Chương 61: Giả tình lữ
Khúc Tiểu Khúc
23/10/2023
Sau khi có thành tích thi cuối kỳ, hơn phân nửa Trung học Nhất Sư tiếng than dậy trời, “dân chúng lầm than”, dù kỳ nghỉ đông đã sắp tới cũng không thể cứu vãn tâm trạng học sinh.
Trước kì nghỉ đông vẫn còn một kiếp nạn_____ họp phụ huynh. Thông báo thời gian xong, Ngưu Chí Hoài liền tuyên bố học kỳ chính thức kết thúc.
“Anh ra ngoài một chút, em chờ anh trở lại.”
Văn Dục Phong dặn Tần Tình một câu, chờ cô gái nhỏ gật đầu liền đứng dậy đuổi theo ra ngoài phòng học.
Ánh mắt Tần Tình nhìn theo tới cửa phòng học, đến khi bóng dáng Văn Dục Phong biến mất mới thu trở về.
…Có lẽ là đi xin vắng mặt cho buổi họp phụ huynh.
Tần Tình nghĩ như vậy, không tự giác mà thở dài.
“Bạn học Tần Tình.”
Ngay lúc cô đang thất thần, một giọng nói đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.
Tần Tình ngẩng đầu.
Đứng trước bàn học cô là một bạn học sinh cùng lớp, đồng thời cũng là bạn cũ ở lớp 11- 6 trước khi phân ban.
Người nọ đứng đối diện Tần Tình còn không yên tâm mà liếc qua cửa phòng học, xác định Văn Dục Phong chưa trở về mới an tâm quay qua.
“Là như thế này, những bạn học cũ ở lớp 11- 6 có thương lượng với nhau một chút, muốn tranh thủ hai ngày này cùng nhau góp tiền vào mời giáo viên chủ nhiệm và một số giáo viên lúc trước phụ trách lớp mình đi ăn một bữa, cũng coi như cảm ơn công giảng dạy của thầy cô. Lớp trưởng nói mình thống kê ý kiến của các học sinh hiện tại ở lớp 11- 1, không biết ý cậu sao?”
Tần Tình nghe xong, phản ứng đầu tiên đó là nhớ tới khi cô chủ động đi tìm Thẩm Lương nói chuyện phân ban, thầy Thẩm đã khuyên nhủ động viên cô thế nào.
Nghĩ vậy cô lập tức gật đầu: “Tớ không có vấn đề.”
“Vậy được.”
Học sinh kia vội vàng gật đầu, trao đổi phương thức liên lạc với Tần Tình.
Sau khi lấy số di động của Tần Tình, cậu ta xoay người muốn đi, nhưng biểu tình vẫn hơi do dự.
Rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn quay đầu lần nữa:
“Vậy... ý kiến của Dục ca…”
Đến lúc này, Tần Tình rốt cuộc cũng hiểu vì sao bạn học này cứ có vẻ mất tự nhiên như thế.
Cô nhịn không được mà cong khóe mắt: “Anh ấy không có hung dữ như vậy đâu, các cậu không cần sợ anh ấy.”
“…”, học sinh này trầm mặc hai giây, hiển nhiên là đối với vấn đề này không dám nêu ý kiến.
Tần Tình bất đắc dĩ: “Để tớ hỏi giúp cậu nhé?”
“Được được! Cảm ơn cậu, bạn học Tần Tình!”
Người nọ giống như sợ Tần Tình đổi ý, vội vàng đồng ý: “Đến lúc đó lớp trưởng sẽ liên lạc với cậu, cậu trực tiếp nói với cậu ấy là được!”
Nói xong, bạn học sinh liền vội chạy sang chỗ khác.
Tần Tình ngồi tại chỗ thở dài một hơi.
___________
Một khi đã lưu lại ấn tượng nào đó, như vậy rất khó để thay đổi.
Không bao lâu sau, Văn Dục Phong trở lại. Cậu chủ động cầm mấy quyển sách Tần Tình còn chưa kịp dọn lên, cùng cô gái nhỏ ra khỏi phòng học.
Trên đường ra cổng trường, Tần Tình nhắc lại chuyện lớp cũ tổ chức liên hoan với Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong phản ứng bình đạm: “Không đi.”
Tần Tình ngẩn ra, bước chân ngừng lại: “Vì sao ạ?”
Văn Dục Phong nhếch khóe môi: “Em cảm thấy họ muốn nhìn thấy anh sao?”
Lúc nói câu này, tuy trên mặt cậu đang cười nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, chỉ lạnh lẽo một màu đen.
Là loại đạm mạc xa cách thậm chí còn ngại che giấu.
Tần Tình nhịn không được hỏi: “Anh không chịu đi, là bởi vì họ không muốn thấy anh, hay là vì anh căn bản cũng chẳng muốn gặp họ?”
“…”
Văn Dục Phong im lặng.
Qua hai giây cậu nâng mắt, đồng tử đen láy mang theo ánh sáng: “Điềm Điềm nhà ta… lại thông minh hơn rồi.”
Khi cậu nói vậy, nụ cười trên mặt càng trở nên rạng rỡ phóng túng.
Tần Tình quay mặt đi, lẩm bẩm.
“Ai là của nhà anh…”
Tuy là nói như vậy, vành tai cô vẫn đỏ bừng lên.
Văn Dục Phong vì thế mà trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần ý cười.
Chẳng qua khi đến cổng trường, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
“Em muốn đi?”
Tần Tình gật đầu : “Vâng, thầy Thẩm là một giáo viên rất tốt, em muốn đi một chuyến.”
“…”
Văn Dục Phong trầm mặc một lát, thở dài.
Tần Tình nhìn sườn mặt sắc sảo của chàng nam sinh, chớp mắt, một ý cười nghịch ngợm gợi lên.
“Vậy anh có đi không?”
Văn Dục Phong: “Em nói thử xem?”
Tần Tình nghe vậy, cười đến khóe mắt cong cong. Cô duỗi tay lấy cặp sách của mình từ tay cậu, chạy ra ngoài_______
“Vậy em sẽ thông báo với anh về thời gian và địa điểm sau!”
Văn Dục Phong nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái nhỏ, còn có bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu sau khi thực hiện được ý đồ, nhẹ nhàng rũ mi mắt.
Qua mấy giây mới gật đầu.
“Ngày mai dậy sớm chạy bộ, chuyện rèn luyện sức khỏe buổi sáng______ đừng quên.”
“…”
Tần Tình vừa rồi còn đang cười tươi lập tức nhăn nhó mặt mày.
Văn Dục Phong dừng bước, đứng ở cổng trường, nhìn theo cô gái nhỏ lên xe của anh họ.
Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm mắt, cậu nam sinh mới rũ mắt, tay nhét vào túi quần bước đi.
Học sinh đang tản ra về nhà, rất nhiều ánh mắt nửa lén lút nửa trực tiếp đều đặt trên người cậu.
Khác với bộ dáng hiền hòa vui vẻ khi nói chuyện với cô gái nhỏ, lúc này trong mắt mọi người, thần sắc nam sinh thanh lãnh, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự xa cách.
…………
Ngày thứ ba sau khi kì nghỉ đông chính thức bắt đầu, giữa trưa 11 giờ.
Văn Dục Phong ra khỏi nhà mình, đi tới phía đối diện, ấn chuông cửa.
Nửa phút sau, cửa mở ra, đứng ở bên trong chính là bà nội Tần.
Thấy Văn Dục Phong, bà nội Tần không hề có gì ngoài ý muốn, ngược lại cười hòa ái: “Tiểu Dục tới rồi à? Các cháu đi liên hoan với giáo viên cũ đúng không? Điềm Điềm còn đang thay quần áo, để bà nói với con bé một tiếng.”
Văn Dục Phong: “Bà không cần giục đâu ạ, cháu không vội, chờ một lát là được.”
Bà nội Tần đồng ý, nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng Tần Tình gọi một tiếng:
“Điềm Điềm, Tiểu Dục tới rồi, cháu đừng để người ta chờ lâu đó!”
“Vâng, cháu biết rồi…”
Giọng nói của cô gái nhỏ mơ hồ truyền qua cánh cửa phòng ngủ.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra từ bên trong, một cô gái mặc một chiếc sơ mi cao cổ màu trắng và chiếc quần leggings cùng màu đi ra. Vòng eo mảnh mai không vừa vòng ôm, hai chân cũng thon dài mảnh khảnh.
Tần Tình vừa đi ra cửa vừa mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt trong tay, khi lơ đãng nhìn về phía cửa, bước chân lập tức dừng lại.
____________
Lúc này nam sinh đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đen, bên trong là áo cao cổ màu đen và quần dài, chân đi giày thể thao màu đen.
Nói cũng trùng hợp, trang phục của họ đều có kiểu dáng rất đơn giản, không có trang trí hay hoa văn gì, nhưng đặt cùng nhau hiệu quả lại rất…
Có lẽ so với đồ đôi của các cặp tình nhân không khác lắm.
“…”
Tần Tình ủ rũ mặc áo khoác, đứng trầm mặc ở cửa ba giây, cuối cùng vẫn lấy chiếc giày màu trắng đi vào.
Sau đó, từ lúc ra khỏi cửa đến lúc vào thang máy, cô đều cúi đầu một chữ cũng không nói.
Sau khi vào thang máy, Tần Tình duỗi tay muốn ấn lầu một, lại bị nam sinh đứng ở phía sau gọi lại.
“Xuống tầng hầm đỗ xe đi.”
“…Dạ?”
Tần Tình khó hiểu quay lại nhìn về phía nam sinh.
Văn Dục Phong vừa hay bước tới, làm Tần Tình theo bản năng nép vào một góc thang máy.
Khi Tần Tình tựa vào thanh vịn phía sau lưng thì động tác nam sinh cũng dừng lại.
Tần Tình ngốc nghếch ngẩng mặt nhìn qua.
Trên đầu cô vang lên một tiếng cười nhẹ, đồng thời Văn Dục Phong duỗi tay trái qua, nhấn vào nút xuống tầng hầm ở bảng điều khiển bên cạnh cô.
Ấn xong, Văn Dục Phong không vội vã lui lại mà đứng như vậy rũ mắt, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ bị mình vây trong một góc thang máy.
“Em trốn cái gì?”
“…”
Tần Tình hơi lúng túng.
“Em… chúng ta xuống bãi đỗ xe làm cái gì?”
Văn Dục Phong liếc qua con số đang chạy trên bảng điện tử, đã sắp tới tầng hầm rồi.
Cậu có chút tiếc nuối chậc lưỡi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái nhỏ, sau đó lui lại một bước.
“Anh lái xe chở em qua đó.”
Bên này Tần Tình vừa mới thở phào sau khi được buông tha liền nghẹn họng lần nữa.
Qua hai giây, cô trợn mắt ngơ ngác nhìn phía Văn Dục Phong: “Anh biết lái xe sao?”
Văn Dục Phong lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác ra, quơ quơ.
Tần Tình vẫn ngây ngốc: “Sao anh lại có bằng lái?”
“…”, Văn Dục Phong ngừng lại, nhướng mi, ý vị thâm trường cười: “Anh thành niên rồi______ anh còn tưởng em biết chứ.”
Tần Tình biểu tình rối rắm.
Nói vậy cô mới nhớ tới, lần ở đấu trường, cô cũng nghe thấy người khác nói anh đã 18 tuổi rồi, nhưng vì học cùng lớp với anh một thời gian nên cô đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu rồi.
Mãi cho đến khi đi theo Văn Dục Phong vào một chiếc SUV màu xanh biển, lúc cậu vươn qua giúp cô thắt dây an toàn Tần Tình mới hoàn hồn.
Biểu cảm cô hơi do dự, ngữ khí cũng mang theo chần chờ quay qua người ở ghế lái:
“Vậy sao anh lại… ở lại lớp vậy?”
Thấy bộ dáng do dự sợ sệt của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong nhịn không được cười nhẹ.
“Không có.”
Tự cậu cũng thắt dây an toàn, khởi động xe.
“Trước khi anh tới Thanh Thành thì ở cùng với chú út của anh ở nước ngoài… đợi hai năm. Sau đó tới đây thì trực tiếp chuyển vào Nhất Sư.”
Tần Tình ngờ ngợ.
Chú út… chính là cái người có thể tay không leo xuống từ tầng 12 sao?
Mà từ “đợi” bâng quơ này, hiển nhiên không phải chỉ đơn giản là đi chơi hay du học gì đó.
Tần Tình suy nghĩ, như là nghĩ tới cái gì.
“Cho nên ở đấu trường, anh lợi hại như vậy, là bởi vì hai năm kia sao?”
“Xem như vậy đi.”
Văn Dục Phong một tay xoay bánh lái, ra khỏi bãi đỗ xe : “Hai năm đó là nền tảng.”
Khi nói lời này, Văn Dục Phong ngữ khí đạm nhiên, chỉ có đôi mắt đen lóe lên ánh sáng.
Đúng là nền tảng.
Chẳng qua không phải nền tảng cho kĩ năng chiến đấu… mà là nền tảng để sinh tồn.
“…”
Tần Tình không hỏi tiếp.
Dù Văn Dục Phong chưa nói gì, nhưng cô có một loại cảm giác______
Hai năm kia hoàn toàn không giống như quỹ đạo của một đứa trẻ trong gia đình bình thường, nhất định nặng nề hơn rất nhiều so với lời nói bâng quơ của Văn Dục Phong.
Trước kì nghỉ đông vẫn còn một kiếp nạn_____ họp phụ huynh. Thông báo thời gian xong, Ngưu Chí Hoài liền tuyên bố học kỳ chính thức kết thúc.
“Anh ra ngoài một chút, em chờ anh trở lại.”
Văn Dục Phong dặn Tần Tình một câu, chờ cô gái nhỏ gật đầu liền đứng dậy đuổi theo ra ngoài phòng học.
Ánh mắt Tần Tình nhìn theo tới cửa phòng học, đến khi bóng dáng Văn Dục Phong biến mất mới thu trở về.
…Có lẽ là đi xin vắng mặt cho buổi họp phụ huynh.
Tần Tình nghĩ như vậy, không tự giác mà thở dài.
“Bạn học Tần Tình.”
Ngay lúc cô đang thất thần, một giọng nói đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.
Tần Tình ngẩng đầu.
Đứng trước bàn học cô là một bạn học sinh cùng lớp, đồng thời cũng là bạn cũ ở lớp 11- 6 trước khi phân ban.
Người nọ đứng đối diện Tần Tình còn không yên tâm mà liếc qua cửa phòng học, xác định Văn Dục Phong chưa trở về mới an tâm quay qua.
“Là như thế này, những bạn học cũ ở lớp 11- 6 có thương lượng với nhau một chút, muốn tranh thủ hai ngày này cùng nhau góp tiền vào mời giáo viên chủ nhiệm và một số giáo viên lúc trước phụ trách lớp mình đi ăn một bữa, cũng coi như cảm ơn công giảng dạy của thầy cô. Lớp trưởng nói mình thống kê ý kiến của các học sinh hiện tại ở lớp 11- 1, không biết ý cậu sao?”
Tần Tình nghe xong, phản ứng đầu tiên đó là nhớ tới khi cô chủ động đi tìm Thẩm Lương nói chuyện phân ban, thầy Thẩm đã khuyên nhủ động viên cô thế nào.
Nghĩ vậy cô lập tức gật đầu: “Tớ không có vấn đề.”
“Vậy được.”
Học sinh kia vội vàng gật đầu, trao đổi phương thức liên lạc với Tần Tình.
Sau khi lấy số di động của Tần Tình, cậu ta xoay người muốn đi, nhưng biểu tình vẫn hơi do dự.
Rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn quay đầu lần nữa:
“Vậy... ý kiến của Dục ca…”
Đến lúc này, Tần Tình rốt cuộc cũng hiểu vì sao bạn học này cứ có vẻ mất tự nhiên như thế.
Cô nhịn không được mà cong khóe mắt: “Anh ấy không có hung dữ như vậy đâu, các cậu không cần sợ anh ấy.”
“…”, học sinh này trầm mặc hai giây, hiển nhiên là đối với vấn đề này không dám nêu ý kiến.
Tần Tình bất đắc dĩ: “Để tớ hỏi giúp cậu nhé?”
“Được được! Cảm ơn cậu, bạn học Tần Tình!”
Người nọ giống như sợ Tần Tình đổi ý, vội vàng đồng ý: “Đến lúc đó lớp trưởng sẽ liên lạc với cậu, cậu trực tiếp nói với cậu ấy là được!”
Nói xong, bạn học sinh liền vội chạy sang chỗ khác.
Tần Tình ngồi tại chỗ thở dài một hơi.
___________
Một khi đã lưu lại ấn tượng nào đó, như vậy rất khó để thay đổi.
Không bao lâu sau, Văn Dục Phong trở lại. Cậu chủ động cầm mấy quyển sách Tần Tình còn chưa kịp dọn lên, cùng cô gái nhỏ ra khỏi phòng học.
Trên đường ra cổng trường, Tần Tình nhắc lại chuyện lớp cũ tổ chức liên hoan với Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong phản ứng bình đạm: “Không đi.”
Tần Tình ngẩn ra, bước chân ngừng lại: “Vì sao ạ?”
Văn Dục Phong nhếch khóe môi: “Em cảm thấy họ muốn nhìn thấy anh sao?”
Lúc nói câu này, tuy trên mặt cậu đang cười nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, chỉ lạnh lẽo một màu đen.
Là loại đạm mạc xa cách thậm chí còn ngại che giấu.
Tần Tình nhịn không được hỏi: “Anh không chịu đi, là bởi vì họ không muốn thấy anh, hay là vì anh căn bản cũng chẳng muốn gặp họ?”
“…”
Văn Dục Phong im lặng.
Qua hai giây cậu nâng mắt, đồng tử đen láy mang theo ánh sáng: “Điềm Điềm nhà ta… lại thông minh hơn rồi.”
Khi cậu nói vậy, nụ cười trên mặt càng trở nên rạng rỡ phóng túng.
Tần Tình quay mặt đi, lẩm bẩm.
“Ai là của nhà anh…”
Tuy là nói như vậy, vành tai cô vẫn đỏ bừng lên.
Văn Dục Phong vì thế mà trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần ý cười.
Chẳng qua khi đến cổng trường, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
“Em muốn đi?”
Tần Tình gật đầu : “Vâng, thầy Thẩm là một giáo viên rất tốt, em muốn đi một chuyến.”
“…”
Văn Dục Phong trầm mặc một lát, thở dài.
Tần Tình nhìn sườn mặt sắc sảo của chàng nam sinh, chớp mắt, một ý cười nghịch ngợm gợi lên.
“Vậy anh có đi không?”
Văn Dục Phong: “Em nói thử xem?”
Tần Tình nghe vậy, cười đến khóe mắt cong cong. Cô duỗi tay lấy cặp sách của mình từ tay cậu, chạy ra ngoài_______
“Vậy em sẽ thông báo với anh về thời gian và địa điểm sau!”
Văn Dục Phong nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái nhỏ, còn có bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu sau khi thực hiện được ý đồ, nhẹ nhàng rũ mi mắt.
Qua mấy giây mới gật đầu.
“Ngày mai dậy sớm chạy bộ, chuyện rèn luyện sức khỏe buổi sáng______ đừng quên.”
“…”
Tần Tình vừa rồi còn đang cười tươi lập tức nhăn nhó mặt mày.
Văn Dục Phong dừng bước, đứng ở cổng trường, nhìn theo cô gái nhỏ lên xe của anh họ.
Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm mắt, cậu nam sinh mới rũ mắt, tay nhét vào túi quần bước đi.
Học sinh đang tản ra về nhà, rất nhiều ánh mắt nửa lén lút nửa trực tiếp đều đặt trên người cậu.
Khác với bộ dáng hiền hòa vui vẻ khi nói chuyện với cô gái nhỏ, lúc này trong mắt mọi người, thần sắc nam sinh thanh lãnh, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự xa cách.
…………
Ngày thứ ba sau khi kì nghỉ đông chính thức bắt đầu, giữa trưa 11 giờ.
Văn Dục Phong ra khỏi nhà mình, đi tới phía đối diện, ấn chuông cửa.
Nửa phút sau, cửa mở ra, đứng ở bên trong chính là bà nội Tần.
Thấy Văn Dục Phong, bà nội Tần không hề có gì ngoài ý muốn, ngược lại cười hòa ái: “Tiểu Dục tới rồi à? Các cháu đi liên hoan với giáo viên cũ đúng không? Điềm Điềm còn đang thay quần áo, để bà nói với con bé một tiếng.”
Văn Dục Phong: “Bà không cần giục đâu ạ, cháu không vội, chờ một lát là được.”
Bà nội Tần đồng ý, nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng Tần Tình gọi một tiếng:
“Điềm Điềm, Tiểu Dục tới rồi, cháu đừng để người ta chờ lâu đó!”
“Vâng, cháu biết rồi…”
Giọng nói của cô gái nhỏ mơ hồ truyền qua cánh cửa phòng ngủ.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra từ bên trong, một cô gái mặc một chiếc sơ mi cao cổ màu trắng và chiếc quần leggings cùng màu đi ra. Vòng eo mảnh mai không vừa vòng ôm, hai chân cũng thon dài mảnh khảnh.
Tần Tình vừa đi ra cửa vừa mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt trong tay, khi lơ đãng nhìn về phía cửa, bước chân lập tức dừng lại.
____________
Lúc này nam sinh đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đen, bên trong là áo cao cổ màu đen và quần dài, chân đi giày thể thao màu đen.
Nói cũng trùng hợp, trang phục của họ đều có kiểu dáng rất đơn giản, không có trang trí hay hoa văn gì, nhưng đặt cùng nhau hiệu quả lại rất…
Có lẽ so với đồ đôi của các cặp tình nhân không khác lắm.
“…”
Tần Tình ủ rũ mặc áo khoác, đứng trầm mặc ở cửa ba giây, cuối cùng vẫn lấy chiếc giày màu trắng đi vào.
Sau đó, từ lúc ra khỏi cửa đến lúc vào thang máy, cô đều cúi đầu một chữ cũng không nói.
Sau khi vào thang máy, Tần Tình duỗi tay muốn ấn lầu một, lại bị nam sinh đứng ở phía sau gọi lại.
“Xuống tầng hầm đỗ xe đi.”
“…Dạ?”
Tần Tình khó hiểu quay lại nhìn về phía nam sinh.
Văn Dục Phong vừa hay bước tới, làm Tần Tình theo bản năng nép vào một góc thang máy.
Khi Tần Tình tựa vào thanh vịn phía sau lưng thì động tác nam sinh cũng dừng lại.
Tần Tình ngốc nghếch ngẩng mặt nhìn qua.
Trên đầu cô vang lên một tiếng cười nhẹ, đồng thời Văn Dục Phong duỗi tay trái qua, nhấn vào nút xuống tầng hầm ở bảng điều khiển bên cạnh cô.
Ấn xong, Văn Dục Phong không vội vã lui lại mà đứng như vậy rũ mắt, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ bị mình vây trong một góc thang máy.
“Em trốn cái gì?”
“…”
Tần Tình hơi lúng túng.
“Em… chúng ta xuống bãi đỗ xe làm cái gì?”
Văn Dục Phong liếc qua con số đang chạy trên bảng điện tử, đã sắp tới tầng hầm rồi.
Cậu có chút tiếc nuối chậc lưỡi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái nhỏ, sau đó lui lại một bước.
“Anh lái xe chở em qua đó.”
Bên này Tần Tình vừa mới thở phào sau khi được buông tha liền nghẹn họng lần nữa.
Qua hai giây, cô trợn mắt ngơ ngác nhìn phía Văn Dục Phong: “Anh biết lái xe sao?”
Văn Dục Phong lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác ra, quơ quơ.
Tần Tình vẫn ngây ngốc: “Sao anh lại có bằng lái?”
“…”, Văn Dục Phong ngừng lại, nhướng mi, ý vị thâm trường cười: “Anh thành niên rồi______ anh còn tưởng em biết chứ.”
Tần Tình biểu tình rối rắm.
Nói vậy cô mới nhớ tới, lần ở đấu trường, cô cũng nghe thấy người khác nói anh đã 18 tuổi rồi, nhưng vì học cùng lớp với anh một thời gian nên cô đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu rồi.
Mãi cho đến khi đi theo Văn Dục Phong vào một chiếc SUV màu xanh biển, lúc cậu vươn qua giúp cô thắt dây an toàn Tần Tình mới hoàn hồn.
Biểu cảm cô hơi do dự, ngữ khí cũng mang theo chần chờ quay qua người ở ghế lái:
“Vậy sao anh lại… ở lại lớp vậy?”
Thấy bộ dáng do dự sợ sệt của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong nhịn không được cười nhẹ.
“Không có.”
Tự cậu cũng thắt dây an toàn, khởi động xe.
“Trước khi anh tới Thanh Thành thì ở cùng với chú út của anh ở nước ngoài… đợi hai năm. Sau đó tới đây thì trực tiếp chuyển vào Nhất Sư.”
Tần Tình ngờ ngợ.
Chú út… chính là cái người có thể tay không leo xuống từ tầng 12 sao?
Mà từ “đợi” bâng quơ này, hiển nhiên không phải chỉ đơn giản là đi chơi hay du học gì đó.
Tần Tình suy nghĩ, như là nghĩ tới cái gì.
“Cho nên ở đấu trường, anh lợi hại như vậy, là bởi vì hai năm kia sao?”
“Xem như vậy đi.”
Văn Dục Phong một tay xoay bánh lái, ra khỏi bãi đỗ xe : “Hai năm đó là nền tảng.”
Khi nói lời này, Văn Dục Phong ngữ khí đạm nhiên, chỉ có đôi mắt đen lóe lên ánh sáng.
Đúng là nền tảng.
Chẳng qua không phải nền tảng cho kĩ năng chiến đấu… mà là nền tảng để sinh tồn.
“…”
Tần Tình không hỏi tiếp.
Dù Văn Dục Phong chưa nói gì, nhưng cô có một loại cảm giác______
Hai năm kia hoàn toàn không giống như quỹ đạo của một đứa trẻ trong gia đình bình thường, nhất định nặng nề hơn rất nhiều so với lời nói bâng quơ của Văn Dục Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.