Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 143: Cố Ngôn Sanh bị cắn.
Bắc Túy Thập Ngư
14/04/2021
Cố Ngôn Sanh đã bị chứng mất ngủ trong thời gian này, và thường xuyên gặp ác mộng ngay khi ngủ sau khi bị thương ở đầu.
Rõ ràng vết thương ở đầu đã bình phục nhưng vẫn còn đau, Cố Ngôn Sanh lái xe đến bệnh viện sau khi giải quyết xong công việc của công ty.
Ôn Niệm Nam đứng trước phòng bệnh nhìn Đường Sóc đang nằm ở bên trong, trong mắt hiện lên một tia chua xót.
Đường Sóc ngủ thiếp đi một ngày, bác sĩ nói Đường Sóc nôn ra máu khi bị kích động quá nhiều, hôm nay sẽ tỉnh lại.
Tận mắt nhìn thấy anh trai của mình rơi máy bay trong video thì làm sao có thể không chịu kích thích…
Rốt cuộc là ai như vậy tàn nhẫn đem video gửi Đường Sóc? Người gọi điện thoại cho chú Đường lại là ai? Hoặc có thể là cùng một người ...
Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra nói với ba mình hôm nay sẽ về muộn, nhưng lại thấy tin tức về tập đoàn Khải Duyệt xuất hiện trên Weibo ...
[Chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt – Đường Luân Hiên bất ngờ mất tích, tung tích của anh ta chưa được xác định, anh ta rơi xuống biển khi đang di chuyển bằng máy bay trực thăng đến Yaguo! Khải Duyệt phá sản là một kết cục được định sẵn]
[Tin tức mới nhất! Vụ tai nạn của chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt có thể do gia đình họ Cố gây ra. Vào ngày xảy ra vụ tai nạn, người ta đã chụp ảnh Cố Ngôn Sanh được cho là hiện đang ở Yaguo ]
Ôn Niệm Nam đã choáng váng sau khi xem tin tức và nhấn vào để xem một bức ảnh người mờ ở xa có chút quen quen, một chiếc xe xa lạ ...
Ôn Niệm Nam đột ngột đứng lên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Ôn Niệm Nam? Sao em lại ở đây?” Giọng của Cố Ngôn Sanh đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình mặc áo gió màu đen, siết chặt điện thoại di động, đi tới cửa thang máy.
"Ôn Niệm Nam, em…"
"Đừng gọi tên của tôi!"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt , sắc mặt trở nên khó coi: “Em đang phát điên cái gì?”
Ôn Niệm Nam nhướng mắt nhìn người trước mặt, lạnh giọng nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ đáng khinh như vậy. Đáng khinh bỉ bởi anh đối xử với những người vô tội vì những cảm xúc cá nhân của riêng anh. "
Cố Ngôn Sanh ngạc nhiên hỏi : "Em đang nói về cái gì vậy? Người vô tội nào?"
"Đường Luân Hiên mất tích, và chiếc máy bay trực thăng anh ấy đang đi đã bị rơi xuống biển ở N quốc. "
Cố Ngôn Sanh ấn huyệt thái dương ,ánh mắt trầm xuống :" Tôi có nghe nói về nó, nhưng nó liên quan gì đến tôi? "
" Cố Ngôn Sanh, hôm trước anh ở đâu? "
Cố Ngôn Sanh sửng sốt. Anh không muốn nói rằng anh ấy phải nhập viện vì sốt vào ngày hôm sau vì vết thương trong nhà hàng, vì vậy anh trả lời một cách thản nhiên." Tôi ở công ty. "
Vẻ lạnh lùng trong mắt Ôn Niệm Nam càng thêm trầm trọng:" Anh nói dối ... "
Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn Ôn Niệm Nam," Em nghi ngờ là tôi làm vậy sao? "
Ôn Niệm Nam không nói, nhưng là nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cố Ngôn Sanh đột nhiên nổi giận, lúc đó Đường Luân Hiên nói rằng anh ta đã động thủ với Khải Duyệt, bây giờ Đường Luân Hiên gặp tai nạn, ngay cả Ôn Niệm Nam cũng nghĩ anh ta làm vậy.
"Tất cả mọi người đổ tội cho tôi vì làm việc đó? Tôi đã gặp anh ta cách đây không lâu, nhưng vụ tai nạn của anh ta không có liên quan gì tới tôi. Tôi không biết gì về nó cả! Tôi không thể sử dụng thủ đoạn này!"
Ôn Niệm Nam tức giận nhìn kẻ trước mặt, hắn cười khổ: "Đồ điên như anh không gì không làm được ... Tôi đã tận mắt chứng kiến ..."
Cố Ngôn Sanh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Ôn Niêm Nam, bước tới trầm giọng nói: "Ôn Niệm Nam, tôi biết em ghét tôi, nhưng tôi không làm điều đó, tôi không động đến bất kỳ người nào của nhà họ Đường."
"Anh muốn tôi tin những lời vô căn cứ của anh sao? Anh giải thích cho tôi những chuyện này làm gì, anh quan tâm đến ý kiến của tôi sao?"
Cố Ngôn Sanh sững sờ, thấy Ôn Niệm Nam xoay người rời đi, ánh mắt có chút hốt hoảng.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh… đã từng đến con hẻm vắng phía sau trường cấp ba chưa?”
Ôn Niệm Nam cứng đờ kinh ngạc nhìn anh: “Anh… anh muốn nói gì?”
“Một đoạn đường đằng sau trường học ?
Ôn Noãn Nam lùi lại một bước, đột nhiên ngắt lời:" Tôi không nhớ ... Tôi chưa từng ... "
Sau khi Cố Ngôn Sanh nghe Ôn Niệm Nam nói không có đi đến con hẻm, một nỗi thất vọng lóe lên trong mắt anh, quả nhiên giấc mơ và thực tế của anh có chút lộn xộn…
Nhưng giấc mơ đó thật quá, như thể nó xảy ra trong thực tế, như thể chiếc huy hiệu học sinh thực sự được chính mình nhìn thấy.
“Em thực sự chưa từng đến đó sao? Có một cái kệ lớn trong con hẻm đó ..."
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa ...tôi về đây ..."
"Ôn Niệm Nam, đợi đã!" Cố Ngôn Sanh nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, kéo đến bên anh.
"Buông ra! Đừng chạm vào tôi!"
Ôn Niệm Nam tái mặt vì tiếp xúc đột ngột, vội vàng thoát ra sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc quen thuộc.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn chạy đi ngay lập tức của Ôn Niệm Nam, gương mặt của Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên ảm đạm, anh tiếp tục giữ chặt hơn thay vì buông tay.
"Tại sao mỗi ngày đều tiếp xúc với Đường Sóc mà cự tuyệt cậu ta? Sao em lại thờ ơ với tôi như vậy? Hừm ..."
Cố Ngôn Sanh đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Ôn Niệm Nam đột nhiên túm lấy tay anh và cắn xuống ...
Nhìn hận thù và hốc mắt đỏ hoe trong ánh mắt kia, Cố Ngôn Sanh sững sờ ... chỉ biết đứng im không tránh.
Ôn Niệm Nam hung hăng cắn xuống, miệng lập tức đầy máu ...
Cho đến khi máu chảy ròng ròng trên sàn nhà trắng như tuyết, Ôn Niệm Nam mới buông ra miệng, không nói nữa mà ngây người nhìn hắn.
Cố Ngôn SANH nhìn vết răng và vết máu trên tay, quay đầu nhìn vết máu nơi khóe miệng Ôn Niệm Nam, mở miệng muốn nói gì đó, lại nhìn về hướng phía sau
Anh nhìn thấy Đường Sóc mở cửa bước ra ...
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, anh bước tới đưa tay chạm vào khóe miệng Ôn Niệm Nam, cố gắng giúp cậu ta lau vết máu trên khóe miệng, nhưng lại bị gạt bay đi.
“Anh thật đáng bị như vậy..."
Sau đó xoay người đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Đường Sóc đứng ở cửa, đi tới giúp hắn vào phòng bệnh.
Cố Ngôn Sanh sững sờ, nhìn thấy Đường Sóc nhẹ nhàng giơ tay lau vết máu trên mặt Ôn Niệm Nam, đột nhiên nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ mặt như tuyên bố chiếm hữu.
Cửa phòng đóng sầm lại.
Sau khi Ôn Niệm Nam hỏi thăm tình trạng thể chất của Đường Sóc rồi đi vào phòng vệ sinh một hồi lâu mới đi ra, đứng trước cửa sổ không nói tiếng nào.
“Niệm Nam, thực sự không sao chứ?”
“Không sao… Tôi không sao, chúng ta đi gặp chú đi, tôi sẽ nhờ một y tá chăm sóc cho chú ấy.”
Đường Sóc bắt tay Niệm Nam và đặt nó lên mặt cậu, hai mắt đỏ bừng nói: “Cảm ơn… Niệm Nam, cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi.”
Tình trạng của ba Đường đã ổn định trở lại, có y tá ở bệnh viện chăm sóc, cho nên ông ấy không cần phải tiếp tục theo dõi. Đường Sóc muốn về nhà gặp mẹ.
Sau khi giành giải quán quân, Ôn Niệm Nam liên tục nhận được nhiều lời mời tham gia các chương trình và lời mời sáng tác, tất cả đều bị từ chối vì cậu đang nằm viện.
Ba muốn dành thời gian để ăn mừng nhưng chưa làm được, bây giờ có thể trở về sau khi chăm sóc người bệnh.
Cố Ngôn Sanh đến gặp bác sĩ theo lịch hẹn, bác sĩ cho biết anh bị đau đầu do mất ngủ liên tục và gặp ác mộng, trong lòng căng thẳng nên yêu cầu anh đi khám bác sĩ tâm lý.
Khi bác sĩ tâm lý hỏi về nguyên nhân của cơn ác mộng, Cố Ngôn Sanh đã do dự một lúc lâu trước khi cho biết lý do.
Sau khi phân tích, nhà tâm lý thuyết phục: "Anh đang chống lại chính mình trong tiềm thức. Những gì anh nhìn thấy khác với những gì anh nghe thấy. Bản thân anh đã khám phá ra điều gì đó, nhưng anh không muốn tin vào điều đó. Tôi đề nghị anh đến nơi đã gây ra sự việc anh gặp trong ác mộng, sẽ giúp anh rất nhiều. ”
Sau khi Cố Ngôn Sanh ra khỏi phòng khám, anh càng chắc chắn hơn về quyết định quay lại thăm trường học trung học của mình.
Vừa trở lại công ty vào ngày hôm sau, nhìn thấy Chu Nguyên Phong từ nước ngoài trở về, Cố Ngôn Sanh đang định chào hỏi thì bất ngờ bị một cú đấm đánh trả.(Cố Tra Tra bị đánh, cắn, đấm nhiều ghê, có ai xót hắn không???)
Chu Nguyên Phong nắm lấy cà vạt của Cố Ngôn Sanh và hét lên một cách điên loạn: "Cố Ngôn Sanh! Anh đã làm gì vậy! Sao anh có thể làm những điều này với Đường Luân Hiên!"
Chu Nguyên Phong nghe tin Đường Luân Hiên gặp tai nạn ngay khi anh ta trở về nhà. Anh ta không thể tin rằng Cố Ngôn Sanh sẽ làm như vậy.
Anh ta kiểm tra theo dõi của Đường Luân Hiên và thấy anh đã cãi nhau với Cố Ngôn Sanh vài ngày trước, và vì Cố thị đột nhiên trở nên thù địch với Khải Duyệt, anh ta đã thấy Đường Luân Hiên tìm khiếm đầu tư khắp nơi.
Và chiếc xe trong video đúng là xe của Cố Ngôn Sanh và anh đã tắt điện thoại cả ngày hôm đó ... không có mặt ở công ty ...
"Tại sao tôi phải làm như vậy với Đường Luân Hiên? Anh bị điên à? Chu Nguyên Phong người khác không hiểu tôi, chẳng lẽ anh lại không hiểu tôi sao? "
Chu Nguyên Phong che mắt lùi lại một bước, châm chọc: "Hiểu anh không? Ôi, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của anh với tư cách là Chủ tịch Cố nữa. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì và đang làm gì! Anh bây giờ thay đổi rồi. Nó thật là vô lý, và anh ta đã làm một số điều điên rồ bất chấp hậu quả, và bây giờ anh tàn nhẫn với Đường Luân Hiên ... Anh đã làm cho tôi cảm thấy xa lạ ... "
Dứt lười, anh ta đập mạnh, lá đơn từ chức lên bàn.
"Tôi từ chức và không làm nữa, Cố Ngôn Sanh, tôi không cần ở bên cạnh anh nữa. Tôi chán ngấy việc thay anh giải quyết mọi chuyện."
Khuôn mặt Cố Ngôn Sanh trở nên cứng đờ, nhìn vào hắn mà không thể tin được: "Từ chức? Anh điên rồi hả? Anh vì Đường Luân Hiên mà láo loạn đòi từ chức?"
Chu Nguyên Phong dừng lại nói: "Cô tôi nói chi nhánh của Ya Quốc đã bắt đầu rồi. Trước đây tôi không đồng ý, nhưng giờ tôi đồng ý. Tôi sẽ đến Ya Quốc gia quản lý công ty. Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa, anh cứ giải quyết mọi chuyện cho tốt. ”
Weibo chính thức của tổ chức Piano gửi tin nhắn riêng cho WE trong hai ngày liên tiếp, muốn hỏi anh. để ghi lại cuộc phỏng vấn về chức vô địch nhưng không có ai trả lời, đã gọi lại cho anh ấy.
"Ôn tiên sinh, ngày mai anh có tiện để đến trụ sở không? Chúng tôi sẽ tạo ra một sợi dây chuyền cho anh để kỷ niệm nhà vô địch năm nay. Anh có thể chọn mẫu của riêng anh hoặc thiết kế một mẫu vào ngày mai của riêng anh."
Chiếc vòng cổ lưu niệm cho quán quân….
Ôn Niệm Nam quay lại nhìn tủ để hình ảnh của mẹ, Diệp Nhàn đứng trước cây đàn piano cầm một chiếc cúp và vòng cổ, ánh mắt cậu chớp chớp nhẹ.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi.”
Và cuộc thi piano chính thức ở thành phố M cũng muốn sử dụng danh tiếng WE để tạo nên một làn sóng tìm kiếm nóng hổi.
—Ban đầu, chỉ có người hâm mộ biết rằng tên của WE là Ôn Niệm Nam, vì vậy chỉ có người hâm mộ mới biết đến chức vô địch, nhưng bây giờ ban tổ chức cuộc thi muốn cho mọi người biết cái tên này.
WE – Ôn Niệm Nam đã giành chức vô địch vào đêm hôm đó và đang được tìm kiếm rất nhiều.
Và Ôn Niệm Nam là WE sau khi nhiều người biết hơn, người hâm mộ và các bạn cùng lớp WE bất ngờ đăng tải trên Internet hình ảnh Ôn Niệm Nam từ lúc tốt nghiệp tiểu học đến đại học.
Khuôn mặt baby của WE trong bức ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở vì nó chạm vào tim người hâm mộ đã được đánh dấu trên tìm kiếm nóng.
Trong bức ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở, Ôn Niệm Nam nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu ấy đang đứng trước trường trong bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng, và chiếc vòng cổ nốt nhạc mà cậu ấy đeo trên cổ đặc biệt chói mắt ...
Rõ ràng vết thương ở đầu đã bình phục nhưng vẫn còn đau, Cố Ngôn Sanh lái xe đến bệnh viện sau khi giải quyết xong công việc của công ty.
Ôn Niệm Nam đứng trước phòng bệnh nhìn Đường Sóc đang nằm ở bên trong, trong mắt hiện lên một tia chua xót.
Đường Sóc ngủ thiếp đi một ngày, bác sĩ nói Đường Sóc nôn ra máu khi bị kích động quá nhiều, hôm nay sẽ tỉnh lại.
Tận mắt nhìn thấy anh trai của mình rơi máy bay trong video thì làm sao có thể không chịu kích thích…
Rốt cuộc là ai như vậy tàn nhẫn đem video gửi Đường Sóc? Người gọi điện thoại cho chú Đường lại là ai? Hoặc có thể là cùng một người ...
Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra nói với ba mình hôm nay sẽ về muộn, nhưng lại thấy tin tức về tập đoàn Khải Duyệt xuất hiện trên Weibo ...
[Chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt – Đường Luân Hiên bất ngờ mất tích, tung tích của anh ta chưa được xác định, anh ta rơi xuống biển khi đang di chuyển bằng máy bay trực thăng đến Yaguo! Khải Duyệt phá sản là một kết cục được định sẵn]
[Tin tức mới nhất! Vụ tai nạn của chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt có thể do gia đình họ Cố gây ra. Vào ngày xảy ra vụ tai nạn, người ta đã chụp ảnh Cố Ngôn Sanh được cho là hiện đang ở Yaguo ]
Ôn Niệm Nam đã choáng váng sau khi xem tin tức và nhấn vào để xem một bức ảnh người mờ ở xa có chút quen quen, một chiếc xe xa lạ ...
Ôn Niệm Nam đột ngột đứng lên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Ôn Niệm Nam? Sao em lại ở đây?” Giọng của Cố Ngôn Sanh đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình mặc áo gió màu đen, siết chặt điện thoại di động, đi tới cửa thang máy.
"Ôn Niệm Nam, em…"
"Đừng gọi tên của tôi!"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt , sắc mặt trở nên khó coi: “Em đang phát điên cái gì?”
Ôn Niệm Nam nhướng mắt nhìn người trước mặt, lạnh giọng nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ đáng khinh như vậy. Đáng khinh bỉ bởi anh đối xử với những người vô tội vì những cảm xúc cá nhân của riêng anh. "
Cố Ngôn Sanh ngạc nhiên hỏi : "Em đang nói về cái gì vậy? Người vô tội nào?"
"Đường Luân Hiên mất tích, và chiếc máy bay trực thăng anh ấy đang đi đã bị rơi xuống biển ở N quốc. "
Cố Ngôn Sanh ấn huyệt thái dương ,ánh mắt trầm xuống :" Tôi có nghe nói về nó, nhưng nó liên quan gì đến tôi? "
" Cố Ngôn Sanh, hôm trước anh ở đâu? "
Cố Ngôn Sanh sửng sốt. Anh không muốn nói rằng anh ấy phải nhập viện vì sốt vào ngày hôm sau vì vết thương trong nhà hàng, vì vậy anh trả lời một cách thản nhiên." Tôi ở công ty. "
Vẻ lạnh lùng trong mắt Ôn Niệm Nam càng thêm trầm trọng:" Anh nói dối ... "
Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn Ôn Niệm Nam," Em nghi ngờ là tôi làm vậy sao? "
Ôn Niệm Nam không nói, nhưng là nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cố Ngôn Sanh đột nhiên nổi giận, lúc đó Đường Luân Hiên nói rằng anh ta đã động thủ với Khải Duyệt, bây giờ Đường Luân Hiên gặp tai nạn, ngay cả Ôn Niệm Nam cũng nghĩ anh ta làm vậy.
"Tất cả mọi người đổ tội cho tôi vì làm việc đó? Tôi đã gặp anh ta cách đây không lâu, nhưng vụ tai nạn của anh ta không có liên quan gì tới tôi. Tôi không biết gì về nó cả! Tôi không thể sử dụng thủ đoạn này!"
Ôn Niệm Nam tức giận nhìn kẻ trước mặt, hắn cười khổ: "Đồ điên như anh không gì không làm được ... Tôi đã tận mắt chứng kiến ..."
Cố Ngôn Sanh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Ôn Niêm Nam, bước tới trầm giọng nói: "Ôn Niệm Nam, tôi biết em ghét tôi, nhưng tôi không làm điều đó, tôi không động đến bất kỳ người nào của nhà họ Đường."
"Anh muốn tôi tin những lời vô căn cứ của anh sao? Anh giải thích cho tôi những chuyện này làm gì, anh quan tâm đến ý kiến của tôi sao?"
Cố Ngôn Sanh sững sờ, thấy Ôn Niệm Nam xoay người rời đi, ánh mắt có chút hốt hoảng.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh… đã từng đến con hẻm vắng phía sau trường cấp ba chưa?”
Ôn Niệm Nam cứng đờ kinh ngạc nhìn anh: “Anh… anh muốn nói gì?”
“Một đoạn đường đằng sau trường học ?
Ôn Noãn Nam lùi lại một bước, đột nhiên ngắt lời:" Tôi không nhớ ... Tôi chưa từng ... "
Sau khi Cố Ngôn Sanh nghe Ôn Niệm Nam nói không có đi đến con hẻm, một nỗi thất vọng lóe lên trong mắt anh, quả nhiên giấc mơ và thực tế của anh có chút lộn xộn…
Nhưng giấc mơ đó thật quá, như thể nó xảy ra trong thực tế, như thể chiếc huy hiệu học sinh thực sự được chính mình nhìn thấy.
“Em thực sự chưa từng đến đó sao? Có một cái kệ lớn trong con hẻm đó ..."
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa ...tôi về đây ..."
"Ôn Niệm Nam, đợi đã!" Cố Ngôn Sanh nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, kéo đến bên anh.
"Buông ra! Đừng chạm vào tôi!"
Ôn Niệm Nam tái mặt vì tiếp xúc đột ngột, vội vàng thoát ra sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc quen thuộc.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn chạy đi ngay lập tức của Ôn Niệm Nam, gương mặt của Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên ảm đạm, anh tiếp tục giữ chặt hơn thay vì buông tay.
"Tại sao mỗi ngày đều tiếp xúc với Đường Sóc mà cự tuyệt cậu ta? Sao em lại thờ ơ với tôi như vậy? Hừm ..."
Cố Ngôn Sanh đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Ôn Niệm Nam đột nhiên túm lấy tay anh và cắn xuống ...
Nhìn hận thù và hốc mắt đỏ hoe trong ánh mắt kia, Cố Ngôn Sanh sững sờ ... chỉ biết đứng im không tránh.
Ôn Niệm Nam hung hăng cắn xuống, miệng lập tức đầy máu ...
Cho đến khi máu chảy ròng ròng trên sàn nhà trắng như tuyết, Ôn Niệm Nam mới buông ra miệng, không nói nữa mà ngây người nhìn hắn.
Cố Ngôn SANH nhìn vết răng và vết máu trên tay, quay đầu nhìn vết máu nơi khóe miệng Ôn Niệm Nam, mở miệng muốn nói gì đó, lại nhìn về hướng phía sau
Anh nhìn thấy Đường Sóc mở cửa bước ra ...
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, anh bước tới đưa tay chạm vào khóe miệng Ôn Niệm Nam, cố gắng giúp cậu ta lau vết máu trên khóe miệng, nhưng lại bị gạt bay đi.
“Anh thật đáng bị như vậy..."
Sau đó xoay người đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Đường Sóc đứng ở cửa, đi tới giúp hắn vào phòng bệnh.
Cố Ngôn Sanh sững sờ, nhìn thấy Đường Sóc nhẹ nhàng giơ tay lau vết máu trên mặt Ôn Niệm Nam, đột nhiên nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ mặt như tuyên bố chiếm hữu.
Cửa phòng đóng sầm lại.
Sau khi Ôn Niệm Nam hỏi thăm tình trạng thể chất của Đường Sóc rồi đi vào phòng vệ sinh một hồi lâu mới đi ra, đứng trước cửa sổ không nói tiếng nào.
“Niệm Nam, thực sự không sao chứ?”
“Không sao… Tôi không sao, chúng ta đi gặp chú đi, tôi sẽ nhờ một y tá chăm sóc cho chú ấy.”
Đường Sóc bắt tay Niệm Nam và đặt nó lên mặt cậu, hai mắt đỏ bừng nói: “Cảm ơn… Niệm Nam, cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi.”
Tình trạng của ba Đường đã ổn định trở lại, có y tá ở bệnh viện chăm sóc, cho nên ông ấy không cần phải tiếp tục theo dõi. Đường Sóc muốn về nhà gặp mẹ.
Sau khi giành giải quán quân, Ôn Niệm Nam liên tục nhận được nhiều lời mời tham gia các chương trình và lời mời sáng tác, tất cả đều bị từ chối vì cậu đang nằm viện.
Ba muốn dành thời gian để ăn mừng nhưng chưa làm được, bây giờ có thể trở về sau khi chăm sóc người bệnh.
Cố Ngôn Sanh đến gặp bác sĩ theo lịch hẹn, bác sĩ cho biết anh bị đau đầu do mất ngủ liên tục và gặp ác mộng, trong lòng căng thẳng nên yêu cầu anh đi khám bác sĩ tâm lý.
Khi bác sĩ tâm lý hỏi về nguyên nhân của cơn ác mộng, Cố Ngôn Sanh đã do dự một lúc lâu trước khi cho biết lý do.
Sau khi phân tích, nhà tâm lý thuyết phục: "Anh đang chống lại chính mình trong tiềm thức. Những gì anh nhìn thấy khác với những gì anh nghe thấy. Bản thân anh đã khám phá ra điều gì đó, nhưng anh không muốn tin vào điều đó. Tôi đề nghị anh đến nơi đã gây ra sự việc anh gặp trong ác mộng, sẽ giúp anh rất nhiều. ”
Sau khi Cố Ngôn Sanh ra khỏi phòng khám, anh càng chắc chắn hơn về quyết định quay lại thăm trường học trung học của mình.
Vừa trở lại công ty vào ngày hôm sau, nhìn thấy Chu Nguyên Phong từ nước ngoài trở về, Cố Ngôn Sanh đang định chào hỏi thì bất ngờ bị một cú đấm đánh trả.(Cố Tra Tra bị đánh, cắn, đấm nhiều ghê, có ai xót hắn không???)
Chu Nguyên Phong nắm lấy cà vạt của Cố Ngôn Sanh và hét lên một cách điên loạn: "Cố Ngôn Sanh! Anh đã làm gì vậy! Sao anh có thể làm những điều này với Đường Luân Hiên!"
Chu Nguyên Phong nghe tin Đường Luân Hiên gặp tai nạn ngay khi anh ta trở về nhà. Anh ta không thể tin rằng Cố Ngôn Sanh sẽ làm như vậy.
Anh ta kiểm tra theo dõi của Đường Luân Hiên và thấy anh đã cãi nhau với Cố Ngôn Sanh vài ngày trước, và vì Cố thị đột nhiên trở nên thù địch với Khải Duyệt, anh ta đã thấy Đường Luân Hiên tìm khiếm đầu tư khắp nơi.
Và chiếc xe trong video đúng là xe của Cố Ngôn Sanh và anh đã tắt điện thoại cả ngày hôm đó ... không có mặt ở công ty ...
"Tại sao tôi phải làm như vậy với Đường Luân Hiên? Anh bị điên à? Chu Nguyên Phong người khác không hiểu tôi, chẳng lẽ anh lại không hiểu tôi sao? "
Chu Nguyên Phong che mắt lùi lại một bước, châm chọc: "Hiểu anh không? Ôi, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của anh với tư cách là Chủ tịch Cố nữa. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì và đang làm gì! Anh bây giờ thay đổi rồi. Nó thật là vô lý, và anh ta đã làm một số điều điên rồ bất chấp hậu quả, và bây giờ anh tàn nhẫn với Đường Luân Hiên ... Anh đã làm cho tôi cảm thấy xa lạ ... "
Dứt lười, anh ta đập mạnh, lá đơn từ chức lên bàn.
"Tôi từ chức và không làm nữa, Cố Ngôn Sanh, tôi không cần ở bên cạnh anh nữa. Tôi chán ngấy việc thay anh giải quyết mọi chuyện."
Khuôn mặt Cố Ngôn Sanh trở nên cứng đờ, nhìn vào hắn mà không thể tin được: "Từ chức? Anh điên rồi hả? Anh vì Đường Luân Hiên mà láo loạn đòi từ chức?"
Chu Nguyên Phong dừng lại nói: "Cô tôi nói chi nhánh của Ya Quốc đã bắt đầu rồi. Trước đây tôi không đồng ý, nhưng giờ tôi đồng ý. Tôi sẽ đến Ya Quốc gia quản lý công ty. Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa, anh cứ giải quyết mọi chuyện cho tốt. ”
Weibo chính thức của tổ chức Piano gửi tin nhắn riêng cho WE trong hai ngày liên tiếp, muốn hỏi anh. để ghi lại cuộc phỏng vấn về chức vô địch nhưng không có ai trả lời, đã gọi lại cho anh ấy.
"Ôn tiên sinh, ngày mai anh có tiện để đến trụ sở không? Chúng tôi sẽ tạo ra một sợi dây chuyền cho anh để kỷ niệm nhà vô địch năm nay. Anh có thể chọn mẫu của riêng anh hoặc thiết kế một mẫu vào ngày mai của riêng anh."
Chiếc vòng cổ lưu niệm cho quán quân….
Ôn Niệm Nam quay lại nhìn tủ để hình ảnh của mẹ, Diệp Nhàn đứng trước cây đàn piano cầm một chiếc cúp và vòng cổ, ánh mắt cậu chớp chớp nhẹ.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi.”
Và cuộc thi piano chính thức ở thành phố M cũng muốn sử dụng danh tiếng WE để tạo nên một làn sóng tìm kiếm nóng hổi.
—Ban đầu, chỉ có người hâm mộ biết rằng tên của WE là Ôn Niệm Nam, vì vậy chỉ có người hâm mộ mới biết đến chức vô địch, nhưng bây giờ ban tổ chức cuộc thi muốn cho mọi người biết cái tên này.
WE – Ôn Niệm Nam đã giành chức vô địch vào đêm hôm đó và đang được tìm kiếm rất nhiều.
Và Ôn Niệm Nam là WE sau khi nhiều người biết hơn, người hâm mộ và các bạn cùng lớp WE bất ngờ đăng tải trên Internet hình ảnh Ôn Niệm Nam từ lúc tốt nghiệp tiểu học đến đại học.
Khuôn mặt baby của WE trong bức ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở vì nó chạm vào tim người hâm mộ đã được đánh dấu trên tìm kiếm nóng.
Trong bức ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở, Ôn Niệm Nam nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu ấy đang đứng trước trường trong bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng, và chiếc vòng cổ nốt nhạc mà cậu ấy đeo trên cổ đặc biệt chói mắt ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.