Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 111: Cho Cố Ngôn Sanh đội nón xanh
Bắc Túy Thập Ngư
26/03/2021
Từ đấy cho tới phòng bệnh Ôn Niệm Nam từ đầu đến cuối không có nói một
lời, Đường Sóc không biết Ôn Niệm Nam hiện tại trong lòng nghĩ gì, hắn
thực sợ Niệm Nam còn tình cảm với Cố Ngôn Sanh.
“Niệm Nam… Cậu có khát không ? Tôi đi lấy cho cậu chén nước.”
Ôn Niệm Nam nhìn thân thể Đường Sóc chật vật rời đi, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Hắn cho rằng khi mình nhìn thấy Cố Ngôn Sanh sẽ mất khống chế, sẽ xông lên đánh hắn, nhưng khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh xuất hiện trước mặt, nội tâm lại không một chút dao động.
Những cái đó thương, những cái đó đau, vĩnh viễn đều không thể rũ bỏ…
Ôn Niệm Nam giơ tay sờ vết sẹo cái trán, ánh mắt chợt lóe.
Cố Ngôn Sanh vì cái gì mà không tuyên bố tin tức ly hôn ra ngoài ? Thẩm Lạc An mất bao nhiêu tâm tư mới thực hiện được, tại sao có thể chờ đợi như vậy?
Cố Ngôn Sanh cả đêm cũng không ngủ được, mùi hương của Ôn Niệm Nam trong phòng dần nhạt đi, Cố Ngôn Sanh lấy vòng cổ ra, nhìn chằm chằm vòng cổ rồi ngây người.
Hôm sau lúc đến công ty trong mắt hắn đầy tơ máu, vô cùng đáng sợ, đầu đau như búa bổ, sau khi mở họp liền vào phòng nghỉ trong văn phòng.
“Thư ký Lý, ngươi cứ làm việc đi, tôi mang cháo Ngôn Sanh thích ăn đến”
“Cố tổng đang nghỉ ngơi, đã dặn dò không cho bất kỳ ai vào”
Thẩm Lạc An ở cửa ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Tiểu Lý, không nhịn được liền nở nụ cười giả tạo.
Cố Ngôn Sanh nghe được tiếng liền bị đánh thức, mở ra cửa văn phòng, nhìn thấy Thẩm Lạc An ở cửa hỏi: “ Tại sao cậu lại tới công ty?”
Thẩm Lạc An ủy khuất nói: “ Mấy ngày nay anh không đến thăm em, em rất nhớ anh .”
“Xin lỗi, tôi gần đây bận rất nhiều việc , không quan tâm tới em được.”
Thẩm Lạc An đem bình giữ nhiệt để trêи bàn, Cố Ngôn Sanh cầm bình cháo lên uống.
Thẩm Lạc An nhìn trêи bàn văn kiện, ánh mắt hơi chớp, mở miệng nói: “Ngôn Sanh, bác của em nói anh không khôi phục hạng mục cho bác được, có phải do anh bận quá nên quên mất?”
Cố Ngôn Sanh lấy quá khăn giấy lau lau, giương mắt nhìn về phía Thẩm Lạc An, trầm giọng nói: “ Hạng mục trước mẹ tôi có giao cho tập đoàn Khải Duyệt, nhưng hạng mục tới rất quan trọng, bên Đường Luân Hiên có kinh nghiệm hơn.”
Thẩm Lạc An vừa nghe giao cho Đường Luân Hiên, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.
“Ngôn Sanh, anh chừng nào thì công bố chuyện ly hôn? Chúng ta khi nào có thể quang minh chính đại ở bên nhau?”
Cố Ngôn Sanh sau khi nghe được ngẩn ra, thái độ trở nên có chút chậm chạp: “Hiện tại hắn còn chưa xuất viện, chờ về sau lại nói, hạng mục hiện tại cùng Tưởng tổng đang bị người khác nhìn chằm chằm, ở nơi đầu sóng ngọn gió, hiện tại công bố ra đối với Cố thị ảnh hưởng thật không tốt lắm.”
Hắn cũng không biết chính mình vì cái gì mà không có công bố ngay tin tức ly hôn, có lẽ là nhìn thân thể suy yếu của Ôn Niệm Nam trong bệnh có chút không đành lòng. Lại hoặc là bởi vì hắn trong lòng luôn có chút bất an, không biết mình xem trọng cái gì.
“Ngôn Sanh, bác em nói tối nay có tiệc, anh có thể đi cùng em không?”
“Buổi chiều tôi còn có cái hội nghị cùng xã giao, Lạc An tôi không thể đi cùng em được, chờ kết thúc hạng mục tôi sẽ đi cùng em, được không?”
Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên mâu thuẫn làm Thẩm Lạc An sửng sốt, nụ cười bỗng cứng ngắc.
“ Được , không có việc gì, em gần đây phải viết ca khúc mơi, chờ anh có rảnh thì cùng nhau được không.”
Thẩm Lạc An vừa rời công ty liền trực tiếp đem bình giữ nhiệt trong tay ném vào thùng rác, một chân đá vào xe.
“Tiện nhân Ôn Niệm Nam kia ! Rõ ràng là câu dẫn Đường Sóc cùng Cố Ngôn Sanh, cũng xứng tranh giành với mình !”
Thẩm Lạc An trong mắt tràn đầy ngoan độc, bấm điện thoại gọi cho bác.
Sau khi Thẩm Lạc An rời đi, Cố Ngôn Sanh buông văn kiện xuống nhìn vòng cổ trong tay rồi ngây người.
Chính mình thế nhưng lại nói dối để từ chối Thẩm Lạc An…
Cố Ngôn Sanh trong lòng bực bội không thôi, nhớ tới bác sĩ lời nói.
Mình yêu Ôn Niệm Nam sao, sao có thể…
Dường như không thể chấp nhận được thái độ lạnh nhạt của Ôn Niệm Nam với mình khi ở bệnh viện, không muốn thừa nhận khác thường trong lòng, Cố Ngôn Sanh một mực khẳng định nói không có khả năng đó.
Hắn không thể phụ Thẩm An Lạc người dám lấy tính mạng ra để cứu hắn, chính mình không thể phụ lòng hắn.
“Người mình thích chính là Thẩm Lạc An không thể là Ôn Niệm Nam… Không có khả năng”
Cố Ngôn Sanh đem vòng cổ đeo lại, nhẹ nhàng đề vòng cổ vào trong ngực rồi mới cảm thấy tinh thần ổn định lại.
Trong yến hội tráng lệ huy hoàng.
“Mẹ nó, Tôn Kỳ kia là đồ con lợn sao? Một lần hai lần đều có thể bắt sai người, bảo hắn bắt Thẩm Lạc An, hắn lại bắt Ôn Niệm Nam, hiện tại chính mình còn bị bắt được, hắn rốt cuộc là như thế nào lại chọc tới Đường Sóc?”
Tần Tề Bách ngồi ở một bên cầm lấy một cây xì gà bực bội mắng.
“Ai có thể nghĩ đến Thẩm Lạc An lừa nói hắn là Cố thị phu nhân, ta giao cho Tôn Kỳ chính là Thẩm Lạc An, không nghĩ tới hắn thả Thẩm Lạc An bắt Ôn Niệm Nam, tiểu thiếu gia đã cho người thả Tôn Kỳ, là hắn không nghe lời đáng bị bắt.”
Một người thanh niên áo tím thuần thục bật lửa châm xì gà cho Tần Tề Bách rồi ngồi xuống một bên.
Tần Tề Bách đạp người thanh niên áo tím, ra lệnh nói: “Này, Tiêu Kỳ Hạo, mày ngày mai đi điều tra tên Đường Sóc kia.”
Tiêu Kỳ Hạo vỗ vỗ dấu chân trêи quần âu, cười nói: “Tiểu thiếu gia muốn tôi động thủ sao? Đường Sóc hiện tại không ở Đường gia, động thủ rất dễ dàng.
“Niệm Nam… Cậu có khát không ? Tôi đi lấy cho cậu chén nước.”
Ôn Niệm Nam nhìn thân thể Đường Sóc chật vật rời đi, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Hắn cho rằng khi mình nhìn thấy Cố Ngôn Sanh sẽ mất khống chế, sẽ xông lên đánh hắn, nhưng khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh xuất hiện trước mặt, nội tâm lại không một chút dao động.
Những cái đó thương, những cái đó đau, vĩnh viễn đều không thể rũ bỏ…
Ôn Niệm Nam giơ tay sờ vết sẹo cái trán, ánh mắt chợt lóe.
Cố Ngôn Sanh vì cái gì mà không tuyên bố tin tức ly hôn ra ngoài ? Thẩm Lạc An mất bao nhiêu tâm tư mới thực hiện được, tại sao có thể chờ đợi như vậy?
Cố Ngôn Sanh cả đêm cũng không ngủ được, mùi hương của Ôn Niệm Nam trong phòng dần nhạt đi, Cố Ngôn Sanh lấy vòng cổ ra, nhìn chằm chằm vòng cổ rồi ngây người.
Hôm sau lúc đến công ty trong mắt hắn đầy tơ máu, vô cùng đáng sợ, đầu đau như búa bổ, sau khi mở họp liền vào phòng nghỉ trong văn phòng.
“Thư ký Lý, ngươi cứ làm việc đi, tôi mang cháo Ngôn Sanh thích ăn đến”
“Cố tổng đang nghỉ ngơi, đã dặn dò không cho bất kỳ ai vào”
Thẩm Lạc An ở cửa ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Tiểu Lý, không nhịn được liền nở nụ cười giả tạo.
Cố Ngôn Sanh nghe được tiếng liền bị đánh thức, mở ra cửa văn phòng, nhìn thấy Thẩm Lạc An ở cửa hỏi: “ Tại sao cậu lại tới công ty?”
Thẩm Lạc An ủy khuất nói: “ Mấy ngày nay anh không đến thăm em, em rất nhớ anh .”
“Xin lỗi, tôi gần đây bận rất nhiều việc , không quan tâm tới em được.”
Thẩm Lạc An đem bình giữ nhiệt để trêи bàn, Cố Ngôn Sanh cầm bình cháo lên uống.
Thẩm Lạc An nhìn trêи bàn văn kiện, ánh mắt hơi chớp, mở miệng nói: “Ngôn Sanh, bác của em nói anh không khôi phục hạng mục cho bác được, có phải do anh bận quá nên quên mất?”
Cố Ngôn Sanh lấy quá khăn giấy lau lau, giương mắt nhìn về phía Thẩm Lạc An, trầm giọng nói: “ Hạng mục trước mẹ tôi có giao cho tập đoàn Khải Duyệt, nhưng hạng mục tới rất quan trọng, bên Đường Luân Hiên có kinh nghiệm hơn.”
Thẩm Lạc An vừa nghe giao cho Đường Luân Hiên, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.
“Ngôn Sanh, anh chừng nào thì công bố chuyện ly hôn? Chúng ta khi nào có thể quang minh chính đại ở bên nhau?”
Cố Ngôn Sanh sau khi nghe được ngẩn ra, thái độ trở nên có chút chậm chạp: “Hiện tại hắn còn chưa xuất viện, chờ về sau lại nói, hạng mục hiện tại cùng Tưởng tổng đang bị người khác nhìn chằm chằm, ở nơi đầu sóng ngọn gió, hiện tại công bố ra đối với Cố thị ảnh hưởng thật không tốt lắm.”
Hắn cũng không biết chính mình vì cái gì mà không có công bố ngay tin tức ly hôn, có lẽ là nhìn thân thể suy yếu của Ôn Niệm Nam trong bệnh có chút không đành lòng. Lại hoặc là bởi vì hắn trong lòng luôn có chút bất an, không biết mình xem trọng cái gì.
“Ngôn Sanh, bác em nói tối nay có tiệc, anh có thể đi cùng em không?”
“Buổi chiều tôi còn có cái hội nghị cùng xã giao, Lạc An tôi không thể đi cùng em được, chờ kết thúc hạng mục tôi sẽ đi cùng em, được không?”
Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên mâu thuẫn làm Thẩm Lạc An sửng sốt, nụ cười bỗng cứng ngắc.
“ Được , không có việc gì, em gần đây phải viết ca khúc mơi, chờ anh có rảnh thì cùng nhau được không.”
Thẩm Lạc An vừa rời công ty liền trực tiếp đem bình giữ nhiệt trong tay ném vào thùng rác, một chân đá vào xe.
“Tiện nhân Ôn Niệm Nam kia ! Rõ ràng là câu dẫn Đường Sóc cùng Cố Ngôn Sanh, cũng xứng tranh giành với mình !”
Thẩm Lạc An trong mắt tràn đầy ngoan độc, bấm điện thoại gọi cho bác.
Sau khi Thẩm Lạc An rời đi, Cố Ngôn Sanh buông văn kiện xuống nhìn vòng cổ trong tay rồi ngây người.
Chính mình thế nhưng lại nói dối để từ chối Thẩm Lạc An…
Cố Ngôn Sanh trong lòng bực bội không thôi, nhớ tới bác sĩ lời nói.
Mình yêu Ôn Niệm Nam sao, sao có thể…
Dường như không thể chấp nhận được thái độ lạnh nhạt của Ôn Niệm Nam với mình khi ở bệnh viện, không muốn thừa nhận khác thường trong lòng, Cố Ngôn Sanh một mực khẳng định nói không có khả năng đó.
Hắn không thể phụ Thẩm An Lạc người dám lấy tính mạng ra để cứu hắn, chính mình không thể phụ lòng hắn.
“Người mình thích chính là Thẩm Lạc An không thể là Ôn Niệm Nam… Không có khả năng”
Cố Ngôn Sanh đem vòng cổ đeo lại, nhẹ nhàng đề vòng cổ vào trong ngực rồi mới cảm thấy tinh thần ổn định lại.
Trong yến hội tráng lệ huy hoàng.
“Mẹ nó, Tôn Kỳ kia là đồ con lợn sao? Một lần hai lần đều có thể bắt sai người, bảo hắn bắt Thẩm Lạc An, hắn lại bắt Ôn Niệm Nam, hiện tại chính mình còn bị bắt được, hắn rốt cuộc là như thế nào lại chọc tới Đường Sóc?”
Tần Tề Bách ngồi ở một bên cầm lấy một cây xì gà bực bội mắng.
“Ai có thể nghĩ đến Thẩm Lạc An lừa nói hắn là Cố thị phu nhân, ta giao cho Tôn Kỳ chính là Thẩm Lạc An, không nghĩ tới hắn thả Thẩm Lạc An bắt Ôn Niệm Nam, tiểu thiếu gia đã cho người thả Tôn Kỳ, là hắn không nghe lời đáng bị bắt.”
Một người thanh niên áo tím thuần thục bật lửa châm xì gà cho Tần Tề Bách rồi ngồi xuống một bên.
Tần Tề Bách đạp người thanh niên áo tím, ra lệnh nói: “Này, Tiêu Kỳ Hạo, mày ngày mai đi điều tra tên Đường Sóc kia.”
Tiêu Kỳ Hạo vỗ vỗ dấu chân trêи quần âu, cười nói: “Tiểu thiếu gia muốn tôi động thủ sao? Đường Sóc hiện tại không ở Đường gia, động thủ rất dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.