duy nhất là phản ứng của Lâm Nguyệt
Đêm nay Lâm Khang Thành chờ ở bên ngoài, đón Mạnh Hi Uyển và Lâm Nguyệt cùng về nhà.
Lâm Khang Thành đi ở phía trước. Lâm Nguyệt và Mạnh Hi Uyển thoáng tụt lại phía sau vài bước.
“Lâm Nguyệt, cậu với Chu Văn Chử ở cùng một chỗ sao?” Mạnh Hi Uyển thấp giọng mở miệng: “Tớ thích cậu ấy, cậu biết không?”
Lâm Nguyệt cong môi: “Không biết, tất cả mọi chuyện của cậu, tôi cũng không muốn biết.”
Mạnh Hi Uyển nắm tay, không biết thì như thế nào, Lâm Nguyệt muốn cướp Chu Văn Chử của cô sao, cô cũng không thể mặc kệ được nữa.
Beta: Bơ Alaka
Proofreader: Từ Thanh Ninh
Đứng xong tiết còn lại của lớp tự học, đến lúc tan học, cánh tay Chu Văn Chử có chút cứng ngắc, anh nắm bả vai mình nhìn về phía trước, Lâm Nguyệt đang thu dọn sách vở, Trần Nhạc Nhạc nhét một thanh socola vào trong túi cô, hai người chụm đầu không biết đang nói gì.
Rất nhanh, Trần Nhạc Nhạc bị Tưởng Phong dẫn đi, Chu Văn Chử đợi đến khi Lâm Nguyệt muốn rời khỏi phòng học, bất thình lình lên tiếng hỏi cô:” Đi xem khỉ sao?”
Lâm Nguyệt xoay người, đụng phải tầm mắt anh.
*
Sở thú ban đêm yên tĩnh lại lạnh lẽo, căn bản là thiếu sự náo nhiệt của khách du lịch nên động vật cũng thoải mái hơn rất nhiều, từ vườn khỉ có thể thi thoảng nghe được âm thanh của nó, giống như đang nói chuyện vậy.
Lâm Nguyệt đi theo Chu Văn Chử một vòng, tay chân đều có chút lạnh lẽo, cô xoa xoa ngón tay, lúc sau trước mắt xuất hiện ly trà sữa ấm áp.
” Cảm ơn.”
Hai người một trước một sau đi trên con đường yên tĩnh, không nói câu nào. Trà sữa có hương vị bánh pudding caramel, uống vào ấm áp lại thoải mái. Đợi đến khi ly trà sữa thấy đáy, điện thoại cũ của Lâm Nguyệt cũng vang lên tiếng chuông nặng nề.
Người gọi tới là Lâm Khang Thành, ông ta ở đầu bên kia chất vấn cô, hiện giờ vẫn chưa về nhà, có phải căn bản không cần sự quan tâm lo lắng của người nhà phải không?
“Ba, ba đại diện phụ huynh cho Mạnh Hi Uyển đến trường gặp thầy, mặc kệ cô ta trong lớp nói mẹ con qua đời, còn có chuyện ba tái hôn, ba cũng không để ý đến suy nghĩ của con.”
Trải qua một lần bị mọi người bỏ mặc sống chết, hiện tại cô chỉ muốn yêu bản mình thật tốt, đêm nay đi theo Chu Văn Chử có lẽ là tùy hứng, nhưng cô cũng không hối hận, thay vì trở lại nhà đối mặt với người không muốn gặp, thật sự không bằng ở lại sở thú xem khỉ.
Lâm Khang Thành bị chuyện này tức giận không ít, ở đầu dây bên kia nói vài câu tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là Lâm Nguyệt không nhịn được cắt ngang ông ta:” Ba nói hai người kết hôn là cuộc sống bức bách, nhưng ba à, lúc mẹ con ở trên giường bệnh, ba đã cùng Mạnh Tú Văn ở cùng một chỗ, khi đó, cuộc sống cũng ép ba lên giường với Mạnh Tú Văn sao?”
Lời này do con gái nói với ba, thật sự có chút hư đốn, Lâm Khang Thành bị chọc tức điên, bỏ lại một câu:” Có bản lĩnh, con đừng về nhà nữa.” Xong liền cúp máy.
Chu Văn Chử ở bên cạnh nghe hết toàn bộ, hơi nhíu mày. Anh từng cho rằng, mẹ Lâm Nguyệt nhất định trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay xem ra, cũng không phải như thế.
Từ sở thú đi ra, Lâm Nguyệt không muốn về nhà, Chu Văn Chử sớm đã buồn ngủ, anh ngáp một cái, đưa ra đề nghị:” Đi khách sạn ngủ một đêm?”
Lâm Nguyệt nắm chặt túi sách nói được.
Chu Văn Chử bảo Đỗ Vĩnh An đặt một căn phòng lớn ở khách sạn năm sao, bên trong hai phòng ngủ, ngay cả phòng tắm cũng hai phòng. Sau khi đến khách sạn liền mỗi người một phòng riêng, yên tĩnh không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lâm Nguyệt cùng Chu văn Chử bắt xe đến trường, vì tránh hiềm nghi, cô đi xuống trước một đoạn đường. Trước giờ tự học, thầy Tần thường xuyên đi tuần tra, thấy học sinh nghiêm túc cũng không nói gì nữa.
Chỉ là đến giờ học, bắt đầu có tin tức của các lớp khác truyền đến, nói có học sinh yêu sớm bị tố cáo đến chỗ thầy chủ nhiệm Vương, đợi lát nữa thầy sẽ tìm người nói chuyện.
Trong lúc nhất thời, tất cả các chiến sĩ yêu sớm đều nơm nớp lo sợ, trường trung học Đồng Thành rất nghiêm khắc, ngoại trừ lớp học cùng một số học sinh cực kỳ đặc thù, còn lại các thầy cô giáo đối với học sinh đều nghiêm khắc, nghe nói trước kia có đôi yêu nhau bị tố cáo lên chỗ thầy Vương, cuối cùng náo loạn một trận lớn, nam nữ hai bên bỏ học, sự tình mới kết thúc.
Trần Nhạc Nhạc nghe được lời đồn này, sợ tới mức khẩn trương ôm lấy cánh tay Lâm Nguyệt hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu nói xem tên xui xẻo kia có phải là tớ không?”
Lâm Nguyệt còn chưa trả lời, thầy Vương ôm một chồng sách đi qua hành lang, lúc đi qua cửa sau của lớp 6. ông cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Lâm Nguyệt trấn an Trần Nhạc Nhạc: “Trước đừng lo lắng.”
Nhưng Trần Nhạc Nhạc vẫn khẩn trương, buổi trưa sắp tan học, cô nhắn tin cho Tưởng Phong, nói giữa trưa hai người vẫn không nên cùng nhau ăn cơm.
Thật sự lúc cầm thẻ cơm muốn đi vào căng tin, Trần Nhạc Nhạc lại hối hận, cô giữ chặt cánh tay Lâm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu đi cùng mình đến lớp 16 đi, tớ muốn gặp cậu ấy.”
*
Vốn dĩ, Tưởng Phong đã quen thói giữa trưa dẫn bạn gái đi ăn cơm, hôm nay không đi cùng nhau, anh có chút nhàm chán. Tan học đã qua mười phút, những người khác đều đã rời đi, Tưởng Phong cầm nửa chai nước khoáng, bắt chước tư thế ném rổ, ném chai vào thùng rác bên cạnh cửa.
Lưu Thành Dịch lười biếng đá ghế đằng trước xem như cổ vũ. Kỳ thi giữa kỳ của anh ta lại không phụ sự kỳ vọng của mọi người, giành được vị trí áp chót, trong nhà đã sớm quen với việc này, đã không nói gì nữa, nhưng bạn gái mới của anh ta lại bởi vì chuyện này mà đề nghị chia tay, nghe nói là không muốn bị người khác biết mình đang yêu một người thiểu năng.
Lưu Thành Dịch còn chưa từng bị người ta lăng mạ như vậy, tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn: “Các cậu nói xem, ông đây thiểu năng sao? Không phải ngay từ đâu cô ta yêu đương với tôi vì tôi không chớp mắt mua cho cô ta váy áo sao, thi thố đâu có ảnh hưởng đến việc tôi tiếp tục tiêu tiền cho cô ta, tại sao nói chia tay là chia tay.”
Hướng Tần và Trần Càn Khôn liếc nhau, không lên tiếng đả kích “Người thiểu năng” uể oải này.
Ngược lại Tưởng Phong trước nay không tim không phổi, cười mắng một câu: “Ai bảo cậu thi được hạng cuối cùng, lần thi sau cậu thử lấy một điểm xem? Tôi còn không rõ chắc, cmn cậu chính là nhắm mắt vẽ một đường trên đề thi, còn có thể kiếm một điểm sao?”
Lưu Thành Dịch không phải chưa từng cố gắng, nhưng vận khí trên phương diện này cho tới nay chưa từng sáng, một phần kia có bao nhiêu khó khăn, người chưa từng trải qua làm sao hiểu được?
Cậu ta thở dài: “Thật khó mà, ồ đúng rồi, đưa cậu tiền.”
Nói xong, cậu ta sờ vào trong bàn hơn nửa ngày, mới tìm ra một đồng xu, lấy ra nhìn, vừa vặn là một đồng tiền: “Lần trước đánh cuộc chuyện kia, cậu theo đuổi Trần Nhạc Nhạc, đây là tôi thua cậu. Tối hôm qua tôi chi 5000 tệ để xem bói trực tiếp, thầy bói nói rằng tôi nợ tiền sẽ không may mắn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng nợ cậu một chút tiền này.”
Tưởng Phong dừng một lát, anh ta đã sớm quên chuyện này, Lưu Thành Dịch ném đồng tiền tới, anh ta theo bản năng bắt lấy.
Hướng Tần suy tư một lát: “Không phải, các cậu nghĩ gì vậy, vẽ một nhát trên giấy kiểm tra đương nhiên vô dụng, phải vẽ lên phiếu trả lời mới được.”
Tưởng Phong nắm lấy đồng tiền kia, cũng phản ứng lại, lập tức cười rộ lên: “Đúng vậy!”
“Chậc chậc.” Hướng Tần cười haha, cũng ném qua một đồng tiền: “Nhưng tôi cũng phải trả lại tiền cho cậu sớm một chút miễn cho xui xẻo, Trần Càn Khôn đâu, tôi còn một đồng này, cậu đưa cho Tưởng Phong đi.”
Tưởng Phong nhận được ba đồng, trong đó có hai tờ tiền giấy, một đồng tiền, cậu ta cầm tiền trong tay chơi đùa, đang muốn trở về chỗ ngồi lấy ly nước uống thì xa xa nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc và Lâm Nguyệt đứng ở cửa sau.
Biểu tình của Trần Nhạc Nhạc không tính là đẹp mắt, mắt cô đỏ, bộ dáng muốn khóc lại không khóc được, Tưởng Phong chột dạ, trong lòng mong chờ cô cái gì cũng không nghe thấy: “Nhạc Nhạc, sao cậu lại tới đây, không phải trưa cậu nói tách ra ăn cơm sao.”
Trần Nhạc Nhạc đột nhiên cười lạnh: “Tôi không đến làm sao biết được các cậu nói xấu tôi như vậy!”
“Không phải, cậu nghe tôi….”
*
Buổi chiều chủ nhiệm Vương bắt đầu xử lý vấn đề yêu đương của các cặp đôi. Trần Nhạc Nhạc hiện tại không lo lắng một chút nào, bởi vì cô đã chia tay với Tưởng Phong, không tính là yêu sớm, cho nên vô cùng thản nhiên, chỉ là trạng thái của cô thật sự rất tệ, cả người thoạt nhìn giống như mất hồn.
Lâm Nguyệt còn chưa an ủi cô xong thì bị xách lên phòng làm việc của chủ nhiệm Vương cùng với Chu Văn Chử
Cặp” yêu sớm” bị tố cáo kia lại là hai người họ.
Bộ dạng Lâm Nguyệt hiên ngang, giọng điệu kiên định: “Thầy ơ, đây là hiểu lầm thôi ạ.”
Nhưng điểm mấu chốt chính là chứng cứ của người tố giác nặc danh này xác thực, trong tay chủ nhiệm Vương có một xấp ảnh thật dày. Nhìn ra được, người chụp ảnh từ sau khi bọn họ tan học vẫn luôn đi theo, tối hôm qua trong sở thú, trước cửa khách sạn, còn sáng nay từ trong khách sạn đi ra, những khoảnh khắc này, đều là từng ảnh từng ảnh.
Ở trước mặt “bằng chứng sắt” như thế, lời giải thích của Lâm Nguyệt dường như có vài phần không đáng tin. Nhà trường đã sớm liên lạc với phụ huynh của họ, không bao lâu sau, “cha” của Lâm Nguyệt với Chu Văn Chử đều tới.
Hôm qua Lâm Khang Thành mới vì thành tích học tập của Mạnh Hi Uyển mà tới, hôm nay lại bởi vì vấn đề yêu sớm của Lâm Nguyệt mà lại tới đây, lúc ông ta xin nghỉ, người phụ trách “tính tình cổ quái” khen ông ta dạy con gái thật tốt. Bây giờ nhìn thấy bức ảnh trong tay chủ nhiệm Vương, ông ta tức giận không ngừng hít vào: “Lâm Nguyệt con học ở đâu? Tuổi còn nhỏ theo người ta…”
Lâm Khang Thành không nghĩ tới Lâm Nguyệt trước sau như một nghe lời lại làm ra loại chuyện này, tức giận đến nỗi một từ cũng không nói được.
Đỗ Vĩnh An ở bên cạnh nhận được ánh mắt của Chu Văn Chử, tiến đến nhìn thoáng qua, nói: “Chủ nhiệm Vương, ba Lâm Nguyệt, chúng tôi nói thật một câu, từ bức ảnh này, cũng nhìn không ra làm cái gì không phải, nói không chừng hai đứa nhỏ chỉ là đến khách sạn trao đổi chuyện học hành mà thôi.”
Bầu không khí nhất thời giằng co, Đỗ vĩnh An không có biện pháp, chỉ có thể lấy ra một cái usb: “Là như thế này, tối hôm qua trong phòng Chu Văn Chử của chúng tôi có camera, cái này có thể chứng minh cậu ấy từ khi vào khách sạn đến khi rời đi, chưa từng tiếp xúc qua với Lâm Nguyệt, nếu không thấy phiền, mọi người có thể thử xem từ đầu đến cuối??”
Ánh mắt chủ nhiệm Vương sắc bén, liếc mắt một cái.
Đỗ Vĩnh An lúng túng cười: “Yên tâm, phòng khác trong khách sạn không có, con nhà chúng tôi thông minh, chỉ sợ có loại hiểu lầm này, phòng bị trước thôi.”
Lâm Khang Thành ở bên cạnh nói: “Hơn nửa đêm dẫn bạn nữ đến khách sạn thuê phòng,chuyện này náo loạn đến mức như vậy, cũng có thể gọi là thông minh?”
Tuy nhiên, bằng chứng video là chính xác, tin đồn tự nhiên bị phá vỡ.
Hơn phân nửa tiết học, Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử trở về phòng học.
Bọn họ vừa đi vào, mọi người nhìn hai người bọn họ với ánh mắt tò mò cùng đáng giá, tuy rằng camera có thể chứng minh rằng tối hôm qua bọn họ ở khách sạn không làm cái, nhưng hành vi cùng nhau đến khách sạn thuê phòng thì mập mờ đến cực điểm, đến tối tự học, các loại lời đồn về Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử đã truyền khắp nơi.
Cả hai đương sự đều bình tĩnh. Lâm Nguyệt sẽ không vì loại chuyện không cần thiết này mà đả thương tinh thần, Chu Văn Chử càng không quan tâm đến chuyện này, anh quan tâm duy nhất là phản ứng của Lâm Nguyệt
Đêm nay Lâm Khang Thành chờ ở bên ngoài, đón Mạnh Hi Uyển và Lâm Nguyệt cùng về nhà.
Lâm Khang Thành đi ở phía trước. Lâm Nguyệt và Mạnh Hi Uyển thoáng tụt lại phía sau vài bước.
“Lâm Nguyệt, cậu với Chu Văn Chử ở cùng một chỗ sao?” Mạnh Hi Uyển thấp giọng mở miệng: “Tớ thích cậu ấy, cậu biết không?”
Lâm Nguyệt cong môi: “Không biết, tất cả mọi chuyện của cậu, tôi cũng không muốn biết.”
Mạnh Hi Uyển nắm tay, không biết thì như thế nào, Lâm Nguyệt muốn cướp Chu Văn Chử của cô sao, cô cũng không thể mặc kệ được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.