Chương 19
Nam Lâm Đậu Đậu
01/11/2023
Tối thứ bảy không có tiết tự học, sau giờ học, Lâm Nguyệt đi thẳng về nhà. Giờ này trong nhà không có ai, Lâm Khang Thành đi làm chưa về, Mạnh Tú Văn thì đến trường đón Mạnh Hi Uyển, sau đó cũng không biết hai mẹ con nhà kia đi đâu.
Lâm Nguyệt vào nhà, ngay cả cặp sách cũng chưa kịp bỏ xuống, liền đi đến điện thoại phòng khách, ấn số điện thoại của Chu Văn Chử mà Trần Càn Khôn đưa cho. Không lâu sau thì điện thoại vang lên giọng nói đều đều của nhà đài, trong căn phòng trống trải lại cực kì rõ ràng.
Mỗi lần chuông reo xong, điện thoại không ai nghe máy, Lâm Nguyệt lại gọi một lần nữa. Cô sợ Chu Văn Chử không nhận số điện thoại lạ. Nhưng điện thoại cố định trong nhà đã lâu, chỉ có chức năng duy nhất là gọi điện, là do gói cước đã lâu cho nên chi phí cực thấp, vì vậy Lâm Khang Thành mới không đổi. Bây giờ, cô muốn nhắn tin cho Chu Văn Chử thì cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể đánh cược gọi thêm mấy lần.
Lần này, chuông reo lên không bao lâu, điện thoại đã được kết nối, chỗ anh có chút ồn ào, âm thanh xung quanh hỗn loạn. Cách ống nghe Lâm Nguyệt cũng có thể nghe được bước chân nặng nề và tiếng đóng cửa của anh, giống như là rời khỏi chỗ vừa rồi, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Âm thanh trầm thấp của Chu Văn Chử vang lên, kèm theo vài phần không kiên nhẫn: “Ai vậy?”
“Chu Văn Chử, tôi là Lâm Nguyệt.”
“Ah, Lâm Nguyệt.” Sự không kiên nhẫn vừa rồi đột nhiên biến mất, Lâm Nguyệt nghe được anh cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười mang theo vài phần mệt mỏi không dễ phát hiện: “Xin lỗi, lúc nãy không biết đây là số của cậu.”
“Không sao.” Lâm Nguyệt dựa vào ghế salon, vốn định hỏi anh tiền trong thẻ ăn cơm là chuyện gì, nhưng vừa nghe được giọng nói của anh, cô vô thức thay đổi suy nghĩ:” Cậu có ổn không?”
Thật lâu sau, Chu Văn Chử cũng không trả lời. Anh để mình trong cầu thang yên tĩnh, phía sau cánh cửa nặng nề là vô số bác sĩ chuyên khoa đang ầm ĩ tranh cãi dùng cách gì để trị bệnh cho mẹ anh, tâm bệnh khó chữa, tranh luận chậm chạp không có kết quả.
Bên tai là cô gái anh thích nhẹ nhàng hỏi anh “Cậu có ổn không.”
Chu Văn Chử im lặng thở dài một hơi, muốn nói một câu “Rất không ổn” nhưng lại sợ cô lo lắng. Anh không biết trong nhà Lâm Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, để cho cô đang học lớp 12 bận rộn học tập còn phải chạy ra ngoài làm việc. Anh cũng chỉ có thể dùng cách của mình làm cô tốt hơn một chút, cho nên anh không muốn nói cho cô biết khung cảnh trước mắt.
“Ừm, không sao đâu.”
Đối với biến hóa cảm xúc của người khác, Lâm Nguyệt rất nhạy cảm, Chu Văn Chử nói câu “Không sao đâu” này, rõ ràng có rất nhiều tâm sự nhưng cô không có can đảm để hỏi.
“Tôi nghe nói cậu xin nghỉ, phải qua Tết nguyên đán mới trở về, vậy trong khoảng thời gian này cậu có cần vở ghi chép không?”
Cho dù là học bá cũng cần phải học tập, tuy ngày thường Chu Văn Chử luôn có bộ dáng cà lơ phất phơ, trốn học cũng là chuyện thường ngày, nhưng Lâm Nguyệt hiểu, chắc chắn anh cũng có một góc nào đó đang ngày đêm cố gắng phấn đấu.
“Được, làm phiền cậu rồi”. Chu Văn Chử vốn định nói không cần, nhưng sau đó nghĩ lại, có thể dùng lý do này tạo mối liên hệ với Lâm Nguyệt, cũng coi như là cách hay.
“Còn nữa, tiền trong thẻ cơm…” Cuối cùng, Lâm Nguyệt nói đến vấn đề chính.
Hôm nay, cô suy nghĩ cả ngày, từ từ hiểu được, với sự nhạy bén của anh, có lẽ là đã nhận ra cô ở trước cửa tiệm trà sữa trong trung tâm thương mại. Biết đây là ý tốt của Chu Văn Chử, nhưng Lâm Nguyệt lại không có suy nghĩ nhận không.
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ…. Bởi vì một số nguyên nhân, gần đây quả thực tôi tương đối khó khăn, tiền trong thẻ cơm là tôi mượn cậu, lần sau gặp tôi sẽ đưa tiền và giấy nợ cho cậu.”
Chu Văn Chử xoa xoa mi tâm, biết làm như vậy cô sẽ an tâm một chút, nên đáp: “Được.”
“Vậy cậu giữ gìn sức khỏe, phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
“Cảm ơn cậu.”
Giờ phút này, Chu Văn Chử dứt khoát dựa vào tường, ngồi trên cầu thang, bức tường mùa đông lạnh toát, truyền đến đầu ngón tay theo sống lưng, nhưng anh lại không cảm thấy hơi lạnh, ngược lại chỉ thấy giọng nói mềm mại của Lâm Nguyệt làm nhiễu loạn tâm trí. Giọng nói trong phòng mới vừa rồi dường như cũng không khiến người ta phiền não như vậy, anh nghĩ, nhiều chuyên gia như vậy, dù sao cũng sẽ có cách thôi.
“Lâm Nguyệt, sang năm gặp lại.”
*
Chu Văn Chử không đến trường, cũng không dễ liên lạc được, trong lòng Tưởng Phong tràn đầy nghi hoặc và tức giận, không có chỗ nào phát tiết, dứt khoát chạy tới cửa lớp sáu. Mỗi lần như vậy, cậu không nói chuyện gì, chỉ thần thần bí bí dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Trần Nhạc Nhạc.
Bị ép đến nỗi không thể làm gì được, thừa dịp nghỉ giải lao giữa giờ, Trần Nhạc Nhạc trừng mắt ý bảo cậu đi theo mình, hai người đứng ở một góc sân thể dục, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Trong lòng Trần Nhạc Nhạc tức giận, lúng túng lấy ra một nắm đồng xu, dùng tất cả sức lực ném vào Tưởng Phong: “Lúc trước vì một đồng mà cậu đánh cược theo đuổi tôi, bây giờ tôi tặng cậu gấp bội, mong cậu đừng tìm tôi nữa.”
Lúc yêu nhau, Trần Nhạc Nhạc là một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu, một khi trở mặt, cô nàng liền biến thành sư tử nhỏ xù lông.
Tưởng Phong chịu đựng, ủ rũ cúi đầu giúp cô nhặt từng đồng tiền về, sau đó cầm một đống xu, cũng không biết có nên trả lại cho cô không.
“Nhạc Nhạc, có phải cậu thích anh Chử không?” Vấn đề này đã ở trong đầu Tưởng Phong nhiều ngày, tim gan cậu vẫn luôn ngứa ngáy khó chịu, không hỏi sẽ cảm thấy không thở nổi.
Trần Nhạc Nhạc vốn định nói “Cái quái gì vậy” nhưng nhìn gương mặt kia của cậu, cô liền nghĩ đến mối tình đầu của mình bị chó cắn, vì thế đổi lời để đả thương người trước mắt: “Đúng vậy, tôi thích Chu Văn Chử, cậu ấy lợi hại như vậy, sau này có thể thi vào trường đại học tốt nhất trong nước, đương nhiên là tôi thích cậu ấy rồi.”
Trước đó, quả là Tưởng Phong không có mục tiêu gì, cậu biết mình vô dụng như thế nào. Đến lúc đó cũng sẽ bị người nhà xách đi nước ngoài, hoặc có lẽ sẽ sắp xếp một chỗ làm, dù sao cũng chỉ có một con đường như vậy, sớm muộn gì cũng phải đi lên.
Những lời Trần Nhạc Nhạc nói cho cậu đòn cảnh tỉnh. Tưởng Phong nhất thời có chút không lựa lời: “Vậy nếu tôi có thể thi đậu vào trường của cậu, cậu có thích tôi không?”
Trần Nhạc Nhạc quay lưng lại: “Không, tôi vĩnh viễn sẽ không thích cậu nữa.”
Hôm nay, Trần Nhạc Nhạc trở lại phòng học, nằm sấp trên bàn rơi nước mắt cả ngày, Lâm Nguyệt dỗ dành thế nào cũng vô dụng, cuối cùng việc này bị giáo viên Tần biết.
Giáo viên Tần rất lo lắng cho tình trạng tâm lý của học sinh trong lớp, cho rằng vì thi hàng tháng sắp tới nên Trần Nhạc Nhạc mới lo lắng, còn nhỏ giọng an ủi: “Nhạc Nhạc, nền tảng của em rất tốt, từ giờ trở đi cố gắng sẽ theo kịp, có khó khăn gì phải nói cho giáo viên biết, không nên sợ, được không?”
Trần Nhạc Nhạc vừa mất mặt vừa ngượng ngùng, nức nở gật đầu, lau nước mắt từ phòng giáo viên đi ra, kết quả vừa quẹo phải một cái lại đụng phải Tưởng Phong đang lo lắng.
Trong tay cậu ta cầm một que hồ lô đường tươi, gần đây thời tiết lạnh, người bán kẹo hồ lồ trước cổng trường đều bốc lên:” đừng khóc được không?”
Trần Nhạc Nhạc nhận lấy kẹo hồ lô cắn một miếng, trong nháy mắt mím môi, ánh mắt cô khóc đỏ bừng, bây giờ cầm kẹo hồ lô đứng về phía cầu thang như vậy, thật sự thoạt nhìn cực kì đáng thương. Tưởng Phong nhịn làn sóng mãnh liệt trong lòng, lra sự kiên nhẫn chưa từng có: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng ít làm phiền cậu, bên anh Chử tôi cũng giúp cậu theo đuổi, được không?’
Trần Nhạc Nhạc ngẩn người, cô khóc hơn nửa ngày, sớm quên mất nguyên nhân lúc đầu là gì, nhưng trước mắt nghe được cậu nói giúp mình theo đuổi Chu Văn Chử, vẫn là nhíu mày. Cô theo đuổi Chu Văn Chử làm cái gì chứ?
Tưởng Phong lại cho rằng Trần Nhạc Nhạc như vậy là không muốn nhìn thấy mình nữa, ảo não thở dài một hơi: “Tóm lại tôi sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp, tạm biệt.”
Nói xong cũng không chờ Trần Nhạc Nhạc đáp lại, quay đầu bỏ chạy.
*
Chu Văn Chử không thi lần thi tháng này, Lâm Nguyệt và lớp trưởng đồng xếp hạng 1. Trần Nhạc Nhạc phát huy không tệ, vững vàng tiến lên, thành tích của Mạnh Hi Uyển so với lần trước vẫn không khởi sắc. Về vấn đề học tập, giáo viên Tần luôn nghiêm khắc, ở trong lớp, bảo Mạnh Hi Uyển mời phụ huynh lên trước mặt mọi người.
Mấy chữ “mời phụ huynh” vừa nói ra, liền có người vô thức nhìn lên người Lâm Nguyệt.
Cùng một phụ huynh, học sinh lại có thành tích khác nhau một trời một vực, mọi người bất luận hay cố ý luôn có nghị luận so đo. Tâm lý Lâm Nguyệt lớn, cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng bởi vì so sánh như vây, sâu trong lòng Mạnh Hi Uyển dâng lên không ít chán ghét, dựa vào cái gì mà đều nỗ lực như nhau, thành tích của Lâm Nguyệt lại tốt như vậy?
Tối đó, vợ chồng Lâm Khang Thành và Mạnh Tú Văn đến trường, nói chuyện với giáo viên Tần về vấn đề học tập của Mạnh Hi Uyển. Lâm Nguyệt nhìn thấy bước chân vội vàng vào trường của vợ chồng họ từ xa, chỉ cảm thấy châm chọc.
Lâm Nguyệt không quan tâm chuyện chỗ Mạnh Hi Uyển, bây giờ, cô chỉ muốn đưa vở ghi chép cho Chu Văn Chử.
Đúng vào thứ bảy, buổi tối không có tiết tự học, Lâm Nguyệt và Trần Càn Khôn đi làm thêm ở khu thắng cảnh. Trần Càn Khôn làm người hướng dẫn, khu thắng cảnh này rất lớn, cậu ta phụ trách giúp du khách lạc đường đến điểm tham quan. Lâm Nguyệt làm công việc của NPC, cô mặc sườn xám cổ điển, lắc quạt nhỏ chờ ở cửa bảo tàng và phụ trách chụp ảnh cùng du khách, thỉnh thoảng còn giải thích với du khách về nguồn gốc lịch sử của các hiện vật trưng bày trong bảo tàng.
Bận rộn đến hơn chín giờ, tiễn nhóm khách này đi, khu thắng cảnh sắp đóng cửa, Lâm Nguyệt đi giày cao gót đứng hồi lâu, bắp chân đều đau nhức, cô tự động viên bản thân cố lên, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt để nhận lương.
Dáng người Lâm Nguyệt nhỏ, mặc loại sườn xám vạn chủng này, ngược lại làm nổi bật lên chút phong tình non nớt độc đáo, hơn nữa ngày thường cô để mặt mộc, hôm nay trang điểm, trong chút phong tình non nớt kia lại xen lẫn một chút xinh đẹp yêu kiều.
Chu Văn Chử tạm thời bị Tưởng Phong gọi tới ngồi cùng , khu thắng cảnh ban ngày náo nhiệt giờ phút này lại vắng vẻ.
Tưởng Phong đặt một vị trí phong cảnh tuyệt đẹp, sau đó giống như con cừu điên cuồng đẩy Trần Nhạc Nhạc đến bên cạnh anh. Trong khoảng thời gian này, Chu Văn Chử đều bận rộn chuyện trong nhà, không có tâm tư nghĩ xem đôi tình nhân chia tay kia đang mắc bệnh gì, dứt khoát chạy ra dạo một vòng.
Anh được báo trước rằng Lâm Nguyệt và Trần Càn Khôn đều đang làm ở gần đây, vừa rồi đi ngang qua bảo tàng, từ xa đã bị cô gái mặc sườn xám thu hút, sao lại có người đẹp như vậy chứ?
Vẻ mặt Chu Văn Chử không có biểu cảm gì tới gần, còn chưa lên tiếng, Lâm Nguyệt đã lấy quạt nhỏ che nửa mặt mình quay lại, xuyên qua ánh đèn, cô nhìn thấy có người đến, nghĩ đó là du khách.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều dừng lại, tầm mắt Chu Văn Chử rũ xuống, xuyên thấu qua sườn xám giá rẻ mê người, liếc mắt thấy làn da trắng mịn của cô, anh rất phong độ thu hồi tầm mắt, trong nháy mắt không biết nhìn vào đâu.
Lâm Nguyệt lại vô tri vô giác nói: “Sao cậu lại ở chỗ này? Nhưng tôi để vở ghi chép trong bàn học của trường rồi, không mang đến.”
Vừa rồi, những kiều diễm kia làm tim anh đập thình thịch, toàn bộ đều bị những lời này của cô đánh tan, Chu Văn Chử bật cười, ánh mắt đối diện cô: “Có lạnh không? Khi nào hết giờ vậy, cùng đi ăn tối nhé.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.